Nghệ sĩ là sinh vật đáng thương không có ngày nghỉ, nhất là nghệ sĩ đang trên đà nổi tiếng. Sau mùa xuân ngắn ngủi Nghiêm Hạo Thần lại trở về cuộc sống bận rộn.
Album thứ hai của Nghiêm Hạo Thần được hưởng ứng không tệ, thành công đứng thứ ba trong bảng xếp hãng tiêu thụ album, Hoàn Á cũng rèn sắt khi còn nóng, khi quay chụp MV còn thêm vào ba bài từ album thứ nhất, nhất thời danh tiếng không ai sánh bằng. Chỉ tiếc phía sau danh tiếng đều là đau khổ, sau một tuần liên tục quay phim Nghiêm Hạo Thần không nhịn được oán trách:
“Thật không biết đạo diễn muốn cái gì nữa.”
Một cái muôi không chút khách khí đánh xuống:
“Lúc trước kêu mày không nên làm cái này mày không nghe, bây giờ than thở với bà cái gì?”
Thăm hỏi đêm giao thừa như mở ra một cái chốt, quan hệ như oan gia đối chọi mấy năm của hai mẹ con đột nhiên hòa hợp. Địa điểm quay MV ở gần đây, mấy ngày gần đây tiến độ quay chụp mấy cũng không thuận lợi, sau khi kết thúc công việc đã tối trời, Nghiêm Hạo Thần dứt khoát đi qua ăn ké bữa cơm rồi mới trở về.
Mẹ hằng năm vì cuộc sống mà ra sức làm, chẳng bù cho tài nấu nướng, món ăn làm ra chẳng qua là miễn cưỡng có thể ăn, nhưng là hương thơm theo hơi nóng bốc lên vẫn hết sức hấp dẫn. Nghiêm Hạo Thần cách sương mù nhìn gương mặt có mấy phần giống mình lại rõ ràng đã già yếu đang bày ra vẻ mặt hung ác:
“Mày từ nhỏ tính tình đã vừa thối lại vừa cứng, nói dối một câu cũng không nói được, thì kĩ năng diễn xuất ở đâu ra.”
Hai MV trước là nhạc dance, chỉ cần đứng trước ống kính lúc lắc nhảy nhót là được rồi, cũng quay chụp thuận lợi. Bái hát cuối cùng là một bản ballad trữ tình, đạo diễn tìm người mẫu trẻ tuổi dễ thương để diễn với cậu “Cảm giác yêu thương ngây ngô sạch sẽ”, trong một ngày diễn tới mười mấy lần NG cũng không quay được vài màn. Đạo diễn sau khi liên tiếp hô ngừng rốt cục không nhịn được:
“Câu chưa yêu bao giờ à?”
Nghiêm Hạo Thần mờ mịt nhìn hắn.
“… Vậy có thầm mến ai chưa?”
Nghiêm Hạo Thần lắc đầu.
Đạo diễn bất đắc dĩ cắn răng:
“Vậy cậu cũng phải có một hai thần tượng chứ hả?”
Nghiêm Hạo Thần lại lắc đầu.
Dù có hát nhiều lần hơn nữa, thì những thứ em yêu anh anh yêu em kia cũng là cảm xúc quá xa lạ với cậu. Khi cậu ở tuổi một đứa trẻ không hiểu chuyện đã thấy rất nhiều nam hoan nữ ai, những thứ “yêu” cùng “thích” thốt ra thấy thế nào cũng là lấy cớ vụng về, nói cho cùng bất quá là thỏa mãn dục vọng ở hạ thân thôi.
Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gắp thức ăn vào chén cậu:
“Cái đó có cái gì khó diễn? Chỗ khác khôn như quỷ, chỗ này lại ngốc như cái đầu gỗ, làm bạn gái của mày nhất định rất cực khổ.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu nhíu mắt phượng, giả điếc vùi đầu ăn cơm. Vị “bạn gái” kia mới giống đầu gỗ chứ? Rõ ràng để ý mình như vậy, nhưng ngay cả lời tâm tình đơn giản nhất cũng nói không ra miệng, đề tài hơi quá một chút dưới cổ đã hồng một mảnh, chậc.
Lúc đưa cậu ra cửa bà vẫn không nhịn được mà nhắc:
“Chừng nào mày dẫn bạn gái về? Nếu là một cô gái tốt nhất định phải nắm chặt đó.”
Nghiêm Hạo Thần có lệ ừ ừ hai tiếng, bà hung ác nhướng mắt:
“Nè, mày đừng nói với tao là mày chỉ vui đùa một chút thôi nha? Tao cho mày biết nha Nghiêm Hạo Thần…”
Nghiêm Hạo Thần than thở:
“Kêu con không nên tin tình yêu, không nên dễ dàng giao ra tấm lòng, cũng là mẹ phải không?”
“Tao gặp người không tốt, nói cho mày biết là để mày cảnh giác cao độ, không phải là để mày dạo chơi nhân gian. Cho dù mày chưa từng nhắc tới con bé đó, tao cũng cảm giác được nó là người có thể tin, đối với mày thật lòng. Người ta cho mày tấm lòng mày lại không cho người ta cái gì, vậy thì khác thì thằng cha vô liêm sỉ kia của mày hả?”
Mẹ nói xong lời cuối cùng có chút kích động:
“Tao cho mày biết, nếu mày dám đừa giỡn tình cảm của con gái người ta như thằng cha mày, bà đây một đao chém chết mày!”
“Con không có…”
“Không có thì tốt. Mày đối xử với người ta cho tốt, nếu không thật lòng, cô gái tốt đến đâu cũng không chờ mày cả đời đâu.”
Khi Nghiêm Hạo Thần dùng chìa khóa mở cửa không khỏi có chút hoang mang. Bà lúc nào cũng ra sức dạy cậu tình yêu không có thật lòng, không nên dễ dàng hãm vào, cậu nghe lời cẩn thận duy trì một khoảng cách, đến cuối cùng lại phụ lòng người ta như tên khốn vứt bỏ mẹ con cậu kia sao?
Phòng khách một mảnh tối mịt, nhưng trong phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, Nghiêm Hạo Thần rón rén đi qua, đầu không khỏi lại đau vài phần. Sau khi bị phỏng mu bàn tay, Hoắc Kiếm vẫn chưa từ bỏ ý định mà thử thêm mấy lần xuống bếp. Chứng minh cho chân lý thiên tài ở một mặt sẽ có mặt khác ngu ngốc, Hoắc đại tổng tài ở thương giới hô phong hoán vũ thì trong phòng bếp luôn là càng chiến càng bại, hơn nữa không phải chỗ này phỏng thì chỗ kia bị cắt, hết sức chật vật. Anh lại còn nghiêm túc năn nỉ, kiên quyết không cho phép bộ dáng thê thảm của mình bị Nghiêm Hạo Thần nhìn thấy, mỗi lần anh đi vào phòng bếp, Nghiêm Hạo Thần đều phải nhượng bộ lui binh.
Nghiêm Hạo Thần len lén tiếp cận, nghe được tiếng Hoắc Kiếm cùng dì Ngô rối ren nói chuyện với nhau:
“Cậu chủ, lửa, mau tắt lửa!”
“y da, không đúng, cẩn thận bình dầu!”
Sau đó liền nghe một loạt thanh âm loảng xoảng. Sau là tiếng than thở của dì Ngô:
“Cậu chủ, hay là cậu đừng học, chỗ này có tôi là được rồi.”
Nghiêm Hạo Thần ở ngoài cửa gật đầu đầy đồng cảm.
“Dì Ngô, qua mười năm nữa dì phải về nhà dưỡng lão, sau này hai đứa tụi con ai nấu cơm? Nhất định phải học.”
Dì Ngô sững sờ một chút, mới lên tiếng:
“Cậu chủ, mặc dù tôi chỉ là người làm không nên nói như vậy… Nhưng cậu cùng cậu Nghiêm, là thật lòng?”
Hoắc Kiếm thở dài một hơi:
“Mười năm sau, nói không chừng bên cạnh em ấy không phải con. Con cũng không biết mình có thể giữ em ấy bao lâu, nhưng lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt cho cả đời.”
Nghiêm Hạo Thần dựa vào tường ngẩng đầu lên.
Người đàn ông này, chưa từng thổ lộ thích cậu. Cũng không hứa hẹn như vậy trước mặt cậu.
Bà già nhà cậu nói, nếu không thật lòng, cô gái tốt đến đâu cũng không chờ mày cả đời.
Người đàn ông kia thật ra thấy rõ ràng như vậy, biết cậu bất cứ lúc nào cũng có thể dứt áo rời đi, lại nguyện ý chờ cậu cả đời.
Lúc trước cậu còn có thể vẫn lừa mình dối người, anh chỉ muốn thân thể cậu, nhiều lắm là một khoảng thời gian ngắn làm bạn, cậu cho được. Bây giờ nghe được câu nói “cả đời” thản nhiên kia, cậu không thể không đối mặt với tấm lòng của người kia.
Hoắc Kiếm muốn, là cả đời cậu, là tấm lòng cậu. Người đàn ông kia, là thật lòng.
Album thứ hai của Nghiêm Hạo Thần được hưởng ứng không tệ, thành công đứng thứ ba trong bảng xếp hãng tiêu thụ album, Hoàn Á cũng rèn sắt khi còn nóng, khi quay chụp MV còn thêm vào ba bài từ album thứ nhất, nhất thời danh tiếng không ai sánh bằng. Chỉ tiếc phía sau danh tiếng đều là đau khổ, sau một tuần liên tục quay phim Nghiêm Hạo Thần không nhịn được oán trách:
“Thật không biết đạo diễn muốn cái gì nữa.”
Một cái muôi không chút khách khí đánh xuống:
“Lúc trước kêu mày không nên làm cái này mày không nghe, bây giờ than thở với bà cái gì?”
Thăm hỏi đêm giao thừa như mở ra một cái chốt, quan hệ như oan gia đối chọi mấy năm của hai mẹ con đột nhiên hòa hợp. Địa điểm quay MV ở gần đây, mấy ngày gần đây tiến độ quay chụp mấy cũng không thuận lợi, sau khi kết thúc công việc đã tối trời, Nghiêm Hạo Thần dứt khoát đi qua ăn ké bữa cơm rồi mới trở về.
Mẹ hằng năm vì cuộc sống mà ra sức làm, chẳng bù cho tài nấu nướng, món ăn làm ra chẳng qua là miễn cưỡng có thể ăn, nhưng là hương thơm theo hơi nóng bốc lên vẫn hết sức hấp dẫn. Nghiêm Hạo Thần cách sương mù nhìn gương mặt có mấy phần giống mình lại rõ ràng đã già yếu đang bày ra vẻ mặt hung ác:
“Mày từ nhỏ tính tình đã vừa thối lại vừa cứng, nói dối một câu cũng không nói được, thì kĩ năng diễn xuất ở đâu ra.”
Hai MV trước là nhạc dance, chỉ cần đứng trước ống kính lúc lắc nhảy nhót là được rồi, cũng quay chụp thuận lợi. Bái hát cuối cùng là một bản ballad trữ tình, đạo diễn tìm người mẫu trẻ tuổi dễ thương để diễn với cậu “Cảm giác yêu thương ngây ngô sạch sẽ”, trong một ngày diễn tới mười mấy lần NG cũng không quay được vài màn. Đạo diễn sau khi liên tiếp hô ngừng rốt cục không nhịn được:
“Câu chưa yêu bao giờ à?”
Nghiêm Hạo Thần mờ mịt nhìn hắn.
“… Vậy có thầm mến ai chưa?”
Nghiêm Hạo Thần lắc đầu.
Đạo diễn bất đắc dĩ cắn răng:
“Vậy cậu cũng phải có một hai thần tượng chứ hả?”
Nghiêm Hạo Thần lại lắc đầu.
Dù có hát nhiều lần hơn nữa, thì những thứ em yêu anh anh yêu em kia cũng là cảm xúc quá xa lạ với cậu. Khi cậu ở tuổi một đứa trẻ không hiểu chuyện đã thấy rất nhiều nam hoan nữ ai, những thứ “yêu” cùng “thích” thốt ra thấy thế nào cũng là lấy cớ vụng về, nói cho cùng bất quá là thỏa mãn dục vọng ở hạ thân thôi.
Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gắp thức ăn vào chén cậu:
“Cái đó có cái gì khó diễn? Chỗ khác khôn như quỷ, chỗ này lại ngốc như cái đầu gỗ, làm bạn gái của mày nhất định rất cực khổ.”
Nghiêm Hạo Thần nhíu nhíu mắt phượng, giả điếc vùi đầu ăn cơm. Vị “bạn gái” kia mới giống đầu gỗ chứ? Rõ ràng để ý mình như vậy, nhưng ngay cả lời tâm tình đơn giản nhất cũng nói không ra miệng, đề tài hơi quá một chút dưới cổ đã hồng một mảnh, chậc.
Lúc đưa cậu ra cửa bà vẫn không nhịn được mà nhắc:
“Chừng nào mày dẫn bạn gái về? Nếu là một cô gái tốt nhất định phải nắm chặt đó.”
Nghiêm Hạo Thần có lệ ừ ừ hai tiếng, bà hung ác nhướng mắt:
“Nè, mày đừng nói với tao là mày chỉ vui đùa một chút thôi nha? Tao cho mày biết nha Nghiêm Hạo Thần…”
Nghiêm Hạo Thần than thở:
“Kêu con không nên tin tình yêu, không nên dễ dàng giao ra tấm lòng, cũng là mẹ phải không?”
“Tao gặp người không tốt, nói cho mày biết là để mày cảnh giác cao độ, không phải là để mày dạo chơi nhân gian. Cho dù mày chưa từng nhắc tới con bé đó, tao cũng cảm giác được nó là người có thể tin, đối với mày thật lòng. Người ta cho mày tấm lòng mày lại không cho người ta cái gì, vậy thì khác thì thằng cha vô liêm sỉ kia của mày hả?”
Mẹ nói xong lời cuối cùng có chút kích động:
“Tao cho mày biết, nếu mày dám đừa giỡn tình cảm của con gái người ta như thằng cha mày, bà đây một đao chém chết mày!”
“Con không có…”
“Không có thì tốt. Mày đối xử với người ta cho tốt, nếu không thật lòng, cô gái tốt đến đâu cũng không chờ mày cả đời đâu.”
Khi Nghiêm Hạo Thần dùng chìa khóa mở cửa không khỏi có chút hoang mang. Bà lúc nào cũng ra sức dạy cậu tình yêu không có thật lòng, không nên dễ dàng hãm vào, cậu nghe lời cẩn thận duy trì một khoảng cách, đến cuối cùng lại phụ lòng người ta như tên khốn vứt bỏ mẹ con cậu kia sao?
Phòng khách một mảnh tối mịt, nhưng trong phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, Nghiêm Hạo Thần rón rén đi qua, đầu không khỏi lại đau vài phần. Sau khi bị phỏng mu bàn tay, Hoắc Kiếm vẫn chưa từ bỏ ý định mà thử thêm mấy lần xuống bếp. Chứng minh cho chân lý thiên tài ở một mặt sẽ có mặt khác ngu ngốc, Hoắc đại tổng tài ở thương giới hô phong hoán vũ thì trong phòng bếp luôn là càng chiến càng bại, hơn nữa không phải chỗ này phỏng thì chỗ kia bị cắt, hết sức chật vật. Anh lại còn nghiêm túc năn nỉ, kiên quyết không cho phép bộ dáng thê thảm của mình bị Nghiêm Hạo Thần nhìn thấy, mỗi lần anh đi vào phòng bếp, Nghiêm Hạo Thần đều phải nhượng bộ lui binh.
Nghiêm Hạo Thần len lén tiếp cận, nghe được tiếng Hoắc Kiếm cùng dì Ngô rối ren nói chuyện với nhau:
“Cậu chủ, lửa, mau tắt lửa!”
“y da, không đúng, cẩn thận bình dầu!”
Sau đó liền nghe một loạt thanh âm loảng xoảng. Sau là tiếng than thở của dì Ngô:
“Cậu chủ, hay là cậu đừng học, chỗ này có tôi là được rồi.”
Nghiêm Hạo Thần ở ngoài cửa gật đầu đầy đồng cảm.
“Dì Ngô, qua mười năm nữa dì phải về nhà dưỡng lão, sau này hai đứa tụi con ai nấu cơm? Nhất định phải học.”
Dì Ngô sững sờ một chút, mới lên tiếng:
“Cậu chủ, mặc dù tôi chỉ là người làm không nên nói như vậy… Nhưng cậu cùng cậu Nghiêm, là thật lòng?”
Hoắc Kiếm thở dài một hơi:
“Mười năm sau, nói không chừng bên cạnh em ấy không phải con. Con cũng không biết mình có thể giữ em ấy bao lâu, nhưng lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt cho cả đời.”
Nghiêm Hạo Thần dựa vào tường ngẩng đầu lên.
Người đàn ông này, chưa từng thổ lộ thích cậu. Cũng không hứa hẹn như vậy trước mặt cậu.
Bà già nhà cậu nói, nếu không thật lòng, cô gái tốt đến đâu cũng không chờ mày cả đời.
Người đàn ông kia thật ra thấy rõ ràng như vậy, biết cậu bất cứ lúc nào cũng có thể dứt áo rời đi, lại nguyện ý chờ cậu cả đời.
Lúc trước cậu còn có thể vẫn lừa mình dối người, anh chỉ muốn thân thể cậu, nhiều lắm là một khoảng thời gian ngắn làm bạn, cậu cho được. Bây giờ nghe được câu nói “cả đời” thản nhiên kia, cậu không thể không đối mặt với tấm lòng của người kia.
Hoắc Kiếm muốn, là cả đời cậu, là tấm lòng cậu. Người đàn ông kia, là thật lòng.