Bách Lý Thiên Huyền đứng ở một bên, đi đến đối diện với nàng, đưa ra một phong thư:
- Lúc trước ngươi không nhận, giờ thì có thể nhận được rồi chứ?
Đối diện với hắn, Hàn Nguyệt Xuyên lại tươi cười, đẩy phong thư của hắn. Từ trong ngực lấy ra một phong thư khác trực tiếp đưa đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
- Hãy nhớ, ta hưu ngươi, chứ không phải ngươi hưu ta.
Bách Lý Thiên Huyền lạnh lùng nhận lấy hưu thư của nàng, lại đưa nó cho một người hầu, nhìn nàng với ánh mắt chán ghét:
- Ta hưu ngươi và ngươi hưu ta có gì khác nhau?
Nàng nhún nhún vai, cười trừ:
- Đúng là không khác, nhưng là với ngươi. Ta đây còn muốn giữ danh dự cho mình.
Rầm!
Sắc mặt của Hàn Lâm Kiệt bây giờ đã đen hơn cả đít nồi luôn rồi, gân xanh trên mặt cũng nổi lên hết cả rồi a. Quả nhiên là chọc tức lão ta rồi. Và dự đoán cái bàn bị đạp lần ba quả nhiên đến thật nhanh a. Lần này thật đáng thương, cái bàn đang yên đang lành bị đập nát ra thành hai mảng riêng biệt, chỗ bị Hàn Lâm Kiệt đập vào đã nát thành bụi gỗ.
- Người đâu! Nhốt con tiểu a đầu này vào nhà củi cho ta, không có lệnh của ta, không ai được phép thả nó ra ngoài.
Nhún vai bất đặc dĩ, nàng vẫn thờ thẫn cười như thường tình, chẳng có chuyện gì to tát cả. Những tên thị vệ chạy đến, kéo nách nàng đi. Hàn Nguyệt Xuyên vung lên cánh tay, bọn thi vệ trực tiếp lùi ra xa.
Phủi cánh tay áo, nàng cười với tất cả:
- Ta tự đi đến, chẳng cần ai tiễn.
Bách Lý Thiên Huyền nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, sao hắn lại có cảm giác nàng đang cười khinh tất cả những người ở đây?
Liếc mắt nhìn về phía vị khách thứ ba trong phòng kia, Bách Lý Thiên Huyền cảm nhận được từ con người đó toát ra sát khí lạnh lẽo, sát khí này chính xác là đang nhắm vào hắn...
Đi ra bên ngoài, Hàn Nguyệt Xuyên thấy Mặc Phong và Mạnh Thiên đã đứng ở giữa sân đại đường từ lúc nào không hay, nàng lướt qua hai người cười khẽ một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt nàng lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Bọn thị vệ đi theo, đến nhà củi Hàn Nguyệt Xuyên đi vào trong, đóng cửa, hướng ra ngoài ra lệnh:
- Các ngươi ở bên ngoài khóa cửa và canh chừng đi, không thì ta sẽ bỏ đi đó!
Lời nói của nàng khiến bọn thị vệ nghe được đều là hai mắt nhìn nhau, nàng thay đổi từ lúc nào? Sao nàng không khúm núm, nhút nhát trong lời nói như lúc trước nữa?
Mà hình như ở trên lời nói của nàng, bọn họ nghe ra được sự khinh miệt, trêu đùa từ nàng ta đi.
Ở bên trong, Hàn Nguyệt Xuyên biết rõ, nàng sẽ bị nhốt ở đây một thời gian dài, nên muốn vào trong Hắc Giới nói chuyện với Hạ Tiểu Ninh một chút.
Đến phòng truyền tin.
- Hạ Tiểu Ninh.
Quả nhiên như lời của Hạ Tiểu Ninh nói, chỉ cần nói tên thì ngay lập tức người muốn nói chuyện sẽ hiện ra. Khuôn mặt của Hạ Tiểu Ninh ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng, phản chiếu ở trong một cái viên hắc ngọn hình tròn khá to đi, cao khoảng một trượng, rộng khoảng hai thước.
- Có chuyện gì?
Hạ Tiểu Ninh cau mày nhìn Hàn Nguyệt Xuyên hỏi.
- Ta muốn hỏi về sư phụ Tư Âm.
Không vòng vo, Hàn Nguyệt Xuyên trực tiếp đi vào vấn đề.
Hạ Tiểu Ninh bên kia, suy ngẫm gì đó, lại nói:
- Ngươi ở đâu, ta đến, như vậy thuận tiện hơn.
Nàng gật đầu:
- Cũng được, ta đang ở nhà củi của Hàn gia-đế quốc Ngạo Thiên. Mà ngươi đang ở đâu?
Hạ Tiểu Ninh bên kia đột nhiên lắc người qua một bên, nói:
- Ở Trung đại lục, không thấy sao?
Nói rồi hắn ta nhanh chóng biến mất, màng hình cũng quay về một mảng màu đen ngọc thạch. Đi ra khỏi Hắc Giới, nàng cười trừ.
Trung đại lục, từ đó muốn đến Tây đại lục nhanh nhất cùng là một năm đi. Hắn nói đến đây nói chuyện, không lẽ là chờ đợi hắn ta một năm sau lại nói.
Ngồi ở trong nhà củi một lúc, Hàn Nguyệt Xuyên mới nhớ ra, ở ngoài này không có đồ ăn, hơn hết cũng sẽ chẳng có ai đem đồ ăn đến cho nàng. Không vào Hắc Giới thì ở ngoài này chết đói có ngày thôi.
- Đừng có vào Hắc Giới, ta đang đến, ngươi vào rồi thì ta không tài nào nói chuyện với nhưng được.
Đang định đi vào Hắc Giới thì âm thanh của Hạ Tiểu Ninh lại vang lên.
Không thể nào? Ở một quãng đường xa như vậy thì làm sao chuyền âm được?
Phải biết, muốn chuyền âm cho một người nào đó thì điều tiên quyết nhất là hai người phải gặp mặt nhau, điều thứ hai là ở trong phạm vi có khả năng chuyền âm được, thông thường giới hạn bán kính hai mươi trượng là cao nhất.
- Ta có đặt ấn ký trên người của ngươi, nên việc liên lạc với ngươi bằng chuyền âm rất dễ dàng, dù ở xa cỡ nào thì vẫn có thể chuyền âm được một cách thỏa mái.
Hiểu được một chút nào đó, Hàn Nguyệt Xuyên thử chuyền âm lại cho Hạ Tiểu Ninh:
- Hạ Tiểu Ninh, ngươi giúp ta mang ít đồ ăn đến được không?
Hạ Tiểu Ninh ở một nơi khác, cau mày khó chịu hỏi ngược lại nàng:
- Để làm gì?
- Ta là con người, không ăn ta sẽ chết.
- Tốt, chết đi.
- Cái tên...
Không hiểu lí do tại sao, nàng có thể chọc tức mọi người, nhưng tại sao? Tại sao chỉ có một mình hắn là nàng chọc tức không được?
- Sẽ mang cho người.
Một âm thanh mờ hồ cực kỳ nhỏ vang lên rồi biến mất. Hàn Nguyệt Xuyên chẳng hề nghe thấy gì cả, chỉ như vừa nghe một tiếng vo ve của muỗi.
Đêm đến, Hàn Nguyệt Xuyên nằm lăn qua lăn lại trên một bãi rơm, chán nản và đói khiến nàng muốn phát điên.
- Hự!
Một tiếng đau đớn phát ra, lại co gì đó êm êm dưới lưng của nàng. Hàn Nguyệt Xuyên ngồi dậy, nhìn dưới lưng của mình, một con sói trắng nhỏ xin như một chú cún đang bị đè ép ở dưới bãi rơm.
- Con nhóc đáng ghét.
Cái giọng dễ thương của trẻ con lại hiện lên sự chán ghét và khinh thường đầy quen thuộc này, nàng giật mình, sắc mặt đạp biến chỉ vào con sói trắng nhỏ đó:
- Ngươi... ngươi... đừng nói với ta người chính là Hạ Tiểu Ninh...
Con sói trắng tức giận quát:
- Là ta đó!
Nhìn con sói trắng nhỏ đó là Hạ Tiểu Ninh, quả là một cú sốc lớn đối với nàng, một tên cao ngạo lại đi trở thành một con sói nhỏ như một con cún con thế này đúng là mất hết thể diện luôn rồi còn gì.
- Muốn hỏi gì về chủ nhân thì hỏi đi.
Hạ Tiểu Ninh với giọng nói ngân nga như tiếng chuông bạc nhi đồng, khiến cho Hàn Nguyệt Xuyên rất muốn nghe hắn nói chuyện a.
- Làm thế nào mà sư phụ biết được, ta là được đưa tới Hàn gia mà không phải sinh ra tại đây, sư phụ làm sao biết được cha mẹ ta là ai?
Hạ Tiểu Ninh đưa đôi mắt to tròn màu hổ phách nhìn nàng, đáp:
- Tư Âm biết rõ mọi thứ.
- Lúc trước ngươi không nhận, giờ thì có thể nhận được rồi chứ?
Đối diện với hắn, Hàn Nguyệt Xuyên lại tươi cười, đẩy phong thư của hắn. Từ trong ngực lấy ra một phong thư khác trực tiếp đưa đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
- Hãy nhớ, ta hưu ngươi, chứ không phải ngươi hưu ta.
Bách Lý Thiên Huyền lạnh lùng nhận lấy hưu thư của nàng, lại đưa nó cho một người hầu, nhìn nàng với ánh mắt chán ghét:
- Ta hưu ngươi và ngươi hưu ta có gì khác nhau?
Nàng nhún nhún vai, cười trừ:
- Đúng là không khác, nhưng là với ngươi. Ta đây còn muốn giữ danh dự cho mình.
Rầm!
Sắc mặt của Hàn Lâm Kiệt bây giờ đã đen hơn cả đít nồi luôn rồi, gân xanh trên mặt cũng nổi lên hết cả rồi a. Quả nhiên là chọc tức lão ta rồi. Và dự đoán cái bàn bị đạp lần ba quả nhiên đến thật nhanh a. Lần này thật đáng thương, cái bàn đang yên đang lành bị đập nát ra thành hai mảng riêng biệt, chỗ bị Hàn Lâm Kiệt đập vào đã nát thành bụi gỗ.
- Người đâu! Nhốt con tiểu a đầu này vào nhà củi cho ta, không có lệnh của ta, không ai được phép thả nó ra ngoài.
Nhún vai bất đặc dĩ, nàng vẫn thờ thẫn cười như thường tình, chẳng có chuyện gì to tát cả. Những tên thị vệ chạy đến, kéo nách nàng đi. Hàn Nguyệt Xuyên vung lên cánh tay, bọn thi vệ trực tiếp lùi ra xa.
Phủi cánh tay áo, nàng cười với tất cả:
- Ta tự đi đến, chẳng cần ai tiễn.
Bách Lý Thiên Huyền nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, sao hắn lại có cảm giác nàng đang cười khinh tất cả những người ở đây?
Liếc mắt nhìn về phía vị khách thứ ba trong phòng kia, Bách Lý Thiên Huyền cảm nhận được từ con người đó toát ra sát khí lạnh lẽo, sát khí này chính xác là đang nhắm vào hắn...
Đi ra bên ngoài, Hàn Nguyệt Xuyên thấy Mặc Phong và Mạnh Thiên đã đứng ở giữa sân đại đường từ lúc nào không hay, nàng lướt qua hai người cười khẽ một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt nàng lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Bọn thị vệ đi theo, đến nhà củi Hàn Nguyệt Xuyên đi vào trong, đóng cửa, hướng ra ngoài ra lệnh:
- Các ngươi ở bên ngoài khóa cửa và canh chừng đi, không thì ta sẽ bỏ đi đó!
Lời nói của nàng khiến bọn thị vệ nghe được đều là hai mắt nhìn nhau, nàng thay đổi từ lúc nào? Sao nàng không khúm núm, nhút nhát trong lời nói như lúc trước nữa?
Mà hình như ở trên lời nói của nàng, bọn họ nghe ra được sự khinh miệt, trêu đùa từ nàng ta đi.
Ở bên trong, Hàn Nguyệt Xuyên biết rõ, nàng sẽ bị nhốt ở đây một thời gian dài, nên muốn vào trong Hắc Giới nói chuyện với Hạ Tiểu Ninh một chút.
Đến phòng truyền tin.
- Hạ Tiểu Ninh.
Quả nhiên như lời của Hạ Tiểu Ninh nói, chỉ cần nói tên thì ngay lập tức người muốn nói chuyện sẽ hiện ra. Khuôn mặt của Hạ Tiểu Ninh ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng, phản chiếu ở trong một cái viên hắc ngọn hình tròn khá to đi, cao khoảng một trượng, rộng khoảng hai thước.
- Có chuyện gì?
Hạ Tiểu Ninh cau mày nhìn Hàn Nguyệt Xuyên hỏi.
- Ta muốn hỏi về sư phụ Tư Âm.
Không vòng vo, Hàn Nguyệt Xuyên trực tiếp đi vào vấn đề.
Hạ Tiểu Ninh bên kia, suy ngẫm gì đó, lại nói:
- Ngươi ở đâu, ta đến, như vậy thuận tiện hơn.
Nàng gật đầu:
- Cũng được, ta đang ở nhà củi của Hàn gia-đế quốc Ngạo Thiên. Mà ngươi đang ở đâu?
Hạ Tiểu Ninh bên kia đột nhiên lắc người qua một bên, nói:
- Ở Trung đại lục, không thấy sao?
Nói rồi hắn ta nhanh chóng biến mất, màng hình cũng quay về một mảng màu đen ngọc thạch. Đi ra khỏi Hắc Giới, nàng cười trừ.
Trung đại lục, từ đó muốn đến Tây đại lục nhanh nhất cùng là một năm đi. Hắn nói đến đây nói chuyện, không lẽ là chờ đợi hắn ta một năm sau lại nói.
Ngồi ở trong nhà củi một lúc, Hàn Nguyệt Xuyên mới nhớ ra, ở ngoài này không có đồ ăn, hơn hết cũng sẽ chẳng có ai đem đồ ăn đến cho nàng. Không vào Hắc Giới thì ở ngoài này chết đói có ngày thôi.
- Đừng có vào Hắc Giới, ta đang đến, ngươi vào rồi thì ta không tài nào nói chuyện với nhưng được.
Đang định đi vào Hắc Giới thì âm thanh của Hạ Tiểu Ninh lại vang lên.
Không thể nào? Ở một quãng đường xa như vậy thì làm sao chuyền âm được?
Phải biết, muốn chuyền âm cho một người nào đó thì điều tiên quyết nhất là hai người phải gặp mặt nhau, điều thứ hai là ở trong phạm vi có khả năng chuyền âm được, thông thường giới hạn bán kính hai mươi trượng là cao nhất.
- Ta có đặt ấn ký trên người của ngươi, nên việc liên lạc với ngươi bằng chuyền âm rất dễ dàng, dù ở xa cỡ nào thì vẫn có thể chuyền âm được một cách thỏa mái.
Hiểu được một chút nào đó, Hàn Nguyệt Xuyên thử chuyền âm lại cho Hạ Tiểu Ninh:
- Hạ Tiểu Ninh, ngươi giúp ta mang ít đồ ăn đến được không?
Hạ Tiểu Ninh ở một nơi khác, cau mày khó chịu hỏi ngược lại nàng:
- Để làm gì?
- Ta là con người, không ăn ta sẽ chết.
- Tốt, chết đi.
- Cái tên...
Không hiểu lí do tại sao, nàng có thể chọc tức mọi người, nhưng tại sao? Tại sao chỉ có một mình hắn là nàng chọc tức không được?
- Sẽ mang cho người.
Một âm thanh mờ hồ cực kỳ nhỏ vang lên rồi biến mất. Hàn Nguyệt Xuyên chẳng hề nghe thấy gì cả, chỉ như vừa nghe một tiếng vo ve của muỗi.
Đêm đến, Hàn Nguyệt Xuyên nằm lăn qua lăn lại trên một bãi rơm, chán nản và đói khiến nàng muốn phát điên.
- Hự!
Một tiếng đau đớn phát ra, lại co gì đó êm êm dưới lưng của nàng. Hàn Nguyệt Xuyên ngồi dậy, nhìn dưới lưng của mình, một con sói trắng nhỏ xin như một chú cún đang bị đè ép ở dưới bãi rơm.
- Con nhóc đáng ghét.
Cái giọng dễ thương của trẻ con lại hiện lên sự chán ghét và khinh thường đầy quen thuộc này, nàng giật mình, sắc mặt đạp biến chỉ vào con sói trắng nhỏ đó:
- Ngươi... ngươi... đừng nói với ta người chính là Hạ Tiểu Ninh...
Con sói trắng tức giận quát:
- Là ta đó!
Nhìn con sói trắng nhỏ đó là Hạ Tiểu Ninh, quả là một cú sốc lớn đối với nàng, một tên cao ngạo lại đi trở thành một con sói nhỏ như một con cún con thế này đúng là mất hết thể diện luôn rồi còn gì.
- Muốn hỏi gì về chủ nhân thì hỏi đi.
Hạ Tiểu Ninh với giọng nói ngân nga như tiếng chuông bạc nhi đồng, khiến cho Hàn Nguyệt Xuyên rất muốn nghe hắn nói chuyện a.
- Làm thế nào mà sư phụ biết được, ta là được đưa tới Hàn gia mà không phải sinh ra tại đây, sư phụ làm sao biết được cha mẹ ta là ai?
Hạ Tiểu Ninh đưa đôi mắt to tròn màu hổ phách nhìn nàng, đáp:
- Tư Âm biết rõ mọi thứ.