- Không còn hơi thở...
Ở một đứa trẻ nhỏ nhất Hàn Nguyệt Xuyên đưa tay lên mũi của hài tử, cảm nhận một lúc thì đứa trẻ này đã không còn hơi thở, nhịp tim cũng ngừng đập, động mạch cũng không chút động tĩnh gì.
Đến chỗ của Nguyệt Thẩm Vi, Hàn Nguyệt Xuyên lại lạnh run người, cảnh tượng này, chẳng khác gì trong chiến tranh khi xưa nàng từng trải, hiếp xong giết hoặc giết xong hiếp vốn luôn là trò tiêu khiển của những kẻ cường đạo.
Nguyệt Thẩm Vi nằm ở trên giường, đôi mắt nắm chặt, khóe miệng chảy ra một dòng huyết nhỏ mong manh, nàng rõ đã cắn lưỡi tự vẫn, nhưng bọn chúng vẫn cưỡng hiếp nàng.
Khinh thường, đúng là bọn kinh tởm, chết vạn lần cũng chưa hết tội!
Tiếp tục tìm đến những đứa trẻ khác, có một đứa còn hơi thở nàng liền lấy từ trong không gian giới chỉ một lọ dược tề ra, đổ vào miệng mình rồi chuyền cho đứa trẻ. Chúng đang bị ngất, nếu cho chúng uống vào trong tình trạng vừa bị ngất mà vừa bị thương rất dễ dẫn tới sặc nước hoặc từ chối uống thuốc.
Trong số tám đứa trẻ, chỉ còn năm đứa sống sót, ba đứa nhỏ khác đều chết, ba đứa trẻ bị chết kia đa phần là những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất.
Nhìn dòng máu trên mặt đất của những đứa trẻ, từng dòng máu không giống nhau, không hòa tan vào nhau. Nhìn hiện tượng này, Hàn Nguyệt Xuyên lại khâm phục Nguyệt Thẩm Vi, nàng ta rõ ràng không sinh con, những đứa trẻ này đều là do nàng ta đem về nuôi dưỡng đi.
Một con người vĩ đại.
Để những đứa trẻ này vào trong Hắc Giới nghỉ ngơi dưỡng thương, Hàn Nguyệt Xuyên hướng ở phía bên ngoài đi đến, càng đi càng gần. Càng gần đến chỗ của Sa Toa. Những ngón tay của nàng siết chặt lại, đôi mắt lục bích như mãng xà trong đêm săn mồi, nàng tức giận nhưng âm điệu vẫn là trầm ổn không chút rợn sóng:
- Ngươi ở đó, sao ngươi không bảo vệ bọn họ?
Sắc mặt Sa Toa đã tốt đi vài phần sau khi được giải mị dược, hắn quay về là một Sa Toa kiêu ngạo, hóng hách ngang tàn:
- Việc của bọn thường dân, nào đã liên quan đến chúng ta?
Hàn Nguyệt Xuyên chợt khẽ buông lõng ngón tay, giọng nói mỉa mai:
- À ~ thì ra là vậy a.
Buông ra một câu tựa hồ thong thả nhẹ nhàng như gió ban mai nhưng là ban mai trong mùa đông không mặt trời, đôi mắt nàng khẽ khép lại, quay người liền biếng thành một đôi vàng lục mỹ nhãn.
- Thì ra ngươi chỉ cái thứ rắm chó không bằng.
Nàng rít lên từng chữ cuối cùng, âm thanh từ tiếng rít trong răng phát ra, rõ ràng từng chữ một. Nghe được lời nói đó của nàng, Sa La tức giận định chạy lên nói gì đó, nhưng không ngờ nàng lại biến mất trong hư vô.
Dùng thuật không gian, Hàn Nguyệt Xuyên lại vào trong rừng, chờ đợi thời gian đến lại gặp Huyệt Dạ và Hoắc Bạch Ly.
...
Ngồi ở trên một tảng đá to, Hàn Nguyệt Xuyên như đang suy ngẫm điều gì đó, nhìn lên bầu trời khẽ thì thầm:
- Còm hơn một canh giờ nữa mà...
Lấy mặt nạ ở trong lòng ngực ra mang vào, lại nhắm mắt.
Rơi vào thức hải.
”Hàn Nguyệt Xuyên” đi trong không gian vũ trụ đến bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên, ngồi xuống mở đầu cuộc nói chuyện:
- Nguyệt Xuyên tỷ, hôm nay ta thấy tỷ rất mềm lòng, đặc biệt là với đám hài tử đó.
Hàn Nguyệt Xuyên đưa đôi mắt huyết sắc nhìn nàng:
- Bọn chúng đáng được đáng thương.
Lại nói tiếp:
- Nhìn chúng ta nhớ lại quá khứ.
Ngay lúc này, “Hàn Nguyệt Xuyên” mới minh ngộ ra, Hàn Nguyệt Xuyên là hồn xuyên mang theo ký ức từ kiếp trước theo đến đây, khi gặp một số chuyện có khi lại trùng hợp giống với thế giới kia của nàng.
- Ta cũng là trẻ mồ côi, ta được cha nhận về nuôi, để phục vụ chiến tranh. Ta nhận chức Thượng Úy vì lão cha nuôi nghiêm khắc dạy ta là một, kế thừa lão ta là hai, vì nước chiến đấu là ba. Chiến tranh nổ ra ta phải tham chiến, khi đó ta mới mười tuổi, lúc đầu chỉ là một đứa trẻ đưa tin sau này lên được chức Thượng Úy, vui mừng có, uất hận có... Không ngờ, lại bị Thiếu Úy hại, đồng đội hại... Chính vì thế mà ta mới bảo ngươi kết nghĩa, thân mật, tiếp xúc,... càng ít càng tốt.
Đôi mắt vàng lục của “Hàn Nguyệt Xuyên” sâu thẳm nhìn nàng, mỗi lần nghe chuyện nàng kể là “Hàn Nguyệt Xuyên” cứ chăm chú nghe không lấy một cái chớp mắt.
- Nguyệt Xuyên tỷ, ngươi... cấp bậc bao nhiêu rồi?
Hàn Nguyệt Xuyên thờ ơ đáp:
- Đại Địa đi.
Nghe được hai từ này, “Hàn Nguyệt Xuyên” liền nhảy dựng lên, bên ngoài nàng mới nhiêu? Chỉ là cấp 8, còn chưa đến Thiên Không nữa chứ! Vậy mà trong này Hàn Nguyệt Xuyên tu luyện đã đến cấp bậc Đại Địa mất rồi, nhưng hồn và xác không hợp liệu có ảnh hưởng? Hình như là không đi...
- Nguyệt Xuyên tỷ, hồn của tỷ ở cấp Đại Địa nhưng thể xác của muội chỉ là cấp 8 cao cấp, cái này... liệu có ổn không?
Ném lại cho nàng một câu hỏi thay câu trả lời:
- Không ổn mà ta vẫn có thể đi ra ngoài dạo chơi một lúc sao? À, hình như lúc nãy ta có sử dụng ma thuật của cấp Đại Địa.
Nằm lên đùi của nàng, “Hàn Nguyệt Xuyên” cười ngây thơ:
- Xuyên tỷ tỷ, hát cho ta nghe đi.
Hàn Nguyệt Xuyên nhìn nàng, trong đôi mắt khẽ cười ấm áp, cất lên tiếng hát:
”Bắc phương hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc
Ninh bất tri, khuynh quốc dữ khuynh thành
Giai nhân nan tái đắc.”
[Dịch: Phương Bắc có người con gái đẹp
Vẻ đẹp tuyệt thế không ai sánh bằng
Một cái nhìn làm ngã nghiêng thành quách
Nhìn lại lần nữa làm nước suy vong
Có ai lại không biết, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Người đẹp như vậy khó lòng gặp lại.] (Nhạc: Giai nhân khúc)
Nghe xong lời bài hát, “Hàn Nguyệt Xuyên” lại cảm thấy trong lời hát của nàng có sự bi thương, người con gái trong lời bài hát để cho người hát cảm giác được sự bi thương, tiếc nuối cùng với mong muốn được gặp lại người con gái giai nhân tuyệt thế đó lần nữa.
- Ta thật sự rất muốn trở thành giai nhân để người người luyến tiếc như trong lời bài hát.
Nhận lại lời đáp phủ phàng từ Hàn Nguyệt Xuyên sau khi nói xong câu đó:
- Hồng nhan thì bạc mệnh.
Nhìn thoáng xung quang thức hải, Hàn Nguyệt Xuyên vút ve nàng, bảo:
- Ngươi ở đây ngủ đi, ta ở bên ngoài đêm nay.
”Hàn Nguyệt Xuyên” gật nhẹ, trực tiếp nằm xuống ngủ, Hàn Nguyệt Xuyên đứng dậy rời đi, đi một lúc nàng liền biến mất khỏi thức hải.
Mở mắt, nàng đang ở trong rừng, đưa tay sờ khuôn mặt, mặt nạ vẫn ở trên mặt chưa có bị tháo xuống, may mắn, trong lúc nàng ở nơi này thất thần đi vào thức hải không bị tập kích vô lí. Nhảy xuống khỏi tảng đá, đi dạo vài bước hai con ma thú liền xuất hiện bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên, một đen một trắng.
- Đi săn.
Thanh âm âm trầm, lạnh lẽo đến phát run. Nàng thật sự rất muốn biết bản thân linh hồn cấp Đại Địa mà thể xác cấp 8 thì sức mạnh đem lại sẽ như thế nào.
Ở một đứa trẻ nhỏ nhất Hàn Nguyệt Xuyên đưa tay lên mũi của hài tử, cảm nhận một lúc thì đứa trẻ này đã không còn hơi thở, nhịp tim cũng ngừng đập, động mạch cũng không chút động tĩnh gì.
Đến chỗ của Nguyệt Thẩm Vi, Hàn Nguyệt Xuyên lại lạnh run người, cảnh tượng này, chẳng khác gì trong chiến tranh khi xưa nàng từng trải, hiếp xong giết hoặc giết xong hiếp vốn luôn là trò tiêu khiển của những kẻ cường đạo.
Nguyệt Thẩm Vi nằm ở trên giường, đôi mắt nắm chặt, khóe miệng chảy ra một dòng huyết nhỏ mong manh, nàng rõ đã cắn lưỡi tự vẫn, nhưng bọn chúng vẫn cưỡng hiếp nàng.
Khinh thường, đúng là bọn kinh tởm, chết vạn lần cũng chưa hết tội!
Tiếp tục tìm đến những đứa trẻ khác, có một đứa còn hơi thở nàng liền lấy từ trong không gian giới chỉ một lọ dược tề ra, đổ vào miệng mình rồi chuyền cho đứa trẻ. Chúng đang bị ngất, nếu cho chúng uống vào trong tình trạng vừa bị ngất mà vừa bị thương rất dễ dẫn tới sặc nước hoặc từ chối uống thuốc.
Trong số tám đứa trẻ, chỉ còn năm đứa sống sót, ba đứa nhỏ khác đều chết, ba đứa trẻ bị chết kia đa phần là những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất.
Nhìn dòng máu trên mặt đất của những đứa trẻ, từng dòng máu không giống nhau, không hòa tan vào nhau. Nhìn hiện tượng này, Hàn Nguyệt Xuyên lại khâm phục Nguyệt Thẩm Vi, nàng ta rõ ràng không sinh con, những đứa trẻ này đều là do nàng ta đem về nuôi dưỡng đi.
Một con người vĩ đại.
Để những đứa trẻ này vào trong Hắc Giới nghỉ ngơi dưỡng thương, Hàn Nguyệt Xuyên hướng ở phía bên ngoài đi đến, càng đi càng gần. Càng gần đến chỗ của Sa Toa. Những ngón tay của nàng siết chặt lại, đôi mắt lục bích như mãng xà trong đêm săn mồi, nàng tức giận nhưng âm điệu vẫn là trầm ổn không chút rợn sóng:
- Ngươi ở đó, sao ngươi không bảo vệ bọn họ?
Sắc mặt Sa Toa đã tốt đi vài phần sau khi được giải mị dược, hắn quay về là một Sa Toa kiêu ngạo, hóng hách ngang tàn:
- Việc của bọn thường dân, nào đã liên quan đến chúng ta?
Hàn Nguyệt Xuyên chợt khẽ buông lõng ngón tay, giọng nói mỉa mai:
- À ~ thì ra là vậy a.
Buông ra một câu tựa hồ thong thả nhẹ nhàng như gió ban mai nhưng là ban mai trong mùa đông không mặt trời, đôi mắt nàng khẽ khép lại, quay người liền biếng thành một đôi vàng lục mỹ nhãn.
- Thì ra ngươi chỉ cái thứ rắm chó không bằng.
Nàng rít lên từng chữ cuối cùng, âm thanh từ tiếng rít trong răng phát ra, rõ ràng từng chữ một. Nghe được lời nói đó của nàng, Sa La tức giận định chạy lên nói gì đó, nhưng không ngờ nàng lại biến mất trong hư vô.
Dùng thuật không gian, Hàn Nguyệt Xuyên lại vào trong rừng, chờ đợi thời gian đến lại gặp Huyệt Dạ và Hoắc Bạch Ly.
...
Ngồi ở trên một tảng đá to, Hàn Nguyệt Xuyên như đang suy ngẫm điều gì đó, nhìn lên bầu trời khẽ thì thầm:
- Còm hơn một canh giờ nữa mà...
Lấy mặt nạ ở trong lòng ngực ra mang vào, lại nhắm mắt.
Rơi vào thức hải.
”Hàn Nguyệt Xuyên” đi trong không gian vũ trụ đến bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên, ngồi xuống mở đầu cuộc nói chuyện:
- Nguyệt Xuyên tỷ, hôm nay ta thấy tỷ rất mềm lòng, đặc biệt là với đám hài tử đó.
Hàn Nguyệt Xuyên đưa đôi mắt huyết sắc nhìn nàng:
- Bọn chúng đáng được đáng thương.
Lại nói tiếp:
- Nhìn chúng ta nhớ lại quá khứ.
Ngay lúc này, “Hàn Nguyệt Xuyên” mới minh ngộ ra, Hàn Nguyệt Xuyên là hồn xuyên mang theo ký ức từ kiếp trước theo đến đây, khi gặp một số chuyện có khi lại trùng hợp giống với thế giới kia của nàng.
- Ta cũng là trẻ mồ côi, ta được cha nhận về nuôi, để phục vụ chiến tranh. Ta nhận chức Thượng Úy vì lão cha nuôi nghiêm khắc dạy ta là một, kế thừa lão ta là hai, vì nước chiến đấu là ba. Chiến tranh nổ ra ta phải tham chiến, khi đó ta mới mười tuổi, lúc đầu chỉ là một đứa trẻ đưa tin sau này lên được chức Thượng Úy, vui mừng có, uất hận có... Không ngờ, lại bị Thiếu Úy hại, đồng đội hại... Chính vì thế mà ta mới bảo ngươi kết nghĩa, thân mật, tiếp xúc,... càng ít càng tốt.
Đôi mắt vàng lục của “Hàn Nguyệt Xuyên” sâu thẳm nhìn nàng, mỗi lần nghe chuyện nàng kể là “Hàn Nguyệt Xuyên” cứ chăm chú nghe không lấy một cái chớp mắt.
- Nguyệt Xuyên tỷ, ngươi... cấp bậc bao nhiêu rồi?
Hàn Nguyệt Xuyên thờ ơ đáp:
- Đại Địa đi.
Nghe được hai từ này, “Hàn Nguyệt Xuyên” liền nhảy dựng lên, bên ngoài nàng mới nhiêu? Chỉ là cấp 8, còn chưa đến Thiên Không nữa chứ! Vậy mà trong này Hàn Nguyệt Xuyên tu luyện đã đến cấp bậc Đại Địa mất rồi, nhưng hồn và xác không hợp liệu có ảnh hưởng? Hình như là không đi...
- Nguyệt Xuyên tỷ, hồn của tỷ ở cấp Đại Địa nhưng thể xác của muội chỉ là cấp 8 cao cấp, cái này... liệu có ổn không?
Ném lại cho nàng một câu hỏi thay câu trả lời:
- Không ổn mà ta vẫn có thể đi ra ngoài dạo chơi một lúc sao? À, hình như lúc nãy ta có sử dụng ma thuật của cấp Đại Địa.
Nằm lên đùi của nàng, “Hàn Nguyệt Xuyên” cười ngây thơ:
- Xuyên tỷ tỷ, hát cho ta nghe đi.
Hàn Nguyệt Xuyên nhìn nàng, trong đôi mắt khẽ cười ấm áp, cất lên tiếng hát:
”Bắc phương hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc
Ninh bất tri, khuynh quốc dữ khuynh thành
Giai nhân nan tái đắc.”
[Dịch: Phương Bắc có người con gái đẹp
Vẻ đẹp tuyệt thế không ai sánh bằng
Một cái nhìn làm ngã nghiêng thành quách
Nhìn lại lần nữa làm nước suy vong
Có ai lại không biết, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Người đẹp như vậy khó lòng gặp lại.] (Nhạc: Giai nhân khúc)
Nghe xong lời bài hát, “Hàn Nguyệt Xuyên” lại cảm thấy trong lời hát của nàng có sự bi thương, người con gái trong lời bài hát để cho người hát cảm giác được sự bi thương, tiếc nuối cùng với mong muốn được gặp lại người con gái giai nhân tuyệt thế đó lần nữa.
- Ta thật sự rất muốn trở thành giai nhân để người người luyến tiếc như trong lời bài hát.
Nhận lại lời đáp phủ phàng từ Hàn Nguyệt Xuyên sau khi nói xong câu đó:
- Hồng nhan thì bạc mệnh.
Nhìn thoáng xung quang thức hải, Hàn Nguyệt Xuyên vút ve nàng, bảo:
- Ngươi ở đây ngủ đi, ta ở bên ngoài đêm nay.
”Hàn Nguyệt Xuyên” gật nhẹ, trực tiếp nằm xuống ngủ, Hàn Nguyệt Xuyên đứng dậy rời đi, đi một lúc nàng liền biến mất khỏi thức hải.
Mở mắt, nàng đang ở trong rừng, đưa tay sờ khuôn mặt, mặt nạ vẫn ở trên mặt chưa có bị tháo xuống, may mắn, trong lúc nàng ở nơi này thất thần đi vào thức hải không bị tập kích vô lí. Nhảy xuống khỏi tảng đá, đi dạo vài bước hai con ma thú liền xuất hiện bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên, một đen một trắng.
- Đi săn.
Thanh âm âm trầm, lạnh lẽo đến phát run. Nàng thật sự rất muốn biết bản thân linh hồn cấp Đại Địa mà thể xác cấp 8 thì sức mạnh đem lại sẽ như thế nào.