- Chúng ta đều là được Nguyệt a di nhận nuôi hết thảy, a đúng rồi, chỉ có năm người bọn đệ là có cả năng tu luyện đấu khí và ma pháp, các đệ muội khác thì không có khả năng tu luyện đấu khí cùng ma pháp. Nhưng có khả năng khác, Tĩnh Nguyệt nấu ăn rất ngon, Khương Nha thì có thể nói chuyện với động vật, Hàn Nhã đánh đàn nghe rất hay.
Thanh Long lắc đầu thương tiết lên tiếng giải thích, cũng nói qua ba đệ muội đã chết của mình có khả năng gì. Nghe xong những lời này, Hàn Nguyệt Xuyên lại thêm một trận đau đứt ruột, nếu có thể cứu những đứa trẻ này thì hay quá rồi, có thêm các thiên tài khác theo cùng.
Tĩnh Nguyệt không tính, nhưng nếu tiểu tử Khương Lâm kia có thể nói chuyện với động vật thì đây chính là dấu hiệu của một Thuần Thú sư, nếu có thể tu luyện thêm ma pháp nhất định sẽ trở thành Khế Ước sư rồi.
Còn Hàn Nhã đánh đàn rất hay thì chắc chắn chỉ cần tìm một nhạc phổ có âm sát khí thì nàng có thể được như các huynh đệ khác của mình rồi.
Ngẫm một hồi mới nhớ đến, đứa trẻ tên Khương Nha kia chắc là đứa trẻ đãn chỉ đường cho nàng đến nơi này rồi.
Nhưng khi nghĩ một hồi về gia đình của đám hài từ này, Hàn Nguyệt Xuyên mới nhớ tới. Đàn? Nhà bọn họ như thế lấy đâu ra đàn?
- Hàn Nhã thường lấy đàn ở đâu ra đánh?
Năm đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, hình như bọn chúng cũng không rõ làm thế nào Hàn Nhã có được đàn nhạc trong tay.
Một lúc sau, Mặc Lâm như nhớ ra điều gì đó nói:
- Hình như cây đàn đó là của Nguyệt a di đưa cho muội ấy, còn về việc muội ấy giấu ở đâu thì không ai rõ...
Không ai rõ giấu ở đâu? Trên người của Hàn Nhã không có, dù nàng không biết Hàn Nhã là nữ tử nào trong hai nữ hài đã chết kia nhưng nàng xác định. Khi đó Hàn Nguyệt Xuyên đã khám nghiệm qua hết các xác chết ở đó, và chúng đều không có đàn giấu ở trong người, nhà cũng bị đốt, trước đó nàng cũng đã tìm kiếm xem có di vật gì hay không, cũng không tìm thấy kết quả nào cả.
Rõ ràng trong nhà không có gì hết, tại sao lại...
Suy nghĩ mãi cũng không thể ra được đáp án, Hàn Nguyệt Xuyên liền cầu cứu. Đôi mắt lục bích sắc bén khẽ hiện lên trong phút chóc, hỏi đám trẻ:
- Khi đó có bao nhiêu tên thổ phỉ?
Tất cả trầm mặt suy nghĩ, Tước Hạ nhớ rõ từng người nói:
- Đệ nhớ khi đó có hai người phụ nữ và bảy nam đại thúc to lớn.
Mạc Mặc lại xen vào thêm một câu:
- Khi đó đệ nhớ rõ còn có một người nam nhân lớn hơn lão đại một chút, khoảng mười ba đến mười lăm đứng ở bên ngoài, hắn chỉ ra lệnh mà không xen vào. Ra lệnh một câu rồi liền bỏ đi.
- Đệ nhớ câu hắn ra lệnh không?
Hàn Nguyệt Xuyên trực tiếp hỏi. Mạc Mặc cố gắng nhờ lại câu hắn nói:
- “Lấy xong liền đem về Thanh Đàm động, còn lại tự các ngươi giải quyết.” Hình như là thế...
Thanh Đàm... Thanh Đàm... Là đầm lầy Thanh Đàm ở phía Bắc vương đô Ngạo Thiên?
Người kia rốt cuộc là ai?
Tính toán, nàng hiện tại còn hai ngày thời gian. Hiện tại tên khốn Sa Toa kia khiến cho nàng rất bực bội, quyết định phá lệ, không chơi đùa với hắn nữa, chạy thẳng đến phía Bắc vương đô. À mà nghĩ lại phía Bắc đầm lầy Thanh Đàm cũng là ở vương đô (cứ cho là ở trong kinh thành đi), vẫn không tính là vi phạm luật lệ gì tất.
- Các đệ vào Hắc Giới đi, ta chỉ cho các đệ một số nơi.
Đi vào Hắc Giới, Hàn Nguyệt Xuyên giới thiệu về thư viện sách rồi đến phòng tu luyện, chiến đấu, một số phòng thực dụng các nghề khác như rèn, luyện đan, âm dương sư, phù sư, hồn sư,... một số nghề lặt vặt thích thì học.
Nhìn lại những thứ đó, Hàn Nguyệt Xuyên thầm nghĩ:
- Khi nào rãnh thử một lần vào Hắc Giới học nghề phụ một chút đi.
Cái nàng chú ý trong đấy nhất chính là rèn, luyện đan và giải ngữ. Khi nào có thời gian nhất định phải học một lần cho biết về hệ thống ở thế giới này.
Để lại đám hài tử ở nơi này đọc sách tu luyện, còn nàng, hiện tại nàng không thể để “Hàn Nguyệt Xuyên” đi ra bên ngoài được, chính bản thân nàng sẽ đi đến đầm lầy Thanh Đàm tìm đám người kia.
Thay lấy một bộ đồ nam trang, đeo mặt nạ vào, Hàn Nguyệt Xuyên hít một hơi thật sâu, thì thầm:
- Chiến tranh dù đi đâu cũng có.
Ra khỏi Hắc Giới nàng lập tức vận ma pháp không gian đến đầm lầy Thanh Đàm, vừa đến nơi, Hàn Nguyệt liền thấy một màng sương mù dày đặt. Nhưng vẫn bước tiếp đi vào, xem như không có gì cản trở.
Đi vào bên trong thuận lợi, may mắn trên đường đi không có đầm lầy hay ma thú tập kích, nếu thật sự có thì tung tích của nàng đã sớm bị phát hiện.
Nhìn xuống từ trên cao, một nhóm nhỏ đang tụ tập lại nói chuyện gì đó, Hàn Nguyệt Xuyên ở trên cây ẩn nấp, nhờ vào cây rậm rạp và màng sương mù mỏng khiến cho nàng có thể tiếp cận nhóm người này một cách dễ dàng.
- Cái tên đó khiến cho ta cảm thấy khó chịu muốn chết, hắn đột nhiên đến và đòi làm chỉ huy của chúng ta, lệnh cho chúng ta phải nghe theo hắn tuyệt đối. Cái tên tiểu tử đó là gì chứ, ta nghĩ chúng ta phải hợp sức lại dạy cho hắn một bài học nhớ đời đi.
Một nữ phụ trong đó giọng đỏng đảnh lên tiếng:
- Ngươi giỏi quá thì đi dạy hắn đi, có một nhóm người đến ám sát hắn không thành còn bị hắn cho ám sát công khai chết tại chỗ luôn đấy!
- Ách, cái này...
Tên nam trung niên câm nín không dám nói gì nữa.
Nữ phụ kia thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng khinh thường. Một nam nhân khác từ đầu tới giờ mới lên tiếng được một câu:
- Nhưng ta công nhận một điều, tên tiểu đó mạnh, ta không thể thăm dò được thực lực của hắn, nếu phải đoán ta nghĩ hắn cũng là từ cấp Đại Địa trở lên đi.
Cấp Đại Địa... thân thể này chỉ mới cấp 8 cao cấp, đánh với hắn ta bằng niềm tin đấy. Suy ngẫm một lát cách đối phó, nàng liền nhớ tới một điểm, nàng là quân nhân đặc chủng mà, điều nàng giỏi nhất trong chiến tranh vẫn là xả súng và ném bom đi.
Bom thì hiện tại có thể chế tạo, ở trong Hắc Giới có một phòng chứ đồ vật nhiên liệu, chắc chắn có lưu huỳnh.
Lại tiếp tục vào Hắc Giới, Hàn Nguyệt Xuyên nhớ lại từng chi tiết, nàng từng vào xưởng thử nghiệm chế tạo bom một lần rồi. Thời gian ở phòng chế tạo cũng rất chậm nên nàng có thể thong dong đi chế tạo bom rồi.
Ở trong đây kim loại không thiếu, nhưng thiếu vẫn là khuôn để làm thành quả bom, đổi lại một cái khác dễ hơn, bỏ vào ống tre rồi cho nổ. Ngồi chế tạo bom suốt vài giờ đồng hồ, Hàn Nguyệt Xuyên làm ra được mười quả bom, thế này vẫn là quá ít, chế tạo thêm.
Không biết thời gian ở trong này đã trôi qua bao lâu, nàng vẫn ngồi làm mãi cho tới khi có hơn một trăm quả bom hình tròn do trong lúc nàng lòng ống tre nhớ trực ra quả bom hình tròn nguyên thủy cũng rất dễ làm, công kích lại mạnh hơn ống tre, liền bỏ ống tre, tạo bom tròn.
Thành ra tổng lượng nàng chế tạo ra cũng gần hai trăm quả bom. Cột khoảng năm ổng tre lại với nhau, xoắn ngòi nổ của năm ống làm một rồi cứ liên tục thu lại như thế, cuối cùng ra được hơn năm chùm bom.
Tiếp tục tương tự với bom tròn, xoắn ngòi của ba quả lại với nhau, tạo thành một chùm ba quả rồi tiếp tục cứ như thế cho đến khi hết bom thì thôi.
- Đánh thế này có hơi quá không vậy, Nguyệt Xuyên tỷ?
”Hàn Nguyệt Xuyên” ở trong thức hải vang vọng ra hỏi. Ở cùng với Hàn Nguyệt Xuyên một thời gian nên nàng cũng biết rõ những thứ kia là gì, được biết, trong chiến tranh những quả bom đó rất được thông dụng, ngoài ra sức phá hủy của nó cũng rất lớn.
- Ta không phạm ngươi, ngươi không phạm ta. Nhưng phạm vào người của ta cũng chính là phạm vào ta.
Nói ra một câu đơn giản, nàng liền thu dọn những thứ đồ vật trên bàn chế tạo thu vào không gian giới chỉ linh tinh kia của Tư Âm đưa cho rồi lại tiếp tục rời khỏi Hắc Giới.
Thanh Long lắc đầu thương tiết lên tiếng giải thích, cũng nói qua ba đệ muội đã chết của mình có khả năng gì. Nghe xong những lời này, Hàn Nguyệt Xuyên lại thêm một trận đau đứt ruột, nếu có thể cứu những đứa trẻ này thì hay quá rồi, có thêm các thiên tài khác theo cùng.
Tĩnh Nguyệt không tính, nhưng nếu tiểu tử Khương Lâm kia có thể nói chuyện với động vật thì đây chính là dấu hiệu của một Thuần Thú sư, nếu có thể tu luyện thêm ma pháp nhất định sẽ trở thành Khế Ước sư rồi.
Còn Hàn Nhã đánh đàn rất hay thì chắc chắn chỉ cần tìm một nhạc phổ có âm sát khí thì nàng có thể được như các huynh đệ khác của mình rồi.
Ngẫm một hồi mới nhớ đến, đứa trẻ tên Khương Nha kia chắc là đứa trẻ đãn chỉ đường cho nàng đến nơi này rồi.
Nhưng khi nghĩ một hồi về gia đình của đám hài từ này, Hàn Nguyệt Xuyên mới nhớ tới. Đàn? Nhà bọn họ như thế lấy đâu ra đàn?
- Hàn Nhã thường lấy đàn ở đâu ra đánh?
Năm đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, hình như bọn chúng cũng không rõ làm thế nào Hàn Nhã có được đàn nhạc trong tay.
Một lúc sau, Mặc Lâm như nhớ ra điều gì đó nói:
- Hình như cây đàn đó là của Nguyệt a di đưa cho muội ấy, còn về việc muội ấy giấu ở đâu thì không ai rõ...
Không ai rõ giấu ở đâu? Trên người của Hàn Nhã không có, dù nàng không biết Hàn Nhã là nữ tử nào trong hai nữ hài đã chết kia nhưng nàng xác định. Khi đó Hàn Nguyệt Xuyên đã khám nghiệm qua hết các xác chết ở đó, và chúng đều không có đàn giấu ở trong người, nhà cũng bị đốt, trước đó nàng cũng đã tìm kiếm xem có di vật gì hay không, cũng không tìm thấy kết quả nào cả.
Rõ ràng trong nhà không có gì hết, tại sao lại...
Suy nghĩ mãi cũng không thể ra được đáp án, Hàn Nguyệt Xuyên liền cầu cứu. Đôi mắt lục bích sắc bén khẽ hiện lên trong phút chóc, hỏi đám trẻ:
- Khi đó có bao nhiêu tên thổ phỉ?
Tất cả trầm mặt suy nghĩ, Tước Hạ nhớ rõ từng người nói:
- Đệ nhớ khi đó có hai người phụ nữ và bảy nam đại thúc to lớn.
Mạc Mặc lại xen vào thêm một câu:
- Khi đó đệ nhớ rõ còn có một người nam nhân lớn hơn lão đại một chút, khoảng mười ba đến mười lăm đứng ở bên ngoài, hắn chỉ ra lệnh mà không xen vào. Ra lệnh một câu rồi liền bỏ đi.
- Đệ nhớ câu hắn ra lệnh không?
Hàn Nguyệt Xuyên trực tiếp hỏi. Mạc Mặc cố gắng nhờ lại câu hắn nói:
- “Lấy xong liền đem về Thanh Đàm động, còn lại tự các ngươi giải quyết.” Hình như là thế...
Thanh Đàm... Thanh Đàm... Là đầm lầy Thanh Đàm ở phía Bắc vương đô Ngạo Thiên?
Người kia rốt cuộc là ai?
Tính toán, nàng hiện tại còn hai ngày thời gian. Hiện tại tên khốn Sa Toa kia khiến cho nàng rất bực bội, quyết định phá lệ, không chơi đùa với hắn nữa, chạy thẳng đến phía Bắc vương đô. À mà nghĩ lại phía Bắc đầm lầy Thanh Đàm cũng là ở vương đô (cứ cho là ở trong kinh thành đi), vẫn không tính là vi phạm luật lệ gì tất.
- Các đệ vào Hắc Giới đi, ta chỉ cho các đệ một số nơi.
Đi vào Hắc Giới, Hàn Nguyệt Xuyên giới thiệu về thư viện sách rồi đến phòng tu luyện, chiến đấu, một số phòng thực dụng các nghề khác như rèn, luyện đan, âm dương sư, phù sư, hồn sư,... một số nghề lặt vặt thích thì học.
Nhìn lại những thứ đó, Hàn Nguyệt Xuyên thầm nghĩ:
- Khi nào rãnh thử một lần vào Hắc Giới học nghề phụ một chút đi.
Cái nàng chú ý trong đấy nhất chính là rèn, luyện đan và giải ngữ. Khi nào có thời gian nhất định phải học một lần cho biết về hệ thống ở thế giới này.
Để lại đám hài tử ở nơi này đọc sách tu luyện, còn nàng, hiện tại nàng không thể để “Hàn Nguyệt Xuyên” đi ra bên ngoài được, chính bản thân nàng sẽ đi đến đầm lầy Thanh Đàm tìm đám người kia.
Thay lấy một bộ đồ nam trang, đeo mặt nạ vào, Hàn Nguyệt Xuyên hít một hơi thật sâu, thì thầm:
- Chiến tranh dù đi đâu cũng có.
Ra khỏi Hắc Giới nàng lập tức vận ma pháp không gian đến đầm lầy Thanh Đàm, vừa đến nơi, Hàn Nguyệt liền thấy một màng sương mù dày đặt. Nhưng vẫn bước tiếp đi vào, xem như không có gì cản trở.
Đi vào bên trong thuận lợi, may mắn trên đường đi không có đầm lầy hay ma thú tập kích, nếu thật sự có thì tung tích của nàng đã sớm bị phát hiện.
Nhìn xuống từ trên cao, một nhóm nhỏ đang tụ tập lại nói chuyện gì đó, Hàn Nguyệt Xuyên ở trên cây ẩn nấp, nhờ vào cây rậm rạp và màng sương mù mỏng khiến cho nàng có thể tiếp cận nhóm người này một cách dễ dàng.
- Cái tên đó khiến cho ta cảm thấy khó chịu muốn chết, hắn đột nhiên đến và đòi làm chỉ huy của chúng ta, lệnh cho chúng ta phải nghe theo hắn tuyệt đối. Cái tên tiểu tử đó là gì chứ, ta nghĩ chúng ta phải hợp sức lại dạy cho hắn một bài học nhớ đời đi.
Một nữ phụ trong đó giọng đỏng đảnh lên tiếng:
- Ngươi giỏi quá thì đi dạy hắn đi, có một nhóm người đến ám sát hắn không thành còn bị hắn cho ám sát công khai chết tại chỗ luôn đấy!
- Ách, cái này...
Tên nam trung niên câm nín không dám nói gì nữa.
Nữ phụ kia thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng khinh thường. Một nam nhân khác từ đầu tới giờ mới lên tiếng được một câu:
- Nhưng ta công nhận một điều, tên tiểu đó mạnh, ta không thể thăm dò được thực lực của hắn, nếu phải đoán ta nghĩ hắn cũng là từ cấp Đại Địa trở lên đi.
Cấp Đại Địa... thân thể này chỉ mới cấp 8 cao cấp, đánh với hắn ta bằng niềm tin đấy. Suy ngẫm một lát cách đối phó, nàng liền nhớ tới một điểm, nàng là quân nhân đặc chủng mà, điều nàng giỏi nhất trong chiến tranh vẫn là xả súng và ném bom đi.
Bom thì hiện tại có thể chế tạo, ở trong Hắc Giới có một phòng chứ đồ vật nhiên liệu, chắc chắn có lưu huỳnh.
Lại tiếp tục vào Hắc Giới, Hàn Nguyệt Xuyên nhớ lại từng chi tiết, nàng từng vào xưởng thử nghiệm chế tạo bom một lần rồi. Thời gian ở phòng chế tạo cũng rất chậm nên nàng có thể thong dong đi chế tạo bom rồi.
Ở trong đây kim loại không thiếu, nhưng thiếu vẫn là khuôn để làm thành quả bom, đổi lại một cái khác dễ hơn, bỏ vào ống tre rồi cho nổ. Ngồi chế tạo bom suốt vài giờ đồng hồ, Hàn Nguyệt Xuyên làm ra được mười quả bom, thế này vẫn là quá ít, chế tạo thêm.
Không biết thời gian ở trong này đã trôi qua bao lâu, nàng vẫn ngồi làm mãi cho tới khi có hơn một trăm quả bom hình tròn do trong lúc nàng lòng ống tre nhớ trực ra quả bom hình tròn nguyên thủy cũng rất dễ làm, công kích lại mạnh hơn ống tre, liền bỏ ống tre, tạo bom tròn.
Thành ra tổng lượng nàng chế tạo ra cũng gần hai trăm quả bom. Cột khoảng năm ổng tre lại với nhau, xoắn ngòi nổ của năm ống làm một rồi cứ liên tục thu lại như thế, cuối cùng ra được hơn năm chùm bom.
Tiếp tục tương tự với bom tròn, xoắn ngòi của ba quả lại với nhau, tạo thành một chùm ba quả rồi tiếp tục cứ như thế cho đến khi hết bom thì thôi.
- Đánh thế này có hơi quá không vậy, Nguyệt Xuyên tỷ?
”Hàn Nguyệt Xuyên” ở trong thức hải vang vọng ra hỏi. Ở cùng với Hàn Nguyệt Xuyên một thời gian nên nàng cũng biết rõ những thứ kia là gì, được biết, trong chiến tranh những quả bom đó rất được thông dụng, ngoài ra sức phá hủy của nó cũng rất lớn.
- Ta không phạm ngươi, ngươi không phạm ta. Nhưng phạm vào người của ta cũng chính là phạm vào ta.
Nói ra một câu đơn giản, nàng liền thu dọn những thứ đồ vật trên bàn chế tạo thu vào không gian giới chỉ linh tinh kia của Tư Âm đưa cho rồi lại tiếp tục rời khỏi Hắc Giới.