Sa Toa nghe xong lời nói của thái y liền tức giận bỏ đi, không nói một tiếng nào, hắn không thích nàng ta trông như thế này, còn kinh tởm hơn cả lúc nàng ta âm thầm bám theo hắn nữa.
Khi Sa Toa bỏ đi, Mặc Phong liền chặn ngay trước mặt đường đi của hắn, ánh mắt lạnh khốc không một chút cảm xúc lên tiếng:
- Nàng chính là “Nguyệt” mà ngươi đang tìm, sao thế? Ngươi thua rồi không thực hiện nổi lời hứa sao?
Nàng ta chính là “Nguyệt”?
Nghĩ đến điều này, Sa Toa không khỏi một trận rét run, nếu nàng ta là Nguyệt mà hắn đang tìm thì rắc rối to rồi còn gì? Với tình trạng thấy trai đẹp là nhào tới thì khi nói ra hắn thiếu nàng một điều kiện cần thực hiện, rất có thể nàng sẽ bắt hắn cưới nàng. Đây chính là chuyện hắn không mong muốn nhất.
Xoảng... xoảng... xoảng...
Liên tục có nhiều tiếng vỡ đồ vang lên, cả hai người chạy về phía sau xem có chuyện gì xảy ra. Vừa đến, một tràng hỗn độn đập vào mắt bọn hắn, những bình hoa, ly sứ, lại còn có thêm mấy món phẩm vật quý giá khác đều bị nàng cho bể hết thảy.
- Ngươi quậy đủ chưa?
Tính cách của Mặc Phong dù có lạnh lẽo, trầm ổn đến mức nào đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ không chấp nhận được sự việc xảy ra trước mặt mình. Những món đồ bị nàng đập phá kia đều là những trân phẩm được đem bán đấu giá trong vài tháng tới đấy, nó có thể nuôi sống cả Cốc Lai bang trong khoảng 10 năm, lại có thể giúp Cốc Lai bang phát triển mạnh mẽ hơn nữa.
Hàn Nguyệt Xuyên bị quát đưa ánh mắt long lanh mọng nước hướng về phía Mặc Phong và Sa Toa. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đó của nàng, hai người lại càng tránh xa nàng hơn, thấy rõ bọn hắn lui về sau mấy bước, vẻ mặt như đang muốn xua đuổi tà ma vậy.
Trong hai người, sắc mặt của Sa Toa là khó coi nhất, trên mặt hắn xuất hiện không biết bao nhiêu đường hắc tuyến, ngũ quan trên mặt vặn vẹo hết sức khó nhìn, ai không biết còn tưởng hắn đang bị táo bón nữa a.
- Biến ra khỏi đây đi, cho dù ngươi có hồi phục lại thì cũng đừng đến tìm chúng ta!
Mặc Phong là người tức giận đầu tiên, còn trước cả Sa Toa. Trong lúc tức giận, hắn thật sự không kiềm chế được mà thốt lên một lời khiến hắn hối hận vì đã nói ra, nhưng đây là sau khi chuyện này đi qua.
Hắn đi tới, chụp lấy cổ nàng, ném nàng ra bên ngoài. Hàn Nguyệt Xuyên làm vẻ mặt đáng thương, cần khẩn bọn họ, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng xem nàng như một món đồ bị hư mà vứt bỏ đi.
Đóng cửa rầm một cái, bọn họ không quản nàng thế nào, đóng cửa bỏ đi thật nhanh vào một căn phòng nào cho yên tĩnh. Khi bọn họ vừa mới rời đi vài bước thì bên ngoài vọng vào một tiếng:
Rầm!
- Hahaha... giờ ta mới biết được tình cảm huynh đệ kết nghĩa của chúng ta sâu nặng đến thế nào đấy, giờ ta mới biết được đấy. Ta thật ngu ngốc, rất ngu ngốc khi đã kết giao với các người. Mặc Phong, Mạnh Thiên, Sa Toa các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này gặp lại, chúng ta như những con người xa lạ, chưa từng quen biết. Hôm nay, ta hảo một cái đóng kịch, các ngươi hảo một cái mặt thật.
Tiếng nói ong ong biến mất, Mạnh Thiên nhìn ra khe cửa, hắn không thấy nàng ta ở đâu hết cả, nàng ta đã rời đi từ khi nào, hắn hoàn toàn không cảm nhận ra được. Điều này khiến cho Mạnh Thiên thắc mắc về tu vi hiện tại của nàng.
Tìm một cái hang động, Hàn Nguyệt Xuyên ở trong hang động đó tiến vào thức hải, rơi vào tình trạng ngủ say.
- Oa oa oa... hic... hic... oa...
Ở bên trong thức hải, hai con người xa lạ, một người dỗ dành, một người lại ôm người khác òa khóc. Cơ thể của “Hàn Nguyệt Xuyên” chỉ còn lại một nửa, không hiểu tại sao, chỉ cần nàng càng khóc, tốc độ biến mất lại ngày một nhanh, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng cũng đang từ từ biến mất trong hư không.
- Nguyệt Xuyên tỷ, ta thật vô dụng... ta... ta thật đáng trách... tại sao ta lại có thể kết giao với những loại người đó chứ? Một người thì đứng xem kịch vui (MT), một người thì chỉ vì vật phẩm trước mắt mà tuyệt tình với muội muội kết nghĩa này... ta... tại sao chứ? Đáng lẽ... ngay từ lúc đầu, ta phải nghe lời tỷ... không nên kết giao bừa bãi...
Hàn Nguyệt Xuyên như một người mẹ vút đầu của “Hàn Nguyệt Xuyên”, vỗ về cho nàng, giọng nàng không âm trầm như lúc nữa, mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
- Được rồi, muốn khóc cứ khóc đi, có gì muốn nói cứ nói hết đi, ta sẽ ở đây nghe. Sau khi khóc xong, giải tỏ tâm trạng xong thì hãy ngủ một giấc, khi muội tỉnh dậy, mọi chuyện đã kết thúc.
”Hàn Nguyệt Xuyên” nghe lời của nàng, khóc rất nhiều, kể cũng rất nhiều chuyện, tất cả những chuyện ở hiện tại lẫn quá khứ nàng đều kể ra tất cả. Chuyện kể, có một lần nàng vào cung, nhưng rồi lại bị thái tử cùng thái tử phi cho đẩy xuống hồ ao vào mùa đông, khiến nàng bị cảm nặng không đến trường học kịp thời hạn quy định, đành phải ở lại cho đến ba tháng sau.
Trong vòng ba tháng, nàng bị nhóm người của Hàn Ấn Nguyệt ám sát thiếu chút nữa mất mạng, nhưng quay về nàng lại bị phạt, Hàn Đông Nhi đánh nàng, người bị phạt cũng là nàng. Ở trong tiểu viện, nô tỳ cũng chẳng thèm đặt nàng vào mắt, lúc thì đem cơm đến cho nàng ăn, lúc thì không đem chút cơm nào đến cả.
Có lần nàng đi chơi ở ngoài phố, bắt gặp thái tử, liền bị hắn cho làm bao cát đánh đấm thỏa thích, quay về nàng chẳng dám nói lời nào. Thái tử hắn đây không phải là lần đầu tiên thấy cơ thể của nàng, đây chính xác là lần thứ hai.
Càng nghe, Hàn Nguyệt Xuyên càng tức giận, muốn thay “Hàn Nguyệt Xuyên” đi trả thù, diệt tất cả người của Ngạo Thiên quốc, ngay cả thường dân qua đường còn chẳng thèm cho nàng ta một chút mặt mũi nào, thích thì cứ sỉ bán nàng trước đám đông thiên hạ.
Khi nàng có được tiếng sét ái tình lần đầu ở học viện liền bị các nữ tử khác tìm đủ mọi cách hãm hại, châm chọc,... kết quả, nàng luôn cô độc.
Hoàn cảnh của nàng cũng giống như Hàn Nguyệt Xuyên, vật chất có thể nói đủ dùng, nhưng còn tâm lí lại bị ảnh hưởng nặng nề, nếu để cho “Hàn Nguyệt Xuyên” tiếp tục sống ở thế giới này, không biết nàng sẽ chịu bao nhiêu uất ức.
- Nguyệt Xuyên tỷ, làm ơn, ở trong đây ta không phân biệt được thời gian, nhưng ta biết ta sắp biến mất rồi. Ta khẩn cầu tỷ, xin tỷ hãy tìm ra gia đình thật sự của ta, xin hãy thay ta báo đáp cho sư phụ Tư Âm, làm đệ tử của người, hãy dùng thân phận của ta sống ở thế giới này. Ta có phần quá mức keo kiệt, ta không thể bắt tỷ sống thay cho ta được. Nhưng ta chỉ mong... chỉ mong tỷ là ta, tỷ như thế nào cũng được, ta chỉ muốn tỷ...
”Hàn Nguyệt Xuyên” cứ mỗi đối diện với Hàn Nguyệt Xuyên là cứ nói không theo thứ tự gì cả, những câu nói không được tự nhiên chút nào.
- Ta biết rõ, ta và muội đều có cùng một cái tên, ta sẽ sống theo cách mà ta muốn. Nhưng ta cũng sẽ là “Hàn Nguyệt Xuyên” ở thế giới này, cuộc sống, thân phận, vận mệnh ta đều sẽ là muội - Hàn Nguyệt Xuyên ở Thiên Ty, không còn là Hàn Nguyệt Xuyên ở thế giới kia nữa.
Những lời đó chính là những ý nghĩa trong những câu nói ấp úng không rõ thứ tự của “Hàn Nguyệt Xuyên”, nàng quả thực muốn nói lên lời như thế này, nhưng tại sao lại cứ nói lên những câu nói không được tự nhiên, không được rõ ràng như thế?
- A, Nguyệt Xuyên tỷ, tỷ có thể cười nhiều hơn được không? Ta lúc nào cũng thấy tỷ với một vẻ mặt trầm tĩnh đến đóng băng rồi, cười một chút không có hại đâu a.
”Hàn Nguyệt Xuyên” nói ra một cái lời khuyên khiến Hàn Nguyệt Xuyên không biết nói lời này thật không biết nên đồng ý hay không. Vì chiến tranh khi xưa lại còn thêm sự phản bội đã khiến cho nàng không còn có cảm giác gì từ trong thâm tâm. Nàng ngẫm lại, hình như còn chưa mất hoàn toàn, ở thế giới kia, trước khi nàng chết hình như nàng có cười vì...
- Được, ta sẽ cười. Nhưng là cười khi có người gặp họa.
Nhận được lời đáp, “Hàn Nguyệt Xuyên” không biết nói sao nữa đây... Lấy cái họa của người khác làm niềm vui cho mình, nghĩ lại hình như có chút vui đấy a!
Nàng ôm chặt lấy Hàn Nguyệt Xuyên, giọng nói khe khẽ:
- Nguyệt Xuyên tỷ, hát cho muội nghe đi.
Vào lúc này, Hàn Nguyệt Xuyên lại không nói gì, nàng chỉ cười khẽ, một nụ cười rất nhạt, trong lòng của nàng hiện tại đang rất khó chịu, nàng ôm“Hàn Nguyệt Xuyên” vào lòng, khẽ vút ve mái tóc đen của nàng, ngân nga lên câu hát mà nàng vẫn hay hát cho “Hàn Nguyệt Xuyên” nghe.
- Lời hát của tỷ, là tuyệt nhất, muội rất thích.
Cho dù ngay hiện tại “Hàn Nguyệt Xuyên” đang biến mất. Nhưng nàng vẫn giữ lấy nụ cười si ngốc ấy, nàng không hiểu? Có lẽ như, ở bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên nàng mới muốn bản thân mình thật sự là một đứa trẻ để được người khác thương hại.
Con người thương hại này, nàng lại chỉ muốn người đó là Hàn Nguyệt Xuyên. Cảm giác cuối cùng mà nàng cảm nhận được là sự ấm áp, giống như cảm giác được mẹ ôm vào lòng. “Hàn Nguyệt Xuyên” chưa bao giờ trải qua cảm giác, nếu được thử qua một lần thì có lẽ nó giống như hiện tại thế này.
- Xuyên tỷ... tạm biệt...
Trong lúc bất giác, Hàn Nguyệt Xuyên nhỏ xuống một giọt nước mắt không tự chủ, ngay cả Hàn Nguyệt Xuyên cũng chẳng biết đã bao lâu rồi mình mới khóc một cách không dược tự chủ thế này.
- Tạm biệt.
Một lời nói vang lên tựa như hết sức bình thường, tựa như không chuyện gì xảy ra. Hiện tại, người duy nhất nghe được âm thanh run động cùng với sự dịu dàng mơ hồ đó từ nàng thì chỉ có một mình “Hàn Nguyệt Xuyên“.
Khi Sa Toa bỏ đi, Mặc Phong liền chặn ngay trước mặt đường đi của hắn, ánh mắt lạnh khốc không một chút cảm xúc lên tiếng:
- Nàng chính là “Nguyệt” mà ngươi đang tìm, sao thế? Ngươi thua rồi không thực hiện nổi lời hứa sao?
Nàng ta chính là “Nguyệt”?
Nghĩ đến điều này, Sa Toa không khỏi một trận rét run, nếu nàng ta là Nguyệt mà hắn đang tìm thì rắc rối to rồi còn gì? Với tình trạng thấy trai đẹp là nhào tới thì khi nói ra hắn thiếu nàng một điều kiện cần thực hiện, rất có thể nàng sẽ bắt hắn cưới nàng. Đây chính là chuyện hắn không mong muốn nhất.
Xoảng... xoảng... xoảng...
Liên tục có nhiều tiếng vỡ đồ vang lên, cả hai người chạy về phía sau xem có chuyện gì xảy ra. Vừa đến, một tràng hỗn độn đập vào mắt bọn hắn, những bình hoa, ly sứ, lại còn có thêm mấy món phẩm vật quý giá khác đều bị nàng cho bể hết thảy.
- Ngươi quậy đủ chưa?
Tính cách của Mặc Phong dù có lạnh lẽo, trầm ổn đến mức nào đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ không chấp nhận được sự việc xảy ra trước mặt mình. Những món đồ bị nàng đập phá kia đều là những trân phẩm được đem bán đấu giá trong vài tháng tới đấy, nó có thể nuôi sống cả Cốc Lai bang trong khoảng 10 năm, lại có thể giúp Cốc Lai bang phát triển mạnh mẽ hơn nữa.
Hàn Nguyệt Xuyên bị quát đưa ánh mắt long lanh mọng nước hướng về phía Mặc Phong và Sa Toa. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đó của nàng, hai người lại càng tránh xa nàng hơn, thấy rõ bọn hắn lui về sau mấy bước, vẻ mặt như đang muốn xua đuổi tà ma vậy.
Trong hai người, sắc mặt của Sa Toa là khó coi nhất, trên mặt hắn xuất hiện không biết bao nhiêu đường hắc tuyến, ngũ quan trên mặt vặn vẹo hết sức khó nhìn, ai không biết còn tưởng hắn đang bị táo bón nữa a.
- Biến ra khỏi đây đi, cho dù ngươi có hồi phục lại thì cũng đừng đến tìm chúng ta!
Mặc Phong là người tức giận đầu tiên, còn trước cả Sa Toa. Trong lúc tức giận, hắn thật sự không kiềm chế được mà thốt lên một lời khiến hắn hối hận vì đã nói ra, nhưng đây là sau khi chuyện này đi qua.
Hắn đi tới, chụp lấy cổ nàng, ném nàng ra bên ngoài. Hàn Nguyệt Xuyên làm vẻ mặt đáng thương, cần khẩn bọn họ, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng xem nàng như một món đồ bị hư mà vứt bỏ đi.
Đóng cửa rầm một cái, bọn họ không quản nàng thế nào, đóng cửa bỏ đi thật nhanh vào một căn phòng nào cho yên tĩnh. Khi bọn họ vừa mới rời đi vài bước thì bên ngoài vọng vào một tiếng:
Rầm!
- Hahaha... giờ ta mới biết được tình cảm huynh đệ kết nghĩa của chúng ta sâu nặng đến thế nào đấy, giờ ta mới biết được đấy. Ta thật ngu ngốc, rất ngu ngốc khi đã kết giao với các người. Mặc Phong, Mạnh Thiên, Sa Toa các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này gặp lại, chúng ta như những con người xa lạ, chưa từng quen biết. Hôm nay, ta hảo một cái đóng kịch, các ngươi hảo một cái mặt thật.
Tiếng nói ong ong biến mất, Mạnh Thiên nhìn ra khe cửa, hắn không thấy nàng ta ở đâu hết cả, nàng ta đã rời đi từ khi nào, hắn hoàn toàn không cảm nhận ra được. Điều này khiến cho Mạnh Thiên thắc mắc về tu vi hiện tại của nàng.
Tìm một cái hang động, Hàn Nguyệt Xuyên ở trong hang động đó tiến vào thức hải, rơi vào tình trạng ngủ say.
- Oa oa oa... hic... hic... oa...
Ở bên trong thức hải, hai con người xa lạ, một người dỗ dành, một người lại ôm người khác òa khóc. Cơ thể của “Hàn Nguyệt Xuyên” chỉ còn lại một nửa, không hiểu tại sao, chỉ cần nàng càng khóc, tốc độ biến mất lại ngày một nhanh, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng cũng đang từ từ biến mất trong hư không.
- Nguyệt Xuyên tỷ, ta thật vô dụng... ta... ta thật đáng trách... tại sao ta lại có thể kết giao với những loại người đó chứ? Một người thì đứng xem kịch vui (MT), một người thì chỉ vì vật phẩm trước mắt mà tuyệt tình với muội muội kết nghĩa này... ta... tại sao chứ? Đáng lẽ... ngay từ lúc đầu, ta phải nghe lời tỷ... không nên kết giao bừa bãi...
Hàn Nguyệt Xuyên như một người mẹ vút đầu của “Hàn Nguyệt Xuyên”, vỗ về cho nàng, giọng nàng không âm trầm như lúc nữa, mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
- Được rồi, muốn khóc cứ khóc đi, có gì muốn nói cứ nói hết đi, ta sẽ ở đây nghe. Sau khi khóc xong, giải tỏ tâm trạng xong thì hãy ngủ một giấc, khi muội tỉnh dậy, mọi chuyện đã kết thúc.
”Hàn Nguyệt Xuyên” nghe lời của nàng, khóc rất nhiều, kể cũng rất nhiều chuyện, tất cả những chuyện ở hiện tại lẫn quá khứ nàng đều kể ra tất cả. Chuyện kể, có một lần nàng vào cung, nhưng rồi lại bị thái tử cùng thái tử phi cho đẩy xuống hồ ao vào mùa đông, khiến nàng bị cảm nặng không đến trường học kịp thời hạn quy định, đành phải ở lại cho đến ba tháng sau.
Trong vòng ba tháng, nàng bị nhóm người của Hàn Ấn Nguyệt ám sát thiếu chút nữa mất mạng, nhưng quay về nàng lại bị phạt, Hàn Đông Nhi đánh nàng, người bị phạt cũng là nàng. Ở trong tiểu viện, nô tỳ cũng chẳng thèm đặt nàng vào mắt, lúc thì đem cơm đến cho nàng ăn, lúc thì không đem chút cơm nào đến cả.
Có lần nàng đi chơi ở ngoài phố, bắt gặp thái tử, liền bị hắn cho làm bao cát đánh đấm thỏa thích, quay về nàng chẳng dám nói lời nào. Thái tử hắn đây không phải là lần đầu tiên thấy cơ thể của nàng, đây chính xác là lần thứ hai.
Càng nghe, Hàn Nguyệt Xuyên càng tức giận, muốn thay “Hàn Nguyệt Xuyên” đi trả thù, diệt tất cả người của Ngạo Thiên quốc, ngay cả thường dân qua đường còn chẳng thèm cho nàng ta một chút mặt mũi nào, thích thì cứ sỉ bán nàng trước đám đông thiên hạ.
Khi nàng có được tiếng sét ái tình lần đầu ở học viện liền bị các nữ tử khác tìm đủ mọi cách hãm hại, châm chọc,... kết quả, nàng luôn cô độc.
Hoàn cảnh của nàng cũng giống như Hàn Nguyệt Xuyên, vật chất có thể nói đủ dùng, nhưng còn tâm lí lại bị ảnh hưởng nặng nề, nếu để cho “Hàn Nguyệt Xuyên” tiếp tục sống ở thế giới này, không biết nàng sẽ chịu bao nhiêu uất ức.
- Nguyệt Xuyên tỷ, làm ơn, ở trong đây ta không phân biệt được thời gian, nhưng ta biết ta sắp biến mất rồi. Ta khẩn cầu tỷ, xin tỷ hãy tìm ra gia đình thật sự của ta, xin hãy thay ta báo đáp cho sư phụ Tư Âm, làm đệ tử của người, hãy dùng thân phận của ta sống ở thế giới này. Ta có phần quá mức keo kiệt, ta không thể bắt tỷ sống thay cho ta được. Nhưng ta chỉ mong... chỉ mong tỷ là ta, tỷ như thế nào cũng được, ta chỉ muốn tỷ...
”Hàn Nguyệt Xuyên” cứ mỗi đối diện với Hàn Nguyệt Xuyên là cứ nói không theo thứ tự gì cả, những câu nói không được tự nhiên chút nào.
- Ta biết rõ, ta và muội đều có cùng một cái tên, ta sẽ sống theo cách mà ta muốn. Nhưng ta cũng sẽ là “Hàn Nguyệt Xuyên” ở thế giới này, cuộc sống, thân phận, vận mệnh ta đều sẽ là muội - Hàn Nguyệt Xuyên ở Thiên Ty, không còn là Hàn Nguyệt Xuyên ở thế giới kia nữa.
Những lời đó chính là những ý nghĩa trong những câu nói ấp úng không rõ thứ tự của “Hàn Nguyệt Xuyên”, nàng quả thực muốn nói lên lời như thế này, nhưng tại sao lại cứ nói lên những câu nói không được tự nhiên, không được rõ ràng như thế?
- A, Nguyệt Xuyên tỷ, tỷ có thể cười nhiều hơn được không? Ta lúc nào cũng thấy tỷ với một vẻ mặt trầm tĩnh đến đóng băng rồi, cười một chút không có hại đâu a.
”Hàn Nguyệt Xuyên” nói ra một cái lời khuyên khiến Hàn Nguyệt Xuyên không biết nói lời này thật không biết nên đồng ý hay không. Vì chiến tranh khi xưa lại còn thêm sự phản bội đã khiến cho nàng không còn có cảm giác gì từ trong thâm tâm. Nàng ngẫm lại, hình như còn chưa mất hoàn toàn, ở thế giới kia, trước khi nàng chết hình như nàng có cười vì...
- Được, ta sẽ cười. Nhưng là cười khi có người gặp họa.
Nhận được lời đáp, “Hàn Nguyệt Xuyên” không biết nói sao nữa đây... Lấy cái họa của người khác làm niềm vui cho mình, nghĩ lại hình như có chút vui đấy a!
Nàng ôm chặt lấy Hàn Nguyệt Xuyên, giọng nói khe khẽ:
- Nguyệt Xuyên tỷ, hát cho muội nghe đi.
Vào lúc này, Hàn Nguyệt Xuyên lại không nói gì, nàng chỉ cười khẽ, một nụ cười rất nhạt, trong lòng của nàng hiện tại đang rất khó chịu, nàng ôm“Hàn Nguyệt Xuyên” vào lòng, khẽ vút ve mái tóc đen của nàng, ngân nga lên câu hát mà nàng vẫn hay hát cho “Hàn Nguyệt Xuyên” nghe.
- Lời hát của tỷ, là tuyệt nhất, muội rất thích.
Cho dù ngay hiện tại “Hàn Nguyệt Xuyên” đang biến mất. Nhưng nàng vẫn giữ lấy nụ cười si ngốc ấy, nàng không hiểu? Có lẽ như, ở bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên nàng mới muốn bản thân mình thật sự là một đứa trẻ để được người khác thương hại.
Con người thương hại này, nàng lại chỉ muốn người đó là Hàn Nguyệt Xuyên. Cảm giác cuối cùng mà nàng cảm nhận được là sự ấm áp, giống như cảm giác được mẹ ôm vào lòng. “Hàn Nguyệt Xuyên” chưa bao giờ trải qua cảm giác, nếu được thử qua một lần thì có lẽ nó giống như hiện tại thế này.
- Xuyên tỷ... tạm biệt...
Trong lúc bất giác, Hàn Nguyệt Xuyên nhỏ xuống một giọt nước mắt không tự chủ, ngay cả Hàn Nguyệt Xuyên cũng chẳng biết đã bao lâu rồi mình mới khóc một cách không dược tự chủ thế này.
- Tạm biệt.
Một lời nói vang lên tựa như hết sức bình thường, tựa như không chuyện gì xảy ra. Hiện tại, người duy nhất nghe được âm thanh run động cùng với sự dịu dàng mơ hồ đó từ nàng thì chỉ có một mình “Hàn Nguyệt Xuyên“.