Keng! Keng!
- Có ai đó ở phòng rèn thì phải?
Tước Hạ đang ở trong phòng đọc sách cùng với các huynh đệ của mình, đôi tay nhạy bén đột nhiên nghe những tiếng keng keng dồn dập.
- Từ đây đệ có thể nghe thấy tiếng rèn phát ra từ phòng rèn sao?
Mặc Lâm bất ngờ nhìn Tước Hạ hỏi, ở đây như một căn phòng cách biệt với thế giới bên ngoài, hay căn bản là cách biệt với cá khu vực khác của Hắc Giới, vậy mà Tước Hạ có thể nghe được thì đúng là quái thai hóa thành rồi.
- Chắc là lão đại đấy a.
Thanh Long cười nhạt lên tiếng, những đứa trẻ nghe xong lời nói này của Thanh Long liền bỏ hết sách trên tay của mình xuống, chạy đến chỗ phòng rèn, nhìn xem có phải là Hàn Nguyệt Xuyên đang ở trong đó hay không?
- Lão đại!
Mặc Lâm mở đầu cho cả đám hài tử mở cửa đi vào trong phòng rèn. Nhưng khi mở ra thì trống không, chẳng có một ai hay chẳng có gì ở bên trong cả. Tư Lãnh ở sau lưng Mặc Lâm, chọt chọt vai của cậu và chỉ sang một hướng khác:
- Ca đọc lại đi, đây là phòng rèn, nhưng rèn trong rèn luyện chứ không phải phòng rèn. Lâm ca ngươi lần sau đọc hết chữ đi, chỉ đọc có mỗi chữ “rèn” là thấy bất ổn rồi a.
Mặc Lâm đơ người ra vài phút rồi từ từ bước đến chỗ của Tước Hạ, vẻ mặt của cậu hết sức ảm đạm a.
Mạc Mặc mở hé cánh cửa nhìn vào bên trong, khẽ giọng nói:
- Lão đại.
Ở bên trong phòng rèn, Hàn Nguyệt Xuyên đang bỏ sản phẩm của mình vào nước lạnh, tiếng xèo xèo nổi lên cùng với những bọt khí. Tạo ra thành phẩm nàng để nó sang một bên đi đến cánh cửa, mở rộng cửa, nhìn năm hài tử đang đứng xếp hàng, nhìn nàng trong này, hỏi:
- Các đệ làm gì ở đây?
Tước Hạ thấp giọng trả lời:
- Đệ nghe thấp tiếng rèn nên nghĩ lão đại ở đây, nên đến xem.
Thấy Tước Hạ cúi mặt, thấp giọng nói, Hàn Nguyệt Xuyên vỗ vỗ đầu hắn lên tiếng:
- Ta làm phiền các đệ rồi.
Ngay lập tức, Tước Hạ ngẩn đầu lên nhìn nàng, lắc lắc:
- Không có, tiếng của tỷ rất nhỏ, ta chỉ thoáng nghe qua một chút mà thôi. Là chúng ta làm phiền tỷ mới đúng.
Không nói gì, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn phòng sách mở toan thế kia, trong nội tâm không rõ những đứa trẻ này đã ở trong đó bao lâu rồi.
- Ta hỏi các đệ một chút, trong các đệ có ai câm ghét Ngạo Thiên đế quốc không?
Năm đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, chỉ một cử chỉ nhỏ, Hàn Nguyệt Xuyên liền có thể nhận ra ngay, trong mắt của chúng thể hiện sự bất mãn, nhưng rất nhanh liền biến mất. Những ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, nàng tự hỏi chúng là đang bất mãn với câu hỏi của nàng đang làm khó dễ chúng hay là chúng đang bất mãn về Ngạo Thiên.
- Ngạo đúng là rất“ngạo”, chúng đệ cũng là một người dân của Ngạo Thiên đế quốc dù không phải chính gốc sinh ra những cũng là ở nơi này một năm trời, nhưng họ đối với chúng ta ăn mày cũng chẳng bằng. Gặp một người liền đánh một người, gặp hai người liền đánh một đôi. Chúng ta ngay cả bước ra đường cũng không dám bước, chỉ sợ lại bị bọn họ đánh thêm một trận, chúng ta rất sợ hãi.
Trong ánh mắt khi nói chuyện đó của Mặc Lâm cho thấy được những khổ sở mà bọn hắn đã trải qua trong một năm ở Ngạo Thiên đế quốc, nàng cũng rõ, Mặc Lâm từng nói qua mọi người gặp cậu liền gọi cậu là yêu quái. Nếu đã là yêu quái thì sẽ bị người xua đuổi.
- Nhưng ai có nổi oan ức thì đi ra ngoài với ta. Chúng ta sẽ biến nổi sợ hãi thành thù hận đối với Ngạo Thiên quốc.
Trong lời nói của nàng, Hàn Nguyệt Xuyên cố tình bỏ đi chữ “đế” đơn giản chỉ vì trong mắt nàng chẳng xem trọng Ngạo Thiên đế quốc vào đâu cả, chỉ coi nó như một quốc gia bình thường, bình đẳng.
Vụt!
Vụt!
Vừa đi ra khỏi Hắc Giới, hai đạo khói đen đã đáp xuống trước nhóm người Hàn Nguyệt Xuyên, cả hai cung kính đáp:
- Chủ nhân.
Những hài tử vừa thấy hai đạo bóng dáng liền hoảng sợ núp ở phía sau lưng nàng. Hàn Nguyệt Xuyên khẽ vỗ vỗ trấn án chúng. Lại hướng về phía hai ma thú lên tiếng:
- Nói với đám ma thú đó, chúng ta giai nhập, nhưng ngoại trừ hai người các ngươi thì sẽ còn có ta và năm hài tử này. Và người lãnh đạo sẽ là ta.
...
- Con người hỗn láo!
Một con Xích Diễm Hồng Sư to lớn, sắc lông đỏ rực như ngọn lửa trong đêm. Cái bờm của nó tựa như ngọn lửa phiêu dật trong gió thanh nhẹ nhàng, bộ lông đỏ của nó như muốn thấp sáng cả hang động này. Nó đang tức giận, cơ mặt co quắp lại khó chịu, hướng về phía trước nam hài tử khoảng mười tuổi, tướng khí lạnh nhạt đang ngồi đung đưa trên cái ghế gỗ không biết lấy từ đây, phía sau nam hài tử này là một bọn hài tử nhỏ hơn, gồm năm người.
Miệng máu của Xích Diễm Hồng Sư há to ở trước mặt nam tử, người này không sợ ngược lại còn tỏ ra vẻ kiêu ngạo. Người này là ai? Mái tóc đen huyền dàu như tháp nước được cột cao, đôi mắt xanh lục như mãng xà độc tính săn đêm phát ra ánh sáng hào nhoáng lúc có lúc không, khuôn mặt vừa thể hiện sự kiêu ngạo lại vừa thể hiện lên sự trầm ổn, hai cái không liên quan nhưng lại hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ. Người này chính là Hàn Nguyệt Xuyên được Hoắc Bạch Ly và Huyệt Dạ đưa đến nơi này.
Những hài tử phía sau là do nàng mang theo mà tới đây.
Hàn Nguyệt Xuyên kéo áo của mình lên, lộ ra một phần eo thon gọn nhỏ nhắn, cùng lúc đó, hiện ở trên eo của nàng một dầu ấn đỏ huyết, dấu ấn này chỉ có một chữ đơn giản chính là: “Phản“.
- Ta đã bị Ngạo Thiên bỏ rơi, nếu ta quay lại nơi đó liền bị giết chết. Bước chân vào Ngạo Thiên đế quốc liền sẽ bị truy đuổi. Rừng U Linh này rộng lớn, may mắn lại là biên giới nên sẽ không có người đuổi giết ta, nhưng chỉ cần ta ở trong rừng U Linh hướng mắt mà thấy Ngạo Thiên kinh đô thì chắc chắn sẽ bị truy đuổi.
Ý nói ở đây là biên giới giữa Ngạo Thiên đế quốc và quốc gia khác ở rừng U Linh, giữ rừng U Linh và Ngạo Thiên đế quốc không biết phải phân chia lãnh thổ giữa loài người và ma thú thế nào nên đành chọn vị trí từ U Linh có thể hướng mắt nhìn thấy Ngạo Thiên đế quốc làm ranh giới.
Xích Diễm Hồng Sư nhìn dấu ấn trên người hắn gật đầu:
- Đây đúng là thật không giả được. Nhưng làm thế nào ta tin được ngươi không phải là nội gián từ đế quốc khác cử đến, mà không phải là người của Ngạo Thiên? Cái này lỡ không phải dấu ấn mà là hình xâm thì thế nào? Chẳng phải tất cả chúng ta đều bị lừa hết cả sao?
Hàn Nguyệt Xuyên ngưng lại động tác đung đưa, nàng đứng dậy, vung tay lên bỏ đi:
- Hoắc Bạch Ly, Huyệt Dạ đi thôi, nơi này không tiếp ta. Ma thú mà đòi thắng được con người đúng là mơ mộng viễn vong.
Vừa nghe xong lời mỉa mai không to lắm của nàng lại thấy hai ma thú vất vả lắm mới mời vào được liền một câu nói đi của nàng liền đi mà không có chút cải lại chút nào. Trên mặt của Xích Diễm Hồng Sư hiện lên sự bối rối:
- Khoan... khoan đã!
Hàn Nguyệt Xuyên không quay lại, hai ma thú cũng không dừng lại bước chân, bọn hài tử cũng chẳng để tâm đến lời nói của Xích Diễm Hồng Sư coi hắn như không tồn tại. Hắn lại lần nữa cất tiếng:
- Ngươi thật sự, có thể giúp bọn ta chiến thắng con người?
Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại bước chân, quay đầu lại đáp:
- Ta là chỉ huy.
Xích Diễm Hồng Sư cắn răng chấp nhận, hắn là không muốn mất đi hai ma thú cấp bậc Đại Địa kia. Trong một khoảng thời gian không ở bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên, Hoắc Bạch Ly đạt đến cấp bậc Thiên Không đỉnh phong cao nhất, có thể thăng cấp thành Đại Địa bất kỳ, khả năng chiến đấu của Hoắc Bạch Ly lại ngang bằng với ma thú cấp Đại Địa bình thường khác. Và Xích Diễm Hồng Sư không biết rõ cấp bậc thật sự của Hoắc Bạch Ly, chỉ biết giữ Hoắc Bạch Ly và Huyệt Dạ gần như ngang bằng nhau.
Nhận được cái gật đầu của Xích Diễm Hồng Sư, Hàn Nguyệt Xuyên quay lại vị trí ngồi của mình, hướng ánh mắt đến chỗ của Xích Diễm Hồng Sư, hỏi:
- Cấp bậc?
Nàng nói cọc lóc, rõ ràng nàng ta chỉ mới có mười tuổi thôi, sự ngông nghênh này của nàng là từ đâu mà ra vậy chứ? Xích Diễm Hồng Sư nghiến răng căm tức con người này, trả lời:
- Quân Chủ đỉnh phong.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt Xuyên lại lên tiếng:
- Ngươi, kêu gọi hết ma thú đến, nói chuyện với ma thú cấp thấp hơn Thiên Không trở xuống vì ta chẳng hiểu bọn chúng nói gì nếu chúng không đạt đến Thiên Không cấp bậc. Chuẩn bị đi, ngươi sẽ là kẻ tập luyện nhiều nhất và thống khổ nhất.
Hàn Nguyệt Xuyên nhìn thoáng qua Xích Diễm Hồng Sư và một số ma thú bậc cao khác ở đây, dùng giọng khinh thường nói:
- Thứ ma thú các ngươi thiếu chính là hình thức!
- Có ai đó ở phòng rèn thì phải?
Tước Hạ đang ở trong phòng đọc sách cùng với các huynh đệ của mình, đôi tay nhạy bén đột nhiên nghe những tiếng keng keng dồn dập.
- Từ đây đệ có thể nghe thấy tiếng rèn phát ra từ phòng rèn sao?
Mặc Lâm bất ngờ nhìn Tước Hạ hỏi, ở đây như một căn phòng cách biệt với thế giới bên ngoài, hay căn bản là cách biệt với cá khu vực khác của Hắc Giới, vậy mà Tước Hạ có thể nghe được thì đúng là quái thai hóa thành rồi.
- Chắc là lão đại đấy a.
Thanh Long cười nhạt lên tiếng, những đứa trẻ nghe xong lời nói này của Thanh Long liền bỏ hết sách trên tay của mình xuống, chạy đến chỗ phòng rèn, nhìn xem có phải là Hàn Nguyệt Xuyên đang ở trong đó hay không?
- Lão đại!
Mặc Lâm mở đầu cho cả đám hài tử mở cửa đi vào trong phòng rèn. Nhưng khi mở ra thì trống không, chẳng có một ai hay chẳng có gì ở bên trong cả. Tư Lãnh ở sau lưng Mặc Lâm, chọt chọt vai của cậu và chỉ sang một hướng khác:
- Ca đọc lại đi, đây là phòng rèn, nhưng rèn trong rèn luyện chứ không phải phòng rèn. Lâm ca ngươi lần sau đọc hết chữ đi, chỉ đọc có mỗi chữ “rèn” là thấy bất ổn rồi a.
Mặc Lâm đơ người ra vài phút rồi từ từ bước đến chỗ của Tước Hạ, vẻ mặt của cậu hết sức ảm đạm a.
Mạc Mặc mở hé cánh cửa nhìn vào bên trong, khẽ giọng nói:
- Lão đại.
Ở bên trong phòng rèn, Hàn Nguyệt Xuyên đang bỏ sản phẩm của mình vào nước lạnh, tiếng xèo xèo nổi lên cùng với những bọt khí. Tạo ra thành phẩm nàng để nó sang một bên đi đến cánh cửa, mở rộng cửa, nhìn năm hài tử đang đứng xếp hàng, nhìn nàng trong này, hỏi:
- Các đệ làm gì ở đây?
Tước Hạ thấp giọng trả lời:
- Đệ nghe thấp tiếng rèn nên nghĩ lão đại ở đây, nên đến xem.
Thấy Tước Hạ cúi mặt, thấp giọng nói, Hàn Nguyệt Xuyên vỗ vỗ đầu hắn lên tiếng:
- Ta làm phiền các đệ rồi.
Ngay lập tức, Tước Hạ ngẩn đầu lên nhìn nàng, lắc lắc:
- Không có, tiếng của tỷ rất nhỏ, ta chỉ thoáng nghe qua một chút mà thôi. Là chúng ta làm phiền tỷ mới đúng.
Không nói gì, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn phòng sách mở toan thế kia, trong nội tâm không rõ những đứa trẻ này đã ở trong đó bao lâu rồi.
- Ta hỏi các đệ một chút, trong các đệ có ai câm ghét Ngạo Thiên đế quốc không?
Năm đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, chỉ một cử chỉ nhỏ, Hàn Nguyệt Xuyên liền có thể nhận ra ngay, trong mắt của chúng thể hiện sự bất mãn, nhưng rất nhanh liền biến mất. Những ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, nàng tự hỏi chúng là đang bất mãn với câu hỏi của nàng đang làm khó dễ chúng hay là chúng đang bất mãn về Ngạo Thiên.
- Ngạo đúng là rất“ngạo”, chúng đệ cũng là một người dân của Ngạo Thiên đế quốc dù không phải chính gốc sinh ra những cũng là ở nơi này một năm trời, nhưng họ đối với chúng ta ăn mày cũng chẳng bằng. Gặp một người liền đánh một người, gặp hai người liền đánh một đôi. Chúng ta ngay cả bước ra đường cũng không dám bước, chỉ sợ lại bị bọn họ đánh thêm một trận, chúng ta rất sợ hãi.
Trong ánh mắt khi nói chuyện đó của Mặc Lâm cho thấy được những khổ sở mà bọn hắn đã trải qua trong một năm ở Ngạo Thiên đế quốc, nàng cũng rõ, Mặc Lâm từng nói qua mọi người gặp cậu liền gọi cậu là yêu quái. Nếu đã là yêu quái thì sẽ bị người xua đuổi.
- Nhưng ai có nổi oan ức thì đi ra ngoài với ta. Chúng ta sẽ biến nổi sợ hãi thành thù hận đối với Ngạo Thiên quốc.
Trong lời nói của nàng, Hàn Nguyệt Xuyên cố tình bỏ đi chữ “đế” đơn giản chỉ vì trong mắt nàng chẳng xem trọng Ngạo Thiên đế quốc vào đâu cả, chỉ coi nó như một quốc gia bình thường, bình đẳng.
Vụt!
Vụt!
Vừa đi ra khỏi Hắc Giới, hai đạo khói đen đã đáp xuống trước nhóm người Hàn Nguyệt Xuyên, cả hai cung kính đáp:
- Chủ nhân.
Những hài tử vừa thấy hai đạo bóng dáng liền hoảng sợ núp ở phía sau lưng nàng. Hàn Nguyệt Xuyên khẽ vỗ vỗ trấn án chúng. Lại hướng về phía hai ma thú lên tiếng:
- Nói với đám ma thú đó, chúng ta giai nhập, nhưng ngoại trừ hai người các ngươi thì sẽ còn có ta và năm hài tử này. Và người lãnh đạo sẽ là ta.
...
- Con người hỗn láo!
Một con Xích Diễm Hồng Sư to lớn, sắc lông đỏ rực như ngọn lửa trong đêm. Cái bờm của nó tựa như ngọn lửa phiêu dật trong gió thanh nhẹ nhàng, bộ lông đỏ của nó như muốn thấp sáng cả hang động này. Nó đang tức giận, cơ mặt co quắp lại khó chịu, hướng về phía trước nam hài tử khoảng mười tuổi, tướng khí lạnh nhạt đang ngồi đung đưa trên cái ghế gỗ không biết lấy từ đây, phía sau nam hài tử này là một bọn hài tử nhỏ hơn, gồm năm người.
Miệng máu của Xích Diễm Hồng Sư há to ở trước mặt nam tử, người này không sợ ngược lại còn tỏ ra vẻ kiêu ngạo. Người này là ai? Mái tóc đen huyền dàu như tháp nước được cột cao, đôi mắt xanh lục như mãng xà độc tính săn đêm phát ra ánh sáng hào nhoáng lúc có lúc không, khuôn mặt vừa thể hiện sự kiêu ngạo lại vừa thể hiện lên sự trầm ổn, hai cái không liên quan nhưng lại hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ. Người này chính là Hàn Nguyệt Xuyên được Hoắc Bạch Ly và Huyệt Dạ đưa đến nơi này.
Những hài tử phía sau là do nàng mang theo mà tới đây.
Hàn Nguyệt Xuyên kéo áo của mình lên, lộ ra một phần eo thon gọn nhỏ nhắn, cùng lúc đó, hiện ở trên eo của nàng một dầu ấn đỏ huyết, dấu ấn này chỉ có một chữ đơn giản chính là: “Phản“.
- Ta đã bị Ngạo Thiên bỏ rơi, nếu ta quay lại nơi đó liền bị giết chết. Bước chân vào Ngạo Thiên đế quốc liền sẽ bị truy đuổi. Rừng U Linh này rộng lớn, may mắn lại là biên giới nên sẽ không có người đuổi giết ta, nhưng chỉ cần ta ở trong rừng U Linh hướng mắt mà thấy Ngạo Thiên kinh đô thì chắc chắn sẽ bị truy đuổi.
Ý nói ở đây là biên giới giữa Ngạo Thiên đế quốc và quốc gia khác ở rừng U Linh, giữ rừng U Linh và Ngạo Thiên đế quốc không biết phải phân chia lãnh thổ giữa loài người và ma thú thế nào nên đành chọn vị trí từ U Linh có thể hướng mắt nhìn thấy Ngạo Thiên đế quốc làm ranh giới.
Xích Diễm Hồng Sư nhìn dấu ấn trên người hắn gật đầu:
- Đây đúng là thật không giả được. Nhưng làm thế nào ta tin được ngươi không phải là nội gián từ đế quốc khác cử đến, mà không phải là người của Ngạo Thiên? Cái này lỡ không phải dấu ấn mà là hình xâm thì thế nào? Chẳng phải tất cả chúng ta đều bị lừa hết cả sao?
Hàn Nguyệt Xuyên ngưng lại động tác đung đưa, nàng đứng dậy, vung tay lên bỏ đi:
- Hoắc Bạch Ly, Huyệt Dạ đi thôi, nơi này không tiếp ta. Ma thú mà đòi thắng được con người đúng là mơ mộng viễn vong.
Vừa nghe xong lời mỉa mai không to lắm của nàng lại thấy hai ma thú vất vả lắm mới mời vào được liền một câu nói đi của nàng liền đi mà không có chút cải lại chút nào. Trên mặt của Xích Diễm Hồng Sư hiện lên sự bối rối:
- Khoan... khoan đã!
Hàn Nguyệt Xuyên không quay lại, hai ma thú cũng không dừng lại bước chân, bọn hài tử cũng chẳng để tâm đến lời nói của Xích Diễm Hồng Sư coi hắn như không tồn tại. Hắn lại lần nữa cất tiếng:
- Ngươi thật sự, có thể giúp bọn ta chiến thắng con người?
Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại bước chân, quay đầu lại đáp:
- Ta là chỉ huy.
Xích Diễm Hồng Sư cắn răng chấp nhận, hắn là không muốn mất đi hai ma thú cấp bậc Đại Địa kia. Trong một khoảng thời gian không ở bên cạnh Hàn Nguyệt Xuyên, Hoắc Bạch Ly đạt đến cấp bậc Thiên Không đỉnh phong cao nhất, có thể thăng cấp thành Đại Địa bất kỳ, khả năng chiến đấu của Hoắc Bạch Ly lại ngang bằng với ma thú cấp Đại Địa bình thường khác. Và Xích Diễm Hồng Sư không biết rõ cấp bậc thật sự của Hoắc Bạch Ly, chỉ biết giữ Hoắc Bạch Ly và Huyệt Dạ gần như ngang bằng nhau.
Nhận được cái gật đầu của Xích Diễm Hồng Sư, Hàn Nguyệt Xuyên quay lại vị trí ngồi của mình, hướng ánh mắt đến chỗ của Xích Diễm Hồng Sư, hỏi:
- Cấp bậc?
Nàng nói cọc lóc, rõ ràng nàng ta chỉ mới có mười tuổi thôi, sự ngông nghênh này của nàng là từ đâu mà ra vậy chứ? Xích Diễm Hồng Sư nghiến răng căm tức con người này, trả lời:
- Quân Chủ đỉnh phong.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt Xuyên lại lên tiếng:
- Ngươi, kêu gọi hết ma thú đến, nói chuyện với ma thú cấp thấp hơn Thiên Không trở xuống vì ta chẳng hiểu bọn chúng nói gì nếu chúng không đạt đến Thiên Không cấp bậc. Chuẩn bị đi, ngươi sẽ là kẻ tập luyện nhiều nhất và thống khổ nhất.
Hàn Nguyệt Xuyên nhìn thoáng qua Xích Diễm Hồng Sư và một số ma thú bậc cao khác ở đây, dùng giọng khinh thường nói:
- Thứ ma thú các ngươi thiếu chính là hình thức!