Đi đến một căn phòng, là phòng tập luyện. Hàn Nguyệt Xuyên không biết trong này có gì, vốn tò mò nên đi vào. Vừa vào trong thì cổng ngoài cũng khóa lại, nhìn đối diện trước mặt lại chính là sư phụ của cô.
- Sư phụ?
- Bất ngờ chứ? Thật ra ta chỉ để lại một cái tàn ảnh mà thôi, chủ yếu là muốn dạy con một thứ, đó là phá khóa.
Tư Âm tàn ảnh tươi cười nhìn Hàn Nguyệt Xuyên nói chuyện.
- Phá khóa?
Khóe môi của nàng khẽ giật vài cái, cũng có vụ này sao?
- Xuyên nhi phải phá hết 100 cái khóa ở đây thì mới được phép ra bên ngoài. Ở đây, ta sẽ tận tình dạy bảo Xuyên nhi.
- 1...100 cái?
- Được rồi bắt đầu nào!
Ngay lập tức, tàn ảnh của Tư Âm đẩy Hàn Nguyệt Xuyên đến một cái khóa. Hàn Nguyệt Xuyên cầm một cây kim dài, bẻ cong một vài đoạn, rồi đâm vào cái lỗ kia. Một bên Tư Âm chỉ dẫn tận tình từng chút một.
Rất nhanh đã đến cái cuối cùng, đột nhiên Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại động tác, cố tình làm chậm thật chậm để mở cái khóa thứ 100 này.
- Sao vậy? Xuyên nhi làm chậm đi rất nhiều?
- Ta muốn được ở bên sư phụ một chút nữa.
Tư Âm cười dịu dàng với nàng, lại xoa đầy nàng:
- Sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa, ta chắc chắn đấy.
Rắc!
Tiếng mở khóa vang lên, tàn ảnh của Tư Âm biến mất, để lại một mình Hàn Nguyệt Xuyên trong phòng. Khung cảnh xung quanh cũng tan biến, hiện rõ ra nơi này là một lôi đài.
Bước ra khỏi căn phòng, Hàn Nguyệt Xuyên chở về phòng của mình, đi xuống bên dưới, vốn là định gọi món nhưng ai ngờ ở bên dưới lại ồn ào một trận.
- Ngươi nói cái gì chứ? Phòng chữ Nguyệt giờ chỉ còn lại một phòng suy nhất! Thật tức chết ta mà! Đuổi ngươi kia đi, ta muốn ở phòng đó!
- Nguyệt nhi muội bình tĩnh một chút đi.
- Hạo ca, huynh nói làm sao mà muội bình tĩnh được chứ!
- Khách nhân à, thật sự không thể làm như thế được.
- Ta không quan tâm!
Một nam nhân tao nhã thư sinh bước vào trong khách điếm, lão bản nhìn thấy người nọ liền hô cầu cứu:
- Khách nhân, ngài có thể...
- Xin lỗi, chuyện của khách điếm các người, thì các người tự giải quyết đi.
Nam nhân vừa bước vào là đã biết ngay chuyện gì xảy ra, hắn cũng chẳng quan tâm đến hai người kia như thế nào, chỉ nhanh chóng rời đi tránh ồn ào.
Hàn Nguyệt Xuyên đi xuống bên dưới, đối diện với nữ nhân đang tức giận này, nàng nở một nụ cười thân thiện nói với nàng ta:
- Tỷ tỷ nếu tỷ không phiền tỷ có thể ngủ cùng ta.
Nữ tử kia nhìn thấy Hạn Nguyệt Xuyên đột nhiên cơn tức giận trong lòng dịu xuống một cách lạ thường, nàng đi đến ôn Hàn Nguyệt Xuyên vào lòng, đôi mắt nàng đột nhiên đỏ lên, sóng mũi hơi cay cay:
- Thanh nhi, muội chưa chết... muội chưa chết hay quá...
Lúc này, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn qua nam tử xuất chúng đi bên cạnh nàng ta, sắc mặt của hắn bây giờ chỉ có một từ để diễn tả: Kích động. Phải, hắn nhìn nàng với một vẻ kích động không nói lên lời.
- Tỷ tỷ chắc tỷ nhầm lẫn rồi, ta không phải là Thanh nhi trong lời nói của tỷ, ta là Hàn Nguyệt Xuyên. Với lại, ta chỉ mới nhận thức tỷ tỷ mà thôi.
Nữ tử kia nghe xong liền bật dậy, nhìn kỹ khuôn mặt của Hàn Nguyệt Xuyên, lại nghi ngờ:
- Hai người giống nhau đến khó tin... Nhưng cũng phải, Thanh nhi đâu còn nữa...
Hàn Nguyệt Xuyên cũng không quản chuyện buồn của người khác, cô lại hỏi:
- Tỷ tỷ có muốn ở chung với ta không?
Nử tử kia nhanh chóng gật đầu đồng ý:
- Tất nhiên rồi.
Nam nhân thư sinh ở xa kia nhìn thấy cảnh tượng thì khinh thường một tiếng mỉa mai:
- Hừ, xua nịnh.
Hàn Nguyệt Xuyên nghe thấy lời của người này, không nóng nảy mà quay lại, lạnh nhạt nói với hắn:
- Cũng không phải như ai kia, thấy người ta gặp khó khăn mà cũng chẳng giúp.
- Hừ, phòng chữ Thiên và phòng chữ Địa có rất nhiều, sao họ không xuống đó mà ở?
- Ngươi bị nước vô não à? Phòng chữ Địa thì ồn gần chết, ai có thể yên tĩnh ở đó, còn phòng chữ Thiên dù có yên tĩnh thật như chưa chắc bằng phòng chữ Nguyệt, nếu như người ta đến đây là để tu luyện, tĩnh tâm dưỡng thương thì ở phòng chữ Thiên ngươi có đảm bảo người ta sẽ không bị xung quanh làm phiền chứ? Tóm lại chỉ có phòng chữ Nguyệt là nơi tốt nhất để tĩnh tu mà thôi.
Nam nhân bị Hàn Nguyệt Xuyên nói cho đến á khẩu không nói lên lời nào nữa, hắn cũng chẳng muốn cải tay đôi với trẻ con.
Mà nhìn lại, nàng giống trẻ con sao?
Sao vụ cãi vã với tên kia xong thì vừa lúc nam tử xuất chúng kia cũng mua xong phòng chữ Nguyệt cho hắn.
- Để ta giới thiệu một chút cho muội, ta là Hiên Viên Nguyệt, còn đây là ca ca của ta, Hiên Viên Hạo.
Cả ba vừa đi vừa nói chuyện, nghe đến họ “Hiên Viên” Hàn Nguyệt Xuyên cảm thấy có gì đó không ổn.
- Hiên Viên?
- Phải, muội không biết sao?
Hiên Viên Hạo đáp lời Hàn Nguyệt Xuyên. Hàn Nguyệt Xuyên lắc đầu:
- Muội chỉ mới đến đây ngày hôm nay, cũng không biết nhiều chuyện trong thiên hạ.
Hai người nhìn đối mặt nhau, không biết là thật hay đùa nữa. Hiên Viên Nguyệt giải thích cho Hàn Nguyệt Xuyên:
- Chúng ta cháu của Hiên Viên Từ, chính là tổng hội trưởng công hội luyện đan sư.
Giải thích ngắn gọn nhưng dễ hiểu, dễ biết rõ ra nguyên nhân tại sao nam nhân kia nói nàng xua nịnh.
- Phòng của ta là phòng chữ Nguyệt thứ ba, tỷ tỷ vào đi.
Lời nói của Hàn Nguyệt Xuyên khiến hai người thất thần trong giây lát, Hiên Viên Nguyệt giật mình, hỏi:
- Muội chính là người mua phòng chữ Nguyệt với một khối khoáng thạch?
Hàn Nguyệt Xuyên gật đầu không phủ nhận.
- Trời của ta ơi, khoáng thạch trân quý như thế nào chứ!!!
Chẳng hiểu gì, Hàn Nguyệt Xuyên chỉ có cười trừ, đẩy cửa đi vào trong, kéo Hiên Viên Nguyệt đi vào.
- Sư phụ?
- Bất ngờ chứ? Thật ra ta chỉ để lại một cái tàn ảnh mà thôi, chủ yếu là muốn dạy con một thứ, đó là phá khóa.
Tư Âm tàn ảnh tươi cười nhìn Hàn Nguyệt Xuyên nói chuyện.
- Phá khóa?
Khóe môi của nàng khẽ giật vài cái, cũng có vụ này sao?
- Xuyên nhi phải phá hết 100 cái khóa ở đây thì mới được phép ra bên ngoài. Ở đây, ta sẽ tận tình dạy bảo Xuyên nhi.
- 1...100 cái?
- Được rồi bắt đầu nào!
Ngay lập tức, tàn ảnh của Tư Âm đẩy Hàn Nguyệt Xuyên đến một cái khóa. Hàn Nguyệt Xuyên cầm một cây kim dài, bẻ cong một vài đoạn, rồi đâm vào cái lỗ kia. Một bên Tư Âm chỉ dẫn tận tình từng chút một.
Rất nhanh đã đến cái cuối cùng, đột nhiên Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại động tác, cố tình làm chậm thật chậm để mở cái khóa thứ 100 này.
- Sao vậy? Xuyên nhi làm chậm đi rất nhiều?
- Ta muốn được ở bên sư phụ một chút nữa.
Tư Âm cười dịu dàng với nàng, lại xoa đầy nàng:
- Sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa, ta chắc chắn đấy.
Rắc!
Tiếng mở khóa vang lên, tàn ảnh của Tư Âm biến mất, để lại một mình Hàn Nguyệt Xuyên trong phòng. Khung cảnh xung quanh cũng tan biến, hiện rõ ra nơi này là một lôi đài.
Bước ra khỏi căn phòng, Hàn Nguyệt Xuyên chở về phòng của mình, đi xuống bên dưới, vốn là định gọi món nhưng ai ngờ ở bên dưới lại ồn ào một trận.
- Ngươi nói cái gì chứ? Phòng chữ Nguyệt giờ chỉ còn lại một phòng suy nhất! Thật tức chết ta mà! Đuổi ngươi kia đi, ta muốn ở phòng đó!
- Nguyệt nhi muội bình tĩnh một chút đi.
- Hạo ca, huynh nói làm sao mà muội bình tĩnh được chứ!
- Khách nhân à, thật sự không thể làm như thế được.
- Ta không quan tâm!
Một nam nhân tao nhã thư sinh bước vào trong khách điếm, lão bản nhìn thấy người nọ liền hô cầu cứu:
- Khách nhân, ngài có thể...
- Xin lỗi, chuyện của khách điếm các người, thì các người tự giải quyết đi.
Nam nhân vừa bước vào là đã biết ngay chuyện gì xảy ra, hắn cũng chẳng quan tâm đến hai người kia như thế nào, chỉ nhanh chóng rời đi tránh ồn ào.
Hàn Nguyệt Xuyên đi xuống bên dưới, đối diện với nữ nhân đang tức giận này, nàng nở một nụ cười thân thiện nói với nàng ta:
- Tỷ tỷ nếu tỷ không phiền tỷ có thể ngủ cùng ta.
Nữ tử kia nhìn thấy Hạn Nguyệt Xuyên đột nhiên cơn tức giận trong lòng dịu xuống một cách lạ thường, nàng đi đến ôn Hàn Nguyệt Xuyên vào lòng, đôi mắt nàng đột nhiên đỏ lên, sóng mũi hơi cay cay:
- Thanh nhi, muội chưa chết... muội chưa chết hay quá...
Lúc này, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn qua nam tử xuất chúng đi bên cạnh nàng ta, sắc mặt của hắn bây giờ chỉ có một từ để diễn tả: Kích động. Phải, hắn nhìn nàng với một vẻ kích động không nói lên lời.
- Tỷ tỷ chắc tỷ nhầm lẫn rồi, ta không phải là Thanh nhi trong lời nói của tỷ, ta là Hàn Nguyệt Xuyên. Với lại, ta chỉ mới nhận thức tỷ tỷ mà thôi.
Nữ tử kia nghe xong liền bật dậy, nhìn kỹ khuôn mặt của Hàn Nguyệt Xuyên, lại nghi ngờ:
- Hai người giống nhau đến khó tin... Nhưng cũng phải, Thanh nhi đâu còn nữa...
Hàn Nguyệt Xuyên cũng không quản chuyện buồn của người khác, cô lại hỏi:
- Tỷ tỷ có muốn ở chung với ta không?
Nử tử kia nhanh chóng gật đầu đồng ý:
- Tất nhiên rồi.
Nam nhân thư sinh ở xa kia nhìn thấy cảnh tượng thì khinh thường một tiếng mỉa mai:
- Hừ, xua nịnh.
Hàn Nguyệt Xuyên nghe thấy lời của người này, không nóng nảy mà quay lại, lạnh nhạt nói với hắn:
- Cũng không phải như ai kia, thấy người ta gặp khó khăn mà cũng chẳng giúp.
- Hừ, phòng chữ Thiên và phòng chữ Địa có rất nhiều, sao họ không xuống đó mà ở?
- Ngươi bị nước vô não à? Phòng chữ Địa thì ồn gần chết, ai có thể yên tĩnh ở đó, còn phòng chữ Thiên dù có yên tĩnh thật như chưa chắc bằng phòng chữ Nguyệt, nếu như người ta đến đây là để tu luyện, tĩnh tâm dưỡng thương thì ở phòng chữ Thiên ngươi có đảm bảo người ta sẽ không bị xung quanh làm phiền chứ? Tóm lại chỉ có phòng chữ Nguyệt là nơi tốt nhất để tĩnh tu mà thôi.
Nam nhân bị Hàn Nguyệt Xuyên nói cho đến á khẩu không nói lên lời nào nữa, hắn cũng chẳng muốn cải tay đôi với trẻ con.
Mà nhìn lại, nàng giống trẻ con sao?
Sao vụ cãi vã với tên kia xong thì vừa lúc nam tử xuất chúng kia cũng mua xong phòng chữ Nguyệt cho hắn.
- Để ta giới thiệu một chút cho muội, ta là Hiên Viên Nguyệt, còn đây là ca ca của ta, Hiên Viên Hạo.
Cả ba vừa đi vừa nói chuyện, nghe đến họ “Hiên Viên” Hàn Nguyệt Xuyên cảm thấy có gì đó không ổn.
- Hiên Viên?
- Phải, muội không biết sao?
Hiên Viên Hạo đáp lời Hàn Nguyệt Xuyên. Hàn Nguyệt Xuyên lắc đầu:
- Muội chỉ mới đến đây ngày hôm nay, cũng không biết nhiều chuyện trong thiên hạ.
Hai người nhìn đối mặt nhau, không biết là thật hay đùa nữa. Hiên Viên Nguyệt giải thích cho Hàn Nguyệt Xuyên:
- Chúng ta cháu của Hiên Viên Từ, chính là tổng hội trưởng công hội luyện đan sư.
Giải thích ngắn gọn nhưng dễ hiểu, dễ biết rõ ra nguyên nhân tại sao nam nhân kia nói nàng xua nịnh.
- Phòng của ta là phòng chữ Nguyệt thứ ba, tỷ tỷ vào đi.
Lời nói của Hàn Nguyệt Xuyên khiến hai người thất thần trong giây lát, Hiên Viên Nguyệt giật mình, hỏi:
- Muội chính là người mua phòng chữ Nguyệt với một khối khoáng thạch?
Hàn Nguyệt Xuyên gật đầu không phủ nhận.
- Trời của ta ơi, khoáng thạch trân quý như thế nào chứ!!!
Chẳng hiểu gì, Hàn Nguyệt Xuyên chỉ có cười trừ, đẩy cửa đi vào trong, kéo Hiên Viên Nguyệt đi vào.