- Vậy... bắt đầu đi.
Hàn Nguyệt Xuyên thầm nói một câu, ba người kia được ma pháp của lão Quang Nhất Bách trị liệu thương thế trên người xong, lập tức nghe được âm thanh thì thầm đó của nàng, cảm giác không ổn liền tránh né sang một hướng khác.
Trương Mãn là người phản ứng nhanh nhất khi nghe âm thanh của nàng, ánh mắt hắn mơ hồ thấy được một bóng đen trước mặt, không kịp nhìn thấy gì đã bị ngất đi, hắn chỉ nghe được một âm thanh quát vào tai hắn:
- Phản ứng quá chậm chạp.
Hai người Tiêu Miêu Miêu và Tô Lâm Nha nhìn người bạn của mình bị đám bay không biết đã dừng chưa, Tiêu Miêu Miêu lo lắng cho Trương Mãn, thấy cậu ta đụng phải một cây cỗ thụ mới dừng lại liền thở nhẹ một hơi.
- Tiêu Miêu Miêu cẩn thận!
Tô Lâm Nha thất kinh quát to một tiếng, Tiêu Miêu Miêu mới nhớ ra nàng đang ở trong cuộc chiến sao lại rãnh rỗi đi lo cho người khác như thế.
- Trong chiến đấu, thì dừng nên quá lo lắng cho người khác.
Một tiếng nói vang vọng bên tai của Tiêu Miêu Miêu, nàng cảm thấy khuôn mặt của mình lạnh ngắt, những ngón tay lạnh đặt lên khuôn mặt trắng nõn khiến cho Tiêu Miêu Miêu có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Nếu đây là cuộc chiến thật sự, Hàn Nguyệt Xuyên sẽ không nói những lời dư thừa này và cũng sẽ không hạ thủ lưu tình chút nào mà bẻ gãy cổ Tiêu Miêu Miêu này. Hàn Nguyệt Xuyên thay vì bẻ cổ cho nàng tachết đi thì đạp vào lưng nàng một cái, ngực nàng ta đập vào một gốc cây liền ngã quỵ xuống, nôn ra một ngụm máu tươi.
Vụt!
Tô Lâm Nha ném một thanh phi tiêu đến trước mặt nàng, Hàn Nguyệt Xuyên lắc ngươi nhẹ đã tránh được ám khí của Tô Lâm Nha, hai tay nàng chấp ở sau lưng, lạnh nhạt như nước đến trước mặt hắn, vừa tránh né những ám khí một cách thong dong tự tại.
Không hề có sát khí? Tô Lâm Nha trong đầu có một mảnh rối bời, hắn không hề cảm nhận được sát khí từ Hàn Nguyệt Xuyên, cũng không cảm nhận được sự thân thiện từ nàng, giống như... một người qua đường không có ý định gì hết.
Lướt qua người của Tô Lâm Nha, Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại, nàng hơi cúi đầu nói:
- Diễn xuất có thành công hay không còn phải dựa vào kinh nghiệm và khả năng nhập vai. Một người qua đường thì dĩ nhiên sẽ không có sát khí, nếu một kẻ qua đường mà có sát khí thì đúng là bất ổn.
Tô Lâm Nha nghe lời nói này hoàn toàn không hiểu gì cả, ánh mắt của cậu đột nhiên mơ hồ rồi ngã xuống, lão nhân Quang Nhất Bách im lặng đứng xem, đúng như lời của Hàn Nguyệt Xuyên nói, không xen vào trận đấu này.
Khi đi lướt qua Tô Lâm Nha, Hàn Nguyệt Xuyên đã đấm một cú vào cằm của cậu ta, tốc độ nhanh chóng không bị nhìn thấy cùng với điểm mù thì dĩ nhiên sẽ không kịp tránh né. Chiến thắng quá đơn giản.
Quay người về phía lão Quang Nhất Bách, nàng bắt đầu giải thích lí do tại sao khi chiến đấu nàng không dùng đến đấu khí vẫn thắng được bọn họ, không phải là một mà những hai lần:
- Ta thắng bọn vì ba lí do. Một, bọn họ không có kinh nghiệm thực chiến. Hai, ta có nhiều kinh nghiệm cùng khả năng chiến đấu. Ba, Thiên Không cấp bậc.
Lời nói đơn giản của nàng cũng đủ làm cho lão nhân Quang Nhất Bách hiểu hết mọi thứ, nhưng nàng làm thế nào? Chỉ mới hơn một tháng sao nàng ta có thể từ đấu sư cấp 2 nhảy lên Thiên Không cấp bậc được?
Lão còn đang suy ngẫm thì chợt nghe có những âm thanh nhỏ bé xung quanh, chợt mở mắt thấy Hàn Nguyệt Xuyên đang chơi đùa cùng với ba đứa trẻ khác, mà mỗi đứa trẻ này đều mang một cái bao trong tay.
- Lão đại, vừa rồi là gì? Là võ kỹ gì? Lão đại dạy cho đệ đi.
- Đệ cũng muốn, đệ cũng muốn học.
- Lão đại không nên thiên vị với các đệ chứ?
- Phải đó, lão đại dạy cho bọn đệ đi a.
Nàng hết nói nổi với đám nhóc này luôn rồi, mới đầu là năn nỉ, sau đó lại ép buộc phải dạy cho bọn chúng, nàng cười trừ trong lòng, gật nhẹ một cái:
- Khi nào có thời gian ta sẽ dạy các đệ.
Bốn hài tử gật gù đồng ý, rồi bắt đầu khoe chiến tích của mình, Mặc Lâm như trước là người mở màng đầu tiên:
- Lão đại ta được 18 người a.
Thanh Long cười nhẹ:
- 20.
Tư Lãnh miệng cười vỗ ngực:
- 25.
Tước Hạ là người cuối cùng, một tay đưa ra năm ngón, một tay đưa ra một ngón:
- 15 đảo ngược.
Vừa dứt hai từ cuối, ba hài tử còn lại nhìn Tước Hạ với ánh mắt như đang nhìn quái vật đầu thai, cả ba hiện lên cùng một câu hỏi trên mặt: Đệ làm cách nào?
Chớp mắt liền hiểu được ý của các ca ca, Tước Hạ không giấu gì mà kể hết:
- Đệ xin vào quán ăn nhỏ, phục vụ bưng đồ, thì trong lúc không ai để ý, đệ đã bóp nát những viên thuốc trộn vào nước và gia vị trong bếp.
Hảo ý tưởng a.
Hàn Nguyệt Xuyên không ngờ một đứa trẻ như Tước Hạ lại có thể nghĩ ra cách thông minh như thế này hạ độc người khác. Trộn thuốc vào nước thì không chỉ có một món mà rất nhiều món sẽ bị nhiễm độc, từ thức ăn đến nước uống đều sẽ bị nhiễm độc. Bỏ độc vào gia vị thì đương nhiên, tất cả các món ăn đều có độc, giết người thế này đúng là hảo diệu kế.
- Quay về thôi, chúng ta thu thập đủ rồi, dù gì cũng chỉ còn có một ngày, chúng ta cứ dành ngày này để nghỉ ngơi đi.
Đưa tay về lưng của những đứa trẻ, nàng đẩy chúng rời đi được một đoạn đường thì lão Quang Nhất bạch đã chữa trị xong cho những đứa trẻ kia hốt lên một tiếng:
- Hai yêu cầu của ngươi?
Hàn Nguyệt Xuyên hơi quay nửa mặt nhìn lão, nói ra hai yêu cầu của mình:
- Thứ nhất, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, không được xen vào chuyện của Ngạo Thiên đế quốc dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, đây không phải là nói mình Quang lão, mà ta nói với tất cả những người tồn tại trong Tạp Ma học viện.
- Thứ hai... Quang lão, xin hãy coi như Hàn Nguyệt Xuyên này chưa từng tồn tại đi, hy vọng ngài có thể xóa ký ức của tất cả mọi người trong học viện, những người biết về ta hoặc chỉ cần biết tên ta, đều xóa hết, và cả ngài.
Lời nói vừa dứt, bóng người cũng biến mất trong khu rừng U Linh. Kể từ thời khắc này, không còn một ai biết đến Hàn Nguyệt Xuyên nàng, mọi thứ về nàng tựa như con số 0, nàng biến mất suốt một thời gian dài khoảng năm năm.
Trong khoảng thời gian nàng biến mất, một cái tên tựa giống nàng được nổi lên, gây ra không biết bao nhiêu sóng gió đến Thiên Ty, từ năm đại lục Thiên Ty cho đến sáu đại lục ẩn của Thiên Ty đều biết đến cái tên: Hàn Âm Xuyên.
Đưa những đứa trẻ đi về hang động của bọn ma thú kia, trên đường đi nàng nhắc nhở bọn chúng vài câu rồi rời đi, Hàn Nguyệt Xuyên đến chỗ của những cái xác không đầu kia, chắc nam nhân kia đã phát hiện ra được người của hắn ở đó rồi.
- Là ngươi giết bọn họ?
Nam nhân tựa người vào một góc cây nhìn khung cảnh lụi tàn trước mặt. Cây cối xanh tươi, cỏ xanh trải rộng, suối nguồn trong xanh nhưng điểm ở khung cảnh là vài xác người máu me. Đáng lí đây là khung cảnh thiên nhiên đầy sức sống nhưng vì tô điểm vào đó là những xác người mất đầu nên đã biến thành khung cảnh lụi tàn.
Cùng một góc cây, Hàn Nguyệt Xuyên tựa lưng vào một mặt khác của nó, đôi mi dài khẽ híp lại như đang ngủ, nàng không lên tiếng, nam nhân kia tiếp tục nói:
- Cảm ơn ngươi đã giết bọn họ. Nếu ngươi không giết thì cũng sẽ có một ngày ta giết bọn họ thôi.
Đôi mắt xanh lục mở ra, vô thần nhìn những tán cây trên đầu:
- Cả muội muội ngươi?
Nam nhân vô thần gật nhẹ tựa có tựa không:
- Ân.
Trong ký ức của Hàn Nguyệt Xuyên, nam nhân này gọi là Huyền Thiên Thần, nhưng tâm của hắn lại không phải thiên thần gì, một con người lạnh lẽo vô tình đến đáng sợ. Ngay cả thân muội muội của hắn, hắn cũng muốn giết.
Nhưng điều này lại khiến Hàn Nguyệt Xuyên nghi ngờ hắn ở nhiều mặt. Huyền Thiên Thần đưa tay lên mặt, kéo ra một lớp da, nụ cười trên khuôn mặt của hắn, quái dị một cách rét lạnh:
- Trong đầu ngươi nghĩ rằng ta là một kẻ vô tình âm lãnh, ngay cả thân muội muội cũng muốn giết? Sai lầm a, ta vốn không phải Huyền Thiên Thần, hắn ta chết từ lâu rồi. Năm năm trước hắn ta đã phạm vào một người mà hắn không nên phạm vào.
Năm năm trước? Khi đó Hàn Nguyệt Xuyên chỉ mới năm tuổi, ký ức quá mơ hồ, nàng không thể nhớ nổi khi đó Huyền Thiên Thần đã phạm vào người nào?
Một lần nữa giọng nói nam nhân kia lại vang lên:
- Đúng hơn một chút là tên Huyền Thiên Thần này đã uy hiếp đến quyền uy của huyền thú chúng ta. Nên, hắn đáng chết.
Nàng thở dài một hơi thất vọng:
- Vốn muốn chơi đùa với Huyền Thiên Thần, nhưng giờ, không vui chút nào.
Nhấc lưng lên, Hàn Nguyệt Xuyên rời đi, huyền thú? Đây là ma thú hóa hình? Chẳng lẽ huyền thú thì không cần chờ đến cấp Tông Sư sao?
Lựa chọn tốt nhất hiện tại vẫn là cẩn thận cùng cảnh giác với tên này thì hơn. Nam nhân ở phía sau cây thu hồi nụ cười quái dị lạnh lẽo, bước vài bước vòng qua gốc cây, nhìn về hướng nàng vừa rời đi, trong miệng lẩm bẩm:
- Con người này, sao lại nồng mùi máu như thế?
Nam nhân bí ẩn này quay người bỏ đi, trong đầu vẫn còn đang suy tư điều gì đó...
Koong~
Một tiếng trời giáng vang lên, nam nhân giả Huyền Thiên Thần ngã xuống, lộ ra một người đứng ở sau lưng hắn, tay cầm một cây trường khúc kim loại đen, vẻ mặt của người này ngạc nhiên không biết nên nói gì cho phải:
- Hình như... vừa rồi phát ra tiếng "koong"...... đầu hắn làm bằng kim loại à?
Ngẩn mặt đi nơi khác, Hàn Nguyệt Xuyên làm như không có chuyện gì xảy ra rời đi một cách vô tư lự. Đi đến Lan Nha Nạp, đưa một lá thư, cùng một viên đá đến cho quan binh, tiếp tục rời đi, quay về hang động của đám ma thú kia, chờ đợi ngày đưa ra kết quả.
Nam nhân giả làm Huyền Thiên Thần kia đột nhiên bị bắt giam vào tù, hắn tìm hiểu lí do một hồi liền biết được có người cáo trạng hắn giả làm Huyền Thiên Thần lợi dụng tình cảm đó để trả thù những người trong đội của Huyền Thiên Thần khi xưa đã xúc phạm hắn.
Có đá ghi âm, nhưng người gửi không thể ghi ghi lại toàn bộ câu chuyện, chỉ ghi được một nửa, nhưng cũng chứng minh hắn có tội.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện thấy rõ có thêm mắm thêm muối trong đó, hắn tức giận, biết rõ được người nào đã hại hắn như thế này liền quát ầm lên trong ngục:
- Nữ nhân ngươi chờ đó cho ta!
Nói thì nói thế, nhưng hắn còn không nhớ rõ nữ nhân mình gặp là ai nữa là. Một người đã không có ấn tượng lại còn bị "trấn động" não khiến hắn không còn mơ hồ mà trở thành hoàn toàn không biết rõ người đó là ai. Cố gắng tĩnh tâm, nhớ lại mùi hương và giọng nói của người đó, trong tâm thần niệm: Ta nhất định sẽ trả thù!
Hàn Nguyệt Xuyên thầm nói một câu, ba người kia được ma pháp của lão Quang Nhất Bách trị liệu thương thế trên người xong, lập tức nghe được âm thanh thì thầm đó của nàng, cảm giác không ổn liền tránh né sang một hướng khác.
Trương Mãn là người phản ứng nhanh nhất khi nghe âm thanh của nàng, ánh mắt hắn mơ hồ thấy được một bóng đen trước mặt, không kịp nhìn thấy gì đã bị ngất đi, hắn chỉ nghe được một âm thanh quát vào tai hắn:
- Phản ứng quá chậm chạp.
Hai người Tiêu Miêu Miêu và Tô Lâm Nha nhìn người bạn của mình bị đám bay không biết đã dừng chưa, Tiêu Miêu Miêu lo lắng cho Trương Mãn, thấy cậu ta đụng phải một cây cỗ thụ mới dừng lại liền thở nhẹ một hơi.
- Tiêu Miêu Miêu cẩn thận!
Tô Lâm Nha thất kinh quát to một tiếng, Tiêu Miêu Miêu mới nhớ ra nàng đang ở trong cuộc chiến sao lại rãnh rỗi đi lo cho người khác như thế.
- Trong chiến đấu, thì dừng nên quá lo lắng cho người khác.
Một tiếng nói vang vọng bên tai của Tiêu Miêu Miêu, nàng cảm thấy khuôn mặt của mình lạnh ngắt, những ngón tay lạnh đặt lên khuôn mặt trắng nõn khiến cho Tiêu Miêu Miêu có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Nếu đây là cuộc chiến thật sự, Hàn Nguyệt Xuyên sẽ không nói những lời dư thừa này và cũng sẽ không hạ thủ lưu tình chút nào mà bẻ gãy cổ Tiêu Miêu Miêu này. Hàn Nguyệt Xuyên thay vì bẻ cổ cho nàng tachết đi thì đạp vào lưng nàng một cái, ngực nàng ta đập vào một gốc cây liền ngã quỵ xuống, nôn ra một ngụm máu tươi.
Vụt!
Tô Lâm Nha ném một thanh phi tiêu đến trước mặt nàng, Hàn Nguyệt Xuyên lắc ngươi nhẹ đã tránh được ám khí của Tô Lâm Nha, hai tay nàng chấp ở sau lưng, lạnh nhạt như nước đến trước mặt hắn, vừa tránh né những ám khí một cách thong dong tự tại.
Không hề có sát khí? Tô Lâm Nha trong đầu có một mảnh rối bời, hắn không hề cảm nhận được sát khí từ Hàn Nguyệt Xuyên, cũng không cảm nhận được sự thân thiện từ nàng, giống như... một người qua đường không có ý định gì hết.
Lướt qua người của Tô Lâm Nha, Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại, nàng hơi cúi đầu nói:
- Diễn xuất có thành công hay không còn phải dựa vào kinh nghiệm và khả năng nhập vai. Một người qua đường thì dĩ nhiên sẽ không có sát khí, nếu một kẻ qua đường mà có sát khí thì đúng là bất ổn.
Tô Lâm Nha nghe lời nói này hoàn toàn không hiểu gì cả, ánh mắt của cậu đột nhiên mơ hồ rồi ngã xuống, lão nhân Quang Nhất Bách im lặng đứng xem, đúng như lời của Hàn Nguyệt Xuyên nói, không xen vào trận đấu này.
Khi đi lướt qua Tô Lâm Nha, Hàn Nguyệt Xuyên đã đấm một cú vào cằm của cậu ta, tốc độ nhanh chóng không bị nhìn thấy cùng với điểm mù thì dĩ nhiên sẽ không kịp tránh né. Chiến thắng quá đơn giản.
Quay người về phía lão Quang Nhất Bách, nàng bắt đầu giải thích lí do tại sao khi chiến đấu nàng không dùng đến đấu khí vẫn thắng được bọn họ, không phải là một mà những hai lần:
- Ta thắng bọn vì ba lí do. Một, bọn họ không có kinh nghiệm thực chiến. Hai, ta có nhiều kinh nghiệm cùng khả năng chiến đấu. Ba, Thiên Không cấp bậc.
Lời nói đơn giản của nàng cũng đủ làm cho lão nhân Quang Nhất Bách hiểu hết mọi thứ, nhưng nàng làm thế nào? Chỉ mới hơn một tháng sao nàng ta có thể từ đấu sư cấp 2 nhảy lên Thiên Không cấp bậc được?
Lão còn đang suy ngẫm thì chợt nghe có những âm thanh nhỏ bé xung quanh, chợt mở mắt thấy Hàn Nguyệt Xuyên đang chơi đùa cùng với ba đứa trẻ khác, mà mỗi đứa trẻ này đều mang một cái bao trong tay.
- Lão đại, vừa rồi là gì? Là võ kỹ gì? Lão đại dạy cho đệ đi.
- Đệ cũng muốn, đệ cũng muốn học.
- Lão đại không nên thiên vị với các đệ chứ?
- Phải đó, lão đại dạy cho bọn đệ đi a.
Nàng hết nói nổi với đám nhóc này luôn rồi, mới đầu là năn nỉ, sau đó lại ép buộc phải dạy cho bọn chúng, nàng cười trừ trong lòng, gật nhẹ một cái:
- Khi nào có thời gian ta sẽ dạy các đệ.
Bốn hài tử gật gù đồng ý, rồi bắt đầu khoe chiến tích của mình, Mặc Lâm như trước là người mở màng đầu tiên:
- Lão đại ta được 18 người a.
Thanh Long cười nhẹ:
- 20.
Tư Lãnh miệng cười vỗ ngực:
- 25.
Tước Hạ là người cuối cùng, một tay đưa ra năm ngón, một tay đưa ra một ngón:
- 15 đảo ngược.
Vừa dứt hai từ cuối, ba hài tử còn lại nhìn Tước Hạ với ánh mắt như đang nhìn quái vật đầu thai, cả ba hiện lên cùng một câu hỏi trên mặt: Đệ làm cách nào?
Chớp mắt liền hiểu được ý của các ca ca, Tước Hạ không giấu gì mà kể hết:
- Đệ xin vào quán ăn nhỏ, phục vụ bưng đồ, thì trong lúc không ai để ý, đệ đã bóp nát những viên thuốc trộn vào nước và gia vị trong bếp.
Hảo ý tưởng a.
Hàn Nguyệt Xuyên không ngờ một đứa trẻ như Tước Hạ lại có thể nghĩ ra cách thông minh như thế này hạ độc người khác. Trộn thuốc vào nước thì không chỉ có một món mà rất nhiều món sẽ bị nhiễm độc, từ thức ăn đến nước uống đều sẽ bị nhiễm độc. Bỏ độc vào gia vị thì đương nhiên, tất cả các món ăn đều có độc, giết người thế này đúng là hảo diệu kế.
- Quay về thôi, chúng ta thu thập đủ rồi, dù gì cũng chỉ còn có một ngày, chúng ta cứ dành ngày này để nghỉ ngơi đi.
Đưa tay về lưng của những đứa trẻ, nàng đẩy chúng rời đi được một đoạn đường thì lão Quang Nhất bạch đã chữa trị xong cho những đứa trẻ kia hốt lên một tiếng:
- Hai yêu cầu của ngươi?
Hàn Nguyệt Xuyên hơi quay nửa mặt nhìn lão, nói ra hai yêu cầu của mình:
- Thứ nhất, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, không được xen vào chuyện của Ngạo Thiên đế quốc dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, đây không phải là nói mình Quang lão, mà ta nói với tất cả những người tồn tại trong Tạp Ma học viện.
- Thứ hai... Quang lão, xin hãy coi như Hàn Nguyệt Xuyên này chưa từng tồn tại đi, hy vọng ngài có thể xóa ký ức của tất cả mọi người trong học viện, những người biết về ta hoặc chỉ cần biết tên ta, đều xóa hết, và cả ngài.
Lời nói vừa dứt, bóng người cũng biến mất trong khu rừng U Linh. Kể từ thời khắc này, không còn một ai biết đến Hàn Nguyệt Xuyên nàng, mọi thứ về nàng tựa như con số 0, nàng biến mất suốt một thời gian dài khoảng năm năm.
Trong khoảng thời gian nàng biến mất, một cái tên tựa giống nàng được nổi lên, gây ra không biết bao nhiêu sóng gió đến Thiên Ty, từ năm đại lục Thiên Ty cho đến sáu đại lục ẩn của Thiên Ty đều biết đến cái tên: Hàn Âm Xuyên.
Đưa những đứa trẻ đi về hang động của bọn ma thú kia, trên đường đi nàng nhắc nhở bọn chúng vài câu rồi rời đi, Hàn Nguyệt Xuyên đến chỗ của những cái xác không đầu kia, chắc nam nhân kia đã phát hiện ra được người của hắn ở đó rồi.
- Là ngươi giết bọn họ?
Nam nhân tựa người vào một góc cây nhìn khung cảnh lụi tàn trước mặt. Cây cối xanh tươi, cỏ xanh trải rộng, suối nguồn trong xanh nhưng điểm ở khung cảnh là vài xác người máu me. Đáng lí đây là khung cảnh thiên nhiên đầy sức sống nhưng vì tô điểm vào đó là những xác người mất đầu nên đã biến thành khung cảnh lụi tàn.
Cùng một góc cây, Hàn Nguyệt Xuyên tựa lưng vào một mặt khác của nó, đôi mi dài khẽ híp lại như đang ngủ, nàng không lên tiếng, nam nhân kia tiếp tục nói:
- Cảm ơn ngươi đã giết bọn họ. Nếu ngươi không giết thì cũng sẽ có một ngày ta giết bọn họ thôi.
Đôi mắt xanh lục mở ra, vô thần nhìn những tán cây trên đầu:
- Cả muội muội ngươi?
Nam nhân vô thần gật nhẹ tựa có tựa không:
- Ân.
Trong ký ức của Hàn Nguyệt Xuyên, nam nhân này gọi là Huyền Thiên Thần, nhưng tâm của hắn lại không phải thiên thần gì, một con người lạnh lẽo vô tình đến đáng sợ. Ngay cả thân muội muội của hắn, hắn cũng muốn giết.
Nhưng điều này lại khiến Hàn Nguyệt Xuyên nghi ngờ hắn ở nhiều mặt. Huyền Thiên Thần đưa tay lên mặt, kéo ra một lớp da, nụ cười trên khuôn mặt của hắn, quái dị một cách rét lạnh:
- Trong đầu ngươi nghĩ rằng ta là một kẻ vô tình âm lãnh, ngay cả thân muội muội cũng muốn giết? Sai lầm a, ta vốn không phải Huyền Thiên Thần, hắn ta chết từ lâu rồi. Năm năm trước hắn ta đã phạm vào một người mà hắn không nên phạm vào.
Năm năm trước? Khi đó Hàn Nguyệt Xuyên chỉ mới năm tuổi, ký ức quá mơ hồ, nàng không thể nhớ nổi khi đó Huyền Thiên Thần đã phạm vào người nào?
Một lần nữa giọng nói nam nhân kia lại vang lên:
- Đúng hơn một chút là tên Huyền Thiên Thần này đã uy hiếp đến quyền uy của huyền thú chúng ta. Nên, hắn đáng chết.
Nàng thở dài một hơi thất vọng:
- Vốn muốn chơi đùa với Huyền Thiên Thần, nhưng giờ, không vui chút nào.
Nhấc lưng lên, Hàn Nguyệt Xuyên rời đi, huyền thú? Đây là ma thú hóa hình? Chẳng lẽ huyền thú thì không cần chờ đến cấp Tông Sư sao?
Lựa chọn tốt nhất hiện tại vẫn là cẩn thận cùng cảnh giác với tên này thì hơn. Nam nhân ở phía sau cây thu hồi nụ cười quái dị lạnh lẽo, bước vài bước vòng qua gốc cây, nhìn về hướng nàng vừa rời đi, trong miệng lẩm bẩm:
- Con người này, sao lại nồng mùi máu như thế?
Nam nhân bí ẩn này quay người bỏ đi, trong đầu vẫn còn đang suy tư điều gì đó...
Koong~
Một tiếng trời giáng vang lên, nam nhân giả Huyền Thiên Thần ngã xuống, lộ ra một người đứng ở sau lưng hắn, tay cầm một cây trường khúc kim loại đen, vẻ mặt của người này ngạc nhiên không biết nên nói gì cho phải:
- Hình như... vừa rồi phát ra tiếng "koong"...... đầu hắn làm bằng kim loại à?
Ngẩn mặt đi nơi khác, Hàn Nguyệt Xuyên làm như không có chuyện gì xảy ra rời đi một cách vô tư lự. Đi đến Lan Nha Nạp, đưa một lá thư, cùng một viên đá đến cho quan binh, tiếp tục rời đi, quay về hang động của đám ma thú kia, chờ đợi ngày đưa ra kết quả.
Nam nhân giả làm Huyền Thiên Thần kia đột nhiên bị bắt giam vào tù, hắn tìm hiểu lí do một hồi liền biết được có người cáo trạng hắn giả làm Huyền Thiên Thần lợi dụng tình cảm đó để trả thù những người trong đội của Huyền Thiên Thần khi xưa đã xúc phạm hắn.
Có đá ghi âm, nhưng người gửi không thể ghi ghi lại toàn bộ câu chuyện, chỉ ghi được một nửa, nhưng cũng chứng minh hắn có tội.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện thấy rõ có thêm mắm thêm muối trong đó, hắn tức giận, biết rõ được người nào đã hại hắn như thế này liền quát ầm lên trong ngục:
- Nữ nhân ngươi chờ đó cho ta!
Nói thì nói thế, nhưng hắn còn không nhớ rõ nữ nhân mình gặp là ai nữa là. Một người đã không có ấn tượng lại còn bị "trấn động" não khiến hắn không còn mơ hồ mà trở thành hoàn toàn không biết rõ người đó là ai. Cố gắng tĩnh tâm, nhớ lại mùi hương và giọng nói của người đó, trong tâm thần niệm: Ta nhất định sẽ trả thù!