Câu nói vừa thốt ra, Hàn Nguyệt Xuyên liền á khẩu không thể nói điều gì, cứ ngỡ như mình đang nghe lầm, đôi mắt không ngại chớp chớp nhìn Du Niên, khó khăn cất giọng:
- Niên ca... nói gì ta... không hiểu...
Du Niên thả nàng ra, hai mắt nhìn nhau, cậu nở nụ cười tươi nhất mà bản thân cậu có thể nở được, nói lại lần nữa:
- Ta muốn trở thành phu quân của Xuyên nhi, luyện thuốc cho Xuyên nhi, bảo vệ Xuyên nhi... muốn bên cạnh Xuyên nhi mãi mãi.
Hàn Nguyệt Xuyên không biết nói gì, chẳng phải vừa rồi chúng ta còn là huynh muội sao? Sao giờ lại muốn trở thành phu quân của nàng rồi?
- Tại sao Niên ca lại có ý nghĩ này? Là thương hại ta?
Trải qua một kiếp người, lý nào nàng không rõ tâm tư đơn giản của một người, cũng như khi ra trận, một cấp dưới của nàng đã cười hỏi nàng: Liệu chỉ huy có thể coi tôi là bạn trai của người không?
Nàng đã hỏi tại sao, hắn đáp lời: Vì ít nhất phải có một động lực nào đó để tôi và chỉ huy có thể sống và vượt qua thử thách do trời ban.
Nàng vô tâm không trả lời, chờ đợi chiến tranh nổ ra. Và rồi, hắn chết trong mưa bom đạn, nàng vẫn sống và được thăng cấp.
Hiện tại tình huống này cũng giống như thế, đều là một loại thương hại...
- Không, ta thật sự thích Xuyên nhi, ta muốn ở bên cạnh Xuyên nhi, nhiều hơn... Ta muốn... được gần hơn với Xuyên nhi.
Đôi tay Du Niên khẽ đặt lên gò mắt trắng nõn của nàng, Hàn Nguyệt Xuyên không hề cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào từ bàn tay này, thứ nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo bất tận.
Sực nhớ ra một điều gì đó, Du Niên nhanh chóng thu bàn tay lại, ánh mắt lại hiện ra một mảnh tối, u oán nói:
- Những người sở hữu Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn thường không có mạch đập, và thân nhiệt chỉ từ 26 đến 28 mà thôi, nên... Xuyên nhi sẽ không cảm nhận được hơi ấm nào từ ca đâu, xin lỗi muội, Xuyên nhi.
Nói rồi, Du Niên đứng dậy rời khỏi giường nghỉ, để lại một lời:
- Xuyên nhi nghỉ ngơi đi.
Nằm ở trên giường, trong đầu nàng cứ quanh quẩn đi quanh quẩn lại câu nói của Du Niên.
Liệu ta có thể trở thành phu quân của Xuyên nhi?
Ta muốn trở thành phu quân của Xuyên nhi.
Những cảm xúc ngổn ngang lại lần nữa nổi lên, Hàn Nguyệt Xuyên không thích cảm giác này, nó khiến nàng khó chịu, nhớ đến cái quá khứ tệ hại kia. Hai tay nàng ôm lấy đầy mình ngồi bật dậy, khó chịu siết chặt tay.
- Xuyên nhi!
Du Niên vừa rời khỏi phòng liền chạy lại vào trong phòng, nhìn thấy Du Niên, cảm xúc của Hàn Nguyệt Xuyên lại càng phức tạp hơn, ánh mắt nhìn cậu ta hiện lên một câu hỏi: Tại sao?
Không biết từ đâu, Du Niên lấy ra một thanh chủy thủ cắt một đường trên cánh tay của mình, máu tươi của cậu chảy xuống như suối không ngừng, những giọt máu chảy xuống từ đỉnh đầu Hàn Nguyệt Xuyên, kỳ lạ, da thịt nàng như đang hấp thụ máu từ Du Niên chảy ra. Không một giọt máu nào rơi xuống giường.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng máu chảy xuống gò má nàng, như lại không có dấu hiệu rơi xuống nệm giường. Ngẩn đầu thấy Du Niên đang dùng chủy thủ duy trì dòng máu chảy xuống người nàng.
- Khi cảm xúc dâng trào hỗn độn Xuyên nhi có thể dùng máu tươi để trấn áp nó, đây chính là do Kim Luân Tinh Nhãn gây ra, nếu không trấn áp Xuyên nhi sẽ trở nên cuồng huyết và chém giết người một cách bất chất.
Thu lại cánh tay, Du Niên dùng tay còn lại cầm máu ở vết thương do chủy thủ rạch kia, cười nhẹ nói với Hàn Nguyệt Xuyên.
Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng cười với nàng bằng nụ cười nhẹ nhàng ấy, kể cả khi cậu cười tươi nhất vẫn giống như lúc này, một đóa hoa lài nở trong đêm, thanh tao, nhã nhặn.
Kéo cánh tay Du Niên lại, Hàn Nguyệt Xuyên hút lấy máu từ vết thương trên tay của Du Niên, bất giác nói:
- Mỹ vị.
Kinh hoàng, nàng rút về, ánh mắt Du Niên có phần ngơ ngát, rồi lại cười nhẹ đáp:
- Không sao, đây chỉ là chuyện bình thường thôi, sở hữu Kim Luân Tinh Nhãn đến Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn vì cả hai đều thuộc mắt quỷ, có khuynh hướng lấy máu là thức ăn chủ yếu, chỉ cần chuyến hóa thành Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn thì khẩu vị sẽ nhẹ hơn một chút, ít uống máu hơn Kim Luân Tinh Nhãn.
- Tại sao?
Giọng nói Hàn Nguyệt Xuyên có pha lẫn một chút run rẩy, phải, chính là run rẩy. Đôi mắt nàng trừng Du Niên, không khống chế được cảm xúc bản thân quát:
- Tại sao huynh lại vào đây, ta không hề kêu huynh vào, cũng không phiền huynh đến giúp ta, ta thế nào thì hãy mặc kệ đi... Những thứ huynh làm vì ta đều khiến ta cảm thấy như đang bị thương hại!
Hàn Nguyệt Xuyên quát lên, đẩy Du Niên ra xa nàng, tạo một khoảng cách nhất định với cậu. Từ xưng Niên ca trong phút chóc đã biến thành huynh, liền khiến cho khoảng cách giữa hai người xa ra, tựa như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người.
- Bởi vì... ta... ta chỉ biết cứ một tuần mà không uống máu người, không thấy máu thì sẽ khiến muội hỗn loạn tâm trí. Muội... nghỉ ngơi đi.
Câu cuối cùng Du Niên tựa như muốn nói câu gì đó như rồi rút lại, chuyển thành một câu nghỉ ngơi. Nói xong liền rời đi nhanh chóng.
Ngồi ở trên giường, Hàn Nguyệt Xuyên tĩnh tâm lại, điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, vừa rồi nàng đã quá mức xúc động không cần thiết rồi.
Đến một căn phòng tối tăm, nếu là Hàn Nguyệt Xuyên thì chắc chắn nàng sẽ nhận ra ngay căn phòng này là phòng này, nơi này chính là phồng truyền tin, có thể liên lạc với bất kỳ a dù ở nơi nào đi nữa.
- A ra, Du Niên đây mà, sao ngươi rãnh rỗi dùng phân thân đến gặp ta thế?
Đối diện với gương truyền tin, Du Niên một bộ mặt suy sụp âm trầm, trên chiếc gương hiện rõ hình ảnh của Tư Âm đang cười nói với cậu.
- Xuyên nhi từ chối ta rồi...
Dù không cam tâm nhưng rốt cuộc cậu cũng nói ra một câu.
Tư Âm đối diện với cậu cười ha hả không ngớt đến nổi chảy nước mắt vài giọt, lấy lại được bình tĩnh nỏi:
- Có thể trách ai được chứ! Ngươi vốn không yêu ai bao giờ, hơn hết ngươi lại là một con quỷ sống ngàn năm, ách... ta nói quá rồi, quỷ sống vạn năm, tuổi của ta với ngươi cũng chẳng trên lệch gì lắm, có ba tuổi thôi a. Đến hiện tại khi ngươi nói ngươi thích Hàn Nguyệt Xuyên khi mới vừa nhìn thấy nó, dù biết rõ nó giả nam nhưng vẫn thích con người của nó.
- Thật sự, khi đó ta đã bất ngờ lắm a, ngươi lạnh còn hơn Huyết vậy mà lại động tình, nhưng Du Niên, ngươi nên biết một điều, bạn của ngươi chỉ đến được trên đầu ngón tay, còn kẻ thù thì lại nhiều không đếm xuể.
Những lời nói này của Tư Âm khiến Du Niên đang suy sụp âm trầm liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt lại một lần nữa trở nên vô thần, thờ ơ đến si ngốc, trầm giọng nói một câu:
- Ta biết rõ, nếu ta chết thì bọn họ sẽ không truy sát ta nữa. Tư Âm ngươi luôn biết ta không quan tâm điều gì ngoài giết người, bây giờ ta lại đi quan tâm Hàn Nguyệt Xuyên, không phải vì ta thật sự yêu Hàn Nguyệt Xuyên, cũng không phải vì Xuyên nhi giữ Kim Luân Tinh Nhãn có thể chuyển hóa Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn, chỉ đơn giản ta tìm được người ta muốn bảo vệ.
Nghe tiểu tử trước mặt này nói chuyện mà Tư Âm thấy bản thân mình sắp bị tên này kéo chỉ số IQ xuống cùng một mức độ với hắn mất rồi. Không thật sự yêu nhưng lại muốn bảo vệ, hắn chưa từng bảo vệ ai, giờ tìm được người để bảo vệ lại bảo không phải yêu, loạn hết cả rồi!
- Ta không quản các ngươi thế nào, nhưng ta đã nói với ngươi một lần phải không? Tương lai cái chết của người đang đến, và ngươi không thể thay đổi được nó, nên làm gì thì làm đi.
Dứt lời, gương truyền tin tối lại, hiện ra một mảnh ngọc đen to lớn, lắc đầu, Du Niên cười trừ, ánh mắt vẫn một vẻ si ngốc, thờ ơ. Vung tay lên một cái, không gian chợt tối hẳn đi, bước ra khỏi căn phòng, thời gian không có gì thay đổi.
Mặc dù trong phòng truyền tin không có bất kỳ thiên địa pháp tắt gì nhưng ma thuật vẫn có thể dùng được...
Rời khỏi phòng truyền tin, Du Niên đi quanh quẩn trong Hắc Giới một vòng, đến một căn phòng lạ, cánh cửa bằng kim loại không rõ, được xích sắt bao bọc bên ngoài, chạm tay vào cánh cửa, những dòng điện đen xuất hiện trên bề mặt cánh cửa khi tay Du Niên chạm vào.
Dòng điện đó đối với một con người bình thường là không thể tiếp xúc, nhưng với Du Niên lại khác, những dòng điện này chẳng khác gì những con muỗi lượng lờ xung quanh cánh tay cậu, hay đúng hơn là chẳng có chút cảm giác đặc biệt gì.
- Cái tên đó...
Rầm!
Nói nửa lời, Du Niên liền đấm một đấm vào cánh cửa, cánh cửa bị lõm một lổ lớn, có phần muốn bị đẩy vào trong, nhưng không ngờ cánh cửa từ từ lành lạnh lại như chưa từng bị thương tổn gì.
Quay lại trung tâm, những đứa trẻ kia không biết từ lúc nào đã đi ra bên ngoài, tính toán khoảng thời gian còn chưa đến hai canh giờ đã ra khỏi phòng sách đi.
- Huynh... cảm ơn huynh đã giúp đỡ lão đại.
Mặc Lâm tiến lên một bước ôm quyền cảm tạ Du Niên một cái, rồi thu tay lại, ánh mắt cậu thay đổi trong phút chóc, một đôi mắt kiêng định nhìn về phía Du Niên, lại cất tiếng:
- Liệu huynh có thể giúp chúng đệ trở nên mạnh hơn hay không? Bọn đệ muốn bảo vệ lão đại. Yêu cầu này... đệ biết có hơi quá phận, nhưng mà...
Lời còn chưa nói hết, Du Niên đã đặt tay, xoa đầu Mặc Lâm, ôn nhuận đáp:
- Được, ta sẽ dạy cho các đệ, nhưng các đệ không được xem ta như sư phụ các đệ, chỉ là, một ca ca hướng dẫn các tiểu đệ thôi.
Năm hài tử có phần khó hiểu nhưng đồng dạng đều gật đầu nghe theo. Khuôn mặt Du Niên không đổi sắc, một mảnh âm trầm si ngốc, cái tự kỷ con người.
Du Niên cố tình tách mỗi đứa trẻ đến mỗi căn phòng khác nhau, khi mỗi đứa trẻ đến mỗi căn phòng, hắn đều nói một câu: Tự tìm cách thoát ra khỏi căn phòng này.
Nói xong liền đóng cửa rời đi, năm hài tử bị nhốt trong năm căn phòng khác biệt, khi biết được bản thân bị đưa đến căn phòng gì liền tái mặt, la lớn, nhưng đáng tiếc, chẳng có ai nghe được cả.
Đến phòng của Hàn Nguyệt Xuyên đang nằm nghĩ, thấy nàng đang điều tức tâm trạng, Du Niên cười nhạt như đóa hoa lài nở trong đêm:
- Xuyên nhi cảm thấy thế nào rồi?
Gật đầu, Vọng Y Xuyên nhàn nhạt đáp:
- Đỡ hơn rồi.
Du Niên nói:
- Năm đệ đệ của Xuyên nhi vì muốn giúp đỡ cho Xuyên nhi đã đi tập luyện rồi. Một khoảng thời gian sẽ ra, bọn chúng không có nguy hiểm, ở trong Hắc Giới tập luyện sẽ không có khái niệm chết đi.
Hàn Nguyệt Xuyên gật đầu, lúc đầu khi nghe năm hài tử đi tập luyện nàng có phần hơi lo, nhưng khi nghe Du Niên nói thế thì nàng an tâm hơn. Không biết từ lúc nào, lòng nàng đã tin tưởng hoàn toàn những lời nói của Du Niên.
- Đi, ta dẫn Xuyên nhi ra bên ngoài, từ đây đến Đông đại lục phải đi qua Chiến Loạn Nam Hiên, trên đường đi có rất nhiều thành phố xinh đẹp, ta muốn Xuyên nhi nhìn thấy những thành phố nhộn nhịp đó.
Nói xong, Du Niên kéo Hàn Nguyệt Xuyên ra khỏi Hắc Giới, lại dùng một loại truyền tống ma pháp, dịch chuyển nàng với hắn đến một nơi nhộn nhịp, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
- Đừng lo, nơi này cùng đường đến Đông đại lục, lại có đi qua Chiến Loạn Nam Hiên.
Hơi gật đầu, để Du Niên tùy tiện kéo tay mình, quả thật, nơi này người vui đùa lại nhộn nhịp vô cùng, trên đường đi rất nhiều lời mời gọi mua đồ, lại có nhiều trò diễn đường phố nhằm kiến tiền mưu sinh, có đoàn xiếc giao lưu đi qua quảng bá hội của mình.
Những cảnh tượng nhộn nhịp này khiến lòng Hàn Nguyệt giãn ra, nàng cười nhạt, thật lâu rồi, không biết đã bao lâu nàng mới nhìn đến thế giới bình yên như vậy, từ khi có ý thức, xung quanh nàng chủ chiến tranh với cái chết và sự sống, gặp được hình ảnh trước mặt, làm tâm thần Hàn Nguyệt Xuyên nhẹ nhàng đi đôi chút, tản đá to lớn trong lòng được bỏ xuống một phần nào đó.
Kéo nàng đến một quán bán đồ lề đường, Du Niên nhìn xuống những món đồ được bày bán kia, lấy lên một chiếc vòng tay, hắn lại lấy tiếp ra một con dao giống với dao phật thuật, khắc khắc lên đó là những dòng chữ kỳ lạ không rõ, lão bản thấy hành động tùy tiện này của cậu liền không khỏi thất thần hô lên:
- Công tử... cái, cái vòng của ta.
Ném ra một viên đá quý màu lam, Du Niên hỏi:
- Đủ chưa?
Lão bản nhìn viên ngọc, soi soi, gật gật:
- Đủ đủ, đã đủ rồi a.
Lão bản lại nhìn về phía Hàn Nguyệt Xuyên, hai tay xoa xoa với nhau thành thục hỏi:
- Hai là vợ chồng của nhau sao?
Hắn nói một lời mà không hề biết suy nghĩ chút nào, nhìn từ ngõ nào mà thấy nàng với hắn là vợ chồng, không thấy nàng rất nhỏ sao? Nàng với hắn cách nhau nhìn bề ngoài ít nhất cũng năm tuổi.
Mắt chó cũng nên nói ra nàng với hắn là ca ca mới đúng chứ! Mặc dù tiểu nương tử ở thế giới này cũng có nhưng chưa đến mức gặp nhiều ngoài đường đâu.
Du Niên cười cười, ôm lấy Hàn Nguyệt Xuyên ở trong lòng, gật đầu nói:
- Lão bản ngươi thật tin mắt, đây đúng là tiểu tức phụ của ta, chúng ta định năm năm sau sẽ tổ chức hôn lễ thật long trọng. Trước đó, ta cần phải cho nàng vật đính hôn trước đã.
Lại khắc vài chữ lên viên ngọc, Du Niên đeo vào trong tay trái của Hàn Nguyệt Xuyên, hắn tươi cười ấm áp như mặt trời, mà chẳng hề quan tâm đến việc mặt nàng đang muốn phát ra cơn thịnh nộ.
- Tức phụ, vật đính hôn này ngươi phải giữ cho thật cẩn thận, nếu mất vi phu rất đau lòng.
Lại ghé vào tai Hàn Nguyệt Xuyên nói tiếp:
- Đây, không phải nói dối.
Không hiểu lắm lời nói của Du Niên, Hàn Nguyệt Xuyên bình tâm lại, nhìn chiếc vòng hạt ngọc trong tay áo, chúng có hai màu đen và đỏ, màu đen được khắc chữ màu tím, đỏ được khắc chữ màu vàng, không hiểu chữ trên đó, nhưng nhìn lại rất đẹp, rất hài hòa a. Thì thầm vào tai Hàn Nguyệt Xuyên nói lên dòng chữ được khắc trên mỗi viên ngọc:
- Hàn Nguyệt Xuyên thuộc về Du Niên.
- Niên ca... nói gì ta... không hiểu...
Du Niên thả nàng ra, hai mắt nhìn nhau, cậu nở nụ cười tươi nhất mà bản thân cậu có thể nở được, nói lại lần nữa:
- Ta muốn trở thành phu quân của Xuyên nhi, luyện thuốc cho Xuyên nhi, bảo vệ Xuyên nhi... muốn bên cạnh Xuyên nhi mãi mãi.
Hàn Nguyệt Xuyên không biết nói gì, chẳng phải vừa rồi chúng ta còn là huynh muội sao? Sao giờ lại muốn trở thành phu quân của nàng rồi?
- Tại sao Niên ca lại có ý nghĩ này? Là thương hại ta?
Trải qua một kiếp người, lý nào nàng không rõ tâm tư đơn giản của một người, cũng như khi ra trận, một cấp dưới của nàng đã cười hỏi nàng: Liệu chỉ huy có thể coi tôi là bạn trai của người không?
Nàng đã hỏi tại sao, hắn đáp lời: Vì ít nhất phải có một động lực nào đó để tôi và chỉ huy có thể sống và vượt qua thử thách do trời ban.
Nàng vô tâm không trả lời, chờ đợi chiến tranh nổ ra. Và rồi, hắn chết trong mưa bom đạn, nàng vẫn sống và được thăng cấp.
Hiện tại tình huống này cũng giống như thế, đều là một loại thương hại...
- Không, ta thật sự thích Xuyên nhi, ta muốn ở bên cạnh Xuyên nhi, nhiều hơn... Ta muốn... được gần hơn với Xuyên nhi.
Đôi tay Du Niên khẽ đặt lên gò mắt trắng nõn của nàng, Hàn Nguyệt Xuyên không hề cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào từ bàn tay này, thứ nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo bất tận.
Sực nhớ ra một điều gì đó, Du Niên nhanh chóng thu bàn tay lại, ánh mắt lại hiện ra một mảnh tối, u oán nói:
- Những người sở hữu Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn thường không có mạch đập, và thân nhiệt chỉ từ 26 đến 28 mà thôi, nên... Xuyên nhi sẽ không cảm nhận được hơi ấm nào từ ca đâu, xin lỗi muội, Xuyên nhi.
Nói rồi, Du Niên đứng dậy rời khỏi giường nghỉ, để lại một lời:
- Xuyên nhi nghỉ ngơi đi.
Nằm ở trên giường, trong đầu nàng cứ quanh quẩn đi quanh quẩn lại câu nói của Du Niên.
Liệu ta có thể trở thành phu quân của Xuyên nhi?
Ta muốn trở thành phu quân của Xuyên nhi.
Những cảm xúc ngổn ngang lại lần nữa nổi lên, Hàn Nguyệt Xuyên không thích cảm giác này, nó khiến nàng khó chịu, nhớ đến cái quá khứ tệ hại kia. Hai tay nàng ôm lấy đầy mình ngồi bật dậy, khó chịu siết chặt tay.
- Xuyên nhi!
Du Niên vừa rời khỏi phòng liền chạy lại vào trong phòng, nhìn thấy Du Niên, cảm xúc của Hàn Nguyệt Xuyên lại càng phức tạp hơn, ánh mắt nhìn cậu ta hiện lên một câu hỏi: Tại sao?
Không biết từ đâu, Du Niên lấy ra một thanh chủy thủ cắt một đường trên cánh tay của mình, máu tươi của cậu chảy xuống như suối không ngừng, những giọt máu chảy xuống từ đỉnh đầu Hàn Nguyệt Xuyên, kỳ lạ, da thịt nàng như đang hấp thụ máu từ Du Niên chảy ra. Không một giọt máu nào rơi xuống giường.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng máu chảy xuống gò má nàng, như lại không có dấu hiệu rơi xuống nệm giường. Ngẩn đầu thấy Du Niên đang dùng chủy thủ duy trì dòng máu chảy xuống người nàng.
- Khi cảm xúc dâng trào hỗn độn Xuyên nhi có thể dùng máu tươi để trấn áp nó, đây chính là do Kim Luân Tinh Nhãn gây ra, nếu không trấn áp Xuyên nhi sẽ trở nên cuồng huyết và chém giết người một cách bất chất.
Thu lại cánh tay, Du Niên dùng tay còn lại cầm máu ở vết thương do chủy thủ rạch kia, cười nhẹ nói với Hàn Nguyệt Xuyên.
Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng cười với nàng bằng nụ cười nhẹ nhàng ấy, kể cả khi cậu cười tươi nhất vẫn giống như lúc này, một đóa hoa lài nở trong đêm, thanh tao, nhã nhặn.
Kéo cánh tay Du Niên lại, Hàn Nguyệt Xuyên hút lấy máu từ vết thương trên tay của Du Niên, bất giác nói:
- Mỹ vị.
Kinh hoàng, nàng rút về, ánh mắt Du Niên có phần ngơ ngát, rồi lại cười nhẹ đáp:
- Không sao, đây chỉ là chuyện bình thường thôi, sở hữu Kim Luân Tinh Nhãn đến Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn vì cả hai đều thuộc mắt quỷ, có khuynh hướng lấy máu là thức ăn chủ yếu, chỉ cần chuyến hóa thành Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn thì khẩu vị sẽ nhẹ hơn một chút, ít uống máu hơn Kim Luân Tinh Nhãn.
- Tại sao?
Giọng nói Hàn Nguyệt Xuyên có pha lẫn một chút run rẩy, phải, chính là run rẩy. Đôi mắt nàng trừng Du Niên, không khống chế được cảm xúc bản thân quát:
- Tại sao huynh lại vào đây, ta không hề kêu huynh vào, cũng không phiền huynh đến giúp ta, ta thế nào thì hãy mặc kệ đi... Những thứ huynh làm vì ta đều khiến ta cảm thấy như đang bị thương hại!
Hàn Nguyệt Xuyên quát lên, đẩy Du Niên ra xa nàng, tạo một khoảng cách nhất định với cậu. Từ xưng Niên ca trong phút chóc đã biến thành huynh, liền khiến cho khoảng cách giữa hai người xa ra, tựa như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người.
- Bởi vì... ta... ta chỉ biết cứ một tuần mà không uống máu người, không thấy máu thì sẽ khiến muội hỗn loạn tâm trí. Muội... nghỉ ngơi đi.
Câu cuối cùng Du Niên tựa như muốn nói câu gì đó như rồi rút lại, chuyển thành một câu nghỉ ngơi. Nói xong liền rời đi nhanh chóng.
Ngồi ở trên giường, Hàn Nguyệt Xuyên tĩnh tâm lại, điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, vừa rồi nàng đã quá mức xúc động không cần thiết rồi.
Đến một căn phòng tối tăm, nếu là Hàn Nguyệt Xuyên thì chắc chắn nàng sẽ nhận ra ngay căn phòng này là phòng này, nơi này chính là phồng truyền tin, có thể liên lạc với bất kỳ a dù ở nơi nào đi nữa.
- A ra, Du Niên đây mà, sao ngươi rãnh rỗi dùng phân thân đến gặp ta thế?
Đối diện với gương truyền tin, Du Niên một bộ mặt suy sụp âm trầm, trên chiếc gương hiện rõ hình ảnh của Tư Âm đang cười nói với cậu.
- Xuyên nhi từ chối ta rồi...
Dù không cam tâm nhưng rốt cuộc cậu cũng nói ra một câu.
Tư Âm đối diện với cậu cười ha hả không ngớt đến nổi chảy nước mắt vài giọt, lấy lại được bình tĩnh nỏi:
- Có thể trách ai được chứ! Ngươi vốn không yêu ai bao giờ, hơn hết ngươi lại là một con quỷ sống ngàn năm, ách... ta nói quá rồi, quỷ sống vạn năm, tuổi của ta với ngươi cũng chẳng trên lệch gì lắm, có ba tuổi thôi a. Đến hiện tại khi ngươi nói ngươi thích Hàn Nguyệt Xuyên khi mới vừa nhìn thấy nó, dù biết rõ nó giả nam nhưng vẫn thích con người của nó.
- Thật sự, khi đó ta đã bất ngờ lắm a, ngươi lạnh còn hơn Huyết vậy mà lại động tình, nhưng Du Niên, ngươi nên biết một điều, bạn của ngươi chỉ đến được trên đầu ngón tay, còn kẻ thù thì lại nhiều không đếm xuể.
Những lời nói này của Tư Âm khiến Du Niên đang suy sụp âm trầm liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt lại một lần nữa trở nên vô thần, thờ ơ đến si ngốc, trầm giọng nói một câu:
- Ta biết rõ, nếu ta chết thì bọn họ sẽ không truy sát ta nữa. Tư Âm ngươi luôn biết ta không quan tâm điều gì ngoài giết người, bây giờ ta lại đi quan tâm Hàn Nguyệt Xuyên, không phải vì ta thật sự yêu Hàn Nguyệt Xuyên, cũng không phải vì Xuyên nhi giữ Kim Luân Tinh Nhãn có thể chuyển hóa Huyết Âm Quỷ Ẩn Nhãn, chỉ đơn giản ta tìm được người ta muốn bảo vệ.
Nghe tiểu tử trước mặt này nói chuyện mà Tư Âm thấy bản thân mình sắp bị tên này kéo chỉ số IQ xuống cùng một mức độ với hắn mất rồi. Không thật sự yêu nhưng lại muốn bảo vệ, hắn chưa từng bảo vệ ai, giờ tìm được người để bảo vệ lại bảo không phải yêu, loạn hết cả rồi!
- Ta không quản các ngươi thế nào, nhưng ta đã nói với ngươi một lần phải không? Tương lai cái chết của người đang đến, và ngươi không thể thay đổi được nó, nên làm gì thì làm đi.
Dứt lời, gương truyền tin tối lại, hiện ra một mảnh ngọc đen to lớn, lắc đầu, Du Niên cười trừ, ánh mắt vẫn một vẻ si ngốc, thờ ơ. Vung tay lên một cái, không gian chợt tối hẳn đi, bước ra khỏi căn phòng, thời gian không có gì thay đổi.
Mặc dù trong phòng truyền tin không có bất kỳ thiên địa pháp tắt gì nhưng ma thuật vẫn có thể dùng được...
Rời khỏi phòng truyền tin, Du Niên đi quanh quẩn trong Hắc Giới một vòng, đến một căn phòng lạ, cánh cửa bằng kim loại không rõ, được xích sắt bao bọc bên ngoài, chạm tay vào cánh cửa, những dòng điện đen xuất hiện trên bề mặt cánh cửa khi tay Du Niên chạm vào.
Dòng điện đó đối với một con người bình thường là không thể tiếp xúc, nhưng với Du Niên lại khác, những dòng điện này chẳng khác gì những con muỗi lượng lờ xung quanh cánh tay cậu, hay đúng hơn là chẳng có chút cảm giác đặc biệt gì.
- Cái tên đó...
Rầm!
Nói nửa lời, Du Niên liền đấm một đấm vào cánh cửa, cánh cửa bị lõm một lổ lớn, có phần muốn bị đẩy vào trong, nhưng không ngờ cánh cửa từ từ lành lạnh lại như chưa từng bị thương tổn gì.
Quay lại trung tâm, những đứa trẻ kia không biết từ lúc nào đã đi ra bên ngoài, tính toán khoảng thời gian còn chưa đến hai canh giờ đã ra khỏi phòng sách đi.
- Huynh... cảm ơn huynh đã giúp đỡ lão đại.
Mặc Lâm tiến lên một bước ôm quyền cảm tạ Du Niên một cái, rồi thu tay lại, ánh mắt cậu thay đổi trong phút chóc, một đôi mắt kiêng định nhìn về phía Du Niên, lại cất tiếng:
- Liệu huynh có thể giúp chúng đệ trở nên mạnh hơn hay không? Bọn đệ muốn bảo vệ lão đại. Yêu cầu này... đệ biết có hơi quá phận, nhưng mà...
Lời còn chưa nói hết, Du Niên đã đặt tay, xoa đầu Mặc Lâm, ôn nhuận đáp:
- Được, ta sẽ dạy cho các đệ, nhưng các đệ không được xem ta như sư phụ các đệ, chỉ là, một ca ca hướng dẫn các tiểu đệ thôi.
Năm hài tử có phần khó hiểu nhưng đồng dạng đều gật đầu nghe theo. Khuôn mặt Du Niên không đổi sắc, một mảnh âm trầm si ngốc, cái tự kỷ con người.
Du Niên cố tình tách mỗi đứa trẻ đến mỗi căn phòng khác nhau, khi mỗi đứa trẻ đến mỗi căn phòng, hắn đều nói một câu: Tự tìm cách thoát ra khỏi căn phòng này.
Nói xong liền đóng cửa rời đi, năm hài tử bị nhốt trong năm căn phòng khác biệt, khi biết được bản thân bị đưa đến căn phòng gì liền tái mặt, la lớn, nhưng đáng tiếc, chẳng có ai nghe được cả.
Đến phòng của Hàn Nguyệt Xuyên đang nằm nghĩ, thấy nàng đang điều tức tâm trạng, Du Niên cười nhạt như đóa hoa lài nở trong đêm:
- Xuyên nhi cảm thấy thế nào rồi?
Gật đầu, Vọng Y Xuyên nhàn nhạt đáp:
- Đỡ hơn rồi.
Du Niên nói:
- Năm đệ đệ của Xuyên nhi vì muốn giúp đỡ cho Xuyên nhi đã đi tập luyện rồi. Một khoảng thời gian sẽ ra, bọn chúng không có nguy hiểm, ở trong Hắc Giới tập luyện sẽ không có khái niệm chết đi.
Hàn Nguyệt Xuyên gật đầu, lúc đầu khi nghe năm hài tử đi tập luyện nàng có phần hơi lo, nhưng khi nghe Du Niên nói thế thì nàng an tâm hơn. Không biết từ lúc nào, lòng nàng đã tin tưởng hoàn toàn những lời nói của Du Niên.
- Đi, ta dẫn Xuyên nhi ra bên ngoài, từ đây đến Đông đại lục phải đi qua Chiến Loạn Nam Hiên, trên đường đi có rất nhiều thành phố xinh đẹp, ta muốn Xuyên nhi nhìn thấy những thành phố nhộn nhịp đó.
Nói xong, Du Niên kéo Hàn Nguyệt Xuyên ra khỏi Hắc Giới, lại dùng một loại truyền tống ma pháp, dịch chuyển nàng với hắn đến một nơi nhộn nhịp, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
- Đừng lo, nơi này cùng đường đến Đông đại lục, lại có đi qua Chiến Loạn Nam Hiên.
Hơi gật đầu, để Du Niên tùy tiện kéo tay mình, quả thật, nơi này người vui đùa lại nhộn nhịp vô cùng, trên đường đi rất nhiều lời mời gọi mua đồ, lại có nhiều trò diễn đường phố nhằm kiến tiền mưu sinh, có đoàn xiếc giao lưu đi qua quảng bá hội của mình.
Những cảnh tượng nhộn nhịp này khiến lòng Hàn Nguyệt giãn ra, nàng cười nhạt, thật lâu rồi, không biết đã bao lâu nàng mới nhìn đến thế giới bình yên như vậy, từ khi có ý thức, xung quanh nàng chủ chiến tranh với cái chết và sự sống, gặp được hình ảnh trước mặt, làm tâm thần Hàn Nguyệt Xuyên nhẹ nhàng đi đôi chút, tản đá to lớn trong lòng được bỏ xuống một phần nào đó.
Kéo nàng đến một quán bán đồ lề đường, Du Niên nhìn xuống những món đồ được bày bán kia, lấy lên một chiếc vòng tay, hắn lại lấy tiếp ra một con dao giống với dao phật thuật, khắc khắc lên đó là những dòng chữ kỳ lạ không rõ, lão bản thấy hành động tùy tiện này của cậu liền không khỏi thất thần hô lên:
- Công tử... cái, cái vòng của ta.
Ném ra một viên đá quý màu lam, Du Niên hỏi:
- Đủ chưa?
Lão bản nhìn viên ngọc, soi soi, gật gật:
- Đủ đủ, đã đủ rồi a.
Lão bản lại nhìn về phía Hàn Nguyệt Xuyên, hai tay xoa xoa với nhau thành thục hỏi:
- Hai là vợ chồng của nhau sao?
Hắn nói một lời mà không hề biết suy nghĩ chút nào, nhìn từ ngõ nào mà thấy nàng với hắn là vợ chồng, không thấy nàng rất nhỏ sao? Nàng với hắn cách nhau nhìn bề ngoài ít nhất cũng năm tuổi.
Mắt chó cũng nên nói ra nàng với hắn là ca ca mới đúng chứ! Mặc dù tiểu nương tử ở thế giới này cũng có nhưng chưa đến mức gặp nhiều ngoài đường đâu.
Du Niên cười cười, ôm lấy Hàn Nguyệt Xuyên ở trong lòng, gật đầu nói:
- Lão bản ngươi thật tin mắt, đây đúng là tiểu tức phụ của ta, chúng ta định năm năm sau sẽ tổ chức hôn lễ thật long trọng. Trước đó, ta cần phải cho nàng vật đính hôn trước đã.
Lại khắc vài chữ lên viên ngọc, Du Niên đeo vào trong tay trái của Hàn Nguyệt Xuyên, hắn tươi cười ấm áp như mặt trời, mà chẳng hề quan tâm đến việc mặt nàng đang muốn phát ra cơn thịnh nộ.
- Tức phụ, vật đính hôn này ngươi phải giữ cho thật cẩn thận, nếu mất vi phu rất đau lòng.
Lại ghé vào tai Hàn Nguyệt Xuyên nói tiếp:
- Đây, không phải nói dối.
Không hiểu lắm lời nói của Du Niên, Hàn Nguyệt Xuyên bình tâm lại, nhìn chiếc vòng hạt ngọc trong tay áo, chúng có hai màu đen và đỏ, màu đen được khắc chữ màu tím, đỏ được khắc chữ màu vàng, không hiểu chữ trên đó, nhưng nhìn lại rất đẹp, rất hài hòa a. Thì thầm vào tai Hàn Nguyệt Xuyên nói lên dòng chữ được khắc trên mỗi viên ngọc:
- Hàn Nguyệt Xuyên thuộc về Du Niên.