Sáng sớm người thức dậy đầu tiên là Hàn Hy Thần, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy mỗi động tác điều là cố gắng nhẹ nhất có thể, bởi vì hắn sợ sẽ vô tình đánh thức cô, nhưng cho dù hắn đã cố gắng nhẹ nhàng đến mức nào thì dù chỉ là một cử động nhỏ thì cô cũng đã thức rồi.
Hàng mi dài của cô rung rung, ánh mắt từ từ mở ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một tấm lưng trần trắng nõn non mịn như da em bé, kế đến là gương mặt anh tuấn ngỡ ngàng kinh ngạc của Hàn Hy Thần khi thấy cô đã tỉnh, rồi từ kinh ngạc chuyển sang ôn nhu dịu dàng tươi cười, hắn dịu dàng êm ái hỏi cô.
"nàng dậy rồi sao, có chỗ nào không thoải mái không, hôm qua...ta hơi quá sức, xin lỗi nàng"
Cô nghe Hàn Hy Thần hỏi như thế bất giác nhíu nhẹ mày, không nói mới không nhớ, lúc cô thức dậy đã cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi khó chịu đến lợi hại, theo thói quen đưa tay lên chống cầm trầm ngâm
- tên Hàn Hy Thần này, nhìn bề ngoài thì ôn nhu dịu dàng mà không ngờ khi lên giường lại như thú dữ như thế, nếu người nằm ở đây không phải là một linh thánh như ta mà là một nữ nhân liễu yếu đào tơ khác thì không biết nàng ta có còn mở mắt nổi không nhỉ?
Tự dưng cô lại suy nghĩ đến viễn cảnh Hàn Hy Thần cùng nữ nhân khác lên giường thì tâm co rút đau đớn không thôi, ánh mắt từ từ rút đi ánh sáng mà ảm đạm dần xuống, gương mặt cũng âm trầm đau thương đáng sợ, Hàn Hy Thần luôn quan sát từng cử chỉ nét mặt của cô khi thấy biểu cảm như vậy thì trong lòng lại trầm xuống, trái tim như bị ai giằng co xé rách ra từng mảnh nhỏ một.
Hắn hơi cúi đầu một tí rồi lại ngẩng lên tựa như rất là uất ức lại nói thêm một câu.
"Tuyết nhi, ta...ta là lần...lần đầu...đầu tiên...thế nên..nàng chịu trách nhiệm với ta được không, nàng yên tâm, ta sẽ không đòi hỏi gì nhiều, ta chỉ cần trong lòng nàng dành cho ta một vị trí nho nhỏ thôi, có được không"
Cô đang suy tư kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, kìm nén cảm xúc mà nhẹ nhàng hỏi
"Hy Thần, huynh đừng như thế, tuy đêm qua là ta sai nhưng mà trách nhiệm này ta xin lỗi, ta không gánh được rồi, ta đã có rất nhiều vị hôn phu rồi, xin lỗi huynh, ta đi đây"
Nói dứt câu cô đã nhanh nhẹn đứng dậy lấy quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài, tất cả động tác liên tục một mạch nhanh gọn như gió thoảng qua.
Đến khi Hàn Hy Thần hồi phục được tin thần sau câu nói của cô thì cô cũng đã đi mất từ lâu rồi, hắn nhìn theo bóng lưng vừa đi để lại một trận gió của cô mà đau lòng, khép chặt lại ánh mắt sáng ngời như vì tinh tú kia, từ đôi mắt đã khép chặt lặng lẽ chạy ra một giọt nước mắt đau thương khôn cùng.
Sàn đấu giá Gia Các
Tại thành Kế Ma không có thứ gì nổi tiếng bằng sàn đấu giá Gia Các, tại sàn đấu giá luôn luôn xuất hiện những vật phẩm nổi bật không ngờ, ngay cả những vật chỉ có thể nghe mà không được thấy thì lâu lâu cũng sẽ được đấu giá tại đây, vì thế tất cả mọi người điều truyền đi một câu nói vui "chỉ sợ ngươi không có tiền, chứ không có thứ ngươi muốn mà không thấy"
Hôm nay sàn đấu giá Gia Các sẽ là nơi tổ chức hội trao đổi, người xuất hiện hôm nay có thể nói đông như kiến, ngay cả những người quyền quý bật nhất cũng phải xuất hiện ở đây để tìm những thứ mình cần.
Cô vận một bộ hắc y, tóc buột cao, tay cầm quạt phẩy phẩy, nụ cười tươi tắn trên môi, kết hợp với gương mặt trời tạo ra kia càng làm cho cô càng giống một mặt trắng công tử ăn chơi trác tán ngoài kia, nhóm linh thú của cô trong không gian điều nói thầm
- đồ giả heo ăn thịt hổ
Còn những đệ tử của Thanh Linh môn được đi theo điều nhìn cô không chớp mắt âm thầm nói nhỏ với nhau
"phó linh chủ của bọn họ thật tài giỏi, khi là nữ thì là yêu nghiệt thiên tài, khi là nam thì lại là anh hùng tài tuấn, thật không biết phó linh chủ đã mê hoặc bao nhiêu nam nhân nữ nhân của đại lục rồi, ôi thật bất công"
Trên một tửu lầu gần đó có một ánh mắt cứ như vô tình hoặc cố ý luôn luôn quan sát đoàn người của cô, cô cảm nhận được ánh mắt dò xét kia nên lạnh lùng ngước lên nhìn, ánh mắt kia vẫn không hề lúng túng xấu hổ mà còn rất tự nhiên nhìn cô gật đầu cười nhẹ một cái xem như chào hỏi, cô nhìn một lát không thấy địch ý từ người đó nên cũng gật đầu rồi quay lưng đi.