Nhu Phi lạnh lùng nhìn mấy cung nữ, thái giám đang đứng canh gác ở trước cửa. Bọn họ cũng nhìn thấy các nàng nhưng vẫn im lặng không nói gì.
"To gan, nhìn thấy Nhu Phi Nương nương lại không quỳ?" Từ Vân trưng ra một khuôn mặt toàn là âm độc, tức giận quát.
Mấy tiểu cung nữ bị hù dọa đến lạnh run, nhưng Chỉ Phi Nương nương đã phân phó không được quỳ xuống nghênh đón. Tại sao các vị nương nương đều lấy những hạ nhân như các nàng để chơi đùa với nhau?
"Vân cô cô, để Bổn cung giáo huấn mấy tiện tỳ không hiểu chuyện này một chút!" Nhu Phi đưa tay phải ra, chỉ vào những cung nữ, thái giám đáng thương.
"Nhu Phi Nương nương, hạ nhân sao có thể lớn mật như thế được? Chắc là chủ tử phân phó, người đã quên rằng người tới đây với mục đích gì sao?" Từ Vân vội vàng nhỏ giọng bên tai Nhu Phi nói.
Nhu Phi vừa nghe thấy liền giận đến cả người phát run, hai bàn tay nhỏ bé tạo thành quả đấm, hàm răng cắn chặt không buông, không ngừng hít thở. Cuối cùng nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay chân đi vào trong phòng. Dọc đường đi cũng không có người nào hành lễ, tất cả giống như không nhìn thấy nàng. Tiện nhân đáng chết này! Nhớ ngày đó tiện nhân kia chính là một con chó theo đuôi nàng, vốn định sẽ cất nhắc cô ta thật tốt nên trong lúc nhất thời cao hứng đã đáp ứng cho cô ta đi hầu hạ. Không ngờ rằng chỉ sau một đêm trở thành Quý phi, lại không để mình vào trong mắt, trong lòng giận đến mức muốn một tát đánh chết nàng.
Vừa bước vào, cơn giận dữ trong lòng Nhu Phi đã bốc lên đến đỉnh điểm, đi theo phía sau là Từ Vân và hai tiểu cung nữ. Nếu như đánh nhau nhất định sẽ thua, hơn nữa nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, đợi đến khi nàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu sẽ giáo huấn cô ta.
Chỉ Phi không ngẩng mắt nhìn Nhu Phi, bàn tay trắng nõn nhỏ và dài cầm lấy trái nho từ từ bỏ vào miệng, mắt nhắm lại, một bộ dáng hưởng thụ.
"Nhu Phi Nương nương đến!" Từ Vân la lớn.
Hoàn Nhi ngẩng đầu nhìn Nhu Phi, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nương nương, Nhu Phi Nương nương cầu kiến!"
"To gan, Bổn cung cầu kiến khi nào? Bổn cung mà phải tới cầu kiến sao?" Nhu Phi lớn tiếng quát lên, vẻ mặt có thể nói vô cùng dữ tợn, trừng to mắt nhìn Chỉ Phi, cả người giận đến phát run nhưng vẫn cố gắng kiềm xuống: "Muội muội, Bổn cung tới, vì sao không đứng lên nghênh đón?"
Đôi mi thanh tú của Chỉ Phi nhăn lại, từ từ mở mắt ra, khi thấy Nhu Phi thì trong mắt rất mừng rỡ: "Ai nha ai nha, mới vừa rồi muội ngủ thiếp đi. Các ngươi còn đứng đó làm gì? Sao không pha trà cho tỷ tỷ? Tỷ tỷ, mời ngồi. Lúc nãy thật chậm trễ, một lát nhất định phải xử phạt đám cẩu nô tài không hiểu quy củ này thật tốt mới được!"
Lúc này, sắc mặt Nhu Phi mới hòa hoãn một chút, lạnh giọng nói: "Muội muội cần phải hảo hảo quản giáo những thứ 'Chó' nô tài này, mới có thể thấy được uy phong của muội!"
Nét mặt Chỉ Phi lạnh lẽo, nàng ta không nói rõ ra là đám cẩu nô tài hay đầu chó tử? Nhu Phi không còn vẻ tức giận nữa, từ từ đi tới ghế quý phi ngồi xuống. Nàng nhìn Nhu Phi ở đối diện, một thân trang phục màu trắng, quả nhiên được phong là đệ nhất mỹ nhân bổn quốc, nếu so cùng nước khác cũng không thua kém chút nào. Mặc dù mình xinh đẹp không bằng nàng, nhưng sống ở trong hậu cung này không phải là chỉ xinh đẹp là được. Mặc dù Nhu Phi có một chút thông minh, đáng tiếc tính tình quá nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, hơn nữa những lời nói ra đầy gai góc, rất dễ dàng đắc tội với người khác.
"Tỷ tỷ, cũng phải dạy lại cẩu nô tài của mình nha. Đám cẩu nô tài của tỷ cũng không được dạy bảo nhiều lắm đâu, nhìn thấy Bổn cung cũng không có quỳ xuống nha! " Chỉ Phi cười nhìn Nhu Phi nói.
"Ngươi . . . " Nhu Phi vừa muốn mắng nàng là tiện nhân, nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, cho dù bị chọc tức trong lòng nhưng cũng không có phát tác. Dù sao chỉ cùng hợp mưu với Chỉ Phi mới có thể đối phó Tiêu Thanh Nhã, mới có thể đem người quái dị xấu như quỷ kia kéo xuống. Như thế chẳng những có thể đưa bản thân quang vinh lên ngai vàng, còn có thể cho Hoàng thượng rạng rỡ mặt mày: "Muội muội, hôm nay Bổn cung có chuyện quan trọng cùng muội thương lượng. Có thể cho những hạ nhân này lui ra không?"
"Không được đâu, Nương nương nhà ta sức khỏe không tốt lắm. Nếu như xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng nhất định sẽ đau lòng!" Hoàn Nhi vừa nắn bả vai Chỉ Phi vừa nói, toàn bộ nét mặt đều không yên lòng.
"To gan, một hạ nhân như ngươi dám dĩ hạ phạm thượng sao? Người đâu, kéo ra ngoài cho Bổn cung!" Nhu Phi đứng lên vỗ mạnh xuống bàn một cái, vươn ngón trỏ chỉ vào Hoàn Nhi, the thé quát, làm cho mọi người xung quanh đều sợ đến mức run lên.
Hoàn Nhi vội vàng quỳ gối trước mặt Chỉ Phi: "Xin chủ tử tha mạng, nô tì chẳng qua là lo lắng cho chủ tử, không có ý gì khác!"
Chỉ Phi cười cười: "Hoàn Nhi là vì lo lắng Bổn cung, làm sao lại có tội? Nô tài không lo lắng chủ tử cũng không phải là nô tài tốt rồi. Các ngươi lui xuống đi!"
Nhu Phi hoàn toàn không dám tin, trừng to mắt, quả đấm siết chặt lần nữa, móng tay bấm vào trong thịt, nhưng vẫn cố nhịn xuống: "Các ngươi cũng lui xuống đi!" Nhìn về phía Từ Vân cùng hai cung nữ đi theo nói.
"Nô tì cáo lui! " Từ Vân hành lễ với hai vị nương nương xong liền đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Chỉ Phi vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Nhu Phi, làm cho nàng sợ đến trừng to mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ai da, tỷ tỷ, vừa rồi muội muội có nhiều mạo phạm, tỷ tỷ chớ để ở trong lòng nha. Muội muội xin chịu tội!" Vừa nói vừa quỳ xuống.
Nhu Phi như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn đưa tay kéo Chỉ Phi lại, ánh mắt lạnh lùng: "Muội muội làm gì vậy? Nếu không biết còn tưởng Bổn cung khi dễ ngươi!"
"Tỷ tỷ không nên tức giận, mới vừa rồi là muội cố ý để cho bọn họ làm thế. Như vậy người khác sẽ không nghĩ rằng chúng ta hợp tác với nhau, có phải không? Chỉ cần người khác nghĩ như vậy, Tiêu Thanh Nhã cũng sẽ nghĩ như vậy, như vậy không phải dễ đối phó nàng hơn sao?" Chỉ Phi đỡ Nhu Phi ngồi lại trên ghế, còn mình ngồi ở bên cạnh.
Sắc mặt Nhu Phi cũng hòa hoãn xuống: "Ngươi biết ta tới tìm ngươi hợp tác sao?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì muội muội cũng muốn đi tìm tỷ tỷ, không ngờ rằng tỷ tỷ đến trước một bước. Ngày đó Tiêu Thanh Nhã đánh muội hai mươi đại bản, sao muội có thể bỏ qua cho được?" Chỉ Phi kề sát vào Nhu Phi, nhỏ giọng nói.
"Đúng là trách lầm muội muội rồi, thì ra là muội muốn cho người khác hiểu lầm ta và muội không hợp. Nhưng mà vì sao phải làm như vậy?" Nhu Phi cau mày nghi ngờ hỏi.
Chỉ Phi cười cười: "Tỷ tỷ, tỷ đã quên quy định của hậu cung là không được kết bè kết phái sao? Nếu không có tâm tư riêng, tỷ có thể đến tìm muội nói chuyện phím sao? Tai mắt rất đông đảo a!"
Nhu Phi vừa nghe, nhất thời bội phục Chỉ Phi không dứt, thật là người có suy nghĩ tinh tế a, mình quá sơ ý rồi, tỏ ý xin lỗi nhìn Chỉ Phi: "Muội muội, ngươi có diệu kế nào hay sao? Vô luận đối phó với Tiêu Thanh Nhã như thế nào, dường như đến cuối cùng người chịu thiệt cũng là chúng ta!"
"Tin đồn rằng Tiêu Thanh Nhã ái mộ hoàng thượng sâu sắc vô cùng, nhưng cô ta còn viết thư tình cho Vương gia nữa!" Chỉ Phi bí hiểm nói.
Điều này làm Nhu Phi đau đớn, hoàn toàn không giải thích được Chỉ Phi rốt cuộc muốn làm cái gì: "Muội muội nói thẳng đi, không sao đâu!"
"Ân, Vương gia lại yêu thương tỷ tỷ sâu sắc, sao tỷ tỷ không tìm Vương gia hỗ trợ, để cho vị hoàng hậu Tiêu Thanh Nhã hồng hạnh xuất tường? Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường! Chúng ta làm cho thanh danh thối tha của vị kia mập lan xa, đúng là họa vô đơn chí a. Hoàng thượng nhất định sẽ không để mất mặt mũi, trực tiếp phế ngôi hoàng hậu, sau đó. . .'Rắc'!" Nói xong vươn tay đưa lên cổ, cắt ngang một cái.
Nhu Phi ngây ngẩn cả người, phương pháp này quả nhiên tuyệt diệu: "Ngươi xác định nàng thích Vương gia?"
Chỉ Phi rút ra một phong thơ từ trong lòng ngực, đặt lên trên bàn: "Tỷ tự xem lấy đi. Đây là lá thư tình đầu tiên Tiêu Thanh Nhã gửi cho Vương gia, buồn nôn đến cực điểm, muội chỉ đọc mấy câu đã xấu hổ đỏ mặt rồi. Tiêu Thanh Nhã này thật sự là thích nằm mơ giữa ban ngày, lớn lên xấu xí như vậy, không sánh bằng một cái chân của cả ta và ngươi, lại suốt ngày nghĩ tới câu dẫn nam nhân như thế nào!" Lắc đầu cười cười khinh thường.
Nhu Phi nhanh chóng mở phong thư ra, đọc mấy câu liền phá lên cười: "Ha ha ha ha, muội nói rất đúng, thật là quá buồn nôn. Được, cứ theo ý của muội đi. Ta phải đi tìm Vương gia đây!" Nói xong liền đứng lên, mở cửa nhanh chóng rời đi.
Trong phòng còn lại Chỉ Phi với vẻ mặt đắc ý, cầm lá thư trong tay tỏ vẻ khinh thường. Nhu Phi, ngươi đúng là ngu xuẩn! Nếu như hôm nay Tiêu Thanh Nhã vẫn thích Vương gia thì đã không đánh hắn. Nếu như hợp tác thì ngươi phải hoàn toàn nghe lời của Bổn cung, nếu không chẳng phải Bổn cung sẽ chịu tội sao?
Ngày mai Vương gia phải sử dụng mỹ nam kế, kết quả sẽ bị Tiêu Thanh Nhã nhục nhã một phen, ha hả!
Nhu Phi lạnh lùng nhìn mấy cung nữ, thái giám đang đứng canh gác ở trước cửa. Bọn họ cũng nhìn thấy các nàng nhưng vẫn im lặng không nói gì.
"To gan, nhìn thấy Nhu Phi Nương nương lại không quỳ?" Từ Vân trưng ra một khuôn mặt toàn là âm độc, tức giận quát.
Mấy tiểu cung nữ bị hù dọa đến lạnh run, nhưng Chỉ Phi Nương nương đã phân phó không được quỳ xuống nghênh đón. Tại sao các vị nương nương đều lấy những hạ nhân như các nàng để chơi đùa với nhau?
"Vân cô cô, để Bổn cung giáo huấn mấy tiện tỳ không hiểu chuyện này một chút!" Nhu Phi đưa tay phải ra, chỉ vào những cung nữ, thái giám đáng thương.
"Nhu Phi Nương nương, hạ nhân sao có thể lớn mật như thế được? Chắc là chủ tử phân phó, người đã quên rằng người tới đây với mục đích gì sao?" Từ Vân vội vàng nhỏ giọng bên tai Nhu Phi nói.
Nhu Phi vừa nghe thấy liền giận đến cả người phát run, hai bàn tay nhỏ bé tạo thành quả đấm, hàm răng cắn chặt không buông, không ngừng hít thở. Cuối cùng nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay chân đi vào trong phòng. Dọc đường đi cũng không có người nào hành lễ, tất cả giống như không nhìn thấy nàng. Tiện nhân đáng chết này! Nhớ ngày đó tiện nhân kia chính là một con chó theo đuôi nàng, vốn định sẽ cất nhắc cô ta thật tốt nên trong lúc nhất thời cao hứng đã đáp ứng cho cô ta đi hầu hạ. Không ngờ rằng chỉ sau một đêm trở thành Quý phi, lại không để mình vào trong mắt, trong lòng giận đến mức muốn một tát đánh chết nàng.
Vừa bước vào, cơn giận dữ trong lòng Nhu Phi đã bốc lên đến đỉnh điểm, đi theo phía sau là Từ Vân và hai tiểu cung nữ. Nếu như đánh nhau nhất định sẽ thua, hơn nữa nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, đợi đến khi nàng bước lên ngôi vị Hoàng hậu sẽ giáo huấn cô ta.
Chỉ Phi không ngẩng mắt nhìn Nhu Phi, bàn tay trắng nõn nhỏ và dài cầm lấy trái nho từ từ bỏ vào miệng, mắt nhắm lại, một bộ dáng hưởng thụ.
"Nhu Phi Nương nương đến!" Từ Vân la lớn.
Hoàn Nhi ngẩng đầu nhìn Nhu Phi, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nương nương, Nhu Phi Nương nương cầu kiến!"
"To gan, Bổn cung cầu kiến khi nào? Bổn cung mà phải tới cầu kiến sao?" Nhu Phi lớn tiếng quát lên, vẻ mặt có thể nói vô cùng dữ tợn, trừng to mắt nhìn Chỉ Phi, cả người giận đến phát run nhưng vẫn cố gắng kiềm xuống: "Muội muội, Bổn cung tới, vì sao không đứng lên nghênh đón?"
Đôi mi thanh tú của Chỉ Phi nhăn lại, từ từ mở mắt ra, khi thấy Nhu Phi thì trong mắt rất mừng rỡ: "Ai nha ai nha, mới vừa rồi muội ngủ thiếp đi. Các ngươi còn đứng đó làm gì? Sao không pha trà cho tỷ tỷ? Tỷ tỷ, mời ngồi. Lúc nãy thật chậm trễ, một lát nhất định phải xử phạt đám cẩu nô tài không hiểu quy củ này thật tốt mới được!"
Lúc này, sắc mặt Nhu Phi mới hòa hoãn một chút, lạnh giọng nói: "Muội muội cần phải hảo hảo quản giáo những thứ 'Chó' nô tài này, mới có thể thấy được uy phong của muội!"
Nét mặt Chỉ Phi lạnh lẽo, nàng ta không nói rõ ra là đám cẩu nô tài hay đầu chó tử? Nhu Phi không còn vẻ tức giận nữa, từ từ đi tới ghế quý phi ngồi xuống. Nàng nhìn Nhu Phi ở đối diện, một thân trang phục màu trắng, quả nhiên được phong là đệ nhất mỹ nhân bổn quốc, nếu so cùng nước khác cũng không thua kém chút nào. Mặc dù mình xinh đẹp không bằng nàng, nhưng sống ở trong hậu cung này không phải là chỉ xinh đẹp là được. Mặc dù Nhu Phi có một chút thông minh, đáng tiếc tính tình quá nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, hơn nữa những lời nói ra đầy gai góc, rất dễ dàng đắc tội với người khác.
"Tỷ tỷ, cũng phải dạy lại cẩu nô tài của mình nha. Đám cẩu nô tài của tỷ cũng không được dạy bảo nhiều lắm đâu, nhìn thấy Bổn cung cũng không có quỳ xuống nha! " Chỉ Phi cười nhìn Nhu Phi nói.
"Ngươi . . . " Nhu Phi vừa muốn mắng nàng là tiện nhân, nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, cho dù bị chọc tức trong lòng nhưng cũng không có phát tác. Dù sao chỉ cùng hợp mưu với Chỉ Phi mới có thể đối phó Tiêu Thanh Nhã, mới có thể đem người quái dị xấu như quỷ kia kéo xuống. Như thế chẳng những có thể đưa bản thân quang vinh lên ngai vàng, còn có thể cho Hoàng thượng rạng rỡ mặt mày: "Muội muội, hôm nay Bổn cung có chuyện quan trọng cùng muội thương lượng. Có thể cho những hạ nhân này lui ra không?"
"Không được đâu, Nương nương nhà ta sức khỏe không tốt lắm. Nếu như xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng nhất định sẽ đau lòng!" Hoàn Nhi vừa nắn bả vai Chỉ Phi vừa nói, toàn bộ nét mặt đều không yên lòng.
"To gan, một hạ nhân như ngươi dám dĩ hạ phạm thượng sao? Người đâu, kéo ra ngoài cho Bổn cung!" Nhu Phi đứng lên vỗ mạnh xuống bàn một cái, vươn ngón trỏ chỉ vào Hoàn Nhi, the thé quát, làm cho mọi người xung quanh đều sợ đến mức run lên.
Hoàn Nhi vội vàng quỳ gối trước mặt Chỉ Phi: "Xin chủ tử tha mạng, nô tì chẳng qua là lo lắng cho chủ tử, không có ý gì khác!"
Chỉ Phi cười cười: "Hoàn Nhi là vì lo lắng Bổn cung, làm sao lại có tội? Nô tài không lo lắng chủ tử cũng không phải là nô tài tốt rồi. Các ngươi lui xuống đi!"
Nhu Phi hoàn toàn không dám tin, trừng to mắt, quả đấm siết chặt lần nữa, móng tay bấm vào trong thịt, nhưng vẫn cố nhịn xuống: "Các ngươi cũng lui xuống đi!" Nhìn về phía Từ Vân cùng hai cung nữ đi theo nói.
"Nô tì cáo lui! " Từ Vân hành lễ với hai vị nương nương xong liền đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Chỉ Phi vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Nhu Phi, làm cho nàng sợ đến trừng to mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ai da, tỷ tỷ, vừa rồi muội muội có nhiều mạo phạm, tỷ tỷ chớ để ở trong lòng nha. Muội muội xin chịu tội!" Vừa nói vừa quỳ xuống.
Nhu Phi như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn đưa tay kéo Chỉ Phi lại, ánh mắt lạnh lùng: "Muội muội làm gì vậy? Nếu không biết còn tưởng Bổn cung khi dễ ngươi!"
"Tỷ tỷ không nên tức giận, mới vừa rồi là muội cố ý để cho bọn họ làm thế. Như vậy người khác sẽ không nghĩ rằng chúng ta hợp tác với nhau, có phải không? Chỉ cần người khác nghĩ như vậy, Tiêu Thanh Nhã cũng sẽ nghĩ như vậy, như vậy không phải dễ đối phó nàng hơn sao?" Chỉ Phi đỡ Nhu Phi ngồi lại trên ghế, còn mình ngồi ở bên cạnh.
Sắc mặt Nhu Phi cũng hòa hoãn xuống: "Ngươi biết ta tới tìm ngươi hợp tác sao?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì muội muội cũng muốn đi tìm tỷ tỷ, không ngờ rằng tỷ tỷ đến trước một bước. Ngày đó Tiêu Thanh Nhã đánh muội hai mươi đại bản, sao muội có thể bỏ qua cho được?" Chỉ Phi kề sát vào Nhu Phi, nhỏ giọng nói.
"Đúng là trách lầm muội muội rồi, thì ra là muội muốn cho người khác hiểu lầm ta và muội không hợp. Nhưng mà vì sao phải làm như vậy?" Nhu Phi cau mày nghi ngờ hỏi.
Chỉ Phi cười cười: "Tỷ tỷ, tỷ đã quên quy định của hậu cung là không được kết bè kết phái sao? Nếu không có tâm tư riêng, tỷ có thể đến tìm muội nói chuyện phím sao? Tai mắt rất đông đảo a!"
Nhu Phi vừa nghe, nhất thời bội phục Chỉ Phi không dứt, thật là người có suy nghĩ tinh tế a, mình quá sơ ý rồi, tỏ ý xin lỗi nhìn Chỉ Phi: "Muội muội, ngươi có diệu kế nào hay sao? Vô luận đối phó với Tiêu Thanh Nhã như thế nào, dường như đến cuối cùng người chịu thiệt cũng là chúng ta!"
"Tin đồn rằng Tiêu Thanh Nhã ái mộ hoàng thượng sâu sắc vô cùng, nhưng cô ta còn viết thư tình cho Vương gia nữa!" Chỉ Phi bí hiểm nói.
Điều này làm Nhu Phi đau đớn, hoàn toàn không giải thích được Chỉ Phi rốt cuộc muốn làm cái gì: "Muội muội nói thẳng đi, không sao đâu!"
"Ân, Vương gia lại yêu thương tỷ tỷ sâu sắc, sao tỷ tỷ không tìm Vương gia hỗ trợ, để cho vị hoàng hậu Tiêu Thanh Nhã hồng hạnh xuất tường? Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường! Chúng ta làm cho thanh danh thối tha của vị kia mập lan xa, đúng là họa vô đơn chí a. Hoàng thượng nhất định sẽ không để mất mặt mũi, trực tiếp phế ngôi hoàng hậu, sau đó. . .'Rắc'!" Nói xong vươn tay đưa lên cổ, cắt ngang một cái.
Nhu Phi ngây ngẩn cả người, phương pháp này quả nhiên tuyệt diệu: "Ngươi xác định nàng thích Vương gia?"
Chỉ Phi rút ra một phong thơ từ trong lòng ngực, đặt lên trên bàn: "Tỷ tự xem lấy đi. Đây là lá thư tình đầu tiên Tiêu Thanh Nhã gửi cho Vương gia, buồn nôn đến cực điểm, muội chỉ đọc mấy câu đã xấu hổ đỏ mặt rồi. Tiêu Thanh Nhã này thật sự là thích nằm mơ giữa ban ngày, lớn lên xấu xí như vậy, không sánh bằng một cái chân của cả ta và ngươi, lại suốt ngày nghĩ tới câu dẫn nam nhân như thế nào!" Lắc đầu cười cười khinh thường.
Nhu Phi nhanh chóng mở phong thư ra, đọc mấy câu liền phá lên cười: "Ha ha ha ha, muội nói rất đúng, thật là quá buồn nôn. Được, cứ theo ý của muội đi. Ta phải đi tìm Vương gia đây!" Nói xong liền đứng lên, mở cửa nhanh chóng rời đi.
Trong phòng còn lại Chỉ Phi với vẻ mặt đắc ý, cầm lá thư trong tay tỏ vẻ khinh thường. Nhu Phi, ngươi đúng là ngu xuẩn! Nếu như hôm nay Tiêu Thanh Nhã vẫn thích Vương gia thì đã không đánh hắn. Nếu như hợp tác thì ngươi phải hoàn toàn nghe lời của Bổn cung, nếu không chẳng phải Bổn cung sẽ chịu tội sao?
Ngày mai Vương gia phải sử dụng mỹ nam kế, kết quả sẽ bị Tiêu Thanh Nhã nhục nhã một phen, ha hả!