Trương Tiểu Dã lau tóc bước tới, giơ tay lắc lắc trước mặt Lưu Huy: “Anh không sao chứ?”
Lưu Huy ngước mắt lên nhìn cậu.
Trương Tiểu Dã nghiêng đầu nhìn hắn, trợn to đôi mắt, hai con ngươi đen sáng lấp lánh, mái tóc ướt nhẹp dính sát ở trán.
Xong đời, Lưu Huy nghĩ, xong đời.
Nguyên lai đã bất tri bất giác hãm sâu vào tự bao giờ, không thể thoát ra được.
Thân thể Lưu Huy nghiêng về phía trước, đưa tay ra, ôm chầm Trương Tiểu Dã.
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Tiểu Dã sợ hết hồn.
Lưu Huy ôm cậu, vòng tay chậm rãi thu chặt, tựa hồ nếu tay vừa buông lỏng chút thôi thì người trước mặt sẽ lập tức biến mất.
Xong đời, xong đời, đã đi không ra, chạy không thoát …
Trương Tiểu Dã cũng không nói gì, đứng yên ở nơi đó, cử động một chút cũng không dám, giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống cơ thể, lành lạnh.
“Tiểu Dã…” Lưu Huy thấp giọng lặp lại, “Tiểu Dã…”
Lưu Huy hận không thể đem cậu vò nát nhét vào trong người, Trương Tiểu Dã… Trương Tiểu Dã… Trương Tiểu Dã tai hoạ này, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi biết phải làm thế nào.
Trương Tiểu Dã trong lòng cũng lành lạnh, không thể nói được là căng thẳng hay kích động, vô cùng không thể tin được mà cao hứng, như được ngồi mây xanh phi đến tận nơi cao nhất, đầu Lưu Huy gối lên vai mình, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của mình, hô hấp ấm áp thổi vào xương quai xanh, khiến toàn bộ cơ thể đều run lên.
“Anh…” Trương Tiểu Dã quay đầu.
Lời còn chưa kịp nói ra, đã bị môi của Lưu Huy nuốt trọn.
Đây là một nụ hôn rất ôn nhu, triền miên, khiến Trương Tiểu Dã ngất ngất ngây ngây, đầu óc mơ hồ, mãi đến tận khi nụ hôn này đã kết thúc từ rất lâu, vẫn ngơ ngác không có phản ứng.
Lưu Huy nhẹ giọng nói: “Tiểu Dã, tôi yêu em.”
Vành mắt Trương Tiểu Dã đỏ lên.
Lưu Huy thấy vậy đau lòng, duỗi tay vén lên sợi tóc trước trán cậu: “Tiểu Dã…”
Trương Tiểu Dã vừa oan ức vừa ủy khuất la to: “Ông nội ơi! Nếu sớm biết đánh hắn thì anh có thể yêu tôi, tôi nhất định phải đánh hắn từ lâu rồi!”
Lưu Huy phụt cười ra tiếng, vươn tay xoa xoa đầu Trương Tiểu Dã: “Tôi thế nào lại đi thích tên ngốc như vậy?”
Trương Tiểu Dã đỏ mắt nhìn hắn, nhìn một chút, khóe miệng không nhịn được nữa giương lên, Trương Tiểu Dã nỗ lực muốn bày ra dáng vẻ nghiêm túc, thế nhưng ý cười cũng đã lan tràn đến khóe mắt rồi.
“Ngày hôm nay không phải ngày cá tháng tư đi?” Trương Tiểu Dã nói, “Anh không phải đang lừa tôi đi?”
Lưu Huy gật đầu: “Kỳ thực tôi đang lừa em, tôi không yêu em một chút nào hết.”
“Anh thôi đi, ” Trương Tiểu Dã thở phì phò, lôi Lưu Huy chạy về phía phòng ngủ, “Tôi đã nghe được, không có cơ hội đổi ý rồi! Ngày hôm nay anh phải nghe lời tôi, anh nếu dám không nghe lời, tôi sẽ cưỡng gian anh một vạn lần.”
Trương Tiểu Dã đem Lưu Huy đẩy ngã trên giường, trèo lên trên người hắn đem quần áo của hắn đào bới lung tung, hung hăng trừng hắn: “Chờ tôi cưỡng gian anh rồi, anh sẽ không muốn ai khác, khăng khăng một mực theo tôi cả đời!”
Lưu Huy cười: “Ai nha nha tôi rất sợ hãi.”
Trương Tiểu Dã trực tiếp nhìn thẳng hắn, vừa vui vẻ lại vừa bất an, giống như từng trận pháo hoa, ầm ầm nổ tung ra, theo nhịp tim đồng thời thình thịnh thình thịch vang lên.
Trương Tiểu Dã hỏi: “Anh thật sự yêu tôi?”
Cõi lòng đầy bất an, giọng điệu chất vấn.
Lưu Huy trở mình áp đảo cậu, cắn cắn lỗ tai của cậu, thấp giọng nói: “Tôi yêu em chết đi được.”
Trương Tiểu Dã nhẹ giọng ừ một tiếng, vươn tay ôm lấy cổ Lưu Huy, y hệt một chú cún con gặm loạn lên mặt Lưu Huy, trên mặt Trương Tiểu Dã ẩm ướt vô cùng, gặm đến nỗi trên mặt Lưu Huy cũng toàn bộ ướt sủng.
Lưu Huy muốn nhìn mặt cậu, nhưng Trương Tiểu Dã vẫn cứ ôm cổ của hắn, vùi đầu ở bờ vai của hắn không chịu buông tay, Lưu Huy cảm giác da mình nơi đó dường như đã bị nước mắt ấm áp ngâm nóng lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn, những giọt nước kia là bởi vì mới vừa tắm rửa xong còn đọng lại.” Trương Tiểu Dã cổ họng khàn khàn nói, “Nhanh, anh muốn làm thế nào thì tôi sẽ làm thế đó, anh nói tư thế gì đi tôi sẽ bày cho anh, tôi sẽ phối hợp với anh.”
Lưu Huy vừa bó tay vừa buồn cười, ngẩng đầu dùng môi hôn xương quai xanh của Trương Tiểu Dã.
Trương Tiểu Dã ôm Lưu Huy thật chặt, đầu cọ cọ bên tai Lưu Huy, mái tóc rối loạn ẩm ướt, hai chân quấn lấy eo Lưu Huy.
Tiểu gia khỏa này quả thật không biết trời cao đất rộng, khả năng vén lửa lại là hạng nhất, Lưu Huy hận không thể một ngụm đem cậu nuốt chửng, thò tay lấy thuốc bôi trơn ở trong ngăn kéo.
Trương Tiểu Dã tò mò nhìn hắn cầm vật kia, quẹt lên ngón tay rồi hướng đến hậu huyệt của mình khai cương thác thổ (*).
(*): mở rộng biên giới và đất đai
Chỉ một chút sau, sắc mặt Trương tiểu Dã, người có da mặt còn dày hơn cả tường thành, chậm rãi đỏ lên, giãy giụa hai chân la to: “Anh đừng làm vậy, đừng làm vậy, trực tiếp tiến vào là được.”
Lưu Huy cảm thấy tên ngốc này quả thực có thể làm người ta tức chết, bắt lấy đôi chân đang làm loạn của cậu: “Trực tiếp đi vào sẽ đau.”
“A.” Trương Tiểu Dã ngang ngạnh la ầm lên nói, “Tôi mà là loại người sợ đau sao?”
Lưu Huy bị cậu làm cho dở khóc dở cười: “Vậy nếu như tôi lỡ làm đau em thì thế nào.”
Trương Tiểu Dã nói: “Vậy anh lấy cho tôi cái khăn mặt, tôi cắn, nhịn một chút nhất định có thể vượt qua, không sao đâu, anh đến đi.”
Lưu Huy triệt để bị cậu đánh bại.
Trương Tiểu Dã còn nói: “Bằng không đến lượt tôi, tôi rất am hiểu chuyện này.”
Lưu Huy dứt khoát tóm chặt đầu cậu lại, dùng sức hôn lên, ngăn chặn lại đôi môi đang lải nhải không ngừng của gia khỏa kia.
Sau đó Lưu Huy lập tức tiến lên, phân thân từng chút từng chút tiến vào bên trong Trương Tiểu Dã.
Thân thể Trương Tiểu Dã rất đẹp, bên trong rất ấm áp khiến Lưu Huy sung sướng đến phát điên.
Lưu Huy cố gắng kìm chế bản thân không cần quá kích động, tận lực ôn nhu một chút, bình tĩnh một chút, chậm một chút.
“Anh tiến vào chưa?” Trương tiểu lại không sợ chết ở phía dưới vặn vẹo thân thể: “A nha, sao lại không đau lắm a?”
Lưu Huy quả thực muốn bóp chết cậu, dứt khoát đem toàn bộ thực lực triển khai, mãnh liệt đi vào.
Mới đầu Trương Tiểu Dã còn nhịn được không kêu ra tiếng, sau đó lại đau đến nổi phải cắn lên vai Lưu Huy một ngụm, hai móng vuốt cào loạn trên lưng Lưu Huy.
Lưu Huy cũng biết nếu cậu đau, thì chính mình sẽ càng đau hơn.
Thế là Lưu Huy càng thêm ôn nhu, tận dụng mọi biện pháp để trêu chọc cậu.
Phân thân Lưu Huy đang trừu sáp bỗng nhiên không biết chạm tới nơi nào, Trương Tiểu Dã a một tiếng, âm thanh tự dưng biến đổi, vật thể ở nửa người dưới cũng run run đứng lên, Lưu Huy trong lòng hiểu rõ, toàn bộ công kích đều tập trung ở nơi đó, khiến cho tiếng rên rỉ của Trương Tiểu Dã càng trở nên ngọt ngào quyến rũ.
Phân thân Trương Tiểu Dã dựng thẳng lên, Lưu Huy nắm lấy, liên tục cao thấp ẩm ướt trượt lên trượt xuống, Trương Tiểu Dã hừ một tiếng, thân thể mềm nhũn dựa vào Lưu Huy, dính chặt.
Lưu Huy ghé vào bên tai Trương Tiểu Dã, liếm liếm vành tai của cậu hỏi: “Cảm giác ra sao?”
“Cái gì… Ân… Ra sao…” Đầu óc Trương Tiểu Dã đã ngất ngất ngây ngây, đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn Lưu Huy, khuôn mặt mụ mị, kéo theo một chút mê mang, “Cũng, cũng bình thường…”
Lưu Huy thấp giọng cười ra tiếng, cắn nhẹ vành tai của cậu: “Nếu không tốt hay là chúng ta không làm nữa, tôi lấy ra có được hay không.”
Đầu óc Trương Tiểu Dã quay vòng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cực kì tức giận hét: “Anh dám dừng lại!”
Lưu Huy không dám.
Thế là đóa hoa dại vô cùng xinh đẹp của Trương Tiểu Dã đêm nay triệt để bị người ta hái mất.
GH: Lần đầu edit H *vuốt mồ hôi* biết là tương đối nhẹ nhàng mà sao mồ hôi ta túa ra như nước thế này a~ (ΘωΘ)
chưa từng thấy bạn thụ nào như Tiểu Dã ◉ ◠ ◉