Yến Khiếu chậm chạp không thấy động tĩnh. Tâm tư muốn xem náo nhiệt của dân chúng trong thành dừng lại, dần dần tản ra, dẹp đường hồi phủ. Trong ngoài đốc quân phủ thái bình hòa nhạc yên vui.
Lạc Vân Phóng như trước bận rộn quân vụ đi sớm về trễ, khóe môi ngưng sương, đáy mắt kết băng, bộ dáng lãnh ngạo, không thấy nửa phần dao động. Hạ Minh như trút được gánh nặng, dẫn già trẻ trong nhà mặt hướng về phía đông, sáng sớm thắp một nén nhang thành kính lễ bái: Bồ Tát khai nhãn, vô lượng thiên tôn. Buổi chiều lại ba lần dập đầu thì thào cầu khấn: thiên sư phù hộ a, A di đà phật.
Trên núi Long Ngâm, Yến Khiếu cùng Điền sư gia ngồi đối diện nhau, mặt nhăn mày nhó tập trung suy nghĩ, hai mắt không chớp nhìn Tam đương gia ở một đầu khác của chiếc bàn vuông. “Ba ba” thanh âm hạt châu trên bàn tính vang lên không dứt, dầu trong ngọn đèn đã muốn thấy đáy, ngọn lửa vụt sáng vụt sáng giãy dụa, chiếu đến Tam đương gia đang cúi đầu kiểm kê sổ sách, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, càng tăng thêm không khí nghiêm túc trong ngôi nhà nhỏ.
Ngọn đèn “tách tách” bùng lên một đốm lửa, hạt châu trên bàn tính vừa vặn gạt một lần cuối, Tam đương gia chấp bút chậm rãi trên sổ sách hạ xuống một nét cuối cùng.
“Thế nào?” Điền sư gia ngó đầu qua, không thể chờ đợi được đặt câu hỏi.
“So với trước tốt hơn không ít.” Lâu tiên sinh buông bút xuống, nhấp một ngụm trà, thật dài phun ra một hơi. Thiên hạ phong vân biến ảo, hoàng đế mỗi ngày trôi qua không tốt, những người bên dưới cũng không có thứ tốt để ăn. Hai năm nay thời cuộc hỗn loạn, Tây Bắc không yên ổn, lục lâm các nơi đều là trứng chọi đá. Cũng may lúc trước Khiếu Nhiên trại cùng Lạc Vân Phóng hợp tác, tiêu diệt các phỉ trại khác xung quanh thành Lạc Nhạn, lần vẻ vang này thu hoạch không ít, món hời thu được đủ thỏa mãn khỏi phải nói, “Nếu tính đến chuyện sau này, thì bao nhiêu đây cũng chỉ là như muối bỏ biển. Không quản là người, tiền, vật, hay là ngựa, lương thảo, thiết khí, đều xa xa không đủ. Một khi… còn có tổn hao….”
Nói cho cùng vẫn là hai chữ —— không tiền.
Điền sư gia trở lại chỗ ngồi, buồn bực mà vùi đầu hút thuốc, mắt nhỏ đục ngầu nhìn Yến Khiếu lại nhìn Tam đương gia: “Nghĩ nghĩ biện pháp?”
Tam đương gia cười khổ: “Lương thảo đối với triều đình mà nói đều là chuyện lớn. Quốc khố trống không, chuyện đại doanh chạy đến biên cương cạn lương thực nghèo rớt mồng tơi từ trước đã xảy ra không ít.”
“Triều đình còn như thế, huống chi chúng ta một đám sơn phỉ thảo khấu.” Quay đầu nhìn phần gương mặt ẩn trong bóng tối của Yến Khiếu, Tam đương gia ngữ khí trầm xuống: “Việc này chỉ dựa vào chúng ta sợ là không được. Ít nhân lực là thứ nhất, còn kém yêu cầu quá xa. Nhưng nhiều hơn nữa sẽ gây chú ý. Kêu gọi nhau tập họp núi rừng, kết đảng thành đàn, không khéo thì thành tội lớn mưu phản, chúng ta đảm đương không nổi. Tốt nhất vẫn là lấy danh nghĩa quan quân, người của chúng ta trà trộn trong đó, chậm rãi tính toán, như vậy mới có thể tìm được đường sống.”
“Hợp tác với quan phủ, nói cho cùng, chúng ta vẫn là đến lôi kéo Lạc Vân Phóng.” Yến Khiếu vẫn luôn trầm mặc lắng nghe bỗng gật gật đầu, thần sắc kiên nghị, “Việc này phải nắm chặt.”
Nếu không, chỉ sợ không kịp…
“Cũng không cần phải là y….” Điền sư gia yếu ớt ra tiếng, “Cố Trọng Cửu ở Ngô Châu, chúng ta cũng có thể phái người….” Người ta còn có một muội muội, mới hai mươi tuổi, còn chưa xuất giá. Cả Tây Bắc đều nói cô nương kia cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn liền biết được nuôi dưỡng rất tốt.
Không đợi lão nói xong, Yến Khiếu đứng lên, mở ra cửa phòng đang đóng chặt, cất bước đi ra ngoài. Màn trời buông xuống, trăng lên ngày tàn, gió núi mát lạnh thổi tung sợi tóc. Hắn đưa tay hướng phòng trong lắc lắc, ngữ khí chắc chắn: “Lạc Vân Phóng là lựa chọn tốt nhất.”
Trung thu mười lăm tháng tám, dân gian Bình Châu có tập tục tặng bánh trung thu. Sáng sớm trước cửa Đốc quân phủ xếp một hàng dài, các nha môn cùng thân sĩ địa phương trong châu sôi nổi mượn vật đưa tình bày tỏ hiếu tâm. Từng cái từng cái thực hạp chạm trổ hằng nga mạ vàng sơn xếp thành đống như núi lấp biển, hai huynh đệ Lạc gia không cần ăn cơm, chỉ cần gặm hết bánh trung thu là có thể sống đến ngày mùng tám tháng chạp năm sau.
Trong lúc bận rộn ngập đầu, Hạ Minh không quên bớt thời giờ bám trên khung cửa nhìn lén, khách quý người đến người đi như mây, nhìn cách ăn mặc thì không có ai là từ núi Long Ngâm xuống. Triệt triệt để để thở phào một hơi, Phật tổ của ta Thiên gia của ta, Yến Khiếu xem như chịu yên tĩnh.
Vào đêm trong thành mở hội hoa đăng. Năm nay mùa màng bội thu, người man di ở phương Bắc ít đến một lần, nhà nhà ở Bình Châu ít đi một lần chịu tội. Phố lớn ngõ nhỏ giăng đèn kết hoa hân hoan vui mừng, luận thanh thế so với năm trước còn huyên náo hơn vài phần.
Từ lúc đầu tháng, tri châu Bình Châu mập thấp liền ưỡn bụng lớn tự mình đến phủ mời Lạc đốc quân lên lầu ngắm hoa đăng. Lạc Vân Phóng trước sau như một mặt lạnh từ chối. Lão cũng không giận, cười tủm tỉm khen: “Không hổ là xuất thân đại gia, tốt, thật tốt….”
Cả Bình Châu đều biết vị Lạc đốc quân này quá mức nghiêm túc quy luật, thức ngủ đúng giờ, ba bữa cơm điều độ. Khi nào rửa mặt khi nào dùng bữa khi nào tắt đèn, hết thảy đều chuẩn xác. Ngày thường trừ bỏ xử lý công vụ thì là chơi cờ tập võ đọc sách. Rõ ràng là điên đảo chúng sinh, cứ một mực thực hiện hệt như người tu hành trả hết nợ khổ. Dần dà, ngay cả toàn bộ Đốc quân phủ cũng đều theo y mặt trời mọc thức dậy mặt trời lặn nghỉ ngơi, quy luật đến ngay cả hoà thượng trong miếu đều than thở không sánh bằng.
Ngày trăng rằm, chợ hoa đăng sáng như ban ngày. Cách một bức tường, Đốc quân phủ thổi đèn tắt nến, lặng yên không tiếng động.
Trong tối tăm vắng lặng, một chút ánh nến mờ nhạt nhẹ nhàng lay động thỉnh thoảng xuyên qua cành lá, dọc theo đường mòn giữa núi giả quanh co từ từ chuyển động, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng khách nơi Đốc quân thích dùng để đãi khách nhất.
Thiếu người chuyên tâm chăm sóc, hai gốc mẫu đơn được cưng chiều dưới bậc thềm triệt để chết héo. Một bóng người cao lớn ngồi chồm hổm trên mặt đất, bẻ xuống cành khô đã héo tàn, liên tục tiếc hận lắc đầu: “Một gốc cây năm trăm hai, hai gốc cây chính là một ngàn hai, cứ thế chết như vậy, ai ôi, thật là phí bạc nha….”
Như là sớm đã phát hiện người phía sau cầm đèn là ai, hắn vỗ vỗ tay phủi những vụn cỏ nhỏ bám trên ngón tay, đứng dậy quay đầu lại, một hàm răng trắng dưới ánh trăng càng chói sáng như tuyết: “Ngươi phải thương hương tiếc ngọc nha, Lạc đại nhân.”
“Yến đương gia.” Lạc Vân Phóng cầm đèn lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn, ngọn lửa bị gió đêm thổi đến lúc lắc lúc lắc, ánh trăng chiếu rọi thanh lãnh, gương mặt tinh xảo nói năng thận trọng càng có vẻ thanh nhã mà lại xa cách.
Lạc đại nhân không vui, Lạc đại nhân rất không vui.
Hơi hơi nâng cằm phối hợp với khóe mắt hẹp dài khẽ nhếch, khí khái không giận tự uy tựa như tôn giả trên đám mây cao nhất đang liếc nhìn con kiến tầm thường ngu xuẩn dưới chân. Y nhấc chân tiến lên một bước, tầm mắt như lưỡi dao lợi hại tưởng chừng ngay sau đó có thể biến ảo thành thực, thật sâu cắm vào trong tim người trước mắt: “Chung Việt thay đổi người trong phủ ba lần, không nghĩ tới còn có cá lọt lưới.”
Lạc đốc quân thích thanh tĩnh, không muốn có quá nhiều người ở gần hầu hạ. Hiện nay người hầu trong Đốc quân phủ, nhân số chỉ còn một nửa so với trước kia, mỗi người đều là Chung Việt cùng Hạ Minh tự mình xác nhận lựa chọn, gia thế trong sạch, chi tiết rõ ràng, trung thành tận tụy. Chỉ kém không ấn chữ “Lạc” lên trán mà bày tỏ thành kính nữa thôi.
Với vòng bảo vệ bền chắc như thép, theo lý thuyết ngay cả một con ruồi đều không thể lọt vào trong phủ Lạc đốc quân, Lạc Vân Phóng đúng giờ rửa mặt đúng giờ thoát y, đang muốn đúng giờ đi ngủ, lại phát hiện trên đầu giường không biết khi nào có người đặt một cái thực hạp. Khảm hình hằng nga trên cung trăng mạ vàng, chày dầm thuốc của thỏ ngọc trắng mập, một vòng trăng sáng treo trên đám mây, hai cành quế ầm thầm toả hương. Cả đường cái thành Lạc Nhạn, quán điểm tâm mấy ngày nay đều thích dùng hình vẽ này khắc trên đồ dùng. Lạc đốc quân hôm nay ngồi ở công đường thu lễ vật, nhìn hằng nga lã lướt quyến rũ trên nắp hộp mà muốn nôn.
Mở nắp ra, chỉnh chỉnh tề tề hai ngăn bánh trung thu da xốp giòn, da bánh nướng đến khô vàng, cực kỳ xốp giòn, chạm vào tức thì liền vỡ ra. Bên trên có dấu ấn đỏ, một viết bánh đậu một viết mứt táo, so với phong vị hào phóng khí phách của vùng Tây Bắc hoàn toàn khác biệt, mà là vẻ khéo léo tinh tế. Tiếp theo nhìn kỹ khối bánh nhỏ, thấy trong nhân bánh đậu còn trộn lẫn nhân hạt thông.
Lạc Vân Phóng sinh ra ở Giang Nam lớn lên cũng ở Giang Nam, khẩu vị từ nhỏ đã ưa ngọt như vậy.
Trong thực hạp vẫn như cũ có một tờ danh thiếp, một chữ “Yến” thật lớn, phóng túng đến có thể từ tờ giấy bay lên. Không giống trước đây, lúc này trên mặt trái của danh thiếp còn có xiêu xiêu vẹo vẹo một hàng câu thơ đầy thương tâm: nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn phủ? (trăng trên đầu cành liễu, người hẹn hoàng hôn không?)
Thơ là thơ hay, hợp thời hợp cảnh. Chữ cũng độc đáo, mới vừa học viết chữ như Vân Lan so với hắn còn viết ngay ngắn hơn. So với chữ “Yến” linh hoạt như muốn bay lên kia, quả thực là trên trời dưới đất. Nếu có người có thể lên núi Long Ngâm hỏi một câu, Điền sư gia nhất định sẽ hút một hơi thuốc, nuốt mây phun khói mà nói cho ngươi biết, cái này là đúng rồi! Hắn cũng chỉ biết mỗi một chữ kia! Không tin, ngươi thử kêu hắn viết toàn bộ tên của hắn…
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.
(Bóng thưa của hoa nằm ngang giữa làn nước trong ở nơi cạn, Hương thầm của hoa làm lung lay bóng nguyệt lúc hoàng hôn. – Trích thơ “Trăng hoàng hôn” của Lâm Hoà Tĩnh)
Treo giữa bầu trời đêm xanh thẳm là trăng tròn tản mát ra ánh sáng trắng bạc nhàn nhạt, hương thơm man mác lướt qua chóp mũi, cành quế điểm điểm những nụ hoa. Lạc đốc quân tại gia trạch nhà mình cũng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, vạt áo dài đen như mực cùng đường thêu hoa văn mây trôi cuồn cuộn tối màu, vạt áo trên giao với cổ áo, tay áo rộng rủ xuống đầu gối, càng tôn lên khuôn mặt trắng như ngọc, dáng người như lan (hoa lan).
Hôm nay có thể đặt bánh trung thu trên giường của y, sau này không chừng còn có thể làm ra cái gì khác. Y một đôi con ngươi đen như mực, sát khí toả ra bốn phía, tay phải nâng lên ngang thân, chạm nhẹ bên hông. Tua kiếm trên bội kiếm ngang hông cũng đồng dạng trầm như đêm tối.
Theo tua kiếm đong đưa, tầm mắt Yến Khiếu dừng lại trên ngón tay tuyết trắng của y. Tia sáng trong mắt khẽ động, lấy lòng mà tiến lên một bước, đối với gương mặt như trước băng lãnh không thấy tươi cười của y cười hỏi: “Bánh trung thu ăn ngon không?”
Lạc Vân Phóng là người cao ngạo, trừ bỏ Lạc Vân Lan cùng Chung Việt, ngày thường không để người khác đến gần. Đặt đồ lên chiếc giường hàng đêm y ngủ, không khác gì bất chợt lấy tay sờ vào người y. Nhìn y vẻ mặt âm trầm, Yến Khiếu nhe răng cười càng vui vẻ: “Là ta cố ý tìm người làm. Bọn họ nói, hai năm nay trong kinh một thời lưu hành trộn hạt thông vào nhân bánh đậu.”
“Yến đương gia hao tâm tổn trí rồi.” Nghiến răng nghiến lợi, Lạc Vân Phóng tựa như không hề chớp mắt theo dõi vẻ mặt của hắn.
Đứng trước ánh nhìn uy nghiêm đáng sợ, nam nhân cười đến vô tội hồn nhiên chẳng những không hề lui bước, ngược lại còn cong khóe miệng lên rất cao, một đôi mắt hoa đào trong suốt như mặt hồ, phản chiếu ánh trăng sáng trong, lóe sáng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bóng đêm dần dần dày đặc, ngoài tường cao chợ hoa đăng đang lúc náo nhiệt, thanh âm ồn ào hoan hô lướt qua đầu tường, ẩn ẩn truyền vào trong tai. Yến Khiếu thở dài nói: “Thành Lạc Nhạn đã thật lâu không náo nhiệt như thế.” Ánh mắt sâu thẳm, ý vị sâu xa. Những vì sao nhỏ không ngừng nhảy động trong con ngươi đảo đảo, quét tới quét lui trên khuôn mặt Lạc Vân Phóng. Bất luận Lạc đốc quân gật đầu khách sáo mà ứng một tiếng “Đúng vậy”, hay là lãnh đạm ngờ vực một câu “Phải không?”, Yến Đại đương gia da mặt dày đều có thể đánh rắn tùy côn, thuận lý thành chương mà nói ra lời mời —— chúng ta ra cửa nhìn xem.
Trăng treo trên đầu cành liễu, người hẹn sau hoàng hôn. Trong thơ viết như vậy. Người, hẹn, sau, hoàng hôn. Lâu tiên sinh nói, mấu chốt nhất là chữ “Hẹn”. Không phải tùy tùy tiện tiện người nào, cũng có thể tùy tùy tiện tiện hẹn. Đương nhiên, về sau hẹn có thể tùy tiện hay không phải dựa vào bản lĩnh. Yến Đại đương gia tự tin, chỉ bằng khuôn mặt này của ta, chân này, thắt lưng này, thận này….
Lâu tiên sinh tuyệt vọng mà cầm cây quạt lên che mặt, thôi thôi, ngươi nghĩ tuỳ tiện như thế nào thì liền tùy tiện như thế đó đi….
Yến đương gia mỉm cười mà nhìn, Yến đương gia vui tươi hớn hở mà chờ, Yến đương gia tràn ngập nhiệt huyết ý chí chiến đấu sục sôi hưng phấn khó nhịn.
Lạc Vân Phóng khí định thần nhàn, bước trên bậc thang: “Mời. Có việc vào phòng nói.”
Thắng bại chỉ tại một lời.
Yến Đại đương gia hành quân lặng lẽ.
“Ở bên ngoài đi, đêm nay ánh trăng rất đẹp.” Nhìn y muốn xoay người, hắn vội vàng vươn tay ngăn lại, ngón tay nắm lấy ống tay áo rộng lớn, kém một tấc nữa là đầu ngón tay có thể chạm đến cổ tay dưới tay áo. Nam nhân cao cao đại đại hít sâu một hơi, mới thu hồi cợt nhả, ánh mắt sáng quắc, lời nói trầm thấp, tình ý kéo dài, ôn nhu uyển chuyển như có thể chảy nước, “Tùy tiện đi dạo là được rồi, nha?”
Đau đớn triền miên, ngữ khí nỉ non nhẹ phất, rất là động nhân tâm.
Lạc Vân Phóng đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn ống tay áo bị hắn nắm lấy. Từ nhỏ đã chém giết ở chốn thảo mãng sơn lâm, hắn một đại hán thô lỗ có đôi bàn tay rộng lớn thô ráp, trên ngón tay thương tích chất chồng, vết chai thật dày cứng rắn nhô ra càng làm tôn lên hoa văn tao nhã ung dung trên cổ tay áo của y, đối lập rõ ràng đến chói mắt. Lại ngẩng đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt của hắn. Yến Khiếu vẫn đang tươi cười, khờ dại đơn thuần đến Lạc Vân Lan cũng không thấy nụ cười tươi vui xán lạn như vậy. Nhìn hắn hai mắt cong xuống tựa như trăng non, đáy mắt nhu tình như nước, ẩn ẩn giấu vài phần chờ mong. Lúc này cảnh này người này, ngày tốt cảnh đẹp tình lang, lời cự tuyệt nghẹn ở cổ họng lúc này liền nói không nên lời.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Lặng im hồi lâu, Lạc Vân Phóng lúc này mới gật nhẹ đến nỗi không thể nhận ra: “Được.”
“Ha hả….” Yến Đại đương gia cảm thấy mỹ mãn, cười không ngừng chỉ thấy răng không thấy mắt. Vẫn nắm tay áo của y không tha, nghiêng người đi từng bước một dắt y bước xuống bật thềm, “Vậy liền làm phiền.”
Lòng bàn tay nóng lên, ngón tay rục rịch, bụng ngón tay vân vê tú văn (đường thêu hoa văn) tinh tế dần tiến lên trên, muốn thuận thế nắm lấy tay y.
Lần này Lạc đốc quân né tránh vô cùng nhanh nhẹn, ống tay áo vừa thu lại phất một cái, thuận lợi tránh thoát. Thân hình nhoáng lên một cái, chớp mắt lướt qua Yến Khiếu, khoanh tay đứng ở cuối đường mòn: “Yến đương gia mời.”
Yến Khiếu vươn tay muốn bắt lại thời cơ đã mất.
Tài nghệ không bằng người. Yến Đại đương gia là đại hào kiệt thức thời, sờ sờ cái mũi, giả vờ như không có việc gì đứng dậy đuổi kịp: “Lạc đại nhân công phu thật tốt.”
Một đường đi một đường nhìn, ánh trăng gợn sóng cây cỏ xanh xanh. Đốc quân phủ Yến Khiếu từng đến nhiều lần, đi dạo trong vườn so với Lạc Vân Phóng còn quen thuộc hơn. Phút chốc hai người sóng vai mà đi, Yến đương gia nhiệt tình chỉ đông vẽ tây nói chuyện, đối với cảnh trí trong đốc quân phủ rõ như lòng bàn tay: “Nơi đó, trước kia là nơi vợ thứ mười của tiền nhiệm đốc quân từng ở. Bà ta bộ dạng không ra làm sao, thông đồng với thị vệ trong phủ, bị tiền nhiệm đốc quân một đao làm thịt. Viện bên kia là nơi bà ta ở, nhìn xem, giấy niêm phong còn dán đó.”
“Ở đây, phu nhân của Nhâm đốc quân ở tại đây. Lão nương tính tình nóng nảy, bốn đại nha đầu bên người bị bà ta đánh chết ba, còn lại một người khóc kêu muốn xuất gia.”
“Tiểu đình trên núi giả kia ngươi đi qua chưa? Lúc trước Nhâm đốc quân thích nhất ở đó đùa giỡn nha hoàn, hắc hắc, gã tiểu tư xinh đẹp một chút gã cũng không buông tha. Nếu đẹp như ngươi….”
Lạc đốc quân bỗng nhiên trầm mặt, Yến Đại đương gia nhanh chóng câm miệng, ngẩng đầu giả bộ nhìn ánh trăng, con ngươi trong khóe mắt lén lút dò xét sắc mặt của y. Khen ngươi xinh đẹp cũng không được à?
Lạc Vân Phóng không nhìn động tác lén lút của hắn, đi thẳng về phía trước: “Từng cọng cây ngọn cỏ tại thành Lạc Nhạn này sợ là đều thoát không khỏi ánh mắt của Yến đương gia.”
Yến Khiếu cao giọng cười to: “Há chỉ là thành Lạc Nhạn, toàn bộ Tây Bắc có nơi nào mà Yến mỗ không biết.”
“Phải không?” Y bất động thanh sắc.
Hắn bụng dạ ngay thẳng: “Lạc đốc quân muốn biết cái gì?”
Vì thế từ đương nhiệm tri châu Bình Châu đến quân sĩ Giáp trông cửa ở thành bắc, nói thao thao bất tuyệt về hắn quả thực không giả. Đường mòn gấp khúc uốn lượn, núi đá giả chật hẹp bên đường, Lạc Vân Phóng quay sang, nương theo ánh trăng, tầm mắt nghiêm nghiêm túc túc tuần tra trên mặt hắn: “Yến Đại đương gia dùng không ít công sức đi? Có lẽ, từ thời Diệp lão đương gia đã bắt đầu?”
Mạng lưới tình báo tường tận như thế, cũng không phải một sớm một chiều là có thể dệt thành. Chỉ một cái thành Lạc Nhạn, trước mắt y vừa mới tại Bình Châu đứng vững gót chân tự thấy là chưa thể làm được như thế. Mới vừa rồi hắn nói, toàn bộ Tây Bắc….
“Không dám, Lạc đốc quân còn muốn biết gì, về sau cứ việc đến hỏi.” Từ khi kết giao đến nay, Lạc Vân Phóng lần đầu nghiêm túc mà đối đãi hắn như vậy, Yến Đại đương gia tâm tình rất tốt. Đi tới trước cửa thuỳ hoa (), hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười thần bí, nghiêng đầu nghiêm trang chững chạc nói, “Không nói về sau, chỉ sợ qua vài ngày Lạc đốc quân sẽ nhớ ta mà tìm tới.”
() Cửa thuỳ hoa cửa núm tua: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
“A?” Cho hắn ba phần thuốc nhuộm, hắn có thể đánh bạo mà mở phường nhuộm. Sơn phỉ, thích giả thần giả quỷ.
Yến Khiếu lộ ra một hàm răng trắng sáng lấp lánh, đã tính sẵn trong lòng: “Hôm nay là ta không mời mà tới, tiếp theo đổi lại ngươi đến tìm ta. Yến mỗ tại núi Long Ngâm chờ đại giá.”
Lời còn chưa dứt, hắn chắp tay cáo từ. Dưới chân điểm nhẹ, thân cao cao nhảy lên, nhẹ nhàng bay qua đầu tường. Màn đêm thăm thẳm, một vòng trăng tròn thật lớn buông xuống, y một thân gọn gàng sắc bén, hai cánh tay mở ra, thân hình như một chim yến đuôi nhọn, nhất phi trùng thiên, lướt mây mà đi.
Không sai, Lạc Vân Phóng lại nghĩ tới chữ “Yến” giương cánh muốn bay lên trên tấm danh thiếp kia.
Yến Khiếu……