Quý Quân Lăng một đường chạy như điên về đến Tần gia, trở về chỗ y đang ở tạm. Bởi vì chạy trốn quá nhanh, nên y lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đèn lồng trong tay kêu vang một tiếng rơi trên mặt đất.
Trong phòng Tần Nhung vẫn là một mảng tối đen, hắn còn tại tửu hoa lầu ngoạn vui đến quên cả trời đất.
Ở phòng của hắn chờ trong chốc lát, Quý Quân Lăng lần mò đi ra ngoài cửa chính. Bởi vì không có đèn, bên trong một khoảng tối mờ, y bèn lấy tay mò tìm đá lửa, đột nhiên có người ôm chầm lấy y.
“Ai?” Quý Quân Lăng sợ tới mức cả người phát run, vừa muốn há mồm kêu to, lại bị người nọ gắt gao che miệng lại.
Người nọ trên người mang theo mùi rượu, tay nhẹ vén áo khoác ngoài của Quý Quân Lăng lên rồi sờ đến quần, làm Quý Quân Lăng sợ tới mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, như đứt mất một dây thần kinh trong đầu, người này cư nhiên muốn cường hắn. Này, điều này sao có thể?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay người nọ đã muốn đụng đến vòm mông cao vểnh của Quý Quân Lăng, theo khe mông lần mò xuống phía sâu bên dưới. Quý Quân Lăng sợ tới mức cả người run rẩy co rúm lại, dùng sức giãy dụa, đầy bụng oán khí mà há mồm cắn vào bàn tay đang bịt lấy miệng y.
Đồ lãng tử “Ôi” một tiếng, rút tay về, cười to, “Như thế nào mà học giống chó, loạn cắn người?”
Quý Quân Lăng vừa nghe thanh âm này trong lòng liền tức giận đến thiếu chút nữa mất bình tĩnh, không phải cầm thú sống dai Tần Nhung thì còn có thể là ai?
Mình ở nơi này vừa tức giận vừa ủy khuất, thương tâm đến mức nước mắt cũng không biết rơi xuống bao nhiêu. Hắn lại trái ngược, uống xong trở về từ Tửu hoa lầu, cư nhiên còn lén vào trong phòng của hắn cùng y ngoạn loại thứ hành động nhàm chán này, thiếu chút nữa làm y sợ tưởng chết đi. Còn tưởng rằng trộm vặt đến thấy tiền không đủ bèn muốn cướp sắc. Lại nghe đến Tần Nhung nói chuyện vừa trêu đùa vừa sảng khoái, trong lòng y lửa giận càng lúc càng bừng lên.
Tần Nhung thấy y không nói lời nào, liền nhanh cười cười mà dỗ dành, “Ta không phải ban ngày sinh khí với ngươi, ban đêm lại muốn đùa giỡn hai cái tiểu đậu đậu của ngươi. Tần gia chúng ta cũng không phải giống như nhà khác, làm sao để trộm cắp hoành hành dễ dàng như vậy? Huống chi vẫn là cướp đại bảo bối là ngươi thôi?”
Quý Quân Lăng hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới hắn, với tay lấy mồi lửa đốt ánh nến lên.
Tần Nhung một bên tiến lên thay y đặt nến vào bên trong lồng đèn khảm ngọc lưu ly, “Bọn sai vặt đều bị ta đuổi đi, ta đến thay ngươi châm đèn rồi cùng ngươi đọc sách hết đêm.”
“Không dám.” Quý Quân Lăng cũng không ngẩng đầu lên, trả lời một câu, lại bị Tần Nhung một phen giữ chặt, cau mày hỏi: “Ngươi đã khóc?”
Vốn tối đen một mảnh, hắn tự nhiên nhìn không ra Quý Quân Lăng khác thường, hiện tại ngọn nến sáng rõ, Quý Quân Lăng khóc đến mắt đỏ bừng, còn có sưng tấy, trên mặt nước mắt hai hàng bày ra bộ dáng làm cho người ta khó nhịn mà muốn yêu thương.
Tần Nhung lấy ra khăn lụa thay y lau lệ, “Ta nói ngươi sao lại một thân một mình lén chạy ra ngoài khóc. Ban ngày cãi vài câu cửa miệng, cũng đáng cho ngươi khóc thành như vậy? Ngươi không phải đường đường người đọc sách sao? Như thế nào càng ngày càng giống một tiểu nương tử, cả ngày nũng nịu khóc lóc không ngừng?”
Quý Quân Lăng nghe xong lời này tức giận đến phát run, “Ta tự biết bản thân không bằng ca nương nơi tửu hoa lầu mềm mại làm cho ngươi yêu thích. Chính là ta cũng không đòi ngươi ở trong phòng, ngươi giải thích dài dòng vô nghĩa thế để làm gì? Hiện tại sắc trời đã khuya, ta cũng không xem sách. Hiện tại còn muốn ngủ, ngươi mau ra ngoài đi.”
Tần Nhung nghe y nói thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, lúc sau lại phá lên cười, một tay gắt gao ôm lấy y, “Quý thư ngốc, ngươi có phải cũng đến tửu hoa lầu? Cho nên khóc đến thương tâm như vậy?”
Quý Quân Lăng đánh chết cũng sẽ không thừa nhận việc này, quay đầu đi vẻ mặt quật cường mà nhìn hắn, “Cái chỗ bát nháo như thế, bản công tử đường đường người đọc sách chắc là không biết đi đến. Mà đó có gì đáng giá đến mức làm ta khóc? Bất quá là bởi vì gặp đêm nay ánh trăng hảo, đi ra ngoài tản bộ một chút. Ngâm mấy câu thơ xa xưa, ngôn từ bi thương cho nên nhỏ vài giọt lệ, ngươi ít ở trong này ăn nói lung tung.”
“Đúng vậy sao?” Tần Nhung vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào khoảng không tối đen bên ngoài kia, “Thật sự là có ánh trăng tròn ở nơi nào? Như thế nào mà ta nhìn không ra?”
Quý Quân Lăng thấy hắn không tin liền nói, “Vừa rồi là có, hiện tại thì không.”
Tần Nhung không cho y có lơi lỏng, tiếp tục truy vấn, “Vừa rồi ta cũng vốn là ở bên ngoài lâu đến vậy mà thế nào cũng không thấy được?”
Quý Quân Lăng vừa nghe liền nói, “Phi, vừa rồi ngươi rõ ràng ở trong tửu hoa lâu nghe ca nương xướng khúc, thưởng thức nàng khiêu vũ, làm sao có thể ở bên ngoài? Ngươi tự nhiên nhìn không thấy.”
Tần Nhung rốt cuộc nhịn không được dùng sức ở trên mặt y hôn một cái, “Ngươi là con mọt sách, bản thân không rành thế sự. Nếu ngươi không phải ở bên cạnh ta thì như thế nào bây giờ? Cứng nhắc dựa vào sách vở, tính tình ngươi như thế, vào chốn quan trường sẽ chẳng bị ức hiếp đến mức thịt xương không còn hay sao?”
“Ta chí hướng rộng lớn, ngươi này một thân hơi tiền tục nhân sẽ không rõ.” Quý Quân Lăng lấy tay đẩy hắn ra, người nam nhân này trên người mang theo mùi rượu, còn vương mùi hương phấn son nơi hoa lâu mà lại muốn thân thiết với y, thật sự là muốn nhẫn cũng không được.
“Ngươi đừng chạm ta!”
“Ta đi tửu hoa lầu bất quá là bằng hữu mời, hắn đối với hoa nương đó trong lòng đã sớm ngưỡng mộ, lại không dám một mình theo đuổi, hỗ trợ bằng hữu thêm một cái lá gan thôi, cũng đáng cho ngươi ghen thành như vậy?” Tần Nhung xoa trán y, “Nếu là ta muốn hoa tâm, mười Quý Quân Lăng cũng bắt không được nhược điểm của ta. Chính là ta hiện tại cũng không biết trúng thuốc gì, cư nhiên bị ngươi này tiểu dâm tặc làm cho mê mẩn. Đi đến chỗ như tửu hoa lầu cư nhiên chuyện gì cũng không làm liền vội vã chạy trở về. Trong lòng ta thầm nghĩ cùng ngươi thân thiết, còn đối nữ tử mỹ miều ngồi bên cạnh chút cũng không động tâm.”
“Ngươi mới là dâm tặc, đại dâm tặc, tử dâm tặc. Còn ai dám tin lời ngươi nói?”
“Ta gạt ngươi làm gì?” Tần Nhung đưa tay nắm lấy tay y, “Ngươi nói ta là đại dâm tặc thì ta chính là đại dâm tặc, đại dâm tặc hiện tại muốn tới dâm tiểu dâm tặc.” Nói xong dùng sức lôi kéo, đem Quý Quân Lăng kéo vào trong lòng,ngực, hôn y thật sâu rồi đặt trên bàn, ra sức cởi bỏ y trang.
Quý Quân Lăng vốn nghe hắn nói ở tửu hoa lầu không có gì thú vị bèn bỏ về, trong lòng hết sức cao hứng, thấy hắn cố ý hoan hảo cũng không muốn cự tuyệt. Chính là không nghĩ hắn cư nhiên cứ như vậy đem chính mình đặt ở trên bàn đọc sách, sợ tới mức vừa kêu sợ hãi vừa đẩy hắn, “Ngươi phải, phải cầm thú cũng đi trên giường nha, tại sao lại ở chỗ này?”
Tần Nhung không thèm để ý tới, với tay cởi bỏ áo ngoài cùng quần dài của y, cười cười liên tục, “Hai người hoan hảo vốn chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa (thuận theo tự nhiên), tùy hứng mà làm, không cần câu nệ nhiều như vậy.”
Quý Quân Lăng còn muốn cự tuyệt, lại bị hắn đụng đến chỗ nhạy cảm, thân mình mềm nhũn rốt cuộc nói không nên, ngoan ngoãn nằm ở trên bàn, giương đùi chịu đựng thú tính của Tần Nhung.
Tần Nhung thiên phú dị bẩm, thao tác lại cẩn trọng, Quý Quân Lăng bị biến thành dâm loạn không chịu nổi, hai chân gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn mà nhẹ lay động thân thể, làm sao còn nửa điểm bộ dáng thư sinh?
Hai người như cá với nước thân mật nhau vốn không nề hà quy tắc, thay đổi chỗ mới cùng gặp trời đêm tối tăm, cao trào liên tục. Trên bàn đọc sách làm hai lần xong, Tần Nhung mới ôm y đến trên giường mà tiếp tục mây mưa vu sơn.
☆☆☆
Cứ thế mà qua một tháng, hai tháng, lại đã đến lúc khách quý Tần gia ghé thăm.
Này khách quý họ Hàn tên Khiếu Thành, dáng người thập phần cao tráng, khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, hình dáng không giống người Trung Nguyên, là thương nhân buôn đồ cổ châu báu nổi danh ở kinh thành, cùng rất nhiều hoàng thân quốc thích có quan hệ giao thương.
Một vị khác ở Giang Nam không người nào không biết, không người nào không hay, đại thương khách “Trần Nhị Lượng” Trần Mậu Sinh.
Quý Quân Lăng tuy rằng sớm có nghe qua danh tiếng của hắn, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên tuổi trẻ tài cao, tướng mạo đường đường, làm người cực hào sảng, thường xuyên người chưa thấy tiếng đã hay.
Đi cùng Trần Mậu Sinh còn có một vị thiếu niên dung mạo tuấn tú, là kinh thành đệ nhất danh Bạch Tiểu Nhị.
Quý Quân Lăng nguyên bản đối với việc nam tử mà xướng ca hí khúc không hề muốn xem trọng, chỉ là thấy Bạch Tiểu Nhị như đóa sen xanh, đường nét như họa mắt tựa thu ba, dung mạo tuyệt lệ cử chỉ cẩn trọng, thật sự không thể sinh ra lòng khinh khi. Ngay cả Tần Nhung dịu dàng với người khác như thế, cũng giữ quy củ, một chút cũng không dám nói lời trêu đùa với y, liền cảm thấy tôn trọng y hơn nữa.
Gặp lại Trần Mậu Sinh cư xử với y như trân bảo, hai người lúc đó yêu thương vô hạn, người mù cũng nhìn ra được là tình cảm sâu nặng vừa đủ một cặp trời sinh. Cũng không biết vì cái gì, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia hâm mộ của người ngoài cuộc.
Lúc đang hưởng rượu lại phát hiện Bạch Tiểu Nhị sáng dạ nhanh trí, xuất khẩu thành thơ, càng cảm thấy muốn quen thân. Uống rượu được một nửa liền nhịn không được lôi kéo y đi vào trong phòng mình mà xem như tri kỷ luận thơ nghị từ.
Chờ sau khi hai người đi rồi, Tần Nhung, Hàn Khiếu Thành cùng Trần Mậu Sinh ba người kêu hạ nhân một lần nữa đem rượu và thức ăn lên, huynh đệ trong lúc đó tâm sự.
Trần Mậu Sinh làm người tuyệt đối ngay thẳng, chỉ vào Quý Quân Lăng đang bỏ đi mà hỏi Tần Nhung, “Cái con mọt sách kia là người trong lòng của ngươi?”
Tần Nhung bưng chén rượu chậm rãi uống, “Tâm ta có người không ta cũng không rõ, chỉ là hiện tại muốn cùng y một chỗ mà thôi. Hoa tửu cũng không muốn ngoạn, hoa nương cũng không muốn ôm. Bên ngoài đi một vòng mà chỉ trở nhìn thấy y mới cảm thấy được trong lòng thoải mái.”
Trần Mậu Sinh chỉ vào hắn, “Ngươi đều như vậy cãi lại, dứt khoát không thừa nhận?”
Tần Nhung uống cạn rượu trong chén rồi buông, “Không phải không thừa nhận, là thật sự không biết.”
Trần Mậu Sinh không thuận theo mà buông tha, nhưng hiểu được không nên ép uổng, Tần Nhung uống liền ba chén, ngẩng đầu nhìn đến Hàn Khiếu Thành vẫn ngồi một chỗ cầm chén rượu không mà trầm ngâm, nhịn không được hỏi hắn, “Hàn huynh lần này đến Dương Châu muốn làm cái gì?”
“Việc gì có thể kiếm tiền thì đều làm.” Hàn Khiếu Thành một bên uống rượu một bên trả lời, “Chính là trừ bỏ kiếm tiền còn muốn đến gặp một vị cố nhân, đến lúc đó còn muốn làm phiền hai vị huynh đệ thay ta phí chút tâm tư an bài một chút.”
“Tiếp người nào?” Tần Nhung cùng Trần Mậu Sinh nhất loạt hỏi.
“Nam phủ Thiếu chủ nhân, Nam Vân.” Hàn Khiếu Thành chậm rãi mà phun ra, ánh mắt dần dần tối lại.
“Tên phá gia tử kia? ” Vừa nghe Tần Nhung liền thốt ra, “Hàn huynh ngươi người nào không tiếp, lại muốn tiếp hắn? Dương Châu thành người nào mà không biết này bại gia tử ăn uống chơi bời không thiếu thứ không giỏi, đem Nam gia to như vậy phá hư hết tinh quang gia nghiệp, còn chút cũng không biết hối cải, cả ngày miên hoa túc liễu. Ngươi tìm hắn là báo ân hay trả thù?”
Hàn Khiếu Thành chậm rãi uống cạn chén rượu ngon, nhếch khóe môi, “Đúng là báo ân, mà cũng là trả thù!”
☆☆☆
Tần Nhung mặc dù là người vang danh, nhưng là đối với việc bằng hữu nhờ vã phi thường để bụng, không đến vài ngày đã đem Nam Vân mà Hàn Khiếu Thành muốn tìm hỏi cho ra rõ ngọn nguồn.
Mắt thấy Quý Quân Lăng không có việc gì liền lôi kéo Bạch Tiểu Nhị đàm thơ luận tranh, một hồi sau quay lại thấy Trần Mậu Sinh cũng chịu khó nhẫn nhịn, thời gian hơi lâu, không nói Trần Mậu Sinh mặt bắt đầu đen lại, ngay cả mình cũng nhịn không được trong lồng ngực dâng lên một ngụm chua.
Hôm nay vừa vặn thời tiết vô cùng tốt, Tần Nhung không nói hai lời, kéo bọn họ đi du thuyền, ở trên thuyền hoa chuẩn bị rượu ngon món ngon, dọc theo đường đi vừa du ngoạn vừa ngắm cảnh, rất khoái hoạt.
Lúc bơi tới giữa hồ, đột nhiên gặp một thuyền nhỏ bơi lại gần, trên thuyền còn nghe ra một khúc ca nho nhỏ, lộ ra một chút dâm khí mỹ miều.
“Người đó là Nam Vân.” Tần Nhung chỉ vào nam tử bên trong y phục phối hồng sắc lục sắc kia mà đối Hàn Khiếu Thành nói.
Hàn Khiếu Thành hừ lạnh một tiếng, “Ta nhận ra hắn.”
“Nghèo đến độ sắp phải xin cơm mà vẫn còn ở nơi này phong lưu.”
Tần Nhung vừa dứt lời, Quý Quân Lăng ôn hoà toát ra một câu, “Luận khởi phong lưu ai có thể cùng với Tần gia ngươi so sánh? Da dày lưỡi dẻo, chanh chua thủ đoạn, ngươi nếu xếp thứ hai, ai dám nhận thứ nhất?”
Tần Nhung biết trong lòng y sinh khí, vội vàng an ủi y, “Ta vốn nghĩ định thỉnh ca cơ lại đây, cũng chỉ là vì chiêu đãi khách nhân, tuyệt đối không phải chính mình tưởng nhớ ưu ái ca nương.”
“Trời cũng khó tin ngươi.”
Nguyên lai lúc Tần Nhung du thuyền vốn định mời ca cơ ở hoa lâu hắn hay lui tới mà đến đây góp vui, chính là người trên thuyền không hề hiểu việc hắn nghĩ
Trần Mậu Sinh vì để tỏ vẻ chính mình không hề sinh hoa tâm, chỉ trời mà thề còn mắng Tần Nhung ra ý kiến tồi tệ; Hàn Khiếu Thành hưng trí bừng bừng, một lòng chỉ muốn báo thù, đâu thèm cái gì ca cơ, cái gì vũ nương? Về phần Quý Quân Lăng lại đánh đổ mười tám hũ dấm chua, tức giận đến chửi ầm lên, cái gì cầm thú hạ lưu, vô sỉ đê tiện, căn bản không để ý tới Tần Nhung vì chiêu đãi bằng hữu mà giải thích.
Lúc này mắt thấy hắn cười nhạo người khác phong lưu, trong lòng liền oán khí nhịn không được cũng nhất định phát tác, đối với hắn hảo hảo một phen châm chọc.
Tần Nhung cũng biết việc này đích xác làm y lo lắng, đành phải đưa cái mặt dày mà chiều chuộng y, hai người nói trời nói đất, giống một đôi oan gia ồn ào. Đang lúc hăng say, đột nhiên nghe được trên thuyền đối diện có người rơi xuống nước.
Vẫn ngồi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Hàn Khiếu Thành bỗng cau mày căng thẳng, “Mau bơi qua đó.”
Chờ cứu được người lên thuyền, phát hiện rơi xuống nước đó không phải người ngoài, đúng là Nam gia công tử, Nam Vân.
Vốn cách khá xa nên cũng không nhìn thấy rõ, lúc này cứu lên, Tần Nhung mới phát hiện Nam Vân tuy rằng bị đông lạnh đến môi trắng bệch, nhưng là dung mạo bộ dạng có chút tuấn tú, trách không được Hàn Khiếu Thành nhớ mãi không quên.
Không đợi Tần Nhung mở miệng, Quý Quân Lăng nhìn chằm chằm Nam Vân một hồi lâu, lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Đó chẳng phải Nam phủ chủ nhân, Nam Vân công tử?” Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, mỉm cười, nói: “Nam công tử sợ là không nhớ rõ, tại hạ Quý Quân Lăng, năm năm về trước có cùng Nam huynh cùng trường nên cũng có hiểu biết.”
Y năm năm trước từng ở Huyền học quán cùng Nam Vân học chung một thầy. Đơn giản là lúc ấy Nam Vân thường xuyên bị phu tử lưu lại phạt, cho nên đối với y khắc sâu ấn tượng. Vài năm không gặp, lại ở chỗ này gặp gỡ cũng tính là có duyên đi.
Nam Vân sửng sốt nửa ngày, nhã nhặn hành lễ. Tuy rằng cả người là nước, vẻ mặt chật vật, lại thập phần giữ lễ nghĩa tôn ti, người khiêm tốn người này dáng vẻ khiêm nhường so với bọn Tần thú thật đúng là trời than đất thở, kém nhau xa lắm..
Nam Vân vừa định nói chuyện, lại bị Hàn Khiếu Thành kéo đi qua thuyền hoa nhỏ kia không biết làm gì. Quý Quân Lăng nâng chung trà lên nhấm nháp hương vị, thấy Tần Nhung vẻ mặt nghiền ngẫm đang theo dõi y, không khỏi hỏi hắn, “Làm gì nhìn ta chằm chú thế?”
“Ngươi cư nhiên biết bại gia tử Nam Vân này?”
“Từng ở huyền học quán cùng nhau luận học.”
Tần Nhung phản phúc vuốt lấy nhẫn chim ngọc chỉ trên tay, vẻ mặt khó hiểu cùng đau khổ suy tư, thì thào lẩm bẩm, “Kia tiểu sắc lang cư nhiên sẽ bỏ qua ngươi?”
Hắn thanh âm cực nhỏ, Quý Quân Lăng nghe ra không đúng, “A” một tiếng, “Một mình ngươi lén lút nói cái gì?”
Tần Nhung buông nhẫn ra với tay ôm y, “Ta nói Nam Vân kia không phải người tốt, ngươi cách xa hắn ra.”
Quý Quân Lăng như thế nào khẳng cùng hắn do dự chuyện rõ như ban ngày thế, lập tức lời lẽ chính nghĩa mà cự tuyệt hắn, “Tần gia, ngươi tự trọng chút. Ngươi nói ai không là người tốt? Ta xem mặt mũi người hạ lưu không biết lễ nghĩa là ngươi, ngươi so với Mậu gia vẻ mặt hung ác kia lại càng giống đại ác nhân.”
Bạch Tiểu Nhị vốn chính nghiêng người cùng Trần Mậu Sinh thưởng thức non sông tươi đẹp, đột nhiên nghe xong những lời này, buồn cười cười ra tiếng, chỉ chỉ ngực Trần Mậu Sinh, “Nguyên lai ngươi là bộ dạng vẻ mặt hung ác, đại ác nhân.”
Trần Mậu Sinh mạnh mẽ phất tay, ôm lấy Bạch Tiểu Nhị, “Đừng nghe con mọt sách kia nói loạn, ta không phải người tốt làm sao còn có người tốt?”
Bạch Tiểu Nhị chính là cười khẽ, “Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi mới đầu tiếp cận ta cũng là rắp tâm bất lương.”
Trần Mậu Sinh bị hắn nói đến không trả lời nổi, đành phải cười vang, “Biết sai có thể sửa thì tốt rồi.”
Thấy hai người nói nói cười cười, chút cũng không thèm quan tâm ánh mắt ngoại nhân, trong lòng y có chút chua xót, bèn đi lấy một khối bánh nhỏ ăn, lại bị Tần Nhung trộm nắm lấy tay, y cả kinh giãy dụa rút tay về.
Tần Nhung cúi đầu nhẹ giọng nói, “Lại không ai nhìn đến, thoáng nắm một chút thì sợ cái gì?”
Quý Quân Lăng nhìn một chút chung quanh, hạ nhân đều hướng ra bên ngoài; Trần Mậu Sinh cùng Bạch Tiểu Nhị dựa vào nhau mà tình chàng ý thiếp, căn bản không coi ai ra gì; Hàn Khiếu Hành cùng Nam Vân đi vào phòng nhỏ cũng chưa ra, không biết đang làm những thứ gì trong đó. Đích xác không ai chú ý tới y cùng Tần Nhung. Trong lòng mềm lại, không khỏi cảm thấy một thứ cảm giác ngọt ngào khó gọi tên.
Trong phòng Tần Nhung vẫn là một mảng tối đen, hắn còn tại tửu hoa lầu ngoạn vui đến quên cả trời đất.
Ở phòng của hắn chờ trong chốc lát, Quý Quân Lăng lần mò đi ra ngoài cửa chính. Bởi vì không có đèn, bên trong một khoảng tối mờ, y bèn lấy tay mò tìm đá lửa, đột nhiên có người ôm chầm lấy y.
“Ai?” Quý Quân Lăng sợ tới mức cả người phát run, vừa muốn há mồm kêu to, lại bị người nọ gắt gao che miệng lại.
Người nọ trên người mang theo mùi rượu, tay nhẹ vén áo khoác ngoài của Quý Quân Lăng lên rồi sờ đến quần, làm Quý Quân Lăng sợ tới mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, như đứt mất một dây thần kinh trong đầu, người này cư nhiên muốn cường hắn. Này, điều này sao có thể?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay người nọ đã muốn đụng đến vòm mông cao vểnh của Quý Quân Lăng, theo khe mông lần mò xuống phía sâu bên dưới. Quý Quân Lăng sợ tới mức cả người run rẩy co rúm lại, dùng sức giãy dụa, đầy bụng oán khí mà há mồm cắn vào bàn tay đang bịt lấy miệng y.
Đồ lãng tử “Ôi” một tiếng, rút tay về, cười to, “Như thế nào mà học giống chó, loạn cắn người?”
Quý Quân Lăng vừa nghe thanh âm này trong lòng liền tức giận đến thiếu chút nữa mất bình tĩnh, không phải cầm thú sống dai Tần Nhung thì còn có thể là ai?
Mình ở nơi này vừa tức giận vừa ủy khuất, thương tâm đến mức nước mắt cũng không biết rơi xuống bao nhiêu. Hắn lại trái ngược, uống xong trở về từ Tửu hoa lầu, cư nhiên còn lén vào trong phòng của hắn cùng y ngoạn loại thứ hành động nhàm chán này, thiếu chút nữa làm y sợ tưởng chết đi. Còn tưởng rằng trộm vặt đến thấy tiền không đủ bèn muốn cướp sắc. Lại nghe đến Tần Nhung nói chuyện vừa trêu đùa vừa sảng khoái, trong lòng y lửa giận càng lúc càng bừng lên.
Tần Nhung thấy y không nói lời nào, liền nhanh cười cười mà dỗ dành, “Ta không phải ban ngày sinh khí với ngươi, ban đêm lại muốn đùa giỡn hai cái tiểu đậu đậu của ngươi. Tần gia chúng ta cũng không phải giống như nhà khác, làm sao để trộm cắp hoành hành dễ dàng như vậy? Huống chi vẫn là cướp đại bảo bối là ngươi thôi?”
Quý Quân Lăng hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới hắn, với tay lấy mồi lửa đốt ánh nến lên.
Tần Nhung một bên tiến lên thay y đặt nến vào bên trong lồng đèn khảm ngọc lưu ly, “Bọn sai vặt đều bị ta đuổi đi, ta đến thay ngươi châm đèn rồi cùng ngươi đọc sách hết đêm.”
“Không dám.” Quý Quân Lăng cũng không ngẩng đầu lên, trả lời một câu, lại bị Tần Nhung một phen giữ chặt, cau mày hỏi: “Ngươi đã khóc?”
Vốn tối đen một mảnh, hắn tự nhiên nhìn không ra Quý Quân Lăng khác thường, hiện tại ngọn nến sáng rõ, Quý Quân Lăng khóc đến mắt đỏ bừng, còn có sưng tấy, trên mặt nước mắt hai hàng bày ra bộ dáng làm cho người ta khó nhịn mà muốn yêu thương.
Tần Nhung lấy ra khăn lụa thay y lau lệ, “Ta nói ngươi sao lại một thân một mình lén chạy ra ngoài khóc. Ban ngày cãi vài câu cửa miệng, cũng đáng cho ngươi khóc thành như vậy? Ngươi không phải đường đường người đọc sách sao? Như thế nào càng ngày càng giống một tiểu nương tử, cả ngày nũng nịu khóc lóc không ngừng?”
Quý Quân Lăng nghe xong lời này tức giận đến phát run, “Ta tự biết bản thân không bằng ca nương nơi tửu hoa lầu mềm mại làm cho ngươi yêu thích. Chính là ta cũng không đòi ngươi ở trong phòng, ngươi giải thích dài dòng vô nghĩa thế để làm gì? Hiện tại sắc trời đã khuya, ta cũng không xem sách. Hiện tại còn muốn ngủ, ngươi mau ra ngoài đi.”
Tần Nhung nghe y nói thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, lúc sau lại phá lên cười, một tay gắt gao ôm lấy y, “Quý thư ngốc, ngươi có phải cũng đến tửu hoa lầu? Cho nên khóc đến thương tâm như vậy?”
Quý Quân Lăng đánh chết cũng sẽ không thừa nhận việc này, quay đầu đi vẻ mặt quật cường mà nhìn hắn, “Cái chỗ bát nháo như thế, bản công tử đường đường người đọc sách chắc là không biết đi đến. Mà đó có gì đáng giá đến mức làm ta khóc? Bất quá là bởi vì gặp đêm nay ánh trăng hảo, đi ra ngoài tản bộ một chút. Ngâm mấy câu thơ xa xưa, ngôn từ bi thương cho nên nhỏ vài giọt lệ, ngươi ít ở trong này ăn nói lung tung.”
“Đúng vậy sao?” Tần Nhung vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào khoảng không tối đen bên ngoài kia, “Thật sự là có ánh trăng tròn ở nơi nào? Như thế nào mà ta nhìn không ra?”
Quý Quân Lăng thấy hắn không tin liền nói, “Vừa rồi là có, hiện tại thì không.”
Tần Nhung không cho y có lơi lỏng, tiếp tục truy vấn, “Vừa rồi ta cũng vốn là ở bên ngoài lâu đến vậy mà thế nào cũng không thấy được?”
Quý Quân Lăng vừa nghe liền nói, “Phi, vừa rồi ngươi rõ ràng ở trong tửu hoa lâu nghe ca nương xướng khúc, thưởng thức nàng khiêu vũ, làm sao có thể ở bên ngoài? Ngươi tự nhiên nhìn không thấy.”
Tần Nhung rốt cuộc nhịn không được dùng sức ở trên mặt y hôn một cái, “Ngươi là con mọt sách, bản thân không rành thế sự. Nếu ngươi không phải ở bên cạnh ta thì như thế nào bây giờ? Cứng nhắc dựa vào sách vở, tính tình ngươi như thế, vào chốn quan trường sẽ chẳng bị ức hiếp đến mức thịt xương không còn hay sao?”
“Ta chí hướng rộng lớn, ngươi này một thân hơi tiền tục nhân sẽ không rõ.” Quý Quân Lăng lấy tay đẩy hắn ra, người nam nhân này trên người mang theo mùi rượu, còn vương mùi hương phấn son nơi hoa lâu mà lại muốn thân thiết với y, thật sự là muốn nhẫn cũng không được.
“Ngươi đừng chạm ta!”
“Ta đi tửu hoa lầu bất quá là bằng hữu mời, hắn đối với hoa nương đó trong lòng đã sớm ngưỡng mộ, lại không dám một mình theo đuổi, hỗ trợ bằng hữu thêm một cái lá gan thôi, cũng đáng cho ngươi ghen thành như vậy?” Tần Nhung xoa trán y, “Nếu là ta muốn hoa tâm, mười Quý Quân Lăng cũng bắt không được nhược điểm của ta. Chính là ta hiện tại cũng không biết trúng thuốc gì, cư nhiên bị ngươi này tiểu dâm tặc làm cho mê mẩn. Đi đến chỗ như tửu hoa lầu cư nhiên chuyện gì cũng không làm liền vội vã chạy trở về. Trong lòng ta thầm nghĩ cùng ngươi thân thiết, còn đối nữ tử mỹ miều ngồi bên cạnh chút cũng không động tâm.”
“Ngươi mới là dâm tặc, đại dâm tặc, tử dâm tặc. Còn ai dám tin lời ngươi nói?”
“Ta gạt ngươi làm gì?” Tần Nhung đưa tay nắm lấy tay y, “Ngươi nói ta là đại dâm tặc thì ta chính là đại dâm tặc, đại dâm tặc hiện tại muốn tới dâm tiểu dâm tặc.” Nói xong dùng sức lôi kéo, đem Quý Quân Lăng kéo vào trong lòng,ngực, hôn y thật sâu rồi đặt trên bàn, ra sức cởi bỏ y trang.
Quý Quân Lăng vốn nghe hắn nói ở tửu hoa lầu không có gì thú vị bèn bỏ về, trong lòng hết sức cao hứng, thấy hắn cố ý hoan hảo cũng không muốn cự tuyệt. Chính là không nghĩ hắn cư nhiên cứ như vậy đem chính mình đặt ở trên bàn đọc sách, sợ tới mức vừa kêu sợ hãi vừa đẩy hắn, “Ngươi phải, phải cầm thú cũng đi trên giường nha, tại sao lại ở chỗ này?”
Tần Nhung không thèm để ý tới, với tay cởi bỏ áo ngoài cùng quần dài của y, cười cười liên tục, “Hai người hoan hảo vốn chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa (thuận theo tự nhiên), tùy hứng mà làm, không cần câu nệ nhiều như vậy.”
Quý Quân Lăng còn muốn cự tuyệt, lại bị hắn đụng đến chỗ nhạy cảm, thân mình mềm nhũn rốt cuộc nói không nên, ngoan ngoãn nằm ở trên bàn, giương đùi chịu đựng thú tính của Tần Nhung.
Tần Nhung thiên phú dị bẩm, thao tác lại cẩn trọng, Quý Quân Lăng bị biến thành dâm loạn không chịu nổi, hai chân gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn mà nhẹ lay động thân thể, làm sao còn nửa điểm bộ dáng thư sinh?
Hai người như cá với nước thân mật nhau vốn không nề hà quy tắc, thay đổi chỗ mới cùng gặp trời đêm tối tăm, cao trào liên tục. Trên bàn đọc sách làm hai lần xong, Tần Nhung mới ôm y đến trên giường mà tiếp tục mây mưa vu sơn.
☆☆☆
Cứ thế mà qua một tháng, hai tháng, lại đã đến lúc khách quý Tần gia ghé thăm.
Này khách quý họ Hàn tên Khiếu Thành, dáng người thập phần cao tráng, khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, hình dáng không giống người Trung Nguyên, là thương nhân buôn đồ cổ châu báu nổi danh ở kinh thành, cùng rất nhiều hoàng thân quốc thích có quan hệ giao thương.
Một vị khác ở Giang Nam không người nào không biết, không người nào không hay, đại thương khách “Trần Nhị Lượng” Trần Mậu Sinh.
Quý Quân Lăng tuy rằng sớm có nghe qua danh tiếng của hắn, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên tuổi trẻ tài cao, tướng mạo đường đường, làm người cực hào sảng, thường xuyên người chưa thấy tiếng đã hay.
Đi cùng Trần Mậu Sinh còn có một vị thiếu niên dung mạo tuấn tú, là kinh thành đệ nhất danh Bạch Tiểu Nhị.
Quý Quân Lăng nguyên bản đối với việc nam tử mà xướng ca hí khúc không hề muốn xem trọng, chỉ là thấy Bạch Tiểu Nhị như đóa sen xanh, đường nét như họa mắt tựa thu ba, dung mạo tuyệt lệ cử chỉ cẩn trọng, thật sự không thể sinh ra lòng khinh khi. Ngay cả Tần Nhung dịu dàng với người khác như thế, cũng giữ quy củ, một chút cũng không dám nói lời trêu đùa với y, liền cảm thấy tôn trọng y hơn nữa.
Gặp lại Trần Mậu Sinh cư xử với y như trân bảo, hai người lúc đó yêu thương vô hạn, người mù cũng nhìn ra được là tình cảm sâu nặng vừa đủ một cặp trời sinh. Cũng không biết vì cái gì, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia hâm mộ của người ngoài cuộc.
Lúc đang hưởng rượu lại phát hiện Bạch Tiểu Nhị sáng dạ nhanh trí, xuất khẩu thành thơ, càng cảm thấy muốn quen thân. Uống rượu được một nửa liền nhịn không được lôi kéo y đi vào trong phòng mình mà xem như tri kỷ luận thơ nghị từ.
Chờ sau khi hai người đi rồi, Tần Nhung, Hàn Khiếu Thành cùng Trần Mậu Sinh ba người kêu hạ nhân một lần nữa đem rượu và thức ăn lên, huynh đệ trong lúc đó tâm sự.
Trần Mậu Sinh làm người tuyệt đối ngay thẳng, chỉ vào Quý Quân Lăng đang bỏ đi mà hỏi Tần Nhung, “Cái con mọt sách kia là người trong lòng của ngươi?”
Tần Nhung bưng chén rượu chậm rãi uống, “Tâm ta có người không ta cũng không rõ, chỉ là hiện tại muốn cùng y một chỗ mà thôi. Hoa tửu cũng không muốn ngoạn, hoa nương cũng không muốn ôm. Bên ngoài đi một vòng mà chỉ trở nhìn thấy y mới cảm thấy được trong lòng thoải mái.”
Trần Mậu Sinh chỉ vào hắn, “Ngươi đều như vậy cãi lại, dứt khoát không thừa nhận?”
Tần Nhung uống cạn rượu trong chén rồi buông, “Không phải không thừa nhận, là thật sự không biết.”
Trần Mậu Sinh không thuận theo mà buông tha, nhưng hiểu được không nên ép uổng, Tần Nhung uống liền ba chén, ngẩng đầu nhìn đến Hàn Khiếu Thành vẫn ngồi một chỗ cầm chén rượu không mà trầm ngâm, nhịn không được hỏi hắn, “Hàn huynh lần này đến Dương Châu muốn làm cái gì?”
“Việc gì có thể kiếm tiền thì đều làm.” Hàn Khiếu Thành một bên uống rượu một bên trả lời, “Chính là trừ bỏ kiếm tiền còn muốn đến gặp một vị cố nhân, đến lúc đó còn muốn làm phiền hai vị huynh đệ thay ta phí chút tâm tư an bài một chút.”
“Tiếp người nào?” Tần Nhung cùng Trần Mậu Sinh nhất loạt hỏi.
“Nam phủ Thiếu chủ nhân, Nam Vân.” Hàn Khiếu Thành chậm rãi mà phun ra, ánh mắt dần dần tối lại.
“Tên phá gia tử kia? ” Vừa nghe Tần Nhung liền thốt ra, “Hàn huynh ngươi người nào không tiếp, lại muốn tiếp hắn? Dương Châu thành người nào mà không biết này bại gia tử ăn uống chơi bời không thiếu thứ không giỏi, đem Nam gia to như vậy phá hư hết tinh quang gia nghiệp, còn chút cũng không biết hối cải, cả ngày miên hoa túc liễu. Ngươi tìm hắn là báo ân hay trả thù?”
Hàn Khiếu Thành chậm rãi uống cạn chén rượu ngon, nhếch khóe môi, “Đúng là báo ân, mà cũng là trả thù!”
☆☆☆
Tần Nhung mặc dù là người vang danh, nhưng là đối với việc bằng hữu nhờ vã phi thường để bụng, không đến vài ngày đã đem Nam Vân mà Hàn Khiếu Thành muốn tìm hỏi cho ra rõ ngọn nguồn.
Mắt thấy Quý Quân Lăng không có việc gì liền lôi kéo Bạch Tiểu Nhị đàm thơ luận tranh, một hồi sau quay lại thấy Trần Mậu Sinh cũng chịu khó nhẫn nhịn, thời gian hơi lâu, không nói Trần Mậu Sinh mặt bắt đầu đen lại, ngay cả mình cũng nhịn không được trong lồng ngực dâng lên một ngụm chua.
Hôm nay vừa vặn thời tiết vô cùng tốt, Tần Nhung không nói hai lời, kéo bọn họ đi du thuyền, ở trên thuyền hoa chuẩn bị rượu ngon món ngon, dọc theo đường đi vừa du ngoạn vừa ngắm cảnh, rất khoái hoạt.
Lúc bơi tới giữa hồ, đột nhiên gặp một thuyền nhỏ bơi lại gần, trên thuyền còn nghe ra một khúc ca nho nhỏ, lộ ra một chút dâm khí mỹ miều.
“Người đó là Nam Vân.” Tần Nhung chỉ vào nam tử bên trong y phục phối hồng sắc lục sắc kia mà đối Hàn Khiếu Thành nói.
Hàn Khiếu Thành hừ lạnh một tiếng, “Ta nhận ra hắn.”
“Nghèo đến độ sắp phải xin cơm mà vẫn còn ở nơi này phong lưu.”
Tần Nhung vừa dứt lời, Quý Quân Lăng ôn hoà toát ra một câu, “Luận khởi phong lưu ai có thể cùng với Tần gia ngươi so sánh? Da dày lưỡi dẻo, chanh chua thủ đoạn, ngươi nếu xếp thứ hai, ai dám nhận thứ nhất?”
Tần Nhung biết trong lòng y sinh khí, vội vàng an ủi y, “Ta vốn nghĩ định thỉnh ca cơ lại đây, cũng chỉ là vì chiêu đãi khách nhân, tuyệt đối không phải chính mình tưởng nhớ ưu ái ca nương.”
“Trời cũng khó tin ngươi.”
Nguyên lai lúc Tần Nhung du thuyền vốn định mời ca cơ ở hoa lâu hắn hay lui tới mà đến đây góp vui, chính là người trên thuyền không hề hiểu việc hắn nghĩ
Trần Mậu Sinh vì để tỏ vẻ chính mình không hề sinh hoa tâm, chỉ trời mà thề còn mắng Tần Nhung ra ý kiến tồi tệ; Hàn Khiếu Thành hưng trí bừng bừng, một lòng chỉ muốn báo thù, đâu thèm cái gì ca cơ, cái gì vũ nương? Về phần Quý Quân Lăng lại đánh đổ mười tám hũ dấm chua, tức giận đến chửi ầm lên, cái gì cầm thú hạ lưu, vô sỉ đê tiện, căn bản không để ý tới Tần Nhung vì chiêu đãi bằng hữu mà giải thích.
Lúc này mắt thấy hắn cười nhạo người khác phong lưu, trong lòng liền oán khí nhịn không được cũng nhất định phát tác, đối với hắn hảo hảo một phen châm chọc.
Tần Nhung cũng biết việc này đích xác làm y lo lắng, đành phải đưa cái mặt dày mà chiều chuộng y, hai người nói trời nói đất, giống một đôi oan gia ồn ào. Đang lúc hăng say, đột nhiên nghe được trên thuyền đối diện có người rơi xuống nước.
Vẫn ngồi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Hàn Khiếu Thành bỗng cau mày căng thẳng, “Mau bơi qua đó.”
Chờ cứu được người lên thuyền, phát hiện rơi xuống nước đó không phải người ngoài, đúng là Nam gia công tử, Nam Vân.
Vốn cách khá xa nên cũng không nhìn thấy rõ, lúc này cứu lên, Tần Nhung mới phát hiện Nam Vân tuy rằng bị đông lạnh đến môi trắng bệch, nhưng là dung mạo bộ dạng có chút tuấn tú, trách không được Hàn Khiếu Thành nhớ mãi không quên.
Không đợi Tần Nhung mở miệng, Quý Quân Lăng nhìn chằm chằm Nam Vân một hồi lâu, lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Đó chẳng phải Nam phủ chủ nhân, Nam Vân công tử?” Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, mỉm cười, nói: “Nam công tử sợ là không nhớ rõ, tại hạ Quý Quân Lăng, năm năm về trước có cùng Nam huynh cùng trường nên cũng có hiểu biết.”
Y năm năm trước từng ở Huyền học quán cùng Nam Vân học chung một thầy. Đơn giản là lúc ấy Nam Vân thường xuyên bị phu tử lưu lại phạt, cho nên đối với y khắc sâu ấn tượng. Vài năm không gặp, lại ở chỗ này gặp gỡ cũng tính là có duyên đi.
Nam Vân sửng sốt nửa ngày, nhã nhặn hành lễ. Tuy rằng cả người là nước, vẻ mặt chật vật, lại thập phần giữ lễ nghĩa tôn ti, người khiêm tốn người này dáng vẻ khiêm nhường so với bọn Tần thú thật đúng là trời than đất thở, kém nhau xa lắm..
Nam Vân vừa định nói chuyện, lại bị Hàn Khiếu Thành kéo đi qua thuyền hoa nhỏ kia không biết làm gì. Quý Quân Lăng nâng chung trà lên nhấm nháp hương vị, thấy Tần Nhung vẻ mặt nghiền ngẫm đang theo dõi y, không khỏi hỏi hắn, “Làm gì nhìn ta chằm chú thế?”
“Ngươi cư nhiên biết bại gia tử Nam Vân này?”
“Từng ở huyền học quán cùng nhau luận học.”
Tần Nhung phản phúc vuốt lấy nhẫn chim ngọc chỉ trên tay, vẻ mặt khó hiểu cùng đau khổ suy tư, thì thào lẩm bẩm, “Kia tiểu sắc lang cư nhiên sẽ bỏ qua ngươi?”
Hắn thanh âm cực nhỏ, Quý Quân Lăng nghe ra không đúng, “A” một tiếng, “Một mình ngươi lén lút nói cái gì?”
Tần Nhung buông nhẫn ra với tay ôm y, “Ta nói Nam Vân kia không phải người tốt, ngươi cách xa hắn ra.”
Quý Quân Lăng như thế nào khẳng cùng hắn do dự chuyện rõ như ban ngày thế, lập tức lời lẽ chính nghĩa mà cự tuyệt hắn, “Tần gia, ngươi tự trọng chút. Ngươi nói ai không là người tốt? Ta xem mặt mũi người hạ lưu không biết lễ nghĩa là ngươi, ngươi so với Mậu gia vẻ mặt hung ác kia lại càng giống đại ác nhân.”
Bạch Tiểu Nhị vốn chính nghiêng người cùng Trần Mậu Sinh thưởng thức non sông tươi đẹp, đột nhiên nghe xong những lời này, buồn cười cười ra tiếng, chỉ chỉ ngực Trần Mậu Sinh, “Nguyên lai ngươi là bộ dạng vẻ mặt hung ác, đại ác nhân.”
Trần Mậu Sinh mạnh mẽ phất tay, ôm lấy Bạch Tiểu Nhị, “Đừng nghe con mọt sách kia nói loạn, ta không phải người tốt làm sao còn có người tốt?”
Bạch Tiểu Nhị chính là cười khẽ, “Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi mới đầu tiếp cận ta cũng là rắp tâm bất lương.”
Trần Mậu Sinh bị hắn nói đến không trả lời nổi, đành phải cười vang, “Biết sai có thể sửa thì tốt rồi.”
Thấy hai người nói nói cười cười, chút cũng không thèm quan tâm ánh mắt ngoại nhân, trong lòng y có chút chua xót, bèn đi lấy một khối bánh nhỏ ăn, lại bị Tần Nhung trộm nắm lấy tay, y cả kinh giãy dụa rút tay về.
Tần Nhung cúi đầu nhẹ giọng nói, “Lại không ai nhìn đến, thoáng nắm một chút thì sợ cái gì?”
Quý Quân Lăng nhìn một chút chung quanh, hạ nhân đều hướng ra bên ngoài; Trần Mậu Sinh cùng Bạch Tiểu Nhị dựa vào nhau mà tình chàng ý thiếp, căn bản không coi ai ra gì; Hàn Khiếu Hành cùng Nam Vân đi vào phòng nhỏ cũng chưa ra, không biết đang làm những thứ gì trong đó. Đích xác không ai chú ý tới y cùng Tần Nhung. Trong lòng mềm lại, không khỏi cảm thấy một thứ cảm giác ngọt ngào khó gọi tên.