Quách Xuân Lan ra khỏi cổng trường, lảo đảo lắc lư lên chiếc xe buýt về trấn Cao Hồ.
Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống bà liền dựa cửa sổ rơi lệ khóc nức nở không ngừng, đến nỗi ngồi lỡ trạm cũng không hay biết.
Xe vẫn cứ đi về phía trước, đảo mắt đã tới trạm tiếp theo.
Người bán vé đi qua nhẹ nhàng lay lay bà, "Bác gái, bác gái ơi, dậy dậy."
Quách Xuân Lan quay đầu híp mắt nhìn người bán vé, vừa định há mồm nói chuyện lại phát hiện cổ họng đau đớn nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể há nửa miệng gian nan phát ra âm thanh "Hức ức" kỳ cục, gấp gáp đến độ ho khan.
Người bán vé kia thấy bà mắt sưng mũi đỏ mà hoảng sợ, vội khuyên nhủ: "Bác gái à, bác khoan hãy nói chuyện, uống miếng nước trước đã."
Người bán vé lấy bình giữ ấm của mình qua, đổ một ly nước đưa cho Quách Xuân Lan. Bà đón lấy uống một ngụm nước, mới cảm thấy cổ họng thông thoáng, cuối cùng mới mở được miệng hỏi:
"Đã đến trạm chính của trấn chưa?"
"Thưa, đã qua mất rồi. Do bác ngồi lâu quá, vừa nãy cháu gọi bác hai lần bác cũng không đáp. Cũng may trạm này cách trạm vừa rồi cũng không xa, bác có muốn xuống xe không?"
"Vâng, cho tôi xuống."
Người bán vé bảo tài xế dừng xe lại, Quách Xuân Lan hốt hoảng xuống xe, mới vừa đi về trước mấy bước đã cảm thấy mặt mày xây xẩm không nhìn rõ được gì.
Bà muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, chân vừa mới bước một bước thì hai mắt đã tối sầm, ngã quỵ...
Còn nửa giờ nữa là tới ca chiều, Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đang yên lặng thu dọn đồ vật, nàng quyết đoán ngăn cản cô, "Cẩm Vân, chiều nay em đừng đi làm."
"Em không sao, em vẫn có thể giảng bài."
"Nghe lời chị, đừng làm chị lo lắng. Ngày mai là thứ Bảy rồi, chỉ còn nửa ngày này. Để chị đi xin nghỉ giúp em."
Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn mắt Tưởng Lan, ánh mắt dại ra như thất thần, "Là em muốn tìm chuyện để làm..."
Tưởng Lan đau lòng ôm chầm cô nhẹ giọng dỗ dành: "Thế để chị ở đây với em, cùng em trò chuyện. Nghe lời chị, đừng đi làm mà."
"......"
"Đừng để chị lại một mình, có được không?"
"Được."
"Ngoan." Tưởng Lan hôn hôn Lâm Cẩm Vân, nói tiếp: "Chị đi nhờ thầy Hồ xin nghỉ giúp một bữa, em ở đây chờ chị trở lại nhé!"
"Vâng."
Tưởng Lan đi phòng ký túc tìm Hồ Học Phạm xin nghỉ thay Lâm Cẩm Vân, đến khi trở lại liềnthấy Lâm Cẩm Vân đang ngồi ở mép giường nhìn vách tường sững sờ.
Tưởng Lan bước tới ôm lấy cô, đưa tay vuốt tóc cô, lại hôn lên gương mặt cô, tiếp theo, chậm rãi cởi bỏ áo khoác cùng áo sơ-mi dài tay của cô.
Toàn bộ quá trình hai người đều an tĩnh không tiếng động, trong phòng chỉ nghe được tiếng quần áo cọ xát rất nhỏ.
Tưởng Lan rốt cuộc thấy được vết thương sau lưng cô, tuy rằng không nghiêm trọng bằng lần Lâm Vĩ Khang, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra mấy chỗ đỏ ửng. Nàng vươn tay xoa xoa mấy chỗ đỏ này, vừa xoa vừa lặng lẽ rơi lệ, đến khi xoa xong nước mắt rơi như mưa, ôm Lâm Cẩm Vân hôn lên từng vết thương trên người cô, mỗi một nơi đều hòa vào lệ nóng.
Lâm Cẩm Vân chậm rãi kéo tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
"Chị đừng khóc."
"Chị mới là người đáng bị đánh."
"Em không đau, mẹ dù nổi giận cũng biết chừng mực."
"Cẩm Vân, chị có để dành được một số tiền, em cầm về đưa cho mẹ. Em hãy nhận sai với mẹ đi, để mẹ không từ em nữa."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe, quay phắt người qua hỏi nàng: "Sau đó thì sao, trả xong tiền thì chị sẽ rời khỏi đây sao?"
"Em cứ làm theo lời chị trước đã. Số tiền kia còn lâu mới đủ, còn thiếu hơn nữa, chị sẽ..."
"Em không muốn nghe chuyện này!"
Lâm Cẩm Vân đột nhiên cúi mặt, nghiêm giọng hỏi Tưởng Lan: "Có phải chị muốn lùi bước rồi không, chị muốn rời xa em?"
"......"
"Chị trả lời em đi."
"Cẩm Vân, em không thể không trở về nhà."
"Em không hỏi cái này."
Tưởng Lan cắn môi không dám nhìn cô, thật lâu không thốt nên lời, chỉ còn nước mắt chảy xuống không ngừng.
Cuối cùng, nàng chồm tới hôn lên môi Lâm Cẩm Vân.
Cái hôn này cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại làm hai người nếm trải đầy chua xót.
Lâm Cẩm Vân không khỏi hoảng hốt ôm chặt Tưởng Lan, dụi đầu vào vai nàng, trầm giọng ủy khuất nói: "Chị đừng nghĩ tới chuyện rời xa em, chị đã nói chỉ cần em còn cần chị thì chị sẽ không đi. Chị đã nói thì phải giữ lời."
Tưởng Lan lại không đáp lời cô.
Nàng giơ tay kéo lại lưng áo cho Lâm Cẩm Vân, sau đó kéo tóc từ cổ áo cô ra, đưa tay vuốt nhẹ nhàng từng chút.
"Cẩm Vân, chị chỉ cần em vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần như vậy là chị đã cảm thấy đủ lắm rồi, dù có phải chịu ấm ức đến đâu chị đều không để bụng, dù cho không thể ở bên nhau cũng không sao cả."
"Không còn ở bên nhau thì làm sao em hạnh phúc được?"
"Sao lại không thể, em còn có người nhà, có mẹ, có anh trai chị dâu. Bọn họ ai nấy đều thương yêu em. Bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho em, sẽ tiếp tục đối xử tốt với em giống như trước kia, thương em, quan tâm em. Không có gì là không vượt qua được, ngày qua ngày sẽ còn nối tiếp trôi đi, em không thể mỗi ngày đều sống trong cảm giác áy náy tội lỗi."
"Cho nên, đây là quyết định của chị?"
"Quyết định này là tốt nhất đối với em."
"Chị không phải là em, làm sao biết thế nào là tốt cho em, dựa vào đâu mà lựa chọn giúp em?"
"Cẩm Vân, em đừng giận, em không thể không cần người nhà. Mẹ tuổi đã lớn mà anh trai em cũng cần em chăm sóc, em có còn nhớ em đã hứa gì không, em nói là em muốn chăm sóc cho Vĩ Khang."
Lâm Cẩm Vân lắc đầu nói: "Em mệt mỏi quá rồi, hiện giờ không muốn nghĩ tới nữa. Em không muốn nổi giận với chị, em đồng ý với chị là em sẽ không nổi giận. Cho nên xin chị đừng nói nữa, chúng ta tạm thời đừng nói tới chuyện này, cũng đừng nghĩ tới nữa, được không?"
Tưởng Lan thương tiếc mà hôn lên hai mắt sưng đỏ của cô, gật đầu đáp ứng: "Được, không nói, chúng ta đều nghỉ ngơi một chút, bình tĩnh lại đã."
Nàng xoay người đi kéo bức màn, lại quay đầu sửa lại chăn, kéo Lâm Cẩm Vân nằm vào trong ổ chăn.
Nằm trong bóng tối hai người không ai ngủ được, đều mở to hai mắt nhìn đối phương, không nói lời nào, cũng không khóc, cứ như vậy yên lặng nhìn nhau chằm chằm.
Nói là nhìn chằm chằm, nhưng lại giống canh chừng hơn.
Cả hai đều phảng phất sợ rằng một khi nhắm mắt rồi mở ra sẽ không còn được gặp lại người kia nữa.
Tưởng Lan đau lòng Lâm Cẩm Vân, giơ tay sờ sờ lỗ tai cô, hỏi: "Sao em không ngủ? Không phải nói mệt sao?"
"Chị ngủ trước đi, em muốn ngắm chị một chút."
"Chị không đi đâu, em cứ ngủ một lát đi, em mệt mỏi lắm rồi."
"Chị đưa tay cho em."
Tưởng Lan đưa tay qua, Lâm Cẩm Vân lập tức bắt lấy tay nàng nắm trong tay mình, lại cúi đầu hôn lên mu bàn tay, lúc này mới nắm tay nàng nhắm hai mắt lại.
Nhưng một giấc này cô lại ngủ thật sự không yên, trong óc như căng chặt một sợi dây đàn, cho nên lâu lâu lại không tự chủ được mà mở to mắt nhìn một cái.
Tưởng Lan rốt cuộc cũng phát hiện ra hành động này của cô, nàng đành bất đắc dĩ, nhưng cũng biết không khuyên được Lâm Cẩm Vân, đành phải chờ mỗi lần cô vừa mở mắt, liền nhẹ nhàng nói một câu "chị ở đây" với cô.
Cuối cùng, hai người mơ mơ màng màng mà ôm nhau ngủ.
Còn chưa ngủ được bao lâu, một loạt tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên.
Lâm Cẩm Vân đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng quờ tay sang bên cạnh, nhưng không nắm được gì.
Cô phản ứng ngay, trong nháy mắt ngồi bật dậy từ trên giường, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.
"Là cô giáo Lâm, người nhà cô ấy điện thoại tới, nói mẹ cô ấy đang ở bệnh viện nhân dân, gọi cô ấy mau mau qua đó."
"Vâng, cảm ơn chú, Trương đại gia."
Tưởng Lan vội vàng chạy tới, thấy Lâm Cẩm Vân còn ngồi yên ở trên giường mới đưa tay vỗ vỗ mặt cô, "Cẩm Vân! Mau tỉnh lại, mẹ vào viện rồi. Mau, chị cùng đi với em."
"Vâng."
Lâm Cẩm Vân xuống giường, lại không biết mình nên làm gì, như một con quay bị người ra xoay mồng mồng không biết phải về đâu.
Tưởng Lan nhắc cô mặc quần áo, cô mới đi tìm quần áo mặc vào, nhưng lại cài khuy áo lộn xộn.
Tưởng Lan thấy thế, vội đi tới bắt lấy cánh tay không ngừng run rẩy của Lâm Cẩm Vân nói: "Đừng hoảng hốt, để chị."
Nàng nhanh chóng giúp Lâm Cẩm Vân mặc chỉnh tề, xách túi lên kéo cô rời khỏi ký túc xá.
Một đường này Lâm Cẩm Vân đều không ngừng run rẩy, trong miệng lặp đi lặp lại "Làm sao bây giờ", Tưởng Lan đành phải nắm chặt lấy tay cô gấp rút an ủi.
Hai người tới bệnh viện nhân dân huyện, nhìn thấy vợ chồng Lâm Vĩ Kiện đang chờ ở hành lang phòng cấp cứu.
Lưu Phượng là người nhìn thấy Tưởng Lan đi bên cạnh Lâm Cẩm Vân trước, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào nàng vội hỏi:
"Mày... Sao mày lại tới đây? Còn đi chung với A Vân tới nữa?"
Lâm Vĩ Kiện cũng kinh ngạc chẳng kém, nhưng hiện giờ anh ta không rảnh đâu mà đi tò mò chuyện này, vội kéo Lâm Cẩm Vân qua hỏi: "Hôm nay mẹ đến chỗ em à? Đã xảy ra chuyện gì? Sao mẹ lại ngất xỉu giữa đường?"
Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu hỏi anh: "Mẹ ngất xỉu giữa đường sao?"
"Lúc mẹ ngồi xe trở về thì xỉu ngang, cũng may xe chưa đi quá xa, tài xế và người bán vé mới kịp đưa mẹ tới bệnh viện."
"Bây giờ mẹ ở đâu?"
"Còn trong phòng cấp cứu."
"Bác sĩ đâu? Bác sĩ nói thế nào?"
"Khi nãy mới có một bác sĩ đi ra, chỉ nói nghi ngờ là đột quỵ."
"Đột quỵ..."
Lâm Cẩm Vân tức khắc hóa thành tượng băng, đứng thẳng bất động ở một bên, tức khắc không còn chút tinh thần, dù Lâm Vĩ Kiện có hỏi thế nào cô đều không đáp lời, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu ngẩn người.
Lâm Vĩ Kiện thấy em gái không phản ứng, đành phải quay đầu nhìn về phía Tưởng Lan.
Tưởng Lan lúc này mới kéo tay Lâm Cẩm Vân, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Lâm Vĩ Kiện nhăn đôi mày rậm, lạnh giọng hỏi Tưởng Lan: "Tôi hỏi cô, hôm nay mẹ tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bà ấy tới tìm em, đánh Cẩm Vân, chúng em..." Tưởng Lan phát hiện mình cũng không sao nói ra được, đành phải liều mạng xin lỗi: "Em xin lỗi, là do em sai, là em hại mẹ thành như vậy, đều do em hết."
Lưu Phượng đứng một bên nghe thấy rõ ràng, tuy rằng còn chưa rõ ngọn nguồn câu chuyện nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chị ta mượn chuyện này phát tiết.
"Mày dám bịa chuyện quỷ quái gì vậy?! Mẹ đi tìm mày sao lại đánh A Vân? Sao mẹ có thể đánh A Vân được? Là mày đánh nhau với mẹ thì có, còn làm hại mẹ trúng gió nữa chứ."
"Là em sai, là em làm hại, em xin lỗi."
"Á à, mày thừa nhận rồi đấy. Cái con lừa đảo này, mày lừa nhà chúng tao tiền còn chưa đủ mà còn muốn hại cả người, hôm nay tao phải thay mẹ thi hành công đạo, trừng trị đứa vô đạo đức này!"
Lưu Phượng càng nói càng giận, nâng bàn tay lên vụt vào mặt Tưởng Lan.
Đến khi Lâm Cẩm Vân phản ứng lại thì đã không kịp ngăn cản, cú tát mạnh mẽ rơi xuống, giáng thẳng vào má phải của Tưởng Lan.
Một bạt tai này vừa mạnh bạo lại tàn nhẫn, cả khuôn mặt Tưởng Lan đều bị đánh cho lật qua một bên.
"Làm gì đó!" Lâm Cẩm Vân đẩy Lưu Phượng một cái, giận dữ hét vào mặt chị ta: "Không liên quan đến chị ấy, mắc mớ gì đánh người ta!"
Lưu Phượng bị đẩy một cái lảo đảo, nếu không phải Lâm Vĩ Kiện đúng lúc đưa tay đỡ lấy thì có lẽ chị ta đã ngã nhào trên mặt đất.
Lâm Vĩ Kiện cũng trở nên nóng nảy, đỡ vợ xong trừng mắt về phía Lâm Cẩm Vân: "Sao mày lại thế này? Giúp người ngoài mà động thủ với cả người nhà vậy sao?!"
"Là chị ta động thủ trước cơ mà, chị ta đánh người thì được à?"
"Chị dâu mày nói có sai không? Nếu không phải nó là con gái thì lão tử đã sớm cho nó một cước rồi!"
"Anh thì biết cái gì? Không chịu hỏi cho rõ ràng mà chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề, các người là súc vật sao?"
Hai chữ "súc vật" này đã châm lên ngọn lửa giận của Lâm Vĩ Kiện, anh ta thuận thế đẩy Lâm Cẩm Vân một cái, cả giận nói: "Mày ăn nói bậy bạ gì đó!"
Tưởng Lan vội vàng tiến lên chắn trước mặt Lâm Cẩm Vân, níu Lâm Vĩ Kiện cầu xin: "Các người đừng trách em ấy, chỉ do em ấy sốt ruột nên mới như vậy. Là do tôi không đúng, các người đánh không sai."
Lâm Vĩ Kiện giận dữ hất tay nàng ra, mắng: "Cô không phải người nhà chúng tôi, vác mặt tới đây làm gì? Cút ngay!"
"Được, tôi cút. Cái này cho các người."
Tưởng Lan đưa cho Lưu Phượng một phong thư.
Lưu Phượng cầm lấy phong thư, vừa mở ra đã thấy một chồng tiền, có lẻ có chẵn.
"Chị đừng đi! Chị nói sẽ ở cùng em mà!"
Lâm Cẩm Vân nghe thấy Tưởng Lan nói muốn đi, lập tức liền nắm chặt tay nàng không bỏ.
Lâm Vĩ Kiện bước đến túm lấy Cẩm Vân kéo về bên cạnh mình, "Anh chị không thể ở bên giúp mày sao mà muốn kẻ ngoài tới giúp?"
Lưu Phượng thấy thế vội duỗi tay đẩy mạnh Tưởng Lan một cái, "Còn nhìn cái gì nữa mà nhìn, mau cút cho tao! Đồ yêu tinh hại người!"
Tưởng Lan ngậm nước mắt, nhìn sang Lâm Cẩm Vân một cái, vội vàng xoay người bước đi.
Lâm Cẩm Vân vội đứng dậy đi theo, lại bị Lâm Vĩ Kiện một phen giữ chặt kéo trở về.
Hai anh em giằng qua kéo lại một hồi.
"Anh, anh buông em ra đi, em chỉ muốn nói với chị ấy mấy câu thôi."
"Mày ngoan ngoãn đợi ở đây cho anh, mẹ còn ở bên trong không biết ra sao mà mày còn chạy lung tung làm gì?"
"Tưởng Lan, quay lại đi!"
"Chị đợi em đã!"
Lúc này, Lưu Phượng cầm tiền trong tay, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì, giữ chặt Lâm Vĩ Kiện nói: "Vĩ Kiện, không được rồi, chuyện mẹ té xỉu biết đâu có liên quan tới nó, sao có thể để nó đi được? Vạn nhất có bất trắc gì thì chút tiền ấy làm sao đủ, em phải bắt nó bồi thường mới được!"
"A Vân!"
Lâm Cẩm Vân tranh thủ lúc Lâm Vĩ Kiện bị Lưu Phượng làm mất cảnh giác, nháy mắt tránh được kiềm chế của anh ta, thoát ra ngoài.
Lâm Vĩ Kiện hồi thần muốn bắt cô trở về, mới vừa chạy ra vài bước, lại nghe thấy Lưu Phượng ở phía sau gọi anh ta: "Anh Vĩ Kiện, bác sĩ ra rồi này."
Tiếng kêu này làm cả hai anh em đồng loạt dừng bước, quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu.
Lâm Vĩ Kiện bước nhanh trở về, anh cảm thấy Lâm Cẩm Vân không đi theo mình, lại xoay người dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà trừng mắt nhìn cô.
Mà Lâm Cẩm Vân lúc này đang đứng ở cửa thang lầu.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm hướng phòng cấp cứu, hai chân vẫn còn hướng tới cửa thang lầu, mãi không thấy nhúc nhích.
Lâm Vĩ Kiện nhăn mặt, nhìn cô lạnh lùng nói: "Chắc là mẹ tỉnh rồi, mày là con gái của mẹ, hiện giờ cái gì nên làm cái gì không nên, tự mày nghĩ cho kỹ đi."
Anh nói xong xoay người bỏ đi.
Mà Lâm Cẩm Vân lại khó khăn dời bước.
Hiếu nghĩa và người thân, tựa như cây kim nhọn đâm thẳng vào tim cô, giờ này khắc này ghim chặt cô vào cửa thang lầu bắt cô phải lựa chọn.
Cuối cùng, cô thống khổ nhắm mắt lại, lựa chọn thay đổi bước chân, nhanh chóng đuổi kịp anh trai chị dâu.
===
Đôi lời của Editor:
Thực sự mình không ưa nổi nhân vật Lâm Cẩm Vân này các bạn ạ!
Tại sao vì bênh vợ mình mà chửi anh chị mình là "súc vật", dù nóng giận mất khôn cũng không thể nào chấp nhận được hành động này!
Cha mất sớm, anh trai phải bỏ học lo cho gia đình, nuôi em ăn học thành CÔ GIÁO, để rồi nhận về hai tiếng "SÚC VẬT" ???!!!!
Nó bẽ bàng lắm các bạn ạ!