Hôm sau Lâm Vĩ Kiện tới rất sớm mang theo quần áo cho Quách Xuân Lan và bữa sáng cho mọi người.
Lưu Phượng vẫn còn ghé vào giường ngủ.
Cẩm Vân đang giúp mẹ rửa mặt súc miệng.
Lâm Vĩ Kiện tức giận đẩy Lưu Phượng dậy.
Quách Xuân Lan ghét bỏ nhìn Lưu Phượng.
Vĩ Kiện bảo em gái về nghỉ, Vĩ Khang ở nhà đã nhờ Chu gia trông hộ, Cẩm Vân xin nán lại đến lúc bác sĩ đi tuần phòng, Vĩ Kiện thuyết phục mãi cô mới chịu đi.
Về tới phòng ký túc, mắt mũi cô nhập nhèm không mở nổi cửa.
Cửa tự động mở ra, Cẩm Vân ngã vào lòng Tưởng Lan, mệt mỏi tê liệt.
Tưởng Lan biết Cẩm Vân vẫn chưa ăn sáng, lo lắng cô lại đau dạ dày.
Nằm trên giường mới nhắm mắt lại, Lâm Cẩm Vân liền cảm giác trên môi có thứ gì đó mềm mại dán lên, sau đó là dòng sữa thơm thơm ấm ấm chảy dần vào miệng.
Ra là nàng mớm sữa cho cô.
Chiều hôm đó Tưởng Lan chuẩn bị đồ đạc cho Cẩm Vân mang theo trực đêm bệnh viện. Nàng lấy bông từ gối đầu của mình làm tấm đệm cho Cẩm Vân ngồi được thoải mái.
Tưởng Lan hỏi tình hình mẹ, Cẩm Vân giấu diếm nói không sao.
Lâm Vĩ Kiện báo cho Cẩm Vân biết, mẹ tuy đột quỵ nhẹ nhưng di chứng bị liệt nửa bên trái.
Cẩm Vân hay tin, cắn môi bật máu.
Vĩ Kiện an ủi em gái, Cẩm Vân xin lỗi anh trai.
Vĩ Kiện hỏi chuyện giữa Tưởng Lan và Cẩm Vân nhưng cô vẫn không nói được, chỉ hứa sẽ kể anh nghe sau.
Vĩ Kiện lại dặn dò Cẩm Vân không được tiếp tục giao du với Tưởng Lan.
Từ hôm đó, Quách Xuân Lan nằm viện hai tuần, sau khi tập vật lý trị liệu đã có thể tập tễnh bước đi, xuất viện về nhà.
Suốt hai tuần Lâm Cẩm Vân chạy đôn chạy đáo, không còn thì giờ thân mật cùng Tưởng Lan, vì lo cho mẹ, cô lại theo mẹ về quê.
Tưởng Lan hiểu cho cô, lặng lẽ chăm sóc cô từng ngày.
Quách Xuân Lan biết con gái dùng sự quan tâm để hối lỗi, bà tận dụng triệt để chuyện này làm gông xiềng hiếu nghĩa, giữ chặt Lâm Cẩm Vân.