Lâm Cẩm Vân mệt mỏi trở về trường Nhất Trung.
Hồ Học Phạm và Hứa Tiểu Phong đến hỏi thăm Lâm Cẩm Vân vì sao cúp tiết, nhưng cô chỉ hỏi ngược lại có thấy Tưởng Lan ở đâu không?
Không nhận được đáp án mình muốn, cô đóng cửa lại không tiếp, nhưng Hứa Tiểu Phong chèn tay vào cửa buộc cô phải nghe anh nói.
Sau đó Hứa Tiểu Phong đuổi Hồ Học Phạm về trước.
Hồ Học Phạm e dè hai người một nam một nữ ở cùng một phòng sẽ bị lời ra tiếng vào.
Tiểu Phong nói anh ta cứ yên tâm, anh và cô chỉ là tình đồng nghiệp đơn thuần, cửa cứ để mở.
Lúc này Học Phạm mới chịu rời đi.
Tiểu Phong trực tiếp ngả bài với Cẩm Vân, hỏi cô có phải yêu chính chị dâu của mình không, khi nhìn câu đối xuân trước cửa, anh đã ngờ ngợ rồi.
Cẩm Vân hoảng hốt, im lặng ngầm thừa nhận.
Tiểu Phong lại hỏi có phải Tưởng Lan không cần cô nữa không?
Cẩm Vân vì câu này mà kích động, không muốn nói tiếp.
Tiểu Phong tức giận bỏ đi.
Xuống bãi giữ xe, anh nhìn thấy chiếc xe đạp màu xanh, nhớ lại cô đã từng ăn uống kham khổ thế nào, lại chẳng thể nào giận cô.
Anh quay trở lại , nhắc Cẩm Vân nhớ rằng anh quen biết rộng, có muốn anh tìm giúp Tưởng Lan không.
Cẩm Vân như sực tỉnh, áy náy vì hành động lạnh nhạt vừa rồi và cả việc trước đây đã từ chối anh.
Cẩm Vân ngập ngừng một lúc mới nhờ anh giúp, nguyện kiếp sau báo đáp phần nhân tình này cho anh.
Anh đồng ý.
Với một điều kiện: Cô phải tỉnh táo lại, không tiếp tục khổ sở nữa.
Hứa Tiểu Phong xua xua tay nói: "Được rồi, đừng cảm tạ. Bất quá, cậu thật đúng là làm tôi mở mang tầm mắt."
Lâm Cẩm Vân bị anh nói mà bối rối, nghĩ ngợi mới đáp: "Tiểu Phong, dạo gần đây tôi mới biết, khi chưa gặp được người mình thực sự yêu thương, dù là ai cũng không thể nào định được "hướng" của mình."
Hứa Tiểu Phong cười cười, không nói thêm gì nữa, giúp Lâm Cẩm Vân đóng cửa lại, đi ra khỏi .
Em cứ nghĩ mình thích đàn ông, cho đến khi em tìm được người phụ nữ của đời mình.