Đợi đến lúc Quý U trở về cung Vĩnh Thọ, còn cách ngọ thiện chỉ hai canh giờ. Hôm nay có thể là do nghênh đón người mới nên thời gian thỉnh an quả thực quá dài! Có thể thấy Quý U đã đói ra cái dạng gì a.
Quý U vội vã muốn hồi cung, cũng không muốn đồng hành với ba người Quý Như, nàng không có khí lực đối phó bọn họ nha.
Mắt thấy lúc này dùng đồ ăn sáng đã không còn kịp rồi, đành chỉ cắn hai miếng điểm tâm rồi ngồi chờ ngọ thiện thôi.
Trong thời gian chờ nàng liền đi tắm rửa, vào ôn tuyền trong không gian thư giãn, chung quy cũng bởi vì Hoàng đế bệ hạ tối qua quá anh dũng.
Chờ tóc khô, nàng nằm trên giường chuẩn bị xem thoại bản, liền nghe Niệm Hạ gọi mình, Tiểu Thịnh Tử công công đến.
Tiểu Thịnh Tử vội quỳ thỉnh an Tích tiệp dư.
“Nô tài thỉnh an tiệp dư nương nương! Hoàng thượng phân phó nô tài đến truyền nương nương tùy giá đến Dưỡng Tâm điện.” Tiểu Thịnh Tử đối với các phi tần khác cũng không cung kính như vậy, đều là các nàng đến nịnh bợ hắn.
Bất quá đối với Tích tiệp dư hắn thật không dám, người này chính là đang đối với Hoàng thượng hiếm lạ, cho dù không biết nàng có thể duy trì được bao lâu, nhưng không đắc tội với phi tần đang được sủng ái, đó là phép tắc để có thể bảo trì tính mệnh.
Chỉ thấy Tích tiệp dư vội vàng sai bảo Niệm Hạ ban thưởng cho Tiểu Thịnh Tử. Vẻ mặt rất là nhảy nhót, làm cho Tiểu Thịnh Tử lại cảm thán, người để lộ vui mừng trên mặt như vậy, trong hậu cung này cũng không có nhiều.
Chờ sau khi tiễn bước Tiểu Thịnh Tử, Quý U liền trang điểm. Linh Đông không nghĩ đến ban ngày mà Quý U cũng có cơ hội tùy giá, nhưng nhìn Niệm Hạ ở bên người Quý U bận rộn hầu hạ, mà chủ tử cũng không sai khiến mình tiến lên, trong lòng rất không thoải mái.
Trước kia tới chỗ nào chủ tử cũng mang mình đi theo, Niệm Hạ ngược lại là lưu lại trong cung. Hiện tại tình thế lại đảo ngược, chẳng lẽ mình quá nóng vội nên để cho nàng nhìn ra? Linh Đông cảm thấy biểu hiện của mình tuyệt không rõ ràng như vậy. Linh Đông quả thực chưa thấy được Hoàng thượng và Quý U ở chung như thế nào. Nhưng nàng biết Quý U là người xúc động, ăn nói thì vụng về lại ngu xuẩn. Linh Đông không tin Hoàng thượng thật sự sủng ái Quý U, nhất định là do Hoàng thượng cảm thấy mới mẻ, chung quy cũng do dung mạo của Quý U ở trong cung thật sự nổi bật.
Linh Đông muốn tự mình tiến lên hầu hạ, Quý U lại phất tay cho nàng lui xuống, chỉ mang theo Niệm Hạ hướng Dưỡng Tâm điện đi đến. Linh Đông liền hận nghĩ, ngươi với Hoàng thượng ở chung cho mau mau thất sủng đi!
Vĩnh Thọ cung cách Dưỡng Tâm điện cũng không xa nêu Quý U cũng không dùng kiệu. Tiểu Thịnh Tử nhìn Hoàng thượng đang cầm quyển sách lật tới lật lui, thầm cảm thán sao giờ này mà Tích tiệp dư còn chưa tới.
Tiểu Thịnh Tử coi như là nhìn Hoàng thượng lớn lên, hắn thật sự hy vọng Tích tiệp dư này biết cái gì là tốt, biết nóng biết lạnh, hiện tại Hoàng thượng đối với Tích tiệp dư bất đồng với các phi tần khác, nếu Tích tiệp dư có thể nắm được cơ hội này thì có lẽ sẽ mở ra một giai thoại vui vẻ.
Người lớn lên trong cảnh không ai thương yêu, luôn có bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm ra sao thì có ai biết được. Hoàng thượng từ nhỏ đã không có cha mẹ thương yêu, cũng không có huynh đệ tỷ muội để nói chuyện, lúc thơ ấu cũng chỉ có mấy thư đồng bồi bên người. Thay vì nói Hoàng thượng đối xử với hậu cung lạnh lùng, thì nói ngài lạnh lùng với vạn vật lại càng đúng hơn.
Lúc Tiểu Thịnh Tử thấy Tích tiệp dư đến Dưỡng Tâm điện, không cần thông truyền đã để cho nàng đi vào, sau đó cùng Niệm Hạ đợi ở ngoài cửa.
Quý U bước vào Dưỡng Tâm điện, phát hiện nơi xử lý công vụ không có ai, thoát áo khoác nóng bức mới chậm rãi hướng vào nội thất.
Nhìn thấy Hoàng đế đang đọc sách ngồi quay lưng lại đối với mình, liền rón rén đi đến sau lưng hắn, bịt tay lên đôi mắt, sau đó liền hôn một cái lên thùy tai của hắn. Nỉ non bên tai “Đoán ta là ai, đoán chính xác liền có phần thưởng nha.” Thích Bạch đang đợi Tích tiệp dư đến, sách cũng không đọc vào.
Hắn từ nhỏ đã luyện võ công để thân thể khỏe mạnh, nhĩ lực phi phàm. Từ lúc nàng đến Dưỡng Tâm điện thì hắn đã biết.
Nghe cước bộ không chút hoang mang của nàng, hắn nghĩ đợi đến lúc nàng thỉnh an sẽ không cho nàng đứng dậy, trừng phạt cái tính tình không nóng không lạnh này của nàng.
Đến lúc Tích tiệp dư bịt tay lên mắt hắn, hắn nghĩ hay là thôi, không phạt nàng nữa. Đến lúc Tích tiệp dư hôn lên tai hắn, tâm của hắn như được ngâm trong thùng mật, cái gì cũng không nhớ nổi.
“Hừ, trừ bỏ Tích tiệp dư của trẫm, còn có ai khiến trẫm có thể đợi lâu như vậy chứ.” “Hoàng thượng thật thông minh, phần thưởng lại nụ hôn của mỹ nhân nha.” Quý U nghe trong giọng nói của Hoàng đế cũng không có tức giận, nàng cũng mặc kệ. Tiếp tục đùa giỡn Hoàng đế, buông đôi tay che ánh mắt của hắn ra, xoay người, an vị trong ngực hắn, ôm lấy cổ hắn, nhìn chằm chằm.
Ánh mắt của Thích Bạch vừa được bỏ ra, liền nhìn thấy nữ nhân đang ngồi trong lòng mình, quả nhiên là mỹ nhân. Một bộ váy màu son thật dài, cổ áo ôm chặt, áo ngoài mỏng manh, còn có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn ở bên trong. Nụ cười, ánh mắt cong cong thực sự mê người, da thịt lóe sáng, tóc được búi lên cao, không có trang sức, trên trán chỉ được điểm xuyết bằng một viên bảo thạch đỏ tươi.
Đôi tay thon ôm lấy cổ Thích Bạch, hơi hơi chu đôi môi đỏ mọng, hiển nhiên là muốn thực hiện phần thưởng mỹ nhân dâng nụ hôn nha.
Nhìn bộ dáng hoạt bát của nàng, khẳng định là thời điểm thỉnh an cũng không có bị thiệt thòi đi. Thích Bạch xem tính tình của Quý U nếu bị khi dễ nhất định sẽ tới nơi này của hắn cầu an ủi. Thích Bạch vừa yên tâm, lại nghĩ tới phục sức của nàng.
“Nàng liền đi như vậy từ Vĩnh Thọ cung đến đây sao?” Thích Bạch liền muốn tức giận. Trang phục tôn lên dáng vẻ đầy đủ của nàng để cho người khác xem được đã đủ khiến hắn tức giận, hơn nữa trời đông giá rét, nàng mặc đơn bạc như vậy, không lạnh đến bị bệnh mới là lạ!
Quý U nhì tình huống này sửng sốt một chút, vội vàng trấn an: “Không có không có, thần thiếp còn mặc áo lông cáo thật dày ở ngoài, vô cùng ấm áp. Thần thiếp đến Dưỡng Tâm điện, nóng không chịu nổi mới thoát ra để bên ngoài kìa.” Dưỡng Tâm điện này bốn phía đều có lò sưởi, trong phòng giống hệt như mùa xuân ấm áp, lúc này mà còn mặc áo lông cáo, quả thật không chịu nổi.
Thích Bạch nghe đến đó mới hết lửa giận.
Quý U nhìn Thích Bạch không nổi giận nữa, mới không vui nói: “Biết ngay Hoàng thượng là người hung dữ, thần thiếp dù có bị ghét bỏ cũng không muốn hôn.” Nói xong liền cắn chóp mũi của hắn, vùng vằng muốn đứng lên.
Thích Bạch vội ôm eo nàng, kéo nàng trở về. Cảm thán tính tình nữ nhân này so với hắn còn ghê gớm hơn. Lại còn dám cắn hắn! Ngươi không thân trẫm, trẫm hôn ngươi còn không được sao?
Thích Bạch liền hôn lên đôi môi đỏ mọng tiên diễm, thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài.
Thích Bạch hôn đến vội vàng, hôn đến Quý U mị nhãn như tơ, bàn tay cũng không nhàn rỗi, với vào trong áo nàng xoa xoa nơi mềm mại, hôn lên tai nàng, nói nhỏ: “U U trưởng thành, một tay trẫm cũng khó có thể nắm giữ.” Nói xong liền nhấn một phát lên quả anh đào của nàng, lại mở vạt áo nàng ra.
Quý U mặt đỏ lên, Hoàng đế lúc nghiêm chỉnh thì kiêu ngạo không chịu nổi, lúc nhiệt tình thức dậy lại không ai chống đỡ được, nhất là lúc không đứng đắn lại gọi mình là U U.
Trên án thư trong nội thất Dưỡng Tâm điện, có thể thấy được mỹ nhân vạt áo mở rộng, ngửa đầu thở hổn hển ôm chặt lấy đầu của nam nhân. Mà nam nhân hai tay cũng ôm chặt lấy eo mềm mại của nàng, cúi đầu chôn tại nơi ngực nữ tử đẫy đà, trêu chọc hai bên trái phải. Một tay hắn buông eo nàng ra, nắm lấy một bên ngực nhẹ nhàng xoa nắn, xoay tròn, nhào ra đủ loại hình dạng. Miệng hắn cũng không nhàn rỗi, chơi đùa bên kia, khiến nàng chịu không nổi.
Thẳng đến khi bụng nữ nhân truyền ra tiếng kêu, nam nhân đột nhiên dựa vào ngực nữ nhân mà bật cười.
Quý U nhéo nhéo mặt của Hoàng đế: “Không cho cười, không cho chàng cười!” Thích Bạch nhìn phản ứng của Quý U ngược lại càng cười thêm thoải mái, tiểu nữ nhân này sao lại thú vị đến như vậy chứ.
Ngoài cửa Tiểu Thịnh Tử cảm thán, Tích tiệp dư thật có bản lĩnh, trước giờ Hoàng thường làm gì có lúc nào cao hứng như vậy, tiếng cười còn truyền đến tận nơi này. “Được rồi, được rồi. Trẫm không cười nữa, trẫm giúp tiệp dư nương nương của trẫm truyền ngọ thiện có được hay không?” Thích Bạch giúp Quý U sửa sang lại sợi tóc xốc xếch, trang phục mở rộng, thời điểm mặc lên cái yếm giúp nàng là phi thường không tình nguyện.
Ngọ thiện đã sớm chuẩn bị xong, Ngự thiện phòng vẫn luôn đợi lệnh, Hoàng thượng vừa phân phó Tiểu Thịnh Tử, đồ ăn liền được dọn lên.
Quý U cảm thấy hết sức khó xử, đợi đến lúc thấy được bàn ăn thì cảm thấy làm gì cũng đáng a. Liền nắm lấy tay Hoàng đế kéo đến bàn cơm. Tuy bữa ăn của Quý U cũng rất tốt nhưng so sánh với Dưỡng Tâm điện này lại cách quá xa, chung quy là bữa ăn của Hoàng hậu so với Hoàng đế đã là thua kém, mà các phi tần thì càng xuống dưới càng giảm.
Hai mươi sáu món ăn có thể nói là tương đối đa dạng, đặc sắc. Nghe nói Hoàng đế cũng không coi trọng chuyện ăn uống, đây đã là trừ ra rất nhiều món. Các đời Hoàng đế trước, bảy mươi tám mươi món ăn cũng không hiếm có, xa hoa lãng phí một trăm món ăn cũng đều có.
Quý U nhìn thái giám thử đồ ăn xong, liền nhìn chăm chăm Hoàng đế, đợi hắn nói có thể ăn.
“Tiệp dư nương nương của trẫm cực khổ rồi, mau mau ăn đi, bằng không lại náo loạn.” Nói xong lại sờ sờ bụng nhỏ của Quý U, ý tại ngôn ngoại nha.
Quý U hiện tại đã hết xấu hổ “Thần thiếp thành khẩn quy củ khổ sở hầu hạ Hoàng thượng, tự nhiên là muốn ăn thật nhiều.” Nói xong liền vùi đầu vào ăn, lại cảm thán, chỉ có đồ ăn ngon là không cô phụ bản thân thôi.
Lễ nghi ăn uống của Quý U không thể tính là ưu nhã, nhưng Thích Bạch lại bởi vì có Quý U bồi ở một bên nên cảm thấy đồ ăn hôm nay ăn ngon hơn nhiều. Mắt thấy nàng ăn vội vàng, liền nhanh chóng động thủ giúp nàng múc canh.
Thái giám đứng bên cạnh muốn tiến đến hỗ trợ lại bị ánh mắt của Hoàng đế ngăn lại. Hoàng đế không dùng bao nhiêu, đã sớm buông đũa nhìn Quý U dùng bữa. Thẳng đến khi nàng ăn no, mới nhìn hắn, tỏ vẻ sao ngươi lại không ăn.
Hoàng đế thấy nàng ăn xong liền cho thái giám mang đồ dùng lên cho hai người rửa tay cùng súc miệng.
“Trẫm ăn no, về sau trẫm sẽ cho gọi nàng đến bồi dùng bữa, nhìn tư thái của tiệp dư nương nương, làm cho khẩu vị trẫm cũng tốt lên.”
Quý U không nghe được ý tứ châm chọc mình dùng bữa thô lỗ của Hoàng đế, ôm eo hắn sảng khoái nói: “Thần thiếp cẩn tuân Hoàng thượng ý chỉ, vì Hoàng thượng có thể ăn thêm vài miếng, thần thiếp cũng phải cố gắng.”
Thời tiết lạnh như thế, Quý U cũng không nghĩ tới chuyện đi bộ ra ngoài tản thực, Hoàng đế liền lôi kéo Quý U đi luyện chữ.
Đứng xa xa nhìn, hai người một trước một sau. Hoàng đế từ phía sau lưng ôm lấy Quý U, một tay bắt lấy tay nhỏ của nàng cùng luyện chữ, một tay xoa nắn eo nhỏ của nàng. Nam nhân thập phần tuấn lãng, nữ nhân lại xinh đẹp tuyệt vời, hảo một bộ tình thơ ý họa, hay cho một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhưng thực sự lại là bởi vì bị Hoàng đế xoa nắn mà thân thể Quý U như nhuyễn ra, chữ viết cùng với sâu lông đồng dạng.
Mà trên mặt Hoàng đế lại nghiêm trang, chốc chốc lại hôn lên cổ tiệp dư nương nương, chốc chốc lại xoa xoa eo nhỏ của nàng, trong chốc lát lại vươn tay sờ sờ hai con thỏ lớn của tiệp dư nương nương, một hồi lại xoa bóp mông nàng, ngẫu nhiên lại xoay thân mình của tiệp dư nương nương hôn lên môi thơm, ngoài miệng thì lại khiển trách: “Hảo hảo viết! Nàng xem nàng viết cái gì! Không thông thạo bút pháp!”
Nhìn vài tờ sâu lông mà nàng vẽ, Quý U bĩu bĩu môi.
Quý U nhìn cung điện mới của nàng một chút, tỏ vẻ phi thường hài lòng.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ hết sức tú lệ, trong phòng cũng được trang hoàng tinh xảo. Toàn bộ cung điện xa hoa lộng lẫy, lại cao quý thanh lịch. Nghĩ đến nàng trước kia là một trạch nữ suốt ngày trốn trong nhà, bây giờ lại có một cung điện không thể nào tốt hơn được nữa, nàng quyết định phải hảo hảo báo đáp hoàng thượng mới được.
Tuy rằng không cần chính nàng động thủ trong việc bày trí, nhưng mà phong cách trong phòng này đều do nàng an bài. Từ sáng sớm tinh mơ đến tận bây giờ cũng chưa có một khắc nhàn rỗi.
Ngọ thiện nàng chỉ tùy tiện dùng một ít, lúc Tiểu Thịnh Tử mang đến hai cung nữ, bốn thái giám, nàng cũng vô tâm không hỏi, trực tiếp để cho Niệm Hạ an bài xong liền muốn nghỉ ngơi, để cho các nàng đều đi ra ngoài.
Trong tiến vào phòng nhỏ trong không gian, mở rương chứa đồ ra tìm tinh dầu mát xa để đêm nay chuẩn bị dùng đến. Hoàng đế làm việc vất vả cả một ngày, nhất định là mệt chết rồi. Nàng trải qua mấy đời, thứ thu hoạch lớn nhất chính là y thuật rất cao. Hiện tại nàng coi trọng nhất là bảo trọng tính mệnh của bản thân, thân thể khỏe mạnh so với những thứ khác đều quan trọng hơn. Nàng từng trùng sinh làm bác sĩ, từng làm qua dược đồng, khi làm xong nhiệm vụ thì đặc tính của các loại dược liệu cũng đã khắc sâu trong lòng rồi. Tinh dầu này là nàng trao đổi trong hệ thống, vật phẩm gì đó của hệ thống đều có công hiệu rất cao.
Thuận tiện, nàng lại lấy ra xem xét những thứ nào cảm thấy có thể dùng được. Này là khả sinh đan, mỹ dung đan, đan dược cho nàng nhỏ lại, cũng có đan dược cho nàng mập lên,… đủ loại phù hiệu, đan dược trong một cái túi lớn, lúc trước nàng cảm thấy chúng đều thập phần vô dụng, bây giờ nhìn lại thì cái nào cũng có thể mang ra dùng được. Trong hậu cung này, tuy nàng không có lòng hại người, nhưng phải luôn đề phòng người khác. Vạn nhất người khác khi dễ mình thì mình cũng có thể phản kích thích hợp được một chút.
Lấy lễ vật mình muốn xong, nàng liền ra khỏi không gian. Đến lúc nàng tỉnh ngủ thì phát hiện sắc trời đã tối rồi. Mùa đông trời tối rất nhanh, chờ thời điểm bữa tối được mang đến, Tiểu Thịnh Tử lại mang đến tin tức tối nay nàng lại được thị tẩm.
Vội vàng dùng xong bữa tối, Niệm Hạ và Linh Đông muốn hầu hạ Quý U tắm rửa. Quý U không có thói quen khi tắm rửa có người ở bên cạnh nên đã cho hai người ra ngoài. Nàng liền tiến vào ôn tuyền trong không gian để tắm, bởi vì mỗi ngày đều dùng linh thủy trong không gian nên thân thể nàng so với lúc mới tỉnh đã tốt hơn rất nhiều. Bằng không nàng quỳ giữa băng tuyết lạnh giá những bốn canh giờ làm sao lại không để lại di chứng, nữ nhân sợ nhất vẫn là bị lạnh a. Trên người nàng vẫn luôn mang theo hương vị anh đào, thời điểm thân thể nóng lên hương vị càng nồng đậm, nàng vẫn luôn nghĩ đó là ảo giác của mình thôi.
Đợi đến khi nàng tắm rửa xong, lúc Linh Đông đang chuẩn bị trang điểm cho mình, nàng liền ngăn cản.
“Chủ tử, ngài nên nắm chắc cơ hội lần này, không đem chính mình trang điểm tinh xảo đẹp đẽ thì làm sao lưu được Hoàng thượng a.” Linh Đông vừa nói vừa muốn trang điểm cho Quý U. Thật ra Linh Đông là muốn hóa trang cho dung nhan nghiêng sắc nghiêng thành này, tốt nhất là vẽ đến Hoàng thượng ghê tởm, để cho chính mình có thể được hầu hạ mới tốt.
“Không cần, người lui xuống đi, ta vừa tắm rửa xong cũng không muốn bị vẽ lên lại đâu. Niệm Hạ, chuẩn bị cho ta một bộ trang phục đơn giản là được.” Quý U đem Linh Đông đuổi ra ngoài, lại phân phó Niệm Hạ hầu hạ mình.
Linh Đông không cam lòng đi ra ngoài chờ, nhưng nghĩ tới có thể lộ mặt trước Hoàng thượng cũng là tốt rồi.
Niệm Hạ mang đến cho Quý U một kiện trang phục màu hồng phấn xong cũng liền ra cửa chờ. Nàng phải hảo hảo nhìn kỹ Linh Đông, không để cho nàng ấy làm mấy chuyện thiêu thân lao vào lửa.
Quý U nhìn bản thân trong gương, tóc dài xõa tung đến giữa lưng, một thân trắng trong thuần khiết, không có trang điểm nồng đậm, cũng không có châu báu điểm xuyết, càng nhìn càng thuần khiết, đáng yêu.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy Tiểu Thịnh Tử truyền Hoàng đế giá lâm . Thích Bạch nhìn tiểu nhân nhi duyên dáng đang đợi tại bên ngoài Vĩnh Thọ cung, mặc dù không có tỉ mỉ hoa lệ trang điểm, nhưng thật ra nàng càng đơn giản càng muốn lại gần nàng. Gió đêm thổi tới, sợi tóc của nàng theo làn gió lại nhẹ nhàng di dộng, tóc dài uyển chuyển, nhìn như sợi liễu rủ, bóng loáng mềm mại. Vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt đen lúng liếng nhìn mình như hai viên thủy tinh nho nhỏ. Khóe miệng hơi giơ lên, không chút che giấu tâm tình tốt đẹp khi nhìn thấy bản thân mình. Nàng không cần thêm trang sức cũng đã là nữ nhân đẹp nhất.
Hoàng đế rốt cuộc biết vì sao hắn mải nghĩ về tiểu nhân nhi này, bởi vì thời điểm hắn nhìn thấy nàng, tâm trạng luôn thật sự bình tĩnh trở lại. Tiểu Thịnh Tử hiểu rõ tâm tính Hoàng thượng, đem cung nữ phục vụ đều lui ra ngoài, Hoàng đế quái gở lạnh lùng, không thích có một phòng người vây quanh. Cho nên bên người cũng chỉ có Tiểu Thịnh Tử hắn.
Người vừa lui ra ngoài, Quý U liền xoay người ôm lấy eo Thích Bạch, đầu nàng ở tại ngực hắn cọ cọ qua lại.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã lâu không thấy ngài rồi.” Quý U không muốn rời khỏi vòng ôm của Thích Bạch, nỉ non mềm giọng nói. Không biết là ai đã nói qua, người yêu chính là lúc bọn họ ở cùng nhau, một giờ chỉ bằng một giây; khi bọn họ xa nhau thì một giây lại dài như vĩnh viễn.
“Nói bậy, nàng như thế nào đối với trẫm? Đứng thẳng nói chuyện, này còn ra thể thống gì.” Lời nói răn dạy nghiêm khắc từ miệng Thích Bạch nói ra nhưng là một chút cũng không thấy nghiêm khắc a. Thích Bạch thật sự không nghĩ tới có người thân cận với mình như vậy, mà bản thân mình cũng không có nửa điểm bài xích. Muốn răn dạy nàng một hai câu, nhưng cũng không biết đối mặt với thâm tình của nàng như thế nào. Chủ yếu là hắn nghĩ tới biểu hiện của mình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Quý U bĩu môi, ngươi ngược lại phải buông ta ra để ta đứng thẳng nha, ngươi không phải đang ôm ta chặt cứng sao.
“Thiếp biết ngài không nhớ đến thần thiếp, kia ngài buông thiếp ra đi, để thiếp hầu hạ ngài rửa mặt” nói xong liền mở cánh tay Thích Bạch đang ôm mình ra, xoay người gọi Niệm Hạ cùng Linh Đông đem đồ vào rửa mặt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đợi đến lúc Quý U trở về cung Vĩnh Thọ, còn cách ngọ thiện chỉ hai canh giờ. Hôm nay có thể là do nghênh đón người mới nên thời gian thỉnh an quả thực quá dài! Có thể thấy Quý U đã đói ra cái dạng gì a.
Quý U vội vã muốn hồi cung, cũng không muốn đồng hành với ba người Quý Như, nàng không có khí lực đối phó bọn họ nha.
Mắt thấy lúc này dùng đồ ăn sáng đã không còn kịp rồi, đành chỉ cắn hai miếng điểm tâm rồi ngồi chờ ngọ thiện thôi.
Trong thời gian chờ nàng liền đi tắm rửa, vào ôn tuyền trong không gian thư giãn, chung quy cũng bởi vì Hoàng đế bệ hạ tối qua quá anh dũng.
Chờ tóc khô, nàng nằm trên giường chuẩn bị xem thoại bản, liền nghe Niệm Hạ gọi mình, Tiểu Thịnh Tử công công đến.
Tiểu Thịnh Tử vội quỳ thỉnh an Tích tiệp dư.
“Nô tài thỉnh an tiệp dư nương nương! Hoàng thượng phân phó nô tài đến truyền nương nương tùy giá đến Dưỡng Tâm điện.” Tiểu Thịnh Tử đối với các phi tần khác cũng không cung kính như vậy, đều là các nàng đến nịnh bợ hắn.
Bất quá đối với Tích tiệp dư hắn thật không dám, người này chính là đang đối với Hoàng thượng hiếm lạ, cho dù không biết nàng có thể duy trì được bao lâu, nhưng không đắc tội với phi tần đang được sủng ái, đó là phép tắc để có thể bảo trì tính mệnh.
Chỉ thấy Tích tiệp dư vội vàng sai bảo Niệm Hạ ban thưởng cho Tiểu Thịnh Tử. Vẻ mặt rất là nhảy nhót, làm cho Tiểu Thịnh Tử lại cảm thán, người để lộ vui mừng trên mặt như vậy, trong hậu cung này cũng không có nhiều.
Chờ sau khi tiễn bước Tiểu Thịnh Tử, Quý U liền trang điểm. Linh Đông không nghĩ đến ban ngày mà Quý U cũng có cơ hội tùy giá, nhưng nhìn Niệm Hạ ở bên người Quý U bận rộn hầu hạ, mà chủ tử cũng không sai khiến mình tiến lên, trong lòng rất không thoải mái.
Trước kia tới chỗ nào chủ tử cũng mang mình đi theo, Niệm Hạ ngược lại là lưu lại trong cung. Hiện tại tình thế lại đảo ngược, chẳng lẽ mình quá nóng vội nên để cho nàng nhìn ra? Linh Đông cảm thấy biểu hiện của mình tuyệt không rõ ràng như vậy. Linh Đông quả thực chưa thấy được Hoàng thượng và Quý U ở chung như thế nào. Nhưng nàng biết Quý U là người xúc động, ăn nói thì vụng về lại ngu xuẩn. Linh Đông không tin Hoàng thượng thật sự sủng ái Quý U, nhất định là do Hoàng thượng cảm thấy mới mẻ, chung quy cũng do dung mạo của Quý U ở trong cung thật sự nổi bật.
Linh Đông muốn tự mình tiến lên hầu hạ, Quý U lại phất tay cho nàng lui xuống, chỉ mang theo Niệm Hạ hướng Dưỡng Tâm điện đi đến. Linh Đông liền hận nghĩ, ngươi với Hoàng thượng ở chung cho mau mau thất sủng đi!
Vĩnh Thọ cung cách Dưỡng Tâm điện cũng không xa nêu Quý U cũng không dùng kiệu. Tiểu Thịnh Tử nhìn Hoàng thượng đang cầm quyển sách lật tới lật lui, thầm cảm thán sao giờ này mà Tích tiệp dư còn chưa tới.
Tiểu Thịnh Tử coi như là nhìn Hoàng thượng lớn lên, hắn thật sự hy vọng Tích tiệp dư này biết cái gì là tốt, biết nóng biết lạnh, hiện tại Hoàng thượng đối với Tích tiệp dư bất đồng với các phi tần khác, nếu Tích tiệp dư có thể nắm được cơ hội này thì có lẽ sẽ mở ra một giai thoại vui vẻ.
Người lớn lên trong cảnh không ai thương yêu, luôn có bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm ra sao thì có ai biết được. Hoàng thượng từ nhỏ đã không có cha mẹ thương yêu, cũng không có huynh đệ tỷ muội để nói chuyện, lúc thơ ấu cũng chỉ có mấy thư đồng bồi bên người. Thay vì nói Hoàng thượng đối xử với hậu cung lạnh lùng, thì nói ngài lạnh lùng với vạn vật lại càng đúng hơn.
Lúc Tiểu Thịnh Tử thấy Tích tiệp dư đến Dưỡng Tâm điện, không cần thông truyền đã để cho nàng đi vào, sau đó cùng Niệm Hạ đợi ở ngoài cửa.
Quý U bước vào Dưỡng Tâm điện, phát hiện nơi xử lý công vụ không có ai, thoát áo khoác nóng bức mới chậm rãi hướng vào nội thất.
Nhìn thấy Hoàng đế đang đọc sách ngồi quay lưng lại đối với mình, liền rón rén đi đến sau lưng hắn, bịt tay lên đôi mắt, sau đó liền hôn một cái lên thùy tai của hắn. Nỉ non bên tai “Đoán ta là ai, đoán chính xác liền có phần thưởng nha.” Thích Bạch đang đợi Tích tiệp dư đến, sách cũng không đọc vào.
Hắn từ nhỏ đã luyện võ công để thân thể khỏe mạnh, nhĩ lực phi phàm. Từ lúc nàng đến Dưỡng Tâm điện thì hắn đã biết.
Nghe cước bộ không chút hoang mang của nàng, hắn nghĩ đợi đến lúc nàng thỉnh an sẽ không cho nàng đứng dậy, trừng phạt cái tính tình không nóng không lạnh này của nàng.
Đến lúc Tích tiệp dư bịt tay lên mắt hắn, hắn nghĩ hay là thôi, không phạt nàng nữa. Đến lúc Tích tiệp dư hôn lên tai hắn, tâm của hắn như được ngâm trong thùng mật, cái gì cũng không nhớ nổi.
“Hừ, trừ bỏ Tích tiệp dư của trẫm, còn có ai khiến trẫm có thể đợi lâu như vậy chứ.” “Hoàng thượng thật thông minh, phần thưởng lại nụ hôn của mỹ nhân nha.” Quý U nghe trong giọng nói của Hoàng đế cũng không có tức giận, nàng cũng mặc kệ. Tiếp tục đùa giỡn Hoàng đế, buông đôi tay che ánh mắt của hắn ra, xoay người, an vị trong ngực hắn, ôm lấy cổ hắn, nhìn chằm chằm.
Ánh mắt của Thích Bạch vừa được bỏ ra, liền nhìn thấy nữ nhân đang ngồi trong lòng mình, quả nhiên là mỹ nhân. Một bộ váy màu son thật dài, cổ áo ôm chặt, áo ngoài mỏng manh, còn có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn ở bên trong. Nụ cười, ánh mắt cong cong thực sự mê người, da thịt lóe sáng, tóc được búi lên cao, không có trang sức, trên trán chỉ được điểm xuyết bằng một viên bảo thạch đỏ tươi.
Đôi tay thon ôm lấy cổ Thích Bạch, hơi hơi chu đôi môi đỏ mọng, hiển nhiên là muốn thực hiện phần thưởng mỹ nhân dâng nụ hôn nha.
Nhìn bộ dáng hoạt bát của nàng, khẳng định là thời điểm thỉnh an cũng không có bị thiệt thòi đi. Thích Bạch xem tính tình của Quý U nếu bị khi dễ nhất định sẽ tới nơi này của hắn cầu an ủi. Thích Bạch vừa yên tâm, lại nghĩ tới phục sức của nàng.
“Nàng liền đi như vậy từ Vĩnh Thọ cung đến đây sao?” Thích Bạch liền muốn tức giận. Trang phục tôn lên dáng vẻ đầy đủ của nàng để cho người khác xem được đã đủ khiến hắn tức giận, hơn nữa trời đông giá rét, nàng mặc đơn bạc như vậy, không lạnh đến bị bệnh mới là lạ!
Quý U nhì tình huống này sửng sốt một chút, vội vàng trấn an: “Không có không có, thần thiếp còn mặc áo lông cáo thật dày ở ngoài, vô cùng ấm áp. Thần thiếp đến Dưỡng Tâm điện, nóng không chịu nổi mới thoát ra để bên ngoài kìa.” Dưỡng Tâm điện này bốn phía đều có lò sưởi, trong phòng giống hệt như mùa xuân ấm áp, lúc này mà còn mặc áo lông cáo, quả thật không chịu nổi.
Thích Bạch nghe đến đó mới hết lửa giận.
Quý U nhìn Thích Bạch không nổi giận nữa, mới không vui nói: “Biết ngay Hoàng thượng là người hung dữ, thần thiếp dù có bị ghét bỏ cũng không muốn hôn.” Nói xong liền cắn chóp mũi của hắn, vùng vằng muốn đứng lên.
Thích Bạch vội ôm eo nàng, kéo nàng trở về. Cảm thán tính tình nữ nhân này so với hắn còn ghê gớm hơn. Lại còn dám cắn hắn! Ngươi không thân trẫm, trẫm hôn ngươi còn không được sao?
Thích Bạch liền hôn lên đôi môi đỏ mọng tiên diễm, thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài.
Thích Bạch hôn đến vội vàng, hôn đến Quý U mị nhãn như tơ, bàn tay cũng không nhàn rỗi, với vào trong áo nàng xoa xoa nơi mềm mại, hôn lên tai nàng, nói nhỏ: “U U trưởng thành, một tay trẫm cũng khó có thể nắm giữ.” Nói xong liền nhấn một phát lên quả anh đào của nàng, lại mở vạt áo nàng ra.
Quý U mặt đỏ lên, Hoàng đế lúc nghiêm chỉnh thì kiêu ngạo không chịu nổi, lúc nhiệt tình thức dậy lại không ai chống đỡ được, nhất là lúc không đứng đắn lại gọi mình là U U.
Trên án thư trong nội thất Dưỡng Tâm điện, có thể thấy được mỹ nhân vạt áo mở rộng, ngửa đầu thở hổn hển ôm chặt lấy đầu của nam nhân. Mà nam nhân hai tay cũng ôm chặt lấy eo mềm mại của nàng, cúi đầu chôn tại nơi ngực nữ tử đẫy đà, trêu chọc hai bên trái phải. Một tay hắn buông eo nàng ra, nắm lấy một bên ngực nhẹ nhàng xoa nắn, xoay tròn, nhào ra đủ loại hình dạng. Miệng hắn cũng không nhàn rỗi, chơi đùa bên kia, khiến nàng chịu không nổi.
Thẳng đến khi bụng nữ nhân truyền ra tiếng kêu, nam nhân đột nhiên dựa vào ngực nữ nhân mà bật cười.
Quý U nhéo nhéo mặt của Hoàng đế: “Không cho cười, không cho chàng cười!” Thích Bạch nhìn phản ứng của Quý U ngược lại càng cười thêm thoải mái, tiểu nữ nhân này sao lại thú vị đến như vậy chứ.
Ngoài cửa Tiểu Thịnh Tử cảm thán, Tích tiệp dư thật có bản lĩnh, trước giờ Hoàng thường làm gì có lúc nào cao hứng như vậy, tiếng cười còn truyền đến tận nơi này. “Được rồi, được rồi. Trẫm không cười nữa, trẫm giúp tiệp dư nương nương của trẫm truyền ngọ thiện có được hay không?” Thích Bạch giúp Quý U sửa sang lại sợi tóc xốc xếch, trang phục mở rộng, thời điểm mặc lên cái yếm giúp nàng là phi thường không tình nguyện.
Ngọ thiện đã sớm chuẩn bị xong, Ngự thiện phòng vẫn luôn đợi lệnh, Hoàng thượng vừa phân phó Tiểu Thịnh Tử, đồ ăn liền được dọn lên.
Quý U cảm thấy hết sức khó xử, đợi đến lúc thấy được bàn ăn thì cảm thấy làm gì cũng đáng a. Liền nắm lấy tay Hoàng đế kéo đến bàn cơm. Tuy bữa ăn của Quý U cũng rất tốt nhưng so sánh với Dưỡng Tâm điện này lại cách quá xa, chung quy là bữa ăn của Hoàng hậu so với Hoàng đế đã là thua kém, mà các phi tần thì càng xuống dưới càng giảm.
Hai mươi sáu món ăn có thể nói là tương đối đa dạng, đặc sắc. Nghe nói Hoàng đế cũng không coi trọng chuyện ăn uống, đây đã là trừ ra rất nhiều món. Các đời Hoàng đế trước, bảy mươi tám mươi món ăn cũng không hiếm có, xa hoa lãng phí một trăm món ăn cũng đều có.
Quý U nhìn thái giám thử đồ ăn xong, liền nhìn chăm chăm Hoàng đế, đợi hắn nói có thể ăn.
“Tiệp dư nương nương của trẫm cực khổ rồi, mau mau ăn đi, bằng không lại náo loạn.” Nói xong lại sờ sờ bụng nhỏ của Quý U, ý tại ngôn ngoại nha.
Quý U hiện tại đã hết xấu hổ “Thần thiếp thành khẩn quy củ khổ sở hầu hạ Hoàng thượng, tự nhiên là muốn ăn thật nhiều.” Nói xong liền vùi đầu vào ăn, lại cảm thán, chỉ có đồ ăn ngon là không cô phụ bản thân thôi.
Lễ nghi ăn uống của Quý U không thể tính là ưu nhã, nhưng Thích Bạch lại bởi vì có Quý U bồi ở một bên nên cảm thấy đồ ăn hôm nay ăn ngon hơn nhiều. Mắt thấy nàng ăn vội vàng, liền nhanh chóng động thủ giúp nàng múc canh.
Thái giám đứng bên cạnh muốn tiến đến hỗ trợ lại bị ánh mắt của Hoàng đế ngăn lại. Hoàng đế không dùng bao nhiêu, đã sớm buông đũa nhìn Quý U dùng bữa. Thẳng đến khi nàng ăn no, mới nhìn hắn, tỏ vẻ sao ngươi lại không ăn.
Hoàng đế thấy nàng ăn xong liền cho thái giám mang đồ dùng lên cho hai người rửa tay cùng súc miệng.
“Trẫm ăn no, về sau trẫm sẽ cho gọi nàng đến bồi dùng bữa, nhìn tư thái của tiệp dư nương nương, làm cho khẩu vị trẫm cũng tốt lên.”
Quý U không nghe được ý tứ châm chọc mình dùng bữa thô lỗ của Hoàng đế, ôm eo hắn sảng khoái nói: “Thần thiếp cẩn tuân Hoàng thượng ý chỉ, vì Hoàng thượng có thể ăn thêm vài miếng, thần thiếp cũng phải cố gắng.”
Thời tiết lạnh như thế, Quý U cũng không nghĩ tới chuyện đi bộ ra ngoài tản thực, Hoàng đế liền lôi kéo Quý U đi luyện chữ.
Đứng xa xa nhìn, hai người một trước một sau. Hoàng đế từ phía sau lưng ôm lấy Quý U, một tay bắt lấy tay nhỏ của nàng cùng luyện chữ, một tay xoa nắn eo nhỏ của nàng. Nam nhân thập phần tuấn lãng, nữ nhân lại xinh đẹp tuyệt vời, hảo một bộ tình thơ ý họa, hay cho một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhưng thực sự lại là bởi vì bị Hoàng đế xoa nắn mà thân thể Quý U như nhuyễn ra, chữ viết cùng với sâu lông đồng dạng.
Mà trên mặt Hoàng đế lại nghiêm trang, chốc chốc lại hôn lên cổ tiệp dư nương nương, chốc chốc lại xoa xoa eo nhỏ của nàng, trong chốc lát lại vươn tay sờ sờ hai con thỏ lớn của tiệp dư nương nương, một hồi lại xoa bóp mông nàng, ngẫu nhiên lại xoay thân mình của tiệp dư nương nương hôn lên môi thơm, ngoài miệng thì lại khiển trách: “Hảo hảo viết! Nàng xem nàng viết cái gì! Không thông thạo bút pháp!”
Nhìn vài tờ sâu lông mà nàng vẽ, Quý U bĩu bĩu môi.