Không phải tự nhiên mà Quý U tỉnh dậy, nàng là bị đau nên tỉnh.
Quý U quên mất là sắp đến nguyệt sự của bản thân, đêm qua uống rượu rồi còn ăn cay, cơn đau kéo đến từng trận, trước mắt một mảnh đen ngòm, Quý U khống chế không được, phát ra tiếng rên rỉ, đau đớn.
Thích Bạch nghe thấy âm thanh, mở mắt ra đã thấy sắc mặt trắng bệch của Quý U, hắn nhanh chóng ngồi dậy “Nàng sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Nói xong liền gọi Tiểu Thịnh Tử đi truyền thái y.
Quý U gắng sức ngẩng đầu kéo Thích Bạch, không cho hắn truyền thái y “Không được, ta chỉ đau một lát rồi lại khỏe lên thôi.” Vừa nói xong thì bụng lại đau đớn không nói nên lời.
“Hồ nháo, nàng xem nàng đã đau đến mức nào rồi.” Thích Bạch nói vậy nhưng trong lòng lo lắng không thôi, hắn thật sợ nàng có chuyện gì, lại gào thét Tiểu Thịnh Tử phái người bắt thái y đến.
Tiểu Thịnh Tử vốn đã phái người đi gọi, nghe Hoàng thượng phân phó xong, không nán lại nữa, tự mình nhanh chóng chạy đến thái y viện gọi nhiều người một chút, khẳng định là Tích tiệp dư nương nương xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã gấp thành bộ dạng gì rồi.
Quý U là lần đầu tiên bởi vì nguyệt sự đến mà đau muốn ngất xỉu, cả người đổ mồ hôi lạnh, bụng từng trận đau đớn khiến nàng không nói nên lời. Nhưng nàng vội muốn chết, nàng không thể tưởng tượng nổi lát nữa vẻ mặt của một phòng nam thái y chuẩn đoán nàng đau đớn vì nguyệt sự đến sẽ trở thành như thế nào.
Nhưng nàng càng gấp thì càng không nói nên lời, liền nhéo tay Thích Bạch, Thích Bạch cảm nhận được nàng nhéo tay hắn, nhưng nàng không có chút khí lực nào, hắn gấp đến mức mắt cũng đỏ lên.
Thích Bạch lấy chăn bao lấy Quý U, ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi dỗ dành “Ngoan, nàng đừng sợ, thái y sẽ đến ngay thôi.” Thích Bạch muốn Quý U đừng sợ, nhưng hắn lại sợ, lúc bình thường hắn có thể tra xét nàng xem chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại, một chút bình tĩnh hắn cũng không có.
Tuy rằng Thích Bạch đối với mẫu hậu hắn không có cảm tình, nhưng hắn nhớ rõ bộ dáng lúc mẫu hậu rời đi, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy nhược, phụ hoàng hắn khóc rống giữ lại, tiếng khóc của nô tài đầy phòng, hắn chỉ lạnh lùng đứng ở một bên đau đớn trong lòng. Có lẽ lúc ấy có chút trào phúng, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại rất đau, thì ra, cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu thương đau đớn chính là như vậy.
Hắn phảng phất nghe được Quý U ghé vào tai hắn nói gì đó, nhưng không nghe được cái gì rõ ràng, chỉ ôm thật chặt nàng lâm vào hồi ức. Lúc này Tiểu Thịnh Tử cuống quýt mang theo thái y tiến vào nội thất Dưỡng Tâm điện, cảnh tượng trước mắt làm trong lòng mọi người trầm xuống, Hoàng thượng đang ôm Tích tiệp dư trong ngực, ánh mắt đỏ bừng, Tích tiệp dư đang chịu đau cật lực lắc lắc Hoàng thượng nhưng ngài lại ngồi sửng sốt bất động.
Mọi người chỉnh tề quỳ xuống hô “Tham kiến Hoàng thượng” rốt cuộc cũng làm Thích Bạch hồi thần, Thích Bạch nhìn cả phòng thái y liền mau để bọn họ tiến tới bắt mạch cho Quý U. Mấy thái y thay nhau bắt mạch, xong đều đưa mắt nhìn nhau, không biết phải tìm từ gì để nói ra.
Thích Bạch nhìn bộ dáng của họ thì trong lòng nháy mắt trầm xuống, hô lên “Đây là tình huống gì? Trẫm muốn nghe tình hình thực tế.”
Đỗ thái y thật bất đắc dĩ, nhìn thần tình của các vị đồng nghiệp, chỉ hắn là có thể nói ra. Quả thật cũng nên để Đỗ thái y nói, Đỗ thái y là người đức cao vọng trọng nhất thái y viện, trước đây chỉ thăm bệnh cho Hoàng thượng, nhưng cũng không phải lần đầu tiên thăm bệnh cho Tích tiệp dư. Trương thái y là thánh thủ phụ khoa, nhưng trước mặt Đỗ thái y cũng muốn lui một bước.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Tích tiệp dư nương nương thân thể khỏe mạnh, hẳn là bình thường khi nguyệt sự đến sẽ không có cảm giác đau đớn. Nương nương hôm qua dùng rượu quá độ, dùng thức ăn cay và lạnh tạo thành kích thích cực lớn đối với thân thể, máu lưu thông chậm trễ mang đến đau đớn. Thần kê đơn thuốc, nương nương uống vào có thể giảm bớt, hơn nữa dùng túi ấm chườm lên, sau mấy canh giờ bệnh trạng tự nhiên sẽ biến mất.”
Thích Bạch nghe lời đáp của Đỗ thái y thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không thấy xấu hổ gì, hắn chỉ biết nàng không có chuyện gì là tốt rồi. Thích Bạch không hề biết nữ nhân lúc đến nguyệt sự lại phiền toái như vậy, nữ nhân trong hậu cung mà đến nguyệt sự thì báo cho kính sự phòng là xong, Thích Bạch chưa từng thấy qua.
“Nhanh chóng đi sắc thuốc cho Tích tiệp dư, Tiểu Thịnh Tử đi chuẩn bị túi ấm, các ngươi cũng đừng lui xuống vội, ra ngoại thất đem những việc cần chú ý khi có kinh nguyệt chép ra giấy giao cho Tiểu Thịnh Tử, à, còn có những đồ ăn thích hợp nữa.” Thích Bạch nghĩ Quý U là người sơ ý, vậy thì hắn phải chú ý thay nàng. Thuận tiện xem nàng có thể ăn gì để Ngự thiện phòng chuẩn bị.
Các thái y trong lòng đang cảm thán, Hoàng thượng a, ngài sủng ái Tích tiệp dư bao nhiêu vậy, nguyệt sự mà giống như là sinh ly tử biệt vậy. Làm cho chúng thần cũng sợ hãi. Bất quá trên mặt đều cung kính nói câu tuân chỉ rồi lui ra ngoại thất, ấn theo những gì Hoàng thượng phân phó mà làm. Kiếp trước nhất định Tích tiệp dư đã ăn chay bái phật, bằng không sao có thể có được loại đãi ngộ này.
Quý U cảm thấy sau này nàng không cần gặp người nữa, thật là mất mặt. Mấu chốt là Thích Bạch thật không nghe lời, nàng hoảng loạn nói cho hắn biết không cần gọi thái y, gọi cung nữ của nàng đến là được rồi. Quý U muốn Niệm Hạ lấy băng cho nàng, nàng có thể cảm nhận được quỳ thủy lưu động dưới chân, nhất định là đã nhiễm lên trên chăn rồi.
Thích Bạch đem Quý U đặt lên trên giường, đắp chăn cho nàng thật tốt, vươn tay lên bụng nàng, giúp nàng xoa xoa chậm rãi. Tay Thích Bạch rất ấm áp, làm nàng thấy tốt hơn một chút, liền nhanh chóng nói với hắn “Chàng gọi cung nữ của ta đến đây, để các nàng đi lấy băng kinh nguyệt, chắc đã nhiễm đến trên giường cùng chăn rồi, mau để ta xuống đi.”
Thích Bạch làm sao hiểu được, liền để Tiểu Thịnh Tử phái người gọi cung nữ của Quý U đến. Tay cũng không ngừng lại, tiếp tục xoa bụng nàng “Xuống cái gì mà xuống, nàng nằm yên đi, nhiễm lên giường thì nhiễm thôi, đợi lát nữa gọi người đến đổi là được.” Hai người không nói chuyện nữa, Quý U im lặng hưởng thụ sự săn sóc của Thích Bạch, còn Thích Bạch thì đang chăm chú nhìn Quý U, ôn nhu giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Niệm Hạ nhanh chóng cầm chút băng kinh nguyệt cùng y phục chạy đến Dưỡng Tâm điện, hôm qua nàng đã định nói với chủ tử là quỳ thủy sắp tới, nhưng chủ tử lại quá hưng phấn đi theo Hoàng thượng xuất cung, nàng không có cơ hội nói, hơn nữa nàng cũng không ngờ buổi tối chủ tử lại không hồi Vĩnh Thọ cung.
Niệm Hạ đến Dưỡng Tâm điện, nhìn thấy chủ tử nằm trên giường cùng Hoàng thượng, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ rồi mang chủ tử đi đổi trang phục cùng băng kinh nguyệt. Phát hiện trên giường trên chăn từng phiến màu hồng, Niệm Hạ vô cùng lo lắng, chung quy quỳ thủy là điềm xấu, nhưng mà thấy Hoàng thượng chẳng những không ghét bỏ mà còn không chút kiêng dè ôm lấy chủ tử thì mới yên lòng.
Chờ Quý U thay xong thì thuốc cũng đã sắc được rất tốt, Thích Bạch ôm nàng, cho nàng uống thuốc, nhìn nàng chậm rãi hồi phục sắc mặt hồng nhuận, chân mày nhíu chặt cả một buổi sáng của Thích Bạch mới được buông lỏng.Cho Niệm Hạ lui xuống, sau đó Thích Bạch ôm Quý U lên giường, lúc nãy khi Quý U thay trang phục, Thích Bạch đã đọc qua những điều cần chú ý khi có nguyệt sự mà thái y viết lại, thật sự là hối hận không thôi mà.
Quý U cảm thấy tốt hơn, nhéo tay Thích Bạch một chút “Chàng đừng quá khẩn trương, đây chỉ là một việc nhỏ xíu mà chàng lại gọi nhiều thái y đến như vậy, làm cho ta thật là mất mặt mà.”
Thích Bạch nắm lấy tay Quý U, giúp nàng giữ ấm, “Việc nhỏ sao được, nàng xem nàng đã đau đớn thành cái dạng gì rồi, những thứ thái y viết không nên ăn thì ngày hôm qua nàng đã ăn hết rồi, rượu cũng uống không ít, sao nàng lại không chịu chú ý như thế?” Thích Bạch muốn răn dạy nàng một chút, nàng không chịu để ý đến bản thân, bao nhiêu thứ cấm kỵ đều ăn hết rồi. Có thể hắn quá ít quan tâm đến nàng, bằng không nàng không nhớ thì hắn cũng sẽ nhớ giúp nàng, lời giáo huấn cũng nghẹn xuống, vẫn là nên trách hắn. Thích Bạch sờ đầu Quý U, tự trách bản thân.
Quý U không có nghĩ nhiều như vậy, hôm qua nàng chơi đùa cao hứng như vậy thì làm sao mà chú ý đến mấy chuyện này, hơn nữa sao nàng có thể trách Thích Bạch được, là nàng muốn ăn, cũng là nàng muốn uống rượu, nguyệt sự đương nhiên là do nàng chịu đựng.
Quý U giơ tay đặt lên trán Thích Bạch, “Được rồi nha, chuyện này sao có thể trách chàng, trách chàng chỉ vì chàng gọi quá nhiều thái y đến làm ta mất mặt mà thôi. Không cho phép chàng cau mày, giống như lão già vậy, lần sau ta nhất định sẽ chú ý được không, thân thể ta rất tốt, chỉ là ăn nhầm gì đó nên mới đau, lần sau có chàng bên cạnh chú ý, chắc chắn sẽ không đau chút nào. Không cho phép chàng nói ta ham chơi, cũng không cho nhíu mày tự trách, ta đã tốt hơn nhiều rồi! Nếu chàng thật sự áy náy thì sau này chiều chuộng ta hơn nữa là được rồi!”
Thích Bạch nhìn nàng nói thao thao bất tuyệt để an ủi hắn, tâm tình vừa rồi suy sụp cũng chuyển biến tốt hơn. Mà thôi, lỗi của hắn hắn nhớ là được, sau nay hắn sẽ đối với nàng tốt hơn nữa.
--- ----đường phân cách---- --------
Sắp đến Tết nguyên tiêu, sáng sớm Hoàng hậu, Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi đã cùng ngồi bàn bạc, thảo luận công việc chi tiết. Trong tay ba nàng đều có quyền lực, sau khi thảo luận Hoàng hậu sẽ quyết định lại rồi phân phó cho phủ nội vụ. Phủ nội vụ đã đem danh sách bước đầu giao cho các nàng, vô luận là ca cơ, vũ cơ, nhạc công, thiện thực chi tiết đều phải để ba nàng xem qua mới được, thập phần rườm rà.
Đang lúc thảo luận thì có một cung nữ hoang mang rối loạn ở ngoài cửa Thừa Càn cung hô hoán muốn gặp Hoàng hậu nương nương.
“Vừa sang năm mới đã ở ngoài cửa lớn tiếng kêu la thì còn ra thể thống gì nữa, mau mang nàng vào đây.” Hoàng hậu nghe thấy thanh âm này thì nhướng mày phân phó.
Lục Hiền phi cũng nhíu nhíu mày, ai lại không có quy củ như vậy, ngược lại Trần Trang phi lại nhàn nhạt bình tĩnh lạ thường, dù sao cũng không phải chuyện của nàng, nàng không thèm để ý.
Chỉ thấy một cung nữ thở hổn hển được dẫn vào, vừa tiến vào nội điện Thừa Càn cung liền quỳ xuống dập đầu nói “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hiền phi nương nương, Trang phi nương nương, nô tỳ là cung nữ bên cạnh Mộng lương đệ. Sáng nay Mộng lương đệ đi dạo tản bộ thì vô ý bị trượt chân té ngã, tuy nô tỳ đã đệm dưới thân chủ tử nhưng vẫn thấy máu, hiện tại vô cùng không tốt.”
“Thấy máu thì nhanh chóng đến thái y viện thỉnh thái y, ngươi đến Thừa Càn cung làm cái gì?” Trần Trang phi bĩu môi.
“Hồi nương nương, nô tỳ cũng không cố ý đến quấy rầy các vị nương nương, chỉ là tình huống của Mộng chủ tử không tốt nhưng lúc nô tỳ chạy đến thái y viện thì tất cả thái y đều đã bị gọi đến Dưỡng Tâm điện, bên trong chỉ còn vài vị thái y học việc, y nữ sai sử cùng y nữ bốc thuốc. Thái y học việc đã đến xem cho Mộng chủ tử, nhưng nô tỳ vẫn không yên lòng, mới đến tìm nương nương, hy vọng có thể có hai vị thái y chính thức đến xem Mộng chủ tử.”
“Tình huống của chủ tử ngươi bây giờ thế nào?” Cái Hoàng hậu để ý là Mộng lương viện thế nào rồi, đứa nhỏ trong bụng nàng không thể xảy ra chuyện gì được.
“Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ thấy thái y học việc đến xem cho Mộng chủ tử thì vội vàng chạy đến đây, cầu Hoàng hậu nương nương phái hai danh thái y cho Mộng chủ tử, hài tử mới trọng yếu a.” Bình Nhi từ lúc nhập cung liền đi theo Mộng lương đệ, cũng đã ba năm rồi, cuối cùng Mộng lương đệ cũng có thai, nếu có thể sinh ra hoàng tử thì nửa đời sau không còn lo lắng gì nữa, chính mình đi theo chủ tử này cũng sẽ tốt lên. Trước ba tháng nhất định phải ổn định thai nhi, mắt thấy sắp đầy ba tháng thì Mộng lương đệ lại đột nhiên chảy máu, nàng cũng chỉ là một người không hiểu biết nhiều, bên người chủ tử lại không có ma ma nào nên nàng chỉ có thể đi tìm thái y, nhưng thái y lại không có, thái y học việc y thuật không biết ra sao, cho nên nàng nhanh chóng đến cầu Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nghĩ nghĩ, phân phó cung nữ bên cạnh đi Dưỡng Tâm điện hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Tin tức truyền đến làm cho mấy người Hoàng hậu ngây người ra một lúc, không ngờ hôm qua Tích tiệp dư lại hầu tẩm ở Dưỡng Tâm điện, sáng sớm các thái y đều chạy đến đó xem bệnh cho nàng. Trần Trang phi không nhịn được, cười lạnh một chút.
Hoàng hậu nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, nói với nàng “Ngươi đến thái y viện, tìm Trương thái y chuẩn bệnh cho chủ tử ngươi đi, nói là bản cung phân phó, xem xong hồi báo một chút là được.”
Bình Nhi nhanh chóng dập đầu tạ ơn, đứng dậy chạy về hướng thái y viện. “Hoàng hậu nương nương, Tích tiệp dư này có phải là thị sủng mà kiêu không? Cũng không phải sắp chết, để nhiều thái y như thế đến chuẩn bệnh gì cho nàng chứ.” Trần Trang phi nắm chặt khăn tay nói.
Nội tâm Lục Hiền phi cũng không bình tĩnh, mỗi ngày Tích tiệp dư đều được thị tẩm, các nàng nghe một chút rồi nén giận coi như xong, nhưng mà thị tẩm tại Dưỡng Tâm điện, một đám thái y chuẩn bệnh cho nàng ta thì có phải là quá cuồng vọng rồi không.
“Được rồi, chúng ta cũng chưa rõ ràng tình hình thực tế lắm, chờ hai ngày nữa gọi Tích tiệp dư đến hỏi là được, nếu như nàng thị sủng mà kiêu, hại Hoàng thượng rối loạn kỷ cương, bản cung tuyệt không nương tay!” Hoàng thượng làm việc thế nào, Hoàng hậu không hiểu rõ, nhưng hôm nay Hoàng thượng vừa truyền thái y nàng đã đến tìm Tích tiệp dư thì quá ngu xuẩn rồi. Hơn nữa Hoàng hậu cũng không muốn quản chuyện này lắm, các ngươi xem không quen thì tự mình đi thu thập Tích tiệp dư đi!
Hoàng hậu nhìn Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi đang ngồi phía dưới, bản cung tranh này tranh kia làm gì, bản cung đã là Hoàng hậu là đủ rồi!
Mùng một đầu năm, trời vừa sáng, khắp nơi đều là sương mù.
Gió lạnh thấu xương, nhưng ở tại quảng trường có một hàng dài nhạc công trang trọng, nghiêm túc, âm thanh tấu nhạc vang tới tận trời.
Văn võ bá quan đều tập trung tại quảng trường Bảo Hòa điện để nghe Hoàng đế chúc Tết, mừng năm mới. Chuyện tối hôm qua, bọn họ giống như là không biết một chút gì, tất cả đều quỳ theo cấp bậc bái triều.
Lúc đứng lên, hai Học sĩ hàn lâm viện tuyên đọc lời tổng kết năm cũ và chúc mừng năm mới đầy triển vọng. Tuyên đọc xong, chúng đại thần lại quỳ lạy lần nữa, sau đó Hoàng đế bệ hạ phát hà bao cho từng quan viên xem như phần thưởng, việc chúc Tết cũng đã hoàn tất.
Lúc kết thúc tiết trời vẫn còn sớm, Thích Bạch liền mang theo Tiểu Thịnh Tử đi đến Vĩnh Thọ cung.
Tiểu Thịnh Tử cố hết sức chạy theo Hoàng đế, giờ này Tích tiệp dư còn chưa có thức dậy đâu nha, ngài sốt ruột cái gì a. Nhưng mà hắn cũng không dám nói, cứ như vậy nửa đi nửa chạy theo Hoàng đế hướng về Vĩnh Thọ cung.
Niệm Hạ cùng Xuân Thúy thấy Hoàng đế mới giờ này đã đến Vĩnh Thọ cung liền nhanh chóng quỳ xuống nghênh đón. Thích Bạch nói câu đứng lên đi, rồi vội vàng tiến vào nội điện, hơn nữa hắn còn đóng cửa lại.
Tiểu Thịnh Tử đứng bên ngoài phát hiện bên người Niệm Hạ có thêm người mới.
Xuân Thúy chính là nhị đẳng cung nữ của Vĩnh Thọ cung, phụ trách việc vặt, nhưng chủ tử đem Linh Đông điều đi lãnh cung chiếu cố Quý quý nghi nên nàng mới có thể đến hầu hạ chủ tử. Tuy rằng các nàng đều không biết tối qua xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện Quý quý nghi bị biếm vào lãnh cung các nàng vẫn biết được.
Thích Bạch vừa tiến vào nội thất liền cởi áo khoác ra. Vừa từ bên ngoài trở về, không thể để khí lạnh ảnh hưởng đến U U của hắn được. Vén sa giường lên, hắn liền nhìn thấy Quý U đang nằm sấp, ngủ say trên giường. Bờ môi nở nang hơi chu ra, Thích Bạch không hề nghĩ ngợi hôn lên môi nàng, đây là điều hắn đã tưởng niệm cả đêm qua.
Sợ đánh thức nàng nên động tác của Thích Bạch cũng không lớn, hôn hai cái, nhẹ nhàng miết môi nàng rồi cởi quần áo lên giường cùng nàng nằm xuống. Hắn không muốn nàng nằm sấp mãi như vậy nên vươn tay ôm nàng vào lòng, nhìn nàng ngoan ngoãn tìm tư thế quen thuộc nhất rồi lại ngủ say, hắn mới yên tâm.
Lúc Quý U ngủ không thích mặc quần áo, nàng cũng không cho hắn mặc, nói không thoải mái. Thích Bạch lúc ấy ngoài miệng thì trách cứ nàng yếu ớt, trong lòng lại đặc biệt hưởng thụ. Da thịt Quý U mịn màng, trắng trẻo, kề bên da thịt hắn, hai con thỏ lớn của nàng dính sát vào lồng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại áp lên cổ hắn, từng hơi thở của nàng hắn đều có thể cảm nhận được, cánh tay thon nhẹ ôm lấy cổ hắn, Thích Bạch cứ ôm nàng như vậy, ngắm mãi không chán.
Nhìn một chút đã cảm thấy không thỏa mãn, tay liền tiến lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, cái mũi nhỏ khéo léo, đôi tai đáng yêu, tràn ngập dục vọng vuốt ve đôi môi gợi cảm của nàng, thẳng đến khi đôi môi ngày càng đỏ tươi, tiên diễm, hắn mới không nhịn được nữa, liền ngậm lấy môi nàng.
Thích Bạch vừa hôn lên thì không dừng lại được nữa, trực tiếp để nàng nằm ngang trên giường, áp lên người nàng. Cái lưỡi linh hoạt của Thích Bạch cạy mở răng nàng, tham lam cướp lấy từng hơi thở của nàng, thẳng đến khi nàng hô hấp nặng nhọc, ân một tiếng chậm rãi mở hai mắt, Thích Bạch mới thỏa mãn, dừng động tác, ngắm Quý U.
Quý U chưa kịp thích ứng, híp mắt nhìn Thích Bạch, bĩu môi một cái rồi… nghiêng người ngủ tiếp.
“Bại hoại, thật vất vả mới không nghĩ tới ngài, bây giờ thiếp ngủ ngài cũng chạy đến trong mộng quấy rối. Mau tránh ra, thần thiếp muốn ngủ!”
Thích Bạch nghe nàng đuổi hắn tránh ra cũng không thấy giận, cứ vui vẻ ân một tiếng. Hắn cũng thương xót nàng vừa mới ngủ được nha, so với nụ hôn nóng cháy lúc nãy, làm cho nàng không thở được, lúc này hắn hôn nhẹ nhàng, hôn lên cái cổ non mịn của nàng, dừng lại trước ngực nàng, không ngừng qua lại liếm lên hai con thỏ lớn, tay cũng không hề nhàn rỗi, hướng về dưới thân nàng tìm kiếm.
Tiểu nhân nhi của hắn thật mẫn cảm, Thích Bạch không thèm để ý Quý U nổi lên phản ứng, giãy giụa muốn ngủ, cứ tiếp tục nỗ lực khiêu khích nàng. Thích Bạch hôn một đường xuống thẳng phía dưới, đến nơi hắn yêu thương hung hăng hôn lên, tiểu nhân nhi này rốt cuộc chịu không nổi rên rỉ “Ân…A…” thành tiếng. Lúc này Thích Bạch mới đến bên tai nàng, dụ hoặc hỏi “Làm sao vậy U U?Bảo bối của trẫm muốn sao?”
Quý U đã tỉnh nhưng không thèm để ý hắn vì nàng còn muốn ngủ tiếp, tối qua nàng thức rất khuya mới ngủ được. Nhưng nàng đâu có hôn mê, loại thời điểm này, làm sao mà nàng không có phản ứng cho được.
Đôi chân thon dài của Quý U quấn lên eo Thích Bạch, môi nàng ghé vào tai hắn, thổi một hơi, vừa ngậm vừa nói.
“Nhanh lên, bảo bối muốn.”
Cả người Thích Bạch run lên, cảm nhận được sự phản ứng mãnh liệt của bản thân, nắm chặt lấy eo nhỏ của nàng, ra sức tiến lên trong cơ thể nàng.
“Bảo bối sao lại ngoan như vậy, thật là chọc người yêu mến.” Thích Bạch hôn lên tai của Quý U, nhìn tay của hai người đan vào nhau, một đôi vòng ngọc sáng lấp lánh ở cùng một chỗ.
“Ân... A… Chàng một chút cũng không ngoan, thiếp không thích chàng nữa.” Quý U cắn lên bả vai của hắn.
“Trẫm về sau càng lúc càng ngoan, U U thích trẫm nhiều hơn nữa được không?”
Nhìn Thích Bạch nghiêm túc hỏi mình, Quý U liền nói “Được”. Làm cho Thích Bạch càng kích động hơn, tiếp tục dùng sức.
Thẳng đến lúc Quý U mệt mỏi, chân đau, lưng nhuyễn, nàng đành dụ dỗ Thích Bạch “U U thật sự không được, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không, người ta muốn nghỉ ngơi mà.” Thích Bạch thấy nàng thật sự mệt mỏi mới tăng tốc đụng thêm vài cái kết thúc buổi sáng hoan ái này.
Đến lúc hô hấp của cả hai đều đã bình phục, Thích Bạch liền cho người mang nước nóng tới, cùng Quý U tắm rửa, lúc tắm cũng không nhịn được làm một lần nữa, nhìn thấy tiểu nhân nhi được hắn để trong bồn tắm, cùng hắn điên đảo, hắn không cách nào khống chế được bản thân, không ngừng va chạm trong thân thể nàng.
Thời điểm Thích Bạch ôm Quý U đến trên giường, dù chỉ một chút khí lực để cách xa nam nhân này nàng cũng không có, lúc này hắn chỉ ôm nàng vào trước ngực, ngắm nàng chăm chú.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thích Bạch mới chậm rãi mở miệng “Bảo bối, nàng có trách trẫm đem Quý quý nghi biếm vào lãnh cung không?”
Quý U nghe thấy lời này liền kinh ngạc mở mắt “Vì sao lại trách ngài, tuy rằng thần thiếp không biết vì sao tỷ tỷ lại trở nên như vậy… Nhưng trước mặt tất cả mọi người làm như thế là đánh mất thể diện của ngài. Thần thiếp cũng biết nếu ngài không làm như vậy sẽ không ngăn được lời xì xào của các đại thần. Thần thiếp vô cùng cảm kích Hoàng thượng đã không xử tử tỷ tỷ, càng cảm tạ ngài không xử phạt phụ thân, càng thấy may mắn vì ngài không chán ghét thần thiếp…”
“Suy nghĩ lung tung! Trẫm làm sao lại chán ghét nàng, Quý quý nghi là Quý quý nghi, nàng là nàng, trẫm cũng chỉ thích nàng mà thôi! Hiểu chưa? Sau này không cho phép nàng gọi nàng ta là tỷ tỷ nữa.”
Thích Bạch không muốn U U của hắn nhớ tới nữ nhân kia nữa, có người tỷ tỷ như vậy chỉ làm cuộc sống nàng thêm khổ sở thôi! Phương pháp đơn giản nhất là quên nàng ta đi, tốt nhất là trong lòng U U cũng chỉ có mình hắn mà thôi!
Nói xong phát hiện thấy giọng điệu của mình không tốt lắm, muốn nói tiếp lại bị Quý U hôn lên môi “U U biết, ngài khẳng định là thích U U mà.”
Thích Bạch cười cười rồi ôm nàng thật chặt, đây là nữ nhân của hắn.
“Hoàng thượng, U U đem Linh Đông đưa tới hầu hạ Quý quý nghi được không?”
“Vậy người bên cạnh nàng có đủ dùng không?” Linh Đông là ai Thích Bạch cũng không biết, phái đi chiếu cố thì cứ đi thôi, dù sao ở trong lãnh cung có người chiếu cố hay không cũng như nhau. Chính là U U có đủ người hầu hạ bên người là được.
Quý U cũng muốn nói cho Hoàng đế nghe nàng cùng Quý Như quan hệ không hề tốt như vậy. Mỗi ngày đều diễn cảnh tỷ muội tình thâm thật là bất đắc dĩ. Nói cho Hoàng đế biết thì lúc Quý Như tiếp tục bày mưu tính kế, Hoàng đế cũng không cần quan tâm đến cảm nghĩ của Quý U để rồi lại tha cho nàng ta.
“Quý quý nghi quả thức khiến trẫm chán ghét, nàng ta bị biếm đến lãnh cung hoàn toàn là tự làm tự chịu, cùng nàng không có chút quan hệ nào. Trẫm nhìn ra Quý Lĩnh là thật sự yêu thương nàng, trẫm sẽ sắp xếp để nàng cũng ông ấy gặp mặt.”
“Thật sao?” Quý U rất muốn gặp mặt phụ thân nàng, tốt nhất là cũng có thể trông thấy mẫu thân, nên nàng vô cùng hưng phấn.
Thích Bạch nhìn nàng như vậy lại muốn cười. Chỉ chút chuyện như vậy thì hắn lừa nàng làm gì, đợi lúc Quý Lĩnh hạ triều thì hắn an bài cho bọn họ gặp mặt cũng chỉ là chuyện hết sức đơn giản. Nhưng hắn liền nghĩ tới chuyện mình vừa phạt Quý Lĩnh ba tháng đóng cửa kiểm điểm thì không cười được nữa. Tuy rằng hắn phạt như vậy là không nặng, đích nữ của Quý Lĩnh phạm tội như vậy, dù bị giáng cấp cũng không lạ. Nhưng Quý Lĩnh cũng là phụ thân của U U!
“Tất nhiên là thật, ba tháng sau trẫm sẽ cho nàng gặp phụ thân.” Thích Bạch đảm bảo với nàng.
Quý U biết gần đây thì không thể nào gặp được, phụ thân vì chuyện của Quý Như mà phải đóng cửa kiểm điểm. Nhưng chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến nàng thỏa mãn, về phần mẫu thân, hẳn là sẽ sớm gặp được thôi. Dù sao thì chuyện Quý Như bị biếm vào lãnh cung, mẫu thân của nàng ta cũng sẽ tới gặp nàng, lúc đó mà không mang theo mẫu thân nàng cùng tiến cung thì không có chuyện gì để nói cả!
“Hoàng thượng, ngài đối với U U thật tốt.” Nói xong liền leo lên người hắn, ôm thật chặt.
Thích Bạch hưởng thụ cảm giác Quý U ỷ lại mình, trong lòng vẫn thấy thấp thỏm. Thích Bạch nghĩ nàng hiện tại đang cao hứng như vậy, hắn có thể tranh thủ giải thích chuyện của Hoa lương viện cùng Mộng lương đệ, nhưng mà, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
“Hoàng thượng, U U cũng muốn cùng ngài sinh hạ hài tử, chỉ thuộc về hai chúng ta.” Quý U ghé người lên ngực Thích Bạch, nói xong thì cảm nhận được hô hấp của hắn cứng lại.
Thích Bạch nâng đầu nàng lên, nhìn đôi mắt hồng hồng của nàng hỏi “Trách trẫm sao? Oán trẫm sao?” Hắn rất khẩn trương, sợ nàng nói không oán không trách nhưng cũng sợ nói nói oán hắn, trách hắn.
Nước mắt Quý U rơi lã chã trên tay Thích Bạch đang giữ cằm nàng, nàng cũng cảm thấy xót xa.
“Ta tự nói với bản thân không thể oán chàng, không thể trách chàng, mỗi nữ nhân trong hậu cung đều yêu chàng giống như ta vẫn yêu, ta không có tư cách đi oán giận. Nhưng nó không nghe lời ta nói.” Hình như nàng không có thói quen xưng “Ta”, hình như nàng cũng không có thói quen nói lời yêu trực tiếp như vậy, nàng nói chuyện không thông thuận chút nào, nói đến cuối lại nắm tay Thích Bạch đặt lên ngực nàng, làm hắn cảm nhận được nhịp tim nàng đang đập vì hắn.
“Nó không nghe lời ta nói, tối qua đến giờ nó vẫn nhói đau, đau đến không ngủ được, đau đến mức làm cho ta không kiềm chế được phải nhớ chàng, đau đến lòng dạ tan nát buộc ta phải quên chàng.” Quý U nói đến câu cuối cùng đã là đau khóc thành tiếng, dường như lòng đầy đau đớn chỉ có thể phát tiết qua tiếng khóc.
Thích Bạch cảm nhận nhịp đập của nàng, nỗi đau của nàng như thấm vào bàn tay hắn, truyền vào lòng hắn. Khóe mắt Thích Bạch cũng đã ướt át, nàng là nữ nhân của hắn, là U U của hắn.
“Nàng không cần khổ sở như vậy có được không, đều tại trẫm không tốt, đều là trẫm không đúng, sau này trẫm tuyệt đối sẽ không như vậy nữa được không, trẫm sẽ chỉ cùng U U sinh hạ hài tử có được không? Không cho phép nàng quên trẫm!” Thích Bạch nghĩ, Quý U dù oán hắn, trách hắn, hận hắn cũng được, chỉ cần nàng đừng khóc, nàng khóc lòng hắn cũng đau. Tối qua hắn đã suy nghĩ rõ ràng rồi, hắn không thích nữ nhân khác, càng không cùng nữ nhân khác sinh đứa nhỏ.
Hắn thích nàng yêu hắn sâu đậm, hắn để ý đến tâm tình của nàng, nàng không vui hắn sẽ dỗ dành, nàng khó chịu hắn lại hận bản thân không thể khó chịu thay nàng. Hắn không biết yêu là như thế nào nhưng hắn biết hắn thích Quý U.
“Về sau trước mặt ta không cần quy củ nữa, ta và nàng, ta sẽ luôn nói như vậy.” Thích Bạch tiếp tục nói bên tai Quý U.
Nhìn nàng gật gật đầu rồi lại chôn đầu vào ngực hắn ngủ, Thích Bạch chỉ thấy dở khóc dở cười. Vốn muốn tiếp tục nói chuyện với nàng, nhưng thấy nàng tối qua chắc là không ngủ đủ nên đành thôi, mà kệ, tự hắn biết là được rồi.
Thích Bạch đắp chăn cho Quý U, khóe miệng khẽ cười, cũng chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon. Tối qua hắn cũng chưa ngủ đủ đâu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không phải tự nhiên mà Quý U tỉnh dậy, nàng là bị đau nên tỉnh.
Quý U quên mất là sắp đến nguyệt sự của bản thân, đêm qua uống rượu rồi còn ăn cay, cơn đau kéo đến từng trận, trước mắt một mảnh đen ngòm, Quý U khống chế không được, phát ra tiếng rên rỉ, đau đớn.
Thích Bạch nghe thấy âm thanh, mở mắt ra đã thấy sắc mặt trắng bệch của Quý U, hắn nhanh chóng ngồi dậy “Nàng sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Nói xong liền gọi Tiểu Thịnh Tử đi truyền thái y.
Quý U gắng sức ngẩng đầu kéo Thích Bạch, không cho hắn truyền thái y “Không được, ta chỉ đau một lát rồi lại khỏe lên thôi.” Vừa nói xong thì bụng lại đau đớn không nói nên lời.
“Hồ nháo, nàng xem nàng đã đau đến mức nào rồi.” Thích Bạch nói vậy nhưng trong lòng lo lắng không thôi, hắn thật sợ nàng có chuyện gì, lại gào thét Tiểu Thịnh Tử phái người bắt thái y đến.
Tiểu Thịnh Tử vốn đã phái người đi gọi, nghe Hoàng thượng phân phó xong, không nán lại nữa, tự mình nhanh chóng chạy đến thái y viện gọi nhiều người một chút, khẳng định là Tích tiệp dư nương nương xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã gấp thành bộ dạng gì rồi.
Quý U là lần đầu tiên bởi vì nguyệt sự đến mà đau muốn ngất xỉu, cả người đổ mồ hôi lạnh, bụng từng trận đau đớn khiến nàng không nói nên lời. Nhưng nàng vội muốn chết, nàng không thể tưởng tượng nổi lát nữa vẻ mặt của một phòng nam thái y chuẩn đoán nàng đau đớn vì nguyệt sự đến sẽ trở thành như thế nào.
Nhưng nàng càng gấp thì càng không nói nên lời, liền nhéo tay Thích Bạch, Thích Bạch cảm nhận được nàng nhéo tay hắn, nhưng nàng không có chút khí lực nào, hắn gấp đến mức mắt cũng đỏ lên.
Thích Bạch lấy chăn bao lấy Quý U, ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi dỗ dành “Ngoan, nàng đừng sợ, thái y sẽ đến ngay thôi.” Thích Bạch muốn Quý U đừng sợ, nhưng hắn lại sợ, lúc bình thường hắn có thể tra xét nàng xem chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại, một chút bình tĩnh hắn cũng không có.
Tuy rằng Thích Bạch đối với mẫu hậu hắn không có cảm tình, nhưng hắn nhớ rõ bộ dáng lúc mẫu hậu rời đi, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy nhược, phụ hoàng hắn khóc rống giữ lại, tiếng khóc của nô tài đầy phòng, hắn chỉ lạnh lùng đứng ở một bên đau đớn trong lòng. Có lẽ lúc ấy có chút trào phúng, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại rất đau, thì ra, cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu thương đau đớn chính là như vậy.
Hắn phảng phất nghe được Quý U ghé vào tai hắn nói gì đó, nhưng không nghe được cái gì rõ ràng, chỉ ôm thật chặt nàng lâm vào hồi ức. Lúc này Tiểu Thịnh Tử cuống quýt mang theo thái y tiến vào nội thất Dưỡng Tâm điện, cảnh tượng trước mắt làm trong lòng mọi người trầm xuống, Hoàng thượng đang ôm Tích tiệp dư trong ngực, ánh mắt đỏ bừng, Tích tiệp dư đang chịu đau cật lực lắc lắc Hoàng thượng nhưng ngài lại ngồi sửng sốt bất động.
Mọi người chỉnh tề quỳ xuống hô “Tham kiến Hoàng thượng” rốt cuộc cũng làm Thích Bạch hồi thần, Thích Bạch nhìn cả phòng thái y liền mau để bọn họ tiến tới bắt mạch cho Quý U. Mấy thái y thay nhau bắt mạch, xong đều đưa mắt nhìn nhau, không biết phải tìm từ gì để nói ra.
Thích Bạch nhìn bộ dáng của họ thì trong lòng nháy mắt trầm xuống, hô lên “Đây là tình huống gì? Trẫm muốn nghe tình hình thực tế.”
Đỗ thái y thật bất đắc dĩ, nhìn thần tình của các vị đồng nghiệp, chỉ hắn là có thể nói ra. Quả thật cũng nên để Đỗ thái y nói, Đỗ thái y là người đức cao vọng trọng nhất thái y viện, trước đây chỉ thăm bệnh cho Hoàng thượng, nhưng cũng không phải lần đầu tiên thăm bệnh cho Tích tiệp dư. Trương thái y là thánh thủ phụ khoa, nhưng trước mặt Đỗ thái y cũng muốn lui một bước.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Tích tiệp dư nương nương thân thể khỏe mạnh, hẳn là bình thường khi nguyệt sự đến sẽ không có cảm giác đau đớn. Nương nương hôm qua dùng rượu quá độ, dùng thức ăn cay và lạnh tạo thành kích thích cực lớn đối với thân thể, máu lưu thông chậm trễ mang đến đau đớn. Thần kê đơn thuốc, nương nương uống vào có thể giảm bớt, hơn nữa dùng túi ấm chườm lên, sau mấy canh giờ bệnh trạng tự nhiên sẽ biến mất.”
Thích Bạch nghe lời đáp của Đỗ thái y thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không thấy xấu hổ gì, hắn chỉ biết nàng không có chuyện gì là tốt rồi. Thích Bạch không hề biết nữ nhân lúc đến nguyệt sự lại phiền toái như vậy, nữ nhân trong hậu cung mà đến nguyệt sự thì báo cho kính sự phòng là xong, Thích Bạch chưa từng thấy qua.
“Nhanh chóng đi sắc thuốc cho Tích tiệp dư, Tiểu Thịnh Tử đi chuẩn bị túi ấm, các ngươi cũng đừng lui xuống vội, ra ngoại thất đem những việc cần chú ý khi có kinh nguyệt chép ra giấy giao cho Tiểu Thịnh Tử, à, còn có những đồ ăn thích hợp nữa.” Thích Bạch nghĩ Quý U là người sơ ý, vậy thì hắn phải chú ý thay nàng. Thuận tiện xem nàng có thể ăn gì để Ngự thiện phòng chuẩn bị.
Các thái y trong lòng đang cảm thán, Hoàng thượng a, ngài sủng ái Tích tiệp dư bao nhiêu vậy, nguyệt sự mà giống như là sinh ly tử biệt vậy. Làm cho chúng thần cũng sợ hãi. Bất quá trên mặt đều cung kính nói câu tuân chỉ rồi lui ra ngoại thất, ấn theo những gì Hoàng thượng phân phó mà làm. Kiếp trước nhất định Tích tiệp dư đã ăn chay bái phật, bằng không sao có thể có được loại đãi ngộ này.
Quý U cảm thấy sau này nàng không cần gặp người nữa, thật là mất mặt. Mấu chốt là Thích Bạch thật không nghe lời, nàng hoảng loạn nói cho hắn biết không cần gọi thái y, gọi cung nữ của nàng đến là được rồi. Quý U muốn Niệm Hạ lấy băng cho nàng, nàng có thể cảm nhận được quỳ thủy lưu động dưới chân, nhất định là đã nhiễm lên trên chăn rồi.
Thích Bạch đem Quý U đặt lên trên giường, đắp chăn cho nàng thật tốt, vươn tay lên bụng nàng, giúp nàng xoa xoa chậm rãi. Tay Thích Bạch rất ấm áp, làm nàng thấy tốt hơn một chút, liền nhanh chóng nói với hắn “Chàng gọi cung nữ của ta đến đây, để các nàng đi lấy băng kinh nguyệt, chắc đã nhiễm đến trên giường cùng chăn rồi, mau để ta xuống đi.”
Thích Bạch làm sao hiểu được, liền để Tiểu Thịnh Tử phái người gọi cung nữ của Quý U đến. Tay cũng không ngừng lại, tiếp tục xoa bụng nàng “Xuống cái gì mà xuống, nàng nằm yên đi, nhiễm lên giường thì nhiễm thôi, đợi lát nữa gọi người đến đổi là được.” Hai người không nói chuyện nữa, Quý U im lặng hưởng thụ sự săn sóc của Thích Bạch, còn Thích Bạch thì đang chăm chú nhìn Quý U, ôn nhu giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Niệm Hạ nhanh chóng cầm chút băng kinh nguyệt cùng y phục chạy đến Dưỡng Tâm điện, hôm qua nàng đã định nói với chủ tử là quỳ thủy sắp tới, nhưng chủ tử lại quá hưng phấn đi theo Hoàng thượng xuất cung, nàng không có cơ hội nói, hơn nữa nàng cũng không ngờ buổi tối chủ tử lại không hồi Vĩnh Thọ cung.
Niệm Hạ đến Dưỡng Tâm điện, nhìn thấy chủ tử nằm trên giường cùng Hoàng thượng, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ rồi mang chủ tử đi đổi trang phục cùng băng kinh nguyệt. Phát hiện trên giường trên chăn từng phiến màu hồng, Niệm Hạ vô cùng lo lắng, chung quy quỳ thủy là điềm xấu, nhưng mà thấy Hoàng thượng chẳng những không ghét bỏ mà còn không chút kiêng dè ôm lấy chủ tử thì mới yên lòng.
Chờ Quý U thay xong thì thuốc cũng đã sắc được rất tốt, Thích Bạch ôm nàng, cho nàng uống thuốc, nhìn nàng chậm rãi hồi phục sắc mặt hồng nhuận, chân mày nhíu chặt cả một buổi sáng của Thích Bạch mới được buông lỏng.Cho Niệm Hạ lui xuống, sau đó Thích Bạch ôm Quý U lên giường, lúc nãy khi Quý U thay trang phục, Thích Bạch đã đọc qua những điều cần chú ý khi có nguyệt sự mà thái y viết lại, thật sự là hối hận không thôi mà.
Quý U cảm thấy tốt hơn, nhéo tay Thích Bạch một chút “Chàng đừng quá khẩn trương, đây chỉ là một việc nhỏ xíu mà chàng lại gọi nhiều thái y đến như vậy, làm cho ta thật là mất mặt mà.”
Thích Bạch nắm lấy tay Quý U, giúp nàng giữ ấm, “Việc nhỏ sao được, nàng xem nàng đã đau đớn thành cái dạng gì rồi, những thứ thái y viết không nên ăn thì ngày hôm qua nàng đã ăn hết rồi, rượu cũng uống không ít, sao nàng lại không chịu chú ý như thế?” Thích Bạch muốn răn dạy nàng một chút, nàng không chịu để ý đến bản thân, bao nhiêu thứ cấm kỵ đều ăn hết rồi. Có thể hắn quá ít quan tâm đến nàng, bằng không nàng không nhớ thì hắn cũng sẽ nhớ giúp nàng, lời giáo huấn cũng nghẹn xuống, vẫn là nên trách hắn. Thích Bạch sờ đầu Quý U, tự trách bản thân.
Quý U không có nghĩ nhiều như vậy, hôm qua nàng chơi đùa cao hứng như vậy thì làm sao mà chú ý đến mấy chuyện này, hơn nữa sao nàng có thể trách Thích Bạch được, là nàng muốn ăn, cũng là nàng muốn uống rượu, nguyệt sự đương nhiên là do nàng chịu đựng.
Quý U giơ tay đặt lên trán Thích Bạch, “Được rồi nha, chuyện này sao có thể trách chàng, trách chàng chỉ vì chàng gọi quá nhiều thái y đến làm ta mất mặt mà thôi. Không cho phép chàng cau mày, giống như lão già vậy, lần sau ta nhất định sẽ chú ý được không, thân thể ta rất tốt, chỉ là ăn nhầm gì đó nên mới đau, lần sau có chàng bên cạnh chú ý, chắc chắn sẽ không đau chút nào. Không cho phép chàng nói ta ham chơi, cũng không cho nhíu mày tự trách, ta đã tốt hơn nhiều rồi! Nếu chàng thật sự áy náy thì sau này chiều chuộng ta hơn nữa là được rồi!”
Thích Bạch nhìn nàng nói thao thao bất tuyệt để an ủi hắn, tâm tình vừa rồi suy sụp cũng chuyển biến tốt hơn. Mà thôi, lỗi của hắn hắn nhớ là được, sau nay hắn sẽ đối với nàng tốt hơn nữa.
--- ----đường phân cách---- --------
Sắp đến Tết nguyên tiêu, sáng sớm Hoàng hậu, Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi đã cùng ngồi bàn bạc, thảo luận công việc chi tiết. Trong tay ba nàng đều có quyền lực, sau khi thảo luận Hoàng hậu sẽ quyết định lại rồi phân phó cho phủ nội vụ. Phủ nội vụ đã đem danh sách bước đầu giao cho các nàng, vô luận là ca cơ, vũ cơ, nhạc công, thiện thực chi tiết đều phải để ba nàng xem qua mới được, thập phần rườm rà.
Đang lúc thảo luận thì có một cung nữ hoang mang rối loạn ở ngoài cửa Thừa Càn cung hô hoán muốn gặp Hoàng hậu nương nương.
“Vừa sang năm mới đã ở ngoài cửa lớn tiếng kêu la thì còn ra thể thống gì nữa, mau mang nàng vào đây.” Hoàng hậu nghe thấy thanh âm này thì nhướng mày phân phó.
Lục Hiền phi cũng nhíu nhíu mày, ai lại không có quy củ như vậy, ngược lại Trần Trang phi lại nhàn nhạt bình tĩnh lạ thường, dù sao cũng không phải chuyện của nàng, nàng không thèm để ý.
Chỉ thấy một cung nữ thở hổn hển được dẫn vào, vừa tiến vào nội điện Thừa Càn cung liền quỳ xuống dập đầu nói “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hiền phi nương nương, Trang phi nương nương, nô tỳ là cung nữ bên cạnh Mộng lương đệ. Sáng nay Mộng lương đệ đi dạo tản bộ thì vô ý bị trượt chân té ngã, tuy nô tỳ đã đệm dưới thân chủ tử nhưng vẫn thấy máu, hiện tại vô cùng không tốt.”
“Thấy máu thì nhanh chóng đến thái y viện thỉnh thái y, ngươi đến Thừa Càn cung làm cái gì?” Trần Trang phi bĩu môi.
“Hồi nương nương, nô tỳ cũng không cố ý đến quấy rầy các vị nương nương, chỉ là tình huống của Mộng chủ tử không tốt nhưng lúc nô tỳ chạy đến thái y viện thì tất cả thái y đều đã bị gọi đến Dưỡng Tâm điện, bên trong chỉ còn vài vị thái y học việc, y nữ sai sử cùng y nữ bốc thuốc. Thái y học việc đã đến xem cho Mộng chủ tử, nhưng nô tỳ vẫn không yên lòng, mới đến tìm nương nương, hy vọng có thể có hai vị thái y chính thức đến xem Mộng chủ tử.”
“Tình huống của chủ tử ngươi bây giờ thế nào?” Cái Hoàng hậu để ý là Mộng lương viện thế nào rồi, đứa nhỏ trong bụng nàng không thể xảy ra chuyện gì được.
“Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ thấy thái y học việc đến xem cho Mộng chủ tử thì vội vàng chạy đến đây, cầu Hoàng hậu nương nương phái hai danh thái y cho Mộng chủ tử, hài tử mới trọng yếu a.” Bình Nhi từ lúc nhập cung liền đi theo Mộng lương đệ, cũng đã ba năm rồi, cuối cùng Mộng lương đệ cũng có thai, nếu có thể sinh ra hoàng tử thì nửa đời sau không còn lo lắng gì nữa, chính mình đi theo chủ tử này cũng sẽ tốt lên. Trước ba tháng nhất định phải ổn định thai nhi, mắt thấy sắp đầy ba tháng thì Mộng lương đệ lại đột nhiên chảy máu, nàng cũng chỉ là một người không hiểu biết nhiều, bên người chủ tử lại không có ma ma nào nên nàng chỉ có thể đi tìm thái y, nhưng thái y lại không có, thái y học việc y thuật không biết ra sao, cho nên nàng nhanh chóng đến cầu Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nghĩ nghĩ, phân phó cung nữ bên cạnh đi Dưỡng Tâm điện hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Tin tức truyền đến làm cho mấy người Hoàng hậu ngây người ra một lúc, không ngờ hôm qua Tích tiệp dư lại hầu tẩm ở Dưỡng Tâm điện, sáng sớm các thái y đều chạy đến đó xem bệnh cho nàng. Trần Trang phi không nhịn được, cười lạnh một chút.
Hoàng hậu nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, nói với nàng “Ngươi đến thái y viện, tìm Trương thái y chuẩn bệnh cho chủ tử ngươi đi, nói là bản cung phân phó, xem xong hồi báo một chút là được.”
Bình Nhi nhanh chóng dập đầu tạ ơn, đứng dậy chạy về hướng thái y viện. “Hoàng hậu nương nương, Tích tiệp dư này có phải là thị sủng mà kiêu không? Cũng không phải sắp chết, để nhiều thái y như thế đến chuẩn bệnh gì cho nàng chứ.” Trần Trang phi nắm chặt khăn tay nói.
Nội tâm Lục Hiền phi cũng không bình tĩnh, mỗi ngày Tích tiệp dư đều được thị tẩm, các nàng nghe một chút rồi nén giận coi như xong, nhưng mà thị tẩm tại Dưỡng Tâm điện, một đám thái y chuẩn bệnh cho nàng ta thì có phải là quá cuồng vọng rồi không.
“Được rồi, chúng ta cũng chưa rõ ràng tình hình thực tế lắm, chờ hai ngày nữa gọi Tích tiệp dư đến hỏi là được, nếu như nàng thị sủng mà kiêu, hại Hoàng thượng rối loạn kỷ cương, bản cung tuyệt không nương tay!” Hoàng thượng làm việc thế nào, Hoàng hậu không hiểu rõ, nhưng hôm nay Hoàng thượng vừa truyền thái y nàng đã đến tìm Tích tiệp dư thì quá ngu xuẩn rồi. Hơn nữa Hoàng hậu cũng không muốn quản chuyện này lắm, các ngươi xem không quen thì tự mình đi thu thập Tích tiệp dư đi!
Hoàng hậu nhìn Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi đang ngồi phía dưới, bản cung tranh này tranh kia làm gì, bản cung đã là Hoàng hậu là đủ rồi!