Yến hội rất náo nhiệt, đêm nay rượu hoa quế thập phần thơm ngon ngọt miệng, đã làm mấy phi tần mê rượu phải say sưa, những người có tiết chế thì vẫn hoàn hảo. Quý U bởi vì không lâu trước đó mới say một lần, cho nên nàng không dám uống quá nhiều.
Hoàng hậu nhìn mọi người đều đã uống không sai biệt lắm, bánh trôi cũng ăn rồi, Hoàng thượng lại có dấu hiệu không kiên nhẫn, liền muốn nhanh chóng cho yến hội kết thúc ổn thỏa. Nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, Hoàng hậu nói với Hoàng thượng “Thần thiếp thấy đã đến canh giờ rồi, chúng ta đi xem pháo hoa đi.”
Pháo hoa là tiết mục đặc sắc nhất hàng năm, Hoàng thượng mang theo các phi tần ra hồ sen trước Tứ Phương điện, thả đèn hoa đăng, ngắm khung cảnh pháo hoa đầy trời.
Thích Bạch cũng muốn thừa dịp U U chưa say, nhanh chóng kết thúc yến tiệc, nhìn nàng ngồi phía dưới uống mấy chén, hắn liền sợ nàng uống quá nhiều. Hắn không kiên nhẫn nghe hết đề nghị của Hoàng hậu, nhanh chóng gật đầu, mang theo các nàng xem pháo hoa xong liền giải tán mới tốt.
Mọi người ra đến hồ sen, phía chân trời liền nghe âm thanh pháo hoa nở rộ. Lúc này các phi tần không cần để ý đến quy củ nữa, rất nhiều người muốn đứng gần Hoàng thượng một chút, hoặc là cùng đứng với những phi tần có quan hệ tốt với mình.
Quý U cùng Tình quý tần vốn là muốn cùng ngắm pháo hoa với nhau, nhưng Tình quý tần lại bị kéo qua chỗ Mộng lương đệ. Mà Hoa lương viện lại chạy đến bên người nàng nói muốn cùng nàng ngắm, quấn lấy Quý U thảo luận pháo hoa nào đẹp. Quý U cảm thấy bất đắc dĩ, Tình quý tần đi rồi để lại một chỗ trống, Hoa lương viện nhanh chóng bước đến nắm lấy tay Quý U, nàng muốn đi cũng không được, đành phải tận lực cách xa nàng ta ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngự hoa viên trong bầu trời đêm đầy pháo hoa muôn màu nghìn tía, giống như hoa cúc vàng, giống như mẫu đơn nở rộ, khi thì như cánh bướm bay múa, lúc lại như một trận mưa cánh hoa, từng đóa pháo hoa bay trong không trung, đẹp không sao tả xiết. Các phi tần thảo luận rất vui thích. Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, liên miên không dừng.
Không khí đang náo nhiệt, đột nhiên một luồng pháo hoa hướng tới bên này, chúng phi tần điên cuồng gào thét chạy trốn. chỉ nghe một tiếng “Tích tỷ tỷ” rồi âm thanh người nào đó bị rơi xuống nước, đồng thời một tiếng “Hoa lương viện” vang lên, lại truyền tới âm thanh rơi xuống nước. Lúc Thích Bạch thấy pháo hoa bay tới liền muốn đi tìm Quý U, nghe được âm thanh Quý U cuống quýt càng muốn chạy qua, lại bị thị vệ bên người ngăn cản, bờ bên kia đã có người vội vàng đi tra xét nơi bắn pháo hoa, chưa xác định mọi chuyện ổn thỏa thì bọn thị vễ vẫn phải bảo vệ Hoàng thượng an toàn.
Hết thảy chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, pháo hoa đang ở trên vách tường Tứ Phương điện vang lên thanh âm bùm bùm, các phi tần đều sợ hãi. Thích Bạch bất chấp bị thị vệ ngăn cản, hét lên “Làm càn” liền chạy tới bên hồ. Có hai thị vệ đã nhảy vào hồ cứu phi tần bị rơi trong nước, lúc Thích Bạch chạy tới bên hồ thì thấy Quý U đã được cứu lên, đã ho ra nước. Đồng thời còn có Hoa lương viện được cứu lên, tuy rằng ho ra nước nhưng đều hôn mê bất tỉnh.
Các phi tần khác đã sớm sợ hãi đến tỉnh rượu, có người bị tổn thương một chút, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn, may mắn là cách hồ nước rộng lớn nên các nàng mới có cơ hội chạy trốn, bằng không hôm nay liền mất mạng ở nơi đây.
Nhìn Hoàng thượng vội vàng chạy về phía Tích tiệp dư, các nàng tạm thời không dám qua, trong lòng thì lại thầm mắng hai người này ngu xuẩn, thế mà lại rớt vào trong hồ, đáng đời!
Thích Bạch đến bên người Quý U liền thoát áo khoác choàng lên người nàng, hô to “Truyền thái y!”
Bởi vì khi xem pháo hoa, Hoàng thượng cùng các phi tần đứng ở phía trước, cung nữ thái giám đứng ở đằng xa, nên lúc xảy ra chuyện Niệm Hạ cùng Xuân Thúy căn bản là không thấy kịp, càng không kịp cứu chủ tử của mình.
Cung nữ bên cạnh Hoa lương viện nhanh chóng chạy tới cầm trang phục che cho chủ tử của mình, bởi vì đêm nay đèn đuốc sáng ngời, cung nữ nhìn vết máu dưới thân Hoa lương viện liền a một tiếng kêu lên “Không tốt, chủ tử chảy máu!”
Hoàng hậu vội vàng đến bên người Hoa lương viện, đây là chuyện gì a! Xử lý không tốt nàng cũng sẽ bị trị tội quản lý không nghiêm, rốt cuộc là ai giở trò quỷ!
Thích Bạch nghe được tin tức Hoa lương viện bị chảy máu, xoay người nhìn thoáng qua rồi lại quay đi, ôm Quý U đi về phía trắc điện Tứ Phương điện.
Hắn còn không biết Quý U có bị pháo hoa làm bỏng hay không, cũng không biết giữa trời đông rét giá nàng rơi vào trong hồ có chịu được hay không, Thích Bạch tự nói với mình phải trấn định mới được, hắn mà cuống cuồng thì nàng phải làm sao bây giờ.
Thị vệ nhìn Hoàng thượng ôm Tích tiệp dư nương nương đi về trắc điện , cuống quýt nâng Hoa lương viện thận trọng đi qua đó, dù sao cũng là trời đông giá rét, không thể nằm dưới đất được, vẫn là Hoàng thượng sáng suốt.
Thích Bạch đem Quý U đặt trên giường, nhìn sang các thị vệ vừa theo tới, thấy bọn họ mang Hoa lương viện đến, nói “Đặt lên nhuyễn tháp phía bên kia đi.” Án theo phần vị thì đương nhiên là Tích tiệp dư nằm giường Hoa lương viện nằm nhuyễn tháp rồi, còn chuyện nàng có thai, mọi người mặc niệm một chút, cảm thấy hơn phân nửa là không giữ được cái thai này rồi. Thích Bạch nhìn một đám người chen chúc, phân phó Tiểu Thịnh Tử đi truyền tin tức cho phủ nội vụ, mau chóng điều tra rõ chuyện pháo hoa.
Đỗ thái y cùng Trương thái y mau chóng chạy tới, tiến vào nội điện liền vội vàng đi xem phi tần nào bị thương. Thời điểm hai người nhìn thấy Tích tiệp dư nương nương, Đỗ thái y tự giác đến bắt mạch cho nàng, tính ra thì hắn cũng tương đối quen với nàng. Lúc Trương thái y đi đến trước nhuyễn tháp Hoa lương viện đang nằm, lòng liền trầm xuống, Hoa lương viện sắc mặt tái nhợt, không một tia huyết sắc, váy nhuốm máu, mặc kệ là người hiểu chuyện hay không đều đoán được, đứa nhỏ hẳn là lành ít dữ nhiều.
Đỗ thái y bắt mạch cho Tích tiệp dư, sau đó cẩn thận xem xét đầu, say gáy, cổ tay, chuẩn xong mới yên tâm quan sát thần sắc Hoàng thượng, vừa lúc nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của ngài ấy.
“Bẩm Hoàng thượng, Tích tiệp dư nương nương có vết trầy xước trên tay, nương nương rơi xuống nước nên đụng phải bờ đá của hồ, bởi vì thời gian rơi xuống nước cũng không lâu nên không uống quá nhiều nước, bất quá thời tiết lạnh giá, nước hồ rất lạnh, chỉ sợ nương nương sẽ bị nhiễm phong hàn. Nương nương vì kinh hách quá độ nên mới bị hôn mê.”
Đỗ thái y nói xong mới dám nhìn Hoàng thượng một chút, kết quả là Hoàng thượng không thả lỏng chút nào, chau mày hỏi “Khi nào nàng mới có thể tỉnh? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Thần sẽ bốc cho nương nương vài than thuốc trị phong hàn, nương nương dùng vào sẽ tốt ngay, trầy da thì chỉ cần bôi thuốc là được, còn chuyện kinh hách quá độ, quả thật là vi thần không dám nắm chắc, chỉ có thể dựa vào bản thân nương nương.” Kinh hách quá độ thì không thể nói trước, có người một lát liền tỉnh, có người qua một ngày vẫn chưa tỉnh lại, hắn mà nói canh giờ cụ thể, đến lúc đó Tích tiệp dư không tỉnh thì hắn biết làm sao đây?
Thích Bạch day trán, phất tay để Đỗ thái y lui xuống kê đơn. Trương thái y đem kết quả chuẩn mạch đứng bên cạnh chờ bẩm báo Hoàng thượng, thấy Đỗ thái y lui xuống liền vội vàng tiến lên phía trước “Bẩm Hoàng thượng, Hoa lương viện thai nhi còn chưa ổn định, chịu va chạm, lại bị dọa cho sợ hãi cộng thêm việc rơi vào nước lạnh, không thể giữ được thai nhi. Hơn nữa Hoa lương viện hiện tại đã trở nên suy yếu, thân thể bị hàn khí xâm nhập, dù chăm sóc cẩn thận thì vẫn sợ là khó có thai.
Thích Bạch không xác định được tâm tình của mình, coi như là hắn đã mất đi đứa con thứ ba rồi, không có cảm giác khó chịu, chỉ là phiền muộn một chút, bất đắc dĩ phân phó “Đi xuống kê đơn cho Hoa lương viện đi.”
Hoàng hậu nghe thấy không giữ được thai nhi của Hoa lương viện thì xiết chặt khăn tay, yến tiệc là nàng toàn quyền tổ chức, lại để xảy ra chuyện này, vô luận thế nào thì nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, mấu chốt là phải rửa sạch hiềm nghi cho mình. Hoàng hậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoàng thượng, quỳ xuống nói “Thần thiếp có tội, thần thiếp làm việc không chu toàn, mong Hoàng thượng trách phạt.” Các phi tần đứng phía sau thấy Hoàng hậu quỳ xuống cũng nhanh chóng quỳ theo, tuy trong lòng các nàng không khỏi cảm thấy cao hứng, một người được sủng ái bị dọa chết mới tốt, một người bị sảy thai, sau này không thể có lại!
Thích Bạch đứng dậy, ngồi vào sau án thư, nhìn đám người này nói “Hoàng hậu đứng lên đi, trẫm ngồi đây nhìn, Hoàng hậu phụ trách thẩm vấn đi.” Lúc được gọi đứng lên, Hoàng hậu thở ra một hơi, kết quả, khí còn chưa ra hết đã nghe tới câu sau. Đây chính là không tin các nàng tự mình té ngã, muốn giúp Tích tiệp dư rửa sạch hiềm nghi sao?
Ma ma bên cạnh Hoàng hậu mang cho nàng một cái ghế dựa, Hoàng hậu ngồi xuống, nhìn đám người đang quỳ, hỏi “Vừa rồi ai đứng cùng Tích tiệp dư và Hoa lương viện?”
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn người, lúc này Tình quý tần mở miệng nói “Lúc đầu thần thiếp có đứng gần Tích tiệp dư, nhưng sau đó thần thiếp đã đi tìm Mộng lương đệ.”
Mộng lương đệ cuống quýt tiếp lời “Thần thiếp cùng Tình tỷ tỷ quan hệ tương đối tốt, muốn cùng tỷ ấy xem pháo hoa. Thần thiếp và Tình tỷ tỷ đứng bên cạnh Hiền phi nương nương.”
Lục Hiền phi nhìn về phía Lương chiêu viện, “Thần thiếp có thể làm chứng, hai người này và Minh chiêu nghi đứng bên cạnh thần thiếp, thần thiếp còn thấy người đứng bên cạnh Tích tiệp dư là Lương chiêu viện.”
Lương chiêu viện bình tĩnh ngẩng đầu lên “Thần thiếp đứng bên cạnh Tích muội muội, nhưng lúc pháo hoa lao tới, thần thiếp bị dọa sợ nên bỏ chạy, căn bản là không chú ý đến Tích muội muội, thần thiếp uống hơi nhiều, vẫn luôn đứng một chỗ với Trang phi nương nương, chưa từng nói chuyện với Tích muội muội, người đứng bên cạnh muội ấy là ai, thần thiếp cũng không để ý.”
“Hàng năm thần thiếp vẫn luôn cùng Lương chiêu viện ngắm pháo hoa, căn bản là không để ý ai đứng bên cạnh mình. Nếu Hoa lương viện hô lên trước, hẳn là liên quan đến người đứng bên cạnh nàng ấy.” Trần Trang phi tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Cốc vinh hoa nói tiếp “Thần thiếp đứng bên cạnh Hoa tỷ tỷ, nhưng thần thiếp vẫn luôn kết giao với Dung muội muội, cả hai đều đứng một bên xem pháo hoa. Có thể tìm cung nhân để làm chứng, hai người thần thiếp cách Hoa tỷ tỷ rất xa.”
Các vị phi tần thấp hơn đều được hỏi qua, bất quá các nàng đứng xa, không ai biết gì.
Hoàng hậu hỏi các cung nhân phía sau “Có người nào nhìn thấy tình hình lúc đó không?”
Cung nhân đều đã chỉnh tề quỳ xuống, lúc ấy vô cùng hỗn loạn, pháo hoa xông đến nên mọi người đều chạy lung tung, làm gì có người nào thấy rõ ràng.
Từ trên xuống dưới người nào cũng nói không phải mình, nhưng đáp án không quá hai cái, hoặc là Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện gặp chuyện không may, hoặc là cả hai người bị người khác đẩy xuống.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Thích Bạch hỏi “Hoàng thượng, có nên đợi Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện tỉnh rồi hãy tái thẩm không?”
Thích Bạch gật đầu, rồi hỏi Lương chiêu viện “Ngươi và Tích tiệp dư quan hệ ra sao?”
Mọi người cùng nhau lặng im, Lương chiêu viện không hề nghĩ tới Hoàng thượng sẽ hỏi mình như vậy “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp cùng Tích muội muội quan hệ không tính là tốt nhưng cũng không xấu.”
Trần Trang phi thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, chỉ nghe Hoàng thượng nói tiếp “Theo trẫm biết, ngươi cùng Tích tiệp dư quan hệ không những không tốt, mà phải là vô cùng xấu mới đúng.”
Lương chiêu viện luống cuống một chút, “Hoàng thượng, ngài cũng biết thần thiếp làm người ngay thẳng, không bao giờ nói lòng vòng, trước đây bởi vì Tích tiệp dư cùng tỷ tỷ nàng mạo phạm thần thiếp, thần thiếp mới phạt nàng. Sau này thần thiếp cùng Tích tiệp dư vẫn tường an vô sự.”
Thích Bạch còn muốn hỏi tiếp thì nghe một tiếng khóc truyền đến, Hoa lương viện đã tỉnh.
Nguyệt sự cứ đau như vậy một buổi sáng, Quý U uống thuốc vào cũng đỡ hơn, chung quy Hoàng thượng còn ở đó, hơn nữa ôn tuyền trong không gian cũng không phải là bài trí cho đẹp mắt, tuy không thể bách độc bất xâm nhưng vẫn có thể cường kiện thân thể, cho nên kỳ thật thân thể Quý U rất tốt.
Bất quá là khi nguyệt sự tới thì luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên sau khi Quý U không thấy đau nữa thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Thích Bạch vừa ôm nàng, vừa tựa vào giường đọc sách.
Lúc này Tiểu Thịnh Tử bước vào nói là có việc bẩm báo, Thích Bạch liền trừng mắt nhìn Tiểu Thịnh Tử, Tiểu Thịnh Tử liền lặng lẽ lui ra chính điện chờ hắn. Thích Bạch nhìn Quý U đang yên lặng nằm ngủ, hôn lên khóe miệng nàng, lại thay nàng kéo chăn lên rồi mới nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ngoài.
Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng đi ra liền nhanh chóng bẩm báo “Vừa rồi bên Hoàng hậu nương nương truyền đến tin tức, sáng nay Mộng lương đệ nương nương tản bộ vô ý vấp ngã sấp xuống, thấy máu, nhưng sáng nay tất cả các thái y đều ở Dưỡng Tâm điện, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã phái thái y đi xem, may mắn là Mộng lương đệ nương nương không có việc gì. Ý tứ của Hoàng hậu nương nương là muốn bồi Hoàng thượng đi thăm Mộng lương đệ nương nương.”
Thích Bạch nghe xong thì nhướng mày, có thai mà không thành thành thật thật ở trong cung của mình dưỡng thai, đi ra ngoài làm gì?
Tiểu Thịnh Tử vừa thấy Hoàng thượng nhíu mày thì sợ Hoàng thượng không chịu đi, trước không nói Mộng lương đệ mang long thai, đó là toàn bộ hậu cung đều đã biết Tích tiệp dư nương nương đang ở Dưỡng Tâm điện, ngài còn cự tuyệt Hoàng hậu thì hậu cung này sẽ hỗn loạn a.
Thích Bạch nói với Tiểu Thịnh Tử “Bãi giá Thừa Càn cung” rồi ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Nhìn đến Niệm Hạ đang đứng trước cửa điện hắn mở miệng nói “Chiếu cố chủ tử của ngươi một chút, có việc gì thì phái người đến tìm trẫm.” Nghe Niệm Hạ nói tuân chỉ Thích Bạch cũng không quay đầu, đi thẳng về hướng Thừa Càn cung.
Hoàng hậu, Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi nghe thấy thông báo liền nhanh chóng đứng đợi thỉnh an Hoàng thượng, đã thật lâu chưa gặp được Hoàng thượng rồi. Hoàng đế vừa tiến vào nhìn thấy Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi cũng không nói gì, đợi các nàng thỉnh an xong thì cho các nàng đứng dậy.
“Thái y nói như thế nào?” Thích Bạch hỏi Hoàng hậu.
“Thái y nói, may mắn là cung nữ bên cạnh Mộng lương đệ rất linh hoạt, đỡ dưới thân mới không có gì đáng ngại. Thần thiếp nghĩ, vừa sang năm mới đừng nên ra ngoài mới tốt, hơn nữa Mộng lương đệ đang mang long thai, tự nhiên phải cẩn thận một chút, thần thiếp đã phái cho Mộng lương đệ cùng Hoa lương viện mỗi người một ma ma hầu hạ. Thần thiếp lo lắng Mộng lương đệ đã bị sợ hãi nên muốn cùng ngài đi nhìn nàng một cái.” Hoàng hậu an bài rất tốt, Thích Bạch không muốn nói thêm điều gì.
Thích Bạch gật đầu “Ân, đi thôi.” Nói xong thì xoay người muốn đi đến cung Mộng lương đệ, rồi nhanh chóng về sớm một chút. Trước mặt nữ nhân khác Thích Bạch cũng không có lời gì dài dòng, tốt đẹp, Hoàng hậu đã sớm quen.
“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói, sáng nay thân thể Tích tiệp dư muội muội không thích hợp, thần thiếp vô cùng lo lắng, Tích tiệp dư chắc là không sao chứ?” Lục Hiền phi thấy Hoàng đế chuẩn bị đi thì liền hỏi.
Thích Bạch không quay đầu lại, nói câu “Rất tốt”, cước bộ cũng không chậm lại một chút, cứ thế ra ngoài.
“May mắn Mộng lương đệ cũng không có việc gì, bằng không bệnh của Tích tiệp dư muội muội cũng thật là vội vàng đúng dịp…” Trần Trang phi còn chưa nói xong, nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng đang quay đầu nhìn nàng liền tự giác đem lời còn lại nuốt trở về.
Hoàng hậu vội bước tới bên người Hoàng thượng hòa giải “Trang phi cũng là quan tâm quá nên loạn, Hoàng thượng, chúng ta nhanh đi thôi”, thấy Hoàng thượng bước đi Hoàng hậu mới nhẹ nhõm thở ra, Trần Trang phi không có đầu óc, nếu làm Hoàng thượng tức giận bỏ đi, đợi xem nàng sẽ phạt nàng ta như thế nào.
Lục Hiền phi thấy ánh mắt của Hoàng thượng thì cảm thấy may mắn, may là Trần Trang phi nói trước, nhưng mà nàng ta châm ngòi cũng không sáng suốt gì cả.
Trên đường đi, Trần Trang phi còn muốn cùng Hoàng thượng trò chuyện, nhưng cước bộ của Hoàng thượng và Tiểu Thịnh Tử rất nhanh, nàng đã phi thường cố hết sức đi theo, nếu còn nói chuyện mà thở hổn hển thì rất khó coi. Về phần kiệu, Hoàng thượng cũng không dùng ngự liễn thì ai dám dùng a.
Thời điểm đoàn người đến Thúy Trúc cung thì phát hiện Tình quý tần cũng đang ở đó, Tình quý tần nhanh chóng hành lễ, mà Mộng lương đệ đang nằm trên giường cũng muốn đứng lên hành lễ nhưng bị Hoàng hậu ngăn lại.
“Được rồi, thân thể suy yếu như vậy thì không cần phải hành lễ, muội thấy thế nào rồi?” Vì Hoàng thượng không lên tiếng trước nên Hoàng hậu đành phải mở lời.
“Hồi hoàng hậu nương nương, thần thiếp tốt hơn nhiều rồi. Thần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, tạ các vị nương nương quan tâm.” Đây là lần đầu tiên Mộng lương đệ được chú ý đến như vậy, cảm thấy hư vinh, hơn nữa đã thật lâu rồi mới nhìn thấy Hoàng thượng, trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng biểu hiện rõ ràng.
“Ngươi có thai cũng nên cẩn thận hơn, để người bên cạnh chu đáo hầu hạ đi.” Lục Hiền phi cũng mở miệng dặn dò hai câu.
Trần Trang phi cũng nhanh chóng dùng giọng điệu của người từng trải nói “Đúng vậy, nếu người phục vụ bên cạnh không đủ thì có thể nói với Hoàng hậu nương nương và tỷ tỷ, mang thai rất vất vả, cần phải chú ý nhiều hơn.” Nói xong thì quan sát biểu tình của Hoàng thượng.
Hoàng hậu đã quá quen rồi, Trần Trang phi mà không mang chuyện nàng từng hoài thai ra nói thì không phải là nàng. Hoàng thượng không có biểu cảm gì, dường như không nghe các nàng nói chuyện.
“Hiện tại không sao chứ?” Hoàng thượng rốt cuộc cũng nói một câu, Hoàng hậu liền thả lỏng, nếu Hoàng thượng đến đây mà không nói câu nào thì không ổn lắm.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp tốt hơn nhiều rồi, thần thiếp nhất định sẽ tự chiếu cố mình, chiếu cố hài tử trong bụng, chỉ là khó tránh khỏi bị dọa cho sợ hãi” Mộng lương đệ nghe Hoàng thượng hỏi thì liền dùng vẻ mặt nhu tình nhìn Hoàng thượng. Nàng càng hy vọng Hoàng thượng có thể lưu lại bồi nàng, tuy rằng nàng không thể thị tẩm, nhưng Hoàng thượng có thể ở trong cung nàng một lát đã là thu hoạch rất lớn.
“Trẫm sẽ phái thái y thường xuyên đến bắt mạch cho ngươi.” Chấn kinh thì chỉ cần để thái y xem một chút là được. Hoàng thượng nói xong, cảm thấy không sao, liền xoay người chuẩn bị đi. Vừa xoay người đã thấy Hoa lương viện mặc y phục lộng lẫy, mang theo cung nữ vội vàng đi đến, thấy Hoàng thượng thì nhanh chóng che chở bụng, nũng nịu thỉnh an, rồi hướng các phi tần khác thỉnh an.
Xong mới đứng lên nhìn Hoàng thượng nói “Thần thiếp không biết Hoàng thượng cùng các vị ở đây nên lễ nghi có chút không chu toàn. Thần thiếp nghe nói Mộng muội muội thấy hồng, rất lo lắng nên vội vàng đến đây.”
Trần Trang phi chướng mắt nhất là mấy kẻ ỷ vào chuyện có thai liền ra vẻ, người này vội càng chạy tới mà còn có thể trang điểm kỹ như vậy sao? Những người ở đây ai chẳng phải là đã thành tinh, hiểu nàng cặn kẽ, chỉ là không thèm để ý đến nàng mà thôi.
“Ân, lần sau chú ý chút. Nếu có thai thì cứ thành thật ở trong cung của mình dưỡng thai đi, xem xong rồi thì trở về đi.” Thích Bạch có chút không nhịn được, mấy nàng cứ vây quanh làm hắn đau đầu. Nói với Hoa lương viện xong hắn tiếp tục đi về phía cửa.
Hoa lương viện nghe thấy Hoàng thượng đến nên mới vội vàng chạy tới, Mộng lương đệ té ngã nhưng cũng không bị sảy thai, nàng thật sự thấy đáng tiếc, căn bản không muốn tới nhìn nàng. Nghe nói nàng ta chỉ tản bộ mà còn té ra máu, Hoa lượng viện càng không muốn động.
Bất quá Hoàng thượng ở đây thì nàng nên lộ mặt, nếu còn không xuất hiện nữa thì Hoàng thượng sẽ quên nàng mất. Thấy thì thấy đó, nhưng mà nhiều phi tần ở xung quanh như vậy, nàng cũng không dám thỉnh Hoàng thượng đến cung của mình.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng chuẩn bị đi, sau đó nghe Tình quý tần nói với Mộng lương viện “Tỷ tỷ đến đây cũng được một lúc rồi, muội không có chuyện gì thì tỷ cũng thấy an tâm, tỷ phải chuẩn bị ra về thôi, muội nhớ chiếu cố bản thân mình thật tốt đấy.” Tình quý tần đứng dậy, đi ra cửa, nhìn bóng dáng Hoàng thượng nói theo “Hoàng thượng, thần thiếp bồi người cùng đi.”
Hoàng thượng nghe tiếng Tình quý tần gọi thì dừng bước, quay đầu nhìn nàng ừ một tiếng coi như đáp lại, Tình quý tần bước tới sóng vai với Hoàng thượng, hai người cùng đi ra khỏi Thúy Trúc cung.
Hoàng hậu nhìn hai người đi rồi cũng không nói gì, nàng thỉnh Hoàng thượng tới đây chỉ để biểu hiện thân phận của nàng trong hậu cung, đạt được mục đích rồi, nàng cũng không nghĩ gì khác, nàng còn phải lưu lại dặn dò vài câu. Trần Trang phi tức giận không nói nên lời, hiện tại nàng mà đi thì quá mất mặt. Lục Hiền phi thì lại thấy không có gì, Tình quý tần vốn đã được Hoàng thượng yêu thích. Mộng lương đệ đắc ý nhìn Hoa lương viện, Hoàng thượng nói với ta hai câu, nhưng mà ngài không có để ý đến ngươi đâu. Hoa lương viện nhìn biểu tình của Mộng lương đệ, trong lòng nguyền rủa sớm muộn gì ngươi cũng bị ngã chết mà thôi!
Thích Bạch cho Tình quý tần đi cùng là không có ý tứ gì khác, Tình quý tần muốn đi cùng hắn hẳn là có việc cần nói, cho nên hắn cũng không cự tuyệt.
“Hoàng thượng, gần đây thần thiếp vẫn chăm chỉ rèn luyện thân thể, thần thiếp rất muốn tham gia mã cầu đầu xuân.” Tình quý tần nói chuyện rất dịu dàng, nói lời này mang nhiều vẻ chờ mong, xem ra là vô cùng muốn tham gia.
“Ân, vì sao?” Mã cầu trước kia Tình quý tần cũng không có tham gia, trong mắt Thích Bạch, Tình quý tần là người yếu đuối, không tham gia thì cũng không có gì ngạc nhiên.
“Lúc trước thần thiếp không dám, nhưng năm nay lại muốn thử xem, hơn nữa gần đây thần thiếp luôn cố gắng rèn luyện thân thể, muốn thừa dịp còn trẻ tham gia một lần.” Tình quý tần ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, nói một cách kiên định.
Đấu mã cầu vẫn tổ chức vào đầu xuân hằng năm, rất náo nhiệt. Thi đấu chia ra nam mã cầu và nữ mã cầu. Nam mã cầu chính là thần tử trẻ tuổi cùng thị vệ chơi đánh bóng, nữ mã cầu là nữ nhi của các đại thần có địa vị cao trong triều cùng với phi tần trong hậu cung đánh bóng, dù sao cũng chỉ là trò chơi nhỏ, chúc mừng mùa xuân mới, thêm náo nhiệt. Thắng cũng sẽ có phần thưởng, người thắng có thể nói ra nguyện vọng của mình, Hoàng thượng đều sẽ thỏa mãn bọn họ, chung quy thì các nguyện vọng quá phận không có ai dám nói ra.
Thích Bạch cũng không muốn biết nhiều, muốn tham gia thì tham gia thôi. “Được, chờ đến lúc Hoàng hậu an bài, ngươi nói với nàng là trẫm cho phép ngươi tham gia đi.”
“Tạ Hoàng thượng, thần thiếp nhất định không phụ lòng Hoàng thượng.” Tình quý tần vô cùng cao hứng. Mắt thấy đã đến phụ cận Vĩnh Hòa cung, Tình quý tần liền e lệ hướng Hoàng thượng hỏi “Hoàng thượng có muốn vào Vĩnh Hòa cung ngồi một lát không?”
Thích Bạch nói câu “Không được” liền mang theo Tiểu Thịnh Tử trở về Dưỡng Tâm điện. Tình quý tần nhìn bóng dáng Hoàng thượng, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ tới chuyện mục đích của mình đã đạt thành là tốt rồi. Chuyện Dưỡng Tâm điện thỉnh thái y, tuy Tình quý tần cảm thấy Tích tiệp dư rất được sủng ái, nhưng chấp niệm của kiếp trước làm nàng theo bản năng loại bỏ uy hiếp của Tích tiệp dư. Tích tiệp dư sẽ không phải là địch nhân lớn nhất của nàng, cũng không phải kẻ thù của nàng.
Nếu đã được sự cho phép của Hoàng thượng, nàng có thể hảo hảo chuẩn bị cho trận đấu mã cầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Yến hội rất náo nhiệt, đêm nay rượu hoa quế thập phần thơm ngon ngọt miệng, đã làm mấy phi tần mê rượu phải say sưa, những người có tiết chế thì vẫn hoàn hảo. Quý U bởi vì không lâu trước đó mới say một lần, cho nên nàng không dám uống quá nhiều.
Hoàng hậu nhìn mọi người đều đã uống không sai biệt lắm, bánh trôi cũng ăn rồi, Hoàng thượng lại có dấu hiệu không kiên nhẫn, liền muốn nhanh chóng cho yến hội kết thúc ổn thỏa. Nháy mắt ra dấu với người bên cạnh, Hoàng hậu nói với Hoàng thượng “Thần thiếp thấy đã đến canh giờ rồi, chúng ta đi xem pháo hoa đi.”
Pháo hoa là tiết mục đặc sắc nhất hàng năm, Hoàng thượng mang theo các phi tần ra hồ sen trước Tứ Phương điện, thả đèn hoa đăng, ngắm khung cảnh pháo hoa đầy trời.
Thích Bạch cũng muốn thừa dịp U U chưa say, nhanh chóng kết thúc yến tiệc, nhìn nàng ngồi phía dưới uống mấy chén, hắn liền sợ nàng uống quá nhiều. Hắn không kiên nhẫn nghe hết đề nghị của Hoàng hậu, nhanh chóng gật đầu, mang theo các nàng xem pháo hoa xong liền giải tán mới tốt.
Mọi người ra đến hồ sen, phía chân trời liền nghe âm thanh pháo hoa nở rộ. Lúc này các phi tần không cần để ý đến quy củ nữa, rất nhiều người muốn đứng gần Hoàng thượng một chút, hoặc là cùng đứng với những phi tần có quan hệ tốt với mình.
Quý U cùng Tình quý tần vốn là muốn cùng ngắm pháo hoa với nhau, nhưng Tình quý tần lại bị kéo qua chỗ Mộng lương đệ. Mà Hoa lương viện lại chạy đến bên người nàng nói muốn cùng nàng ngắm, quấn lấy Quý U thảo luận pháo hoa nào đẹp. Quý U cảm thấy bất đắc dĩ, Tình quý tần đi rồi để lại một chỗ trống, Hoa lương viện nhanh chóng bước đến nắm lấy tay Quý U, nàng muốn đi cũng không được, đành phải tận lực cách xa nàng ta ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngự hoa viên trong bầu trời đêm đầy pháo hoa muôn màu nghìn tía, giống như hoa cúc vàng, giống như mẫu đơn nở rộ, khi thì như cánh bướm bay múa, lúc lại như một trận mưa cánh hoa, từng đóa pháo hoa bay trong không trung, đẹp không sao tả xiết. Các phi tần thảo luận rất vui thích. Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, liên miên không dừng.
Không khí đang náo nhiệt, đột nhiên một luồng pháo hoa hướng tới bên này, chúng phi tần điên cuồng gào thét chạy trốn. chỉ nghe một tiếng “Tích tỷ tỷ” rồi âm thanh người nào đó bị rơi xuống nước, đồng thời một tiếng “Hoa lương viện” vang lên, lại truyền tới âm thanh rơi xuống nước. Lúc Thích Bạch thấy pháo hoa bay tới liền muốn đi tìm Quý U, nghe được âm thanh Quý U cuống quýt càng muốn chạy qua, lại bị thị vệ bên người ngăn cản, bờ bên kia đã có người vội vàng đi tra xét nơi bắn pháo hoa, chưa xác định mọi chuyện ổn thỏa thì bọn thị vễ vẫn phải bảo vệ Hoàng thượng an toàn.
Hết thảy chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn, pháo hoa đang ở trên vách tường Tứ Phương điện vang lên thanh âm bùm bùm, các phi tần đều sợ hãi. Thích Bạch bất chấp bị thị vệ ngăn cản, hét lên “Làm càn” liền chạy tới bên hồ. Có hai thị vệ đã nhảy vào hồ cứu phi tần bị rơi trong nước, lúc Thích Bạch chạy tới bên hồ thì thấy Quý U đã được cứu lên, đã ho ra nước. Đồng thời còn có Hoa lương viện được cứu lên, tuy rằng ho ra nước nhưng đều hôn mê bất tỉnh.
Các phi tần khác đã sớm sợ hãi đến tỉnh rượu, có người bị tổn thương một chút, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn, may mắn là cách hồ nước rộng lớn nên các nàng mới có cơ hội chạy trốn, bằng không hôm nay liền mất mạng ở nơi đây.
Nhìn Hoàng thượng vội vàng chạy về phía Tích tiệp dư, các nàng tạm thời không dám qua, trong lòng thì lại thầm mắng hai người này ngu xuẩn, thế mà lại rớt vào trong hồ, đáng đời!
Thích Bạch đến bên người Quý U liền thoát áo khoác choàng lên người nàng, hô to “Truyền thái y!”
Bởi vì khi xem pháo hoa, Hoàng thượng cùng các phi tần đứng ở phía trước, cung nữ thái giám đứng ở đằng xa, nên lúc xảy ra chuyện Niệm Hạ cùng Xuân Thúy căn bản là không thấy kịp, càng không kịp cứu chủ tử của mình.
Cung nữ bên cạnh Hoa lương viện nhanh chóng chạy tới cầm trang phục che cho chủ tử của mình, bởi vì đêm nay đèn đuốc sáng ngời, cung nữ nhìn vết máu dưới thân Hoa lương viện liền a một tiếng kêu lên “Không tốt, chủ tử chảy máu!”
Hoàng hậu vội vàng đến bên người Hoa lương viện, đây là chuyện gì a! Xử lý không tốt nàng cũng sẽ bị trị tội quản lý không nghiêm, rốt cuộc là ai giở trò quỷ!
Thích Bạch nghe được tin tức Hoa lương viện bị chảy máu, xoay người nhìn thoáng qua rồi lại quay đi, ôm Quý U đi về phía trắc điện Tứ Phương điện.
Hắn còn không biết Quý U có bị pháo hoa làm bỏng hay không, cũng không biết giữa trời đông rét giá nàng rơi vào trong hồ có chịu được hay không, Thích Bạch tự nói với mình phải trấn định mới được, hắn mà cuống cuồng thì nàng phải làm sao bây giờ.
Thị vệ nhìn Hoàng thượng ôm Tích tiệp dư nương nương đi về trắc điện , cuống quýt nâng Hoa lương viện thận trọng đi qua đó, dù sao cũng là trời đông giá rét, không thể nằm dưới đất được, vẫn là Hoàng thượng sáng suốt.
Thích Bạch đem Quý U đặt trên giường, nhìn sang các thị vệ vừa theo tới, thấy bọn họ mang Hoa lương viện đến, nói “Đặt lên nhuyễn tháp phía bên kia đi.” Án theo phần vị thì đương nhiên là Tích tiệp dư nằm giường Hoa lương viện nằm nhuyễn tháp rồi, còn chuyện nàng có thai, mọi người mặc niệm một chút, cảm thấy hơn phân nửa là không giữ được cái thai này rồi. Thích Bạch nhìn một đám người chen chúc, phân phó Tiểu Thịnh Tử đi truyền tin tức cho phủ nội vụ, mau chóng điều tra rõ chuyện pháo hoa.
Đỗ thái y cùng Trương thái y mau chóng chạy tới, tiến vào nội điện liền vội vàng đi xem phi tần nào bị thương. Thời điểm hai người nhìn thấy Tích tiệp dư nương nương, Đỗ thái y tự giác đến bắt mạch cho nàng, tính ra thì hắn cũng tương đối quen với nàng. Lúc Trương thái y đi đến trước nhuyễn tháp Hoa lương viện đang nằm, lòng liền trầm xuống, Hoa lương viện sắc mặt tái nhợt, không một tia huyết sắc, váy nhuốm máu, mặc kệ là người hiểu chuyện hay không đều đoán được, đứa nhỏ hẳn là lành ít dữ nhiều.
Đỗ thái y bắt mạch cho Tích tiệp dư, sau đó cẩn thận xem xét đầu, say gáy, cổ tay, chuẩn xong mới yên tâm quan sát thần sắc Hoàng thượng, vừa lúc nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của ngài ấy.
“Bẩm Hoàng thượng, Tích tiệp dư nương nương có vết trầy xước trên tay, nương nương rơi xuống nước nên đụng phải bờ đá của hồ, bởi vì thời gian rơi xuống nước cũng không lâu nên không uống quá nhiều nước, bất quá thời tiết lạnh giá, nước hồ rất lạnh, chỉ sợ nương nương sẽ bị nhiễm phong hàn. Nương nương vì kinh hách quá độ nên mới bị hôn mê.”
Đỗ thái y nói xong mới dám nhìn Hoàng thượng một chút, kết quả là Hoàng thượng không thả lỏng chút nào, chau mày hỏi “Khi nào nàng mới có thể tỉnh? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Thần sẽ bốc cho nương nương vài than thuốc trị phong hàn, nương nương dùng vào sẽ tốt ngay, trầy da thì chỉ cần bôi thuốc là được, còn chuyện kinh hách quá độ, quả thật là vi thần không dám nắm chắc, chỉ có thể dựa vào bản thân nương nương.” Kinh hách quá độ thì không thể nói trước, có người một lát liền tỉnh, có người qua một ngày vẫn chưa tỉnh lại, hắn mà nói canh giờ cụ thể, đến lúc đó Tích tiệp dư không tỉnh thì hắn biết làm sao đây?
Thích Bạch day trán, phất tay để Đỗ thái y lui xuống kê đơn. Trương thái y đem kết quả chuẩn mạch đứng bên cạnh chờ bẩm báo Hoàng thượng, thấy Đỗ thái y lui xuống liền vội vàng tiến lên phía trước “Bẩm Hoàng thượng, Hoa lương viện thai nhi còn chưa ổn định, chịu va chạm, lại bị dọa cho sợ hãi cộng thêm việc rơi vào nước lạnh, không thể giữ được thai nhi. Hơn nữa Hoa lương viện hiện tại đã trở nên suy yếu, thân thể bị hàn khí xâm nhập, dù chăm sóc cẩn thận thì vẫn sợ là khó có thai.
Thích Bạch không xác định được tâm tình của mình, coi như là hắn đã mất đi đứa con thứ ba rồi, không có cảm giác khó chịu, chỉ là phiền muộn một chút, bất đắc dĩ phân phó “Đi xuống kê đơn cho Hoa lương viện đi.”
Hoàng hậu nghe thấy không giữ được thai nhi của Hoa lương viện thì xiết chặt khăn tay, yến tiệc là nàng toàn quyền tổ chức, lại để xảy ra chuyện này, vô luận thế nào thì nàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, mấu chốt là phải rửa sạch hiềm nghi cho mình. Hoàng hậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoàng thượng, quỳ xuống nói “Thần thiếp có tội, thần thiếp làm việc không chu toàn, mong Hoàng thượng trách phạt.” Các phi tần đứng phía sau thấy Hoàng hậu quỳ xuống cũng nhanh chóng quỳ theo, tuy trong lòng các nàng không khỏi cảm thấy cao hứng, một người được sủng ái bị dọa chết mới tốt, một người bị sảy thai, sau này không thể có lại!
Thích Bạch đứng dậy, ngồi vào sau án thư, nhìn đám người này nói “Hoàng hậu đứng lên đi, trẫm ngồi đây nhìn, Hoàng hậu phụ trách thẩm vấn đi.” Lúc được gọi đứng lên, Hoàng hậu thở ra một hơi, kết quả, khí còn chưa ra hết đã nghe tới câu sau. Đây chính là không tin các nàng tự mình té ngã, muốn giúp Tích tiệp dư rửa sạch hiềm nghi sao?
Ma ma bên cạnh Hoàng hậu mang cho nàng một cái ghế dựa, Hoàng hậu ngồi xuống, nhìn đám người đang quỳ, hỏi “Vừa rồi ai đứng cùng Tích tiệp dư và Hoa lương viện?”
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn người, lúc này Tình quý tần mở miệng nói “Lúc đầu thần thiếp có đứng gần Tích tiệp dư, nhưng sau đó thần thiếp đã đi tìm Mộng lương đệ.”
Mộng lương đệ cuống quýt tiếp lời “Thần thiếp cùng Tình tỷ tỷ quan hệ tương đối tốt, muốn cùng tỷ ấy xem pháo hoa. Thần thiếp và Tình tỷ tỷ đứng bên cạnh Hiền phi nương nương.”
Lục Hiền phi nhìn về phía Lương chiêu viện, “Thần thiếp có thể làm chứng, hai người này và Minh chiêu nghi đứng bên cạnh thần thiếp, thần thiếp còn thấy người đứng bên cạnh Tích tiệp dư là Lương chiêu viện.”
Lương chiêu viện bình tĩnh ngẩng đầu lên “Thần thiếp đứng bên cạnh Tích muội muội, nhưng lúc pháo hoa lao tới, thần thiếp bị dọa sợ nên bỏ chạy, căn bản là không chú ý đến Tích muội muội, thần thiếp uống hơi nhiều, vẫn luôn đứng một chỗ với Trang phi nương nương, chưa từng nói chuyện với Tích muội muội, người đứng bên cạnh muội ấy là ai, thần thiếp cũng không để ý.”
“Hàng năm thần thiếp vẫn luôn cùng Lương chiêu viện ngắm pháo hoa, căn bản là không để ý ai đứng bên cạnh mình. Nếu Hoa lương viện hô lên trước, hẳn là liên quan đến người đứng bên cạnh nàng ấy.” Trần Trang phi tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Cốc vinh hoa nói tiếp “Thần thiếp đứng bên cạnh Hoa tỷ tỷ, nhưng thần thiếp vẫn luôn kết giao với Dung muội muội, cả hai đều đứng một bên xem pháo hoa. Có thể tìm cung nhân để làm chứng, hai người thần thiếp cách Hoa tỷ tỷ rất xa.”
Các vị phi tần thấp hơn đều được hỏi qua, bất quá các nàng đứng xa, không ai biết gì.
Hoàng hậu hỏi các cung nhân phía sau “Có người nào nhìn thấy tình hình lúc đó không?”
Cung nhân đều đã chỉnh tề quỳ xuống, lúc ấy vô cùng hỗn loạn, pháo hoa xông đến nên mọi người đều chạy lung tung, làm gì có người nào thấy rõ ràng.
Từ trên xuống dưới người nào cũng nói không phải mình, nhưng đáp án không quá hai cái, hoặc là Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện gặp chuyện không may, hoặc là cả hai người bị người khác đẩy xuống.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Thích Bạch hỏi “Hoàng thượng, có nên đợi Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện tỉnh rồi hãy tái thẩm không?”
Thích Bạch gật đầu, rồi hỏi Lương chiêu viện “Ngươi và Tích tiệp dư quan hệ ra sao?”
Mọi người cùng nhau lặng im, Lương chiêu viện không hề nghĩ tới Hoàng thượng sẽ hỏi mình như vậy “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp cùng Tích muội muội quan hệ không tính là tốt nhưng cũng không xấu.”
Trần Trang phi thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, chỉ nghe Hoàng thượng nói tiếp “Theo trẫm biết, ngươi cùng Tích tiệp dư quan hệ không những không tốt, mà phải là vô cùng xấu mới đúng.”
Lương chiêu viện luống cuống một chút, “Hoàng thượng, ngài cũng biết thần thiếp làm người ngay thẳng, không bao giờ nói lòng vòng, trước đây bởi vì Tích tiệp dư cùng tỷ tỷ nàng mạo phạm thần thiếp, thần thiếp mới phạt nàng. Sau này thần thiếp cùng Tích tiệp dư vẫn tường an vô sự.”
Thích Bạch còn muốn hỏi tiếp thì nghe một tiếng khóc truyền đến, Hoa lương viện đã tỉnh.