Tân niên vừa qua Hoàng thượng bắt đầu thượng triều.
Lúc Quý U hầu hạ Thích Bạch rửa mặt chải đầu thì ngáp liên tục, Thích Bạch vô cùng bất đắc dĩ dỗ dành nàng đi ngủ, nhưng nàng vẫn nhất quyết không chịu, đối với chuyện hắn đuổi nàng đi ngủ thì vô cùng bất mãn, Thích Bạch đành phải thôi.
Hắn đau lòng nàng mệt mỏi nhưng hắn càng không muốn chọc nàng mất hứng. Thích Bạch đưa tay ra kéo nàng vào ngực, hôn đến lúc sắc mặt nàng đỏ ửng lên hắn mới chịu buông ra. Quý U chỉnh lại áo hắn một chút, nói nhẹ nhàng “Muộn rồi, chàng mau đi đi. Có thời gian thì về dùng bữa với ta.”
Quý U tiễn hắn rời đi rồi mới trở lại giường ngủ thêm, tối qua không nên theo hắn, thật sự rất mệt nha.
Thích Bạch vào triều, nhận được rất nhiều lời chúc phúc của triều thần, sau đó liền hạ triều, trước khi đi nhìn thoáng qua Tả Đô Ngự Sử.
Đến Dưỡng Tâm điện, Thích Bạch gọi người mang Lương chiêu viện đến.
Lương chiêu viện đã vượt qua một đêm đầy sợ hãi, nàng không biết Hoàng thượng sẽ xử trí mình ra sao, mưu hại hoàng tự, mưu hại phi tần, dù là riêng từng cái thì nàng đã không gánh nổi rồi.
Nàng đã tỉnh rượu từ sớm, nàng thầm oán vì sao Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện không trực tiếp chết đuối đi, nàng oán vì sao Hoa lương viện lại muốn đứng cùng một chỗ với Tích tiệp dư, nàng oán Trần Trang phi nói vài câu kích động nàng làm ra chuyện này, cuối cùng lại chỉ có thể oán trách chính nàng. Nàng bị giam ở địa lao trong cung cả một đêm, bốn phía âm u rét lạnh, một mảnh đen ngòm, trống rỗng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào, một âm thanh hơi nhỏ cũng có thể tra tấn nàng.
Âm thanh cửa lao mở ra làm Lương chiêu viện sợ tới mức run lên, nàng nhìn thấy hai thị vệ muốn tiến lên bắt nàng thì hô to, né tránh “Các ngươi muốn làm gì, ta không muốn chết!”
Thị vệ mặt không chút thay đổi trả lời “Hoàng thượng hạ chỉ mang Lương chiêu viện nương nương đến Dưỡng Tâm điện.”
Vừa dứt lời hai người này liền bắt Lương chiêu viện đi về phía Dưỡng Tâm điện, Lương chiêu viện sợ Hoàng thượng phạt nàng, nhưng lại càng sợ ngài ấy không cho nàng cơ hội biện giải. Dọc đường đi nàng thành thành thật thật không dám hé răng nói nửa câu, đến trước cửa Dưỡng Tâm điện lại không khống chế được cơ thể, run rẩy mãnh liệt. Đối với nàng mà nói thì trước đây nơi này là nơi nàng nhớ nhất, nàng không có việc gì thì liền mang canh đến đây, trông ngóng có thể thấy được Hoàng thượng. Nay Dưỡng Tâm điện lại là nơi nàng sợ nhất, mà Hoàng thượng cũng trở thành người nàng sợ nhất.
Tiểu Thịnh Tử thấy Lương chiêu viện đã đến thì vội vàng đi bẩm báo với Hoàng thượng, được Hoàng thượng gật đầu Tiểu Thịnh Tử mới để cho thị vệ mang Lương chiêu viện vào điện nội.
Lương chiêu viện nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng đang ngồi sau án thư, còn chưa nói tiếng nào thì nàng đã khóc rồi, cả đêm sợ hãi, nàng thật sự chịu không nổi. “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, thật sự là thần thiếp không cố ý, thần thiếp uống quá nhiều... Thần thiếp biết sai rồi, ngài giảm phân vị của thần thiếp, phạt hèo thần thiếp thì thần thiếp cũng không oán không hận.”
Thích Bạch nhìn Lương chiêu viện “Nói tình hình lúc đó đi, trẫm muốn nghe lời nói thật.”
“Lúc ấy thần thiếp có chút say, lâng lâng cùng Trần Trang phi thảo luận pháo hoa, nghe được thanh âm Hoa lương viện quấn lấy Tích tiệp dư ở bên cạnh liền sinh lòng tức giận, thần thiếp thừa nhận chính mình ganh tị với Tích tiệp dư, đó là bởi vì thần thiếp quá để ý Hoàng thượng. Thần thiếp oán giận vài câu cùng Trần Trang phi, nàng ấy khuyên thần thiếp rắng một người có thai, một người có sủng ái, kết minh với nhau cũng bình thường thôi mà. Thần thiếp nghe xong càng nổi giận, dựa vào cái gì, các nàng âm hiểm muốn chiếm lấy Hoàng thượng! Lúc này pháo hoa bay tới, hỗn loạn vô cùng, thần thiếp nhìn thấy Tích tiệp dư đang chuẩn bị xoay người, nhất thời xúc động liền… Là do thần thiếp quá mức để ý Hoàng thượng, ngài tha cho thần thiếp đi, thần thiếp nhất định sẽ không gây chuyện nữa.”
Thích Bạch không có phản ứng gì với những lời này, chỉ chậm rãi nói “Trận hỗn loạn này không phải do ngươi bày ra sao? Hai thái giám đánh ngã bệ phóng pháo hoa đã tự vẫn rồi.”
Lương chiêu viện kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Thích Bạch trong chốc lát mới phản ứng kịp hắn nói cái gì “Hoàng thượng, thần thiếp thực sự không biết, hai thái giám nào, cái gì mà đánh ngã bệ phóng thần thiếp thực sự không biết. Tích tiệp dư là do thần thiếp đẩy, thần thiếp xin nhận, nhưng cái này không phải do thần thiếp làm, thần thiếp làm gì có bản lãnh lớn như vậy…Hoàng thượng biết rõ mà…Nhất định là có người vu oan cho thần thiếp.”
“Ở trong hậu cung ai là người có thâm cừu đại hận muốn vu oan cho ngươi? Chẳng lẽ không phải chính ngươi đẩy Tích tiệp dư.”
Lương chiêu viện sắp điên rồi, chuyện này không phải là ngoài ý muốn sao? Vì sao lại đổ lên đầu nàng, làm sao mà nàng chịu nổi tội danh này? Nàng vắt hết óc để nghĩ xem ai là người hãm hại nàng, kết quả phát hiện ngoại trừ Trần Trang phi thì hình như nàng đắc tội với cả hậu cung rồi. “Hoàng thượng, thần thiếp không biết, thần thiếp chỉ giao hảo cùng Trần Trang phi, quan hệ với các phi tần khác đều không phải là tốt…Trần Trang phi còn chọn cùng thiếp đi đối phó Tích tiệp dư. Chẳng lẽ là Lục Hiền phi, Hoàng hậu nương nương? Minh chiêu nghi cũng chán ghét thần thiếp, mấy hôm trước thần thiếp có cãi nhau với Vân thục viện, khẳng định là các nàng, các nàng nhất định có bản lĩnh này. Thần thiếp thừa nhận mình đã đẩy Tích tiệp dư, còn chuyện pháo hoa thật sự là không liên quan đến thần thiếp!”
Thích Bạch cũng biết Lương chiêu viện không có khả năng làm việc này, cũng không muốn nghe nàng ngu ngốc phân tích. Phụ thân nàng là Tả Đô Ngự Sử năng lực trác tuyệt, làm người thanh liêm, quyền cao chức trọng nhưng cũng không kéo bè kết cánh, thật không hiểu nổi tại sao lại nuôi dưỡng ra một nữ nhi như nàng.
“Tạm thời không nói đến chuyện này, nhưng ngươi mưu hại hoàng tự, mưu hại phi tần, tội không thể tha thứ, trẫm nể tình cha ngươi tha cho ngươi một mạng, sau này ngươi liền ngồi ngốc ở lãnh cung đi!” Thích Bạch gọi thị vệ vào, lôi Lương chiêu viện đang quỳ gối khóc lóc đi ra ngoài.
Kỳ thật, từ tối qua Thích Bạch đã biết chuyện pháo hoa không liên quan đến Lương chiêu viện, nhưng hắn biết nàng từng trừng phạt U U của hắn đến mức ngất xỉu, Thích Bạch liền cố ý để cho nàng ở trong địa lao đau khổ, dù sao mưu hại hoàng tự, phi tần là chuyện ván đã đóng thuyền, lấy tính tình của nàng thì việc giam nàng vào lãnh cung còn khó chịu hơn là muốn lấy mạng của nàng.
Thích Bạch không lừa Lương chiêu viện, nếu không phải phụ thân nàng thức thời, hắn lại là một vị quan tốt, Thích Bạch tuyệt sẽ không chỉ là đem nàng ném vào lãnh cung đâu. Nàng thật sự nên cảm thấy may mắn vì U U không có chuyện gì, bằng không thì thể diện của ai hắn cũng không giữ.
Lúc này Tiểu Thịnh Tử vào bẩm báo có Lục thống lĩnh tới, từ tối qua Lục Viễn đã bắt đầu tra chuyện pháo hoa, sáng nay liếc nhìn Tả đốc ngự sử, không thể không khen hắn thật là cơ trí, nếu hắn ở trước mặt cả triều đình thỉnh tội sám hối, thì Hoàng thượng sẽ không tha cho nữ nhi của hắn, hắn không cầu tình, mọi chuyện cứ để cho Hoàng thượng xử lý theo lẽ công bằng thì sẽ giữ được thể diện của bản thân. Có thể thấy Tả đốc ngự sử là người hiểu chuyện, nữ nhi vào hậu cung đã trở thành người của hoàng gia, không có việc gì thì ít nên lui tới, nếu ngươi cứ dính vào, đừng trách Hoàng thượng giết gà dọa khỉ.
Lục Viễn hành lễ với Thích Bạch xong liền nói “Thần đã kiểm tra qua, cả sự kiện sạch sẽ không còn chút dấu vết.”
Thích Bạch gật gật đầu “Bất quá là hai tiểu thái giám không có lai lịch gì, bởi vì đốt một luồng pháo hoa ngoài ý muốn, nếu không có Lương chiêu viện thì sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra, hai tên thái giám kia cũng có thể là do sợ tội mà tự sát.”
Lục Viễn cũng đồng ý “Đúng là như vậy, chuyện này thoạt nhìn như là một hồi ngoài ý muốn.”
“Nhưng mà đây tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn đúng không?” Thích Bạch xoa xoa thái dương.
“Thần nghĩ là như vậy, thái giám đốt pháo hoa không biết đã được huấn luyện qua bao nhiêu lần rồi, mà trước yến tiệc mọi thứ đều đã được kiểm tra thêm lần nữa, tuy nói ngoài ý muốn thì không thể tránh được, nhưng trong hoàng gia không có chuyện gì nhỏ hết, loại phát sinh này thật sự rất kỳ quái”, trực giác của Lục Viễn nói cho hắn biết đây không phải là ngoài ý muốn, khổ nỗi cái gì cũng không tra được, hắn thử dò xét một câu, “Có phải là Lý tướng không? Hay là do Hoàng hậu nương nương?”
Thích Bạch cũng có chung suy nghĩ với Lục Viễn, “Hoàng hậu sẽ không làm chuyện này, yến hội là do nàng phụ trách, nếu có việc gì thì nàng sẽ bị hiềm nghi lớn nhất, nếu Lương chiêu viện không gây chuyện thì trẫm còn có thể trị tội Hoàng hậu vì quản lý không nghiêm. Còn nếu Lý tướng làm, thì lý do là gì? Làm loại chuyện nhỏ này thì trẫm tin tưởng hắn sẽ không để lại chút dấu vết nào, nhưng vì sao hắn lại muốn làm vậy? Lương chiêu viện thừa dịp loạn lạc đẩy Tích tiệp dư cùng Hoa lương viện xuống, hắn sẽ không thể đoán trước được…Yến hội là do Hoàng hậu phụ trách, vì sao hắn lại gây chuyện tại chính yến hội do nữ nhi của mình chủ trì?”
Lục Viễn lắc lắc đầu “Hẳn là không phải do Lý tướng gây ra, chung quy mà nói thì Hoàng hậu nương nương dù sao cũng là nữ nhi của hắn, Hoàng hậu nương nương mà bị phạt thì hắn có thể gặp chuyện tốt lành gì sao? Nhất là mưu hại hoàng tự, Lương chiêu viện đẩy Tích tiệp dư mới làm cho Hoa lương viện đẻ non, nếu vì pháo hoa mà Hoa lương viện đẻ non thì Hoàng hậu sẽ bị trừng phạt khá nặng…”
Thích Bạch nhìn ra ngoài chậm rãi nói “Trẫm vẫn cảm thấy chuyện này do Lý tướng gây ra, nhưng lại không tìm thấy chứng cớ, chúng ta chỉ có thể im lặng chờ đợi mà thôi.”
--- -------Ta là đường phân cách---- ----
Trong Thừa Càn cung, Hoàng hậu có một đêm không ngủ, lúc này đang ngồi trước gương thở dài.
Lý ma ma đứng bên cạnh khuyên giải, an ủi “Hoàng thượng không có nghi ngờ nương nương, sao ngài lại cảm thấy khổ sở như vậy?”
Hoàng hậu nhìn mình trong gương, nàng mới hai mươi ba tuổi, trong nhà những bình dân bách tính thì độ tuổi này đang có hài tử, quản gia, hầu hạ phu quân. Mà nàng thì có cái gì? Nàng không có gì cả, nàng không thích Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không thích nàng. Nàng không có hài tử, cũng rất khó có hài tử. Hoàng cung không phải nhà của nàng, nàng cai quản nơi này bởi vì nàng đã không có gì hết không thể ngay đến quyền lực nàng cũng không có. Ngoại trừ Lý ma ma chăm sóc nàng từ nhỏ thì nàng không có ai để nói chuyện cùng cả. Hoàng thượng không hoài nghi thì có sao đâu, căn bản là vì chuyện này không phải do nàng làm.
Thân phận của nàng đã quyết định rằng nàng nhất định phải sống như thế này, nhưng nàng đã sớm chán ghét mọi thứ rồi. Vì sao nàng cố gắng, đó là vì nàng muốn bảo vệ gia đình của mình. Nhưng phụ thân không nghe lời nàng, mẫu thân ở trong phủ Thừa tướng cũng quá gian nan.
Sáng nay nàng nhận được thư báo, nói qua một thời gian nữa mẫu thân sẽ tiến cung thăm nàng, tối qua trên yến tiệc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sáng nay đã thu được tin tức mẫu thân vào thăm, nàng chỉ muốn cười châm chọc. Nàng lo lắng một đêm, quả nhiên bọn họ không làm nàng thất vọng, thậm chí nàng còn biết phụ thân làm như vậy là vì cái gì. Cảnh cáo nàng? Uy hiếp nàng? Nếu không phải Lương chiêu viện làm chuyện ngu xuẩn, Hoàng hậu như nàng nhất định sẽ bị gánh tội danh quản lý không nghiêm. Phụ thân muốn nói với nàng, vô luận ra sao thì nàng vẫn là nữ nhi của hắn, hắn có thể để nàng làm Hoàng hậu và cũng có thể khiến nàng không còn là Hoàng hậu!
Mà thôi, phản kháng làm gì? Phụ thân đã bị quyền thế làm mờ mắt rồi, nàng không thể chỉ lo cho bản thân mình. Làm theo lời của hắn cũng không có gì không tốt, ít nhất có thể giúp mẫu thân sống tốt, tóm lại nàng sống hay chết không có gì khác nhau.
Hoàng hậu nhìn xa xăm, nghĩ tới chuyện lãnh cung càng ngày càng náo nhiệt.
Chuyện trong yến tiệc đêm nguyên tiêu, Lương chiêu viện là người trung tâm được chú ý đến, đồng tình cũng được, sung sướng khi người gặp họa cũng vậy, tóm lại nàng vào lãnh cung thời gian dài, mọi người sẽ từ từ quên nàng.
Hoa lương viện im lặng triệt để, thứ hậu cung tranh đấu chính là sủng ái và hài tử, nàng không được sủng thì không nói, đến con cũng sẽ không có được, còn cái gì mà đòi tranh đấu? Đời người ngu xuẩn một lần là chưa đủ, chỉ có ngu xuẩn bị người khác giáo huấn mới đủ, nàng chính là điển hình. Có lẽ nếu nàng không cắn chặt Tích tiệp dư không chịu buông thì Hoàng thượng sẽ thương tiếc nàng một chút, nói không chừng Tích tiệp dư còn có thể cầu xin Hoàng thượng ban cho nàng một chút ân điển. Nàng chỉ nghĩ muốn lợi dụng Tích tiệp dư lại không nghĩ đến chuyện người ta có tình nguyện để nàng lợi dụng hay không.
“Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, ta biết có một ngày hắn sẽ xuất hiện giữa sự chú mục của vạn người, thân khoác thánh y, chân đạp mây bảy sắc đến cưới ta…” Lúc Quý U nhìn thấy Thích Bạch đến đột nhiên lại nghĩ đến những lời này, hắn là đến giúp nàng. Thẳng đến lúc bị hắn ôm vào lòng, tim nàng vẫn đập thình thịch không khống chế được.
Kỳ thật, tối qua lúc nàng nói với Thích Bạch hôm nay mẫu thân nàng nhập cung thì nàng đã đoán được là hắn sẽ đến đây, rốt cuộc thì nàng hiểu hắn từ lúc nào nàng cũng không biết. Đây là nàng dựa trên bản năng tin tưởng hắn, cảm thấy nhất định hắn sẽ đến.
Quý U có thể nhịn Giang thị một chút nhưng Thích Bạch thì không giống như vậy, nàng không nhịn cũng được, như Giang thị nói lúc nãy, nàng ta có thể thừa dịp không có phụ thân ở đó mà khi dễ mẫu thân, nàng cũng có thể thừa dịp không có người ngoài mà trừng trị nàng ta. Nhưng Thích Bạch có thể đường đường chính chính phạt Giang thị, còn Quý U lại không thể, đây là hiếu đạo, Giang thị có thể bất nhân, nàng lại không thể bất hiếu.
Quý U đã cô đơn rất lâu rồi, từ khi tiếp thu ký ức của nguyên chủ, không thời khắc nào mà nàng không khát vọng được nhìn thấy phụ mẫu nàng, nàng luôn muốn thay nguyên chủ hiếu kính hai người họ. Hôm nay Giang thị một bộ dáng cao ngạo mang mẫu thân Quý U tới đã là làm cho nàng tức giận rồi, từng từ của nàng ta đều như đâm vào trong lòng nàng, nếu Giang thị mắng nàng thì có lẽ nàng đã không khó chịu như vậy, nhưng mắng mẫu thân nàng thì nàng không cách nào khống chế chính mình.
Thời khắc đại môn bị đá văng ra, nàng nhìn Thích Bạch đứng ngoài cửa, ánh nắng mùa đông theo cánh cửa mở ra, chiếu rọi trên người hắn, nàng phảng phất như thấy được người mà cả đời này nàng sẽ dựa vào. Kỳ thật, Quý U luôn luôn không có cảm giác an toàn, nhiều kiếp lang bạt đã làm cho nàng rất bất an, nhưng dường như Thích Bạch đang bù đắp cho nàng sự thiếu hụt gì đó. Tuy nàng đoán hắn sẽ đến nhưng lúc nhìn hắn thật sự tới đây, Quý U vẫn không khống chế được nhịp tim của mình, nàng từng bước dẫn dụ Thích Bạch, rồi lại phát hiện chính mình cũng từng bước luân hãm.
Mãi đến lúc Giang thị tuyệt vọng la lên, từ từ bị kéo ra xa, Quý U mới hồi phục tinh thần. Thích Bạch ngẩng đầu nhìn nữ nhân của hắn, thở dài, dùng tay ôn nhu lau đi nước mắt trên gò má nàng, mở miệng trách mắng “Nàng khóc làm gì, mọi chuyện đều có ta để dựa vào, chút chuyện này nàng làm cũng không xong, cứ chịu ấm ức như vậy. Nàng cứ biểu hiện tính tình như khi ở trước mặt ta, xem nàng ta có dám làm gì nàng không?”
Ánh mắt Quý U ướt át, nhưng trong lòng lại bật cười, hắn nói gì vậy không biết. Quý U nhẹ nhàng vỗ bả vai Thích Bạch, nói “Đúng, đúng, đúng. Ngài uy vũ khí phách nhất, danh chấn bốn phương, bách tính phải cúng bái.”
Nói xong nàng đẩy Thích Bạch ra, nhanh chóng đến đỡ mẫu thân nàng, Quách thị kỳ thực đang ngơ ngẩn. Mãi đến lúc bị Quý U đỡ dậy cũng chưa tiếp thu được hiện thực, người đang vạn ngàn cưng chiều nữ nhi của nàng với người vừa mới nổi giận lôi đình kia là cùng một người sao, vẫn là Hoàng thượng sao?
Lúc Quách thị nhìn thấy Hoàng thượng đến thì còn lo sợ hôm nay nàng sẽ làm liên lụy đến nữ nhi của mình, chung quy thì chuyện nữ nhi đối đãi không tốt với chủ mẫu cũng sẽ bị chụp một cái mũ bất hiếu. Nhìn Quý U khóc, nàng đã cảm thấy hối hận, dù nhớ nữ nhi đến mức nào nàng cũng không nên theo Giang thị tiến cung, rõ ràng nàng biết Quách thị muốn ép Quý U giúp Quý Như, nhưng nàng cảm thấy Giang thị sẽ không dám quá mức làm càn. Không ngờ, lúc nữ nhi cự tuyệt giúp Quý Như nàng lại xé rách mặt ra đấu khẩu.
Quách thị luôn nói thật với Quý U, tuy rằng Giang thị sẽ thừa lúc không có mặt Quý Lĩnh mà châm chọc khiêu khích nàng nhưng sẽ chỉ giới hạn ở đó thôi. Động tác lớn hơn Giang thị cũng không dám làm, cho nên nàng không nói với Quý Lĩnh. Con người sống ở trên đời, làm gì có nhiều chuyện hoàn mỹ như thế được, nàng có phu quân tốt, có U U cùng Hạo Hạo ngoan như thế thì còn đòi hỏi gì nữa.
Quách thị đã sớm nhận mệnh, nàng cũng không cảm thấy số mình là số khổ, càng không ngờ Giang thị sẽ bị hưu, mà lại còn do Hoàng thượng hạ chỉ. Bây giờ nàng còn chưa hoàn toàn rõ ràng vì sao mọi chuyện lại tới bước đường này rồi.
Hoàng thượng nhìn Quách thị đang ngẩn người, rốt cuộc hắn cũng biết Quý U giống ai. Hắn ho khan một chút, nhìn thấy Quách thị cả kinh lại định quỳ lạy thì vội tiến lên đỡ một chút “Không cần đa lễ, ngồi xuống đi, cùng U U nói chuyện.”
Quý U nửa ôm mẫu thân ngồi xuống, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, thuận tiện kéo Thích Bạch ngồi bên người nàng. Trong phòng chỉ còn sót lại tiếng Quý U cũng Quách thị trò chuyện.
“Mẫu thân, không cần khẩn trương, Hoàng thượng rất tốt.” “Phụ thân ở nhà có khỏe không? Hạo Hạo có nhớ nữ nhi không?” “Thật sao? Hạo Hạo rất thông minh, lúc nữ nhi tiến cung hắn chỉ vừa nhận được mặt chữ, hiện tại đã lợi hại như vậy rồi?” “Nữ nhi ở trong cung rất tốt, người xem, Hoàng thượng đối xử rất tốt với nữ nhi, ăn ngon ngủ ngon, mọi người không cần quá lo lắng cho con…”
Từ đầu đến đuôi Thích Bạch đều không mở miệng nói lời nào, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nghe U U làm nũng với mẫu thân nàng, cùng mẫu thân nàng nói chuyện nhà cửa, nhìn nàng cười vui vẻ hắn không kìm được, khóe môi khẽ cong lên.
Đến lúc sắc trời không còn sớm, Quách thị nói muốn xuất cung, ở thêm nữa thì không tiện. Quý U rất muốn lưu Quách thị lại dùng bữa tối, nhưng Quách thị mà cùng Hoàng đế dùng bữa thì nhất định sẽ vô cùng khẩn trương. Hơn nữa Giang thị bị đuổi ra khỏi cung, Hoàng thượng lại còn hạ chỉ như vậy, không biết lão gia ở nhà ra sao rồi.
Quý U xem Quách thị nhất định đòi rời đi thì đành gật đầu, để Niệm Hạ giúp Quách thị mang lễ vật lên xe ngựa. Sau khi lưu luyến không rời tiễn mẫu thân rời đi, Quý U liền xoay người ôm lấy Thích Bạch.
“Người ta thật sự rất nhớ mẫu thân, nhớ phụ thân.” Quý U vùi đầu vào lồng ngực Thích Bạch, nũng nịu nói.
Thích Bạch sờ sờ đầu nàng, dỗ dành “Giống như đứa nhỏ không chịu lớn lên vậy, về sau sẽ để cho phụ mẫu nàng thường xuyên tiến cung bồi nàng, một thời gian nữa sẽ để nàng gặp phụ thân.”
Quý U cọ cọ ngực hắn, còn không hài lòng, nhón chân lên ôm lấy cổ hắn “Chàng đối tối với ta như vậy, ta cảm động thì biết làm sao bây giờ?”
Thích Bạch vỗ cái mông nhỏ của nàng, để cho nàng cứ ôm cổ hắn, hắn bế nàng lên giường mới buông ra “Biết ta đối tốt với nàng mà nàng lại không chịu nói ra chuyện nàng bị khi dễ, nếu hôm nay ta không tới thì nàng định làm thế nào?”
Quý U vẫn duy trì tư thế ôm Thích Bạch, ánh mắt xa xăm “Người ta có dự cảm là chàng sẽ tới, cho nên ta đang chờ chàng vì ta mà ra mặt.”
Thích Bạch rất muốn bật cười, nếu thật sự là như vậy thì hắn sẽ cảm thấy tốt hơn một chút. “Nàng có muốn ta hạ chỉ cho phụ thân nàng lập mẫu thân nàng lên làm chính thê không?” Lúc nãy Thích Bạch bị Giang thị làm cho tức giận nên quên mất chuyện này, hiện tại nên hỏi ý kiến U U của hắn xem nên làm thế nào thì mới tốt.
“Không cần đâu, chàng để cho phụ thân ta có cơ hội biểu hiện đi.” Quý U lắc đầu, nàng cảm thấy phụ thân nhất định sẽ muốn tự mình làm chuyện này.
Thích Bạch chuẩn bị đáp lời lại bị Quý U lập tức hôn lên, Quý U ngồi trên giường ôn nhu hôn nam nhân làm cho nàng cảm động này, thẳng đến lúc hô hấp hắn dồn dập trực tiếp áp lên người nàng, kéo trang phục của nàng xuống. Bất quá hắn nghĩ đến chuyện nguyệt sự của nàng chưa kết thúc nên Thích Bạch chỉ ghé đầu vào nơi đẫy đà của nàng mà thở dốc.
Tay Quý U càn rỡ, nàng ghé vào bên tai hắn thủ thỉ “Ta giúp chàng.”
Cảm giác được động tác của Quý U, tai Thích Bạch đỏ bừng, nữ nhân này! Quá kỳ cục…
--- ----Ta là đường phân cách---- ---
Từ lúc trong cung truyền đến tin tức phê chuẩn cho Giang thị mang theo Quách thị nhập cung vấn an Tích tiệp dư thì Quý Lĩnh đã cảm thấy ngủ không được, cơm ăn cũng không vô, cả ngày cứ ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại đột nhiên ôm lấy Quách thị than thở. Hắn đã cùng với Giang thị tranh cãi một trận, cũng uy hiếp nàng ta nếu dám khi dễ và mắng nữ nhân của hắn thì hắn cái gì cũng sẽ không quản, chức quan cũng không cần nhất định sẽ hưu nàng ta! Nhưng hắn vẫn không yên lòng, lúc quay lại viện của Quách thị, hắn ôm nàng khuyên nàng đừng đi.
Quý Lĩnh biết Quách thị vô cùng nhớ nữ nhi, nhưng hắn thật sự không dám giao một mình nàng cho Giang thị mang đi cùng ra ngoài, cũng không muốn Giang thị tiến cung làm khó xử Quý U. Nhưng U U đã bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, bây giờ nói gì cũng đều đã chậm.
Từ ngày Quý U nhập cung, Quý Lĩnh liền từ bỏ ý niệm từ quan, nếu ngay cả chức quan này hắn cũng không có thì Quý U ở trong cung sẽ không có chỗ để dựa vào. Nếu muốn giữ chức quan thì không thể để cho Giang thị nháo loạn, phụ thân của Giang thị vẫn còn chút quyền hành, có một phụ thân sủng thiếp diệt thê Quý U sẽ càng không dễ dàng. Quý Lĩnh chỉ có thể ủy khuất nữ nhân hắn yêu, trong lòng hắn luôn giằng co, không một ngày yên ổn.
Nhìn Giang thị mang theo Quách thị ra cửa, tim Quý Lĩnh đập nhanh chóng. Quý Lĩnh để cho nhi tử ở bên cạnh đợi Quách thị về, trong chốc lát lại để nhi tử đọc sách để tĩnh tâm, trong chốc lát lại cùng nhi tử đi tản bộ với nhau. Mãi đến lúc quản gia hoang mang rối loạn chạy đến tìm nói người trong cung tới, Quý Lĩnh không kịp nghe xong liền tâm hoảng ý loạn chạy đến chính đường tiếp kiến.
Quý Lĩnh không ngờ là sẽ nhìn thấy mấy thị vệ đang túm Giang thị tóc tai bù xù, mặt đầy máu, răng đã rơi rụng mấy cái, đứng phía trước là công công bên cạnh Hoàng thượng. Giang thị vừa nhìn thấy Quý Lĩnh liền cuống quýt quỳ xuống đất, khóc lóc “Lão gia, ngài không cần bỏ ta, ta nguyện ý làm thiếp, ngài để ta ở lại trong phủ đi, về sau ta sẽ không dám khi dễ Quách thị nữa…”
Quý Lĩnh vẫn chưa rõ đây là tình huống gì đã nghe Tiểu Thịnh Tử công công nói câu “Binh bộ thị lang Quý Lĩnh tiếp chỉ.” Quý Lĩnh nhanh chóng quỳ xuống, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đây thật là lần đầu tiên Tiểu Thịnh Tử đọc loại thánh chỉ bắt quan viên hưu thê, Hoàng thượng bắt đầu quản lý chuyện trong phủ người ta từ khi nào a. Bất quá Giang thị này thật sự là gan lớn bằng trời, dám gào thét với Tích tiệp dư nương nương.
Quý Lĩnh không tin nổi những gì mình nghe được, hưu thê sao? Nhục mạ phi tần? Mãi đến lúc Tiểu Thịnh Tử ho khan nhắc nhở một tiếng, Quý Lĩnh mới vội vàng dập đầu nói thần tuân chỉ. Giang thị nghe được, bất chấp có người bên cạnh ngăn trở, muốn chạy đến bên người Quý Lĩnh van cầu. “Lão gia, một đêm là phu thê vạn ngày tình nghĩa, tại sao ngài lại nhẫn tâm như vậy. Ngài đi van cầu Hoàng thượng đi, về sau ta thật sự không dám nữa. Lão gia, ta theo ngài nhiều năm như vậy, sao ngài lại nhẫn tâm. Ngài bỏ ta thì ta biết sống thế nào?”
Quý Lĩnh nhìn Giang thị đang khóc lóc cũng có chút đồng tình. Nhưng hắn với nàng ta một đêm là phu thê, ngày ngày lại thù hận. Hắn hận nàng ta tính kế hắn, hận sự vô năng của bản thân, ngày đêm không thể được giải thoát. Không ngờ, hôm nay sự thù hận ấy lại được kết thúc theo cách này. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được nhục mạ phi tần cùng coi rẻ hoàng quyền thì biết ngay Giang thị đã làm được chuyện tốt gì! Nhất định là tiểu nữ nhi cự tuyệt Giang thị nên nàng ta thẹn quá thành giận mà gây chuyện!
Hiện tại Quý Lĩnh chỉ hy vọng Quách thị và U U không có chuyện gì. Mà Giang thị, nữ nhân này trước giờ không biết trời cao đất dày là gì, lúc nào nàng cũng cảm thấy mọi người thiếu nợ nàng, Giang thị đã tra tấn hắn cùng người hắn yêu nhiều năm như vậy, hưu nàng đã là hồi báo tốt nhất dành cho nàng rồi!
Quý Lĩnh tiễn Tiểu Thịnh Tử cùng các thị vệ hồi cung, sau đó liền sai bảo hạ nhân chuẩn bị giấy và bút mực, một phong hưu thư đưa Giang thị rời đi.
Đến khi Quách thị trở lại, liền nhìn thấy Quách lão gia đang đứng đợi nàng ở đại môn Quý phủ. Quý Lĩnh thấy nàng không bị thương chỗ nào thì nhẹ nhàng thở ra, nắm tay nàng về viện của bọn họ. Trên đường đi, Quách thị đem sự tình phát sinh trong cung kể với Quý Lĩnh, Quý Lĩnh nghe xong thì cảm thán, tiểu nữ nhi của hắn đã thật sự trưởng thành rồi.
Vào đến phòng, các hạ nhân đem những lễ vật đặt xuống bàn xong liền rời đi.
“Những thứ này đều là tâm ý của nữ nhi, mọi người trong nhà đều có phần, lúc thiếp nhìn thấy thì không biết nên khổ sở hay cao hứng, khổ sở vì không biết khi nào có thể gặp lại U U, cao hứng vì hiện tại U U của chúng ta sống rất tốt. Nàng đã trưởng thành, nhưng sự hoạt bát cũng khônghề biến mất.” Quách thị nói xong thì nghẹn ngào.
Quý Lĩnh ôm Quách thị dỗ dành “Sẽ có cơ hội nữa mà, chúng ta hẳn nên cao hứng cho U U mới đúng. Rốt cuộc thì Giang thị cũng rời đi, không ngờ cuối cùng nữ nhi lại là người giúp chúng ta, hiện tại ta chỉ muốn lập nàng thành chính thê, về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống những ngày thật tốt đẹp.” Quý Lĩnh cảm tạ Hoàng thượng đã không hạ chỉ để Quách thị làm chính thê, hắn muốn tự tay mình làm chuyện này!
Quách thị cũng ôm Quý Lĩnh thật chặt, nàng cảm kích trời cao đã đối xử tử tế với nàng, mang đến cho nàng thật nhiều hạnh phúc.
Mà Giang thị trở về Giang phủ nhận hết khinh bỉ, nàng không biết rằng, sau tết nguyên tiêu phụ thân của nàng sẽ bị điều ra xa kinh đô vì nàng, có thể đoán được nàng là tội nhân của Giang phủ thì sẽ có kết cục gì.
Quý Như ở lãnh cung nghe được tin tức mẫu thân bị hưu thì mất hồn gào thét, tuy nhiên chuyện người sống ở lãnh cung trở nên điên loạn cũng không thiếu, không ai thèm để ý đến.