Ngày đầu tiên thiết triều sau khi hồi cung, Hoàng thượng liền tuyên đọc thánh chỉ.
Văn võ bá quan đều khó nén kinh ngạc.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Lý tướng coi rẻ kỷ cương triều đình, nhận hối lộ trái pháp luật, tự ý tiêu thụ muối, ám sát đế vương, mưu triều soán vị, uổng công làm thần tử, tội không thể tha, tru di cửu tộc, khâm thử!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Lý thị, tâm địa độc ác, giết hại hoàng tự,khi quân phạm thượng, bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ hậu vị, thu hồi phượng ấn, niệm tình Hoàng hậu đã theo Hoàng thượng từ lâu nên tha cho một mạng, biếm làm thứ dân, nhập lãnh cung, khâm thử.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tích phi Quý thị dịu dàng hiền đức, huệ chất lan tâm, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không kiêu ngạo nóng nảy, tuân thủ lễ nghi, có công sinh hạ một đôi Long Phượng, là điển hình của nữ tử, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ, sắc phong làm Hoàng hậu, khâm thử.”
Ba thánh chỉ có nội dung hoàn toàn khác nhau đã làm chấn động cả triều đình, trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự liệu của mọi người. Tích phi nương nương được tấn chức là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ bằng Long Phượng thai đã đủ chặn miệng văn võ bá quan rồi, nhưng bọn họ đoán nàng sẽ chỉ được phong làm quý phi hoặc cao nhất là Hoàng quý phi mà thôi. Chắc chắn là bọn họ không nắm được vị trí của Tích phi trong lòng Hoàng thượng rồi.
Cứ như vậy, không cần nhiều lời về địa vị của đôi Long Phượng nữa, từ hoàng trưởng nữ, hoàng trưởng tử trở thành đích hoàng trưởng nữ, đích hoàng trưởng tử, chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.
Mà kết cục của Lý tướng không thể không làm người khác thổn thức. Thật sự là gan lớn bằng trời rồi, nhiều tội danh như vậy thì có tru di cửu tộc cũng chẳng oan. Dã tâm của thừa tướng quá lớn nên tự tìm đường chết mà thôi, đế vương chưa bao giờ bị hắn nắm trong lòng bàn tay cả.
Đáng tiếc cho Lý Hoàng hậu, một nữ nhân mà có thể độc ác như vậy. Còn về vị thứ nữ được thừa tướng sủng ái thì… dù Hoàng thượng chưa trừng trị thì nàng ta cũng chẳng sống nổi trong hậu cung này.
Bách quan đều nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang Quý Lĩnh, thấy hắn vẫn đang cúi đầu thì ghen tỵ trong lòng, người này sinh được nữ nhi quá tốt rồi. Sinh nữ nhi như vậy còn hơn sinh được vô số nhi tử.
Trong Thừa Càn cung, Lý Hoàng hậu nghênh đón thánh chỉ phế hậu, không đau không bi lụy mà là vô cùng bình tĩnh.
Nàng khoác một thân phượng bào, trang dung tinh xảo, môi hồng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về Dưỡng Tâm điện. Bầu trời xanh thẳm như ngọc bích, tất cả suy nghĩ đều tan thành mây khói chỉ còn lại một tia giải thoát.
Tâm địa tàn độc, giết hại hoàng tự, đây là sự thật, nàng hại đứa nhỏ trong bụng Trang phi, hại các phi tần nhị phẩm trở lên không thể hoài thai, nàng làm cho Trang phi và Hiền phi giờ phút này thần chí không rõ ràng.
Khi quân phạm thượng, đây là sự thật, nàng không báo chuyện phụ thân mưu phản, nàng giấu giếm tin tức Mộng lương đệ khó sinh mà chết, giấu giếm chuyện hoàng trưởng nữ của Mộng lương đệ đã sớm chết đi.
Thấy tiểu thái giám mang phượng ấn đi, xem ra chuyện hủy bỏ hậu vị là thật rồi.
Hoàng hậu có chút choáng váng, lung lay muốn ngã. Nàng không phải nữ nhân mà Hoàng thượng yêu thương, cho nên Hoàng thượng sẽ không quan tâm đến nỗi khổ của nàng, cho nên Hoàng thượng mới có thể đối xử quyết tuyệt với nàng.
So với thảm trạng của nàng, Tích phi sinh cho hắn một đôi Long Phượng trình tường, thật là một nữ nhân tốt số.
Hối hận không? Có chứ. Nếu đem tin tức phụ thân mưu phản nói cho Hoàng thượng thì sao nàng lại bị phế truất hậu vị được.
Cũng có chút không hối hận, bởi vì nàng không yêu Hoàng thượng, nàng không chịu buông tha cho phủ thừa tướng, không buông bỏ được tình thân, cần gì phải mong chờ Hoàng thượng thương xót nàng?
Lý Hoàng hậu nhắm chặt mắt, ánh mắt khô khốc, chẳng có giọt nước mắt nào, chỉ nguyện kiếp sau làm bình dân bách tính, không muốn làm nữ nhi của quan lại, không muốn nhập cung, không cần phải khổ sở lựa chọn giữa tình thân hay Hoàng thượng.
Kiêu ngạo của nàng không cho phép bất kỳ ai dẫm lên, phế hậu? Lãnh cung? Đó không phải là nơi nàng nên tới. Nàng nhìn bốn phía, đây là Thừa Càn cung, là chỗ ở của Hoàng hậu, xa hoa, trang nghiêm, sao nàng có thể nhường cho người khác được?
Nàng không sợ chết, phi tần tự sát sẽ liên lụy đến gia tộc, nhưng nàng còn gia tộc đâu.
Lý Hoàng hậu kiên quyết đâm đầu vào cột, âm thanh quyết tuyệt truyền đến, nàng ngã xuống giữa vũng máu tươi.
Lý ma ma nghe âm thanh liền cuống quýt mở cửa, nhìn thấy Hoàng hậu bên vũng máu thét lên một tiếng chói tai “Chủ tử!”
Thừa Càn cung ngập trong một mảnh bi thảm.
--- ------ -------Mây---- --------
Có nhà sung sướng có nhà sầu.
Trong Vĩnh Thọ cung lại là không khí an dật thoải mái.
Quý U đang trêu đùa hai bảo bối, hai bảo bối lớn rất nhanh, làn da trắng nõn, đầu tròn vo. Tóc đen dày không thưa thớt như trước nữa. Mắt đen to tròn, ánh mắt có thần, luôn nhìn chằm chằm nàng, mỗi lần ngắm nhìn trong lòng nàng đều cảm thấy ngọt ngào ghê gớm. Quý U thấy bản thân nàng thật may mắn, nhi tử giống Thích Bạch, nữ nhi lại giống nàng. Nếu mà nữ nhi giống phụ thân, nhi tử giống mẫu thân, nhất định sẽ làm Quý U buồn bực.
May mắn là hai bảo bối cũng không thích khóc, không biết có phải do lúc trước được Quý U và Thích Bạch “chiếu cố” nên hai bảo bối mới khóc không ngừng hay không, giờ đỡ nhiều lắm rồi.
Lúc đón thánh chỉ, Quý U có chút kinh ngạc, thẳng đến lúc cung nhân hô lên “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Quý U mới hồi thần, chung quy cũng tại Thích Bạch chẳng nói trước với nàng.
Trong lòng Quý U có chút cảm động, Thích Bạch luôn ít nói như vậy, chỉ yên lặng thực hiện cho nàng.
Thích Bạch nghe tin Lý thị tự sát thì cau mày, hắn vẫn quyết định mai táng nàng ta trong Hoàng lăng nhưng cách xa lăng mộ của hắn, hai người lúc sống không chung chăn thì lúc chết cũng nên khác huyệt, đó đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lúc tiến vào nội thất, thấy Quý U đang chơi đùa cùng hai bảo bối, lúc thì hôn Mễ Mễ lúc lại cắn Đoàn Đoàn, cười vui thích, chơi tới quên trời quên đất.
Thích Bạch bước lên hai bước, đánh nhẹ lên mông nhỏ của hai bảo bối, hai bảo bối thì chẳng khóc, còn Quý U lại mở to mắt tỏ vẻ không phục.
Thích Bạch đi ra ngoài gọi Hứa ma ma vào bế hai bảo bối đi chỗ khác, thấy Quý U muốn ngăn trở hắn liền ôm nàng lên giường.
“Người này sao lại kỳ lạ như vậy?” Lời Quý U còn chưa nói xong đã phải nuốt hết vào bụng, trong nội thất chỉ còn lại khí tức kiều diễm, xuyên thấu qua màn che, cơ hồ có thể thấy được sự kịch liệt trên giường.
“Nàng thích cắn đúng không?” Thích Bạch giả vờ đau đớn, thấy Quý U nhẹ nhàng hôn vào nơi nàng vừa cắn thì cười đắc ý, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.
Tay Thích Bạch vẫn đang tự do trên thân thể trắng nõn của Quý U, ngày càng yêu thích sự nở nang của nàng đến mức chẳng nỡ rời tay. Quý U thở hổn hển, cảm nhận động tác của Thích Bạch, “Hiện giờ ta không còn trẻ nữa, ta là mẫu thân của hai bảo bối rồi đó, chàng cho ta nghỉ một lát đi.”
Thích Bạch cười đến cong cong đôi mắt, làm Quý U ngẩn người “Chàng thay đổi rồi…”
Thích Bạch không hiểu, nhướng mày “Thay đổi theo chiều hướng mạnh mẽ hơn hay là yếu đi?” Nói xong hắn lại định tiếp tục chứng minh sức mạnh của bản thân, đã lâu rồi hai người chưa ân ái, hẳn là tiểu nhân nhi của hắn cũng chưa được thỏa mãn.
Quý U tự giác bỏ qua sự lưu manh của Thích Bạch, hai tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của hắn “Không phải nói cái kia, chàng thích cười hơn trước.” Trước đây thỉnh thoảng Thích Bạch cũng sẽ cười, nhưng gần đây hắn cười thường xuyên hơn, ấm áp hơn, chẳng lẽ đây là ánh sáng của việc làm phụ thân sao?
Thích Bạch sờ sờ khóe miệng, đúng vậy thật, sao hắn lại không phát hiện nhỉ?
“Còn gì nữa không?” Vừa dứt lời Thích Bạch đã kéo Quý U vào trước ngực hắn, tiếp tục thế tiến công, liền nghe Quý U hét lên “Trở nên đáng ghét hơn nữa!”
Thích Bạch khẽ cười, hắn an tâm rồi, an tâm rằng nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Ba ngày sau là đại điển phong hậu, lúc Quý U đang ngủ đã bị gọi dậy, Thích Bạch đến điện Thái Hòa đợi nàng rồi.
“Chủ tử, giờ lành sắp đến rồi.”
Quý U hoảng hốt nhìn bản thân trong gương.
Phượng bào phiền phức, thuê phượng hoàng, chỉ vàng chỉ bạc, mũ phượng hoa lệ, trang điểm đậm, hiển lộ hết sự uy nghi.
“Chủ tử, ngài đẹp quá.” Trên mặt Niệm Hạ không hề che giấu sự tán thưởng cùng kinh diễm.
Quý U có chút ngượng ngùng, nàng nhìn lạ lẫm như vậy mà xuất hiện trước mặt Thích Bạch thì có chút không được tự nhiên.
Trước cửa điện Thái Hòa, Thích Bạch kiên nhẫn đứng đợi Quý U tiến đến, các văn võ bá quan đứng ở hai bên bậc thang cũng nhón chân trông ngóng.
Cùng với âm thanh “Hoàng hậu nương nương đến” mọi người đều nhìn về phía nữ nhân khoác phượng bào kia.
Mĩ mạo nghiêng nước nghiêng thành, khí chất thanh lệ thoát tục, khí thế không giận mà uy, đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, khóe miệng khẽ nhếch, đây là một nữ nhân đủ sức làm rung động lòng người.
Thích Bạch không chớp mắt nhìn U U đi về phía hắn, chung quanh hết sức yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
Thích Bạch đi xuống bậc thang, nâng Quý U đứng lên, chạm vào da thịt non mềm của nàng, thấy đôi mắt nàng chuyên chú nhìn hắn, tim Thích Bạch lại đập thật nhanh.
Vì giờ khắc này mà hắn như đã chờ đợi ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, bọn họ sẽ dắt tay nhau đi hết cuộc đời này, nàng chính là thê tử của hắn.
Dưới sự chú mục của mọi người, Quý U và Thích Bạch cùng bước lên bậc thang cao nhất. Đứng bên cạnh hắn, được hắn nắm chặt tay, Quý U buông lỏng cảm giác khẩn trương. Nàng cùng hắn đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau.
Thích Bạch nói nhỏ bên tai Quý U “Nàng thật đẹp.” Quý U cười ngọt ngào “Đẹp đến mức giờ ta chỉ muốn ôm nàng về Dưỡng Tâm điện, muốn làm gì thì làm.” Quý U bóp nhẹ tay hắn để tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn nói lời thật lòng “Chúng ta mãi mãi ở cùng một chỗ.” Thích Bạch nghe vậy lại cười ấm áp, làm văn võ bá quan không dám tin vào mắt mình.
Đây là một loại nghi thức vô cùng phiền phức nhưng Thích Bạch và Quý U lại hết sức kiên nhẫn thực hiện.
Chỉ vì được ở chung với người bên cạnh, mỗi khắc đều là sự hưởng thụ, nguyện cùng chàng đồng tâm, không bao giờ xa cách.
Hôm nay là ngày mà hai người chân chính trở thành phu thê, kết tóc là phu thê, ân ái không chút nghi ngờ.
Văn võ bá quan chứng kiến đôi Đế - Hậu để lại nhiều vết mực nhất trên sử sách, trai tài gái sắc, cả đời ân ái, đến chết cũng không thay đổi.
Chứng kiến thủ đoạn của Hoàng thượng, cung nhân đều ngậm miệng lại hết, tựa như Tích phi nương nương chưa từng bị bắt đi. Lời đồn đãi còn chưa kịp truyền ra ngoài đã bị bóp chết trong hành cung rồi, không ai dám nhắc lại hai chữ Tích phi. Đây là giáo huấn bằng máu, có người không sợ chết nhưng mà lại không có người muốn chết.
Nay cung nhân nào nghe được hai chữ “Tích phi” liền co chân chạy thật nhanh, tuyệt không dám nghe hết câu.
Vũ quý nghi nằm trên giường, phát ra âm thanh u oán, “Ngươi muốn ta đau chết sao, nhẹ chút đi.”
Cung nữ đã xuống tay rất nhẹ rồi, giờ đành nhẹ tay hơn nữa. Như vậy thì có ích lợi gì, vốn thương thế chỉ hai ngày là đỡ, giờ lại kéo dài tới bảy ngày chưa thấy khá lên, còn không cho nàng dùng sức xoa bóp. Cung nữ chỉ dám chửi thầm trong lòng, trên mặt vẫn rất cung kính, nếu như để chủ tử thấy nàng khác lạ thì hôm nay nàng chắc chắn không sống nổi nữa.
“Thái y đâu? Gọi thái y đến cho ta.” Vũ quý nghi quát lên, ai u, mặt của nàng. Đồ vô dụng, vốn nghĩ hai ngày là có thể tốt lên, ai ngờ ba tối liên tiếp, nàng tỉnh dậy đã thấy mình ở dưới đất, ngã đến mức mặt bầm đen thì không nói, chân cũng không động đậy nổi.
“Chủ tử, ngài quên rồi sao? Hoàng thượng đã phân phó không cho phép thái y đến chuẩn bệnh cho ngài và Cốc tần… Nô tỳ nghĩ rằng ngài nên nhanh chóng đến thỉnh tội với Hoàng thượng đi, Hoàng thượng đang phái người đi điều tra xem ai phát tán tin đồn, đợi Hoàng thượng tra ra được thì không kịp nữa rồi.” Cung nữ nhát gan khuyên nhủ.
Vũ quý nghi xíu chút nữa là ngất xỉu vì tức, phúc thì ít đến, họa cứ kéo tới dồn dập! Nàng bị biếm xuống là quý nghi chưa đủ sao? Nàng chưa đủ xui xẻo sao? Dù biết nàng là người phát tán thì sao, nàng còn có thể giáng xuống vị trí nào nữa? Chỉ là vài câu mà thôi, Hoàng thượng sẽ không nể mặt, đuổi tận giết tuyệt hay sao? Cung nhân lắm miệng đã bị xử tử, Hoàng thượng còn muốn là lòng người hoảng sợ mới bằng lòng dừng tay sao?
Vũ quý nghi rốt cuộc cũng nhìn thấy người mà nàng nhớ nhất lâu nay – Tình quý tần, bất quá nhìn thấy nàng ta nàng có chút sững sờ.
“Tỷ tỷ khỏe không? Nhiều ngày nay thân thể của muội có chút không thoải mái, vẫn không tới thăm tỷ được…” Tình quý tần nhìn khuôn mặt đen thui của Vũ quý nghi, e dè hỏi.
Vũ quý nghi đang nổi giận trong lòng, đột nhiên bật cười “Mới khôi phục bữa ăn mấy ngày, bây giờ đã trở thành thế này rồi sao?” Vũ quý nghi thật sự buồn cười, các phi tần trong hậu cung như các nàng, dù không được sủng ái cũng sẽ không càn rỡ ăn uống, đây chính là quy củ mà các nàng học được trong phủ.
Tình quý tần nghe vậy thì xấu hổ một trận, gần đây nàng đâu có ăn nhiều, nếu không phải mấy bộ y phục đều không còn vừa nữa thì nàng còn không biết nàng béo như vậy. Nhất là trước đây nàng luôn kiêu ngạo vì khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, nay sợ là bánh bao cũng không bằng mặt nàng.
“Tỷ tỷ nói đùa… Gần đây khẩu vị của muội rất tốt. Chân của tỷ tốt hơn chút nào chưa?” Tình quý tần không muốn nhắc lại chuyện nàng béo lên, đánh người không đánh mặt, nàng có đề cập tới khuôn mặt bầm đen của Vũ quý nghi sao? Lần đầu tiên Tình quý tần chán ghét sự thẳng tính của Vũ quý nghi.
“Bây giờ phần vị của ta không bằng ngươi, làm gì dám để ngươi gọi ta là tỷ tỷ. Chân đỡ nhiều rồi… Có điều không có thái y xem qua thì chưa dám an tâm.”
“Tỷ tỷ quá khách khí rồi. Là do muội không đúng mới khuyên tỷ làm vậy để tỷ bị phạt, tỷ muốn trách muội thì muội cũng không dám oán trách, nhưng tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ của muội, điều này sẽ không thay đổi.” Tình quý tần giả vờ như không nghe lời châm chích của Vũ thục nghi.
Vũ quý nghi nghẹn lời trước sự khiêm tốn trước sau như một của Tình quý tần, nói trắng ra vẫn là do nàng thiếu kiên nhẫn, bây giờ mà trách Tình quý tần thì có chút giận chó đánh mèo. Người ta chỉ tùy tiện nói ra lúc tán gẫu với nàng thôi, do tự nàng cho là thật. Chung quy bây giờ nàng chỉ là một quý nghi tứ phẩm, thấp hơn Tình quý tần, không nên tiếp tục làm cao.
Thái độ vừa muốn dịu đi một chút, Vũ quý nghi đã nghe Tình quý tần khuyên nàng chủ động đến trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội, Vũ quý nghi lại nổi lên lửa giận “Bộ dáng ta giống quỷ thế này thì đi thỉnh tội thế nào được?”
“Tỷ tỷ cẩn thận nghĩ lại đi, hiện tại vết thương của tỷ còn chưa tốt lên mà vẫn đi tìm Hoàng thượng thỉnh tội, Hoàng thượng thấy tỷ thật tình hối cải sẽ rộng lượng hơn với tỷ. Tỷ nghĩ Hoàng thượng không thể tra ra được sao? Thay vì đợi Hoàng thượng tra ra rồi trừng phạt tỷ, không bằng sớm nói với Hoàng thượng là tỷ không cố ý đi.”
Vũ thục nghi nghe vậy, có chút dao động, ngoài miệng liền biện bạch “Lúc trước mấy người phao tin đều bị Hoàng thượng đánh chết… Hoàng thượng tra thế nào được?”
“Thiên hạ làm gì có bức tường nào không lọt gió, hơn nữa lúc nào tỷ làm việc cũng vội vàng, sơ ý, khó tránh khỏi việc lưu lại chút dấu vết.”
Tình quý tần lại cực lực khuyên một chút, thấy Vũ quý nghi rơi vào trầm tư thì hợp thời cáo lui.
Không thể nóng vội được, để Vũ quý nghi nhìn ra sơ hở thì không ổn. Nàng cũng không muốn Hoàng thượng tra ra được, vạn nhất tra đến chỗ nàng thì sao? Sợ là hình tượng không tranh đoạt mà nàng khó khăn xây dựng từ trước đến nay sẽ bị hủy mất.
Mới đi được một chút Tình quý tần đã thở không ra hơi. Mấy ngày nay nàng chỉ dám uống nước chứ không dùng thức ăn nữa, đói lắm thì ăn một chút điểm tâm, nhưng vẫn không gầy đi được chút nào. Nàng đã hỏi thái y không biết bao nhiêu lần, uống bao nhiêu là thuốc, nhưng mặt vẫn càng ngày càng lớn hơn.
Mới vừa về tới cung của nàng, thấy người đứng trước cửa Tình quý tần có chút ngạc nhiên. Sao Lục Nhạc Dao lại ở đây, và tại sao nàng ta cũng… béo như vậy?
Lục Nhạc Dao uống mấy ngày thuốc, trừ bỏ hàn khí trong cơ thể, cũng hết sốt, mới cảm giác thoải mái một chút. Nhưng nhìn bản thân trong gương… Không thể tiếp nhận nổi. Cả người béo lên một vòng, hơn nữa mặt còn như bị đánh sưng lên vậy. Nàng cho là di chứng của uống thuốc, nhưng ngừng thuốc rồi vẫn chẳng có chuyển biến tốt đẹp gì.
Nàng không dám đi gặp Hoàng thượng, cho đến hôm nay Hoàng thượng phái người đến hỏi nàng khi nào mới chứng minh sự trong sạch của nàng cho Hoàng thượng thấy, nàng mới biết Hoàng thượng đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi nàng nữa.
Nàng đành phải kiên trì đi tìm Tình quý tần, nàng tin tưởng bản thân có thể khiến Tình quý tần nói thật, nhưng lại không muốn đi gặp Hoàng thượng. Để Hoàng thượng thấy bộ dáng này của nàng còn khó chịu hơn cả giết chết nàng.
Nàng đoán bản thân chắc tăng thêm cả mười lăm cân là ít, hình như toàn béo trên mặt thôi.
Tích phi người ta cũng tròn tròn, nhưng đó là người ta có thai, hơn nữa người ta cũng không phù thũng giống nàng. Nàng nhớ rõ bộ dáng của Tích phi, nam nhân nhìn thấy nàng ấy thì càng yêu mến hơn mà thôi. Còn Tình quý tần, bệnh trạng khá giống nàng, mặt béo đến mức thần dân cũng phẫn nộ, không đành lòng nhìn thẳng.
Lục Nhạc Dao và Tình quý tần đứng đánh giá lẫn nhau.
Hai người đều mang gương mặt phù thũng, mắt sưng híp, ai nấy cũng đều không thể tin đối phương là Tình quý tần (Lục Nhạc Dao).
Lục Nhạc Dao mở lời, phá vỡ cục diện giằng co “Tình quý tần nương nương, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Tình quý tần sửng sốt, nhớ lại nàng là đầu sỏ nên đứng đây tính sổ sao? Ha ha, chỉ sợ là không thể tính rõ ràng được. Kiếp trước, kiếp này, vĩnh viễn không thể nghĩ đến chuyện rõ ràng.
Hai người đi vào phòng, Lục Nhạc Dao còn chưa mở miệng, đã nghe lời nói kinh ngạc của Tình quý tần “Sao ngươi lại thành ra thế này?”
Lục Nhạc Dao sửng sốt một chút mới trả lời “Hẳn là do uống thuốc… Thái y nói rất có khả năng là do dị ứng với thuốc mà thành.”
Tình quý tần có chút buồn bực, nàng cũng uống thuốc, chẳng lẽ do thuốc thật? Hay là do có người mua chuộc thái y ám hại các nàng?
“Ngươi đến đây có việc gì?”
“Hôm nay ta tới đây là để hỏi ngươi, vì sao muốn hại ta?” Nháy mắt, Lục Nhạc Dao đã trở nên sắc bén bức người, toàn bộ khí thế của kiếp trước hiển lộ ra ngoài.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Tình quý tần ẩn ẩn cảm thấy Lục Nhạc Dao có chút quen thuộc.
“Ở Ngọc Hoa tự, chính ngươi đẩy ta về phía Tích phi nương nương. Ngươi thấy ta muốn cứu Hoàng thượng nên cố ý giở trò, đúng không? Ta nhớ rất rõ ràng, ngươi là người đứng gần ta nhất.” Ngữ khí của Lục Nhạc Dao vô cùng kiên quyết.
“Lục quý nhân, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời lại không thể nói lung tung. Một thất phẩm quý nhân lại nói xấu tam phẩm quý tần, dĩ hạ phạm thượng, muốn bị vả miệng sao?” Tình quý tần không hề thấy khẩn trương, đời này Lục Nhạc Dao ngây thơ đến buồn cười, nàng ta tưởng mình là ai?
Nghĩ tới hai kết cục khác biệt, Tình quý tần nở nụ cười miệt thị, nàng cũng không sợ Lục Nhạc Dao biết mặt thật của nàng, ai mà thèm tin Lục Nhạc Dao chứ?
“Có phải nói xấu hay không tự trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi có chối ta cũng không tin ngươi. Ta chỉ muốn biết vì sao, vì sao lại hại ta?”
Lục Nhạc Dao nói xong, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh, đến gần bên tai nàng nói nhỏ, âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy “Quách Tình, ngươi cũng chỉ có từng ấy năng lực thôi đúng không? Chỉ có thể thừa dịp ta đánh mất tiên cơ để báo thù rửa hận? Bất quá trong lòng ta thấy thật an ủi, điều này nói cho ta biết rằng ngươi không quên ngươi từng quỳ dưới chân ta cầu xin đau khổ, ban đêm ngươi bị quỷ hồn dọa cho mất vía, ban ngày ngươi canh chừng đồ ăn thừa thơm phức, ngươi cầu xin ta, chỉ kém nước gọi ta là mẫu thân, đúng không?”
Lục Nhạc Dao dừng một chút, nhìn thấy Tình quý tần đã rơi vào hồi ức, liền nói thêm “Ngươi cho rằng ngươi đánh ngã được ta sao? Đúng là buồn cười! Vào phòng chứa củi, ta vẫn có thể đi ra, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì người Hoàng thượng yêu vĩnh viễn là ta, ngươi mãi mãi là người thất bại, sống hai kiếp thì sao? Làm một nữ nhân, ngươi đã từng yêu sao? Ngoại trừ đẩy người khác sau lưng, ngươi còn có tài năng gì? Ngươi chỉ là một nữ nhân hèn hạ vô sỉ!”
Tiếng cười của Lục Nhạc Dao quanh quẩn bên tai Tình quý tần, từng màn ở kiếp trước dần hiện ra trước mắt nàng, Tình quý tần bị đụng đến chỗ đau, không thể không nói từng câu của Lục Nhạc Dao đều là trí mạng, nàng chưa từng được yêu, nàng thất bại cả đời, cuối cùng chết đi trong nghèo túng, nàng chết dưới tay Lục Nhạc Dao! Dường như nàng không phân biệt nổi kiếp trước kiếp này, Lục Nhạc Dao là yêu quái, chẳng lẽ nàng không có cách nào đánh bại nàng ta sao?
“Không phải!” Tình quý tần kích động quát lên “Ta đã sớm đánh bại ngươi! Hoàng thượng yêu Tích phi, mà ngươi, ngươi hại Tích phi bị bắt đi, đã sớm bị Hoàng thượng chán ghét rồi. Ta đương nhiên là có năng lực! Là ta đẩy ngươi, ta đẩy ngươi về phía vực thẳm đó. Nhưng ai biết ta làm? Ai nhìn thấy? Ai sẽ tin lời nói của ngươi? Hiện tại Hoàng thượng không xử trí ngươi không phải vì Hoàng thượng yêu thích ngươi, mà chỉ là coi trọng thể diện của ca ca và phụ thân ngươi mà thôi. Đời này ngươi có cơ hội nổi danh sao? Ngươi có biết Hoàng thượng chán ghét ngươi tới mức nào không? Trong lòng Hoàng thượng ngươi còn chẳng bằng một con sâu mọt! Ngươi cho rằng ngươi vẫn giống như…”
“Đủ rồi! Nữ nhân ngoan độc này! Ngươi ghen tỵ với gia thế của ta nên mới hãm hại ta!” Lục Nhạc Dao cuống quýt ngăn cản Tình quý tần nói tiếp, nàng ta chịu thừa nhận là tốt rồi. Nghe được câu cuối cùng của Tình quý tần, Lục Nhạc Dao liền nổi điên, tiện nhân! Hoàng thượng yêu ta, không phải là đồ bỏ đi Tích phi!
Lục Nhạc Dao bổ nhào lên người Tình quý tần, cấu xé lẫn nhau.
Tình quý tần tức giận kêu to “Ta giết ngươi!”
Cấu xé, đá chân, trang phục, tóc tai hỗn loạn, ánh mắt sưng lên, cánh tay, khuôn mặt chảy máu, hai người đánh nhau đến mức không phân biệt được ai là ai.
Cửa được đẩy ra, hai nữ nhân mập mạp cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày đầu tiên thiết triều sau khi hồi cung, Hoàng thượng liền tuyên đọc thánh chỉ.
Văn võ bá quan đều khó nén kinh ngạc.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Lý tướng coi rẻ kỷ cương triều đình, nhận hối lộ trái pháp luật, tự ý tiêu thụ muối, ám sát đế vương, mưu triều soán vị, uổng công làm thần tử, tội không thể tha, tru di cửu tộc, khâm thử!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Lý thị, tâm địa độc ác, giết hại hoàng tự,khi quân phạm thượng, bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ hậu vị, thu hồi phượng ấn, niệm tình Hoàng hậu đã theo Hoàng thượng từ lâu nên tha cho một mạng, biếm làm thứ dân, nhập lãnh cung, khâm thử.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tích phi Quý thị dịu dàng hiền đức, huệ chất lan tâm, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không kiêu ngạo nóng nảy, tuân thủ lễ nghi, có công sinh hạ một đôi Long Phượng, là điển hình của nữ tử, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ, sắc phong làm Hoàng hậu, khâm thử.”
Ba thánh chỉ có nội dung hoàn toàn khác nhau đã làm chấn động cả triều đình, trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự liệu của mọi người. Tích phi nương nương được tấn chức là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ bằng Long Phượng thai đã đủ chặn miệng văn võ bá quan rồi, nhưng bọn họ đoán nàng sẽ chỉ được phong làm quý phi hoặc cao nhất là Hoàng quý phi mà thôi. Chắc chắn là bọn họ không nắm được vị trí của Tích phi trong lòng Hoàng thượng rồi.
Cứ như vậy, không cần nhiều lời về địa vị của đôi Long Phượng nữa, từ hoàng trưởng nữ, hoàng trưởng tử trở thành đích hoàng trưởng nữ, đích hoàng trưởng tử, chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.
Mà kết cục của Lý tướng không thể không làm người khác thổn thức. Thật sự là gan lớn bằng trời rồi, nhiều tội danh như vậy thì có tru di cửu tộc cũng chẳng oan. Dã tâm của thừa tướng quá lớn nên tự tìm đường chết mà thôi, đế vương chưa bao giờ bị hắn nắm trong lòng bàn tay cả.
Đáng tiếc cho Lý Hoàng hậu, một nữ nhân mà có thể độc ác như vậy. Còn về vị thứ nữ được thừa tướng sủng ái thì… dù Hoàng thượng chưa trừng trị thì nàng ta cũng chẳng sống nổi trong hậu cung này.
Bách quan đều nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang Quý Lĩnh, thấy hắn vẫn đang cúi đầu thì ghen tỵ trong lòng, người này sinh được nữ nhi quá tốt rồi. Sinh nữ nhi như vậy còn hơn sinh được vô số nhi tử.
Trong Thừa Càn cung, Lý Hoàng hậu nghênh đón thánh chỉ phế hậu, không đau không bi lụy mà là vô cùng bình tĩnh.
Nàng khoác một thân phượng bào, trang dung tinh xảo, môi hồng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về Dưỡng Tâm điện. Bầu trời xanh thẳm như ngọc bích, tất cả suy nghĩ đều tan thành mây khói chỉ còn lại một tia giải thoát.
Tâm địa tàn độc, giết hại hoàng tự, đây là sự thật, nàng hại đứa nhỏ trong bụng Trang phi, hại các phi tần nhị phẩm trở lên không thể hoài thai, nàng làm cho Trang phi và Hiền phi giờ phút này thần chí không rõ ràng.
Khi quân phạm thượng, đây là sự thật, nàng không báo chuyện phụ thân mưu phản, nàng giấu giếm tin tức Mộng lương đệ khó sinh mà chết, giấu giếm chuyện hoàng trưởng nữ của Mộng lương đệ đã sớm chết đi.
Thấy tiểu thái giám mang phượng ấn đi, xem ra chuyện hủy bỏ hậu vị là thật rồi.
Hoàng hậu có chút choáng váng, lung lay muốn ngã. Nàng không phải nữ nhân mà Hoàng thượng yêu thương, cho nên Hoàng thượng sẽ không quan tâm đến nỗi khổ của nàng, cho nên Hoàng thượng mới có thể đối xử quyết tuyệt với nàng.
So với thảm trạng của nàng, Tích phi sinh cho hắn một đôi Long Phượng trình tường, thật là một nữ nhân tốt số.
Hối hận không? Có chứ. Nếu đem tin tức phụ thân mưu phản nói cho Hoàng thượng thì sao nàng lại bị phế truất hậu vị được.
Cũng có chút không hối hận, bởi vì nàng không yêu Hoàng thượng, nàng không chịu buông tha cho phủ thừa tướng, không buông bỏ được tình thân, cần gì phải mong chờ Hoàng thượng thương xót nàng?
Lý Hoàng hậu nhắm chặt mắt, ánh mắt khô khốc, chẳng có giọt nước mắt nào, chỉ nguyện kiếp sau làm bình dân bách tính, không muốn làm nữ nhi của quan lại, không muốn nhập cung, không cần phải khổ sở lựa chọn giữa tình thân hay Hoàng thượng.
Kiêu ngạo của nàng không cho phép bất kỳ ai dẫm lên, phế hậu? Lãnh cung? Đó không phải là nơi nàng nên tới. Nàng nhìn bốn phía, đây là Thừa Càn cung, là chỗ ở của Hoàng hậu, xa hoa, trang nghiêm, sao nàng có thể nhường cho người khác được?
Nàng không sợ chết, phi tần tự sát sẽ liên lụy đến gia tộc, nhưng nàng còn gia tộc đâu.
Lý Hoàng hậu kiên quyết đâm đầu vào cột, âm thanh quyết tuyệt truyền đến, nàng ngã xuống giữa vũng máu tươi.
Lý ma ma nghe âm thanh liền cuống quýt mở cửa, nhìn thấy Hoàng hậu bên vũng máu thét lên một tiếng chói tai “Chủ tử!”
Thừa Càn cung ngập trong một mảnh bi thảm.
--- ------ -------Mây---- --------
Có nhà sung sướng có nhà sầu.
Trong Vĩnh Thọ cung lại là không khí an dật thoải mái.
Quý U đang trêu đùa hai bảo bối, hai bảo bối lớn rất nhanh, làn da trắng nõn, đầu tròn vo. Tóc đen dày không thưa thớt như trước nữa. Mắt đen to tròn, ánh mắt có thần, luôn nhìn chằm chằm nàng, mỗi lần ngắm nhìn trong lòng nàng đều cảm thấy ngọt ngào ghê gớm. Quý U thấy bản thân nàng thật may mắn, nhi tử giống Thích Bạch, nữ nhi lại giống nàng. Nếu mà nữ nhi giống phụ thân, nhi tử giống mẫu thân, nhất định sẽ làm Quý U buồn bực.
May mắn là hai bảo bối cũng không thích khóc, không biết có phải do lúc trước được Quý U và Thích Bạch “chiếu cố” nên hai bảo bối mới khóc không ngừng hay không, giờ đỡ nhiều lắm rồi.
Lúc đón thánh chỉ, Quý U có chút kinh ngạc, thẳng đến lúc cung nhân hô lên “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Quý U mới hồi thần, chung quy cũng tại Thích Bạch chẳng nói trước với nàng.
Trong lòng Quý U có chút cảm động, Thích Bạch luôn ít nói như vậy, chỉ yên lặng thực hiện cho nàng.
Thích Bạch nghe tin Lý thị tự sát thì cau mày, hắn vẫn quyết định mai táng nàng ta trong Hoàng lăng nhưng cách xa lăng mộ của hắn, hai người lúc sống không chung chăn thì lúc chết cũng nên khác huyệt, đó đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lúc tiến vào nội thất, thấy Quý U đang chơi đùa cùng hai bảo bối, lúc thì hôn Mễ Mễ lúc lại cắn Đoàn Đoàn, cười vui thích, chơi tới quên trời quên đất.
Thích Bạch bước lên hai bước, đánh nhẹ lên mông nhỏ của hai bảo bối, hai bảo bối thì chẳng khóc, còn Quý U lại mở to mắt tỏ vẻ không phục.
Thích Bạch đi ra ngoài gọi Hứa ma ma vào bế hai bảo bối đi chỗ khác, thấy Quý U muốn ngăn trở hắn liền ôm nàng lên giường.
“Người này sao lại kỳ lạ như vậy?” Lời Quý U còn chưa nói xong đã phải nuốt hết vào bụng, trong nội thất chỉ còn lại khí tức kiều diễm, xuyên thấu qua màn che, cơ hồ có thể thấy được sự kịch liệt trên giường.
“Nàng thích cắn đúng không?” Thích Bạch giả vờ đau đớn, thấy Quý U nhẹ nhàng hôn vào nơi nàng vừa cắn thì cười đắc ý, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.
Tay Thích Bạch vẫn đang tự do trên thân thể trắng nõn của Quý U, ngày càng yêu thích sự nở nang của nàng đến mức chẳng nỡ rời tay. Quý U thở hổn hển, cảm nhận động tác của Thích Bạch, “Hiện giờ ta không còn trẻ nữa, ta là mẫu thân của hai bảo bối rồi đó, chàng cho ta nghỉ một lát đi.”
Thích Bạch cười đến cong cong đôi mắt, làm Quý U ngẩn người “Chàng thay đổi rồi…”
Thích Bạch không hiểu, nhướng mày “Thay đổi theo chiều hướng mạnh mẽ hơn hay là yếu đi?” Nói xong hắn lại định tiếp tục chứng minh sức mạnh của bản thân, đã lâu rồi hai người chưa ân ái, hẳn là tiểu nhân nhi của hắn cũng chưa được thỏa mãn.
Quý U tự giác bỏ qua sự lưu manh của Thích Bạch, hai tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của hắn “Không phải nói cái kia, chàng thích cười hơn trước.” Trước đây thỉnh thoảng Thích Bạch cũng sẽ cười, nhưng gần đây hắn cười thường xuyên hơn, ấm áp hơn, chẳng lẽ đây là ánh sáng của việc làm phụ thân sao?
Thích Bạch sờ sờ khóe miệng, đúng vậy thật, sao hắn lại không phát hiện nhỉ?
“Còn gì nữa không?” Vừa dứt lời Thích Bạch đã kéo Quý U vào trước ngực hắn, tiếp tục thế tiến công, liền nghe Quý U hét lên “Trở nên đáng ghét hơn nữa!”
Thích Bạch khẽ cười, hắn an tâm rồi, an tâm rằng nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn.
Ba ngày sau là đại điển phong hậu, lúc Quý U đang ngủ đã bị gọi dậy, Thích Bạch đến điện Thái Hòa đợi nàng rồi.
“Chủ tử, giờ lành sắp đến rồi.”
Quý U hoảng hốt nhìn bản thân trong gương.
Phượng bào phiền phức, thuê phượng hoàng, chỉ vàng chỉ bạc, mũ phượng hoa lệ, trang điểm đậm, hiển lộ hết sự uy nghi.
“Chủ tử, ngài đẹp quá.” Trên mặt Niệm Hạ không hề che giấu sự tán thưởng cùng kinh diễm.
Quý U có chút ngượng ngùng, nàng nhìn lạ lẫm như vậy mà xuất hiện trước mặt Thích Bạch thì có chút không được tự nhiên.
Trước cửa điện Thái Hòa, Thích Bạch kiên nhẫn đứng đợi Quý U tiến đến, các văn võ bá quan đứng ở hai bên bậc thang cũng nhón chân trông ngóng.
Cùng với âm thanh “Hoàng hậu nương nương đến” mọi người đều nhìn về phía nữ nhân khoác phượng bào kia.
Mĩ mạo nghiêng nước nghiêng thành, khí chất thanh lệ thoát tục, khí thế không giận mà uy, đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, khóe miệng khẽ nhếch, đây là một nữ nhân đủ sức làm rung động lòng người.
Thích Bạch không chớp mắt nhìn U U đi về phía hắn, chung quanh hết sức yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
Thích Bạch đi xuống bậc thang, nâng Quý U đứng lên, chạm vào da thịt non mềm của nàng, thấy đôi mắt nàng chuyên chú nhìn hắn, tim Thích Bạch lại đập thật nhanh.
Vì giờ khắc này mà hắn như đã chờ đợi ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, bọn họ sẽ dắt tay nhau đi hết cuộc đời này, nàng chính là thê tử của hắn.
Dưới sự chú mục của mọi người, Quý U và Thích Bạch cùng bước lên bậc thang cao nhất. Đứng bên cạnh hắn, được hắn nắm chặt tay, Quý U buông lỏng cảm giác khẩn trương. Nàng cùng hắn đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau.
Thích Bạch nói nhỏ bên tai Quý U “Nàng thật đẹp.” Quý U cười ngọt ngào “Đẹp đến mức giờ ta chỉ muốn ôm nàng về Dưỡng Tâm điện, muốn làm gì thì làm.” Quý U bóp nhẹ tay hắn để tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn nói lời thật lòng “Chúng ta mãi mãi ở cùng một chỗ.” Thích Bạch nghe vậy lại cười ấm áp, làm văn võ bá quan không dám tin vào mắt mình.