“Như thế nào lại là ngươi?”
Tư Tư không thể tin nhìn Diễm Liệt, không dám tin vào hai mắt mình. Người trước mặt này, có đôi mắt màu tím kì dị, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng cả người không che dấu được khí thế vương giả, hắn không phải Diễm Liệt thì là ai!
“Ngươi…”
“Đừng nói! Nữ nhân ngu ngốc!”
Diễm Liệt nhanh chóng bỏ đi y phục dạ hành, ôm Tư Tư nằm trên giường, đắp chăn. Khi hắn vừa đem chăn đắp kín thì cửa đã bị thị vệ phá ra.
“Lớn mật!”
Diễm Liệt gầm lên giận dữ, đem bọn thị vệ sợ tới mức không dám đi vào. Tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn nửa thân trần của Vương cùng Nguyệt phi, trong lòng âm thầm hối hận tại sao lại xông vào để gánh họa thế này.
“Ai cho phép các ngươi vào? Còn không mau cút ra ngoài!” Diễm Liệt lớn tiếng quát.
“Thực xin lỗi! Vương, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy! Thỉnh Vương thứ tội!”
“Mau cút!”
“Vâng!”
Bọn thị vệ nghe được Diễm Liệt rống giận, sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài, căn bản không dám ngẩn đầu lên nhìn Vương một lần. Sau một hồi phong ba, cuối cùng lại yên lặng trở thành quá khứ. Không ai nghĩ đến, tặc tử bọn họ khổ công truy bắt lại là Vương tôn quý…
Mắt thấy bọn thị vệ rời đi, Diễm Liệt thở phào một hơi, mà Tư Tư vội vàng nhảy xuống giường, đầy bụng hồ nghi nhìn Diễm Liệt “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi… Có phải hay không nhân cách phân liệt?”
“Ân?” Diễm Liệt không rõ cái gì là “nhân cách phân liệt”, nhưng trực giác nói cho hắn đây không phải là từ tốt đẹp gì, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Bằng không ngươi ở trong hoàng cung của chính mình làm kẻ trộm làm gì! Vẫn là nói… Ngươi có sở thích khác người?”
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
Diễm Liệt xanh mặt hướng Tư Tư rống giận, động đến vết thương bên hông, không khỏi kêu một tiếng đau đớn. Tư Tư nhìn phía sau lưng hắn, than thở lấy nước cùng vải băng bó cho hắn, trong miệng nhẹ giọng nói:
“Thật sự là xứng đáng! Nếu sớm biết là ngươi, ta đã không cứu, nhìn ngươi bị thị vệ bắt đi, bị mất mặt mới tốt…”
“Vậy ngươi vì sao lại cứu ta?” Diễm Liệt nhìn Tư Tư.
“Vì cái gì sao?” Tư Tư khó nghĩ “Kì thật ta cũng không biết. Có thể, chính là đơn thuần không muốn nhìn thấy người khác chết, lại hoặc là muốn cùng ngươi trao đổi…”
“Ngươi thực thẳng thắn.” Diễm Liệt có chút đăm chiêu cười, ngữ khí cũng dịu dàng đi rất nhiều: “Ta rất hiếm khi nhìn thấy có người thẳng thắn như vậy.”
“Có thể là sau khi mất trí nhớ, hết thảy đều thông suốt đi… Ta đối với ngươi vẫn là rất hận. Ngươi không tôn trọng phụ nữ, không tôn trọng sinh mệnh con người, không xứng làm Vương.”
Tư Tư nói xong, cầm lấy băng gạc ấn thật mạnh lên miệng vết thương của Diễm Liệt, làm hắn đau nhe răng trợn mắt, trong lòng nàng mới cảm thấy hết giận.
“Uy, ngươi làm cái gì vậy!” Diễm Liệt gầm nhẹ.
“Đem miệng vết thương rửa sạch sẽ mới không sinh mủ! Ta đều là tốt cho ngươi!”
“Ngươi!”
Diễm Liệt bình tĩnh nhìn Tư Tư, mà Tư Tư cũng không chút yếu thế nào mà nhìn lại hắn.
Thời gian, phảng phất như tĩnh lặng. Tư Tư nhìn đôi mắt màu lan tử la của Diễm Liệt, trên ngực trần trụi của hắn, nhớ tới nụ hôn trong ao, mặt không tự giác đỏ lên. Nàng vội cúi đầu, không dám lại nhìn Diễm Liệt, trong miệng nhẹ giọng nói “Quên đi, không muốn cùng ngươi nhàm chán! Miệng vết thương băng bó xong rồi, ngươi mau cút đi!”
“Đi? Hôm nay là thời điểm tốt, ta cũng luyến tiếc đi.” Diễm Liệt mặt không đổi sắc gắt gao đem Tư Tư ôm vào trong ngực “Huống hồ, cả hoàng cung đều biết ta hôm nay qua đêm ở chỗ ngươi, nếu ta rời đi, không phải làm cho người ta chê cười ngươi không biết hầu hạ sao? Còn có, nếu chuyện đêm nay truyền ra, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không.”
Diễm Liệt nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Tư Tư, đầu ngón tay lạnh lẽo thấu xương. Tư Tư cả người run lên, lắp bắp nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra… Chính là, ai muốn ngươi ở lại? Ngươi đi mau!”
“Nguyệt Lạc, ngươi muốn nghe chuyện xưa của Mạc Nhan điện không?” Diễm Liệt đột nhiên hỏi.
Tư Tư không thể tin nhìn Diễm Liệt, không dám tin vào hai mắt mình. Người trước mặt này, có đôi mắt màu tím kì dị, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng cả người không che dấu được khí thế vương giả, hắn không phải Diễm Liệt thì là ai!
“Ngươi…”
“Đừng nói! Nữ nhân ngu ngốc!”
Diễm Liệt nhanh chóng bỏ đi y phục dạ hành, ôm Tư Tư nằm trên giường, đắp chăn. Khi hắn vừa đem chăn đắp kín thì cửa đã bị thị vệ phá ra.
“Lớn mật!”
Diễm Liệt gầm lên giận dữ, đem bọn thị vệ sợ tới mức không dám đi vào. Tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn nửa thân trần của Vương cùng Nguyệt phi, trong lòng âm thầm hối hận tại sao lại xông vào để gánh họa thế này.
“Ai cho phép các ngươi vào? Còn không mau cút ra ngoài!” Diễm Liệt lớn tiếng quát.
“Thực xin lỗi! Vương, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy! Thỉnh Vương thứ tội!”
“Mau cút!”
“Vâng!”
Bọn thị vệ nghe được Diễm Liệt rống giận, sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài, căn bản không dám ngẩn đầu lên nhìn Vương một lần. Sau một hồi phong ba, cuối cùng lại yên lặng trở thành quá khứ. Không ai nghĩ đến, tặc tử bọn họ khổ công truy bắt lại là Vương tôn quý…
Mắt thấy bọn thị vệ rời đi, Diễm Liệt thở phào một hơi, mà Tư Tư vội vàng nhảy xuống giường, đầy bụng hồ nghi nhìn Diễm Liệt “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi… Có phải hay không nhân cách phân liệt?”
“Ân?” Diễm Liệt không rõ cái gì là “nhân cách phân liệt”, nhưng trực giác nói cho hắn đây không phải là từ tốt đẹp gì, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Bằng không ngươi ở trong hoàng cung của chính mình làm kẻ trộm làm gì! Vẫn là nói… Ngươi có sở thích khác người?”
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
Diễm Liệt xanh mặt hướng Tư Tư rống giận, động đến vết thương bên hông, không khỏi kêu một tiếng đau đớn. Tư Tư nhìn phía sau lưng hắn, than thở lấy nước cùng vải băng bó cho hắn, trong miệng nhẹ giọng nói:
“Thật sự là xứng đáng! Nếu sớm biết là ngươi, ta đã không cứu, nhìn ngươi bị thị vệ bắt đi, bị mất mặt mới tốt…”
“Vậy ngươi vì sao lại cứu ta?” Diễm Liệt nhìn Tư Tư.
“Vì cái gì sao?” Tư Tư khó nghĩ “Kì thật ta cũng không biết. Có thể, chính là đơn thuần không muốn nhìn thấy người khác chết, lại hoặc là muốn cùng ngươi trao đổi…”
“Ngươi thực thẳng thắn.” Diễm Liệt có chút đăm chiêu cười, ngữ khí cũng dịu dàng đi rất nhiều: “Ta rất hiếm khi nhìn thấy có người thẳng thắn như vậy.”
“Có thể là sau khi mất trí nhớ, hết thảy đều thông suốt đi… Ta đối với ngươi vẫn là rất hận. Ngươi không tôn trọng phụ nữ, không tôn trọng sinh mệnh con người, không xứng làm Vương.”
Tư Tư nói xong, cầm lấy băng gạc ấn thật mạnh lên miệng vết thương của Diễm Liệt, làm hắn đau nhe răng trợn mắt, trong lòng nàng mới cảm thấy hết giận.
“Uy, ngươi làm cái gì vậy!” Diễm Liệt gầm nhẹ.
“Đem miệng vết thương rửa sạch sẽ mới không sinh mủ! Ta đều là tốt cho ngươi!”
“Ngươi!”
Diễm Liệt bình tĩnh nhìn Tư Tư, mà Tư Tư cũng không chút yếu thế nào mà nhìn lại hắn.
Thời gian, phảng phất như tĩnh lặng. Tư Tư nhìn đôi mắt màu lan tử la của Diễm Liệt, trên ngực trần trụi của hắn, nhớ tới nụ hôn trong ao, mặt không tự giác đỏ lên. Nàng vội cúi đầu, không dám lại nhìn Diễm Liệt, trong miệng nhẹ giọng nói “Quên đi, không muốn cùng ngươi nhàm chán! Miệng vết thương băng bó xong rồi, ngươi mau cút đi!”
“Đi? Hôm nay là thời điểm tốt, ta cũng luyến tiếc đi.” Diễm Liệt mặt không đổi sắc gắt gao đem Tư Tư ôm vào trong ngực “Huống hồ, cả hoàng cung đều biết ta hôm nay qua đêm ở chỗ ngươi, nếu ta rời đi, không phải làm cho người ta chê cười ngươi không biết hầu hạ sao? Còn có, nếu chuyện đêm nay truyền ra, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không.”
Diễm Liệt nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Tư Tư, đầu ngón tay lạnh lẽo thấu xương. Tư Tư cả người run lên, lắp bắp nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra… Chính là, ai muốn ngươi ở lại? Ngươi đi mau!”
“Nguyệt Lạc, ngươi muốn nghe chuyện xưa của Mạc Nhan điện không?” Diễm Liệt đột nhiên hỏi.