Khi Tư Tư đi theo cung nữ đến đại điện hoa lệ thì các nữ tử hoàn phì yến đã đứng đầy nơi đó, ai nấy đều trang điểm xinh đẹp kiều diễm. Các nàng vừa thấy Tư Tư trên mặt rõ ràng xuất hiện thần sắc phẫn hận mà Tư Tư thì thản nhiên tiêu sái, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Ta xinh đẹp đấy, ta lợi hại đấy, các người làm gì được ta? Nhìn đi, nhìn nữa đi, ta tự nhìn chính mình còn thấy xinh đẹp nữa là các người! Thì ra làm mỹ nữ tốt tới như thế!
Bây giờ đêm đã khuya, cung điện lớn như thế không châm nổi một ánh nến, làm cho mị lực mê hoặc của các nữ tử trong đây tăng thêm một phần kiều diễm. Tư tư chậm rãi tiêu sái đứng trên nền gạch trải hoàng kim, thực ra đã bị cung điện xanh vàng rực rỡ đả kích một phần tinh thần.
Tiền ơi tiền ạ, thật sự quá xa xỉ! Nếu như thực sự ta có thêm ôm một khối vàng trong nơi này mang về thời hiện đại thì ta thực phát tài rồi! Đến lúc đó, ta sẽ không phải nhìn sắc mặt sếp lớn, không cần nhìn sắc mặt của tác giả, không cần nhìn sắc mặt của bất kì kẻ nào để sống! Ta muốn bọn họ phải xem sắc mặt của ta, ha ha ha!
Đầu kia cung điện, là một tấm rèm che do thủy tinh chế thành, ánh sáng của ngọc thực làm người khác mở mắt không ra. Nam nhân ngồi ngay ngắn sau bức rèm thủy tinh kia chính là vương trong truyền thuyết. Nơi Tư Tư đang đứng chỉ là một tòa cung điện khác của hắn, nhóm nữ tử đang đứng sát nàng đây cũng chỉ là một nhóm công chúa nhỏ trên danh nghĩa. Tính đúng ra, vương còn có năm tòa cung điện nữa, người người hoa lệ đến cực điểm, vương ưa nhàn thả lòng tùy ý mà sử dụng.
“Đoan Nhu, công chúa Vân Mạc quốc, mười bốn tuổi, tiến lên yết kiến.”
“Nhụy Doanh, công chúa Phong Ẩn quốc, mười tám tuổi, tiến lên yết kiến.”
…
“Nguyệt Lạc, công chúa Tinh Nguyệt quốc, mười sáu tuổi, tiến lên yết kiến.”
Tư Tư đứng ngơ ngác giữa đám người đó, đợi không biết bao lâu rốt cục cũng có người gọi tên nàng lên, lúc ấy mới chậm rì rì bước tới. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, không chú ý tới tà váy dài phía dưới chân, vấp chân một cái liền ngã trên mặt đất. Nhìn thấy nàng vấp ngã, một nữ tử không nhịn được liền phá lệ bật cười chói tai khắp cung điện yên tĩnh.
Cười đi! Cười đi! Con mẹ nó chứ!
Tư Tư căm phẫn liếc nhìn nữ tử đang cười nhạo mình một cái, sau đó im lặng, rồi ngồi chổm hổm trên mặt đất nhặt những trang sức quý giá. Nàng cẩn thẩn thổi đi những bụi bẩn dính trên trang sức, chậm chạp lau chùi chúng rồi cho ngay vào ống tay áo. Này, đó đều là tiền đó. Sao có thể phí phạm như thế được! Mặc dù cái trâm cài này đã hỏng, nhưng chỉ cần sửa lại một chút là vẫn có thể dùng được.
Ngay thời điểm mà nàng đang chú ý hết sức để kiểm tra lại mấy đồ trang sức thì nữ tử cười nhạo nàng lại lên tiếng mỉa mai. Tư Tư bất mãn nhìn nữ tử ấy, muốn nói lại thì lại nghe một âm thanh thâm trầm từ tấm rèm thủy tinh phía xa truyền tới: “Công chúa Lạc quốc không có nghi thái hoàng cung, đương trường đánh chết.”
Cái gì chứ? Tư Tư kinh ngạc nhìn về phía nam nhân ngồi sau tấm rèm, mà nữ tử đã cười nhạo nàng kia đã bị thị vệ dẫn ra ngoài, không còn đường trở về. Ngoài điện truyền đến tiếng khóc la tâm phế liệt của nữ tử, dần dần càng lúc càng yếu đi, cuối cùng là một mảnh im lặng đến đáng sợ.
Chẳng lẽ nàng ta… đã chết? Đó rõ ràng là một mạng người, cứ như vậy trước mặt mọi người mà đánh chết cô ta. Hắn ta làm sao có thể tàn nhẫn tới như vậy? Làm sao có thể?
Tư Tư oán hận nhìn thẳng vào nam nhân ngồi sau tấm rèm kia, gắt gao cắn chặt môi, mà những người khác trong cung điện đều lẳng lặng đứng im, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt nhìn xuyên thấu tràn đầy căm tức phẫn hận của Tư Tư, ánh mắt vương chuyển hướng về phía nàng, trên mặt nở rõ nụ cười đầy châm chọc.
Ta xinh đẹp đấy, ta lợi hại đấy, các người làm gì được ta? Nhìn đi, nhìn nữa đi, ta tự nhìn chính mình còn thấy xinh đẹp nữa là các người! Thì ra làm mỹ nữ tốt tới như thế!
Bây giờ đêm đã khuya, cung điện lớn như thế không châm nổi một ánh nến, làm cho mị lực mê hoặc của các nữ tử trong đây tăng thêm một phần kiều diễm. Tư tư chậm rãi tiêu sái đứng trên nền gạch trải hoàng kim, thực ra đã bị cung điện xanh vàng rực rỡ đả kích một phần tinh thần.
Tiền ơi tiền ạ, thật sự quá xa xỉ! Nếu như thực sự ta có thêm ôm một khối vàng trong nơi này mang về thời hiện đại thì ta thực phát tài rồi! Đến lúc đó, ta sẽ không phải nhìn sắc mặt sếp lớn, không cần nhìn sắc mặt của tác giả, không cần nhìn sắc mặt của bất kì kẻ nào để sống! Ta muốn bọn họ phải xem sắc mặt của ta, ha ha ha!
Đầu kia cung điện, là một tấm rèm che do thủy tinh chế thành, ánh sáng của ngọc thực làm người khác mở mắt không ra. Nam nhân ngồi ngay ngắn sau bức rèm thủy tinh kia chính là vương trong truyền thuyết. Nơi Tư Tư đang đứng chỉ là một tòa cung điện khác của hắn, nhóm nữ tử đang đứng sát nàng đây cũng chỉ là một nhóm công chúa nhỏ trên danh nghĩa. Tính đúng ra, vương còn có năm tòa cung điện nữa, người người hoa lệ đến cực điểm, vương ưa nhàn thả lòng tùy ý mà sử dụng.
“Đoan Nhu, công chúa Vân Mạc quốc, mười bốn tuổi, tiến lên yết kiến.”
“Nhụy Doanh, công chúa Phong Ẩn quốc, mười tám tuổi, tiến lên yết kiến.”
…
“Nguyệt Lạc, công chúa Tinh Nguyệt quốc, mười sáu tuổi, tiến lên yết kiến.”
Tư Tư đứng ngơ ngác giữa đám người đó, đợi không biết bao lâu rốt cục cũng có người gọi tên nàng lên, lúc ấy mới chậm rì rì bước tới. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, không chú ý tới tà váy dài phía dưới chân, vấp chân một cái liền ngã trên mặt đất. Nhìn thấy nàng vấp ngã, một nữ tử không nhịn được liền phá lệ bật cười chói tai khắp cung điện yên tĩnh.
Cười đi! Cười đi! Con mẹ nó chứ!
Tư Tư căm phẫn liếc nhìn nữ tử đang cười nhạo mình một cái, sau đó im lặng, rồi ngồi chổm hổm trên mặt đất nhặt những trang sức quý giá. Nàng cẩn thẩn thổi đi những bụi bẩn dính trên trang sức, chậm chạp lau chùi chúng rồi cho ngay vào ống tay áo. Này, đó đều là tiền đó. Sao có thể phí phạm như thế được! Mặc dù cái trâm cài này đã hỏng, nhưng chỉ cần sửa lại một chút là vẫn có thể dùng được.
Ngay thời điểm mà nàng đang chú ý hết sức để kiểm tra lại mấy đồ trang sức thì nữ tử cười nhạo nàng lại lên tiếng mỉa mai. Tư Tư bất mãn nhìn nữ tử ấy, muốn nói lại thì lại nghe một âm thanh thâm trầm từ tấm rèm thủy tinh phía xa truyền tới: “Công chúa Lạc quốc không có nghi thái hoàng cung, đương trường đánh chết.”
Cái gì chứ? Tư Tư kinh ngạc nhìn về phía nam nhân ngồi sau tấm rèm, mà nữ tử đã cười nhạo nàng kia đã bị thị vệ dẫn ra ngoài, không còn đường trở về. Ngoài điện truyền đến tiếng khóc la tâm phế liệt của nữ tử, dần dần càng lúc càng yếu đi, cuối cùng là một mảnh im lặng đến đáng sợ.
Chẳng lẽ nàng ta… đã chết? Đó rõ ràng là một mạng người, cứ như vậy trước mặt mọi người mà đánh chết cô ta. Hắn ta làm sao có thể tàn nhẫn tới như vậy? Làm sao có thể?
Tư Tư oán hận nhìn thẳng vào nam nhân ngồi sau tấm rèm kia, gắt gao cắn chặt môi, mà những người khác trong cung điện đều lẳng lặng đứng im, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt nhìn xuyên thấu tràn đầy căm tức phẫn hận của Tư Tư, ánh mắt vương chuyển hướng về phía nàng, trên mặt nở rõ nụ cười đầy châm chọc.