Nhẹ nhàng tiếng gõ cửa, Liên nhi bên ngoài nói.
Trong phòng hai người cũng ngừng động tác.
Cố gắng điều chỉnh lại khí tức, Ngạo Mai đáp trả, “Biết rồi!”
Nhẹ nhàng đẩy Trần Nhất Kiếm ra, Ngạo Mai ngồi dậy.
Như là sắp sửa trải qua sinh ly tử biệt, Ngạo Mai một lần nữa lao thân thể trần trụi vào trong lòng Trần Nhất Kiếm, hai tay gắt gao hoàn trụ cần cổ Trần Nhất Kiếm, cho hắn một nụ hôn tràn đầy ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, đầy hứng thú).
“Cám ơn ngươi thích ta, có câu nói này của ngươi, ta sẽ hạnh phúc cả đời!”
Nhu thuận nằm ở trên ngực trần của Trần Nhất Kiếm, Ngạo Mai thì thào nói, “Từ hôm nay trở đi, từ nay về sau khoảnh khắc này, hãy quên ta đi!”
Trần Nhất Kiếm lòng tràn đầy nghi vấn, tiểu nữ nhân hôm nay vốn là làm sao vậy?
Như thế nào lại kỳ quái như vậy?
Hành vi kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái!
“Thông minh, không nên suy nghĩ nhiều, ngày mai ta sẽ trở về.” Trần Nhất Kiếm dịu dàng đặt môi hôn lên trán của nàng.
“Chúng ta rất nhanh thôi sẽ cùng ở một chỗ rồi, sau này, chúng ta vĩnh viễn sẽ không phải chia xa nữa!”
Hắn tưởng rằng Ngạo Mai suy tính hơn thiệt là bởi vì hai người không có thể công khai quan hệ.
Kỳ thật, trái với vẻ bề ngoài xinh đẹp thướt tha, ôn nhu mềm yếu của Ngạo Mai, nhưng trong lòng đã sớm đưa ra một quyết định trọng đại!
Một quyết định sắp sửa làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Chuyện tốt bị Liên nhi phá hư, hai người bất đắc dĩ mặc y phục vào, sửa sang tóc tai, sau đó, Ngạo Mai nhẹ nhàng trấn định tự nhiên mở cửa phòng ra.
Lúc xoay người mở cửa trong nháy mắt, nàng đem bả tiễn đao trên bàn giấu vào trong tay áo.
Trong viện tuyết vẫn còn chưa kịp quét sạch, giẫm lên phát ra những tiếng xào xạt nghe vui tai, Ngạo Mai đi vào trong viện.
Trần Nhất Kiếm theo sát sau đó.
Giữa sân đang đứng một nam nhân tràn ngập khí thế vương giả.
Hắn… Hạng Ngạo Thiên như thế nào tới đây?
Không sai, nam nhân đang đứng ở trong viện quả thật chính là Hạng Ngạo Thiên!
Lúc Ngạo Mai lấy cớ ra cửa hàng phía trước lấy y phục, đã khiến cho Liên nhi hồi cung đưa tin cho Hạng Ngạo Thiên, nói là có một nam nhân tên gọi Trần Nhất Kiếm đang ở trong Vô Ưu bố trang, căn dặn hoàng huynh mang theo thêm nhiều nhân thủ đến đây.
Vì vậy, Hạng Ngạo Thiên liền thống lĩnh một ít thị vệ công phu cao cường đến bao vây cửa hàng.
Vì không muốn đả thảo kinh xà, hắn một mình đi tới hậu viện.
Khi chứng kiến Trần Nhất Kiếm từ trong khuê phòng Ngạo Mai thần thái tự nhiên đi tới, hắn rất giật mình!
Ngạo Mai nhận thức hắn?
Xem bộ dáng còn giống như rất quen thuộc!
Trần Nhất Kiếm cũng rất giật mình, hắn như thế nào tới? Phảng phất là có phòng bị mà đến!
“Hoàng huynh...”
Ngạo Mai thanh âm sợ hãi, phảng phất như là một hài tử làm sai chuyện sai gì, trong thanh âm tràn ngập áy náy.
Mãi cho tới nay, Ngạo Mai bị loại áy náy này không ngừng hành hạ, thế cho nên đêm không thể ngủ, người cũng dần dần gầy gò hẳn đi.
Tốt lắm, rốt cục cũng có ngày có thể giải thoát rồi, đem người này giao cho hoàng huynh, nàng coi như là đền bù qua chút sai lầm của bản thân!
Trần Nhất Kiếm không thể tin nhìn Ngạo Mai.
Nàng gọi Hạng Ngạo Thiên “Hoàng huynh”, vậy đã nói lên nàng vốn là muội muội của hoàng đế, một công chúa thật sự!
Đúng vậy, mới vừa rồi trong lúc ôn tồn, nàng hình như có nói qua, nàng gọi Ngạo Mai!
Đúng rồi, nàng nói nàng gọi Hạng Ngạo Mai!
Hảo hả! Cửa ải phụ hoàng rốt cục có thể thông qua rồi, hắn yêu một nữ nhân môn đăng hộ đối!
Cũng không cần phải lo lắng rầu rĩ, tìm cách lựa lời, đề cập với phụ hoàng vấn đề hôn nhân này nữa!
Trên mặt vừa lại lộ vẻ tươi cười!
“Hoàng huynh, người nhận rõ một chút, hắn thật chính là thích khách đột nhập vào cung hành thích sao?”
Ngạo Mai thanh âm gợn sóng không sợ hãi, từ đầu đến cuối, nàng không hề liếc mắt nhìn lại Trần Nhất Kiếm một cái nào!
Cái gì?
Thích khách?
Nguyên lai, Hạng Ngạo Thiên thật là vì nàng mà đến!
Trần Nhất Kiếm nét cười trên mặt bỗng chốc đông cứng lại!
“Là nàng thông tri cho hắn?”
Trần Nhất Kiếm quay đầu nhìn tiểu nữ nhân mới vừa rồi còn đang trong lòng mình uyển chuyển hầu hạ.
Giờ phút này nàng trở nên lạnh như băng, đột nhiên cảm giác được, chính mình đối với nàng có chút xa lạ rồi!
Hắn tâm lý còn có một tia kỳ vọng.
Hắn không cách nào thừa nhận, vốn là nàng phái người mật báo cho Hạng Ngạo Thiên biết tin.
Nếu có cái gì nghi hoặc hoặc là khó hiểu, nàng có thể trực tiếp hướng hắn hỏi chứ!
Hắn như thế nào lại đột nhập hoàng cung hành thích Hạng Ngạo Thiên?
Bọn họ vốn không có thâm cừu đại hận gì!
Hắn đột nhập vào cung chỉ bất quá là vì thay muội muội tìm kiếm ân nhân cứu mạng của nàng, muội muội muốn lấy thân báo đáp nam nhân kia!
Sao mình lại thành thích khách?
Mặc dù hắn cách làm có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng mà, hắn không động qua sát khí!
Nói đi cũng phải nói lại, hắn nếu nghĩ muốn đưa Hạng Ngạo Thiên vào chỗ chết, hắn còn có rất nhiều biện pháp, cũng không cần phải mạo hiểm lớn như vậy phiêu lưu đột nhập vào cung hành thích chứ? Chính là cùng Hạng Ngạo Thiên quyết đấu, vẫn còn chưa biết được hươu chết về tay ai!
Xem ra, tiểu nữ nhân này thật sự hiểu lầm hắn rồi!
“Là ta phái người đưa tin mật báo cho hoàng huynh!”
Ngạo Mai ngẩng đầu, dũng cảm nhìn chăm chú vào hắn, vừa lại lặp lại một lần nữa, “Là ta!”
Trần Nhất Kiếm đột nhiên phát hiện, nữ nhân này không còn ôn như như nước nữa, còn có một mặt khác quật cường, bướng bỉnh!
“Nàng không tin ta? Vì muốn giữ ta lại, nàng không tiếc hy sinh sự trong sạch của chính mình?”
Trần Nhất Kiếm rốt cục rõ ràng nàng tại sao lại chủ động như vậy rồi!
Nguyên lai là vì trì hoãn thời gian!
Nếu như, vào cung không phải hắn, mà là mặt nam nhân khác, nàng cũng sẽ chọn loại phương pháp này sao?
Nghĩ đến đây, Trần Nhất Kiếm trong lòng liền dâng lên một nỗi tức giận!
“Cái gì? Ngươi cả gan dám làm thương tổn muội muội của Trẫm?” Hạng Ngạo Thiên đôi mày kiếm nhíu chặt lại.
Hắn rút bội kiếm đeo bên hông ra.
Trần Nhất Kiếm không chút nào sợ hãi mỉm cười.
“Hạng Ngạo Thiên, ngươi có một hảo muội muội, một muội muội ngu ngốc không phân tốt xấu, nàng vì muốn cho ngươi bắt được ta, dĩ nhiên phải hy sinh sự trong sạch của bản thân!”
Hạng Ngạo Thiên nghe được một từ “phải” then chốt, như vậy không phải đã nói lên, đã phạm một sai lầm nghiệm trọng sao. (nguyên văn: đại thác hoàn một chú thành)
Hắn liếc mắt nhìn Ngạo Mai liếc một cái.
Sự trong trắng của nữ nhi rất quan trọng, Ngạo Mai sao lại mắc phải hồ đồ như vậy? Trong mắt vốn là trách cứ. Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Việc này của muội muội, hắn đau lòng thương yêu!
Ngạo Mai không có can đảm ngẩng đầu lên.
Nữ tử trong sạch vốn là trọng yếu cỡ nào! Dĩ nhiên từ miệng Trần Nhất Kiếm thốt ra.
Ngạo Mai cảm thấy được chính mình phải tìm một cái hốc mà trốn vào.
“Trần Nhất Kiếm, nhưng Trẫm cảnh cáo ngươi, hôm nay ngươi là chắp cánh khó bay!”
Thoáng dừng lại một chút, “Nhưng mà, ta cho ngươi một đề nghị, nếu như muốn giữ lại mạng sống, ngươi còn có một chút hy vọng!”
“Là cái gì?” Trần Nhất Kiếm khí thế không chút nào bị ảnh hưởng, “Nếu như, ta muốn giữ lại mạng sống, cần làm gì bây giờ?”
“Ngươi có thể suy nghĩ giữ muội muội Trẫm bên mình! Có nàng làm người thế chấp, Trẫm có thể cân nhắc thả ngươi một con đường sống!”
“Ha… Ha...”
Trần Nhất Kiếm ngửa đầu cười to, tiếng cười sang sảng không hề sợ hãi làm chấn động tuyết trắng trên mái hiên rơi xuống.
“Hạng Ngạo Thiên, mưu kế của ngươi không thể thực hiện được rồi! Ta Trần Nhất Kiếm sẽ không dùng sinh mệnh một nữ nhân làm tấm chắn mà thoát thân!”
Đưa mắt nhìn thật sâu Ngạo Mai, mặc dù trong lòng vẫn còn có chút tức giận, “Huống chi, nàng là nữ nhân ta yêu thương nhất!”
Ngạo Mai quay đầu, nhìn về phía nơi khác.
Ngay lúc này đây, nàng, ai cũng không dám nhìn.
Một người vốn là hoàng huynh chăm sóc nuôi dưỡng nàng lớn lên, bởi vì sai lầm của nàng, thiếu chút nữa để cho thích khách tiêu dao pháp ngoại.
Một người vốn là nam nhân nàng yêu thương, vì thân tình, nàng phải đem hắn đưa ra công lý!
Đối diện trước hai nam nhân, trong lòng nàng tràn đầy áy náy!
“Hảo…” Bội phục Trần Nhất Kiếm thẳng thắn vô tư, Hạng Ngạo Thiên thanh trường kiếm đút trở về trong vỏ.
“Người đâu…” Hạng Ngạo Thiên nói còn chưa hết câu, chỉ thấy Ngạo Mai từ trong ống tay áo rút ra tiễn đao, “Hoàng huynh… Ta xin lỗi ngươi...”
Cánh tay trắng nõn vung lên, tiễn đao thẳng tắp hướng vào trước ngực nàng đâm tới!
Nàng không muốn chứng kiến trong hai người bọn họ bất kỳ một người phải bị thương tổn!
Hay là nàng đi trước một bước đi!