Hàn Thanh hộ tống xe ngựa của Mai gia lão nhân cùng Ngạo Sương, chậm rãi đi tới. Xe ngựa tốc độ đi không bằng kỵ mã.
Mặt trời lặn sau dãy núi hướng tây. Chân trời ráng đỏ, đập vào mắt.
Một nhà trọ ở phía trước.
Xe ngựa dừng lại.
Trên chiếc xe thứ nhất, một nữ tử tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp bước xuống. Trên chiếc xe thứ hai, hai vị lão nhân trạc gần năm mươi tuổi bước xuống. Kỳ thật bọn họ thân tình quắc thước, nói là lão nhân, vốn chỉ là so với những người cùng đi theo mà thôi.
Đoàn người bao trọn cả tòa nhà trọ.
Buổi tối đã tới. Sau khi dùng xong cơm tối, tắm rửa xong xuôi, mọi người đều tiến vào mộng đẹp.
Ngạo Sương không hề buồn ngủ. Ngày hôm qua hồi cung đến bây giờ, nàng cùng Hàn Thanh tổng cộng nói với nhau chưa quá mười câu. Đã hơn một năm rồi, không biết Hàn Thanh có tốt không?
Rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của Hàn Thanh. Nhẹ nhàng gõ cửa. Trong phòng Hàn Thanh đang chuẩn bị đi ngủ. Hắn cảnh giác khép lại vạt áo. “kéett....” Cửa phòng được đẩy ra. Hai người không nói gì chỉ nhìn nhau thỏa lòng nhớ mong (nguyên văn: vô ngôn tương vọng). Lặng im không nói gì. Tất cả như không nói gì cũng hiểu.
“Công chúa, trời đã tối, không biết người còn có chuyện gì?” Hàn Thanh đánh giá bốn phía không người nào, nhẹ giọng hỏi.
Ngạo Sương chợt bước vào trong phòng, đóng cửa cài chốt lại.
Không hề cố kỵ nhào vào trong lòng Hàn Thanh.
Hai tay choàng qua thắt lưng của người mà nàng mong nhớ ngày đêm, khóc thút thít.
Hàn Thanh hai tay không biết nên đặt ở nơi nào.
“Công chúa..... Công chúa.....” Trong lòng bối rối, thân thể cứng đờ làm cho hắn nhất thời không dám thất thố. Nghe được Hàn Thanh gọi chính mình là “Công chúa “, Ngạo Sương nước mắt càng lúc càng không ngừng chảy xuống như mưa.
Không lâu sau, trên ngực áo Hàn Thanh, ướt đẫm một mảng.
Trái tim phảng phất cũng đã bị thấm ướt. Hắn đem bàn tay to của chính mình tìm được nơi đi. Gắt gao đem thân thể mềm mại ôm sát trong lòng.
“Ngạo Sương…” Không có xưng hô thân phận khác biệt, không có thân phận cao quý, hắn quyết định không hề che dấu sự kích động của chính mình.
“Hàn Thanh, ta tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi!” Ngạo Sương khóc to thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngửa lên. Gương mặt ràn rụa nước mắt như cánh hoa lê mang theo nước mưa đau đớn động lòng người.
Hàn Thanh đưa bàn tay to thô ráp lau đi lệ vương trên má nàng. Hai người đôi mắt đẫm lệ tương vọng.
Thời gian phảng phất như dừng lại. Hàn Thanh cúi đầu, môi cách đôi môi Ngạo Sương càng lúc càng gần. Rốt cục, hai đôi môi ấm áp dán dính vào nhau. Không khí nóng lên. Hai khối thân thể cũng nóng lên. Nhẹ nhàng thanh âm ưm ưm khẽ vang lên.
Hôn nhau đắm đuối, đã hơn một năm tương tư cùng nhớ thương!
Ngạo Sương đôi tay nhỏ bé không biết từ khi nào đã đưa lên đỡ sau gáy của Hàn Thanh.
Thân thể nhỏ bé càng không ngừng ở trong lòng Hàn Thanh cọ xát. Đôi môi mềm mại cũng tích cực chủ động đáp lại nụ hôn của hắn. Hàn Thanh huyết mạch sôi trào. Dùng hết lý trí cuối cùng, Hàn Thanh đẩy Ngạo Sương ra, “Nào, chúng ta cùng ngồi xuống trò chuyện.”
Hắn sợ cứ tiếp tục như vậy chính mình cầm giữ không được, sẽ làm ra những chuyện quá phận.
Ngạo Sương kéo hắn đến bên giường ngồi xuống. Gấp rút vén áo của mình lên, cầm lấy bàn tay to của Hàn Thanh, đặt lên trên ngực mình, “Hàn Thanh, ngươi sờ sờ…”. Hàn Thanh sắc mặt đại biến. Nữ nhân mà hắn yêu thích như thế nào mới vừa trở về, tính tình cũng đại biến rồi đây!
“Ngạo Sương…” Việc làm như vậy thật quá phận không thể làm được! Hàn Thanh nhắm mắt lại, mắt không nhìn tâm sẽ tịnh. Bằng không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hắn nghĩ muốn rút tay của mình về. Ngạo Sương kéo tay hắn lại, không cho hắn lui bước. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tràn đầy dáng vẻ tươi cười.
Hàn Thanh theo ý tứ của nàng, đưa tay lướt đến những chỗ nàng hướng đến. Gương mặt lãnh đạm, hai mắt nhắm chặt một lòng không dám hé nhìn, “Ti…” một tiếng, đột nhiên tay hắn dừng lại, giữ lấy y phục của Ngạo Sương, ánh mắt mở to sáng rực như đuốc, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Người nào làm thương tổn nàng?” Một đường cắt khá dài hình thành vết sẹo mờ nhạt khó có thể thấy được.
Vết sẹo màu hồng nhàn nhạt dưới ánh nến lờ mờ, hiện rõ mồn một trông càng thêm gai mắt.
“Bệnh của ta, đã được chữa khỏi hẳn rồi!”
Mỉm cười sung sướng, dựa mình vào trong lòng Hàn Thanh, Ngạo Sương nhẹ nhàng kể ra lai lịch của vết sẹo. Còn nữa, nàng còn kể cho hắn nghe cuộc sống của mình đã trải qua ở thế kỷ hai mươi mốt. Hai người ôm nhau, tỷ tê tâm tình suốt một đêm không ngủ.
Trời vừa rạng sáng song mã xa đã lên đường rong ruổi, mãi đến khi mặt trời khuất bóng mới dừng lại tìm chỗ nghỉ tạm.
Mấy ngày sau, cuối cùng cũng đã tới biên cảnh.
Mai Tuyết Tình đang cho hài tử bú. Hàn Thanh tiến lên phía. “Công chúa, người xem ai tới?”
Mai Tuyết Tình còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Thanh đã vội lùi bước lại để lộ ra hai bóng người ở phía sau.
Mai Tuyết Tình khó tin nhìn chăm chú vào hai người kia. Nàng đầu tiên lắc đầu, sau đó cắn mạnh một cái vào môi của chính mình.
Đau quá! Thật không phải nằm mơ!
“Mẹ… Cha….”
“Tình nhi….”
Tất cả đồng thanh kêu lớn lên.
Ba người, gắt gao ôm chầm lấy nhau không rời.
Tiếng khóc vang cả một góc trời.
“Oa… Oa.....” Tiếng khóc trẻ con đột nhiên vang lớn.
Tiếng khóc lớn của trẻ con chọc thủng không gian, làm bừng tỉnh mọi người.
Đứa bé bị đè ép trong lòng Mai Tuyết Tình phát lên tiếng khóc lớn như kháng nghị. Mai Tuyết Tình sực tỉnh nhẹ nhàng bế hài tử đưa xuống.
Vừa ngẩng đầu, xảy ra một chuyện càng làm cho nàng thêm kinh ngạc.
Bên giường, còn có một người con gái đang đứng! Cô gái ấy so với nàng thật giống nhau như đúc!
Nhưng mà, thật ra nàng ấy so với nàng càng quyến rũ ôn nhu hơn. Môi không tô son mà vẫn đỏ thắm, mi không vẽ mà vẫn đen nhánh. Quả thật là một người con gái xinh đẹp, một tạo vật tinh xảo nhất thiên hạ!
“Hạng Ngạo Sương...”
“Mai Tuyết Tình...”
Cả hai đồng thanh lên tiếng kêu!
“Mẹ… Cha…” Mai Tuyết Tình thật không có cách gì tin mọi chuyện ở trước mắt là sự thật, “Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người như thế nào lại có thể ở cùng một chỗ?”
“Một hai câu nói có nói cũng không có rõ đâu! Sau này khi nào có thời gian, từ từ mới nói đi!” lão ông họ Mai trong lòng rốt cục cũng cất được gánh nặng.
Con gái thân yêu của chính mình cuối cùng cũng đã tìm lại được rồi, cái gì cũng không cần phải lo nữa, bọn họ một nhà có thể đoàn tụ rồi! Bà vợ của lão cũng không còn phải đau buồn khóc lóc nữa!
Tiếng khóc.
Tiếng cười vui.
Bầu không khí ngập tràn hạnh phúc, tại đây, một trấn nhỏ vô danh nơi biên cảnh, tỏa ra khắp nơi niềm hạnh phúc vô biên.
Chưa tới mấy ngày, người của Vô Ưu bố trang cũng đều chạy tới. Trấn nhỏ nơi biên cảnh lần nữa nhốn nháo ầm ĩ! Thân nhân gặp lại, không nói gì mặc cho lệ tuôn như suối.
Sau đó, tiếng chuyện trò hòa quyện cùng tiếng cười vui vẻ vang cả một góc trời.
Thế nhưng, bọn họ không hề biết, có một hồi cuồng phong bão táp sắp xảy ra.
Vài ngày sau khi không khí náo nhiệt qua đi, Mai Tuyết Tình thúc giục mọi người trở về, dần dần mọi người tản đi. Ngạo Mai cũng muốn trở lại cửa hàng. Ngạo Sương từ sau khi trở về, vẫn còn chưa có thời gian cùng với hoàng huynh trò chuyện. Hàn Thanh thì lại càng bị công vụ quấn thân.
Cuối cùng mọi người cũng đã tản đi hết.
Mọi chuyện trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.
Bề ngoài đều yên ả.
Nhưng tại trấn nhỏ, bầu trời u ám, gió giật sấm rền, tràn ngập bầu không khí nặng nề như báo hiệu giông tố sắp tới.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Mai gia, một nhà ba người đang ngồi quây quần bên nhau.
Mai gia nhị lão, vừa lại nước mắt giàn giụa.
“Nếu mà biết, có thể đến nơi này, tôi đã bán quách nhà cửa, cửa hàng cho xong, còn nữa tiền bạc tiết kiệm gửi ở ngân hàng cũng đem rút hết ra! Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta cái gì cũng không mang theo đến đây, ngay cả một bộ quần áo cũng không mang đến, con bà nó, mặc cái bộ y phục này, thật không quen, không được tự nhiên chút nào hết!”
Mai mẫu oán giận.
Vừa nghĩ đến nhà cửa, tài sản ở thế kỷ hai mươi mốt, Mai mẫu liền cảm thấy đau lòng.