Khi nàng giật mình tỉnh giấc, phát hiện, trên giường trống rỗng! Bên người lạnh tanh.
“Ngạo Thiên…” Mai Tuyết Tình hoảng loạn lớn tiếng hô hoán.
Ngạo Thiên, đi nơi nào rồi? Người nào đem hắn đi đâu mất rồi?
Chạy ra ngoài phòng. Đám người Hàn Thanh, đang đứng cung kính. Phảng phất đang chờ đợi Mai Tuyết Tình tỉnh lại.
“Ngạo Thiên đâu? Hàn Thanh, có thấy không?” Lắc lắc cánh tay Hàn Thanh, trong thanh âm tràn ngập nỗi sợ hãi.
Ngạo Thiên, không thể chết được! Hắn nhất định không chết!
“Khải bẩm công chúa, đã đến lúc ngài nên trở lại kinh thành rồi!” Vài cỗ xe ngựa đang đứng đợi ở trước cửa.
“Ngạo Thiên đâu? Nói cho ta biết, Ngạo Thiên, đi nơi nào rồi?” Mai Tuyết Tình trở nên bối rối.
“Khải bẩm công chúa, ty chức thật sự không biết, hoàng thượng đi nơi nào!” Hàn Thanh trả lời đúng mực.
“Chính là sư phụ mang hắn đi rồi sao?”
“Khải bẩm công chúa, đúng vậy!”
“Vậy, có phải quay về Vân Phong sơn không?”
“Khải bẩm công chúa, ty chức không biết! Sư phụ trước khi đi, có nói, để tìm kiếm hơn trăm loại giải dược, muốn dẫn Hoàng thượng, dạo chơi tứ hải, như vậy, Hoàng thượng mới có hi vọng!”
Biết Hạng Ngạo Thiên còn sống, biết hắn được sư phụ mang đi rồi, trái tim Mai Tuyết Tình mới thoáng trầm tĩnh lại.
Đoàn người lên đường trở lại kinh thành.
Mai gia lão nhân. Hứa Sơn nhất gia. Hiệu thuốc bắc của Khai thái y nơi trấn nhỏ trong Kinh thành. Toán thị vệ âm thầm bảo vệ Mai Tuyết Tình. Toàn bộ đều rút lui quay trở lại kinh thành.
Nơi trấn nhỏ đột nhiên trở nên vắng vẻ, buồn tẻ.
Hơn nữa, đúng là cả nhà Hứa Sơn, bởi vì bảo vệ Mai Tuyết Tình có công, vừa lại hiệp trợ Hạng Ngạo Thiên bắt được nghịch đảng Lý Vượng, nên được đặc xá, quay về kinh thành.
Thiên Long Hoàng triều, nối tiếp việc sau khi toàn gia Lý hoàng hậu kế nhiệm bị trảm và tịch biên tài sản bởi tội phản nghịch, lại xảy ra một đại sự:
Hoàng đế lâm trọng bệnh, không hề lâm triều.
Thế nhưng, có thánh chỉ truyền đạt xuống.
Ái phi của Hoàng đế, Mai Tuyết Tình, phù trợ con trai mình, là thái tử chỉ vừa được mấy tháng, Hạng Ái Mai, làm nhiếp chính thay mặt xử lý quốc gia đại sự.
Có nghi hoặc, có phỏng đoán, có lo lắng, có đố kỵ.
Đủ loại các lời đồn, đều lan truyền khắp nơi.
Nhưng mà, cũng chỉ là lời đồn.
Hàn Thanh vẫn cẩn cẩn trung thành như cũ. Lưu công công cũng như cũ cúc cung tận tụy. Bọn thị vệ cũng như cũ một lòng tận trung.
Còn nữa, Hoàng đế Nam Trần quốc, Trần Nhất Kiếm liên tiếp xuất hiện đến Thiên Long Hoàng triều.
Trong hậu cung, Công chúa Ngạo Mai cùng Ngạo Sương, cùng Ái phi Mai Tuyết Tình của Hoàng đế chung sống vô cùng hòa hợp.
Thiên Long Hoàng Triều, bầu không khí không có một chút căng thẳng nào.
Trái lại, những người này còn tỏ ra tinh thần hòa thuận, đoàn kết cùng hợp tác hiếm thấy.
Dần dần lời đồn chấm dứt.
Quốc sự, dưới sự trợ giúp, đồng lòng của mọi người, không hề có chút nào xao nhãng.
Mỗi ngày từ lúc sáng sớm, Mai Tuyết Tình đã bế hài tử hãy còn đang say giấc nồng, lâm triều.
Ngồi ở phía sau bức rèm che, nghe các đại thần báo cáo.
Mai Tuyết Tình dù sao cũng là người ở thế kỷ hai mươi mốt, bằng vào kinh nghiệm làm việc của nàng trong mấy năm qua ở thời đại của mình, xử lý quốc gia đại sự, cũng là từ đây suy ra mà biết.
Có khi, gặp phải một số chuyện chưa có biện pháp chắc chắn, nàng cố tìm cách trì hoãn vào ngày thượng triều hôm sau sẽ đưa ra ý kiến.
Sau đó, sau khi bãi triều, vội vàng tìm mọi người tìm cách đưa ra đối sách.
Thiên Long Hoàng triều phát triển không ngừng, ngày càng đi lên. Kinh tế phát triển. Xã hội yên ổn. Bầu không khí hòa bình, ca múa mừng cảnh thái bình.
Thiên Long Hoàng triều năm thứ ba mươi hai. Cuối xuân.
Hạng Ngạo Thiên vẫn bặt âm vô tín, đã nữa năm trôi qua rồi.
Thái tử, Hạng Ái Mai, đã ê a học nói rồi.
Tất cả mọi người đều cẩn thận dè dặt tránh né, nói về Hạng Ngạo Thiên. Sợ Mai Tuyết Tình thương tâm.
Đêm khuya tĩnh lặng, Mai Tuyết Tình thong thả bước đến ngự hoa viên.
Hồ đã không còn, Đình nghỉ mát vẫn còn kia. Cảnh còn người mất, thấy cảnh thương tình.
Màn sương mù bàn bạc, bốc lên bao phủ không trung.
Mai Tuyết Tình không tự chủ được nhớ tới lại chuyện xưa, nàng cùng Hạng Ngạo Thiên tại đình nghỉ mát, nơi cây cầu nhỏ đằng kia…
Lúc đó, hắn đã từ trong hồ nước cứu nàng lên. Hắn ôm nàng, hôn nàng. Nàng cắn môi hắn chảy máu, sau đó, trốn chạy.
Cười khổ. Hai hàng lệ trong suốt, chậm rãi rơi xuống. Hết thảy, phảng phất như vừa xảy ra ngày hôm qua. Nhưng mà, hài tử dần dần lớn lên, như nhắc nhở nàng, đó là chuyện đã xảy ra trước kia thật lâu rồi.
Cha mẹ thân thể đều khỏe mạnh, cả ngày ở trong cửa hàng bận rộn. Hài tử bình an, do đích thân chăm sóc dạy dỗ.
Ngạo Mai cùng Ngạo Sương, cũng đều tìm được ý trung nhân của mình rồi. Xuất giá, vốn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng mà, tại sao, lòng của nàng, thường xuyên hiu quạnh, trống vắng? Cố gắng hết sức, làm cho bản thân luôn bận rộn. Cố gắng hết sức, làm bản thân quên đi chuyện tình.
Hay là mặc kệ không bận tâm.
Thời gian, có thể hòa tan cừu hận cùng oán giận, cũng không có thể hòa tan ái cùng tương tư.
“Hoàng tẩu...”
Quay đầu về hướng thanh âm vừa phát, Ngạo Sương cùng Ngạo Mai đang đứng cách đó vài bước.
Các nàng không muốn tiến lên cắt đứt dòng hồi ức và trầm tư của Mai Tuyết Tình.
Nhưng mà, đêm lạnh sương rơi, các nàng thật không đành lòng đứng nhìn, trong lòng các nàng hoàn toàn không muốn tẩu tẩu nhiễm lạnh ngã bệnh.
Đối với cách xưng hô “Hoàng tẩu” thế này, Mai Tuyết Tình không có phản đối. Xưng hô, chỉ là cách phân biệt người này với người kia mà thôi. Gọi cái gì, cũng không sao cả.
Các nàng thích, sẽ theo các nàng đi!
Tỷ muội ba người vừa đi, vừa đàm luận việc các phi tử khác.
“Cấp cho các nàng ấy y phục, đã đưa đi rồi hay chưa?” Mai Tuyết Tình hỏi Ngạo Mai.
Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên từng có nhắn nhủ, bảo nàng có thể phế bỏ hậu cung. Thế nhưng xuất phát từ đồng cảm, nàng không làm theo. Chỉ là, để cho các nàng ấy thường ngày, tụng kinh niệm phật nhiều một chút, thay Hạng Ngạo Thiên cầu phúc, yêu cầu các nàng ấy, ngày thường lúc nhàn rỗi bớt lời ong tiếng ve mà thôi.
“Hoàng tẩu, ta xem, tốt hơn hết là đem các nàng ấy đều phế bỏ, để tránh cho tẩu vẫn còn vì các nàng ấy bận tâm lo nghĩ!” Ngạo Sương vốn là thích nhất Mai Tuyết Tình.
Không đơn giản là, Mai gia phụ mẫu đối với nàng có ân, chủ yếu là bởi vì, nàng đã từng ở thế kỷ hai mươi mốt trong thời gian hơn một năm, cho nên, nàng cùng Mai Tuyết Tình có thể thông hiểu lẫn nhau, càng cảm thấy thân cận.
“Phế bỏ rồi, để các nàng ấy an bài ở nơi nào? Muội cho rằng, các nàng ấy cũng giống như muội cùng Ngạo Mai hay sao, có thể dễ dàng tiếp nhận những quan niệm mới mẻ, học tập những tri thức tân thời sao? Các nàng ấy rời khỏi hoàng cung, chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Vào Hạ. Tơ liễu bay phất phơ trước gió.
Mai Tuyết Tình không thể nào nhẫn nại được nữa, nàng đau đớn hạ quyết tâm, để hài tử ở lại trong cung. Tự mình kỵ mã, chỉ để Hàn Thanh theo cùng, ngày đêm gấp rút lên đường, đi một chuyến đến Vân Phong sơn.
Nàng hy vọng, Hạng Ngạo Thiên đã trở lại trên núi. Đang ở nơi nhà tranh của sư phụ, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thế nhưng, trời không toại lòng người.
Trong ngôi nhà tranh của Sư phụ, khắp nơi tro bụi phủ dày cả lớp. Nơi góc tường, có chỗ, tơ nhện giăng đầy.
Nhìn vật nhớ người. Hy vọng mà đến. Thất vọng mà về.
Sau lúc quay về kinh thành, Mai Tuyết Tình bị bệnh. Uất ức, lo lắng, tưởng niệm, rốt cục, làm cho nàng bệnh liệt giường suốt năm ngày.
Hoàng cung, hoang mang, lo sợ.
Khuyên giải an ủi, khích lệ, mỗi người ai cũng hy vọng nàng có thể khỏe mạnh đứng lên.
Mai mẫu nóng lòng như đốt.
Trước giường bệnh của nữ nhi. Mai mẫu nước mắt dàn dụa.
“Tình nhi, con không thể nào gục ngã được, con còn có mẹ, có ba, còn có con trai nữa!” Vuốt ve nữ nhi bàn tay bé nhỏ gầy yếu của con gái, “Ngạo Thiên vốn là hoàng đế, vốn là long là con của trời mà, hắn sẽ không có việc gì đâu!”
Mai Tuyết Tình không chút phản ứng
“Một khi nếu con có chuyện gì không hay xảy ra, mẹ cũng không thiết sống nữa!” Mai mẫu thả nói ra lời tàn nhẫn.
Những người có mặt, Ngạo Mai, Ngạo Sương, Liên nhi cùng nữ quyến, che mặt mà khóc.
Hàn Thanh sải bước đi ra ngoài.
Hắn lấy một con chim bồ câu đưa tin, phóng cho bay đi.
Ngày thứ tư ban đêm.
Hoàng cung một mảnh yên tĩnh. Sao ngủ. Ánh trăng cũng ngủ. Mặt đất, bao la trống trải thâm trầm yên ổn.
Mai Tuyết Tình nằm nghiêng trên giường.
Trong giấc ngủ nửa mê nửa tỉnh, nàng thấy mình được một vòng tay ấm áp ôm chặt vào lòng.
Hơi thở quen thuộc, tinh thần mơ mơ màng màng như đang được ôm ấp trong vòng tay trìu mến thân quen!
“Ngạo Thiên… Ta là đang nằm mơ phải không?” Mai Tuyết Tình tham lam hấp thu hơi thở nàng quen thuộc, không dám mở mắt.
Nàng sợ nếu mở mắt, mộng sẽ biến mất.
“Không phải mộng, là thật!” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Mai Tuyết Tình.
Một đôi môi ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Mở mắt, nhìn qua ta một chút, Tình nhi…” Hạng Ngạo Thiên khẽ giọng kêu.
“Không…” Mai Tuyết Tình vẫn không dám tin, nàng ngày đêm nhung nhớ đến hắn, nhưng lúc thân thể hắn bên cạnh nàng lại sợ.
Là mộng, nhất định là mộng! Nàng nằm ở trên giường lâu lắm rồi nên mới sinh ra ảo giác.
Môi dọc theo gương mặt, chuyển qua môi của nàng. Củi khô gặp phải lửa lớn. Lập tức bén cháy bừng bừng.
Thăm dò lẫn nhau, tương tư lẫn nhau. Trong phút chốc, không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Đêm hôm đó, Mai Tuyết Tình không hề giữ lại bản thân, toàn bộ dâng hiến cho người mà nàng hàng đêm tưởng niệm.
Dù sao là mộng, để bản thân phóng túng một lần đi!
Uyên ương trong trướng, mồ hôi pha lẫn nước mắt tương tư, đêm hôm đó, tùy ý thỏa thích.
Mệt mỏi, Mai Tuyết Tình cảm thấy mỹ mãn nằm trong vòng tay ấm áp thiếp đi.
Vòng tay quấn chặt lấy thắt lưng của Hạng Ngạo Thiên.
Hai mắt vẫn nhắm chặt, không hề dám hé mở.
Hạng Ngạo Thiên không còn yêu cầu nàng, mở mắt nhìn hắn nữa.
Nửa năm qua bao nhiêu lo lắng buồn phiền, làm cho nàng chịu đựng rất nhiều rồi, vốn không phải việc nàng phải gánh chịu, nhưng tất cả cũng đã đặt lên đôi vai bé nhỏ của nàng.
“Tình nhi, đây thật sự không phải mộng, ta quay về Vân Phong sơn rồi. Trong thân thể ta, vẫn còn có mười loại độc, không tìm được giải dược. Sư phụ không cho chúng ta gặp mặt, sợ tâm tình kích động, độc tố khuếch tán nhanh hơn. Ta là len lén quay về đây.”
Nhẹ nhàng để đầu Mai Tuyết Tình tựa trên ngực mình, để cho nàng nghe được nhịp đập liên hồi như trống trận của trái tim mình.
“Ta sẽ quay lại Vân Phong sơn tiếp tục điều dưỡng. Sư phụ đang giúp ta đi khắp nơi tìm giải dược! Để nàng phải chịu khổ rồi! Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ lại được đoàn tụ rồi!”
Vỗ vỗ vào lưng Mai Tuyết Tình, khe khẽ ngân nga bài đồng giao mà mẫu hậu đã dạy hắn, nhẹ nhàng ru Mai Tuyết Tình đi vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, đúng là giấc ngủ an ổn nhất của Mai Tuyết Tình trong suốt nửa năm nay.
Bởi vì, nàng vừa mơ một giấc mộng đẹp.
Thẳng một giấc đến sáng hôm sau tỉnh lại, nàng mới ý thức được, đêm qua không phải mộng.
Cả người đau nhức, trên người ứ đọng những vết tím, trên giường chăn đệm lộn xộn, cảm xúc mạnh mẽ lưu lại căn cứ xác thực. Nhắc nhở nàng, đêm qua, Hạng Ngạo Thiên đã trở về.
Mai Tuyết Tình buồn phiền hối hận.
Tại sao không mở mắt ra nhìn hắn. Hắn gầy, hay đen? Nàng cũng không có nhìn thấy. Nàng còn có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều điều còn chưa có hỏi hắn.
Tại biên cảnh, hắn như thế nào có thể rời đi không một lời từ giã? Sau lúc hắn dịch dung, như thế nào ngay cả thanh âm cùng mùi cơ thể cũng thay đổi?
Nàng còn có rất nhiều điều muốn nói, muốn giáp mặt hỏi hắn.
Bất quá, oán quy oán. Sau khi biết hắn mọi thứ đều tốt. Mai Tuyết Tình trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngày thứ năm, thật kỳ tích thân thể cũng trở nên khỏe hơn.
Hàn Thanh, như nghĩ tới cái gì mỉm cười.
Tâm bệnh thì cẩn phải trị bằng tâm dược mới được.
Xem ra, “Dược” nhận được tin hắn gửi đi, hơn nữa, “Dược” đã từng trở về.
Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự tình, mọi chuyện thuận theo trái tim. Hậu cung, ôi…hì hì tiếng cười, đùa giỡn vang trong không trung không ngớt. Bầu không khí vui vẻ hòa thuận bao bọc hoàng cung.
Sau hai tháng, một chuyện càng vui mừng truyền ra.
Mai Tuyết Tình mang thai rồi.
Việc này, càng thêm có bằng chứng, Hạng Ngạo Thiên từng trở về là chuyện thực.
Vân Phong sơn.
Trong nham động nơi dốc núi.
Ba người nam nhân đang ngồi quây quần bên nhau.
Hạng Ngạo Thiên, Trần Nhất Kiếm, Hàn Thanh.
“Công chúa mang thai rồi, đã được hai tháng!” Hàn Thanh báo tin. Hắn vẫn còn có thói quen xưng hô Mai Tuyết Tình là công chúa.
Xuất phát từ nghĩa khí bạn thân, hắn là mượn công làm danh nghĩa, vụng trộm chạy đến Vân Phong sơn thăm Hạng Ngạo Thiên.
Nghe được tin báo của Hàn Thanh, Hạng Ngạo Thiên cười tươi như một đóa hoa. Không kiêng nể gì, không chút nào che dấu niềm sung sướng của hắn.
“Trốn sư phụ, ngươi chạy về cung mấy lần à?” Trần Nhất Kiếm trêu chọc hắn.
Hạng Ngạo Thiên mặt đỏ lựng. Lão Thiên lọt mắt xanh hắn, làm cho hắn nhiều tử nhiều tôn.
“Ganh tị sao? Ngươi cũng nhanh đi!” Hạng Ngạo Thiên không cam lòng yếu thế.
Trần Nhất Kiếm thở dài một tiếng.
“Hoàng huynh, cầu ngươi rồi, ngươi sớm hồi cung đi, ngươi cùng với nữ nhân xảo quyệt kia không kết quả, Ngạo Mai sẽ không chịu xuất giá!” Trần Nhất Kiếm hai tay ôm quyền, nhăn mặt làm trò hề, chắp tay thi lễ liên tiếp hướng Hạng Ngạo Thiên vái dài.
Ba người nam nhân đồng thời cười lớn.
“Không cho ngươi bôi nhọ Tình nhi, nàng mới không xảo quyệt!” Hạng Ngạo Thiên thay người yêu mến biện hộ.
“Bôi nhọ?” Trần Nhất Kiếm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ta bôi nhọ nàng ấy? Tại biên cảnh, ngươi biết, nàng ấy vốn là như thế nào bôi nhọ ta hay không? Nói ta, là phụ thân của Ngưu Ngưu!”
Vừa nghĩ đến, Mai Tuyết Tình bôi nhọ danh dự hắn, hắn còn tức. Bất quá Ngưu Ngưu quả thật rất khiến cho người khác yêu thích, làm nghĩa phụ của hài tử đó, hắn cũng rất nguyện ý.
Cũng bởi vì như thế, hắn mới không cùng Mai Tuyết Tình so đo.
Hạng Ngạo Thiên kiêu ngạo cười.
“Như vậy nói rõ, Tình nhi thông minh, cấp bách trung sinh trí!”
Hàn Thanh cũng thở dài một hơi.
“Ngươi xem, Hàn Thanh cũng có sự phiền não kìa!” Trần Nhất Kiếm không bỏ cơ hội quạt gió đốt lửa.
“Thật sao? Hàn Thanh?” Hạng Ngạo Thiên không nghĩ tới cùng một lúc hắn lại gả đi hai muội muội. Nhưng mà, hắn vẫn còn đang cao hứng.
“Ta…” Hàn Thanh có chút ngại ngùng. “Ngạo Sương cũng nói qua, ngài nếu không đem công chúa phong làm hoàng hậu, nàng ấy sẽ không gả cho ta!” Nói xong, gãi đầu. Mặt ửng hồng.
Cho dù người nào cũng không nghĩ đến, Hàn Thanh từng lạnh như băng, trong tình yêu lại dịu dàng mắc cỡ, tính tình cũng đã thay đổi rất nhiều.
“Ta trên người, còn có năm loại độc chưa giải được, sư phụ đang tìm giải dược cho ta!”