Liên nhi đứng ngồi không yên, trong lòng run sợ chịu đựng từng khắc trôi qua. Trong lòng mặc niệm, công chúa, mau trở lại đi! Mau trở lại đi!
“Liên nhi tỷ tỷ, ngươi trong miệng lầm bầm cái gì vậy?” Tiểu chín tò mò hỏi.
“Ta ở chỗ này thay mọi người khẩn cầu bình an đây!”
Công chúa nói, xảy ra chuyện gì, nàng một mình gánh chịu. Đó là gạt người! Nà
ng đích thực là chủ nhân a! Nhiều lắm chỉ bị Hoàng thượng răn dạy vài câu, các nàng hạ nhân không được như vậy nha!
Hoàng thượng nếu biết rồi, lại còn không đánh chết các nàng sao!
“Khẩn cầu cái gì bình an? Công chúa đâu?”
Một thanh âm trầm ổn từ sau lưng vang lên.
“Hoàng thượng…” Liên nhi cùng tiểu Chín cùng lúc quỳ xuống.
Liên nhi sợ đến ngay cả nói thỉnh an như thế nào cũng đã quên.
“Công chúa… Công chúa… Một canh giờ trước, chúng ta vẫn còn thấy công chúa ở đây!”
Tiểu Cửu không biết ngọn nguồn câu chuyện, nghiên đầu nghĩ một chút trả lời.
Liên nhi lấy lại tinh thần, khẽ kéo vạt áo Tiểu Chính một chút, ám chỉ nàng đừng có lắm miệng.
Hạng Ngạo Thiên nhìn thấy động tác mờ ám lén lút của Liên nhi.
“Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng… Công chúa ở bên trong phòng nghỉ ngơi!” Liên nhi cố gắng trấn tĩnh mình, bình tĩnh nói.
Hạng Ngạo Thiên đã đoán được trong đó có gì kỳ hoặc rồi.
“Trẫm vào xem…” Hắn giả bộ muốn đứng lên bước vào phòng bên.
“Hoàng thượng… Công chúa có dặn dò, khi người nghỉ ngơi, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy…” Liên nhi chột dạ đứng lên.
“Hoàng thượng cũng không được sao…” Hạng Ngạo Thiên thanh âm không giận nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
“Dạ…” Liên nhi không nói gì.
“Nói… Công chúa đâu?”
Hạng Ngạo Thiên lại hỏi một lần nữa.
“Khải bẩm Hoàng thượng, công chúa ở bên trong phòng nghỉ ngơi!”
Liên nhi một lần nữa lập lại câu trả lời.
“Liên nhi… Biết nói dối hậu quả như thế nào không?”
Hạng Ngạo Thiên ngữ khí nhẹ nhàng bình tĩnh khác thường, không cách nào làm cho người ta tin tưởng, lời này xuất phát từ miệng một vị quân vương.
“Hoàng thượng… Nô tỳ biết…”
Liên nhi quyết tâm đem tính mạng ra đặt cược, bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ công chúa.
Hạng Ngạo Thiên thoáng chốc đứng lên, sải bước đi vào nội thất.
“Hoàng thượng…” Liên nhi muốn ôm chân Hạng Ngạo Thiên giữ lại, thế nhưng, đã chậm!
Lần này đúng là chết chắc rồi!
Khi quân phạm thượng là tội chết chém!
Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng bước nhanh, quay lại trong cung.
Nàng cũng sợ hãi, rời khỏi hoàng cung cũng được khoản thời gian lâu lắm rồi, Liên nhi sẽ ứng phó không được.
Bước chân cách Vô Tâm cung càng ngày càng gần, Mai Tuyết Tình lại càng ngày càng cảm thấy bầu không khí không tầm thường.
Nàng vội bước nhanh hơn, chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng người quát lớn: “Ngươi một cẩu nô tài…”
Không được rồi, Hạng Ngạo Thiên…
Mai Tuyết Tình ba bước bốn cẳng tiến vào nội thất. “Liên nhi, tránh ra…”
“Ba…”
Một tiếng bạt tai vang lên, một tấm khăn đội đầu trùm tóc rơi xuống, rớt trên mặt đất!
Một mái tóc dài đen nhánh buông xõa xuống theo thân thể Mai Tuyết Tình xoay tròn, trong không trung vẽ ra một đường vòng cung tuyệt mỹ ưu thương!
“Muội muội…”
Hạng Ngạo Thiên không nghĩ tới Mai Tuyết Tình vào lúc này lại xuất hiện, hắn chính là dùng hết sức nghĩ muốn giáo huấn cho Liên nhi một trận, không ngờ tới, Mai Tuyết Tình lại đẩy Liên nhi ra, làm cho chính mình vừa rồi hứng trọn cái bạt tai này.
Lảo đảo vài bước, Mai Tuyết Tình đứng vững gót chân, lau qua khóe miệng vương chút máu, lầm bầm lầu bầu nói một mình: “Cũng không tồi, răng không bị hoàng huynh đánh rụng hết!”
Liên nhi quýnh quáng bật khóc: “Công chúa…”, cũng bị đánh chảy cả máu rồi, công chúa vẫn còn hay nói giỡn?
“Muội muội… Ca ca xem một chút…”
Hạng Ngạo Thiên nghĩ muốn xoa mặt Mai Tuyết Tình, xem qua thương thế một chút.
“Không có việc gì…”
Giấu diếm vết tích đẩy tay Hạng Ngạo Thiên ra, nàng kết hợp phân phó: “Liên nhi, đem dược cao dùng lần trước dùng đến đây!”
“Vâng…” Liên nhi đối với công chúa nói gì nghe nấy.
Công chúa vốn là người rất tốt!
Sau khi bôi dược cao xong, cung nữ lui ra.
Hạng Ngạo Thiên ngồi xuống bên trái cạnh Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình quyết định cùng hắn nói chuyện.
“Hoàng huynh…” Mai Tuyết Tình nghĩ như thế nào đối đãi đây.
“Muội muội… Ca ca không phải đánh ngươi…”
Hạng Ngạo Thiên sợ hãi chuyện vừa rồi, sẽ làm cho hai người càng lúc càng kéo dài khoảng cách xa hơn.
“Khi quân phạm thượng là tội chết chém… Ta biết, ” Mai Tuyết Tình nói, “Thế nhưng, hoàng huynh từng đáp ứng qua muội muội, không hề hạn chế ta xuất cung.”
Hạng Ngạo Thiên không nói gì.
“Chuyện hôm nay, hy vọng hoàng huynh đừng truy cứu nữa… Cho nên Liên nhi nói như vậy, hoàn toàn là chủ ý của ta. Nếu truy cứu trách nhiệm, là lỗi của ta! Hoàng huynh hay là suy tính cẩn thận lại đi!“
“Muội muội, ca ca chỉ là lo lắng cho sự an nguy của muội!”
Hạng Ngạo Thiên không biết nên như thế nào hình dung tâm tình lúc này của mình, “Ca ca đáp ứng muội, không truy cứu chuyện này nữa… Muội cũng đáp ứng ca ca, không nên một mình đi ra ngoài, ít nhất cũng phải mang theo một người, được không?”
Hạng Ngạo Thiên đưa ra thêm mong muốn, nhấn mạnh “Một người”, đề cập đến thương lượng.
Mai Tuyết Tình gật đầu không nói gì.
oOo oOo oOo
Bên trong ngự thư phòng.
Hạng Ngạo Thiên có chút xúc động.
“Hàn Thanh…” Hắn lớn tiếng kêu.
Hàn Thanh ứng tiếng bước vào.
“Từ ngày mai trở đi, tăng số cao thủ, âm thầm bảo vệ Ngạo Tuyết công chúa!”
“Tuân lệnh…” Hàn Thanh đối với Mai Tuyết Tình trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn và áy náy.
Mặc dù, công chúa mất đi trí nhớ, hành vi có chút quái dị.
Nhưng là, ngày đó, khi mình vung quyền đánh nàng đến suýt mất mạng, vậy mà, sau đó, nàng còn quan tâm đến thương thế của hắn.
Điều này làm cho Hàn Thanh trong lòng đối với Mai Tuyết Tình luôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng là, bảo vệ Hoàng thượng là chức trách của hắn, Hoàng thượng có ân với hắn, cho dù phải đem tánh mạng bản thân ra, cũng không thể để Hoàng thượng có bất cứ xảy ra sơ suất gì.
Quyết không cho phép bất luận là kẻ nào làm thương tổn đến Hoàng thượng!
Ngạo Tuyết cũng không ngoại trừ!
Thế nhưng, tại sao Ngạo Tuyết lại cầm kiếm chỉa thẳng về hướng Hoàng thượng?
Hắn là ca ca của nàng !
Thân là công chúa, cuộc sống ở trong cung nhiều năm như vậy, nàng như thế nào mà ngay cả lễ nghi tối thiểu này cũng đều không hiểu?
Sẽ không phải là mất đi trí nhớ, ngay cả điều này cũng đã quên đi?
Không phải chuyện đùa chứ?
Chuyện vui đùa này chẳng phải đã quá trớn sao?