Trước hết đập vào mắt nàng chính là cái vòng tay kia Hạng Ngạo Thiên đã tặng cho nàng.
An tĩnh nằm lẫn ở trong rất nhiều đồ trang sức, nhưng Mai Tuyết Tình lại chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra nó rồi. Cho dù là đang dưới ánh đèn mù mờ, nó cũng có vẻ trong suốt, sáng long lanh hấp dẫn sự chú ý.
Mai Tuyết Tình đem nó đeo vào trên cổ tay, sắc tím sáng trong suốt long lanh rực rỡ càng làm tôn lên cổ tay trắng nõn mịn màng của nàng. Mai Tuyết Tình biết, nó là thứ tốt nhất. Tuy nhiên, nếu lấy đi bán, rốt cuộc lại có chút không nỡ.
Suy tính tới, suy tính lui nghĩ muốn bán, bán đi cho rồi. Bởi vì nó thật tinh xảo và xinh đẹp, có phần dễ dàng mang ra ngoài cung, hơn nữa, giá trị xa xỉ, vật này là tốt nhất phỏng chừng có thể bán kiếm đủ bạc mua cửa hiệu kia rồi. Quyết tâm đã định, Mai Tuyết Tình cuối cùng một lần, cũng là duy nhất một lần tâng bốc Hạng Ngạo Thiên đã đưa cho tay nàng cái vòng tay này, đắc ý tiến vào mộng đẹp.
Hạng Ngạo Thiên vì an toàn của nàng mà lo nghĩ, không dưới một lần cầu nàng, muốn nàng khi xuất cung đi ra ngoài, mang theo bên mình một người, vạn nhất có chuyện gì cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Vì Hạng Ngạo Thiên thật có ý tốt, Mai Tuyết Tình quyết định mang theo một người, đó chính là Liên nhi. Trải qua mấy tháng tiếp xúc cùng quan sát, Mai Tuyết Tình phát hiện, Liên nhi vốn là một hài tử không tệ, ý nghĩ cơ trí tay chân lanh lẹ, vừa lại là một người rất tận tâm, hiểu ý người khác.
Chủ yếu chính là, trải qua lần trước sau khi thay nàng ta hứng trọn một bạt tai, Liên nhi đối với nàng lại càng thêm trung thành và tận tâm rồi. Có một người như vậy bên cạnh, sẽ trợ giúp rất lớn cho mình. Cho dù nàng có mang chuyện muốn bán đi vòng tay này nói ra, Liên nhi cũng không có kinh ngạc nhiều lắm.
Trong mắt Liên nhi, công chúa làm cái gì đều cũng đúng. Công chúa muốn nàng làm cái gì, thì nàng làm cái đó, công chúa muốn nàng làm như thế nào, nàng nhân tiện làm như thế đó, Liên nhi biết, công chúa vốn là sẽ không hại nàng.
Ra cung, hai người liền chạy thẳng đến cửa hiệu cầm đồ kia.
Chưởng quỹ cửa hiệu cầm đồ kia thấy tiến vào hai vị công tử tuấn tú, trong lòng thầm nghĩ, việc mua bán lớn tới rồi!
Nói không chừng là công tử thiếu gia nhà ai muốn đi uống hoa rượu hoặc là đến túy xuân lâu đi sung sướng, trong tay không có tiền, trộm đem đồ vật quý trọng trong nhà bán đi lấy tiền mặt. Đụng tới loại người như vậy, nhân tiện cứ ép giá thật thấp, bọn họ giống nhau cũng không có tính toán chi li gì. Miễn là đưa tiền cho họ, đủ cho bọn họ khoái hoạt một lần, như vậy mọi chuyện mặc cả coi như xong. Người có tiền coi tiền như cỏ rác, đây là kinh nghiệm mà chưởng quỹ tiệm cầm đồ đã đúc kết được. Thế nhưng, tự trong lòng chưởng quỹ tiệm cầm đồ thật khinh bỉ các công tử thiếu gia này, những kẻ có tiền của, ỷ vào quyền thế của cha mình, ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn, sẽ không biết như thế nào đường hoàng cùng cuồng vọng rồi.
Thấy hai vị công tử đi vào từ trong lòng móc ra một chiếc vòng tay, chưởng quỹ hai mắt lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ. Tuy nhiên, ánh mắt chợt lóe lên như vậy rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn bị người thông minh như Mai Tuyết Tình bắt gặp.
Quả thật vòng tay này là thượng phẩm!
“Chưởng quỹ, vòng đeo tay này, cho một cái giá đi!”
Mai Tuyết Tình cố ý ở trước mặt chưởng quỹ đong đưa tới đong đưa lui vòng tay.
“Ai nha…” Chưởng quỹ kéo dài ngữ điệu, do dự một chút, “Để ta xem…” Tiếp nhận vòng tay đưa sát lên mắt chăm chú xem qua.
“Vị công tử này…” Chưởng quỹ lắc đầu, “Mặt hàng này thật không thuần khiết… Công tử, ngài nghĩ muốn bán luôn, hay là chỉ cầm đây?“
“Bán… Ngươi muốn nói mặt hàng không thuần khiết, chúng ta đây không cần bàn nữa rồi!”
Mai Tuyết Tình đứng dậy tỏ vẻ muốn đi.
“Đợi đã… Vị công tử này, chúng ta có thể thương lượng qua…”
Chưởng quỹ vội kéo Mai Tuyết Tình lại. Liên nhi tiến lên một bước, đẩy bàn tay dính đầy hơi tiền của chưởng quỹ ra.
Công chúa là người các ngươi muốn chạm vào bừa bãi là được sao? Cái tên nam nhân thối tha này! Mặc dù, công chúa giả trang thành nam nhân, cũng không cho người khác được phép chạm vào như vậy! Liên nhi hất tay gã ra rất mạnh.
Nàng biết, bản thân mình ra ngoài cung không phải là du ngoạn, lúc nào cũng phải cảnh giác từng giây từng phút chú ý đến sự an toàn của công chúa.
Mai Tuyết Tình vừa lại ngồi trở lại vào trong ghế.
Chưởng quỹ tiệm cầm đồ sai bảo điếm tiểu nhị dâng trà, “Công tử… Ngài muốn ra giá bao nhiêu?”
“Ngươi nghĩ muốn ra bao nhiêu? Ta muốn thấy ngươi có chút thành ý!“
Mai Tuyết Tình mang bát trà lên, thổi thổi trên mặt nước gạt lá trà qua bên, chỉ tượng trưng mấp môi một chút cho có, một chút nước cũng không uống. Nàng lúc này đề cao cảnh giác, sợ chưởng quỹ ở trong nước có bỏ loại thuốc mê gì đó… Vì tài vật, sát hại tánh mạng.
Bước chân khỏi cửa ra bên ngoài, trong lòng có thể không có ý hại người, nhưng trong lòng không thể không cảnh giác đề phòng!
“Một trăm hai…” Chưởng quỹ mở miệng ra giá.
Mai Tuyết Tình liếc mắt chăm chú nhìn hắn một cái, chậm rãi đem bát trà để xuống.
“Hai trăm hai…” Chưởng quỹ cũng còn không quên nói thêm một câu nịnh nọt, “Ta xem hai vị công tử tuấn tú lịch sự, mới ra giá cao như vậy!”
“Oh?” Mai Tuyết Tình nhướn nhướn đôi chân mày, “Như vậy chưởng quỹ chẳng phải làm bổn tiệm buôn bán lỗ vốn sao?”
“Việc này… Kết giao bằng hữu, xem như là kết giao bằng hữu mà!” Chưởng quỹ cười khan.
“Không bán… “
Mai Tuyết Tình rất có bộ dáng một phú gia công tử, cổ tay trắng bóc giơ lên, điềm nhiên như không việc gì, hất ống tay áo. Tiểu nha đầu Liên nhi quả thực nhìn đến ngây người, nàng không thể ngăn cản lòng mình càng thêm yêu mến công chúa.
Công chúa bộ dáng rất giống một gã công tử thật sự rồi, chính là vóc người đơn bạc một chút, da tay nhẵn nhụi một chút, nói chuyện thanh âm cũng thanh thúy một chút. Nhưng mà, nàng thích, công chúa nói chuyện thanh âm như tiếng châu ngọc rơi, trong trẻo vang dội không dây dưa nhừa nhựa, nàng rất thích. Nếu, lúc nào mình cũng có thể như công chúa nói chuyện thoải mái tự nhiên như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như vào chỗ không người thì thật là tốt rồi!
oOo oOo oOo
“Một ngàn hai…”
Cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng chưởng quỹ ra giá đến hai ngàn hai.
“Chưởng quỹ hình như thành ý không đủ hả… Bổn công tử không muốn cùng ngươi đôi co qua lại dài dòng nữa.”
“Công tử, một giá cuối cùng, năm nghìn hai…”
Chưởng quỹ dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, đồng thời, xòe năm người đầu ngón tay giơ lên.
“Chưởng quỹ, ngươi cho rằng bổn công tử vốn là thường dân sao? Mua bán không được, để giữ hòa khí dừng ở đây đi, chúng ta sau này có cơ hội lại sẽ hợp tác đi! Liên nhi, đi!” Mai Tuyết Tình đứng dậy, cùng Liên nhi hướng ra ngoài cửa đi.
“A… Công tử… Công tử… Tiếp tục thương lượng, tiếp tục thương lượng “
Chưởng quỹ ngăn cản hai người, hắn cũng không muốn món mồi béo bở như vậy khi không bay đi mất.
“Công tử, xin mở miệng đưa ra một giá…”
Chưởng quỹ có chút cầu xin nói, người bán không mở miệng đưa ra giá cả, người mua không cách nào biết được tâm tư của người bán.
“Ta ra cho ngươi một giá cuối cùng, ngươi nghĩ nếu có thể tiếp nhận, chúng ta tức thì giao nộp!” Mai Tuyết Tình cũng không biết, cái vòng tay này rốt cuộc giá trị có thể đáng bao nhiêu tiền.
Thế nhưng, từ trong ánh mắt tham luyến đó của chưởng quỹ đó có thể thấy được, vật ấy vô cùng trân quý.
Để kiếm ba nghìn lượng bạc, nàng bất đắc dĩ giả bộ dáng người trong nghề thành thạo tinh thông, cùng chưởng quỹ cò kè mặc cả.
“Cái này kể ra…” Mai Tuyết Tình cũng bắt chước chưởng quỹ xòe năm ngón tay giơ lên.
“Cái gì…” Chưởng quỹ giả bộ ra bộ dáng khó tin, “Năm vạn lượng?”
Mai Tuyết Tình vung hai tay áo lên, tiếp tục hướng ra phía ngoài bước.
“Chờ một chút… Chờ một chút… Công tử, chúng ta mặc cả xong!”
Chưởng quỹ vội đuổi theo ra kêu lại.
Trước hết đập vào mắt nàng chính là cái vòng tay kia Hạng Ngạo Thiên đã tặng cho nàng.
An tĩnh nằm lẫn ở trong rất nhiều đồ trang sức, nhưng Mai Tuyết Tình lại chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra nó rồi. Cho dù là đang dưới ánh đèn mù mờ, nó cũng có vẻ trong suốt, sáng long lanh hấp dẫn sự chú ý.
Mai Tuyết Tình đem nó đeo vào trên cổ tay, sắc tím sáng trong suốt long lanh rực rỡ càng làm tôn lên cổ tay trắng nõn mịn màng của nàng. Mai Tuyết Tình biết, nó là thứ tốt nhất. Tuy nhiên, nếu lấy đi bán, rốt cuộc lại có chút không nỡ.
Suy tính tới, suy tính lui nghĩ muốn bán, bán đi cho rồi. Bởi vì nó thật tinh xảo và xinh đẹp, có phần dễ dàng mang ra ngoài cung, hơn nữa, giá trị xa xỉ, vật này là tốt nhất phỏng chừng có thể bán kiếm đủ bạc mua cửa hiệu kia rồi. Quyết tâm đã định, Mai Tuyết Tình cuối cùng một lần, cũng là duy nhất một lần tâng bốc Hạng Ngạo Thiên đã đưa cho tay nàng cái vòng tay này, đắc ý tiến vào mộng đẹp.
Hạng Ngạo Thiên vì an toàn của nàng mà lo nghĩ, không dưới một lần cầu nàng, muốn nàng khi xuất cung đi ra ngoài, mang theo bên mình một người, vạn nhất có chuyện gì cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Vì Hạng Ngạo Thiên thật có ý tốt, Mai Tuyết Tình quyết định mang theo một người, đó chính là Liên nhi. Trải qua mấy tháng tiếp xúc cùng quan sát, Mai Tuyết Tình phát hiện, Liên nhi vốn là một hài tử không tệ, ý nghĩ cơ trí tay chân lanh lẹ, vừa lại là một người rất tận tâm, hiểu ý người khác.
Chủ yếu chính là, trải qua lần trước sau khi thay nàng ta hứng trọn một bạt tai, Liên nhi đối với nàng lại càng thêm trung thành và tận tâm rồi. Có một người như vậy bên cạnh, sẽ trợ giúp rất lớn cho mình. Cho dù nàng có mang chuyện muốn bán đi vòng tay này nói ra, Liên nhi cũng không có kinh ngạc nhiều lắm.
Trong mắt Liên nhi, công chúa làm cái gì đều cũng đúng. Công chúa muốn nàng làm cái gì, thì nàng làm cái đó, công chúa muốn nàng làm như thế nào, nàng nhân tiện làm như thế đó, Liên nhi biết, công chúa vốn là sẽ không hại nàng.
Ra cung, hai người liền chạy thẳng đến cửa hiệu cầm đồ kia.
Chưởng quỹ cửa hiệu cầm đồ kia thấy tiến vào hai vị công tử tuấn tú, trong lòng thầm nghĩ, việc mua bán lớn tới rồi!
Nói không chừng là công tử thiếu gia nhà ai muốn đi uống hoa rượu hoặc là đến túy xuân lâu đi sung sướng, trong tay không có tiền, trộm đem đồ vật quý trọng trong nhà bán đi lấy tiền mặt. Đụng tới loại người như vậy, nhân tiện cứ ép giá thật thấp, bọn họ giống nhau cũng không có tính toán chi li gì. Miễn là đưa tiền cho họ, đủ cho bọn họ khoái hoạt một lần, như vậy mọi chuyện mặc cả coi như xong. Người có tiền coi tiền như cỏ rác, đây là kinh nghiệm mà chưởng quỹ tiệm cầm đồ đã đúc kết được. Thế nhưng, tự trong lòng chưởng quỹ tiệm cầm đồ thật khinh bỉ các công tử thiếu gia này, những kẻ có tiền của, ỷ vào quyền thế của cha mình, ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn, sẽ không biết như thế nào đường hoàng cùng cuồng vọng rồi.
Thấy hai vị công tử đi vào từ trong lòng móc ra một chiếc vòng tay, chưởng quỹ hai mắt lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ. Tuy nhiên, ánh mắt chợt lóe lên như vậy rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn bị người thông minh như Mai Tuyết Tình bắt gặp.
Quả thật vòng tay này là thượng phẩm!
“Chưởng quỹ, vòng đeo tay này, cho một cái giá đi!”
Mai Tuyết Tình cố ý ở trước mặt chưởng quỹ đong đưa tới đong đưa lui vòng tay.
“Ai nha…” Chưởng quỹ kéo dài ngữ điệu, do dự một chút, “Để ta xem…” Tiếp nhận vòng tay đưa sát lên mắt chăm chú xem qua.
“Vị công tử này…” Chưởng quỹ lắc đầu, “Mặt hàng này thật không thuần khiết… Công tử, ngài nghĩ muốn bán luôn, hay là chỉ cầm đây?“
“Bán… Ngươi muốn nói mặt hàng không thuần khiết, chúng ta đây không cần bàn nữa rồi!”
Mai Tuyết Tình đứng dậy tỏ vẻ muốn đi.
“Đợi đã… Vị công tử này, chúng ta có thể thương lượng qua…”
Chưởng quỹ vội kéo Mai Tuyết Tình lại. Liên nhi tiến lên một bước, đẩy bàn tay dính đầy hơi tiền của chưởng quỹ ra.
Công chúa là người các ngươi muốn chạm vào bừa bãi là được sao? Cái tên nam nhân thối tha này! Mặc dù, công chúa giả trang thành nam nhân, cũng không cho người khác được phép chạm vào như vậy! Liên nhi hất tay gã ra rất mạnh.
Nàng biết, bản thân mình ra ngoài cung không phải là du ngoạn, lúc nào cũng phải cảnh giác từng giây từng phút chú ý đến sự an toàn của công chúa.
Mai Tuyết Tình vừa lại ngồi trở lại vào trong ghế.
Chưởng quỹ tiệm cầm đồ sai bảo điếm tiểu nhị dâng trà, “Công tử… Ngài muốn ra giá bao nhiêu?”
“Ngươi nghĩ muốn ra bao nhiêu? Ta muốn thấy ngươi có chút thành ý!“
Mai Tuyết Tình mang bát trà lên, thổi thổi trên mặt nước gạt lá trà qua bên, chỉ tượng trưng mấp môi một chút cho có, một chút nước cũng không uống. Nàng lúc này đề cao cảnh giác, sợ chưởng quỹ ở trong nước có bỏ loại thuốc mê gì đó… Vì tài vật, sát hại tánh mạng.
Bước chân khỏi cửa ra bên ngoài, trong lòng có thể không có ý hại người, nhưng trong lòng không thể không cảnh giác đề phòng!
“Một trăm hai…” Chưởng quỹ mở miệng ra giá.
Mai Tuyết Tình liếc mắt chăm chú nhìn hắn một cái, chậm rãi đem bát trà để xuống.
“Hai trăm hai…” Chưởng quỹ cũng còn không quên nói thêm một câu nịnh nọt, “Ta xem hai vị công tử tuấn tú lịch sự, mới ra giá cao như vậy!”
“Oh?” Mai Tuyết Tình nhướn nhướn đôi chân mày, “Như vậy chưởng quỹ chẳng phải làm bổn tiệm buôn bán lỗ vốn sao?”
“Việc này… Kết giao bằng hữu, xem như là kết giao bằng hữu mà!” Chưởng quỹ cười khan.
“Không bán… “
Mai Tuyết Tình rất có bộ dáng một phú gia công tử, cổ tay trắng bóc giơ lên, điềm nhiên như không việc gì, hất ống tay áo. Tiểu nha đầu Liên nhi quả thực nhìn đến ngây người, nàng không thể ngăn cản lòng mình càng thêm yêu mến công chúa.
Công chúa bộ dáng rất giống một gã công tử thật sự rồi, chính là vóc người đơn bạc một chút, da tay nhẵn nhụi một chút, nói chuyện thanh âm cũng thanh thúy một chút. Nhưng mà, nàng thích, công chúa nói chuyện thanh âm như tiếng châu ngọc rơi, trong trẻo vang dội không dây dưa nhừa nhựa, nàng rất thích. Nếu, lúc nào mình cũng có thể như công chúa nói chuyện thoải mái tự nhiên như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như vào chỗ không người thì thật là tốt rồi!
oOo oOo oOo
“Một ngàn hai…”
Cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng chưởng quỹ ra giá đến hai ngàn hai.
“Chưởng quỹ hình như thành ý không đủ hả… Bổn công tử không muốn cùng ngươi đôi co qua lại dài dòng nữa.”
“Công tử, một giá cuối cùng, năm nghìn hai…”
Chưởng quỹ dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, đồng thời, xòe năm người đầu ngón tay giơ lên.
“Chưởng quỹ, ngươi cho rằng bổn công tử vốn là thường dân sao? Mua bán không được, để giữ hòa khí dừng ở đây đi, chúng ta sau này có cơ hội lại sẽ hợp tác đi! Liên nhi, đi!” Mai Tuyết Tình đứng dậy, cùng Liên nhi hướng ra ngoài cửa đi.
“A… Công tử… Công tử… Tiếp tục thương lượng, tiếp tục thương lượng “
Chưởng quỹ ngăn cản hai người, hắn cũng không muốn món mồi béo bở như vậy khi không bay đi mất.
“Công tử, xin mở miệng đưa ra một giá…”
Chưởng quỹ có chút cầu xin nói, người bán không mở miệng đưa ra giá cả, người mua không cách nào biết được tâm tư của người bán.
“Ta ra cho ngươi một giá cuối cùng, ngươi nghĩ nếu có thể tiếp nhận, chúng ta tức thì giao nộp!” Mai Tuyết Tình cũng không biết, cái vòng tay này rốt cuộc giá trị có thể đáng bao nhiêu tiền.
Thế nhưng, từ trong ánh mắt tham luyến đó của chưởng quỹ đó có thể thấy được, vật ấy vô cùng trân quý.
Để kiếm ba nghìn lượng bạc, nàng bất đắc dĩ giả bộ dáng người trong nghề thành thạo tinh thông, cùng chưởng quỹ cò kè mặc cả.
“Cái này kể ra…” Mai Tuyết Tình cũng bắt chước chưởng quỹ xòe năm ngón tay giơ lên.
“Cái gì…” Chưởng quỹ giả bộ ra bộ dáng khó tin, “Năm vạn lượng?”
Mai Tuyết Tình vung hai tay áo lên, tiếp tục hướng ra phía ngoài bước.
“Chờ một chút… Chờ một chút… Công tử, chúng ta mặc cả xong!”
Chưởng quỹ vội đuổi theo ra kêu lại.