Niềm tin vốn là một thứ tốt nhất, đúng là nhờ có niềm tin mãnh liệt, luôn kiên trì tin tưởng muội muội vẫn còn đang sống trên thế gian này, mà Hạng Ngạo Thiên mới còn có thể mỗi ngày cũng bình thường xử lý gia sự quốc sự và thiên hạ sự tình.
Cũng là nhờ có niềm tin này, mà hắn vẫn có thể duy trì như trước, quyết định sách lược tác chiến ổn định vững chắc trong nước, tràn đầy khí phách quyết thắng ở ngoài ngàn dặm.
Muội muội Ngạo Sương rốt cuộc thân ở nơi nào?
oOo ooo oOo
Mai Tuyết Tình mệt mỏi, biếng nhác vươn người trở thân mình, cảm giác được bên cạnh trống vắng lạnh ngắt như băng, nàng đột nhiên mở mắt choàng tỉnh.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, thậm chí ngay cả đến bầu không khí mùi vị cũng có chút xa lạ.
Liên nhi đâu?
Mai Tuyết Tình đưa tay lên khẽ dụi mắt, cẩn thận nhìn ngó chung quanh quan sát mọi thứ.
Chuyện ngày hôm qua toàn bộ như thủy triều trào dâng dũng mãnh tuôn ra trong tâm trí nàng hiện rõ từng chi tiết một.
Đêm hôm qua, nàng cùng Hạng Ngạo Thiên đã làm qua những gì?
Hạ thân đau buốt, khắp nơi thân thể rã rời, từng dấu vết trên cơ thể đã nói rõ cho nàng hết thảy mọi chuyện. Khắp nơi trên thân thể những dấu vết bầm nho nhỏ nói cho nàng biết ngày hôm qua nàng thật sự là phóng túng hoan ái đến cỡ nào!
Mai Tuyết Tình buồn phiền hối hận, cắn chặt đôi môi đỏ thắm, luôn luôn tự nhủ với bản thân mình phải tỉnh táo, sao lại quan hệ buông thả như vậy?
Tại sao Mai Tuyết Tình bản thân luôn lý trí tự chủ, không bao giờ chịu khuất phục, khi gặp phải tên nam nhân này, lại mất đi tất cả sự tỉnh táo và khả năng khống chế bản thân mình chứ?
Hắn thật đúng là một nam nhân nguy hiểm, một nam nhân thâm trầm khó dò đoán, hắn là vua của một nước cao cao tại thượng, hắn lại có nhiều phi tần như vậy, bản thân mình có thể nhẫn nhịn chịu cùng với nữ nhân khác chia sẻ tình yêu của một nam nhân sao?
Hắn là người cổ đại, còn bản thân mình vốn là thành phần trí thức hiện đại ở thế kỷ hai mươi, bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp nhau, sao lại có thể cùng hắn quan hệ xác thịt chứ?
Huống chi chính mình hiện giờ với thân phận là muội muội của hắn, muội muội cùng ca ca làm ra chuyện tình ái như vậy, trở lại trong cung, làm sao có thể ngăn chặn miệng lưỡi nhân gian đàm tiếu chế nhạo đây?
Làm ra loại chuyện ái ân này,chưa kể bản thân mình sẽ làm sao có thể tìm được bạn trai khi quay về thế kỷ hai mươi đây chứ?
Mai Tuyết Tình suy nghĩ miên man, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ!
Nàng buộc chính mình phải tỉnh táo lại, đầu óc minh mẫn xoay chuyển.
Bây giờ đã là cuối hạ vừa chớm đầu thu, mưa sẽ càng ngày càng ít đi, như vậy ở trong hoàng cung, từ trong hồ nước kia tìm đường trở lại thế kỷ hai mươi là một hy vọng rất xa vời, vô vọng, không thể làm gì khác hơn là phải đợi đến mùa mưa năm sau mới có thể tiếp tục ý định đó.
Hơn nữa, mình còn có lệnh bài xuất cung do hắn đặc biệt ban cho, sang năm mùa mưa sẽ lại lẽn vào hoàng cung, tìm kiếm đường về nhà hẳn là không thành vấn đề.
Đã có chủ ý, hạ quyết tâm, Mai Tuyết Tình miễn cưỡng cử động thân thể đau nhất, cố gắng nhanh chóng mặc xong y phục, cuối cùng nhìn thoáng qua cái hang động đo sơ này, không chút do dự nàng kiên quyết đưa ra quyết định:
Trốn!
Trốn!
Trốn!
Đứng trên mỏm núi đá nhô ra, Mai Tuyết Tình tìm kiếm đường đi xuống phía dưới.
Cách mặt đất vẫn còn có khoảng cách cao như vậy, hắn làm như thế nào có thể đi xuống dưới hả?
Mai Tuyết Tình từ trong lòng nảy sinh sự bội phục với người có công phu.
Nàng thử duỗi chân xuống phía dưới dò xét, nghĩ muốn nghiêng người bám vào vách đá, giẫm lên chỗ nham thạch lõm vào từng bước từng bước một dò dẫm đi xuống.
“Ai nha…“
Mai Tuyết Tình thét lên tiếng chói tai.
Sau đó, rơi vào một vòng tay ấm áp của một người.
Hạng Ngạo Thiên đứng trên mặt đất, bất động thanh sắc, ngẩng mặt nhìn nhất cử nhất động của Mai Tuyết Tình. Tiểu nữ nhân này xuất hiện ở đây làm cái gì? Nàng ngày hôm qua ban đêm mệt đến như vậy, bây giờ hẳn phải còn đang say giấc nồng mới đúng, chẳng lẽ là ra đây đi tìm hắn? Nàng có thể hoàn toàn đứng ở trên mỏm đá nhô ra nhìn chung quanh tìm hắn. Đứng ở nơi cao như vậy, có thể nhìn ra xa, nàng không cần phải nhảy xuống đây tìm kiếm hắn chứ!
Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là…
Hạng Ngạo Thiên trong lòng trầm xuống.
Tiểu nữ nhân này, chẳng lẽ là muốn chạy trốn khỏi hắn sao chứ?
Nhìn thấy nàng rơi thẳng từ trên cao xuống, Hạng Ngạo Thiên quả thật là không nhịn được vươn tay ra đỡ lấy nàng.
“Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên đặt nàng xuống đất, tha thiết nắm lấy cánh tay Mai Tuyết Tình, siết mạnh tay thêm một chút, hắn bực mình hỏi, “Nhảy xuống đây làm cái gì?“
“Ca…“
Mai Tuyết Tình lập tức ý thức được, kế hoạch của mình tiêu tan rồi, “Ta ra đây tìm ngươi…“
Quả nhiên là lấy cớ này, Hạng Ngạo Thiên không chớp mắt chăm chú nhìn vào nàng, “Mới trong chốc lát không gặp mặt, đã nhớ đến ta rồi sao?“ “Ta…” Mai Tuyết Tình không biết nói thế nào
Nói nhớ hắn sao, nghe vậy thật nổi hết cả da gà và quá trắng trợn, nói không nhớ hắn sao, nếu vậy lại không tìm được lý do nào hợp lý để giải thích, “Ca… Ta… Ta bị lạnh nên tỉnh dậy, phát hiện ngươi không có bên cạnh, cho nên…“
Mai Tuyết Tình cảm giác được lý do này rất đầy đủ, vừa là lời nói thật, Hạng Ngạo Thiên hẳn sẽ không còn hoài nghi nữa.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng âm thầm phấn chấn, xem ra tiểu nữ nhân này không ngờ lại nhớ nhung vòng tay ôm ấp của hắn, muốn được ấp ủ trong lòng hắn, “Ngày hôm qua ban đêm ngủ ngon chứ?“
Không hề khách sáo, Hạng Ngạo Thiên quan tâm hỏi.
Mai Tuyết Tình trên mặt vừa lại đỏ bừng như trái gấc, thẹn thùng, chuyện hoan lạc ái ân tối qua bị nam nhân trước mặt vừa hỏi đến tất cả hiện lên rõ mồn một, nàng hận không thể bây giờ tìm một cái lỗ mà chui xuống cho đỡ xấu hổ.
“Tốt…” Mai Tuyết Tình chịu đựng toàn thân đau nhức rã rời, dối lòng trả lời, nàng không dám nói thân thể không khỏe, sợ Hạng Ngạo Thiên giễu cợt nàng.
“Nói dối cũng không tệ…“
Hạng Ngạo Thiên yêu chiều Mai Tuyết Tình, âu yếm hôn lên trên trán nàng một cái, “Bây giờ thời tiết có chút lạnh, ta trước đưa nàng trở về trong động, giữa trưa, chúng ta xuống đây lần nữa để tắm rửa.“
Nhún người một cái, Hạng Ngạo Thiên liền nhảy lên mảnh nham thạch nhô ra.
Bố trí ổn thòa cho Mai Tuyết Tình xong, hắn lại quay trở xuống lần nữa lấy thức ăn và nước uống, chuẩn bị bữa sáng, sau đó hai người bắt đầu dùng.
Bữa sáng này bỗng nhiên Mai Tuyết Tình ăn không hề thấy ngon miệng
Hạng Ngạo Thiên ngoài mặt ra vẻ thờ ơ không đế ý đến, nhưng lại thầm quan sát nàng, tiểu nữ nhân này, không phải vẫn còn có quỷ kế gì chứ?
Mai Tuyết Tình cũng không hơn gì, dùng khóe mắt len lén ngắm nhìn Hạng Ngạo Thiên. Nhìn nam nhân này khiến cho trong lòng nàng rung động, nàng thật không biết nên như thế nào lựa chọn.