Có lẽ, Ngạo Tuyết trở về, toàn bộ những trắc trở cũng đều có thể dễ dàng giải quyết.
Giơ roi giục ngựa ăn gió nằm sương, trãi qua hai ngày hành trình, chỉ còn hơn một ngày rưỡi đường, thì đã đến kinh thành.
Khi càng gần kinh thành, tâm tình càng áp lực nặng nề.
Xa xa thấp thoáng thành lũy kinh thành, Hạng Ngạo Thiên ghìm cương ngựa lại. Mai Tuyết Tình cưỡi con Truy Nguyệt cũng theo đó ngừng lại.
Đứng lặng hồi lâu, Hạng Ngạo Thiên quay đầu ngựa lại, vừa tuyệt vọng rời bỏ đi.
“Ca…“
Mai Tuyết Tình lớn tiếng gọi, Truy Nguyệt không hề nghe theo sự khống chế của Mai Tuyết Tình, cũng đuổi theo Hạng Ngạo Thiên mà đi!
Một dòng suối nhỏ uốn lượn lặng lẽ chảy xuôi xuống.
Nước trong xanh biếc lượn lờ quanh co, trong không khí thoang thoảng hương thơm cây cỏ, gió mát nhè nhọ thổi trời trong ấm áp, hai bên bờ suối dương liễu đong đưa lả lướt.
Hạng Ngạo Thiên xuống ngựa, ngồi xuống bên bờ suối.
Mai Tuyết Tình cũng không nói tiếng nào ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hai con ngựa phảng phất cảm giác được cũng lặng yên đứng bên người hắn.
Hai con ngựa dường như cũng cảm giác được chủ của chúng đang mang tâm trạng không vui, trong lòng đè nặng tâm sự, chúng nó lẳng lặng đứng ở một bên không phát ra một chút âm thanh nào.
Bạch điêu lượn vòng trên không trung, nó cũng cảm giác được bầu không không bình thường.
Cứ như thế hai người chỉ lặng thinh ngồi bên bờ suối không ai nói gì…
Mặt trời chiều ngã về tây, tản mác tiếng chim đập cánh vội bay về tổ, xa xa, ở nơi nhà dân khói bếp lượn lờ bay lên.
Cảnh sắc bỗng chốc thay đổi, ráng chiều sậm đỏ cả một góc trời, hoàng hôn gần kề.
“Ca… Chúng ta quay về đi!“
Mai Tuyết Tình giật nhẹ ống tay áo Hạng Ngạo Thiên, “Quá muộn, cửa thành đóng mất!“
Hạng Ngạo Thiên quay đầu lại, tinh tế nhìn Mai Tuyết Tình, phảng phất muốn đem thân ảnh của nàng ghi khắc thật sâu trong đầu.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nên như thế nào lên tiếng!
Chỉ có thật sâu sắc ngắm nhìn nàng khắc cốt ghi tâm, ghi tạc hình dáng nàng vào trong tâm khảm!
Dịu dàng cầm tay nàng hai mắt ngấn lệ, nhưng lại không thốt lên lời nào, lòng quặng đau, cổ họng như nghẹn lại!
Mặt trời chiều dần dần mất hẳn, ẩn sau dãy núi, cuối cùng ánh tà dương cũng tắt hẳn, trời đã chạng vạng.
Xa xa truyền đến tiếng mẫu thân kêu gọi í ới, thì ra đó là thanh âm tiếng kêu gọi ấu nhi về nhà ăn cơm chiều.
Mặt trăng vừa dâng lên cao, người ly biệt sau hoàng hôn!
Lần này vừa vào kinh thành, liền đã định trước chỉ có thể song phương tương vọng!
Hắn thân là hoàng đế, hắn phải có bổn phận tề gia trị quốc bình thiên hạ. Thế nhưng, trong hậu cung, nơi gọi là nhà kia, không có nàng, nàng cũng không thuộc về hoàng cung.
Suốt cả buổi chiều, bên bờ suối hai người cùng lặng lẽ ngồi cạnh nhau.
Quý trọng cơ hội sau cùng, hưởng thụ từng giây từng phút cuối cùng được ở bên nhau, hiểu rõ đây là thời khắc ấm áp sau cùng hai người được trọn vẹn ở bên nhau.
Cuối cùng, Hạng Ngạo Thiên cũng đứng lên, than nhẹ một tiếng, thân ảnh cô độc tịch mịch hướng về phía Truy Phong đi đến.
Mai Tuyết Tình cũng đứng lên, nàng cũng không nhịn được, tiến tới, từ phía sau lưng vòng tay ôm lấy Hạng Ngạo Thiên.
Hai tay tha thiết ôm vòng qua thắt lưng hắn, nàng áp mặt lên lưng hắn, hít thật sâu vào lòng mùi hương của hắn.
Hạng Ngạo Thiên lộ vẻ chán chường, bóng lưng cứng ngắc, đứng ngây đơ.
Thân thể nàng mềm mại, thân mình ấm áp, mùi thơm cơ thể quen thuộc, hắn quen thuộc biết bao nhiêu, mê luyến biết bao!
“Ca… Xin lỗi, ta đã tạo quá nhiều áp lực cho ngươi rồi!“
Mai Tuyết Tình thanh âm run rẩy, nàng cố hết sức không cho Hạng Ngạo Thiên phát hiện ra nàng ngay lúc đó có chút khác thường.
Không muốn cho hắn nhìn thấy dáng vẻ nàng rơi lệ, đó là mặt mềm yếu của nàng.
Hạng Ngạo Thiên mạnh mẽ lệnh cho bản thân mình không thể quay đầu lại, một khi quay đầu lại, tất cả những gì trang bị cũng đều toàn bộ bị sụp đổ.
Suốt cả đoạn đường tới đây, bọn họ đã ngầm hẹn cùng thiết lập nên khoảng cách đem tình cảm riêng tư của hai người chôn dấu trong lòng, xem như không còn tồn tại nữa. Nhưng lệ lại rõ ràng là đang chảy xuống trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lặng yên không một tiếng động rơi xuống dưới chân vào trong bụi cỏ.
Lệ nam nhi không thể dễ dàng rơi xuống, vì duyên cớ gì mà hắn thương tâm đến rơi lệ!
Hạng Ngạo Thiên gỡ vòng tay mềm mại của Mai Tuyết Tình ra, nhẹ nhàng nói, “Muội muội, chúng ta quay về thôi!“
Hai người lên ngựa, Truy Nguyệt đi theo sau Truy Phong!
Tiếng gió vù vù lướt qua bên tai, vó ngựa tung bay theo bụi cát mịt mờ hòa lẫn theo cơn gió rồi tan biến mất!
Bụi cát dần mất đi nhưng vẫn còn đó Mai Tuyết Tình trong lòng chua xót hòa cùng nước mắt tuôn rơi, nàng khóc tiếc thương cho mối tình đầu mông lung!
oOoOoOoOoOo
Trở lại hoàng cung, là lúc đã giăng đèn.
Lưu công công chuẩn bị sẵn một chút vãn thiện (vãn thiện: bữa ăn tối), xem như là chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho hoàng đế cùng công chúa đón gió tẩy trần.
Ngạo Mai cùng các vị tần phi cũng đều đến dự. Một cảnh vui đùa, nói nói cười cười rộn cả một góc cung, Hạng Ngạo Thiên lên tiếng tường thuật những chuyện thú vị mắt thấy tai nghe trên đoạn đường, nhìn khung cảnh bên ngoài dường như rất vui vẻ ấm áp, thế nhưng, vẫn còn có hai người đang phải chịu đựng, ăn không biết ngon (nguyên văn: thực bất tri kỳ vị).
Sau khi dùng xong vãn thiện, Lưu công công làm theo thông lệ bưng ra một cái khay phủ khăn vàng, bên trong vốn là các thẻ bài có khắc tên các vị tần phi.
Các vị phi tử, người nào cũng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm không chớp mắt, xem hoàng đế có thể hay không chọn đúng thẻ bài có tên mình.
Đêm nay, nếu ai có thể được chọn thị tẩm, như vậy chính là một đêm may mắn, hoàng đế đã nhiều ngày cũng không gần nữ sắc, hôm nay người nào thị tẩm nhất định có thể được hoàng đế sủng hạnh càng nhiều.
Cúi đầu dùng bữa, Mai Tuyết Tình tự nhủ với bản thân, nơi này mọi chuyện cũng đều không quan hệ đến nàng, nhưng mà, tại sao trái tim nàng lại mơ hồ rất đau?
oOoOoOoOoOoOo
Ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình nghỉ ngơi suốt cả một ngày.
Lười nhác ngủ một giấc, điều chỉnh lại tâm tình của bản thân cho thật tốt, sau đó, nàng dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc chăm lo cho cửa hàng.
Lại một ngày trôi qua, màn đêm buông xuống.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở.
Khẳng định chính là cái tên Ngô Minh Tử kia lại tới, đúng là một tên âm hồn bất tán!
Mỗi lần đều là đến đi vội vàng, Mai Tuyết Tình ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại, chờ đợi hắn mở miệng nói chuyện trước.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh.
Mai Tuyết Tình quay đầu lại, thật làm cho nàng rất thất vọng, không có người nào cả.
Thật là gió thổi làm bung cánh cửa.
Nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại, Mai Tuyết Tình thở dài.
Thật sự rất muốn tìm người trò chuyện, trong hoàng cung rộng lớn này, lại có ai có thể nghe mình nói ra đây?
Mai Tuyết Tình che dấu sự cô độc và yếu ớt đang dâng lên trong lòng mình.