Cái gì khiến cho nàng có những biến hóa này đây? Hắn trong đầu một lần lại một lần nữa lởn vởn nỗi thắc mắc này, lúc lâm triều, hắn cũng không ngừng tự hỏi trong lòng. Các đại thần tấu bẩm những gì hắn một câu cũng không nghe lọt lỗ tai.
Nàng nôn mửa, Nghi phi nói nàng giống như là phụ nữ mang thai hai tháng, sau đó, nàng bối rối làm rơi bát đũa đang cầm trong tay xuống, tiếp theo, nói cái gì cũng nhất định không chịu để cho ngự y xem mạch, đã vậy lại còn cầu xin hắn.
Phụ nữ mang thai hai tháng? Hai tháng?Hạng Ngạo Thiên đứng bật dậy.
Đại thần đang đứng trước điện bẩm báo sự tình bị hù dọa thoáng cái quỳ trên mặt đất, tưởng rằng chính mình vừa rồi làm long uy nổi giận.
“Bãi triều!“
Trong thanh âm mang theo hưng phấn cùng vội vàng, Hạng Ngạo Thiên vung tay áo long bào lên, sải bước nhanh chóng rời đi.
Thanh âm cùng thân ảnh cơ hồ đồng thời biến mất.Lưu lại cả triều văn võ đại thần đứng chầu hai bên nhìn nhau ngơ ngác.Trên đường đi tới Vô Tâm cung, hắn cơ hồ như là chạy trên đoạn đường nhỏ, như là một hài tử đang vui sướng. Cung nữ thái giám cùng thị vệ cũng không dám tin lén nhìn Hoàng thượng.
Hôm nay Hoàng thượng làm sao vậy? Hình như gặp được một việc gì đó rất vui?
Đến trước cửa Vô Tâm cung.
Hắn phá tung cửa bước vào.
“Muội muội…“
Không có hồi âm.
“Tình nhi…“
Vẫn không có chút động tĩnh.
“Tình nhi…“
Hắn chuyển qua bình phong, đi vào nội thất.
“Tình nhi… Đừng ngủ…“
Thanh âm như tắt nghẽn.
Phòng trong yên lặng trống không, không có hình bóng của ai.
Chăn mền nhất tề xếp đặt ngay ngắn, phảng phất giống như chưa hề có ai động qua.
“Người đâu…“
Thanh âm khẩn trương xuyên thấu không khí, truyền ra đi rất xa rất xa… Một đám người đều vội vã tập trung đến.
“Có ai nhìn thấy công chúa đi nơi nào rồi không?“
Thanh âm lạnh lùng giống như tảng băng trong ngày đông giá rét.
“Khải bẩm Hoàng thượng, sáng sớm, lúc trời còn chưa sáng, nô tài đang ở ngoài sân quét dọn, có nhìn thấy công chúa đi ra ngoài.“
“Còn có người nào nhìn thấy nữa?“
“Khải bẩm Hoàng thượng, nô tài lúc ở chuồng ngựa, có nhìn thấy công chúa dắt Truy Nguyệt rời đi.“
“Lui ra hết đi!“
“Hàn Thanh…“
“Có ty chức…“
“Mau phái người đến bốn cửa thành, hỏi xem công chúa có ra khỏi cửa thành hay không, nếu không phát hiện, nhân tiện phái người ở trong thành lục soát từng nhà tìm cho trẫm.“
“Còn nữa, nếu nhìn thấy công chúa ra khỏi thành, thì phái người tìm cho trẫm… Họa hình công chúa, phát cho mỗi người một tấm, cần phải tìm cho bằng được!“
“Vẫn còn nữa, phái người đến Vô Ưu bố trang, hỏi thăm công chúa có trở về đó hay không, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói công chúa mất tích rồi!“
Không hỗ thân là hoàng đế, gặp nguy không loạn, gọn gàng ngăn nắp bố trí nhiệm vụ, tẫn lộ vẻ vương giả phong phạm! (ý là: hết sức hiển thị khí phách vương giả)
“Thần tuân lệnh…” Hàn thanh lĩnh chỉ rời đi.
Hạng Ngạo Thiên trở lại bên trong ngự thư phòng, như ngồi trên đống than.
Chỉ trong chốc lát, có người trở về bẩm báo, công chúa không quay về Vô Ưu bố trang.
Lại một lúc lâu sau, Hàn Thanh trở về bẩm báo, có binh lính chứng kiến công chúa cỡi Truy Nguyệt ra khỏi thành rồi.
Hạng Ngạo Thiên lấy tay nắm lấy tóc mình, hắn rốt cuộc bây giờ thật sự thấy hối hận là đã dạy Mai Tuyết Tình kỵ mã rồi.
“Tìm họa sư trong cung, nhanh chóng họa hình công chúa, sau đó lấy phân phát cho các binh lính mang theo ra khỏi thành, lập tức phải đi ngay!“
“Tuân lệnh…” Hàn thanh không dám chậm trễ.
Ngay cả Lưu công công cũng cảm giác được bầu không khí ngưng trọng.
Mai Tuyết Tình nắm chặt cương ngựa, hoàn toàn không có mục đích tiêu sái, nàng không biết đi nơi nào, cũng không biết nên tìm ai trút ra bầu tâm sự nặng trĩu trong lòng.
Chĩ thầm nghĩ tìm một nơi an tĩnh không có ai quấy rầy, để có thể bình tâm trở lại ngẫm nghĩ mọi việc cho ổn thỏa.
Hắn đối với hài tử hoàn toàn có thái độ xem thường! Hắn là người thật sự không thích hài tử!
Đã mùa thu, nhưng mặt trời vẫn còn lười biếng phóng ra những tia nắng vàng yếu ớt nhưng ấm áp.
Mai Tuyết Tình ngồi ở bờ sông, những cành dương liễu khẽ phất phơ trước làn gió ấm áp, nhưng nàng lại cảm giác được cây dương liễu cao lớn kia như hiểu rõ nỗi phiền muộn của làn gió trong ánh dương yếu ớt!
Ánh vào trong mắt là hình dáng thật buồn thảm của những cây cỏ vàng vọt héo úa , những cánh hoa sắp úa tàn lộ vẻ khiếp nhược! Tuấn mã thông minh ngoan ngoãn lẳng lặng đứng ở phía sau chủ nhân, bạch điêu đậu trên lưng ngựa, cảnh giác đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Chúng nó cũng đều cảm nhận được vẻ thẫn thờ buồn bã của chủ nhân!
Mặt trời lên cao giữa trời, Mai Tuyết Tình cảm thấy có chút khát nước, nàng đứng dậy nắm lấy dây cương hướng con Truy Nguyệt đi về phía thị tập. Mặc dù vốn là nữ giả nam trang, thế nhưng, vẻ thanh tú nho nhã và xinh đẹp của nàng vẫn rước lấy sự nghị luận của mọi người, nhất là ở nơi ngoài thành này cũng không phải là địa phương lớn gì.
Còn có con bạch điêu kỳ quái, theo sát bên chủ nhân canh chừng, càng làm cho mọi người tò mò suy đoán!
Cố gắng không làm người khác chú ý đến, nhưng phía trước có một dược điếm khiến cho Mai Tuyết Tình chú ý.
Dừng lại cước bộ, buộc dây tuấn mã, nàng đi vào.
“Phu nhân đã mang thai được hai tháng, thế nhưng, phu nhân hiện tại khí huyết bất túc (ý là khí huyết không đủ), cần chuyên tâm điều trị, chú ý nghỉ ngơi!“
Một lão đại phu sau khi xem mạch xong, chậm rãi dặn dò cặn kẽ.
“Đại phu, xin hỏi nếu không muốn, có phải uống thuốc phá thai rất đau hay không?“
Mai Tuyết Tình muốn từ trong lời nói của đại phu nghe được câu trả lời an ủi là “Không đau”, như vậy mà nói, có thể trợ giúp nàng trong lòng hạ quyết tâm.
“Thịt trên người mình, miễn cưỡng dứt bỏ đi, có thể không đau sao?” Lão Đại phu hỏi ngược lại nàng.
Từ trong dược điếm đi ra, Mai Tuyết Tình vốn dĩ gầy yếu nay gánh nặng trên vai làm cho nàng càng lộ vẻ gầy yếu hơn. Chỉ trong chốc lát, trong trấn nhỏ truyền đi khắp nơi, có một vị công tử tuấn tú tới thị trấn. Tại đầu khác của thôn trấn, lại có một dược điếm ánh vào trong mắt.
“Đại phu, khí huyết bất túc, tốt nhất nên uống loại dược nào?” Mai Tuyết Tình hỏi.
“Cần phải đúng bệnh hốt thuốc, nhưng phu nhân ngươi cần?” Xem mạch xong, đại phu hỏi.
Mai Tuyết Tình gật đầu.
“Phu nhân cùng lúc cần bổ khí dưỡng huyết, cùng lúc còn cần bồi bổ an thai! Không biết phu nhân hiện tại có muốn kê phương thuốc?” Đại phu hỏi. Đại phu khôn khéo suy đoán ra tâm tư của nàng, vị phu nhân trước mắt trong lòng vốn là đang do dự không quyết, còn đang dao động không chắc.
“Coi như không có chuyện gì đi, ngày mai ta sẽ trở lại!” Mai Tuyết Tình lấy cớ rời đi.
Rời khỏi trấn nhỏ, âm thanh ồn ào náo nhiệt càng ngày càng nhỏ. Bầu không khí trong lành thanh khiết càng ngày càng đậm nét. Xa xa, một thôn trang nhỏ lại hiện ra ở trước mắt.
Những cây đại thụ cao to bao quanh thôn trang, một dòng suối nước trong vắt lượn lờ chảy, xa xa chung quanh, mơ hồ đồng cỏ tranh bao bọc, nước chảy róc rách dưới chân cầu, phảng phất như lạc vào thế ngoại đào nguyên. Thuận theo tâm tư của bản thân, nàng lững thững đi vào.
Một đám phụ nữ đang ngồi vây quanh cùng một chỗ tán gẫu chuyện phiếm. Một người phụ nữ trong lòng còn ôm một tiểu nữ nhi ước chừng vừa tròn một tuổi.
“Bế… bế…” Thấy Mai Tuyết Tình dẫn ngựa đi tới, tiểu cô nương vươn hai tay lên nhất định đòi Mai Tuyết Tình bế nó.
Mai Tuyết Tình trên mặt tự nhiên theo bản năng của người mẹ lộ ra vẻ ôn nhu trìu mến.
Nàng buông dây cương ngựa ra, vươn hai tay tới.
Cái gì khiến cho nàng có những biến hóa này đây? Hắn trong đầu một lần lại một lần nữa lởn vởn nỗi thắc mắc này, lúc lâm triều, hắn cũng không ngừng tự hỏi trong lòng. Các đại thần tấu bẩm những gì hắn một câu cũng không nghe lọt lỗ tai.
Nàng nôn mửa, Nghi phi nói nàng giống như là phụ nữ mang thai hai tháng, sau đó, nàng bối rối làm rơi bát đũa đang cầm trong tay xuống, tiếp theo, nói cái gì cũng nhất định không chịu để cho ngự y xem mạch, đã vậy lại còn cầu xin hắn.
Phụ nữ mang thai hai tháng? Hai tháng?Hạng Ngạo Thiên đứng bật dậy.
Đại thần đang đứng trước điện bẩm báo sự tình bị hù dọa thoáng cái quỳ trên mặt đất, tưởng rằng chính mình vừa rồi làm long uy nổi giận.
“Bãi triều!“
Trong thanh âm mang theo hưng phấn cùng vội vàng, Hạng Ngạo Thiên vung tay áo long bào lên, sải bước nhanh chóng rời đi.
Thanh âm cùng thân ảnh cơ hồ đồng thời biến mất.Lưu lại cả triều văn võ đại thần đứng chầu hai bên nhìn nhau ngơ ngác.Trên đường đi tới Vô Tâm cung, hắn cơ hồ như là chạy trên đoạn đường nhỏ, như là một hài tử đang vui sướng. Cung nữ thái giám cùng thị vệ cũng không dám tin lén nhìn Hoàng thượng.
Hôm nay Hoàng thượng làm sao vậy? Hình như gặp được một việc gì đó rất vui?
Đến trước cửa Vô Tâm cung.
Hắn phá tung cửa bước vào.
“Muội muội…“
Không có hồi âm.
“Tình nhi…“
Vẫn không có chút động tĩnh.
“Tình nhi…“
Hắn chuyển qua bình phong, đi vào nội thất.
“Tình nhi… Đừng ngủ…“
Thanh âm như tắt nghẽn.
Phòng trong yên lặng trống không, không có hình bóng của ai.
Chăn mền nhất tề xếp đặt ngay ngắn, phảng phất giống như chưa hề có ai động qua.
“Người đâu…“
Thanh âm khẩn trương xuyên thấu không khí, truyền ra đi rất xa rất xa… Một đám người đều vội vã tập trung đến.
“Có ai nhìn thấy công chúa đi nơi nào rồi không?“
Thanh âm lạnh lùng giống như tảng băng trong ngày đông giá rét.
“Khải bẩm Hoàng thượng, sáng sớm, lúc trời còn chưa sáng, nô tài đang ở ngoài sân quét dọn, có nhìn thấy công chúa đi ra ngoài.“
“Còn có người nào nhìn thấy nữa?“
“Khải bẩm Hoàng thượng, nô tài lúc ở chuồng ngựa, có nhìn thấy công chúa dắt Truy Nguyệt rời đi.“
“Lui ra hết đi!“
“Hàn Thanh…“
“Có ty chức…“
“Mau phái người đến bốn cửa thành, hỏi xem công chúa có ra khỏi cửa thành hay không, nếu không phát hiện, nhân tiện phái người ở trong thành lục soát từng nhà tìm cho trẫm.“
“Còn nữa, nếu nhìn thấy công chúa ra khỏi thành, thì phái người tìm cho trẫm… Họa hình công chúa, phát cho mỗi người một tấm, cần phải tìm cho bằng được!“
“Vẫn còn nữa, phái người đến Vô Ưu bố trang, hỏi thăm công chúa có trở về đó hay không, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói công chúa mất tích rồi!“
Không hỗ thân là hoàng đế, gặp nguy không loạn, gọn gàng ngăn nắp bố trí nhiệm vụ, tẫn lộ vẻ vương giả phong phạm! (ý là: hết sức hiển thị khí phách vương giả)
“Thần tuân lệnh…” Hàn thanh lĩnh chỉ rời đi.
Hạng Ngạo Thiên trở lại bên trong ngự thư phòng, như ngồi trên đống than.
Chỉ trong chốc lát, có người trở về bẩm báo, công chúa không quay về Vô Ưu bố trang.
Lại một lúc lâu sau, Hàn Thanh trở về bẩm báo, có binh lính chứng kiến công chúa cỡi Truy Nguyệt ra khỏi thành rồi.
Hạng Ngạo Thiên lấy tay nắm lấy tóc mình, hắn rốt cuộc bây giờ thật sự thấy hối hận là đã dạy Mai Tuyết Tình kỵ mã rồi.
“Tìm họa sư trong cung, nhanh chóng họa hình công chúa, sau đó lấy phân phát cho các binh lính mang theo ra khỏi thành, lập tức phải đi ngay!“
“Tuân lệnh…” Hàn thanh không dám chậm trễ.
Ngay cả Lưu công công cũng cảm giác được bầu không khí ngưng trọng.
Mai Tuyết Tình nắm chặt cương ngựa, hoàn toàn không có mục đích tiêu sái, nàng không biết đi nơi nào, cũng không biết nên tìm ai trút ra bầu tâm sự nặng trĩu trong lòng.
Chĩ thầm nghĩ tìm một nơi an tĩnh không có ai quấy rầy, để có thể bình tâm trở lại ngẫm nghĩ mọi việc cho ổn thỏa.
Hắn đối với hài tử hoàn toàn có thái độ xem thường! Hắn là người thật sự không thích hài tử!
Đã mùa thu, nhưng mặt trời vẫn còn lười biếng phóng ra những tia nắng vàng yếu ớt nhưng ấm áp.
Mai Tuyết Tình ngồi ở bờ sông, những cành dương liễu khẽ phất phơ trước làn gió ấm áp, nhưng nàng lại cảm giác được cây dương liễu cao lớn kia như hiểu rõ nỗi phiền muộn của làn gió trong ánh dương yếu ớt!
Ánh vào trong mắt là hình dáng thật buồn thảm của những cây cỏ vàng vọt héo úa , những cánh hoa sắp úa tàn lộ vẻ khiếp nhược! Tuấn mã thông minh ngoan ngoãn lẳng lặng đứng ở phía sau chủ nhân, bạch điêu đậu trên lưng ngựa, cảnh giác đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Chúng nó cũng đều cảm nhận được vẻ thẫn thờ buồn bã của chủ nhân!
Mặt trời lên cao giữa trời, Mai Tuyết Tình cảm thấy có chút khát nước, nàng đứng dậy nắm lấy dây cương hướng con Truy Nguyệt đi về phía thị tập. Mặc dù vốn là nữ giả nam trang, thế nhưng, vẻ thanh tú nho nhã và xinh đẹp của nàng vẫn rước lấy sự nghị luận của mọi người, nhất là ở nơi ngoài thành này cũng không phải là địa phương lớn gì.
Còn có con bạch điêu kỳ quái, theo sát bên chủ nhân canh chừng, càng làm cho mọi người tò mò suy đoán!
Cố gắng không làm người khác chú ý đến, nhưng phía trước có một dược điếm khiến cho Mai Tuyết Tình chú ý.
Dừng lại cước bộ, buộc dây tuấn mã, nàng đi vào.
“Phu nhân đã mang thai được hai tháng, thế nhưng, phu nhân hiện tại khí huyết bất túc (ý là khí huyết không đủ), cần chuyên tâm điều trị, chú ý nghỉ ngơi!“
Một lão đại phu sau khi xem mạch xong, chậm rãi dặn dò cặn kẽ.
“Đại phu, xin hỏi nếu không muốn, có phải uống thuốc phá thai rất đau hay không?“
Mai Tuyết Tình muốn từ trong lời nói của đại phu nghe được câu trả lời an ủi là “Không đau”, như vậy mà nói, có thể trợ giúp nàng trong lòng hạ quyết tâm.
“Thịt trên người mình, miễn cưỡng dứt bỏ đi, có thể không đau sao?” Lão Đại phu hỏi ngược lại nàng.
Từ trong dược điếm đi ra, Mai Tuyết Tình vốn dĩ gầy yếu nay gánh nặng trên vai làm cho nàng càng lộ vẻ gầy yếu hơn. Chỉ trong chốc lát, trong trấn nhỏ truyền đi khắp nơi, có một vị công tử tuấn tú tới thị trấn. Tại đầu khác của thôn trấn, lại có một dược điếm ánh vào trong mắt.
“Đại phu, khí huyết bất túc, tốt nhất nên uống loại dược nào?” Mai Tuyết Tình hỏi.
“Cần phải đúng bệnh hốt thuốc, nhưng phu nhân ngươi cần?” Xem mạch xong, đại phu hỏi.
Mai Tuyết Tình gật đầu.
“Phu nhân cùng lúc cần bổ khí dưỡng huyết, cùng lúc còn cần bồi bổ an thai! Không biết phu nhân hiện tại có muốn kê phương thuốc?” Đại phu hỏi. Đại phu khôn khéo suy đoán ra tâm tư của nàng, vị phu nhân trước mắt trong lòng vốn là đang do dự không quyết, còn đang dao động không chắc.
“Coi như không có chuyện gì đi, ngày mai ta sẽ trở lại!” Mai Tuyết Tình lấy cớ rời đi.
Rời khỏi trấn nhỏ, âm thanh ồn ào náo nhiệt càng ngày càng nhỏ. Bầu không khí trong lành thanh khiết càng ngày càng đậm nét. Xa xa, một thôn trang nhỏ lại hiện ra ở trước mắt.
Những cây đại thụ cao to bao quanh thôn trang, một dòng suối nước trong vắt lượn lờ chảy, xa xa chung quanh, mơ hồ đồng cỏ tranh bao bọc, nước chảy róc rách dưới chân cầu, phảng phất như lạc vào thế ngoại đào nguyên. Thuận theo tâm tư của bản thân, nàng lững thững đi vào.
Một đám phụ nữ đang ngồi vây quanh cùng một chỗ tán gẫu chuyện phiếm. Một người phụ nữ trong lòng còn ôm một tiểu nữ nhi ước chừng vừa tròn một tuổi.
“Bế… bế…” Thấy Mai Tuyết Tình dẫn ngựa đi tới, tiểu cô nương vươn hai tay lên nhất định đòi Mai Tuyết Tình bế nó.
Mai Tuyết Tình trên mặt tự nhiên theo bản năng của người mẹ lộ ra vẻ ôn nhu trìu mến.
Nàng buông dây cương ngựa ra, vươn hai tay tới.