Ta nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù!
Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi.
“Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái.
“Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn kích thích hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho ta vừa lên tiếng.
Hai người này đang thay ta nói sao? Ta cảm thấy vô hạn bi thương, ta đây là một người phong lưu tuyệt đỉnh, đi ra ngoài kia là bao nhiêu nữ tử quay đầu lại nhìn ta, đôi khi họ còn ném cho ta mị nhãn và vài cái hôn gió. Nếu ta không cẩn thận để hạt cát rơi vào mắt mình, để rồi phải chớp chớp mắt để hạt cát chạy ra, thì các cô nương kia chỉ có thể si ngốc bật cười, nhỏ giọng khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Có phải không? Có đúng không? Ta đã nói ta là người mà người gặp người thích, đi tới đâu đều là trung tâm theo đuổi của mọi ánh mắt. Điệp Thúy và Mặc Yên nhất định chưa bao giờ thấy các cô nương luôn nhìn ta đó, nên mới có thể đưa ra một kết luận thiếu thực tế đến vậy.
“Công tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì! Các cô nương đó nhìn ngươi không phải vì ngươi đẹp, mà là vì nụ cười ngốc nghếch của ngươi thôi.” Điệp Thúy lần thứ hai mở miệng xem thường ta.
“Ta...”
“Công tử, ngươi không được nói, vừa mở miệng đã thấy ngốc rồi, đã tới giờ lấy vợ, nhanh đi ra ngoài đi!” Mặc Yên cũng xem thường, cùng Điệp Thúy đẩy ta khỏi cửa phòng.
Các vị hương thân phụ lão a! Đây là hai người hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn a! Vậy mà lại ngang nhiên cướp đoạt quyền được lên tiếng của ta, mở mồm thì câu nào câu nấy vô tâm không gan không phổi không ruột, còn bắt tay nuôi thành thói quen hay liếc ta đến trắng con mắt, lại động thủ động cước lôi ta xuất môn, gia môn bất hạnh a! Nhưng bản công tử trời sanh tính lương thiện, hoạt bát hào phóng, lòng dạ rộng lớn, vì thế cũng không thèm so đo với hai người này.
Đi đến phòng khách, ta nói với cha ta đang chắp tay vuốt cằm. “Cha! Con đi lấy vợ.”
Ta nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù!
Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi.
“Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái.
“Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn kích thích hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho ta vừa lên tiếng.
Hai người này đang thay ta nói sao? Ta cảm thấy vô hạn bi thương, ta đây là một người phong lưu tuyệt đỉnh, đi ra ngoài kia là bao nhiêu nữ tử quay đầu lại nhìn ta, đôi khi họ còn ném cho ta mị nhãn và vài cái hôn gió. Nếu ta không cẩn thận để hạt cát rơi vào mắt mình, để rồi phải chớp chớp mắt để hạt cát chạy ra, thì các cô nương kia chỉ có thể si ngốc bật cười, nhỏ giọng khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Có phải không? Có đúng không? Ta đã nói ta là người mà người gặp người thích, đi tới đâu đều là trung tâm theo đuổi của mọi ánh mắt. Điệp Thúy và Mặc Yên nhất định chưa bao giờ thấy các cô nương luôn nhìn ta đó, nên mới có thể đưa ra một kết luận thiếu thực tế đến vậy.
“Công tử, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì! Các cô nương đó nhìn ngươi không phải vì ngươi đẹp, mà là vì nụ cười ngốc nghếch của ngươi thôi.” Điệp Thúy lần thứ hai mở miệng xem thường ta.
“Ta...”
“Công tử, ngươi không được nói, vừa mở miệng đã thấy ngốc rồi, đã tới giờ lấy vợ, nhanh đi ra ngoài đi!” Mặc Yên cũng xem thường, cùng Điệp Thúy đẩy ta khỏi cửa phòng.
Các vị hương thân phụ lão a! Đây là hai người hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn a! Vậy mà lại ngang nhiên cướp đoạt quyền được lên tiếng của ta, mở mồm thì câu nào câu nấy vô tâm không gan không phổi không ruột, còn bắt tay nuôi thành thói quen hay liếc ta đến trắng con mắt, lại động thủ động cước lôi ta xuất môn, gia môn bất hạnh a! Nhưng bản công tử trời sanh tính lương thiện, hoạt bát hào phóng, lòng dạ rộng lớn, vì thế cũng không thèm so đo với hai người này.
Đi đến phòng khách, ta nói với cha ta đang chắp tay vuốt cằm. “Cha! Con đi lấy vợ.”