“Khi Tuyệt Ca trưởng thành thì trẫm và Hoàng Hậu cũng già rồi. Đêm trước ngày nàng xuất giá trẫm trằn trọc không ngủ được, vốn tưởng chỉ có trẫm như vậy, không ngờ Hoàng Hậu cũng mất ngủ giống trẫm. Nàng giống như đứa nhỏ bảo bối của trẫm và Hoàng Hậu, một nhà của trẫm nợ ân của lão sư nhiều như thế, dù chúng ta có chăm sóc Tuyệt Ca chu đáo đến đâu cũng thấy không đủ. Dương Trần, ngươi là chất nhi của trẫm, cũng không kém Tuyệt Ca mấy tuổi, lại phù hợp với điều kiện lão sư đưa ra, vừa không phải là con quan viên, cũng không phải là người Hoàng gia, lại có gia cảnh phú hậu có thể cho Tuyệt Ca sống những ngày bình yên đến suốt đời. Tuyệt Ca gả cho ngươi trẫm thực sự yên tâm. Trẫm nói với ngươi nhiều như vậy là lấy danh nghĩa huynh trưởng và phụ thân, hy vọng ngươi đối đãi với Tuyệt Ca cho tốt, ngươi có thể đáp ứng trẫm được không?”
Hoàng Thượng nhìn thẳng vào mắt ta, hy vọng ta cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
“Chỉ cần nàng muốn, Dương Trần sẽ có thể làm được.”
“Nếu ngươi có thể làm được, trẫm dù có xuống Cửu Tuyền cũng có thể nhìn mặt lão sư rồi.”
“Nhưng Hoàng Thượng dượng, ta còn một vấn đề.” Bản công tử nghe kể xong chuyện xưa, đột nhiên phát hiện chuyện này còn một vấn đề mấu chốt.
“Cứ nói!”
“Theo Hoàng Thượng nói thì ta phù hợp với điều kiện Duẫn đại nhân đưa ra, vậy tại sao từ trước đến giờ Hoàng Thượng sai người đưa danh sách và bức họa tới nhà của ta lại chưa bao giờ có tên Tuyệt Ca?”
Tuy bản công tử không muốn kết hôn, nhưng người ta tình nguyện đưa bức họa của mỹ nữ tới, ngốc mới không nhìn a! Đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy nếu có thấy qua nhất định sẽ có ấn tượng, ta chắc chắn chưa từng thấy bức họa của nàng. Ngươi nhìn đi! Việc này có phải rất trọng yếu, rất kỳ quái không?
“Tuy rằng ngươi là một hảo hài tử, nhưng xét tính tình của ngươi trẫm làm sao dám giao Tuyệt Ca cho ngươi?” Hoàng Thượng mỉm cười.
Lời này cũng đúng, mặc dù bản công tử rất tuấn tú, nhưng sẽ chẳng ai muốn đem con gái gả cho thanh niên hay đi thanh lâu cả, câu này ta hiểu được, Hoàng Thượng dượng đúng là cưng chiều nàng quá mức, đến mức giống phụ thân hơn nghĩa huynh, nhưng...
“Vậy tại sao sau bây giờ lại muốn ta lấy Tuyệt Ca?” Ngay từ đầu không cho ta lấy, sau lại ép ta lấy nàng, phải nói đạo lý một chút chứ!
“Việc này thì trẫm không tiện nói, tự ngươi hỏi Tuyệt Ca đi!” Hoàng Thượng thừa nước đục thả câu.
A! Hoàng Thượng, ngươi chơi ta! Bản công tử đến ngày thành thân mới biết được tên đại mỹ nhân, vừa rồi ở trên xe ngựa mới biết được họ của nàng, bản công tử căn bản cái gì cũng không biết, lại không quen, vậy mà còn bắt ta đi hỏi nàng. Chẳng lẽ bắt ta phải đến hỏi đại mỹ nhân là: “Vì sao Hoàng Thượng để ta lấy ngươi?” Vấn đề này ai dám hỏi ra miệng a? Hoàng Thượng, ngươi gian trá, ngươi rất gian trá!
“Bây giờ đến trẫm hỏi ngươi một việc.”
“Hoàng Thượng cứ nói.”
“Đêm qua ngươi có gì với bảo bối nghĩa muội của ta không?” Hoàng Thượng vừa uống trà vừa nhướng lông mày.
“Gì là gì?” Ta nhức đầu quá, Hoàng Thượng ngươi không thể hỏi rõ ràng một chút sao.
“Động phòng.”
Cằm ta muốn rụng xuống đất, có cần hỏi thẳng vậy không a? Hoàng Thượng sợ khắp thiên hạ người ta không biết ngươi là dâm loạn đại thúc sao? Hơn nữa vấn đề này ta biết đáp sao đây! Đáp có thì ta lại khi quân khi giấu diếm nữ nhân thân lần thứ hai; Đáp không thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hỏi cho tới, để hắn hỏi ra chân tướng rồi liệu bản công tử hôm nay còn có thể bình yên xuất cung được sao? Rốt cuộc phải đáp sao đây?
“Dương Trần không cần thẹn thùng, trẫm hôm nay đã thấy mảnh vải Lạc phủ đưa tới rồi. Sớm sinh quý tử a!” Hoàng Thượng vỗ vai ta ha hả cười.
Vải? Vải gì? Chẳng lẽ là miếng vải kia? Ta suy nghĩ lại một chút! Thì ra đại mỹ nhân không phải hảo tâm đưa vải trắng cho ta lau người, mà vì nguyên nhân này. Khó trách khi ta tắm xong nàng lại đi vào sau bình phong lần nữa, khó trách Điệp Thúy khi đến giường của ta lại cười thành vẻ mặt đó, cái đó gọi là lần đầu a? Nhưng sao mọi người luôn bí hiểm với bản công tử thế này, thiên lý ở chỗ nào a!
“Khi Tuyệt Ca trưởng thành thì trẫm và Hoàng Hậu cũng già rồi. Đêm trước ngày nàng xuất giá trẫm trằn trọc không ngủ được, vốn tưởng chỉ có trẫm như vậy, không ngờ Hoàng Hậu cũng mất ngủ giống trẫm. Nàng giống như đứa nhỏ bảo bối của trẫm và Hoàng Hậu, một nhà của trẫm nợ ân của lão sư nhiều như thế, dù chúng ta có chăm sóc Tuyệt Ca chu đáo đến đâu cũng thấy không đủ. Dương Trần, ngươi là chất nhi của trẫm, cũng không kém Tuyệt Ca mấy tuổi, lại phù hợp với điều kiện lão sư đưa ra, vừa không phải là con quan viên, cũng không phải là người Hoàng gia, lại có gia cảnh phú hậu có thể cho Tuyệt Ca sống những ngày bình yên đến suốt đời. Tuyệt Ca gả cho ngươi trẫm thực sự yên tâm. Trẫm nói với ngươi nhiều như vậy là lấy danh nghĩa huynh trưởng và phụ thân, hy vọng ngươi đối đãi với Tuyệt Ca cho tốt, ngươi có thể đáp ứng trẫm được không?”
Hoàng Thượng nhìn thẳng vào mắt ta, hy vọng ta cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
“Chỉ cần nàng muốn, Dương Trần sẽ có thể làm được.”
“Nếu ngươi có thể làm được, trẫm dù có xuống Cửu Tuyền cũng có thể nhìn mặt lão sư rồi.”
“Nhưng Hoàng Thượng dượng, ta còn một vấn đề.” Bản công tử nghe kể xong chuyện xưa, đột nhiên phát hiện chuyện này còn một vấn đề mấu chốt.
“Cứ nói!”
“Theo Hoàng Thượng nói thì ta phù hợp với điều kiện Duẫn đại nhân đưa ra, vậy tại sao từ trước đến giờ Hoàng Thượng sai người đưa danh sách và bức họa tới nhà của ta lại chưa bao giờ có tên Tuyệt Ca?”
Tuy bản công tử không muốn kết hôn, nhưng người ta tình nguyện đưa bức họa của mỹ nữ tới, ngốc mới không nhìn a! Đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy nếu có thấy qua nhất định sẽ có ấn tượng, ta chắc chắn chưa từng thấy bức họa của nàng. Ngươi nhìn đi! Việc này có phải rất trọng yếu, rất kỳ quái không?
“Tuy rằng ngươi là một hảo hài tử, nhưng xét tính tình của ngươi trẫm làm sao dám giao Tuyệt Ca cho ngươi?” Hoàng Thượng mỉm cười.
Lời này cũng đúng, mặc dù bản công tử rất tuấn tú, nhưng sẽ chẳng ai muốn đem con gái gả cho thanh niên hay đi thanh lâu cả, câu này ta hiểu được, Hoàng Thượng dượng đúng là cưng chiều nàng quá mức, đến mức giống phụ thân hơn nghĩa huynh, nhưng...
“Vậy tại sao sau bây giờ lại muốn ta lấy Tuyệt Ca?” Ngay từ đầu không cho ta lấy, sau lại ép ta lấy nàng, phải nói đạo lý một chút chứ!
“Việc này thì trẫm không tiện nói, tự ngươi hỏi Tuyệt Ca đi!” Hoàng Thượng thừa nước đục thả câu.
A! Hoàng Thượng, ngươi chơi ta! Bản công tử đến ngày thành thân mới biết được tên đại mỹ nhân, vừa rồi ở trên xe ngựa mới biết được họ của nàng, bản công tử căn bản cái gì cũng không biết, lại không quen, vậy mà còn bắt ta đi hỏi nàng. Chẳng lẽ bắt ta phải đến hỏi đại mỹ nhân là: “Vì sao Hoàng Thượng để ta lấy ngươi?” Vấn đề này ai dám hỏi ra miệng a? Hoàng Thượng, ngươi gian trá, ngươi rất gian trá!
“Bây giờ đến trẫm hỏi ngươi một việc.”
“Hoàng Thượng cứ nói.”
“Đêm qua ngươi có gì với bảo bối nghĩa muội của ta không?” Hoàng Thượng vừa uống trà vừa nhướng lông mày.
“Gì là gì?” Ta nhức đầu quá, Hoàng Thượng ngươi không thể hỏi rõ ràng một chút sao.
“Động phòng.”
Cằm ta muốn rụng xuống đất, có cần hỏi thẳng vậy không a? Hoàng Thượng sợ khắp thiên hạ người ta không biết ngươi là dâm loạn đại thúc sao? Hơn nữa vấn đề này ta biết đáp sao đây! Đáp có thì ta lại khi quân khi giấu diếm nữ nhân thân lần thứ hai; Đáp không thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hỏi cho tới, để hắn hỏi ra chân tướng rồi liệu bản công tử hôm nay còn có thể bình yên xuất cung được sao? Rốt cuộc phải đáp sao đây?
“Dương Trần không cần thẹn thùng, trẫm hôm nay đã thấy mảnh vải Lạc phủ đưa tới rồi. Sớm sinh quý tử a!” Hoàng Thượng vỗ vai ta ha hả cười.
Vải? Vải gì? Chẳng lẽ là miếng vải kia? Ta suy nghĩ lại một chút! Thì ra đại mỹ nhân không phải hảo tâm đưa vải trắng cho ta lau người, mà vì nguyên nhân này. Khó trách khi ta tắm xong nàng lại đi vào sau bình phong lần nữa, khó trách Điệp Thúy khi đến giường của ta lại cười thành vẻ mặt đó, cái đó gọi là lần đầu a? Nhưng sao mọi người luôn bí hiểm với bản công tử thế này, thiên lý ở chỗ nào a!