“A Sinh, A Mậu, hai người các ngươi rửa tay trước, rồi hỏi bà nội xem những cái này để ở đâu, đêm nay sẽ có nhiều đồ ăn lắm, giúp Trần ca ca dọn những thứ này ra, sau đó rửa thức ăn, được không?”
A Sinh và A Mậu có lẽ là hai người con trai lớn nhất trong bọn, nghe lời hắn đi chuẩn bị, cũng có mấy đứa nhỏ tuổi lớn hơn một chút vội vàng chạy tới giúp đỡ, những người khác ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi châu chấu, miệng cười rất hồn nhiên.
“Các ngươi phải nghe lời bà nội! Các bà ai cũng rất vất vả, phải biết giúp họ biết không?” Hắn nói với mấy đứa nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất. Bọn nhỏ nghe lời gật đầu.
“Hảo ngoan, nếu các ngươi nghe lời, Trần ca ca sẽ thường xuyên tới thăm các ngươi, dẫn các ngươi ra ngoài chơi.” Hắn xoa đầu đứa nhỏ.
Hắn lại đến gần mấy phu nhân đi đứng không tiện kia.
“Trương nãi, Tôn nãi, Chu nãi, ta có mua vài thứ đến, hẳn là có thể để dành ăn mấy ngày, cơm và bột mì ta cũng đã đặt rồi, nhưng chắc ngày mai mới có thể đưa tới được, mọi người hôm nay ăn bánh nướng lấp bụng trước đi!”
“Ta nghĩ khi bột mì giao tới các ngài có thể dạy bọn nhỏ làm bánh mỳ, có nhiều đứa nhỏ có sức khỏe, có thể giúp các ngài chia sẻ những chuyện vặt vãnh, sẽ không mệt mỏi như vậy nữa đâu.” Hắn dừng một chút, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
Ba lão phụ nhân rưng rưng nước mắt, nói không nên lời, chỉ kéo tay hắn, không nói nổi lời cảm tạ.
“Lạc thiếu gia, buổi tối ở lại ăn cơm đi?”
“Chu nãi nãi đừng khách khí a! Ta còn phải về nhà ăn cơm, về trễ mẹ sẽ mắng ta.” Hắn le lưỡi nháy mắt mấy cái, lão nhân gia nở nụ cười.
Đi ra khỏi tam hợp viện, hắn không vội vàng về nhà, mà vừa đi vừa nhìn chung quanh, du ngoạn cảnh sắc ven đường, tiêu sái đi vào cổng thành. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bèn lấy một con tiểu châu chấu trong lòng ngực ra, người này thật đúng là một đứa nhỏ trong hình hài người lớn, chơi tiểu châu chấu hăng say, cực kỳ vui vẻ.
“May mà còn chừa lại một con”. Ta nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu mà không khỏi bật cười.
Đi đến nửa đường, hắn ngẩng đầu lên, “Nguy rồi! Mặt trời đã xuống núi, mẹ sẽ mắng cho mà xem!” Những lời này trung khí mười phần, ngay cả hai ám vệ chưa từng có biểu cảm bên cạnh ta cũng nhếch miệng cười.
Hắn vỗ đầu của mình rồi nhấc chân chạy như điên, ta vội vàng cùng ám vệ tăng tốc, đi theo hắn về đến nhà, chờ hắn vào căn hộ rộng lớn được sơn màu đỏ, nương theo ánh sáng đèn lồng, ta thấy bảng hiệu viết hai chữ “Lạc phủ” rất rõ ràng.
Ta biết trong triều quan viên không có ai họ Lạc, mà toàn bộ kinh thành chỉ có họ Lạc là phú hộ, cũng chính là gia đình của muội muội Hoàng Hậu được gả vào Lạc gia. Lạc gia kinh doanh sản nghiệp hạng mục rất nhiều, gia sản phú hậu, ngay cả ta ở sâu trong cung cũng nghe tiếng, nhưng lạ là chưa từng thấy tên hắn trong danh sách Hoàng Thượng đưa ta, chẳng lẽ hắn đã sớm có hôn phối? Nhưng nhìn hắn như một đứa nhỏ lớn đầu như thế thì làm sao có người chịu làm thê hắn được.
Hắn tuy rằng nhìn như con nít, nhưng khi hắn bảo vệ ta, hay khi hắn chiếu cố những phu nhân và trẻ em ở ngoại ô lại trông rất đáng tin cậy.
Đủ loại nghi vấn làm ta sinh ra vạn phần hiếm thấy tò mò với hắn, ta muốn biết hắn đến tột cùng đúng là hạng người gì, ta muốn biết hắn đang làm những gì, ta muốn biết tất cả, những chuyện có liên quan đến hắn ta đều muốn biết.
Ta ra lệnh ám vệ đi điều tra gia thế của hắn, điều tra quan hệ của hắn với những phu nhân và đứa nhỏ ở ngoại ô. Rất ít có chuyện gì có thể khiến ta sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt như thế, đây cũng là lần đầu tiên ta thỏa mãn khi mình bận rộn, cũng là lần đầu tiên cảm thấy có mục tiêu của cuộc sống.
“A Sinh, A Mậu, hai người các ngươi rửa tay trước, rồi hỏi bà nội xem những cái này để ở đâu, đêm nay sẽ có nhiều đồ ăn lắm, giúp Trần ca ca dọn những thứ này ra, sau đó rửa thức ăn, được không?”
A Sinh và A Mậu có lẽ là hai người con trai lớn nhất trong bọn, nghe lời hắn đi chuẩn bị, cũng có mấy đứa nhỏ tuổi lớn hơn một chút vội vàng chạy tới giúp đỡ, những người khác ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi châu chấu, miệng cười rất hồn nhiên.
“Các ngươi phải nghe lời bà nội! Các bà ai cũng rất vất vả, phải biết giúp họ biết không?” Hắn nói với mấy đứa nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất. Bọn nhỏ nghe lời gật đầu.
“Hảo ngoan, nếu các ngươi nghe lời, Trần ca ca sẽ thường xuyên tới thăm các ngươi, dẫn các ngươi ra ngoài chơi.” Hắn xoa đầu đứa nhỏ.
Hắn lại đến gần mấy phu nhân đi đứng không tiện kia.
“Trương nãi, Tôn nãi, Chu nãi, ta có mua vài thứ đến, hẳn là có thể để dành ăn mấy ngày, cơm và bột mì ta cũng đã đặt rồi, nhưng chắc ngày mai mới có thể đưa tới được, mọi người hôm nay ăn bánh nướng lấp bụng trước đi!”
“Ta nghĩ khi bột mì giao tới các ngài có thể dạy bọn nhỏ làm bánh mỳ, có nhiều đứa nhỏ có sức khỏe, có thể giúp các ngài chia sẻ những chuyện vặt vãnh, sẽ không mệt mỏi như vậy nữa đâu.” Hắn dừng một chút, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
Ba lão phụ nhân rưng rưng nước mắt, nói không nên lời, chỉ kéo tay hắn, không nói nổi lời cảm tạ.
“Lạc thiếu gia, buổi tối ở lại ăn cơm đi?”
“Chu nãi nãi đừng khách khí a! Ta còn phải về nhà ăn cơm, về trễ mẹ sẽ mắng ta.” Hắn le lưỡi nháy mắt mấy cái, lão nhân gia nở nụ cười.
Đi ra khỏi tam hợp viện, hắn không vội vàng về nhà, mà vừa đi vừa nhìn chung quanh, du ngoạn cảnh sắc ven đường, tiêu sái đi vào cổng thành. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bèn lấy một con tiểu châu chấu trong lòng ngực ra, người này thật đúng là một đứa nhỏ trong hình hài người lớn, chơi tiểu châu chấu hăng say, cực kỳ vui vẻ.
“May mà còn chừa lại một con”. Ta nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu mà không khỏi bật cười.
Đi đến nửa đường, hắn ngẩng đầu lên, “Nguy rồi! Mặt trời đã xuống núi, mẹ sẽ mắng cho mà xem!” Những lời này trung khí mười phần, ngay cả hai ám vệ chưa từng có biểu cảm bên cạnh ta cũng nhếch miệng cười.
Hắn vỗ đầu của mình rồi nhấc chân chạy như điên, ta vội vàng cùng ám vệ tăng tốc, đi theo hắn về đến nhà, chờ hắn vào căn hộ rộng lớn được sơn màu đỏ, nương theo ánh sáng đèn lồng, ta thấy bảng hiệu viết hai chữ “Lạc phủ” rất rõ ràng.
Ta biết trong triều quan viên không có ai họ Lạc, mà toàn bộ kinh thành chỉ có họ Lạc là phú hộ, cũng chính là gia đình của muội muội Hoàng Hậu được gả vào Lạc gia. Lạc gia kinh doanh sản nghiệp hạng mục rất nhiều, gia sản phú hậu, ngay cả ta ở sâu trong cung cũng nghe tiếng, nhưng lạ là chưa từng thấy tên hắn trong danh sách Hoàng Thượng đưa ta, chẳng lẽ hắn đã sớm có hôn phối? Nhưng nhìn hắn như một đứa nhỏ lớn đầu như thế thì làm sao có người chịu làm thê hắn được.
Hắn tuy rằng nhìn như con nít, nhưng khi hắn bảo vệ ta, hay khi hắn chiếu cố những phu nhân và trẻ em ở ngoại ô lại trông rất đáng tin cậy.
Đủ loại nghi vấn làm ta sinh ra vạn phần hiếm thấy tò mò với hắn, ta muốn biết hắn đến tột cùng đúng là hạng người gì, ta muốn biết hắn đang làm những gì, ta muốn biết tất cả, những chuyện có liên quan đến hắn ta đều muốn biết.
Ta ra lệnh ám vệ đi điều tra gia thế của hắn, điều tra quan hệ của hắn với những phu nhân và đứa nhỏ ở ngoại ô. Rất ít có chuyện gì có thể khiến ta sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt như thế, đây cũng là lần đầu tiên ta thỏa mãn khi mình bận rộn, cũng là lần đầu tiên cảm thấy có mục tiêu của cuộc sống.