Ngày kế, Hoàng Thượng sau khi lâm triều cũng tới lãnh cung.
“Tuyệt Ca, ngươi hay cùng với ám vệ đi ra ngoài luyện thân thủ, trẫm mặc kệ, nhưng hơn nửa đêm ngươi ra ngoài lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Ngươi xem, tuy rằng bình an trở về, nhưng lại đổ bệnh như thế, ngươi kêu trẫm sao có thể yên tâm được?”
Vì ta xảy ra chuyện nên Hoàng Thượng nhất định phải truy vấn những ám vệ của ta. Ta mỉm cười với những ám vệ phía sau Hoàng Thượng, cảm kích bọn hắn đã nói dối hộ ta, không khai ra đêm đó ta đi thăm dò Lạc phủ.
“Hoàng Thượng, Tuyệt Ca không có việc gì, Tuyệt Ca còn quấy nhiễu thánh giá, làm phiền Hoàng Thượng bận rộn trăm chuyện còn phải lo lắng cho Tuyệt Ca, xin Hoàng Thượng giáng tội.”
“Ngươi hôm qua gần như không ăn gì cả, làm Hoàng Hậu lo lắng không thôi; Trẫm hôm qua chính sự quấn thân, không rảnh đến thăm ngươi, nghe tin ngươi bị bệnh lòng trẫm nóng như lửa đốt, đúng là phải nên phạt ngươi, như vậy lần sau ngươi mới có thể nhớ phải trân trọng cơ thể của mình.” Hoàng Thượng nghiêm trang nhìn ta, ta tự biết mình không đúng, sẵn lòng chịu phạt.
“Hảo! Trẫm định tội cho ngươi, phạt ngươi ba tháng chỉ cho chơi không cho phép học.”
Đáp án nảy ra thình lình làm ta nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, ta nhìn thẳng Hoàng Thượng một hồi lâu, Hoàng Thượng nhịn cười không được, phì cười ra tiếng, khiến ta cũng cười theo.
“Hoàng Thượng” phạt “Tuyệt Ca chơi ba tháng, Tuyệt Ca nghĩ như vậy không đủ để xử phạt sai lầm của Tuyệt Ca.”
“Ác? Vậy ngươi có đề nghị gì, nói ta nghe một chút.”
“Hoàng Thượng, Tuyệt Ca tự biết tội không thể tha thứ, khẩn cầu Hoàng Thượng” phạt “Tuyệt Ca ra cung chơi ba tháng.” Không bằng nhân cơ hội này ra cung đi chơi một chút, ba tháng hẳn là đủ để ta tiêu hóa những việc không vui này, để ta khôi phục lại thành chính mình!
“Cũng được, rồi cũng sẽ có một ngày ngươi xuất cung thôi, nhưng phải dưỡng thân thể cho khỏe mới được đi ra ngoài. Không cho phép đi xa, phải mang theo luôn người hầu hạ, trẫm sẽ an bài cho ngươi một chỗ ở thật tốt, chỉ cho đi chơi trong kinh thành a!” Hoàng Thượng trầm ngâm một hồi lâu liền quyết định.
“Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển.”
Ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày, đợi đến ngày xuất cung, đột nhiên nhớ ra quyển nhật kí đêm nọ mang về vẫn còn nhét dưới gối, không có cơ hội mở ra xem, nếu bây giờ xuất cung thì nên tìm một cơ hội trả lại cho nàng đi!
Thuận tay dấu nó vào túi, lại thấy Hoàng Hậu nương nương đang đứng ngoài cửa.
“Tuyệt Ca? Ngươi là Tuyệt Ca? Một thân y phục nam tử trông thật nho nhã, Bổn cung nhận không ra ngươi, trước đây ngươi mặc y phục nữ tử cũng đẹp, lỡ như sau này có một công tử phong lưu nào đó để ý tiểu Tuyệt Ca nhà chúng ta, thì Bổn cung cũng phải lo lắng a. Bây giờ Bổn cung lại thật sợ ngươi trêu chọc những tiểu cô nương, làm tổn thương con tim của các nàng, trời sinh đúng là quá sức ưu ái cho ngươi rồi.” Trong mắt Hoàng Hậu nương nương vừa kinh hỉ vừa khen ngợi, còn sẵn tiện trêu chọc ta.
“Tuyệt Ca xuất cung ba tháng nhưng lại làm Hoàng Hậu nương nương tự mình đến đưa, Tuyệt Ca...” Hoàng Hậu nương nương đưa tay, ngăn ta lại.
“Bổn cung khi nào xem ngươi là người ngoài? Đứa nhỏ này thật đa lễ, đừng nói những câu có tội hay không, còn xin ta trị tội, những câu đó mới là tội đáng chết vạn lần đấy, Bổn cung không muốn nghe, ngươi chỉ phải đáp ứng Bổn cung, đi ra ngoài phải bình an trở về, biết không?”
Gật gật đầu. Đã biết, chị dâu, mẹ.
Nàng nở nụ cười, “Lúc này mới ngoan. Hoàng Thượng vốn cũng muốn tới đưa ngươi, nhưng hôm nay quan ngoại lại trình lên rất nhiều tấu chương, không thể phân thân tới được. Hoàng Thượng muốn Bổn cung nhắn với ngươi là bên ngoài có thiếu gì thì cứ nói, Hoàng Thượng sẽ phái người đưa cho ngươi. Hoàng Thượng đã an bài một chỗ ở thật tốt, đối phương chỉ biết ngươi là con một người bạn cũ của Tiên Hoàng, cẩn thận đừng để lộ thân phận, ngoài cung không hẳn là an toàn, khi xuất môn mọi chuyện đều phải cẩn thận, chơi chưa đủ ba tháng mà nếu mệt thì cứ về a!”
Nàng vỗ vỗ hai gò má của ta, ta lên xe, xe đi thật xa, vén màn xe lên ta vẫn còn thấy Hoàng Hậu nương nương còn đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt ta.
Thì ra đây là cảm giác xa nhà, tuy rằng ngươi có đi xa thế nào ngươi cũng có thể nhớ rõ, nơi đó vẫn có cha luôn mỉm cười chờ ngươi, nơi đó vẫn có mẹ chờ ngươi trở về tán gẫu.
Dù có đi xa nhưng con tim sẽ mãi ở nhà, nếu làm được như thế thì nhà cũng ở ngay cạnh mình thôi.
Ngày kế, Hoàng Thượng sau khi lâm triều cũng tới lãnh cung.
“Tuyệt Ca, ngươi hay cùng với ám vệ đi ra ngoài luyện thân thủ, trẫm mặc kệ, nhưng hơn nửa đêm ngươi ra ngoài lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Ngươi xem, tuy rằng bình an trở về, nhưng lại đổ bệnh như thế, ngươi kêu trẫm sao có thể yên tâm được?”
Vì ta xảy ra chuyện nên Hoàng Thượng nhất định phải truy vấn những ám vệ của ta. Ta mỉm cười với những ám vệ phía sau Hoàng Thượng, cảm kích bọn hắn đã nói dối hộ ta, không khai ra đêm đó ta đi thăm dò Lạc phủ.
“Hoàng Thượng, Tuyệt Ca không có việc gì, Tuyệt Ca còn quấy nhiễu thánh giá, làm phiền Hoàng Thượng bận rộn trăm chuyện còn phải lo lắng cho Tuyệt Ca, xin Hoàng Thượng giáng tội.”
“Ngươi hôm qua gần như không ăn gì cả, làm Hoàng Hậu lo lắng không thôi; Trẫm hôm qua chính sự quấn thân, không rảnh đến thăm ngươi, nghe tin ngươi bị bệnh lòng trẫm nóng như lửa đốt, đúng là phải nên phạt ngươi, như vậy lần sau ngươi mới có thể nhớ phải trân trọng cơ thể của mình.” Hoàng Thượng nghiêm trang nhìn ta, ta tự biết mình không đúng, sẵn lòng chịu phạt.
“Hảo! Trẫm định tội cho ngươi, phạt ngươi ba tháng chỉ cho chơi không cho phép học.”
Đáp án nảy ra thình lình làm ta nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, ta nhìn thẳng Hoàng Thượng một hồi lâu, Hoàng Thượng nhịn cười không được, phì cười ra tiếng, khiến ta cũng cười theo.
“Hoàng Thượng” phạt “Tuyệt Ca chơi ba tháng, Tuyệt Ca nghĩ như vậy không đủ để xử phạt sai lầm của Tuyệt Ca.”
“Ác? Vậy ngươi có đề nghị gì, nói ta nghe một chút.”
“Hoàng Thượng, Tuyệt Ca tự biết tội không thể tha thứ, khẩn cầu Hoàng Thượng” phạt “Tuyệt Ca ra cung chơi ba tháng.” Không bằng nhân cơ hội này ra cung đi chơi một chút, ba tháng hẳn là đủ để ta tiêu hóa những việc không vui này, để ta khôi phục lại thành chính mình!
“Cũng được, rồi cũng sẽ có một ngày ngươi xuất cung thôi, nhưng phải dưỡng thân thể cho khỏe mới được đi ra ngoài. Không cho phép đi xa, phải mang theo luôn người hầu hạ, trẫm sẽ an bài cho ngươi một chỗ ở thật tốt, chỉ cho đi chơi trong kinh thành a!” Hoàng Thượng trầm ngâm một hồi lâu liền quyết định.
“Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển.”
Ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày, đợi đến ngày xuất cung, đột nhiên nhớ ra quyển nhật kí đêm nọ mang về vẫn còn nhét dưới gối, không có cơ hội mở ra xem, nếu bây giờ xuất cung thì nên tìm một cơ hội trả lại cho nàng đi!
Thuận tay dấu nó vào túi, lại thấy Hoàng Hậu nương nương đang đứng ngoài cửa.
“Tuyệt Ca? Ngươi là Tuyệt Ca? Một thân y phục nam tử trông thật nho nhã, Bổn cung nhận không ra ngươi, trước đây ngươi mặc y phục nữ tử cũng đẹp, lỡ như sau này có một công tử phong lưu nào đó để ý tiểu Tuyệt Ca nhà chúng ta, thì Bổn cung cũng phải lo lắng a. Bây giờ Bổn cung lại thật sợ ngươi trêu chọc những tiểu cô nương, làm tổn thương con tim của các nàng, trời sinh đúng là quá sức ưu ái cho ngươi rồi.” Trong mắt Hoàng Hậu nương nương vừa kinh hỉ vừa khen ngợi, còn sẵn tiện trêu chọc ta.
“Tuyệt Ca xuất cung ba tháng nhưng lại làm Hoàng Hậu nương nương tự mình đến đưa, Tuyệt Ca...” Hoàng Hậu nương nương đưa tay, ngăn ta lại.
“Bổn cung khi nào xem ngươi là người ngoài? Đứa nhỏ này thật đa lễ, đừng nói những câu có tội hay không, còn xin ta trị tội, những câu đó mới là tội đáng chết vạn lần đấy, Bổn cung không muốn nghe, ngươi chỉ phải đáp ứng Bổn cung, đi ra ngoài phải bình an trở về, biết không?”
Gật gật đầu. Đã biết, chị dâu, mẹ.
Nàng nở nụ cười, “Lúc này mới ngoan. Hoàng Thượng vốn cũng muốn tới đưa ngươi, nhưng hôm nay quan ngoại lại trình lên rất nhiều tấu chương, không thể phân thân tới được. Hoàng Thượng muốn Bổn cung nhắn với ngươi là bên ngoài có thiếu gì thì cứ nói, Hoàng Thượng sẽ phái người đưa cho ngươi. Hoàng Thượng đã an bài một chỗ ở thật tốt, đối phương chỉ biết ngươi là con một người bạn cũ của Tiên Hoàng, cẩn thận đừng để lộ thân phận, ngoài cung không hẳn là an toàn, khi xuất môn mọi chuyện đều phải cẩn thận, chơi chưa đủ ba tháng mà nếu mệt thì cứ về a!”
Nàng vỗ vỗ hai gò má của ta, ta lên xe, xe đi thật xa, vén màn xe lên ta vẫn còn thấy Hoàng Hậu nương nương còn đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt ta.
Thì ra đây là cảm giác xa nhà, tuy rằng ngươi có đi xa thế nào ngươi cũng có thể nhớ rõ, nơi đó vẫn có cha luôn mỉm cười chờ ngươi, nơi đó vẫn có mẹ chờ ngươi trở về tán gẫu.
Dù có đi xa nhưng con tim sẽ mãi ở nhà, nếu làm được như thế thì nhà cũng ở ngay cạnh mình thôi.