Đến Lạc phủ đã tới giữa trưa, ta lại có thói quen ngủ trưa. Một chiếc giường xa lạ cùng với người nọ sẽ ở trong căn phòng bên cạnh, khiến ta ngủ thật bất an, nằm một lát, lăn trái lăn phải vẫn ngủ không được, ta bỗng nhớ tới cuốn nhật kí kia, quyết định đứng dậy.
Dựa vào trên giường, lấy cuốn nhật kí ra, ta do dự nên lập tức trả nó lại chỗ cũ hay mở ra xem, thôi thì vẫn cứ xem thử đi.
Trang thứ nhất. Văn thao nguyên niên ngày bảy tháng hai, bản công tử là Lạc Dương Trần, năm nay mười hai tuổi, phu tử có nói nhật kí có thể dùng để lưu lại những việc đáng nhớ, vì thế ta bắt đầu viết nhật kí, nhưng bản công tử vừa ngoan vừa đáng yêu, không có gì đáng để ghi lại cả, nhưng cũng đành ghi chép một chút, để sau này còn có cái để đưa cho những người ái mộ xem những phẩm chất tốt đẹp của bản công tử.
Trang thứ hai. Văn thao nguyên niên ngày mười tháng hai, bản công tử hôm nay đến Lưu phủ chơi, bọn nha hoàn ở Lưu phủ tranh nhau chơi với bản công tử, bản công tử tuổi còn nhỏ mà đã mê đảo các chị gái lớn tuổi, đến khi trưởng thành chỉ sợ vừa liếc mắt một cái thôi, nói không chừng các cô gái này đều vui đến té xỉu mất.
Trang thứ ba. Văn thao nguyên niên ngày mười sáu tháng hai, Điệp Thúy và Mặc Yên cứ chê cười ta khờ, bản công tử không phục, ngươi xem ngay cả Nhị Cẩu Tử nhà sát bên cũng tặng hoa cho ta, kẻ ngốc thì mới không có người để ý tới! Tuy rằng ta thấy Nhị Cẩu Tử tỷ tỷ cũng thật xinh đẹp.
Trang thứ tư. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi hai tháng hai, Lý đại thúc và Lý lão lục nói muốn chơi thành thân với ta, nhưng bản công tử không muốn chơi với bọn hắn, chỉ muốn chơi với muội muội của hắn thôi, hắn thì cứ đẩy ta, thực là một nam hài tử thô lỗ, may mà muội muội của hắn rất tốt, giúp ta băng bó vết thương, xịt thuốc. Bản công tử sau này sẽ dạy dỗ Lý lão lục lại, để hắn tỉnh ngộ.
Trang thứ năm. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi chín tháng hai, nữ hài tử nào cũng có dì cả, thực phiền toái, vì sao nam hài tử lại không có? Dì cả đúng là nguyên nhân phá hư gia can của người ta!
...
...
...
Ta rất nhanh đọc xong cuốn nhật kí, chữ viết cứ như xuân dẫn thu xà, nội dung cứ như do một đứa trẻ to đầu viết, không tự khen mình đáng yêu, dẫn nhân chú mục, thì cũng oán giận Điệp Thúy và Mặc Yên nói hắn ngốc, oán hận nữ nhân thân thực phiền toái, hoặc là phê phán chơi chung với nam hài không vui, rồi lại cực lực tán dương chơi với con gái rất thú vị. Từ nhỏ hắn đã là người dở khóc dở cười, thật là một tên không thể không khiến người khác bớt lo được.
Màn đêm buông xuống, Lạc lão gia, Lạc phu nhân mở tiệc chiêu đãi ta, bàn ăn thật phong phú.
Nàng cũng tới, sau lưng một nam một nữ đi theo, đó là hai người ta gặp vào đêm thăm dò Lạc phủ, chỉ có thể là Điệp Thúy và Mặc Yên mà nàng thường nhắc trong nhật ký.
“Tẫn Hoan, chỉ là cơm canh thường thôi, đừng chê a!”
“Lạc lão gia khách khí quá, thức ăn phong phú như vậy, Tẫn Hoan chỉ hận dạ dày không đủ lớn, nếu không sẽ dọn dẹp hết chúng không để sót lại gì.”
“Tẫn Hoan đúng là biết cách nói ngọt, cha me ngươi phúc khí thật hảo.”
“Lạc phu nhân đừng chê cười, Tẫn Hoan được giống cha mẹ mới là Tẫn Hoan có phúc.”
“Đứa nhỏ này, thật không thể khiến người ta ghét được mà.”
Ngay khi ta và Lạc lão gia, Lạc phu nhân nói chuyện với nhau, nàng lại không chút kiêng kị ánh mắt Lạc lão gia nhìn mình, mặc cho ánh mắt kia đang sắc như dao cạo bắn về phía nàng, cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.
Nàng hoàn toàn không nhận ra thần sắc của Lạc lão gia, mãi ăn uống thật ngon lành, ánh mắt Lạc lão gia tuy rằng tràn ngập trách cứ nhưng vẫn không nói gì, ngược lại thở dài, gắp đồ ăn vào bát cho nàng. Lạc lão gia tuy rằng rất nghiêm khắc với nàng, nhưng nghĩ đến rốt cuộc nàng cũng là đứa con bé bỏng của hắn, không thể quá dễ dãi, nên mới dùng phương thức này để đối đãi. Lạc phu nhân thì vội vàng lấy khăn tay ra, lau khuôn mặt dính đầy thức ăn của nàng.
Bọn họ vừa chăm sóc nàng, vừa gắp thức ăn cho ta, vừa ăn vừa trò chuyện rất thân thiết với ta. Ngày thường ở trong cung, Hoàng Thượng vội vàng xử lý quốc gia đại sự, Hoàng Hậu thì lo xử lý hậu cung, nên từ trước đến nay không có cơ hội để ta dùng cơm với họ, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cái gì gọi là người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Thật dịu dàng, lan tràn đến tận đáy lòng. Đêm đó là đêm đầu tiên ta ngủ ngon từ khi phát hiện ra nàng là nữ tử.
Đến Lạc phủ đã tới giữa trưa, ta lại có thói quen ngủ trưa. Một chiếc giường xa lạ cùng với người nọ sẽ ở trong căn phòng bên cạnh, khiến ta ngủ thật bất an, nằm một lát, lăn trái lăn phải vẫn ngủ không được, ta bỗng nhớ tới cuốn nhật kí kia, quyết định đứng dậy.
Dựa vào trên giường, lấy cuốn nhật kí ra, ta do dự nên lập tức trả nó lại chỗ cũ hay mở ra xem, thôi thì vẫn cứ xem thử đi.
Trang thứ nhất. Văn thao nguyên niên ngày bảy tháng hai, bản công tử là Lạc Dương Trần, năm nay mười hai tuổi, phu tử có nói nhật kí có thể dùng để lưu lại những việc đáng nhớ, vì thế ta bắt đầu viết nhật kí, nhưng bản công tử vừa ngoan vừa đáng yêu, không có gì đáng để ghi lại cả, nhưng cũng đành ghi chép một chút, để sau này còn có cái để đưa cho những người ái mộ xem những phẩm chất tốt đẹp của bản công tử.
Trang thứ hai. Văn thao nguyên niên ngày mười tháng hai, bản công tử hôm nay đến Lưu phủ chơi, bọn nha hoàn ở Lưu phủ tranh nhau chơi với bản công tử, bản công tử tuổi còn nhỏ mà đã mê đảo các chị gái lớn tuổi, đến khi trưởng thành chỉ sợ vừa liếc mắt một cái thôi, nói không chừng các cô gái này đều vui đến té xỉu mất.
Trang thứ ba. Văn thao nguyên niên ngày mười sáu tháng hai, Điệp Thúy và Mặc Yên cứ chê cười ta khờ, bản công tử không phục, ngươi xem ngay cả Nhị Cẩu Tử nhà sát bên cũng tặng hoa cho ta, kẻ ngốc thì mới không có người để ý tới! Tuy rằng ta thấy Nhị Cẩu Tử tỷ tỷ cũng thật xinh đẹp.
Trang thứ tư. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi hai tháng hai, Lý đại thúc và Lý lão lục nói muốn chơi thành thân với ta, nhưng bản công tử không muốn chơi với bọn hắn, chỉ muốn chơi với muội muội của hắn thôi, hắn thì cứ đẩy ta, thực là một nam hài tử thô lỗ, may mà muội muội của hắn rất tốt, giúp ta băng bó vết thương, xịt thuốc. Bản công tử sau này sẽ dạy dỗ Lý lão lục lại, để hắn tỉnh ngộ.
Trang thứ năm. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi chín tháng hai, nữ hài tử nào cũng có dì cả, thực phiền toái, vì sao nam hài tử lại không có? Dì cả đúng là nguyên nhân phá hư gia can của người ta!
...
...
...
Ta rất nhanh đọc xong cuốn nhật kí, chữ viết cứ như xuân dẫn thu xà, nội dung cứ như do một đứa trẻ to đầu viết, không tự khen mình đáng yêu, dẫn nhân chú mục, thì cũng oán giận Điệp Thúy và Mặc Yên nói hắn ngốc, oán hận nữ nhân thân thực phiền toái, hoặc là phê phán chơi chung với nam hài không vui, rồi lại cực lực tán dương chơi với con gái rất thú vị. Từ nhỏ hắn đã là người dở khóc dở cười, thật là một tên không thể không khiến người khác bớt lo được.
Màn đêm buông xuống, Lạc lão gia, Lạc phu nhân mở tiệc chiêu đãi ta, bàn ăn thật phong phú.
Nàng cũng tới, sau lưng một nam một nữ đi theo, đó là hai người ta gặp vào đêm thăm dò Lạc phủ, chỉ có thể là Điệp Thúy và Mặc Yên mà nàng thường nhắc trong nhật ký.
“Tẫn Hoan, chỉ là cơm canh thường thôi, đừng chê a!”
“Lạc lão gia khách khí quá, thức ăn phong phú như vậy, Tẫn Hoan chỉ hận dạ dày không đủ lớn, nếu không sẽ dọn dẹp hết chúng không để sót lại gì.”
“Tẫn Hoan đúng là biết cách nói ngọt, cha me ngươi phúc khí thật hảo.”
“Lạc phu nhân đừng chê cười, Tẫn Hoan được giống cha mẹ mới là Tẫn Hoan có phúc.”
“Đứa nhỏ này, thật không thể khiến người ta ghét được mà.”
Ngay khi ta và Lạc lão gia, Lạc phu nhân nói chuyện với nhau, nàng lại không chút kiêng kị ánh mắt Lạc lão gia nhìn mình, mặc cho ánh mắt kia đang sắc như dao cạo bắn về phía nàng, cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.
Nàng hoàn toàn không nhận ra thần sắc của Lạc lão gia, mãi ăn uống thật ngon lành, ánh mắt Lạc lão gia tuy rằng tràn ngập trách cứ nhưng vẫn không nói gì, ngược lại thở dài, gắp đồ ăn vào bát cho nàng. Lạc lão gia tuy rằng rất nghiêm khắc với nàng, nhưng nghĩ đến rốt cuộc nàng cũng là đứa con bé bỏng của hắn, không thể quá dễ dãi, nên mới dùng phương thức này để đối đãi. Lạc phu nhân thì vội vàng lấy khăn tay ra, lau khuôn mặt dính đầy thức ăn của nàng.
Bọn họ vừa chăm sóc nàng, vừa gắp thức ăn cho ta, vừa ăn vừa trò chuyện rất thân thiết với ta. Ngày thường ở trong cung, Hoàng Thượng vội vàng xử lý quốc gia đại sự, Hoàng Hậu thì lo xử lý hậu cung, nên từ trước đến nay không có cơ hội để ta dùng cơm với họ, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cái gì gọi là người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Thật dịu dàng, lan tràn đến tận đáy lòng. Đêm đó là đêm đầu tiên ta ngủ ngon từ khi phát hiện ra nàng là nữ tử.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đến Lạc phủ đã tới giữa trưa, ta lại có thói quen ngủ trưa. Một chiếc giường xa lạ cùng với người nọ sẽ ở trong căn phòng bên cạnh, khiến ta ngủ thật bất an, nằm một lát, lăn trái lăn phải vẫn ngủ không được, ta bỗng nhớ tới cuốn nhật kí kia, quyết định đứng dậy.
Dựa vào trên giường, lấy cuốn nhật kí ra, ta do dự nên lập tức trả nó lại chỗ cũ hay mở ra xem, thôi thì vẫn cứ xem thử đi.
Trang thứ nhất. Văn thao nguyên niên ngày bảy tháng hai, bản công tử là Lạc Dương Trần, năm nay mười hai tuổi, phu tử có nói nhật kí có thể dùng để lưu lại những việc đáng nhớ, vì thế ta bắt đầu viết nhật kí, nhưng bản công tử vừa ngoan vừa đáng yêu, không có gì đáng để ghi lại cả, nhưng cũng đành ghi chép một chút, để sau này còn có cái để đưa cho những người ái mộ xem những phẩm chất tốt đẹp của bản công tử.
Trang thứ hai. Văn thao nguyên niên ngày mười tháng hai, bản công tử hôm nay đến Lưu phủ chơi, bọn nha hoàn ở Lưu phủ tranh nhau chơi với bản công tử, bản công tử tuổi còn nhỏ mà đã mê đảo các chị gái lớn tuổi, đến khi trưởng thành chỉ sợ vừa liếc mắt một cái thôi, nói không chừng các cô gái này đều vui đến té xỉu mất.
Trang thứ ba. Văn thao nguyên niên ngày mười sáu tháng hai, Điệp Thúy và Mặc Yên cứ chê cười ta khờ, bản công tử không phục, ngươi xem ngay cả Nhị Cẩu Tử nhà sát bên cũng tặng hoa cho ta, kẻ ngốc thì mới không có người để ý tới! Tuy rằng ta thấy Nhị Cẩu Tử tỷ tỷ cũng thật xinh đẹp.
Trang thứ tư. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi hai tháng hai, Lý đại thúc và Lý lão lục nói muốn chơi thành thân với ta, nhưng bản công tử không muốn chơi với bọn hắn, chỉ muốn chơi với muội muội của hắn thôi, hắn thì cứ đẩy ta, thực là một nam hài tử thô lỗ, may mà muội muội của hắn rất tốt, giúp ta băng bó vết thương, xịt thuốc. Bản công tử sau này sẽ dạy dỗ Lý lão lục lại, để hắn tỉnh ngộ.
Trang thứ năm. Văn thao nguyên niên ngày hai mươi chín tháng hai, nữ hài tử nào cũng có dì cả, thực phiền toái, vì sao nam hài tử lại không có? Dì cả đúng là nguyên nhân phá hư gia can của người ta!
...
...
...
Ta rất nhanh đọc xong cuốn nhật kí, chữ viết cứ như xuân dẫn thu xà, nội dung cứ như do một đứa trẻ to đầu viết, không tự khen mình đáng yêu, dẫn nhân chú mục, thì cũng oán giận Điệp Thúy và Mặc Yên nói hắn ngốc, oán hận nữ nhân thân thực phiền toái, hoặc là phê phán chơi chung với nam hài không vui, rồi lại cực lực tán dương chơi với con gái rất thú vị. Từ nhỏ hắn đã là người dở khóc dở cười, thật là một tên không thể không khiến người khác bớt lo được.
Màn đêm buông xuống, Lạc lão gia, Lạc phu nhân mở tiệc chiêu đãi ta, bàn ăn thật phong phú.
Nàng cũng tới, sau lưng một nam một nữ đi theo, đó là hai người ta gặp vào đêm thăm dò Lạc phủ, chỉ có thể là Điệp Thúy và Mặc Yên mà nàng thường nhắc trong nhật ký.
“Tẫn Hoan, chỉ là cơm canh thường thôi, đừng chê a!”
“Lạc lão gia khách khí quá, thức ăn phong phú như vậy, Tẫn Hoan chỉ hận dạ dày không đủ lớn, nếu không sẽ dọn dẹp hết chúng không để sót lại gì.”
“Tẫn Hoan đúng là biết cách nói ngọt, cha me ngươi phúc khí thật hảo.”
“Lạc phu nhân đừng chê cười, Tẫn Hoan được giống cha mẹ mới là Tẫn Hoan có phúc.”
“Đứa nhỏ này, thật không thể khiến người ta ghét được mà.”
Ngay khi ta và Lạc lão gia, Lạc phu nhân nói chuyện với nhau, nàng lại không chút kiêng kị ánh mắt Lạc lão gia nhìn mình, mặc cho ánh mắt kia đang sắc như dao cạo bắn về phía nàng, cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.
Nàng hoàn toàn không nhận ra thần sắc của Lạc lão gia, mãi ăn uống thật ngon lành, ánh mắt Lạc lão gia tuy rằng tràn ngập trách cứ nhưng vẫn không nói gì, ngược lại thở dài, gắp đồ ăn vào bát cho nàng. Lạc lão gia tuy rằng rất nghiêm khắc với nàng, nhưng nghĩ đến rốt cuộc nàng cũng là đứa con bé bỏng của hắn, không thể quá dễ dãi, nên mới dùng phương thức này để đối đãi. Lạc phu nhân thì vội vàng lấy khăn tay ra, lau khuôn mặt dính đầy thức ăn của nàng.
Bọn họ vừa chăm sóc nàng, vừa gắp thức ăn cho ta, vừa ăn vừa trò chuyện rất thân thiết với ta. Ngày thường ở trong cung, Hoàng Thượng vội vàng xử lý quốc gia đại sự, Hoàng Hậu thì lo xử lý hậu cung, nên từ trước đến nay không có cơ hội để ta dùng cơm với họ, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cái gì gọi là người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Thật dịu dàng, lan tràn đến tận đáy lòng. Đêm đó là đêm đầu tiên ta ngủ ngon từ khi phát hiện ra nàng là nữ tử.