Ở trong Lạc phủ nhất định phải giữ được bình tĩnh, ví dụ mượn hiện tại mà nói, Lạc Dương Trần đang ngồi trong phòng của ta, nói liên miên cằn nhằn mãi không dừng.
“Tẫn Hoan, ta đã nói với ngươi rồi đó, con chó trong nhà đầu bếp nữ Trầm di mới sinh một con chó con, con chó con thật đáng yêu a! Ta muốn ôm nó về nuôi, nhưng cha không cho phép, hắn nói nếu nó phá hư hoa cỏ trong vườn mẹ sẽ tức giận. Nhưng mà con chó con này thoạt nhìn rất ngoan, không nuôi nó không phải rất đáng tiếc sao? Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nó, nhưng mà cha không tin ta. Còn cả Dật Trần đang ở Đông Biệt phủ nữa, ta lần trước có đi thăm dò, nghe nói Dật Trần năm nay đã cưới thê, mà còn suốt ngày đi tìm Hoa cô nương, có một ngày hắn uống rượu say, A Hỏa tỷ khóa cửa lại nhốt hắn ở ngoài, khiến ba ngày hắn không về nhà được...”
Đây là ngày thứ hai mươi ta ở Lạc phủ, ngày nào ta thức dậy cũng thấy nàng đến báo danh trong phòng ta, từ khi ăn điểm tâm đến tận bữa cơm tối, nói hoa mỹ là tìm ta nói chuyện phiếm, kỳ thật chỉ có mình nàng nói, cứ như nói mãi cũng không hết chuyện, nội dung toàn kể những tật xấu trong nhà nàng ra, trình độ nhiều chuyện còn cao hơn những bà tám ngoài chợ, khiến ta nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười.
Vốn ta muốn ra ngoài là để con tim đang bối rối của ta bình tĩnh lại, không ngờ lại ở nhà nàng; Đã ở rồi thì ta cố sức tránh không gặp mặt, nhưng ông trời lại cố tình sắp xếp phòng của ta kế phòng nàng; Một khi đã như vậy thì nên hạn chế lui tới mới phải đạo, ai mà ngờ nàng cứ thích chạy tới chỗ này của ta; Bản thân ở Lạc phủ, muốn cự tuyệt nàng vào phòng xét cho cùng không hợp lý gì cả. Mỗi ngày đành phải nghe nàng dong dài nói chuyện trên trời dưới đất, cứ như một chú tiểu chim sẻ đang hạnh phúc cất tiếng hót vậy.
Sự huyên náo đó làm cho ta lỗ tai ta mệt mỏi, ngay cả những ám vệ đã trải qua những sự huấn luyện nghiêm ngặt, đã từng chịu đựng những nỗi khổ mà người thường không tưởng tượng được, vậy mà khi thấy nàng đến đây đều trốn mất tăm mất dạng, viện lý do là muốn ra ngoài làm việc riêng một chút, nếu không bọn hắn thà ở ngoài cửa chờ, chứ chết sống không chịu vào phòng, khiến ta âm thầm cảm thấy buồn cười.
Ta xưa nay thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, bây giờ gặp nàng nói nhiều đến mức nước miếng tung bay, hoa tay hoa chân, trông thật đáng yêu, tâm trạng buồn bực của ta mấy ngày trước gần như đã tan biến, tâm tình cũng hưng phấn lên theo ngữ điệu của nàng. Có khi nàng nói hăng quá, thiếu chút nữa đã để lỡ thời gian dùng bữa, Lạc lão gia liền phái người đến gọi chúng ta đến ăn, đến lúc đó ta mới giựt mình cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh.
Hôm nay rốt cục cũng thấy được nàng nói nhiều quá mà mệt mỏi, đói bụng, khát nước, ta vốn định bảo tỳ nữ Ngô Đồng và Đông Ca nhi dâng trà lên, sẵn đem một chút điểm tâm đến, nàng lại uống sạch ly trà cuối cùng trong phòng ta, vừa xua tay, ý bảo ta không cần câu nệ, vừa ngoắc ta lại để nàng nói nhỏ gì đó, và ta làm theo.
“Tẫn Hoan, ta đói bụng, khát nước quá, ta mang ngươi tới nơi này ăn uống một chút, nhưng ngươi phải đáp ứng ta không được nói cho cha mẹ ta nghe.” Ngay cả không có ai nghe lén, nàng cũng nói rất nhỏ, khí âm mang theo nhiệt khí phả vào vành tai ta, ta có thể cảm nhận môi nàng đóng mở, chứng tỏ chúng ta đang thân cận quá mức, môi nàng không cẩn thận chạm vào bên tai ta khiến nơi đó nóng lên, ta cuống quít xóa tan đi khoảng cách quá gần đó.
Trong suy nghĩ của nàng Duẫn Tẫn Hoan là một nam tử, nhưng nàng lại chưa bao giờ kiêng kị, nàng rốt cuộc đã quên mình là một nữ tử hay cho là mình thật là một nam tử? Hay vì nàng không kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân? Suốt ngày chạy vào phòng ta, còn dựa vào ta gần như vậy, rất đúng với câu Lạc lão gia nói: “Còn ra thể thống gì!”.
Nghĩ đến việc trước kia nàng cũng có thể từng thân cận với một nam tử nào đó giống như vậy mà ta không khỏi cảm thấy không thoải mái, cho dù đối phương có là nữ tử cũng khiến ta cảm thấy ngột ngạt. Cảm giác không thoải mái này khiến ta theo bản năng cảm thấy nó hàm chứa sự nguy hiểm rất cao, trong lúc nhất thời không rõ đó là nguy hiểm gì, nhưng vẫn nên nhanh chóng dứt bỏ nó đi cho an toàn.
“Hảo, ta không nói, đi thôi!” Vì không muốn nàng cảm thấy sự xấu hổ của mình, ta đành vô cùng thoải mái đáp ứng, ta thật muốn nhìn xem liệu nàng có tâm địa gian giảo không?
Ở trong Lạc phủ nhất định phải giữ được bình tĩnh, ví dụ mượn hiện tại mà nói, Lạc Dương Trần đang ngồi trong phòng của ta, nói liên miên cằn nhằn mãi không dừng.
“Tẫn Hoan, ta đã nói với ngươi rồi đó, con chó trong nhà đầu bếp nữ Trầm di mới sinh một con chó con, con chó con thật đáng yêu a! Ta muốn ôm nó về nuôi, nhưng cha không cho phép, hắn nói nếu nó phá hư hoa cỏ trong vườn mẹ sẽ tức giận. Nhưng mà con chó con này thoạt nhìn rất ngoan, không nuôi nó không phải rất đáng tiếc sao? Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nó, nhưng mà cha không tin ta. Còn cả Dật Trần đang ở Đông Biệt phủ nữa, ta lần trước có đi thăm dò, nghe nói Dật Trần năm nay đã cưới thê, mà còn suốt ngày đi tìm Hoa cô nương, có một ngày hắn uống rượu say, A Hỏa tỷ khóa cửa lại nhốt hắn ở ngoài, khiến ba ngày hắn không về nhà được...”
Đây là ngày thứ hai mươi ta ở Lạc phủ, ngày nào ta thức dậy cũng thấy nàng đến báo danh trong phòng ta, từ khi ăn điểm tâm đến tận bữa cơm tối, nói hoa mỹ là tìm ta nói chuyện phiếm, kỳ thật chỉ có mình nàng nói, cứ như nói mãi cũng không hết chuyện, nội dung toàn kể những tật xấu trong nhà nàng ra, trình độ nhiều chuyện còn cao hơn những bà tám ngoài chợ, khiến ta nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười.
Vốn ta muốn ra ngoài là để con tim đang bối rối của ta bình tĩnh lại, không ngờ lại ở nhà nàng; Đã ở rồi thì ta cố sức tránh không gặp mặt, nhưng ông trời lại cố tình sắp xếp phòng của ta kế phòng nàng; Một khi đã như vậy thì nên hạn chế lui tới mới phải đạo, ai mà ngờ nàng cứ thích chạy tới chỗ này của ta; Bản thân ở Lạc phủ, muốn cự tuyệt nàng vào phòng xét cho cùng không hợp lý gì cả. Mỗi ngày đành phải nghe nàng dong dài nói chuyện trên trời dưới đất, cứ như một chú tiểu chim sẻ đang hạnh phúc cất tiếng hót vậy.
Sự huyên náo đó làm cho ta lỗ tai ta mệt mỏi, ngay cả những ám vệ đã trải qua những sự huấn luyện nghiêm ngặt, đã từng chịu đựng những nỗi khổ mà người thường không tưởng tượng được, vậy mà khi thấy nàng đến đây đều trốn mất tăm mất dạng, viện lý do là muốn ra ngoài làm việc riêng một chút, nếu không bọn hắn thà ở ngoài cửa chờ, chứ chết sống không chịu vào phòng, khiến ta âm thầm cảm thấy buồn cười.
Ta xưa nay thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, bây giờ gặp nàng nói nhiều đến mức nước miếng tung bay, hoa tay hoa chân, trông thật đáng yêu, tâm trạng buồn bực của ta mấy ngày trước gần như đã tan biến, tâm tình cũng hưng phấn lên theo ngữ điệu của nàng. Có khi nàng nói hăng quá, thiếu chút nữa đã để lỡ thời gian dùng bữa, Lạc lão gia liền phái người đến gọi chúng ta đến ăn, đến lúc đó ta mới giựt mình cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh.
Hôm nay rốt cục cũng thấy được nàng nói nhiều quá mà mệt mỏi, đói bụng, khát nước, ta vốn định bảo tỳ nữ Ngô Đồng và Đông Ca nhi dâng trà lên, sẵn đem một chút điểm tâm đến, nàng lại uống sạch ly trà cuối cùng trong phòng ta, vừa xua tay, ý bảo ta không cần câu nệ, vừa ngoắc ta lại để nàng nói nhỏ gì đó, và ta làm theo.
“Tẫn Hoan, ta đói bụng, khát nước quá, ta mang ngươi tới nơi này ăn uống một chút, nhưng ngươi phải đáp ứng ta không được nói cho cha mẹ ta nghe.” Ngay cả không có ai nghe lén, nàng cũng nói rất nhỏ, khí âm mang theo nhiệt khí phả vào vành tai ta, ta có thể cảm nhận môi nàng đóng mở, chứng tỏ chúng ta đang thân cận quá mức, môi nàng không cẩn thận chạm vào bên tai ta khiến nơi đó nóng lên, ta cuống quít xóa tan đi khoảng cách quá gần đó.
Trong suy nghĩ của nàng Duẫn Tẫn Hoan là một nam tử, nhưng nàng lại chưa bao giờ kiêng kị, nàng rốt cuộc đã quên mình là một nữ tử hay cho là mình thật là một nam tử? Hay vì nàng không kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân? Suốt ngày chạy vào phòng ta, còn dựa vào ta gần như vậy, rất đúng với câu Lạc lão gia nói: “Còn ra thể thống gì!”.
Nghĩ đến việc trước kia nàng cũng có thể từng thân cận với một nam tử nào đó giống như vậy mà ta không khỏi cảm thấy không thoải mái, cho dù đối phương có là nữ tử cũng khiến ta cảm thấy ngột ngạt. Cảm giác không thoải mái này khiến ta theo bản năng cảm thấy nó hàm chứa sự nguy hiểm rất cao, trong lúc nhất thời không rõ đó là nguy hiểm gì, nhưng vẫn nên nhanh chóng dứt bỏ nó đi cho an toàn.
“Hảo, ta không nói, đi thôi!” Vì không muốn nàng cảm thấy sự xấu hổ của mình, ta đành vô cùng thoải mái đáp ứng, ta thật muốn nhìn xem liệu nàng có tâm địa gian giảo không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở trong Lạc phủ nhất định phải giữ được bình tĩnh, ví dụ mượn hiện tại mà nói, Lạc Dương Trần đang ngồi trong phòng của ta, nói liên miên cằn nhằn mãi không dừng.
“Tẫn Hoan, ta đã nói với ngươi rồi đó, con chó trong nhà đầu bếp nữ Trầm di mới sinh một con chó con, con chó con thật đáng yêu a! Ta muốn ôm nó về nuôi, nhưng cha không cho phép, hắn nói nếu nó phá hư hoa cỏ trong vườn mẹ sẽ tức giận. Nhưng mà con chó con này thoạt nhìn rất ngoan, không nuôi nó không phải rất đáng tiếc sao? Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nó, nhưng mà cha không tin ta. Còn cả Dật Trần đang ở Đông Biệt phủ nữa, ta lần trước có đi thăm dò, nghe nói Dật Trần năm nay đã cưới thê, mà còn suốt ngày đi tìm Hoa cô nương, có một ngày hắn uống rượu say, A Hỏa tỷ khóa cửa lại nhốt hắn ở ngoài, khiến ba ngày hắn không về nhà được...”
Đây là ngày thứ hai mươi ta ở Lạc phủ, ngày nào ta thức dậy cũng thấy nàng đến báo danh trong phòng ta, từ khi ăn điểm tâm đến tận bữa cơm tối, nói hoa mỹ là tìm ta nói chuyện phiếm, kỳ thật chỉ có mình nàng nói, cứ như nói mãi cũng không hết chuyện, nội dung toàn kể những tật xấu trong nhà nàng ra, trình độ nhiều chuyện còn cao hơn những bà tám ngoài chợ, khiến ta nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười.
Vốn ta muốn ra ngoài là để con tim đang bối rối của ta bình tĩnh lại, không ngờ lại ở nhà nàng; Đã ở rồi thì ta cố sức tránh không gặp mặt, nhưng ông trời lại cố tình sắp xếp phòng của ta kế phòng nàng; Một khi đã như vậy thì nên hạn chế lui tới mới phải đạo, ai mà ngờ nàng cứ thích chạy tới chỗ này của ta; Bản thân ở Lạc phủ, muốn cự tuyệt nàng vào phòng xét cho cùng không hợp lý gì cả. Mỗi ngày đành phải nghe nàng dong dài nói chuyện trên trời dưới đất, cứ như một chú tiểu chim sẻ đang hạnh phúc cất tiếng hót vậy.
Sự huyên náo đó làm cho ta lỗ tai ta mệt mỏi, ngay cả những ám vệ đã trải qua những sự huấn luyện nghiêm ngặt, đã từng chịu đựng những nỗi khổ mà người thường không tưởng tượng được, vậy mà khi thấy nàng đến đây đều trốn mất tăm mất dạng, viện lý do là muốn ra ngoài làm việc riêng một chút, nếu không bọn hắn thà ở ngoài cửa chờ, chứ chết sống không chịu vào phòng, khiến ta âm thầm cảm thấy buồn cười.
Ta xưa nay thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, bây giờ gặp nàng nói nhiều đến mức nước miếng tung bay, hoa tay hoa chân, trông thật đáng yêu, tâm trạng buồn bực của ta mấy ngày trước gần như đã tan biến, tâm tình cũng hưng phấn lên theo ngữ điệu của nàng. Có khi nàng nói hăng quá, thiếu chút nữa đã để lỡ thời gian dùng bữa, Lạc lão gia liền phái người đến gọi chúng ta đến ăn, đến lúc đó ta mới giựt mình cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh.
Hôm nay rốt cục cũng thấy được nàng nói nhiều quá mà mệt mỏi, đói bụng, khát nước, ta vốn định bảo tỳ nữ Ngô Đồng và Đông Ca nhi dâng trà lên, sẵn đem một chút điểm tâm đến, nàng lại uống sạch ly trà cuối cùng trong phòng ta, vừa xua tay, ý bảo ta không cần câu nệ, vừa ngoắc ta lại để nàng nói nhỏ gì đó, và ta làm theo.
“Tẫn Hoan, ta đói bụng, khát nước quá, ta mang ngươi tới nơi này ăn uống một chút, nhưng ngươi phải đáp ứng ta không được nói cho cha mẹ ta nghe.” Ngay cả không có ai nghe lén, nàng cũng nói rất nhỏ, khí âm mang theo nhiệt khí phả vào vành tai ta, ta có thể cảm nhận môi nàng đóng mở, chứng tỏ chúng ta đang thân cận quá mức, môi nàng không cẩn thận chạm vào bên tai ta khiến nơi đó nóng lên, ta cuống quít xóa tan đi khoảng cách quá gần đó.
Trong suy nghĩ của nàng Duẫn Tẫn Hoan là một nam tử, nhưng nàng lại chưa bao giờ kiêng kị, nàng rốt cuộc đã quên mình là một nữ tử hay cho là mình thật là một nam tử? Hay vì nàng không kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân? Suốt ngày chạy vào phòng ta, còn dựa vào ta gần như vậy, rất đúng với câu Lạc lão gia nói: “Còn ra thể thống gì!”.
Nghĩ đến việc trước kia nàng cũng có thể từng thân cận với một nam tử nào đó giống như vậy mà ta không khỏi cảm thấy không thoải mái, cho dù đối phương có là nữ tử cũng khiến ta cảm thấy ngột ngạt. Cảm giác không thoải mái này khiến ta theo bản năng cảm thấy nó hàm chứa sự nguy hiểm rất cao, trong lúc nhất thời không rõ đó là nguy hiểm gì, nhưng vẫn nên nhanh chóng dứt bỏ nó đi cho an toàn.
“Hảo, ta không nói, đi thôi!” Vì không muốn nàng cảm thấy sự xấu hổ của mình, ta đành vô cùng thoải mái đáp ứng, ta thật muốn nhìn xem liệu nàng có tâm địa gian giảo không?