“Vị công tử ngốc kia không kể, nhưng vị công tử tuấn mỹ nọ đúng là khiến khuê nữ người ta biết sống thế nào đây? Khó trách họ lại không gả được cho người khác, ô ô ô ô ô...”
“Tuấn tú công tử, nếu ngươi quay đầu lại, ta nguyện ý chờ ngươi mười năm nha!”
“Người quay đầu lại lại là công tử ngốc, hơn nữa hắn còn quẳng mị nhãn với ta, mệnh thực đắng a! Mệnh hồng nhan như ta quả là nhiều đắng cay! Ô ô ô ô ô...”
“A a! Tuyệt mỹ công tử bỏ tay công tử ngốc ra rồi, muội muội, chúng ta vẫn có hi vọng.”
Ta nghe hai nữ tử bên kia đường mặc y phục màu xanh nhạt và màu hồng phấn nói chuyện với nhau, không khỏi chột dạ, vừa thẹn vừa giận, vội bỏ tay nàng ra rảo bước về phía trước. Lạc công tử quả thật là vua tự kỷ, còn quay đầu nhìn hai nữ tử nọ. Nàng chạy đuổi theo ta, kéo tay áo ta lại.
“Tẫn Hoan, ngươi bị sao thể? Có phải không thoải mái ở đâu không?” Nàng lo lắng.
“Không có.” Ta cố hết sức duy trì vẻ mặt lãnh đạm của mình.
“Vậy tại sao ngươi lại không vui? Có phải ta làm sai cái gì không?”
“Không có, ngươi rất tốt.” Ta không muốn nói chuyện với nàng.
“Nếu như là ta không tốt, ngươi ngàn vạn lần nhớ nói cho ta biết nha! Đừng nóng giận! Sẽ có hại cho thân thể của mình đó!” Nàng túm tay áo của ta, ta muốn giật tay lại, nhưng lại nghe “Xoẹt” một tiếng, tay áo đã bị rách.
“Muội muội, chúng ta thật không có cơ hội, người ta vợ chồng son giận dỗi nhau thôi, bên đường diễn tuồng” đoạn tụ “a!”
“Một khi đã như vậy thì chúng ta cứ thật tâm chúc phúc bọn họ đi, ủng hộ cả hai! Hai vị công tử cố lên, được không?”
Cô gái mặc áo màu hồng kia lớn tiếng ồn ào, khiến tất cả mọi người trên đường cái đều ngừng lại, nhìn chằm chằm chúng ta. Ta liều lĩnh kéo nàng chạy đi.
“Hai vị công tử, nhớ trân trọng tình cảm a!” Xa xa còn phảng phất truyền đến âm thanh đó.
Ta kéo nàng quẹo vào một cái miểu không có người trong một ngõ nhỏ, ta biết khinh công nhưng nàng thì không, nên nàng phải thở phì phò mới đuổi kịp ta, đến nơi nàng liền tựa vào trên tường.
“Tẫn... Tẫn... Tẫn... Tẫn Hoan, ngươi... Ngươi chạy... Chạy như vậy... Mau, quá.. Quá.. Chẳng lẽ gặp... Gặp... Kẻ thù... Sao?”
Ta chưa từng tức giận như thế, chẳng lẽ những lời những người vừa rồi nói nàng không có cảm giác gì sao? Hay là ta tự mình đa tình? Chẳng biết tại sao! Không thể nói lý! Kẻ thù? Ngươi hiện tại chính là kẻ thù của ta! Ngươi chính là một tên hỗn đản!
“Mặc kệ ngươi muốn đi đâu, ta về trước!” Ta lạnh lùng nói, không đoái hoài đến nàng, xoay người bước đi.
Nàng thấy ta thật sự tức giận, chỉ dám đi theo sau, không dám tới gần ta nửa bước. Ta đi một đường, nàng theo phía sau, đột nhiên ta dừng bước quay người lại, nàng không kịp thu chân nên đụng phải ta.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta... Ta sợ ngươi không quen đường, bị lạc thì nguy to.” Nàng sợ hãi rụt rè đáp, nhưng mà ta nghe thấy hảo ý trong đó, cũng hết giận hơn phân nửa.
“Ngươi lúc đầu muốn mang ta đi đâu?” Ta tận lực khiến mình hòa hoãn lại một ít.
Nàng nở nụ cười, khoát lấy cánh tay áo đã bị rách, chạm vào da thịt ta.
“Tẫn Hoan, ngươi không giận nữa là tốt rồi, y phục này ngươi mặc thật là đẹp. Chúng ta đi chơi đi!”
Ta sớm tức giận đến quên cả việc tay áo bị rách, hèn chi nàng lại sợ không dám nói chuyện với ta.
Nàng kéo ta đi vòng vèo mấy vòng, cuối cùng đi đến một nơi rất huyên náo, trên biển hiệu ghi rõ ba chữ “Ỷ Hương lâu”.
(13): Gay nói chung.