Một người con của lão phu tử chết trận, chỉ còn lại có hai đứa con trai và một đứa con gái, hai đứa con trai một người bị thương nặng dẫn đến tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường đến hết quãng đời còn lại, vì thế chỉ còn mỗi tiểu Hoàng Thượng tinh thần và thể xác được nguyên vẹn nhảy lên ngôi vị Thái Tử, dì của ta, cũng là tiểu Hoàng Hậu trở thành Thái Tử phi.
Tuy rằng mẹ ta vẫn cung kính Thái Tử như ca ca của bà, nhưng Thái Tử trước kia vốn thích mẹ ta, nhưng vì thời cuộc thay đổi khiến hắn thích dì ta, nên hắn sinh ra áy náy và hối hận với mẹ ta, hơn nữa mẹ cũng là thân sinh duy nhất còn lại của dì, mà dì ta cũng là vợ hắn, nên Thái Tử và Thái Tử phi đương nhiên rất muốn cất nhắc nhà ta lên. Thái Tử vốn muốn cho cha ta lên làm quan trong triều đình, nhưng cha vốn là một thương nhân, không có hứng làm quan, nên cuối cùng cự tuyệt thành ý của Thái Tử, đi mở riêng cho mình một trang doanh (4).
Nghe theo lời của lão phu tử, Thái Tử và Thái Tử phi “vô ý”, “ngầm” giúp gia đình ta, dần dà cả nước ai nấy cũng biết sau lưng Lạc thị trang doanh có Hoàng gia hỗ trợ, vì thế việc kinh doanh dần dần phồn thịnh, Lạc thị trang doanh trở thành trang doanh lớn nhất vùng đó. Cha ta vì muốn cảm tạ Hoàng gia đã giúp đỡ nên tiền lời tám chín phần đều cống hiến cho triều đình, còn lại một phần mười cha dùng để mở ra Lạc thị tửu lâu, Lạc thị tiệm vải... Rồi dần dần xí nghiệp của gia tộc nhiều không kể xiết a! Có lẽ vì trang doanh kinh doanh quá mức béo bở sung túc, vì thế mới dưỡng ra một người tiêu sái mỹ thiếu niên như bản công tử đây.
Thế nhưng không hiểu tại sao một mỹ thiếu niên như ta đây lại phải thành thân, không biết quy tắc quỷ quái ai đặt ra, nếu để bản công tử biết là ai, ta nhất định đánh hắn sống không bằng chết!
Việc này chắc phải kể từ khi nhà ta dọn lên vùng ngoại thành gần kinh đô, lúc đấy cha ta thu xếp nhà cửa êm xuôi rồi, Thái Tử và Thái Tử phi rất nhanh đã nghe được tin, mang theo hai con đến thăm cha mẹ ta. Thái Tử vừa thấy lập tức ôm lấy ta trêu ghẹo: “Thật rất giống mẹ ngươi, ngươi nếu là nữ nhân thì lớn lên nhất định sẽ dâng ngươi làm thiếp của ta!”
Thái Tử nói những lời này khi đó ta mới ba tuổi. Mặc dù chỉ là câu nói đùa, nhưng phải biết rằng, Thái Tử hôm nay chính là Hoàng Thượng ngày mai, tuy rằng bây giờ có thể chỉ là câu trêu chọc đứa nhỏ, nhưng cha và mẹ ta lại cho rằng chuyện này không được nói qua loa, lập tức cẩn thận ôm ta lại, nói ta là con trai, từ đó về sau ta biến thành con trai!
Mỗi khi nghe mẹ ta nhắc tới chuyện này đều khiến bản công tử sợ hãi, nếu bị gả cho Thái Tử, ta thà cứ đem thân phận nữ nhân quẳng đi như mây bay cho xong.
Sau này lão phu tử một đi không trở lại, Thái Tử trở thành Hoàng Thượng, Thái Tử phi cũng lên ngôi. Khi ta mới mười hai tuổi, Hoàng Thượng đã ra sức ban chỉ hôn, nào là tiểu nữ nhân của Tào thừa tướng, rồi thì con gái của Tô thị lang, rồi đến cháu gái của Ngô tướng quân... Gần như tất cả nữ hài tử còn độc thân thuộc dòng dõi quan viên đều bị đưa đến nhà ta.
Khi đó ta đang tuổi thích nghịch nước, trộm trứng chim, hái trộm trái cây, ngày qua ngày rất khoái hoạt, sao có thể nghĩ đến chuyện thành thân được chứ? Huống chi bản công tử mặc dù là công tử, nhưng cũng vẫn là nữ tử, đem những người kia gả lại đây không phải là triệt đường sống của con gái nhà người ta sao?
Cuối cùng thì thịnh tình của Hoàng Thượng không thể bị chối từ mãi, nên Nhị đệ Lạc Dật Trần, Tam đệ Lạc Phi Trần tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bị hứa hôn.
Trải qua bao lần khuyên giải của cha, mẹ và dì ta, cuối cùng Hoàng Thượng cũng miễn cưỡng đồng ý chờ đến khi ta hai mươi tuổi sẽ để ta tự quyết định chuyện hôn sự. Vì thế khi ta mười chín tuổi vẫn còn sung sướng đi chơi thanh lâu, thì Dật Trần mười sáu tuổi và Phi Trần mười lăm tuổi đã lục đục kết hôn. Mỗi ngày khi từ tửu quán về nhà, nhìn hai người bọn hắn bị hai cô vợ trông nom nghiêm như trông gấu, trong lòng lại nhạc khai liễu hoa! Ây da, ở ngoài nghe tiểu khúc, về nhà có người hầu hạ, cuộc sống như thế tốt đến mức nào a!
(4) Ngân hàng tư nhân
Một người con của lão phu tử chết trận, chỉ còn lại có hai đứa con trai và một đứa con gái, hai đứa con trai một người bị thương nặng dẫn đến tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường đến hết quãng đời còn lại, vì thế chỉ còn mỗi tiểu Hoàng Thượng tinh thần và thể xác được nguyên vẹn nhảy lên ngôi vị Thái Tử, dì của ta, cũng là tiểu Hoàng Hậu trở thành Thái Tử phi.
Tuy rằng mẹ ta vẫn cung kính Thái Tử như ca ca của bà, nhưng Thái Tử trước kia vốn thích mẹ ta, nhưng vì thời cuộc thay đổi khiến hắn thích dì ta, nên hắn sinh ra áy náy và hối hận với mẹ ta, hơn nữa mẹ cũng là thân sinh duy nhất còn lại của dì, mà dì ta cũng là vợ hắn, nên Thái Tử và Thái Tử phi đương nhiên rất muốn cất nhắc nhà ta lên. Thái Tử vốn muốn cho cha ta lên làm quan trong triều đình, nhưng cha vốn là một thương nhân, không có hứng làm quan, nên cuối cùng cự tuyệt thành ý của Thái Tử, đi mở riêng cho mình một trang doanh ().
Nghe theo lời của lão phu tử, Thái Tử và Thái Tử phi “vô ý”, “ngầm” giúp gia đình ta, dần dà cả nước ai nấy cũng biết sau lưng Lạc thị trang doanh có Hoàng gia hỗ trợ, vì thế việc kinh doanh dần dần phồn thịnh, Lạc thị trang doanh trở thành trang doanh lớn nhất vùng đó. Cha ta vì muốn cảm tạ Hoàng gia đã giúp đỡ nên tiền lời tám chín phần đều cống hiến cho triều đình, còn lại một phần mười cha dùng để mở ra Lạc thị tửu lâu, Lạc thị tiệm vải... Rồi dần dần xí nghiệp của gia tộc nhiều không kể xiết a! Có lẽ vì trang doanh kinh doanh quá mức béo bở sung túc, vì thế mới dưỡng ra một người tiêu sái mỹ thiếu niên như bản công tử đây.
Thế nhưng không hiểu tại sao một mỹ thiếu niên như ta đây lại phải thành thân, không biết quy tắc quỷ quái ai đặt ra, nếu để bản công tử biết là ai, ta nhất định đánh hắn sống không bằng chết!
Việc này chắc phải kể từ khi nhà ta dọn lên vùng ngoại thành gần kinh đô, lúc đấy cha ta thu xếp nhà cửa êm xuôi rồi, Thái Tử và Thái Tử phi rất nhanh đã nghe được tin, mang theo hai con đến thăm cha mẹ ta. Thái Tử vừa thấy lập tức ôm lấy ta trêu ghẹo: “Thật rất giống mẹ ngươi, ngươi nếu là nữ nhân thì lớn lên nhất định sẽ dâng ngươi làm thiếp của ta!”
Thái Tử nói những lời này khi đó ta mới ba tuổi. Mặc dù chỉ là câu nói đùa, nhưng phải biết rằng, Thái Tử hôm nay chính là Hoàng Thượng ngày mai, tuy rằng bây giờ có thể chỉ là câu trêu chọc đứa nhỏ, nhưng cha và mẹ ta lại cho rằng chuyện này không được nói qua loa, lập tức cẩn thận ôm ta lại, nói ta là con trai, từ đó về sau ta biến thành con trai!
Mỗi khi nghe mẹ ta nhắc tới chuyện này đều khiến bản công tử sợ hãi, nếu bị gả cho Thái Tử, ta thà cứ đem thân phận nữ nhân quẳng đi như mây bay cho xong.
Sau này lão phu tử một đi không trở lại, Thái Tử trở thành Hoàng Thượng, Thái Tử phi cũng lên ngôi. Khi ta mới mười hai tuổi, Hoàng Thượng đã ra sức ban chỉ hôn, nào là tiểu nữ nhân của Tào thừa tướng, rồi thì con gái của Tô thị lang, rồi đến cháu gái của Ngô tướng quân... Gần như tất cả nữ hài tử còn độc thân thuộc dòng dõi quan viên đều bị đưa đến nhà ta.
Khi đó ta đang tuổi thích nghịch nước, trộm trứng chim, hái trộm trái cây, ngày qua ngày rất khoái hoạt, sao có thể nghĩ đến chuyện thành thân được chứ? Huống chi bản công tử mặc dù là công tử, nhưng cũng vẫn là nữ tử, đem những người kia gả lại đây không phải là triệt đường sống của con gái nhà người ta sao?
Cuối cùng thì thịnh tình của Hoàng Thượng không thể bị chối từ mãi, nên Nhị đệ Lạc Dật Trần, Tam đệ Lạc Phi Trần tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bị hứa hôn.
Trải qua bao lần khuyên giải của cha, mẹ và dì ta, cuối cùng Hoàng Thượng cũng miễn cưỡng đồng ý chờ đến khi ta hai mươi tuổi sẽ để ta tự quyết định chuyện hôn sự. Vì thế khi ta mười chín tuổi vẫn còn sung sướng đi chơi thanh lâu, thì Dật Trần mười sáu tuổi và Phi Trần mười lăm tuổi đã lục đục kết hôn. Mỗi ngày khi từ tửu quán về nhà, nhìn hai người bọn hắn bị hai cô vợ trông nom nghiêm như trông gấu, trong lòng lại nhạc khai liễu hoa! Ây da, ở ngoài nghe tiểu khúc, về nhà có người hầu hạ, cuộc sống như thế tốt đến mức nào a!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một người con của lão phu tử chết trận, chỉ còn lại có hai đứa con trai và một đứa con gái, hai đứa con trai một người bị thương nặng dẫn đến tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường đến hết quãng đời còn lại, vì thế chỉ còn mỗi tiểu Hoàng Thượng tinh thần và thể xác được nguyên vẹn nhảy lên ngôi vị Thái Tử, dì của ta, cũng là tiểu Hoàng Hậu trở thành Thái Tử phi.
Tuy rằng mẹ ta vẫn cung kính Thái Tử như ca ca của bà, nhưng Thái Tử trước kia vốn thích mẹ ta, nhưng vì thời cuộc thay đổi khiến hắn thích dì ta, nên hắn sinh ra áy náy và hối hận với mẹ ta, hơn nữa mẹ cũng là thân sinh duy nhất còn lại của dì, mà dì ta cũng là vợ hắn, nên Thái Tử và Thái Tử phi đương nhiên rất muốn cất nhắc nhà ta lên. Thái Tử vốn muốn cho cha ta lên làm quan trong triều đình, nhưng cha vốn là một thương nhân, không có hứng làm quan, nên cuối cùng cự tuyệt thành ý của Thái Tử, đi mở riêng cho mình một trang doanh (4).
Nghe theo lời của lão phu tử, Thái Tử và Thái Tử phi “vô ý”, “ngầm” giúp gia đình ta, dần dà cả nước ai nấy cũng biết sau lưng Lạc thị trang doanh có Hoàng gia hỗ trợ, vì thế việc kinh doanh dần dần phồn thịnh, Lạc thị trang doanh trở thành trang doanh lớn nhất vùng đó. Cha ta vì muốn cảm tạ Hoàng gia đã giúp đỡ nên tiền lời tám chín phần đều cống hiến cho triều đình, còn lại một phần mười cha dùng để mở ra Lạc thị tửu lâu, Lạc thị tiệm vải... Rồi dần dần xí nghiệp của gia tộc nhiều không kể xiết a! Có lẽ vì trang doanh kinh doanh quá mức béo bở sung túc, vì thế mới dưỡng ra một người tiêu sái mỹ thiếu niên như bản công tử đây.
Thế nhưng không hiểu tại sao một mỹ thiếu niên như ta đây lại phải thành thân, không biết quy tắc quỷ quái ai đặt ra, nếu để bản công tử biết là ai, ta nhất định đánh hắn sống không bằng chết!
Việc này chắc phải kể từ khi nhà ta dọn lên vùng ngoại thành gần kinh đô, lúc đấy cha ta thu xếp nhà cửa êm xuôi rồi, Thái Tử và Thái Tử phi rất nhanh đã nghe được tin, mang theo hai con đến thăm cha mẹ ta. Thái Tử vừa thấy lập tức ôm lấy ta trêu ghẹo: “Thật rất giống mẹ ngươi, ngươi nếu là nữ nhân thì lớn lên nhất định sẽ dâng ngươi làm thiếp của ta!”
Thái Tử nói những lời này khi đó ta mới ba tuổi. Mặc dù chỉ là câu nói đùa, nhưng phải biết rằng, Thái Tử hôm nay chính là Hoàng Thượng ngày mai, tuy rằng bây giờ có thể chỉ là câu trêu chọc đứa nhỏ, nhưng cha và mẹ ta lại cho rằng chuyện này không được nói qua loa, lập tức cẩn thận ôm ta lại, nói ta là con trai, từ đó về sau ta biến thành con trai!
Mỗi khi nghe mẹ ta nhắc tới chuyện này đều khiến bản công tử sợ hãi, nếu bị gả cho Thái Tử, ta thà cứ đem thân phận nữ nhân quẳng đi như mây bay cho xong.
Sau này lão phu tử một đi không trở lại, Thái Tử trở thành Hoàng Thượng, Thái Tử phi cũng lên ngôi. Khi ta mới mười hai tuổi, Hoàng Thượng đã ra sức ban chỉ hôn, nào là tiểu nữ nhân của Tào thừa tướng, rồi thì con gái của Tô thị lang, rồi đến cháu gái của Ngô tướng quân... Gần như tất cả nữ hài tử còn độc thân thuộc dòng dõi quan viên đều bị đưa đến nhà ta.
Khi đó ta đang tuổi thích nghịch nước, trộm trứng chim, hái trộm trái cây, ngày qua ngày rất khoái hoạt, sao có thể nghĩ đến chuyện thành thân được chứ? Huống chi bản công tử mặc dù là công tử, nhưng cũng vẫn là nữ tử, đem những người kia gả lại đây không phải là triệt đường sống của con gái nhà người ta sao?
Cuối cùng thì thịnh tình của Hoàng Thượng không thể bị chối từ mãi, nên Nhị đệ Lạc Dật Trần, Tam đệ Lạc Phi Trần tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bị hứa hôn.
Trải qua bao lần khuyên giải của cha, mẹ và dì ta, cuối cùng Hoàng Thượng cũng miễn cưỡng đồng ý chờ đến khi ta hai mươi tuổi sẽ để ta tự quyết định chuyện hôn sự. Vì thế khi ta mười chín tuổi vẫn còn sung sướng đi chơi thanh lâu, thì Dật Trần mười sáu tuổi và Phi Trần mười lăm tuổi đã lục đục kết hôn. Mỗi ngày khi từ tửu quán về nhà, nhìn hai người bọn hắn bị hai cô vợ trông nom nghiêm như trông gấu, trong lòng lại nhạc khai liễu hoa! Ây da, ở ngoài nghe tiểu khúc, về nhà có người hầu hạ, cuộc sống như thế tốt đến mức nào a!