Lắc đầu, hít vài hơi không khí ngoài cửa sổ xong, ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ta không dám tin vừa rồi mình không thể khống chế bản thân được như vậy, nếu các nàng chỉ cần nói thêm hai câu nữa, liệu ta còn có thể chịu đựng được nữa như bây giờ không?
Nàng vỗ vai ta từ sau lưng, ta quay đầu nhìn lại liền trông thấy ánh mắt lo lắng của nàng.
“Tẫn Hoan, ngươi có khỏe không? Ngươi không nói gì cả, còn chạy ra cửa sổ lắc đầu, có phải cửa sổ xấu lắm nên ngươi không thích không?” Nàng ngốc nghếch hỏi.
Nàng thật sự nghĩ ta buồn vì chú ý đến cửa sổ sao? Còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Vân Yên cô nương đã quay lại, trên tay còn bưng một khay điểm tâm.
“Lạc ngốc tử, ăn điểm tâm trước đi! Đồ ăn chút nữa đầu bếp sẽ mang lên.” Vân Yên cô nương cười, gắp lấy một ít thức ăn đút cho nàng.
Nàng không hé miệng ra, mà lại cản Vân Yên cô nương lại.
“Vân Yên, Tẫn Hoan không thích cách trang trí của cửa sổ, ngày mai ta gọi người đến sửa nó lại.” Nàng thực sự nghiêm túc nói.
Mặt Vân Yên cô nương nhất thời trở nên cứng nhắc, mặc dù đôi tay của Lạc Dương Trần ít giây trước đây chặn tay Vân Yên cô nương lại đã buông xuống, nhưng tay Vân Yên cô nương vẫn chơ vơ giữa không trung. Nàng xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt ta, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, khiếp sợ, còn có cả địch ý.
Xem thái độ giữa hai người họ với nhau cũng có thể đoán được các nàng không chỉ đơn giản quen biết mới mấy ngày như vậy, giao tình giữa họ đã tốt đến mức khiến Lạc Dương Trần yên tâm tiết lộ thân phận nữ tử cho người lạ biết, mối quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc đã thân thiết đến mức độ nào đây?
Nguyên nhân làm cho ta không vui không phải cửa sổ, nhưng điều nàng lo lắng lại không sai, chỉ khác là ta chỉ cảm thấy lo lắng về mối quan hệ giữa nàng và Vân Yên cô nương thôi. Ta thật sự muốn biết nàng nghĩ gì về ta? Và nghĩ gì về Vân Yên cô nương?
Ý niệm đó cứ lởn vởn mãi trong lòng, lý trí theo không kịp nỗi lòng của ta, tất cả trở nên rối loạn trong đó. Ta cố gượng cười với Vân Yên cô nương, ánh mắt của Vân Yên cô nương dường như có sự u oán, cáu giận. Cô nương ấy nhìn chằm chằm ta, thuận tay gắp một đũa thức ăn, ánh mắt không thèm nhìn người bên cạnh, mà bỏ thẳng vào miệng mình.
Động tác này tràn ngập thị uy. Ta nhìn tên đầu sỏ gây nên mọi việc, nhưng nàng đã sớm ngốn đầy miệng thức ăn, nhìn thấy Vân Yên gắp thức ăn, nàng lại ngăn tay Vân Yên cô nương lại.
“Ngươi cũng ăn một ít đi! Ta không phải tiểu hài tử, không cần người khác đút.” Trên mặt của nàng viết rất rõ bốn chữ “Ta là đại nhân”, nhưng đại nhân này miệng lại đang ngốn rất nhiều thức ăn, có cả bánh hoa quế, bên miệng còn dính cả mảnh vụn của bánh. Ta lấy khăn ra lau mặt cho nàng.
“Tẫn Hoan, ngươi hình như chưa ăn gì hết, ăn một chút đi.” Nàng nhét đồ ăn vào miệng ta. Ta tuy không đói bụng, nhưng được nàng đút, khóe miệng ta không kìm được mỉm cười.
Vân Yên cô nương nhìn tay của mình, lại nhìn chiếc khăn ta lau mặt cho nàng, lại nhìn bàn tay nàng đút thức ăn cho ta, bất giác cô nương ấy lại mỉm cười đầy chua xót.
Gã sai vặt của Ỷ Hương lâu lần lượt đem đồ ăn đến, phần điểm tâm cũng được dọn xuống.
Bây giờ trên bàn ăn có ba người, Lạc Dương Trần tự gắp thức ăn vào chén của mình. Chỉ còn có ta và Vân Yên cô nương là không thể nhấc đũa nổi trong bầu không khí giằng co như thế, việc này cứ kéo dài mãi cho đến khi Lạc Dương Trần ăn no rồi để đũa xuống.
“Lạc đại công tử, cửa sổ phòng Vân Yên xấu hay đẹp gì cũng không cần công tử quản, nếu công tử nhìn không quen thì cũng không hà tất phải lại đây.” Vân Yên cô nương lạnh nhạt nói.
“Ngươi là bằng hữu của ta, ta sao có thể không đến chứ? Nhưng mà Tẫn Hoan không thích, ta vẫn muốn sửa nó lại.” Nàng gằn từng tiếng, tuy giọng nói khá thành khẩn, nhưng ngược lại lại làm cho đối phương tức giận hơn nữa.
“Duẫn công tử thích hay không quan trọng với ngươi như vậy sao?” Vân Yên cô nương cười lạnh.
“Đúng vậy. Các ngươi đều là bằng hữu của ta, với ta mà nói thì cả hai đều quan trọng ngang nhau cả.” Tên ngốc tử nào đó đáp không chút do dự.
“Được, tốt lắm, xem ra Lạc đại công tử ăn no rồi, Vân Yên còn có chuyện quan trọng cần làm, không tiện tiếp tục chiêu đãi hai vị, mời hai vị về đi!” Lạc Dương Trần mặt không chút thay đổi, đứng dậy mở cửa ra ngoài.
“Ngươi chỉ vì một cánh cửa sổ mà giận ta? Thật chẳng hiểu nổi! Tẫn Hoan, chúng ta đi!” Nàng kéo ta dậy, không thèm quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng, rời khỏi Ỷ Hương lâu, nơi ầm ỹ xô bồ đó cách chúng ta càng ngày càng xa...
Lắc đầu, hít vài hơi không khí ngoài cửa sổ xong, ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ta không dám tin vừa rồi mình không thể khống chế bản thân được như vậy, nếu các nàng chỉ cần nói thêm hai câu nữa, liệu ta còn có thể chịu đựng được nữa như bây giờ không?
Nàng vỗ vai ta từ sau lưng, ta quay đầu nhìn lại liền trông thấy ánh mắt lo lắng của nàng.
“Tẫn Hoan, ngươi có khỏe không? Ngươi không nói gì cả, còn chạy ra cửa sổ lắc đầu, có phải cửa sổ xấu lắm nên ngươi không thích không?” Nàng ngốc nghếch hỏi.
Nàng thật sự nghĩ ta buồn vì chú ý đến cửa sổ sao? Còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Vân Yên cô nương đã quay lại, trên tay còn bưng một khay điểm tâm.
“Lạc ngốc tử, ăn điểm tâm trước đi! Đồ ăn chút nữa đầu bếp sẽ mang lên.” Vân Yên cô nương cười, gắp lấy một ít thức ăn đút cho nàng.
Nàng không hé miệng ra, mà lại cản Vân Yên cô nương lại.
“Vân Yên, Tẫn Hoan không thích cách trang trí của cửa sổ, ngày mai ta gọi người đến sửa nó lại.” Nàng thực sự nghiêm túc nói.
Mặt Vân Yên cô nương nhất thời trở nên cứng nhắc, mặc dù đôi tay của Lạc Dương Trần ít giây trước đây chặn tay Vân Yên cô nương lại đã buông xuống, nhưng tay Vân Yên cô nương vẫn chơ vơ giữa không trung. Nàng xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt ta, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, khiếp sợ, còn có cả địch ý.
Xem thái độ giữa hai người họ với nhau cũng có thể đoán được các nàng không chỉ đơn giản quen biết mới mấy ngày như vậy, giao tình giữa họ đã tốt đến mức khiến Lạc Dương Trần yên tâm tiết lộ thân phận nữ tử cho người lạ biết, mối quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc đã thân thiết đến mức độ nào đây?
Nguyên nhân làm cho ta không vui không phải cửa sổ, nhưng điều nàng lo lắng lại không sai, chỉ khác là ta chỉ cảm thấy lo lắng về mối quan hệ giữa nàng và Vân Yên cô nương thôi. Ta thật sự muốn biết nàng nghĩ gì về ta? Và nghĩ gì về Vân Yên cô nương?
Ý niệm đó cứ lởn vởn mãi trong lòng, lý trí theo không kịp nỗi lòng của ta, tất cả trở nên rối loạn trong đó. Ta cố gượng cười với Vân Yên cô nương, ánh mắt của Vân Yên cô nương dường như có sự u oán, cáu giận. Cô nương ấy nhìn chằm chằm ta, thuận tay gắp một đũa thức ăn, ánh mắt không thèm nhìn người bên cạnh, mà bỏ thẳng vào miệng mình.
Động tác này tràn ngập thị uy. Ta nhìn tên đầu sỏ gây nên mọi việc, nhưng nàng đã sớm ngốn đầy miệng thức ăn, nhìn thấy Vân Yên gắp thức ăn, nàng lại ngăn tay Vân Yên cô nương lại.
“Ngươi cũng ăn một ít đi! Ta không phải tiểu hài tử, không cần người khác đút.” Trên mặt của nàng viết rất rõ bốn chữ “Ta là đại nhân”, nhưng đại nhân này miệng lại đang ngốn rất nhiều thức ăn, có cả bánh hoa quế, bên miệng còn dính cả mảnh vụn của bánh. Ta lấy khăn ra lau mặt cho nàng.
“Tẫn Hoan, ngươi hình như chưa ăn gì hết, ăn một chút đi.” Nàng nhét đồ ăn vào miệng ta. Ta tuy không đói bụng, nhưng được nàng đút, khóe miệng ta không kìm được mỉm cười.
Vân Yên cô nương nhìn tay của mình, lại nhìn chiếc khăn ta lau mặt cho nàng, lại nhìn bàn tay nàng đút thức ăn cho ta, bất giác cô nương ấy lại mỉm cười đầy chua xót.
Gã sai vặt của Ỷ Hương lâu lần lượt đem đồ ăn đến, phần điểm tâm cũng được dọn xuống.
Bây giờ trên bàn ăn có ba người, Lạc Dương Trần tự gắp thức ăn vào chén của mình. Chỉ còn có ta và Vân Yên cô nương là không thể nhấc đũa nổi trong bầu không khí giằng co như thế, việc này cứ kéo dài mãi cho đến khi Lạc Dương Trần ăn no rồi để đũa xuống.
“Lạc đại công tử, cửa sổ phòng Vân Yên xấu hay đẹp gì cũng không cần công tử quản, nếu công tử nhìn không quen thì cũng không hà tất phải lại đây.” Vân Yên cô nương lạnh nhạt nói.
“Ngươi là bằng hữu của ta, ta sao có thể không đến chứ? Nhưng mà Tẫn Hoan không thích, ta vẫn muốn sửa nó lại.” Nàng gằn từng tiếng, tuy giọng nói khá thành khẩn, nhưng ngược lại lại làm cho đối phương tức giận hơn nữa.
“Duẫn công tử thích hay không quan trọng với ngươi như vậy sao?” Vân Yên cô nương cười lạnh.
“Đúng vậy. Các ngươi đều là bằng hữu của ta, với ta mà nói thì cả hai đều quan trọng ngang nhau cả.” Tên ngốc tử nào đó đáp không chút do dự.
“Được, tốt lắm, xem ra Lạc đại công tử ăn no rồi, Vân Yên còn có chuyện quan trọng cần làm, không tiện tiếp tục chiêu đãi hai vị, mời hai vị về đi!” Lạc Dương Trần mặt không chút thay đổi, đứng dậy mở cửa ra ngoài.
“Ngươi chỉ vì một cánh cửa sổ mà giận ta? Thật chẳng hiểu nổi! Tẫn Hoan, chúng ta đi!” Nàng kéo ta dậy, không thèm quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng, rời khỏi Ỷ Hương lâu, nơi ầm ỹ xô bồ đó cách chúng ta càng ngày càng xa...