Lạc lão gia cũng sớm chịu không được, sai Điệp Thúy và Mặc Yên dìu nàng đang ngủ quỳ trên đất vào trong phòng. Ta trở về phòng ngủ thẳng đến tận khi gần bữa ăn tối mới dậy dùng cơm, khi đi tới cửa phòng thăm nàng, Điệp Thúy và Mặc Yên nói nàng đang bị nhốt ở trong phòng không thể ra được, ta mới bảo không quấy rầy nữa, liền rời khỏi đó.
Mang theo hai ám vệ vào Ỷ Hương Lâu, dặn bọn họ chờ ta ngoài cửa phòng của Vân Yên cô nương. Vân Yên cô nương thấy ta hơi kinh ngạc một chút, sau đó chống cằm ngồi cạnh bàn, ta châm trà cho nàng.
“Duẫn công tử hôm nay tới để nghe khúc hay là đến ngâm thơ đối đáp vậy?” Nụ cười của nàng không hề có độ ấm, vừa khách khí mà vừa xa cách.
“Tại hạ hôm nay tới vì Lạc công tử, nàng đang bị Lạc lão gia cấm túc ở nhà.”
“Một khi đã như vậy thì không tiễn.” Nàng đứng lên mở cửa, ta ra tay điểm huyệt đạo, đẩy nàng ngồi lại xuống ghế.
“Ngươi làm gì thế? Buông ta ra!” Nàng thấp giọng la lên.
“Cô nương yên tâm, tại hạ không có ác ý, cũng không muốn làm cô nương bị thương, hôm nay chỉ đến đây để nói với cô nương mấy câu thôi, xong sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy thời gian quý báu của cô nương nữa.”
“Xem ra ngươi không nói cho hết lời sẽ không chịu đi đúng không? Vậy nói đi!” Nàng khẽ thở dài.
“Vân Yên cô nương, tại hạ sẽ nói thẳng. Hôm qua cô nương giận Lạc công tử tại hạ nhìn ra được, cho dù cô nương biết Lạc công tử là nữ, nhưng lại không xem Lạc công tử là tỷ muội, ngược lại lại dành tình cảm đặc biệt cho Lạc công tử. Nhưng tiếc Lạc công tử lại là tên đầu gỗ, dù có đợi bao lâu đi nữa thì nàng cũng chỉ nghĩ là cô nương tức nàng vì cái cửa sổ thôi.”
“Ngươi... Ngươi biết sao? Ngay cả ngươi cũng nhìn ra được, tại sao nàng lại... Các ngươi mới quen biết có mấy ngày, chẳng lẽ nàng lại nói cho ngươi biết chuyện quan trọng như thế, vậy có thể thấy vị trí của ngươi trong lòng nàng không phải là nhỏ...” Nụ cười của nàng tràn đầy chua xót.
Ta lắc đầu. “Nàng không nói cho ta biết, tự ta đoán thôi.” Ta thành thật nói.
“Ngày hôm qua thấy nàng quan tâm ngươi như thế thì ta đã đoán ra nàng quan tâm ngươi hơn ta.” Ánh mắt Vân Yên đỏ ửng lên, thấp thoáng trong đó có cả một lớp nước mỏng.
“Ta thì không nghĩ như vậy, nàng là người rất ngốc, thế nên nàng quan tâm đến bằng hữu cũng giống nhau cả thôi, không có ai hơn ai cả đâu.” Nhớ lại sự săn sóc cẩn thận của nàng khiến ta bất giác mỉm cười.
“Các ngươi quen biết bao lâu?” Nàng không tiếp lời của ta, hỏi sang một chuyện khác.
“Hơn một tháng, chưa đầy hai tháng.”
“Mới quen nhau một thời gian ngắn ngủi như thế mà Duẫn công tử rất tận tâm với Lạc công tử a! Vì nàng mà chạy tới tận đây nói đỡ cho người ta, chắc hôm nay Duẫn công tử đến tìm Vân Yên Lạc công tử cũng không biết đâu nhỉ?”
Không phải ta không hiểu ý châm chọc trong câu nói của nàng, chỉ vì mục đích hôm nay đến là để giảng hòa cho hai người, huống chi trong lòng Vân Yên cô nương đang khổ sở, nên ta không muốn so đo với nàng.
“Tại hạ đúng là quen Lạc công tử chưa lâu, nhưng Lạc công tử đối đãi với bằng hữu rất tốt, nên tại hạ muốn giúp Lạc công tử một chút thôi, nếu không phải Lạc công tử đang bị Lạc lão gia cấm túc, ta nghĩ nàng cũng sẽ tự đến tìm Vân Yên cô nương. Lạc công tử là bằng hữu của Vân Yên cô nương, Vân Yên cô nương lại quý trọng Lạc công tử như thế, thế mà lại để một việc nhỏ như vậy làm ảnh hưởng đến hòa khí, có đáng không?”
Ta cực lực khuyên bảo, hy vọng Vân Yên cô nương nguôi giận, dù sao nhìn thấy tên du côn cắc ké kia khó chịu cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Ta không chỉ xem nàng là bằng hữu, Duẫn công tử cũng không phải không biết tâm ý của ta dành cho nàng. Duẫn công tử luôn miệng nói nàng là bằng hữu của ngươi, Vân Yên cũng mới quen Duẫn công tử có một ngày thôi, nói cách khác đôi ta cũng chẳng quen biết nhau, việc này đương nhiên cũng không phải việc của Duẫn công tử. Vân Yên thực sự muốn thỉnh giáo Duẫn công tử vì sao phải nhúng tay vào việc này, mà không để tự nàng đến xin lỗi ta? Duẫn công tử, nếu Vân Yên đoán không sai, Duẫn công tử cũng có tình cảm với Lạc công tử a! Không phải sao?”
Lạc lão gia cũng sớm chịu không được, sai Điệp Thúy và Mặc Yên dìu nàng đang ngủ quỳ trên đất vào trong phòng. Ta trở về phòng ngủ thẳng đến tận khi gần bữa ăn tối mới dậy dùng cơm, khi đi tới cửa phòng thăm nàng, Điệp Thúy và Mặc Yên nói nàng đang bị nhốt ở trong phòng không thể ra được, ta mới bảo không quấy rầy nữa, liền rời khỏi đó.
Mang theo hai ám vệ vào Ỷ Hương Lâu, dặn bọn họ chờ ta ngoài cửa phòng của Vân Yên cô nương. Vân Yên cô nương thấy ta hơi kinh ngạc một chút, sau đó chống cằm ngồi cạnh bàn, ta châm trà cho nàng.
“Duẫn công tử hôm nay tới để nghe khúc hay là đến ngâm thơ đối đáp vậy?” Nụ cười của nàng không hề có độ ấm, vừa khách khí mà vừa xa cách.
“Tại hạ hôm nay tới vì Lạc công tử, nàng đang bị Lạc lão gia cấm túc ở nhà.”
“Một khi đã như vậy thì không tiễn.” Nàng đứng lên mở cửa, ta ra tay điểm huyệt đạo, đẩy nàng ngồi lại xuống ghế.
“Ngươi làm gì thế? Buông ta ra!” Nàng thấp giọng la lên.
“Cô nương yên tâm, tại hạ không có ác ý, cũng không muốn làm cô nương bị thương, hôm nay chỉ đến đây để nói với cô nương mấy câu thôi, xong sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy thời gian quý báu của cô nương nữa.”
“Xem ra ngươi không nói cho hết lời sẽ không chịu đi đúng không? Vậy nói đi!” Nàng khẽ thở dài.
“Vân Yên cô nương, tại hạ sẽ nói thẳng. Hôm qua cô nương giận Lạc công tử tại hạ nhìn ra được, cho dù cô nương biết Lạc công tử là nữ, nhưng lại không xem Lạc công tử là tỷ muội, ngược lại lại dành tình cảm đặc biệt cho Lạc công tử. Nhưng tiếc Lạc công tử lại là tên đầu gỗ, dù có đợi bao lâu đi nữa thì nàng cũng chỉ nghĩ là cô nương tức nàng vì cái cửa sổ thôi.”
“Ngươi... Ngươi biết sao? Ngay cả ngươi cũng nhìn ra được, tại sao nàng lại... Các ngươi mới quen biết có mấy ngày, chẳng lẽ nàng lại nói cho ngươi biết chuyện quan trọng như thế, vậy có thể thấy vị trí của ngươi trong lòng nàng không phải là nhỏ...” Nụ cười của nàng tràn đầy chua xót.
Ta lắc đầu. “Nàng không nói cho ta biết, tự ta đoán thôi.” Ta thành thật nói.
“Ngày hôm qua thấy nàng quan tâm ngươi như thế thì ta đã đoán ra nàng quan tâm ngươi hơn ta.” Ánh mắt Vân Yên đỏ ửng lên, thấp thoáng trong đó có cả một lớp nước mỏng.
“Ta thì không nghĩ như vậy, nàng là người rất ngốc, thế nên nàng quan tâm đến bằng hữu cũng giống nhau cả thôi, không có ai hơn ai cả đâu.” Nhớ lại sự săn sóc cẩn thận của nàng khiến ta bất giác mỉm cười.
“Các ngươi quen biết bao lâu?” Nàng không tiếp lời của ta, hỏi sang một chuyện khác.
“Hơn một tháng, chưa đầy hai tháng.”
“Mới quen nhau một thời gian ngắn ngủi như thế mà Duẫn công tử rất tận tâm với Lạc công tử a! Vì nàng mà chạy tới tận đây nói đỡ cho người ta, chắc hôm nay Duẫn công tử đến tìm Vân Yên Lạc công tử cũng không biết đâu nhỉ?”
Không phải ta không hiểu ý châm chọc trong câu nói của nàng, chỉ vì mục đích hôm nay đến là để giảng hòa cho hai người, huống chi trong lòng Vân Yên cô nương đang khổ sở, nên ta không muốn so đo với nàng.
“Tại hạ đúng là quen Lạc công tử chưa lâu, nhưng Lạc công tử đối đãi với bằng hữu rất tốt, nên tại hạ muốn giúp Lạc công tử một chút thôi, nếu không phải Lạc công tử đang bị Lạc lão gia cấm túc, ta nghĩ nàng cũng sẽ tự đến tìm Vân Yên cô nương. Lạc công tử là bằng hữu của Vân Yên cô nương, Vân Yên cô nương lại quý trọng Lạc công tử như thế, thế mà lại để một việc nhỏ như vậy làm ảnh hưởng đến hòa khí, có đáng không?”
Ta cực lực khuyên bảo, hy vọng Vân Yên cô nương nguôi giận, dù sao nhìn thấy tên du côn cắc ké kia khó chịu cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Ta không chỉ xem nàng là bằng hữu, Duẫn công tử cũng không phải không biết tâm ý của ta dành cho nàng. Duẫn công tử luôn miệng nói nàng là bằng hữu của ngươi, Vân Yên cũng mới quen Duẫn công tử có một ngày thôi, nói cách khác đôi ta cũng chẳng quen biết nhau, việc này đương nhiên cũng không phải việc của Duẫn công tử. Vân Yên thực sự muốn thỉnh giáo Duẫn công tử vì sao phải nhúng tay vào việc này, mà không để tự nàng đến xin lỗi ta? Duẫn công tử, nếu Vân Yên đoán không sai, Duẫn công tử cũng có tình cảm với Lạc công tử a! Không phải sao?”