Trong một tháng này cha mẹ rất bận rộn, dù sao cũng là Hoàng Thượng mở miệng ban hôn, qua loa không được, bên trong phủ ai nấy đều bận rộn. Bản công tử thì gần như không nhét thêm được gì lên bàn học được nữa, khi mà trên đó để đầy sách. Điệp Thúy nói là sách Dật Trần và Phi Trần đưa tới, mở ra thấy toàn mấy bức vẽ đông cung, đủ loại tư thế! Bản công tử căn bản không dùng được a! Cho dù ta có thật là nam, ta cũng sẽ không làm chuyện quỷ này với một bác gái. Bản công tử biết hai đệ đệ của mình ngày thường quả nhiên là mấy tên không lành mạnh, khó trách thường xuyên bị em dâu nhốt ngoài cửa phòng!
Bây giờ thì ta đang đứng hứng nắng mùa hè, đỡ bác gái lên kiệu hoa.
Đến khi bác gái mặc hỉ phục yên vị trên kiệu hoa rồi, bàn tay của bản công tử liền rụt trở về, ta chẳng biết tại sao trên cánh tay tuy lành lạnh nhưng trong lòng lại hơi nong nóng. Vì thế ta đứng ngẩn người trước kiệu hoa chưa buông màn, hy vọng có một trận gió thổi khăn voan của bác gái ra một chút, để ta nhìn xem mặt mũi người này ra sao.
Có lẽ là bộ dáng ta ngây ngốc quá mà bà mối thúc giục người săn sóc nàng dâu nhanh thả màn xuống, vén áo thi lễ với ta, cười nói: “Lạc công tử không nên nóng lòng, đến tối ngài đã có thể nhìn thấy tân nương của mình rồi.”
Bà mối có cần nói lớn tiếng như vậy không? Ta tin không chỉ một đội Hoàng gia thị vệ đang hộ tống phía sau, mà cả đội khua chiêng gõ trống phía trước nhất định cũng nghe được. Mặc Yên và Điệp Thúy đang dắt ngựa phía trước cũng cười đến run cả người mà, thật quá đáng! Muốn nhìn một chút cũng không được sao?
Bản công tử vì muốn cứu vãn khuôn mặt đã không còn sót lại chút gì này bèn phiêu thân lên ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực quay về nhà mình. Nhưng đôi chân cưỡi ngựa vẫn run rẩy không thôi, bị dì cả công kích nên thân thể bủn rủn, có thể chịu được đến tối động phòng sao?
Bản công tử lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoài nghi, thầm chửi rủa tay phải của mình, vì sao chỉ vì muốn ngủ mà đi chỉ chỏ lung tung, đúng là sai lầm cả đời người mà!
Đoàn người chậm rãi về nhà, ngoài đại đội khua chiêng gõ trống và dẫn ngựa ra thì cỗ kiệu có thêm hai tiểu đội nữa, cộng thêm Hoàng gia thị vệ phía sau, đáng sợ nhất chính là đội ngũ mang đồ cưới đi sau cùng, còn nhiều hơn cả ba đội kia cộng lại nữa.
Trên đường rất nhiều dân chúng vây xem nhìn chăm chú bản công tử, ta lộ ra một nụ cười sáng lạn khiến mọi người kinh hô, ta quả nhiên mị lực mười phần a.
“Ngươi xem! Chú rễ kia cười thật dâm đãng!” “Tân nương thật đáng thương!”
Nói gì? Thôi quên đi! Bản công tử lười so đo với các ngươi.
Buổi sáng vội vàng xuất môn nên không chú ý, bây giờ mới nhìn thấy cửa đại môn treo đầy vải đỏ và banh vải nhiều màu, bên trong phủ tất cả hạ nhân đều đứng trong cửa nghênh đón chúng ta trở về. Ta và người săn sóc nàng dâu lại đỡ tân nương bác gái vào cửa, đi qua khoảng sân hoa viên, qua một chiếc cầu nhỏ mới tới được cửa chính. Bản công tử đang bị dì cả công kích nên đột nhiên cảm thấy nhà mình lớn quá, đi mãi sao vẫn chưa đến.
Trong đại sảnh treo đầy câu đối, nơi chốn đều dán “Hỉ” tự, các quan viên đang biếu quà trong đại sảnh. Lão quản gia Trần thúc chạy qua chạy lại, dẫn năm hạ nhân kiểm kê vật phẩm đăng ký trong danh sách, tất cả đều tràn ngập màu đỏ. Trên mặt cha mẹ cũng tràn ngập sự vui mừng, chỉ có mình bản công tử đây khi nghĩ đến tân nương là bác gái thì vui vẻ không nổi thôi.
Khi bái đường, banh vải nhiều màu ngu xuẩn trên người ta rốt cục cũng được gỡ xuống. Bản công tử và tân nương hai người nắm hai đầu của banh vải, bái thiên địa rồi bái cha mẹ. Người nhà gái nghe nói không có ai, vì thế chỉ có cha mẹ ta, đến khi vợ chồng giao bái thì nghi thức cũng hoàn thành. Ta đưa tân nương vào phòng, căn phòng lộn xộn buổi sáng đã được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, chăn đã được trải thẳng băng tứ phương. Ta giơ ngón cái lên với nha hoàn Thu Hà chịu trách nhiệm xử lý, làm tốt lắm!
Trong một tháng này cha mẹ rất bận rộn, dù sao cũng là Hoàng Thượng mở miệng ban hôn, qua loa không được, bên trong phủ ai nấy đều bận rộn. Bản công tử thì gần như không nhét thêm được gì lên bàn học được nữa, khi mà trên đó để đầy sách. Điệp Thúy nói là sách Dật Trần và Phi Trần đưa tới, mở ra thấy toàn mấy bức vẽ đông cung, đủ loại tư thế! Bản công tử căn bản không dùng được a! Cho dù ta có thật là nam, ta cũng sẽ không làm chuyện quỷ này với một bác gái. Bản công tử biết hai đệ đệ của mình ngày thường quả nhiên là mấy tên không lành mạnh, khó trách thường xuyên bị em dâu nhốt ngoài cửa phòng!
Bây giờ thì ta đang đứng hứng nắng mùa hè, đỡ bác gái lên kiệu hoa.
Đến khi bác gái mặc hỉ phục yên vị trên kiệu hoa rồi, bàn tay của bản công tử liền rụt trở về, ta chẳng biết tại sao trên cánh tay tuy lành lạnh nhưng trong lòng lại hơi nong nóng. Vì thế ta đứng ngẩn người trước kiệu hoa chưa buông màn, hy vọng có một trận gió thổi khăn voan của bác gái ra một chút, để ta nhìn xem mặt mũi người này ra sao.
Có lẽ là bộ dáng ta ngây ngốc quá mà bà mối thúc giục người săn sóc nàng dâu nhanh thả màn xuống, vén áo thi lễ với ta, cười nói: “Lạc công tử không nên nóng lòng, đến tối ngài đã có thể nhìn thấy tân nương của mình rồi.”
Bà mối có cần nói lớn tiếng như vậy không? Ta tin không chỉ một đội Hoàng gia thị vệ đang hộ tống phía sau, mà cả đội khua chiêng gõ trống phía trước nhất định cũng nghe được. Mặc Yên và Điệp Thúy đang dắt ngựa phía trước cũng cười đến run cả người mà, thật quá đáng! Muốn nhìn một chút cũng không được sao?
Bản công tử vì muốn cứu vãn khuôn mặt đã không còn sót lại chút gì này bèn phiêu thân lên ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực quay về nhà mình. Nhưng đôi chân cưỡi ngựa vẫn run rẩy không thôi, bị dì cả công kích nên thân thể bủn rủn, có thể chịu được đến tối động phòng sao?
Bản công tử lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoài nghi, thầm chửi rủa tay phải của mình, vì sao chỉ vì muốn ngủ mà đi chỉ chỏ lung tung, đúng là sai lầm cả đời người mà!
Đoàn người chậm rãi về nhà, ngoài đại đội khua chiêng gõ trống và dẫn ngựa ra thì cỗ kiệu có thêm hai tiểu đội nữa, cộng thêm Hoàng gia thị vệ phía sau, đáng sợ nhất chính là đội ngũ mang đồ cưới đi sau cùng, còn nhiều hơn cả ba đội kia cộng lại nữa.
Trên đường rất nhiều dân chúng vây xem nhìn chăm chú bản công tử, ta lộ ra một nụ cười sáng lạn khiến mọi người kinh hô, ta quả nhiên mị lực mười phần a.
“Ngươi xem! Chú rễ kia cười thật dâm đãng!” “Tân nương thật đáng thương!”
Nói gì? Thôi quên đi! Bản công tử lười so đo với các ngươi.
Buổi sáng vội vàng xuất môn nên không chú ý, bây giờ mới nhìn thấy cửa đại môn treo đầy vải đỏ và banh vải nhiều màu, bên trong phủ tất cả hạ nhân đều đứng trong cửa nghênh đón chúng ta trở về. Ta và người săn sóc nàng dâu lại đỡ tân nương bác gái vào cửa, đi qua khoảng sân hoa viên, qua một chiếc cầu nhỏ mới tới được cửa chính. Bản công tử đang bị dì cả công kích nên đột nhiên cảm thấy nhà mình lớn quá, đi mãi sao vẫn chưa đến.
Trong đại sảnh treo đầy câu đối, nơi chốn đều dán “Hỉ” tự, các quan viên đang biếu quà trong đại sảnh. Lão quản gia Trần thúc chạy qua chạy lại, dẫn năm hạ nhân kiểm kê vật phẩm đăng ký trong danh sách, tất cả đều tràn ngập màu đỏ. Trên mặt cha mẹ cũng tràn ngập sự vui mừng, chỉ có mình bản công tử đây khi nghĩ đến tân nương là bác gái thì vui vẻ không nổi thôi.
Khi bái đường, banh vải nhiều màu ngu xuẩn trên người ta rốt cục cũng được gỡ xuống. Bản công tử và tân nương hai người nắm hai đầu của banh vải, bái thiên địa rồi bái cha mẹ. Người nhà gái nghe nói không có ai, vì thế chỉ có cha mẹ ta, đến khi vợ chồng giao bái thì nghi thức cũng hoàn thành. Ta đưa tân nương vào phòng, căn phòng lộn xộn buổi sáng đã được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, chăn đã được trải thẳng băng tứ phương. Ta giơ ngón cái lên với nha hoàn Thu Hà chịu trách nhiệm xử lý, làm tốt lắm!