“Hàn nhi, thử xem giàn ná mới của ngươi có chơi được hay không?” Lãnh Vu Thu nói xong, đưa tay hướng ra ngoài cửa sổ.
Một lời chưa trọn, giàn ná của Lãnh Hàn đã sớm như sao rơi bắn xuyên qua cửa sổ, chỉ nghe “Ai” một tiếng, hiển nhiên kẻ nghe trộm ngoài cửa đã trúng chiêu.
Lãnh Vu Thu võ công cao cường, dĩ nhiên không thể không truyền thụ cho nhi tử, Lãnh Hàn thuở nhỏ tập bắn cung, tuy lực đạo chưa đủ, nhưng tuyệt đối chính xác. Nó xuất chiêu thuận lợi, đạn bắn không ngừng nghỉ, dồn dập như pháo nổ mà đánh tới, ngoài cửa sổ tiếng kêu không dứt. Đáng thương nhất là cái cửa sổ giấy kia, trong nháy mắt bị bắn thủng thành cái rây.
“Đừng đánh, đừng đánh! Là người một nhà!”
“Ai với ngươi là người một nhà!” Lãnh Vu Thu tuy ngoài miệng nói vậy, vẫn ra hiệu cho Lãnh Hàn ngừng tay. Ban đầu hắn tưởng tung tích bị ma giáo phát hiện, nhưng xét lại tình hình tựa hồ không phải vậy – trong ma giáo tuyệt đối không có hạng võ công mèo quào.
“Ngô huynh, sao ngươi lại ở đây? Di? Mặt ngươi bị sao thế?” Sở Hành Vân không biết đã về từ lúc nào, đang cùng người kia nói chuyện, xem ra hắn bảo “người một nhà” không phải là nói dối.
“Không có gì, bị gà con mổ.”
Lãnh Hàn chạy ra cửa, kéo tay Sở Hành Vân: “Sở thúc thúc, thúc đã về, vừa hay có một con gấu đứng ngoài cửa sổ nghe lén, thúc có thấy không? Làm ta sợ muốn chết!” Nói xong vỗ vỗ ngực, ra vẻ hoảng hồn chưa trấn tĩnh, nhưng đôi mắt to giảo hoạt không giấu được ý cười.
Khỏi phải nói, sắc mặt người nọ tự nhiên rất khó coi.
Sở Hành Vân nhìn tình hình hai người, trong ngực cũng minh bạch tám, chín phần. Cười thầm: hảo hài tử, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, miệng lưỡi đúng là khó nuốt trôi. Hắn sợ một lớn một nhỏ sẽ đối địch, vội hỏi: “Nếu đã tới, chúng ta vào trong hãy nói.” Kéo Lãnh Hàn vào phòng.
Người nọ đi theo sau, đưa mắt quan sát bốn phía một lượt, tầm mắt dừng lại trên người Lãnh Vu Thu. “Sở huynh, đây là người ngươi muốn cứu a? Nhìn ngươi mấy ngày nay lo lắng đủ kiểu, ta còn tưởng là tuyệt đại mỹ nhân, hớp mất hồn Sở thiếu bảo chủ chúng ta, vô luận thế nào cũng phải đến xem thử, nguyên lai… Ai! Ai!” Liên tục thở dài, ngữ điệu đầy thất vọng.
Lãnh Vu Thu thấy người này chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, diện mạo vốn có thể xem là anh tuấn, chỉ là khóe mắt có mấy dấu bầm đen làm suy giảm hình tượng nghiêm trọng (đương nhiên là kiệt tác của Lãnh Hàn). Bất đồng với Sở Hành Vân trầm ổn, người này toàn thân trên dưới đều toát ra khí tức lôi thôi vô lại. Y phục mặc tùy tiện, tóc buộc tùy tiện, người đứng lom khom, thực không khác gì một tiểu lưu manh ngoài phố.
Người như thế, thật khó khiến người khác nảy sinh hảo cảm.
Lãnh Vu Thu lãnh đạm nói: “Không phải ngươi muốn tìm Sơn Trung Tử sao? Thế nào lại mang con gấu này tới đây?” Cuộc đối thoại bên ngoài của Lãnh Hàn, hắn đương nhiên cũng nghe thấy.
Sở HànhVân sợ hai người tranh cãi khó lòng cứu vãn, vội nói: “Để ta giới thiệu một chút, vị này là Ngô huynh Ngô Bất Tri, danh xưng Vạn Sự Thông, là hảo hữu của ta. Muốn tìm Sơn Trung Tử, còn phải nhờ hắn tương trợ mới thành.” Ngụ ý: Lãnh gia đại tiểu nhị vị “Chiến tướng”, nể mặt chút đi a.
Lãnh Vu Thu hừ một tiếng, không nói nữa.
“Được rồi, Ngô huynh, có tin tức của Sơn Trung Tử?”
Ngô Bất Tri vỗ ngực, cười nói: “Thiên hạ này còn có người Ngô Bất Tri ta tìm không ra sao? Ở Vô Ưu cốc trên Bích Vân sơn.”
Bích Vân sơn thế núi dựng đứng, cưỡi ngựa không thể lên được, ở chỗ đó tự có công cụ di chuyển khác – cáng tre.
Một tấm vải mềm mắc qua hai thanh tre thật dài, hai nam tử một trước một sau, một người nặng đến mấy cũng có thẻ nâng lên, hơn nữa lại ổn định, tuyệt đối không ngã xuống.
Lãnh Vu Thu hiện đã an vị trên cáng tre, thỉnh thoảng quan sát tình hình xung quanh. Không biết sao, mấy ngày nay, ma giáo dường như biến mất không dấu vết, cũng không có động tĩnh. Đôi lúc hắn trao đổi cùng Sở Hành Vân, đều cho rằng bọn người kia không dễ gì bỏ cuộc, chẳng lẽ còn có âm mưu khác?
Nhưng suy đi tính lại, lấy tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Một trận cười nơi tiền phương thu hút sự chú ý của hắn, là Sở Hành Vân và Lãnh Hàn. Lãnh Hàn cưỡi trên vai Sở Hành Vân, rất vui vẻ, thỉnh thoảng cúi đầu nhỏ to cười nói với Sở Hành Vân.
Hai người này có vẻ rất hợp ý, Lãnh Hàn trước nay vốn không thích ngoại nhân thân cận, chẳng biết Sở Hành Vân kia dùng phương pháp gì, lại khiến nó ngoan ngoãn như thế, tả một cái “Sở thúc thúc”, hữu một cái “Sở thúc thúc”, khiến kẻ làm cha có cảm giác kì quái trong lòng.
Nói đến Sở Hành Vân, kể ra cũng kỳ quái. Ban đầu vốn tưởng hắn cùng hạng người với Hướng Thiết Long, là kẻ mua danh cầu tiếng, hạng tham sống sợ chết, nhưng sự thật chứng minh, người này rất có khí phách. Hắn không hề đem hai chữ “Hiệp nghĩa” treo bên miệng, mà tự thân nỗ lực thể hiện, chính trực tuy có chút cổ hủ, nhưng, dưới cái nhìn của Lãnh Vu Thu, cũng có vài phần khả ái. Dù sao trong chốn giang hồ như cái chảo nhuộm khổng lồ, người chính trực, đơn thuần đã như lông phượng sừng lân rồi.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm trách bản thân sao lại có hứng thú với người kia. Dường như từ sau khi thê tử sinh khó, Lãnh Vu Thu chỉ một lòng một dạ đặt hết tâm tư lên nhi tử, những người khác đừng nói là nam tử, cho dù là tuyệt sắc mỹ nữ cũng không bận tâm, mà đối với Sở Hành Vân kia, dường như có chút hiếu kỳ quá mức.
Hai người đi phía trước châu đầu ghé tai, chắc đang nói chuyện gì vui vẻ, lại một trận cười sảng khoái. Lãnh Vu Thu nhìn đỏ mặt tía tai….
Nếu như hắn không bị trúng độc khiến không thể cử động, vị trí kia của Sở Hành Vân hẳn phải là của hắn.
“Ngươi ghen tị?” Vạn Sự Thông Ngô Bất Tri vì sao cũng đi theo, nói là sợ bọn họ lạc đường. Dọc đường đi lắm lời vớ vẩn, người nghe thật phiền không chịu thấu.
Lãnh Vu Thu hất mặt: “Có ý gì?”
Ngô Bất Tri duy trì vẻ mặt cợt nhã: “Ta xem mặt ngươi chua chát, còn không phải thấy nhi tử vui vẻ với kẻ khác nên trong lòng không vui?”
“Vậy nhất định là ngươi ăn rất nhiều muối.”
“Sao lại nói vậy?”
Lãnh Vu Thu trừng mắt: “Rảnh rỗi quá* a.”
* Hàm (咸) phiên âm [xián] nghĩa là mặn; nhàn (闲) phiên âm [xián] nghĩa là nhàn rỗi. Hai từ này đồng âm. Lãnh Vu Thu ở trên nói hắn ăn nhiều muốn nên rất mặn, thực ra là muốn chơi chữ.
“Ngươi…”
“Ngô huynh, ngươi kiến thức sâu rộng, sao không đem kỳ văn dị sự kể cho mọi người nghe, để bọn ta được mở mang kiến thức?” Sở Hành Vân kỳ thực “nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương”, vừa nghe hai người phía sau có dấu hiệu tranh cãi, vội vàng nói sang chuyện khác.
Hỏi đúng sở trường của mình, Ngô Bất Tri liền hứng khởi, suy nghĩ đôi chút: “Một lần ta ra khơi, trông thấy một con cá rất to, nó lớn chừng bằng một tòa núi nhỏ, chỉ cần há miệng, sẽ có rất nhiều cá bị lùa vào. Đặc sắc nhất chính là, trên lưng nó có một cái lỗ, phía trên còn phun ra một cột nước.”
“Cá lớn bằng quả núi, còn phun nước… Thật có con cá như thế sao?” Lãnh Hàn mở thật to hai mắt, vừa kinh ngạc, vừa có chút khó tin.
“Đương nhiên là có, không chỉ có cá lớn như thế, còn cả trâu to hơn vậy nữa kia.”
Người nói chính là Lãnh Vu Thu. Ngô Bất Tri không ngờ hắn lại nói đỡ cho mình, nhất thời ngây dại, ngơ ngác lắng nghe.
“Ta đã từng thấy tấm da của con trâu đó, nếu trải ra có thể bao hết Đại Danh phủ; nói thêm, nó cao chừng mấy tầng lầu, ba mươi tráng đinh đánh thế nào cũng không suy suyễn.”
Ngô Bất Tri không biết chuyện này, nhịn không được hỏi: “Thật sự có tấm da trâu to đến thế?”
“Đương nhiên.” Lãnh Vu Thu thản nhiên nói: “Nếu không có tấm da trâu to như vậy, cá của ngươi thì thế nào?”
Rốt cuộc Sở Hành Vân nhịn không được bật cười, thầm nghĩ Lãnh Vu Thu này mở miệng, thực sự khiến kẻ khác tức không được, hận không xong. Vốn định nói mấy câu xoa dịu Ngô Bất Tri đang hậm hực, sơn lộ vừa chuyển, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khó nén lòng la lên:
“Tới rồi, tới Vô Ưu cốc rồi!”
Ngọn núi vốn gập ghềnh lên xuống đến chỗ này đột nhiên đứt gãy, đi vào trong cư nhiên lại có động thiên. Tấm bia đá đặt ở lối vào ghi rõ địa danh sở tại – “Vô Ưu cốc”.
Sở Hành Vân cao giọng nói: “Tại hạ Sở Hành Vân, có việc xin cầu kiến Sơn Trung Tử lão tiền bối, thỉnh cầu được gặp.”
Hắn ngữ khí chân thành, tuy thanh âm không lớn, nhưng chắc chắn người trong cốc tuyệt đối nghe thấy, song qua một hồi lâu, không thấy được nửa cái nhân ảnh.
“Sơn Trung Tử lão tiền bối, phiền thỉnh ngài xuất hiện đi.”
“Ngươi gọi cái gì.”
Theo tiếng nói lạnh lùng, một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Không ai thấy rõ cước bộ của hắn, chân không chạm đất, giống như hắn “phiêu” tới vậy!
Đây là loại khinh công gì?
Người này niên kỷ không lớn lắm, Sở Hành Vân đoán hắn không quá ba mươi. Diện mục thanh tuấn, nhất là thần sắc mang khí chất thanh lãnh, càng khiến hắn cao ngạo như băng tuyết, khác xa thế tục phàm nhân.
Sở Hành Vân thở dài, chắp tay nói: “Phiền huynh đài chuyển lời thay một tiếng, tại hạ Sở Hành Vân, có việc xin cầu kiến Sơn Trung Tử lão tiền bối.”
Bạch y nam tử lãnh đạm đưa mắt quan sát hắn: “Ta rất già ư? Sao ngươi luôn miệng gọi ta lão tiền bối?”
Người kia vừa dứt lời, mọi người đều thất kinh.
“Ngươi chính là Sơn Trung Tử?”
Tửu lâu ở Đại Danh phủ, đa phần là tửu quán, khách điếm bình dân, Phúc Tinh lâu là một trong số đó. Quy mô của nó ở Đại Danh phủ tuy không hạng nhất nhì, vẫn là hàng tam tứ, cũng có chút tiếng tăm.
Ngày mới tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa từ xa xa nhẹ nhàng lướt khỏi dải sương mù cấp bách chạy tới, đến trước Phúc Tinh lâu, người đánh xe ghìm dây cương, hai con ngựa hí vang một tiếng, khó khăn lắm mới dừng lại.
Đánh xe là thanh niên vận áo xanh ngọc, một thân anh khí, nhìn thế nào cũng không giống xa phu. Hắn nhảy xuống xe, bước tới gõ cánh cửa tửu điếm đang đóng chặt.
“Ai đó?”
Tửu lâu ở đây đều giống nhau, không mở cửa quá sớm. Mới tảng sáng đã gõ cửa, thực đúng như trò đùa. Thử nghĩ, ai mà sáng sớm đã uống rượu, vào trọ? Tiểu nhị A Tề đang say giấc mộng xuân, lại bị tiếng đập cửa làm sực tỉnh, nuốt một bụng tức, đang muốn thóa mạ cái tên gia hỏa không biết suy nghĩ, vừa mở cửa thấy thanh niên kia, cuối cùng chửi không ra.
“Khách quan có gì phân phó?”
Một thỏi bạc nhét vào tay A Tề: “Chuẩn bị một gian thượng phòng, nhanh lên!”
Thanh niên nói xong quay trở lại mã xa, vén rèm, một hồng y tiểu hài tử từ trong xe nhảy ra. Thanh niên nhoài thân vào trong, ôm ra một người.
Người kia toàn thân được quấn kín bằng chăn bông, chỉ có vài sợi tóc rớt ra ngoài, bóng mượt như tơ. Thanh niên ôm người này động tác thập phần ôn nhu cẩn trọng, A Tề thầm nghĩ: người này chẳng nhẽ là nữ tử? Có lẽ một nhà ba người xuất môn tại ngoại, thê tử không may bị nhiễm bệnh?
Tình huống này kỳ thực hắn cũng gặp qua không ít, chỉ là hắn chưa từng thấy trượng phu nào anh tuấn như thanh niên này, cũng không có hài tử nào lanh lợi đáng yêu như hồng y tiểu hài tử kia.
Chẳng biết thê tử tướng mạo ra sao? Hắn quả thực rất hiếu kỳ. Thế nhưng hắn kiễng cao chân, ngẩng dài cổ, ngoại trừ vài lọn tóc, cả một miếng da thịt cũng không nhìn thấy.
“Ngươi còn không mau chuẩn bị?” Nhìn hắn ngây ngẩn, thanh niên không khỏi nhíu mày.
“Vâng… vâng…”
A Tề nhanh nhảu gọi chưởng quỹ ghi sổ, rồi dẫn bọn họ tới một gian thượng phòng tối yên tĩnh nơi hậu viện – cái này đương nhiên do bọn họ yêu cầu. Vốn dĩ hắn muốn theo vào phục vụ, kết quả hồng y tiểu hài tử hướng hắn cười hì hì, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, nếu không phải hắn lùi lại nhanh, cái mũi hẳn đã bị đập gãy.
Hồng y tiểu hài tử đóng cửa lại, thần sắc lập tức thay đổi, bước nhanh tới giường, khẩn trương nhìn thanh niên.
“Thúc thúc, phụ thân thế nào?”
Chăn bông được kéo ra, nào phải hồng nhan nữ tử? Người kia mặt mày râu tóc, rõ ràng là dáng vẻ hào sảng của nam tử. Hắn hai mắt nhắm ghiền, thần sắc tái nhợt, một tầng hắc khí mơ hồ bao trùm khuôn mặt, cho dù không chết cũng là bệnh sắp hạ mồ. Nếu A Tề nhìn thấy, e là sẽ rất thất vọng.
Ba người này đương nhiên chính là Sở Hành Vân và phụ tử Lãnh Vu Thu.
Sở Hành Vân lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Lãnh Vu Thu. Sau đó nâng cơ thể hắn dậy, bản thân ngồi xếp bằng sau lưng hắn, chậm rãi truyền nội lực vào người Lãnh Vu Thu, giúp dược liệu mau phát huy tác dụng.
Thời gian ước chừng một nén hương, khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu hai người, từng giọt từng giọt mồ hôi thấm ướt trán Lãnh Vu Thu, sắc mặt hắn bắt đầu có chút hồng hào. Sau tiếng “Y” khe khẽ, mắt từ từ mở ra.
“Phụ thân, người tỉnh rồi.” Khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ vui mừng.
Lãnh Vu Thu yếu ớt mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nhi tử. “Ngươi cho ta ăn dược gì?” Những lời này là hỏi Sở Hành Vân.
“Thiên tâm đại hoàn đan.”
“Khó trách.” Lãnh Vu Thu gật đầu, lập tức biểu lộ vẻ gượng cười: “Thứ trân quý như thế cho ta ăn không sợ lãng phí sao?”
Nhắc tới Thiên tâm đại hoàn đan, đa phần người trong võ lâm đều vô cùng ao ước, đó là thần dược điều thương bổ khí, có được một viên đã rất khó, đúng là trân phẩm trong trân phẩm. Nhưng cho dù là thế, cũng chỉ tạm thời kéo dài sinh mệnh Lãnh Vu Thu, đúng như hắn vừa hỏi.
“Ta đã nghĩ ra cách cứu ngươi.”
“Ngô.” Lãnh Vu Thu phản ứng cực kỳ bình thản, nhưng khóe mắt rất nhanh thoáng một tia khác thường. Lãnh Hàn trái lại rất nôn nóng thúc giục: “Thúc thúc, người nói mau nha.”
“Ngươi có từng nghe nói đến ‘Sơn Trung Tử’?”
Lãnh Vu Thu ngẩn ra: “Chính là kẻ thần cơ diệu toán vô song, y thuật siêu tuyệt vô song, thần công kiệt xuất vô song, tính tình cổ quái vô song ẩn cư trong núi?”
“Đúng vậy.”
Lãnh Vu Thu thở dài: “Người này có lẽ cứu được ta, nhưng hắn tính tình cổ quái, lại tinh thông huyền học , thường nói con người sinh lão bệnh tử đều có số, đối với người cầu y thì quá nửa đóng cửa không tiếp; hơn nữa hắn ẩn cư nhiều năm, không ai biết tung tích, cho dù hắn đồng ý chữa, trước khi tìm được hắn, ta đã độc phát mà chết rồi.” Dứt lời cười buồn bã, ai! Sớm biết không nên ôm hy vọng, quả nhiên…
Trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia. Hay triết thuyết về sự siêu hình.
Bị nụ cười thê lương ấy làm đau nhói, Sở Hành Vân thấy nhiệt huyết sôi trào, nắm bờ vai người kia: “Ta sẽ không để ngươi chết, chỉ cần tìm được ta sẽ có biện pháp thuyết phục hắn!”
Đến khi Lãnh Vu Thu kêu đau, hắn mới giựt mình phát giác bản thân thất thố, liền buông tay.
“Nếu như tìm không được?”
“Vậy thì sẽ tìm tiếp! Trong tay ta còn bảy viên đại hoàn đan, đủ cho ngươi chống đỡ thêm một thời gian, chúng ta không ngừng tìm kiếm, cuối cùng sẽ tìm ra!”
Hiếm khi thấy một Sở Hành Vân ôn hòa trầm ổn lại biểu lộ thần tình khẩn thiết như thế, ánh mắt kiên định kia, càng khiến người ta tự cảm thấy theo lời hắn mọi chuyện đều có thể.
Lãnh Vu Thu nhìn hắn hồi lâu, trong mắt dần hiện tia nhu hòa, quay đầu đi, rất lâu sau, mới nói: “Vì sao lại giúp ta?”
“Bởi vì ta không thể đứng nhìn ngươi chết, bởi vì…” Bởi vì sao ư? Thế nào cũng không quên cảm giác sợ hãi khi thấy người kia nhắm mắt lại, sợ từ nay về sau sẽ không còn gặp được người ấy, lúc đó trong đầu chỉ có một ý niệm: muốn người ấy sống sót!
Thế nhưng, lời này phải nói ra thế nào đây? “Bởi vì ta không nỡ nhìn Hàn nhi nhỏ như vậy mà mất phụ thân.”
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ cần đủ khả năng, ta tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu. Không riêng gì ngươi, bất luận kẻ nào cũng đều như thế.”
Đúng vậy, nếu là người khác, hắn cũng sẽ tận lực cứu giúp, đạo nghĩa không chùn bước. Chỉ là còn một cảm giác khác biệt… hắn không hiểu đây là cảm giác gì!
Nếu Lãnh Vu Thu là thân nhân của hắn, hắn khả dĩ giải thích là tình thân; nếu Lãnh Vu Thu là nữ tử, hắn khả dĩ giải thích là ái mộ.
Nhưng, Lãnh Vu Thu cái nào cũng không phải!
Hắn quả thực không cách nào phán đoán thứ cảm xúc tràn ngập trong lòng đó là gì!
“Ra vậy.” Đem biểu tình biến hóa bất định của người kia thu vào mắt, hồi lâu sau, Lãnh Vu Thu mới nói ra hai chữ này. Thanh âm hắn rất nhẹ, rất nhẹ, vừa như thở dài, lại vừa như thở phào nhẹ nhõm.
“Phụ thân, người nói Sở thúc thúc có thể tìm được đại phu không?”
“Không biết, nói thì hay lắm, mấy ngày nay cũng không thấy nhân ảnh, ai biết đang làm gì đi.”
“Thúc nhất định tự mình ra ngoài hỏi thăm, mang theo chúng ta chỉ thêm bất tiện thôi!”
“Tiểu quỷ ngươi thật ra rất tin tưởng hắn! Chỉ vì mấy thứ linh tinh này?”
Bày trước mặt Lãnh Hàn là đồ chơi đủ hình đủ dáng, có giàn ná, có tượng đất, có chong chóng… Chỉ cần dạo quanh phố thấy thứ gì, ở đây đều có đủ.
Đương nhiên những thứ này là do Sở Hành Vân mua cho nó, theo lời Lãnh Hàn, để thuận tiện, hắn an trí phụ tử Lãnh Vu Thu ở khách điếm, còn căn dặn Lãnh Hàn không nên ra ngoài, đề phòng bị ma giáo phát hiện. Những thứ này đều là hắn vội mua tới để giải sầu. Lãnh Hàn từ nhỏ sinh trưởng trong núi, quá nửa là chưa từng thấy qua. Tiểu hài tử sao có thể không thích những thứ này? Đang chơi hết sức hớn hở.
“Sở thúc thúc tốt lắm nha, vừa chiếu cố ta, còn cứu phụ thân, đúng là người tốt.” Mấy ngày nay, hảo cảm của Lãnh Hàn với Sở Hành Vân tăng lên gấp bội. Hắn đối phụ tử Lãnh Vu Thu bọn họ tốt đương nhiên không cần bàn, những món đồ chơi càng không thể không tính công.
Nghe xong trong ngực Lãnh Vu Thu dâng lên tư vị kỳ quái, lẩm bẩm: “Một chút ơn huệ đó đã mua được ngươi, ngươi vẫn là nhi tử của ta sao?”
Một lúc sau, không khỏi chua xót hỏi: “Ta hỏi ngươi, là cha tốt, hay là Sở thúc thúc tốt?”
“Đều tốt.”
“Ai nhiều hơn?”
“Cái này….” Lãnh Hàn nghiêng đầu suy nghĩ… Thấy Lãnh Vu Thu nghiến nghiến răng, thầm nghĩ còn đắn đo gì nữa…. Rốt cuộc nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là cha tốt.”
Không đợi Lãnh Vu Thu cười, liền bồi thêm một câu: “Sở thúc thúc cũng không thua kém, nếu chúng ta có thể cả đời chung sống thì thật tốt.”
Ai với hắn là “chúng ta”? Lãnh Vu Thu đột nhiên cảm thấy địa vị phụ thân của mình bị uy hiếp, nhịn không được liền nói: “Hắn và chúng ta không chung một con đường, sớm muộn cũng có ngày phân khai.”
Lãnh Hàn suy nghĩ một hồi, vỗ tay nói: “Có, người ta bảo hai người thành thân thì cả đời không chia ly, phụ thân, người cứ dứt khoát thành thân với Sở thúc thúc là được!”
“Khục khục khục…..” Lãnh Vu Thu thực sự vui mừng vì bản thân chưa uống nước, nếu không khó lòng đảm bảo là không bị sặc chết. Tiểu quỷ này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? “Nói bậy! Hai nam tử sao có thể thành thân?”
Lãnh Hàn mở mắt thật to: “Vì sao lại không thể?”
“Cái này… không được là không được!”
“Vì sao lại không được? Phụ thân, người không thích Sở thúc thúc sao?”
Ai thích tên đầu gỗ đó? Huống hồ còn là một nam tử? Thế nhưng trong đầu bất giác hiện ra đôi mắt chân thành của Sở Hành Vân, lời phủ nhận nghẹn lại yết hầu, rốt cuộc nói không nên lời. Hồi lâu sau, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ yêu mình mẹ ngươi.”
Lãnh Hàn nhãn châu chớp động, vẫn còn muốn nói, lại bị Lãnh Vu Thu ngắt lời:
“Hàn nhi, thử xem giàn ná mới của ngươi có chơi được hay không?” Dứt lời, đưa tay hướng ra ngoài cửa sổ.