Ngô Bất Tri thực sự không hiểu, phụ tử họ Lãnh tính tình cổ quái thế, Sở Hành Vân cư nhiên có thể chịu đựng được. Càng khiến hắn khó lý giải chính là, tiểu quỷ Lãnh Hàn kia đối ai cũng giữ bộ dáng đề phòng, với hắn thì khỏi phải nói, duy nhất với Sở Hành Vân lại nhu thuận vô cùng. Thật không biết Sở Hành Vân đã dùng thủ đoạn cao minh nào!
Giống như hiện giờ, một lớn một nhỏ kia đang chơi đùa hào hứng trong phòng, đem kẻ đángthương là hắn ném sang một bên, bị đối xử lạnh nhạt, hắn đành phải ra ngoài hít thở khí trời.
Hoàng hôn dần buông xuống, tính ra đã đến Vô Ưu cốc được nửa ngày, Lãnh Vu Thu chữa thương còn chưa trở về, không biết lành dữ thế nào. Nhớ lại lúc mới đến gặp qua không ít người hầu vận bạch y, hiện tại chẳng biết họ trốn đi nơi nào, một cái sơn cốc to như thế, ngoại trừ hằng hà cây cỏ, dường như chỉ còn lại mình hắn.
Một mình buồn chán dạo quanh cốc, thấy xa xa có một nhân ảnh bạch y đang đi về phía khách phòng của mình, hiếu kỳ liền đuổi theo.
“Uy, ngươi…” Bạch y nhân quay đầu, Ngô Bất Tri cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, những điều định nói, nhất thời quên sạch sành sanh.
Thiên a! Trên đời sao lại có… nam tử đẹp đến thế! Không biết bốn chữ “Mỹ nhược thiên tiên” có thể dùng để miêu tả nam nhân, nhưng ngoài bốn chữ đó, hắn thực nghĩ không ra từ nào để hình dung nam tử trước mắt. Mỗi tấc mỗi phân trên người đều hoàn mỹ lệnh nhân thán phục!
Có lẽ bộ dạng si ngốc của hắn làm nam tử phật ý, hai hàng lông mày nam tử chau lại: “Làm gì vậy?”
Ngữ khí, thần thái đều có vài điểm rất quen, Ngô Bất Tri cũng không rảnh mà suy nghĩ, ngơ ngẩn nói: “Cốc chủ các ngươi đem bọn ta đến đây rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt nam tử thoáng lộ tia kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Ta không phải người trong cốc, ta đến để trị thương.”
“Nguyên lai ngươi đến để chữa thương, vừa vặn, ta cũng theo một người đến chữa trị.” Phát hiện cả hai là người đồng cảnh ngộ, Ngô Bất Tri cảm thấy thân thiết không ít, “Được rồi, vậy Sơn Trung Tử tính tình cổ quái đó, ngươi làm thế nào khiến hắn gật đầu?”
“Các ngươi thế nào, ta thế đấy.”
“Không thể nào! Bọn ta căn bản là mắng chửi buộc hắn gật đầu, ngươi sao có thể cũng như vậy?” Đánh chết hắn cũng không tin mỹ nhân kia lại đi chửi bậy, huống hồ miệng lưỡi độc địa của Lãnh Vu Thu người bình thường không thể so sánh. “Nhắc đến Sơn Trung Tử dáng vẻ kiêu căng, nhìn là thấy khó ưa, nhưng ta thật không dám nghĩ cư nhiên có người dám trực diện mắng hắn! Họ Lãnh kia cũng khá thật, tư thái cầu người giúp đỡ rất cao ngạo, một chút kiềm chế cũng không biết. Cứ một mực ăn thua đủ với Sơn Trung Tử, thế mà lại đáp ứng, cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
Ánh mắt nam tử chớp động: “Xem ra ngươi không mấy thích vị bằng hữu kia.”
Nhắc đến Lãnh Vu Thu, Ngô Bất Tri đúng là một bụng oán hận: “Thành thực mà nói, ta gặp qua không ít người, hắn là dạng khó chiều nhất. Diện mục khả tăng không nói, tính tình lại càng thối muốn chết, đặc biệt khi mở miệng, nửa phần là không buông tha ai. Nhi tử hắn tuổi còn nhỏ, bộ dáng đã khiến người khác e ngại, phụ tử hai người đó, đúng là một lớn một nhỏ hai tiểu quái vật…” Thực là chịu đựng phụ tử Lãnh gia lâu lắm rồi, hiếm có một thính giả tốt như vậy, đầu đề vừa mở, liền thao thao bất tuyệt như nước sông cuồn cuộn không ngừng.
Đang nói cao hứng, chợt phía sau có người gọi: “Ngô huynh, ngươi ở đây làm gì?” Nhìn lại, là Sở Hành Vân dắt theo Lãnh Hàn đến.
“Ta…”
“Cha!” Lãnh Hàn đưa mắt thấy bạch y nam tử, reo lên, buông tay Sở Hành Vân, chạy thẳng vào lòng nam tử: “Cha, bệnh của người khỏe rồi.”
Một tiếng “Cha” như sét đánh bên tai, Ngô Bất Tri kinh hãi đến mục trừng khẩu ngốc. Mắt thấy Lãnh Hàn nhất nhất gọi cha, cọ cọ trong lòng nam tử cực kỳ thân thiết, tận đáy lòng, làm sao cũng không thể đem tuyệt mỹ nam tử trước mắt liên hệ với hán tử xấu xí trong ấn tượng.
Hắn có chút lúng túng nhìn Sở Hành Vân, chỉ thấy người kia đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Sở Hành Vân đã sớm biết diện mục thật sự của Lãnh Vu Thu, nhưng nhân vật trong tranh và người thực trước mắt không giống nhau. Huống hồ đã tám năm, dung mạo Lãnh Vu Thu vẫn thế, nét ngây ngô của thiếu niên đã phai nhạt từ lâu, thay vào đó là nét chín chắn thanh nhã được tôi luyện qua năm tháng, hai mắt hắn càng dán chặt không rời.
Qua hồi lâu, Ngô Bất Tri thở dài ẩn ý, lẩm bẩm: “Khó trách, khó trách!” Trên mặt cùng lúc hiện lên vẻ minh bạch, hoài nghi, kinh ngạc… Biểu tình phức tạp vô cùng.
Ngô Bất Tri dường như vừa hồi phục tinh thần, một thoáng sửng sốt, sau đó chỉ Sở Hành Vân: “Khó trách sao Sở huynh lại tận lực tận sức cứu giúp như thế, nguyên lai…” Hắn cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt cực kỳ mờ ám.
“Ngô huynh, ngươi đừng nói lung tung! Ta… Ta chỉ là…Ta đều không phải…!” Sở Hành Vân thấy sắc mặt Lãnh Vu Thu ngày càng khó coi, ôm Lãnh Hàn bước đi không quay đầu lại, tự biết người kia đã hiểu lầm, vội muốn làm sáng tỏ, nhưng tình thế cấp bách, không biết nên giải thích thế nào cho tốt.
Có thiên gia chứng giám, hắn thực sự đối Lãnh Vu Thu không có một tia tà niệm, chỉ là hắn không nén nổi lòng hiếu kỳ về người kia, muốn giúp người kia, bảo hộ người kia, ngoài ra không có cái gì khác! Thứ cảm tình này là thế nào, chính hắn cũng không tường tận. Tạm thời cứ cho là tạp niệm đi.
Ai, tạp niệm! Cư nhiên lại có tạp niệm với một nam tử, bản thân quả nhiên không bình thường.
Vài ngày sau, buổi sáng Lãnh Vu Thu tiếp tục ở chỗ Sơn Trung Tử trị độc, ban đêm trở về khách phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ Lãnh Hàn, hắn đối với ai cũng lạnh lùng xa cách.
Kỳ thực cái đó cũng không đáng kể, dù sao bình thường bộ dáng người kia vốn như thế. Nhưng trong mắt Sở Hành Vân, lại không phải vậy. Hai người trải qua đồng sinh cộng tử, dù ngoài mặt không thấy gì, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào chút dao động trong ngữ khí, ánh mắt mà cảm thấy thái độ Lãnh Vu Thu đã nhu hòa đi. Nhưng sau ngày đó, thái độ Lãnh Vu Thu đối hắn thay đổi, trở nên lạnh nhạt, thậm chí có phần tận lực xa lánh.
Mối bất hòa này, cả Lãnh Hàn cũng nhận thấy rõ rệt.
“Cha, sao người không để ý đến Sở thúc thúc?”
“Tiểu quỷ, ta trước đây thế nào cũng không để ý đến hắn nha.”
“Không giống.” Lãnh Hàn muốn chỉ ra điểm bất đồng, hết lần này tới lần khác vẫn không lý giải được, “Nói chung là không giống.”
Bộ óc nhỏ thực không thích hợp vận động quá phức tạp, suy nghĩ một hồi, lại trầm ổn ngủ mất. Lúc mơ ngủ vẫn còn nói mớ, muốn Sở thúc thúc chơi cùng nó. Đột nhiên trở mình, làm chăn mềm rớt xuống đất.
Lãnh Vu Thu bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt chăn mền lên đắp lại cho nó, còn bản thân khoác thêm y phục rời khỏi giường.
Mở cửa sổ, nguyệt quang lạnh như nước cứ thế tràn vào bên trong, chiếu sáng rực cả gian phòng. Không biết ai đã nói, ánh trăng mùa thu là đẹp nhất, thuần khiết nhất, quả nhiên, trong trắng vô ngần, giống như… Nguyệt nhi!
Tay lần mò trong ngực hồi lâu, lấy ra một cây trâm cài. Cất thật kỹ, đơn giản vì quá mức quý giá, sợ sẽ mất đi.
Hình dáng trâm cài rất tầm thường, một đầu khắc hình trăng non, phía dưới trang trí thêm một viên ngọc. Trâm cài do hắn tự tay làm, thủ công thô kệch, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Nguyệt nhi lại xem nó như báu vật.
Giờ đây, Nguyệt nhi đã mất, thứ cài tóc này trở thành bảo vật của hắn.
Nhớ lại buổi tối ngày đó, lần đầu tiên hắn gặp Nguyệt nhi, ánh trăng cũng đẹp như thế, thuần khiết như thế. Hắn bị tiếng tiêu ôn nhã dẫn dắt, rồi hắn nhìn thấy Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi vận một thân bạch y, xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, giống như nguyệt trung tiên tử, tinh khiết nhu hòa đến khó tin. Còn hắn, ngơ ngẩn nhìn, lặng lẽ rơi vào tình võng.
Gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ, thầm lặng dò xét vào bên trong, nương theo gió, phảng phất tiếng tiêu như có như không.
Nguyệt nhi!
Lãnh Vu Thu toàn thân chấn động, không sai, giai điệu này, sự thanh nhã này, đến chết hắn cũng nhận ra!
Tay đặt nơi bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhấn một cái, thân người đã phi ra ngoài. Độc thương mới lành, cước bộ có chút lảo đảo, nhưng hắn bất chấp, hắn muốn gặp Nguyệt nhi!
Băng qua một dãy trúc phòng, tiếng tiêu đúng là từ trong rừng truyền tới. Đôi mắt ngấn lệ nhạt nhòa, mơ hồ thấy một bạch y nhân ảnh.
Tim loạn đập, tay run rẩy, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn!
Nắm lấy cổ tay nàng, thật chặt, chỉ sợ khi buông tay, Nguyệt nhi sẽ tan biến không gặp được nữa.
“Lãnh Vu Thu?”
Gương mặt trước mắt dần biến đổi, dung nhan thanh lệ hóa thành gương mặt dương cương tuấn tú của nam tử. Lông mày hơi nhíu lại, là diện mạo hắn quen thuộc – Sở Hành Vân.
Chán nản buông tay, thất hồn lạc phách quay bước đi. Đúng vậy, Nguyệt nhi của hắn đã mất.
“Ngươi sao vậy?” Chưa từng thấy Lãnh Vu Thu như thế, nam tử phía sau có chút bối rối, đuổi theo giữ tay hắn.
“Buông tay.” Trống rỗng chán chường sớm tràn dâng trong lòng, đang không thể phát tiết, nào còn tâm tình quan tâm đến kẻ khác?
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Hành Vân lấy làm khó hiểu trước thái độ lạnh nhạt của đối phương, đêm nay nếu đã có cơ hội, không ngại nói rõ ràng một phen.
“Buông tay!”
Trong lúc dây dưa, hai người ngã nhào trên mặt đất, Sở Hành Vân nằm áp lên người Lãnh Vu Thu.
“Ngày hôm nay ta nhất định phải hỏi rõ ràng, vì sao ngươi luôn cố tình lảng tránh người khác, vô cớ cự tuyệt thiện ý của người khác? Vì sao ngươi cuối cùng vẫn đem bản thân chống đối mọi người xung quanh…”
Tiếng nói chợt im bặt, Sở Hành Vân vẻ mặt kinh ngạc. Nương ánh trăng nhàn nhạt, hắn có thể thấy rõ gương mặt Lãnh Vu Thu, còn có hai hàng thanh lệ theo gò má chảy xuống.
“Ngươi khóc.”
“Buông ra!” Lãnh Vu Thu vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng cơ thể bị độc tố lâu nay ăn mòn làm sao cũng không thắng được sức lực của Sở Hành Vân. Không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dáng yếu đuối, Lãnh Vu Thu cắn răng quay đầu đi.
Chưa bao giờ nhìn thấy Lãnh Vu Thu như thế. Lãnh Vu Thu trước nay, vô luận tóc rối mặt lem cũng tốt, tuấn mỹ vô song cũng được, đều lệnh nhân cảm thấy kiên cường, không hề khiến người khác nghĩ hắn mềm yếu.
Thế nhưng, giờ đây, hắn giống như hình nhân bằng thủy tinh pha lê, mỏng manh khiến nhân tâm thương xót. Đôi mắt ngấn lệ mơ hồ kia, còn có đôi môi đỏ hơi hé lộ, khiến dung mạo hắn thêm phần tiều tụy đáng thương, nơi nơi đều hấp dẫn ánh mắt Sở Hành Vân.
Như bị một ma lực vô hình thúc giục, Sở Hành Vân nhẹ nhàng cúi xuống gần gương mặt hắn, còn đang kinh ngạc chăm chú nhìn, khóa trụ đôi môi ấy, thật sâu mà ấn lên!
“Ngươi chính là Sơn Trung Tử?”
Mọi người đều thất kinh, ngay cả Lãnh Vu Thu cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt trên mặt. Sơn Trung Tử thành danh từ rất sớm, ít nhất cũng đã mười năm, hơn nữa trong suy nghĩ của mọi người, kẻ tinh thông huyền học, đa phần đều là lão đầu râu tóc bạc phơ, không ai ngờ hắn cư nhiên trẻ tuổi như thế.
Sở Hành Vân nhanh chóng nhận thấy bản thân thất thố, cúi người thật thấp hành lễ: “Tại hạ lần này đến đây cầu xin tiền bối… tiên sinh trị bệnh.” Hắn nghĩ nếu Sơn Trung Tử không thích bị gọi là “tiền bối”, vội vàng đổi cách xưng hô.
Sơn Trung Tử lãnh đạm nói: “Ta ẩn cư đã nhiều năm, không màng thế sự, các ngươi tìm cao nhân khác đi.” Dứt lời phất tay áo, xoay người định ly khai.
“Khoan đã!” Sở Hành Vân lấy ra một chiếc ngọc quyết (vòng khuyết, trang sức hình vành khăn bằng ngọc), “Trước đây tiên sinh từng nói, ai giữ ngọc quyết có thể yêu cầu tiên sinh làm một chuyện, chẳng hay lời hứa đó còn giữ hay không?”
Sơn Trung Tử chăm chú nhìn ngọc quyết hồi lâu, chậm rãi nói: “Nếu ta đã nói, đương nhiên sẽ giữ lời. Chẳng qua ta có ‘tam bất y’, phép tắc này không thể thay đổi.”
Sở Hành Vân ngẩn ngơ: “Tam bất y?”
“Kẻ tay nhuộm máu tươi, không chữa; kẻ vận số đã tận, không chữa; kẻ diện mục khả tăng, không chữa.”
Hắn chỉ vào Lãnh Vu Thu: “Ta xem người này tướng mạo lôi thôi, mặt mang sát ý, huống chi ấn đường tử khí ẩn hiện, chỉ sợ ba điều của ta hắn đều phù hợp.”
Sở Hành Vân nghe hắn vẫn một mực mượn cớ chối từ, muốn nói gì đó, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười nhạt, trong lòng chấn động, thầm than: nguy rồi.
Sơn Trung Tử hướng đôi mắt thanh lãnh về phía Lãnh Vu Thu: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười vì ngươi có ‘tam bất y’, mà ta, thật vừa vặn cũng có ‘tam bất khán’. Càng khéo hơn chính là, điều kiện ‘tam bất khán’ của ta các hạ cái nào cũng phù hợp. Vì vậy cho dù ngươi muốn chữa, e rằng ta còn không muốn đi.”
Trước nay chỉ có Sơn Trung Tử chọn bệnh nhân, chưa có bệnh nhân nào bạo dạn không biết sống chết bới móc tật xấu của hắn, Sơn Trung Tử lãnh đạm nói: “Nói thử nghe xem.”
“Thứ nhất, kẻ vô lương tâm, không nhìn; thứ hai, kẻ lừa đời cầu danh, không nhìn; thứ ba, tự cho mình bất phàm, không nhìn.”
Hắn cười giải thích: “Có câu ‘y giả phụ mẫu tâm’, với bệnh nhân nên bình đẳng đối đãi, toàn lực cứu chữa, bằng không đại phu thấy chết mà không cứu so với hung thủ giết người có gì khác nhau? Bất quá một kẻ là tự tay kết liễu, cho đối phương sự thống khoái; còn kẻ kia lại muốn đối phương bị hành hạ, từ từ tìm đến cái chết. Người như vậy há có thể gọi là ‘nhân tâm’?”
“Vấn đề thứ hai, người người đều nói Sơn Trung Tử là thần y, có khả năng khởi tử hồi sinh, ta vẫn lấy làm kỳ quái, thiên hạ sao có người tài ba đến thế? Hôm nay kiến quá, ta mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai không nắm chắc thành công ngươi dứt khoát đóng cửa bất nạp, khó trách cứu một người sống một người, sợ rằng danh xưng ‘thần y’, e không mấy phù hợp.”
Hắn nói ra một câu, sắc mặt Sơn Trung Tử khó coi thêm một phần. Sở Hành Vân bên cạnh âm thầm lo lắng, kìm lòng không đặng từng bước lùi lại, đề phòng Sơn Trung Tử bất ngờ nổi giận, cũng có thể kịp thời viện cứu.
“Còn điều thứ ba?”
“Điều thứ ba nha…” Lãnh Vu Thu nở nụ cười: “Trong mắt các hạ, e rằng người người đều diện mục khả tăng, cử chỉ thô tục, không biết các hạ có từng nghĩ, trong mắt kẻ khác, bản thân có bộ dáng gì? Chỉ sợ…”
Ngô Bất Tri tiếp lời: “Chỉ sợ đang cố làm ra vẻ, tự cho mình thanh…” Mắt thấy đôi đồng tử thanh lãnh thâm sâu như hồ nước lạnh giá của Sơn Trung Tử quét qua, trong lòng rùng mình, tối hậu nuốt lại chữ “cao”.
Sơn Trung Tử diện vô biểu tình, chăm chú nhìn Lãnh Vu Thu, hồi lâu sau, cười lạnh một tiếng: “Ngươi không muốn ta chữa, ta một mực muốn chữa cho ngươi, muốn ngươi thấy ta có đúng hay không là hạng lừa đời cầu tiếng!”
Từ cổng vào Vô Ưu cốc đi về phía trước khoảng một dặm, cảnh tượng mở ra khoáng đạt trong sáng, thấp thoáng giữa rừng cây, có thể thấy một dãy tịnh xá bằng trúc.
Hai người hầu vận bạch y đã sớm ra nghênh đón. Sơn Trung Tử thấp giọng phân phó vài câu, tiếp tục đi vào trong nhà. Đối với hắn, những người kia đã là khách không mời mà đến, đương nhiên cũng không cần dùng cái gì lễ nghi tiếp đãi.
Một bạch y nam tử bước tới trước mặt Sở Hành Vân: “Chủ nhân có dặn, ngài không thích ngoại nhân, vị công tử này theo ta vào là được.”
Nguyên bản hai người kiệu phu khiêng Lãnh Vu Thu lên lúc nhập cốc đã được cho về, hiện tại Sở Hành Vân đang ôm hắn. Sở Hành Vân cúi đầu nhìn vào mắt người nằm trong lòng, lưỡng lự, Lãnh Vu Thu cười nói: “Đã đến nước này, ngươi còn sợ hắn giết ta sao?”
Sở Hành Vân ngẫm nghĩ, đem người giao nộp. Liền có một nam tử khác dẫn hắn và Ngô Bất Tri, Lãnh Hàn đến một gian tịnh xá cách đó không xa để nghỉ ngơi.
Lãnh Vu Thu bị bạch y nam tử vác lên, vốn tưởng sẽ trực tiếp đi gặp Sơn Trung Tử. Không ngờ nam tử lại băng qua tịnh xá, hướng đến hậu diện của khu rừng.
Trong rừng cây mơ hồ nghe tiếng nước chảy róc rách, càng đi về phía trước, tiếng nước càng rõ ràng, cuối cùng dừng lại bên một hồ nước nhỏ.
“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Lãnh Vu Thu nhìn làn nước hồ tỏa hàn khí âm u, trong lòng bất chợt có dự cảm bất hảo, thầm nghĩ không lẽ….
“Ùm” một tiếng, hắn đã bị vứt vào trong hồ, cũng may nước rất cạn, cho dù Lãnh Vu Thu ngồi, cũng chỉ xăm xắp cổ hắn mà thôi.
“Chủ nhân trời sinh tính hỉ khiết, ghét nhất kẻ lôi thôi bẩn thỉu, công tử cần phải tắm rửa thay y phục, mới được vào chữa bệnh.”
Hỗn đản! Ai đâu lại bắt người ta tắm bằng nước hồ rét cóng này? Lạnh nha!
Tắm rửa, thay y phục, chải đầu, chỉnh mặt, sau đó Lãnh Vu Thu với diện mạo hoàn toàn thay đổi được dẫn tới trước mặt Sơn Trung Tử, thực sự khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Thế nào cũng không ngờ một kẻ vốn diện mục khả tăng sau khi lộ ra chân diện mục lại rực rỡ lóa mắt như vậy, không thể nhìn gần.
“Nhìn gì thế? Chưa từng thấy nam nhân anh tuấn sao?” Lãnh Vu Thu ngữ khí cực kỳ hậm hực. Dù là ai bị ngâm nửa buổi trong nước lạnh, sau lại như con rối bị đem ra soi mói, tâm tình thường không tốt lắm, huống chi là hắn.
Sơn Trung Tử quay đầu sang nơi khác, lạnh lùng nói: “Kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc, cho dù dáng vẻ có được tô vàng nạm ngọc bề ngoài, cũng khó che đậy thứ thối rữa bên trong. Dẫn hắn vào nội thất!”
Nơi gọi là nội thất, ngoài hai cái đệm cói, chẳng còn gì khác, có lẽ đây là chỗ Sơn Trung Tử luyện công. Sơn Trung Tử sai người đỡ Lãnh Vu Thu ngồi lên một cái đệm cói, sau đó phất tay cho người hầu lui ra.
Cửa khép lại, cả gian phòng u ám, chỉ có vài tia sáng xuyên qua khe trúc, rọi xuống mặt đất, phác họa nên dáng dấp của lan can.
“Bây giờ ta dùng chân khí dồn độc trong cơ thể ngươi từ từ ép ra, rồi phối hợp với châm cứu tễ dược, sau bảy ngày, độc trong người ngươi sẽ tiêu trừ tận gốc.”
Sơn Trung Tử vừa nói, hai tay đặt lên giữa lưng Lãnh Vu Thu. Hai luồng nhiệt từ tay hắn truyền vào cơ thể Lãnh vu Thu, đến từng nơi, huyệt đạo bị phong bế lâu ngày được giải khai, huyết mạch cũng bắt đầu thông suốt. Lãnh vu Thu cảm thấy tứ chi bách hài khoan khoái khó tả, thầm nghĩ người này thực ra cũng có chút bản lĩnh, danh xưng thần y sợ là không quá. Toàn thân nhiệt khí bốc lên, trí óc mơ hồ, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay phía sau đột nhiên hướng xuống dưới nhấn một cái, bất chợt tăng cường lực đạo, khiến Lãnh vu Thu đang buồn ngủ giật mình tỉnh giấc, giọng nói thanh lãnh từ sau truyền tới: “Ngươi cư nhiên lại ngủ, chẳng lẽ không sợ ta nổi giận thay đổi chủ ý, phất áo bỏ đi?”
Lãnh Vu Thu uể oải cười: “Ta vì sao phải sợ? Ngươi hiểu rõ, ta nào có cầu xin gì ngươi, là ngươi cố sống cố chết muốn chữa cho ta.”
Rồi hắn thản nhiên nhắm mắt lại: “Ta nhớ kỹ ngươi từng bảo, nếu đã nói ra, nhất định sẽ giữ lời.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngô Bất Tri thực sự không hiểu, phụ tử họ Lãnh tính tình cổ quái thế, Sở Hành Vân cư nhiên có thể chịu đựng được. Càng khiến hắn khó lý giải chính là, tiểu quỷ Lãnh Hàn kia đối ai cũng giữ bộ dáng đề phòng, với hắn thì khỏi phải nói, duy nhất với Sở Hành Vân lại nhu thuận vô cùng. Thật không biết Sở Hành Vân đã dùng thủ đoạn cao minh nào!
Giống như hiện giờ, một lớn một nhỏ kia đang chơi đùa hào hứng trong phòng, đem kẻ đángthương là hắn ném sang một bên, bị đối xử lạnh nhạt, hắn đành phải ra ngoài hít thở khí trời.
Hoàng hôn dần buông xuống, tính ra đã đến Vô Ưu cốc được nửa ngày, Lãnh Vu Thu chữa thương còn chưa trở về, không biết lành dữ thế nào. Nhớ lại lúc mới đến gặp qua không ít người hầu vận bạch y, hiện tại chẳng biết họ trốn đi nơi nào, một cái sơn cốc to như thế, ngoại trừ hằng hà cây cỏ, dường như chỉ còn lại mình hắn.
Một mình buồn chán dạo quanh cốc, thấy xa xa có một nhân ảnh bạch y đang đi về phía khách phòng của mình, hiếu kỳ liền đuổi theo.
“Uy, ngươi…” Bạch y nhân quay đầu, Ngô Bất Tri cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, những điều định nói, nhất thời quên sạch sành sanh.
Thiên a! Trên đời sao lại có… nam tử đẹp đến thế! Không biết bốn chữ “Mỹ nhược thiên tiên” có thể dùng để miêu tả nam nhân, nhưng ngoài bốn chữ đó, hắn thực nghĩ không ra từ nào để hình dung nam tử trước mắt. Mỗi tấc mỗi phân trên người đều hoàn mỹ lệnh nhân thán phục!
Có lẽ bộ dạng si ngốc của hắn làm nam tử phật ý, hai hàng lông mày nam tử chau lại: “Làm gì vậy?”
Ngữ khí, thần thái đều có vài điểm rất quen, Ngô Bất Tri cũng không rảnh mà suy nghĩ, ngơ ngẩn nói: “Cốc chủ các ngươi đem bọn ta đến đây rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt nam tử thoáng lộ tia kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Ta không phải người trong cốc, ta đến để trị thương.”
“Nguyên lai ngươi đến để chữa thương, vừa vặn, ta cũng theo một người đến chữa trị.” Phát hiện cả hai là người đồng cảnh ngộ, Ngô Bất Tri cảm thấy thân thiết không ít, “Được rồi, vậy Sơn Trung Tử tính tình cổ quái đó, ngươi làm thế nào khiến hắn gật đầu?”
“Các ngươi thế nào, ta thế đấy.”
“Không thể nào! Bọn ta căn bản là mắng chửi buộc hắn gật đầu, ngươi sao có thể cũng như vậy?” Đánh chết hắn cũng không tin mỹ nhân kia lại đi chửi bậy, huống hồ miệng lưỡi độc địa của Lãnh Vu Thu người bình thường không thể so sánh. “Nhắc đến Sơn Trung Tử dáng vẻ kiêu căng, nhìn là thấy khó ưa, nhưng ta thật không dám nghĩ cư nhiên có người dám trực diện mắng hắn! Họ Lãnh kia cũng khá thật, tư thái cầu người giúp đỡ rất cao ngạo, một chút kiềm chế cũng không biết. Cứ một mực ăn thua đủ với Sơn Trung Tử, thế mà lại đáp ứng, cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
Ánh mắt nam tử chớp động: “Xem ra ngươi không mấy thích vị bằng hữu kia.”
Nhắc đến Lãnh Vu Thu, Ngô Bất Tri đúng là một bụng oán hận: “Thành thực mà nói, ta gặp qua không ít người, hắn là dạng khó chiều nhất. Diện mục khả tăng không nói, tính tình lại càng thối muốn chết, đặc biệt khi mở miệng, nửa phần là không buông tha ai. Nhi tử hắn tuổi còn nhỏ, bộ dáng đã khiến người khác e ngại, phụ tử hai người đó, đúng là một lớn một nhỏ hai tiểu quái vật…” Thực là chịu đựng phụ tử Lãnh gia lâu lắm rồi, hiếm có một thính giả tốt như vậy, đầu đề vừa mở, liền thao thao bất tuyệt như nước sông cuồn cuộn không ngừng.
Đang nói cao hứng, chợt phía sau có người gọi: “Ngô huynh, ngươi ở đây làm gì?” Nhìn lại, là Sở Hành Vân dắt theo Lãnh Hàn đến.
“Ta…”
“Cha!” Lãnh Hàn đưa mắt thấy bạch y nam tử, reo lên, buông tay Sở Hành Vân, chạy thẳng vào lòng nam tử: “Cha, bệnh của người khỏe rồi.”
Một tiếng “Cha” như sét đánh bên tai, Ngô Bất Tri kinh hãi đến mục trừng khẩu ngốc. Mắt thấy Lãnh Hàn nhất nhất gọi cha, cọ cọ trong lòng nam tử cực kỳ thân thiết, tận đáy lòng, làm sao cũng không thể đem tuyệt mỹ nam tử trước mắt liên hệ với hán tử xấu xí trong ấn tượng.
Hắn có chút lúng túng nhìn Sở Hành Vân, chỉ thấy người kia đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Sở Hành Vân đã sớm biết diện mục thật sự của Lãnh Vu Thu, nhưng nhân vật trong tranh và người thực trước mắt không giống nhau. Huống hồ đã tám năm, dung mạo Lãnh Vu Thu vẫn thế, nét ngây ngô của thiếu niên đã phai nhạt từ lâu, thay vào đó là nét chín chắn thanh nhã được tôi luyện qua năm tháng, hai mắt hắn càng dán chặt không rời.
Qua hồi lâu, Ngô Bất Tri thở dài ẩn ý, lẩm bẩm: “Khó trách, khó trách!” Trên mặt cùng lúc hiện lên vẻ minh bạch, hoài nghi, kinh ngạc… Biểu tình phức tạp vô cùng.
Ngô Bất Tri dường như vừa hồi phục tinh thần, một thoáng sửng sốt, sau đó chỉ Sở Hành Vân: “Khó trách sao Sở huynh lại tận lực tận sức cứu giúp như thế, nguyên lai…” Hắn cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt cực kỳ mờ ám.
“Ngô huynh, ngươi đừng nói lung tung! Ta… Ta chỉ là…Ta đều không phải…!” Sở Hành Vân thấy sắc mặt Lãnh Vu Thu ngày càng khó coi, ôm Lãnh Hàn bước đi không quay đầu lại, tự biết người kia đã hiểu lầm, vội muốn làm sáng tỏ, nhưng tình thế cấp bách, không biết nên giải thích thế nào cho tốt.
Có thiên gia chứng giám, hắn thực sự đối Lãnh Vu Thu không có một tia tà niệm, chỉ là hắn không nén nổi lòng hiếu kỳ về người kia, muốn giúp người kia, bảo hộ người kia, ngoài ra không có cái gì khác! Thứ cảm tình này là thế nào, chính hắn cũng không tường tận. Tạm thời cứ cho là tạp niệm đi.
Ai, tạp niệm! Cư nhiên lại có tạp niệm với một nam tử, bản thân quả nhiên không bình thường.
Vài ngày sau, buổi sáng Lãnh Vu Thu tiếp tục ở chỗ Sơn Trung Tử trị độc, ban đêm trở về khách phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ Lãnh Hàn, hắn đối với ai cũng lạnh lùng xa cách.
Kỳ thực cái đó cũng không đáng kể, dù sao bình thường bộ dáng người kia vốn như thế. Nhưng trong mắt Sở Hành Vân, lại không phải vậy. Hai người trải qua đồng sinh cộng tử, dù ngoài mặt không thấy gì, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào chút dao động trong ngữ khí, ánh mắt mà cảm thấy thái độ Lãnh Vu Thu đã nhu hòa đi. Nhưng sau ngày đó, thái độ Lãnh Vu Thu đối hắn thay đổi, trở nên lạnh nhạt, thậm chí có phần tận lực xa lánh.
Mối bất hòa này, cả Lãnh Hàn cũng nhận thấy rõ rệt.
“Cha, sao người không để ý đến Sở thúc thúc?”
“Tiểu quỷ, ta trước đây thế nào cũng không để ý đến hắn nha.”
“Không giống.” Lãnh Hàn muốn chỉ ra điểm bất đồng, hết lần này tới lần khác vẫn không lý giải được, “Nói chung là không giống.”
Bộ óc nhỏ thực không thích hợp vận động quá phức tạp, suy nghĩ một hồi, lại trầm ổn ngủ mất. Lúc mơ ngủ vẫn còn nói mớ, muốn Sở thúc thúc chơi cùng nó. Đột nhiên trở mình, làm chăn mềm rớt xuống đất.
Lãnh Vu Thu bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt chăn mền lên đắp lại cho nó, còn bản thân khoác thêm y phục rời khỏi giường.
Mở cửa sổ, nguyệt quang lạnh như nước cứ thế tràn vào bên trong, chiếu sáng rực cả gian phòng. Không biết ai đã nói, ánh trăng mùa thu là đẹp nhất, thuần khiết nhất, quả nhiên, trong trắng vô ngần, giống như… Nguyệt nhi!
Tay lần mò trong ngực hồi lâu, lấy ra một cây trâm cài. Cất thật kỹ, đơn giản vì quá mức quý giá, sợ sẽ mất đi.
Hình dáng trâm cài rất tầm thường, một đầu khắc hình trăng non, phía dưới trang trí thêm một viên ngọc. Trâm cài do hắn tự tay làm, thủ công thô kệch, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Nguyệt nhi lại xem nó như báu vật.
Giờ đây, Nguyệt nhi đã mất, thứ cài tóc này trở thành bảo vật của hắn.
Nhớ lại buổi tối ngày đó, lần đầu tiên hắn gặp Nguyệt nhi, ánh trăng cũng đẹp như thế, thuần khiết như thế. Hắn bị tiếng tiêu ôn nhã dẫn dắt, rồi hắn nhìn thấy Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi vận một thân bạch y, xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, giống như nguyệt trung tiên tử, tinh khiết nhu hòa đến khó tin. Còn hắn, ngơ ngẩn nhìn, lặng lẽ rơi vào tình võng.
Gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ, thầm lặng dò xét vào bên trong, nương theo gió, phảng phất tiếng tiêu như có như không.
Nguyệt nhi!
Lãnh Vu Thu toàn thân chấn động, không sai, giai điệu này, sự thanh nhã này, đến chết hắn cũng nhận ra!
Tay đặt nơi bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhấn một cái, thân người đã phi ra ngoài. Độc thương mới lành, cước bộ có chút lảo đảo, nhưng hắn bất chấp, hắn muốn gặp Nguyệt nhi!
Băng qua một dãy trúc phòng, tiếng tiêu đúng là từ trong rừng truyền tới. Đôi mắt ngấn lệ nhạt nhòa, mơ hồ thấy một bạch y nhân ảnh.
Tim loạn đập, tay run rẩy, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của hắn!
Nắm lấy cổ tay nàng, thật chặt, chỉ sợ khi buông tay, Nguyệt nhi sẽ tan biến không gặp được nữa.
“Lãnh Vu Thu?”
Gương mặt trước mắt dần biến đổi, dung nhan thanh lệ hóa thành gương mặt dương cương tuấn tú của nam tử. Lông mày hơi nhíu lại, là diện mạo hắn quen thuộc – Sở Hành Vân.
Chán nản buông tay, thất hồn lạc phách quay bước đi. Đúng vậy, Nguyệt nhi của hắn đã mất.
“Ngươi sao vậy?” Chưa từng thấy Lãnh Vu Thu như thế, nam tử phía sau có chút bối rối, đuổi theo giữ tay hắn.
“Buông tay.” Trống rỗng chán chường sớm tràn dâng trong lòng, đang không thể phát tiết, nào còn tâm tình quan tâm đến kẻ khác?
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Hành Vân lấy làm khó hiểu trước thái độ lạnh nhạt của đối phương, đêm nay nếu đã có cơ hội, không ngại nói rõ ràng một phen.
“Buông tay!”
Trong lúc dây dưa, hai người ngã nhào trên mặt đất, Sở Hành Vân nằm áp lên người Lãnh Vu Thu.
“Ngày hôm nay ta nhất định phải hỏi rõ ràng, vì sao ngươi luôn cố tình lảng tránh người khác, vô cớ cự tuyệt thiện ý của người khác? Vì sao ngươi cuối cùng vẫn đem bản thân chống đối mọi người xung quanh…”
Tiếng nói chợt im bặt, Sở Hành Vân vẻ mặt kinh ngạc. Nương ánh trăng nhàn nhạt, hắn có thể thấy rõ gương mặt Lãnh Vu Thu, còn có hai hàng thanh lệ theo gò má chảy xuống.
“Ngươi khóc.”
“Buông ra!” Lãnh Vu Thu vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng cơ thể bị độc tố lâu nay ăn mòn làm sao cũng không thắng được sức lực của Sở Hành Vân. Không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dáng yếu đuối, Lãnh Vu Thu cắn răng quay đầu đi.
Chưa bao giờ nhìn thấy Lãnh Vu Thu như thế. Lãnh Vu Thu trước nay, vô luận tóc rối mặt lem cũng tốt, tuấn mỹ vô song cũng được, đều lệnh nhân cảm thấy kiên cường, không hề khiến người khác nghĩ hắn mềm yếu.
Thế nhưng, giờ đây, hắn giống như hình nhân bằng thủy tinh pha lê, mỏng manh khiến nhân tâm thương xót. Đôi mắt ngấn lệ mơ hồ kia, còn có đôi môi đỏ hơi hé lộ, khiến dung mạo hắn thêm phần tiều tụy đáng thương, nơi nơi đều hấp dẫn ánh mắt Sở Hành Vân.
Như bị một ma lực vô hình thúc giục, Sở Hành Vân nhẹ nhàng cúi xuống gần gương mặt hắn, còn đang kinh ngạc chăm chú nhìn, khóa trụ đôi môi ấy, thật sâu mà ấn lên!