Trong khách phòng Hạo Thiên Bảo, hiện tại đặt hai chiếc giường. Sở Hành Vân quỳ gối cạnh giường, im lặng gục đầu, nghe có tiếng người đến, cũng không ngẩng lên.
Khi màn che được vén lên, Lãnh Vu Thu nhìn thấy một cỗ nhân thể không hề còn sức sống. Dung nhan kia chẳng khác gì lúc gặp gỡ nửa canh giờ trước, nhưng tử khí lại âm trầm hiển hiện. Hai mắt mở to, biểu tình khiếp sợ ngưng kết trên gương mặt, chứng tỏ hắn chết không nhắm mắt. Thanh kiếm trước ngực dài chừng một tấc, máu tươi đỏ sẫm vạt áo, kinh tâm động phách đập vào mắt Lãnh Vu Thu.
Sở Duy Danh thực sự đã chết! Khó tin nhưng không thể không tin!
Bên cạnh hắn còn một thi thể khác, là một phụ nữ trung niên vận hoa phục. Mặc dù lúc này khiến kẻ khác cảm giác hơi ghê sợ, nhưng vẫn có thể thấy sinh tiền nhất định là một mỹ nhân. Mà diện mạo của nàng bà cũng giống Sở Hành Vân đến bảy, tám phần.
Lãnh Vu Thu đã đoán được bà là ai… Sở phu nhân!
Cả bà cũng chết! Sở Hành Vân trong một đêm mất đi song thân, nhất định sẽ cực kỳ bi thương a? Kìm lòng không được thoáng nhìn qua hắn, điều đầu tiên nảy lên trong thâm tâm chính là tiếc thương sâu đậm. Nhất thời quên mất tình cảnh đáng lo ngại của bản thân.
Xác định bốn phương tám hướng đều có người canh gác, Lãnh Vu Thu mọc cánh cũng không thoát, Sở Duy Dương mới nói: “Liêu quản sự?”
“Có tiểu nhân.”
“Ngươi hãy kể chuyện phát sinh đêm nay.”
“Vâng.”
Trước tiên đôi mắt Liêu quản sự tràn ngập oán độc cừu hận nhìn Lãnh Vu Thu, sau đó mới nói, “Thưa nhị bảo chủ, lúc canh hai đêm nay, bảo chủ đột nhiên cho gọi tiểu nhân, ra lệnh tiểu nhân đi mời Khâu… mời ác tặc họ Khâu đến phòng nhỏ ở hậu viện. Bảo chủ dường như có chuyện rất cơ mật muốn nói với hắn, sai tiểu nhân đưa hắn tới đó rồi tự mình trở về. Nhưng tận canh ba, bảo chủ vẫn chưa quay lại. Phu nhân lo lắng, bảo tiểu nhân đến xem, không ngờ khi tiểu nhân tới nơi thì thấy bảo chủ… Bảo chủ… nằm đó, đã khí tuyệt thân vong.”
Nói đến đoạn cuối, hắn khóc không thành tiếng, người của Hạo Thiên Bảo nghe xong, đều bi phẫn bất cam, thậm chí có người gào khóc thảm thiết.
Lãnh Vu Thu thần sắc bình tĩnh, không hề kinh sợ, có lẽ loại sự tình này nếm trải quá nhiều, đã có kháng lực. Hắn chỉ lưu tâm đến Sở Hành Vân. Hắn thấy thân thể Sở Hành Vân chấn động, ánh mắt vừa sợ vừa đau đớn hướng đến bản thân, tựa như đang hỏi: có thật là ngươi giết cha ta?
Lãnh Vu Thu lòng thầm đau xót, chậm rãi lắc đầu: ngươi phải tin ta, ngươi đã nói sẽ tin ta mà.
Trong đại sảnh một mảnh khóc than, Sở Duy Dương vung tay, lớn tiếng: “Khóc cái gì? Muốn khóc hãy đợi báo thù xong rồi khóc! Lam nhi, ngươi hãy kể lại tình huống lúc phu nhân bị giết!”
Hắn gọi nha hoàn Lam nhi đang khóc nấc, nghe thấy tiếng gọi, nàng liền tiến lên “huỵch huỵch” quỳ rạp xuống trước mặt Sở Duy Dương: “Thưa… thưa Nhị bảo chủ, khi đó phu nhân đang đợi bảo chủ quay về nghỉ ngơi, kết quả có một kẻ cầm kiếm chạy tới, chẳng nói chẳng rằng, một chiêu giết chết phu nhân, còn giết cả Thanh nhi đang hầu hạ bên cạnh. Nô tỳ… nô tỳ lúc đó đang trải giường, thấy thế liền trốn sau giường, mới thoát được… thoát được một mạng.”
“Ngươi có thấy gương mặt kẻ hung đồ không?”
“Thấy, thấy được.” Lam nhi xoay lại chỉ về Lãnh Vu Thu, cắn răng nói: “Chính là ác tặc kia, ta đến chết cũng nhớ kỹ hắn!”
Lời nàng nói như đinh đóng cột, bất kể ai cũng vô pháp mang tâm hoài nghi, cả Lãnh Vu Thu cũng gần như tin người là do mình giết, huống chi mọi người trong Hạo Thiên Bảo từ lâu đã ấn định hắn là hung thủ!
Có người lên tiếng: “Giết hắn báo thù cho Bảo chủ!” Lời này vừa nói, lập tức có vô vàn hưởng ứng.
“Khoan đã!”
Sở Hành Vân nãy giờ vẫn im lặng chậm rãi đứng lên, thoáng nhìn qua Lãnh Vu Thu, rồi hướng sang mọi người: “Sát nhân luôn có động cơ, ta thực sự tìm không ra lý do hắn muốn giết phụ thân.”
Đó là một thiếu sót. ‘Khâu Hàn Vũ’ kia cùng bảo chủ không quen biết, lại là bằng hữu tốt của Thiếu bảo chủ, thực không có lý do gì sát hại bảo chủ, mọi người nhất thời yên lặng.
“Ta biết.”
Thiếu nữ phục trang màu tím từ trong đám đông bước ra, trên gương mặt mỹ lệ một màu tái nhợt: “Ta biết, ta biết vì sao hắn hại Sở bá bá!”
“Tử Yên, ngươi không được nói bậy.” Người lên tiếng chính là Hạ Vũ Lâu – phụ thân của Hạ Tử Yên, hắn nghĩ bản thân Sở gia còn không biết sự thể thì nhi nữ làm sao biết được?
“Ta không nói bậy. Bởi vì ta biết bí mật của hắn, còn kể cho Sở bá bá nghe.” Nàng hướng sang Sở Hành Vân, “Sở ca ca, các ngươi ban ngày làm gì ta đã thấy cả, tất cả đều thấy hết.”
Lãnh Vu Thu cùng Sở Hành Vân đều chấn động, nhất là khi nhìn vẻ mặt thê lương ai oán của nữ hài, thoáng chốc đã minh bạch nàng quả nhiên biết chuyện của bọn họ.
Sở Duy Dương nóng ruột hỏi dồn: “Rốt cuộc là bí mật gì, nha đầu, ngươi mau nói đi!”
Ánh mắt Hạ Tử Yên lạnh lùng dừng lại trên gương mặt Sở Hành Vân, dần dần tỏa ra một tia ôn nhu không nỡ: “Sở ca ca, ta nghe ngươi gọi tên hắn, ta nghe ngươi gọi hắn ‘Vu Thu’.”
“Vu Thu?” Sở Duy Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Lãnh Vu Thu, hắn là Lãnh Vu Thu!”
Sự tình đến đây đã quá rõ ràng. Sở bảo chủ phát hiện thân phận của Lãnh Vu Thu, vì vậy Lãnh Vu Thu giết người diệt khẩu. Mà hắn một không làm, hai làm cho trót, giết cả Sở phu nhân. Hơn nữa trong tâm thức của mọi người, Lãnh Vu Thu hung tàn thành tính, loại chuyện này quá nửa làm được.
“Ác tặc kia, giết người nhiều như vậy, không ngờ lần này lại hại cả bảo chủ!” Oán hận trong lòng mọi người liền tăng lên mấy phần, nhưng ngại tà thuật của Lãnh Vu Thu trong chốn võ lâm, không ai dám tùy tiện động thủ.
Sở Duy Dương quát: “Họ Lãnh, ngươi còn gì để nói?”
Lãnh Vu Thu chỉ im lặng.
Người khác mắng hắn cũng được, hắn chỉ để ý Sở Hành Vân, một câu của Sở Hành Vân, với hắn mà nói còn trọng yếu hơn một ngàn, một vạn câu của kẻ khác.
“Ngươi cũng tin là ta giết bọn họ?”
Sở Hành Vân ngước mắt lên, nhìn vẻ cầu khẩn xót xa trong đôi mắt mỹ lệ kia, tựa hồ một câu nói của bản thân, cũng có thể quyết định sinh tử của hắn. Thực sự rất muốn tiến đến ôm hắn vào lòng, vỗ về ôn nhu, nhắc nhớ thật nhiều rằng bản thân yêu hắn say đắm, rằng bản thân tín nhiệm hắn. Thế nhưng, Liêu quản sự nói, Lam nhi nói, còn cả Hạ Tử Yên nói đều khiến bản thân phải hoài nghi!
Với sự chính trực của phụ thân, một khi đã biết chuyện của hắn và Vu Thu, không bao giờ không ngăn cản, mà Vu Thu là người nói năng bất hảo… Trong đầu hắn thậm chí đã hiện ra hình ảnh Vu Thu tranh chấp với phụ thân!
Cảnh tượng đẫm máu kia khiến hắn toàn thân chấn động, lẩm bẩm:
“Ta không biết, ta không biết…”
Lãnh Vu Thu mỉm cười, cười đến thê lương: “Không phải ngươi không biết, ngươi cũng tin, chẳng phải sao?”
Vẻ tươi cười đó khiến Sở Hành Vân tâm tư quặn thắt, hắn tiến đến, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Sở Duy Dương cướp lời.
“Hay lắm chất nhi, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra, không để bị yêu nhân kia lường gạt. Hừ, yêu nhân họ Lãnh hung tàn ti tiện, trong thiên hạ có chuyện xấu nào hắn không làm được? Mọi người cùng xông lên, đem hắn loạn đao phân thây, báo thù cho Bảo chủ!”
“Hảo!” Thanh âm nhất tề hưởng ứng, đao tuốt khỏi vỏ, cung đã lên dây, chỉ chờ Sở Duy Dương hô một tiếng liền xông lên.
Giữa biển người đằng đằng sát khí, Lãnh Vu Thu vẫn rất bình tĩnh, tìm không ra nửa điểm muốn xuất thủ. Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua rừng đao phong lấp loáng sáng như tuyết, đột nhiên nở nụ cười. Cười thật lớn.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn hắn, chỉ vì họ không ngờ Lãnh Vu Thu đến lúc này còn cười được, cũng không thể hiểu vì sao một người cười ra còn khó nghe hơn khóc… Đây có lẽ vì bọn họ tuy thương tâm, nhưng lại chưa từng nếm trải tư vị đau đớn của tận cùng tuyệt vọng.
“Không sai, người là ta giết, trong thiên hạ chuyện xấu đều do Lãnh Vu Thu ta một mình gây nên, giết hai kẻ đó thì tính là gì? Các ngươi muốn báo thù thì xông lên đi!”
Phụ nhân hài tử liên can đều lui ra ngoài, số còn lại bao quanh Lãnh Vu Thu, kẻ duy nhất không hề động thủ chính là Sở Hành Vân.
Sớm có người giao kiếm vào tay hắn, nhưng làm thế nào hắn ra tay với Lãnh Vu Thu được? Đó là ái nhân hắn đã từng thệ ngôn yêu trọn kiếp mà! Nhưng đồng thời cũng là sát phụ cừu nhân!
Hắn ngẩng đầu, lướt qua trùng trùng nhân ảnh, cuối cùng nhìn thấy Lãnh Vu Thu… Dải tóc dài tung bay ấy, thân ảnh nhanh nhẹn như thoi đưa ấy, cả gương mặt thê lương ấy, đều khiến tim hắn nhói đau.
Vu Thu! Vu Thu! Ta nên làm gì bây giờ? Ta phải bắt ngươi thế nào bây giờ?
Tâm… rối loạn.
Sở Duy Dương đánh mãi không xong, ngực càng sốt ruột. Hắn bản tính vô cùng cương liệt, càng đến cực điểm càng nóng nảy, thoáng thấy chất nhi đứng sững một nơi, trong lòng càng tức giận.
“Vân nhi, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho phụ mẫu sao?” Vừa nói vừa đưa tay kéo, đẩy Sở Hành Vân vào vòng chiến. Mọi người thấy thiếu chủ ra trận, đều thoái nhượng sang một bên.
Sở Hành Vân đầu óc một mảnh hỗn loạn, chỉ biết dựa vào bản năng ứng chiến. Nhìn thấy một nhân ảnh trước mắt, không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trên tay đã vung ra.
“Xoạch” một tiếng, lưỡi kiếm đâm vào thân thể Lãnh Vu Thu!
“Lão gia nhà ta, cũng chính là Bảo chủ ở đây, muốn gặp Khâu công tử.”
Sao? Lãnh Vu Thu thầm kinh hãi, trực giác nghĩ lẽ nào sự tình thay đổi? Thế nhưng tự vấn không hề tồn tại bất luận một sơ sót nào có thể tìm ra, cho dù đối phương mang tâm hoài nghi, chắc chắn cũng chỉ âm thầm phòng bị, tuyệt đối không có chứng cứ để làm ầm ĩ sự việc.
“Đã trễ thế này, Sở bảo chủ cho gọi tại hạ vì chuyện gì?”
Liêu quản sự vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười: “Việc này tiểu nhân cũng không biết. Khâu công tử, mời!”
Lãnh Vu Thu hướng ra ngoài quan sát, nhận thấy cùng đi với Liêu quản sự còn có hai thanh niên vận phục trang gia nô, mặc dù có chút võ công căn bản nhưng không cao mấy. Hiện tại nếu hắn đánh lui bọn họ cưỡng chế thoát thân kỳ thực không khó, chỉ vì sự tình hôm nay không cho phép, ngày sau nếu Sở Hành Vân còn muốn chạy trốn khó có thể tìm được cơ hội. Chuyện đã tới nước này, dù là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ còn biết kiên trì mà bước tới.
Theo Liêu quản sự đi vòng qua hoa viên, rẽ vài lần nơi hành lang gấp khúc, lại bước qua Nguyệt Lượng môn (cửa tròn), cuối cùng dừng chân tại một nơi biệt lập trong đình viện. Thấp thoáng sau cây lá cỏ hoa, kiến trúc tựa như một gian sương phòng dường như xuất hiện trước mắt.
Liêu quản sự đi tới trước cửa rồi dừng bước: “Mời!”
Cửa phòng được khép hờ, vài tia sáng từ bên trong lọt ra ngoài, hình như có người, lại không nghe bất kỳ âm thanh nào.
Hãy thật bình tĩnh, biết đâu bên trong từ lâu đã bố trí thiên la địa võng chờ đợi hắn. Lãnh Vu Thu mỉm cười, cất bước đi vào.
Trong phòng được bày biện rất đơn giản, chỉ đặt một cái bàn và mấy chiếc ghế, bố trí thành khách phòng. Chính giữa có kê chiếc ghế đàn hương, một lão giả đang ngồi trên đó. Trực giác được huấn luyện nhiều năm nói với Lãnh Vu Thu, ở đây chỉ có một mình lão.
Lão giả kia đương nhiên là đương nhiệm Bảo chủ của Hạo Thiên Bảo, người có quyền thế lớn nhất Sở gia – Sở Duy Danh.
Lãnh Vu Thu vốn nghĩ hắn là nhân vật hô phong hoán vũ, đương nhiên sẽ giống như bào đệ (em ruột) của hắn lãnh ngạo cố chấp, khí thế bức người, nhưng sự thực lại đối lập, ấn tượng đầu tiên về hắn là một lão nhân hòa ái. Thứ khí chất uy trọng cùng đôn hậu ở hắn đều vẹn đủ, vô cùng giống Sở Hành Vân. Nhìn kỹ chút nữa, gương mặt kỳ thực cũng giống nhau.
Suy cho cùng vẫn là phụ tử! Bất giác, Lãnh Vu Thu đối lão giả nảy sinh thiện cảm. Nhưng hắn biết, đối phương tuyệt không có hảo cảm với hắn. Có vài kẻ thiên sinh đã bị người khác ghét, hắn bất hạnh thay.
“Khâu công tử.”
Lãnh Vu Thu lễ độ ôm quyền: “Sở bảo chủ.”
“Mời ngồi.”
Lãnh Vu Thu kéo ghế ngồi xuống, chờ đối phương mở lời.
“Nghe nói Khâu công tử cùng khuyển tử là bằng hữu, chẳng hay quen biết như thế nào.”
Vấn đề này lúc Lãnh Vu Thu bước vào Bảo, Sở Duy Dương đã hỏi qua, Lãnh Vu Thu bổn cũ soạn lại, chỉ nói bản thân trong lúc vô ý đắc tội với hiệp khách giang hồ, may nhờ Sở Hành Vân tương trợ, sau đó hai người kết làm tri kỷ.
“Chẳng hay Khâu công tử đắc tội với những ai?”
Từ khi quyết định dùng tên giả, Lãnh Vu Thu từ lâu đã chu toàn mọi vấn đề đối phương có thể đưa ra, câu hỏi kia đương nhiên cũng nằm trong dự liệu. Hắn định trả lời, không ngờ Sở Duy Danh đã đón đầu nói tiếp: “Phải chăng là ‘Bát diện linh long’ Hướng Thiết Long, Đỗ Thánh Tâm của ‘Đỗ Quyên sơn trang’?”
Hai mắt hắn vừa mở, tinh quang mạnh mẽ phát ra, nhắm thẳng vào Lãnh Vu Thu: “Khâu Hàn Vũ, Lãnh Vu Thu! Ha ha, ngươi dọa sợ bọn ta đấy.”
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu, tình hình hiện tại đại khái là như thế, nhưng Lãnh Vu Thu vẫn ung dung, ngừng một chút, mới mỉm cười: “Cuối cùng vẫn không thoát khỏi nhãn pháp của Sở bảo chủ, việc đã đến nước này, ta không thừa nhận cũng không được. Chỉ có một việc mong Sở bảo chủ giải đáp.”
“Nếu ngươi muốn hỏi ai đã tiết lộ thân phận của ngươi với lão phu, xin thứ ta không thể nói thẳng.”
Lãnh Vu Thu đích thực là muốn hỏi câu này, ngẫm lui lại vài bước, đối phương dù biết hắn dùng tên giả, cũng sẽ không thể đoán được hắn là Lãnh Vu Thu, chắc chắn ở giữa có người giở trò. Chỉ là không đợi hắn hỏi, Sở Duy Danh đã chặn lời.
Bất quá điều này chứng minh suy đoán của hắn là đúng, không nhiều người biết hắn đến đây, đáp án đã miêu tả sinh động.
“Sở bảo chủ đã biết thân phận của ta, chẳng hay sẽ dùng phương pháp gì đối phó với võ lâm cừu địch như ta đây?” Lãnh Vu Thu lạnh lùng nhìn Sở Duy Danh, ngực đề phòng cử động của hắn… chỉ cần một động tác nhỏ, vô số phục binh sẽ lao ra từ bốn phương tám hướng. Kế sách duy nhất, chỉ có tiên hạ thủ vi cường.
“Không cần lo lắng.” Sơ Duy Danh đã nhìn ra tâm tư của hắn, “Trong viện này chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Ha? Lẽ nào Sở bảo chủ không muốn bắt Lãnh Vu Thu? Hay còn chưa rõ tiền thưởng ngoài thành treo cho cái đầu của họ Lãnh?” Chẳng phải hắn lòng dạ tiểu nhân, chẳng qua là kẻ khẩu phật tâm xà gặp đã nhiều, dù sao cũng phải luôn giữ sáng suốt.
Đối mặt với nhãn thần phòng bị của Lãnh Vu Thu, Sở Duy Danh chỉ mỉm cười: “Ta già rồi, còn cần thứ hư danh đó làm gì? Ta giống như lão hủ đã một chân bước vào quan tài,người ta còn lo lắng, e rằng chỉ có một đứa con độc nhất này.”
Lãnh Vu Thu không trả lời, chờ hắn nói xong.
“Có người bảo với ta, nói rằng quan hệ giữa các hạ cùng khuyển tử có phần… có phần…” Hắn nhất thời tìm không ra từ ngữ nào để hình dung, khó lòng đem mối quan hệ đáng hổ thẹn không muốn ai biết giữa hai người kia triệt để nói ra miệng, cứ úp mở ậm ừ, nhưng ý khinh miệt cùng không thể tán thành trong ánh mắt cũng khiến Lãnh Vu Thu minh bạch.
“Quan hệ giữa ta và hắn có phần không minh bạch, đúng không?”
Chuyện phải đến cuối cùng cũng đến, vĩnh viễn không nên hy vọng vận may sẽ phủ xuống loại người như bản thân. Đối mặt thần tình vừa sợ vừa giận của Sở Duy Danh, Lãnh Vu Thu đáp lại bằng nụ cười vô vị. Biết rõ như vậy chỉ khiến đối phương chán ghét thêm sâu sắc, nhưng giá nào cũng không thể bày ra dáng vẻ kinh sợ đáng thương.
“Nguyên lai là sự thực.” Đả kích này đối với Sở Duy Danh phải nói là không nhỏ, hắn toàn thân chấn động, nặng nề lùi về sau tựa lưng vào ghế dựa, nhất thời chỉ biết lặp lại những lời kia.
Nguyên lai là sự thực! Người khác nói với hắn hắn còn bán tín bán nghi, hắn theo dõi nhi tử từ nhỏ đến trưởng thành, quy củ lễ nghi, luôn là niềm kiêu hãnh của hắn, làm sao cũng không ngờ loại sự tình này sẽ phát sinh trên người nó!
Không, nhi tử nhất định là bị mê hoặc! Người ma giáo chẳng phải có tà thuật sao? Hắn nhìn về phía Lãnh Vu Thu, sự chán ghét trong mắt không thể che giấu: “Mặc kệ ngươi muốn thế nào, ta chỉ mong ngươi có thể buông tha Vân nhi.”
Hẳn là hắn sẽ không nghĩ ta mê hoặc con hắn chứ? Cũng đúng, Lãnh Vu Thu ta đây giết người phóng hỏa, không từ chuyện xấu nào, câu dẫn kẻ khác cũng chẳng tính hiếm lạ. Đã thế, bản thân cũng không cần phải khách khí với hắn, Lãnh Vu Thu cười nhạt nói:
“Nếu ta không đồng ý? Đừng trách ngươi không khách khí đúng không? Chẳng hay Sở bảo chủ có từng nghĩ tới, nhi tử ngươi đã bị ta dụ dẫn đến mất tri mất giác, nếu ta chết, hắn sẽ hận ngươi cả đời!”
Sở Duy Danh ngẩn người, bàn tay đang nắm chặt chợt buông lỏng, thất vọng cúi đầu, trầm mặc thật lâu, mới ngẩng lên. Không biết có phải vì ánh đèn, Lãnh Vu Thu bỗng thấy hắn tựa như thoáng chốc đã già đi nhiều lắm.
“Ta nghe Duy Dương nói, ngươi cũng có nhi tử?”
Thanh âm hắn vừa có phần già nua, hơn nữa còn hàm chứa sự khẩn cầu, Lãnh Vu Thu không đành lòng, đáp: “Không sai.”
“Vậy ta nghĩ nhất định ngươi hiểu rõ tấm lòng của phụ thân. Trên đời này không có phụ thân nào mà chẳng hy vọng nhi tử có thể cả đời bình an, có thể làm nên đại nghiệp, nếu thực sự được như thế, dù có chết, hắn cũng an lòng. Ngược lại, nếu nhi tử lầm đường lạc lối, đau lòng nhất, không phải bản thân nó, mà là phụ thân, đúng không?”
Lãnh Vu Thu không trả lời, hắn trong lòng tự hỏi, nếu đổi bản thân là người kia, đổi Hàn nhi là Sở Hành Vân, bản thân nên làm sao? Lẽ nào để mặc Hàn nhi bước chân vào con đường chông gai ư?
Đáp án đã rất rõ ràng, chỉ là có chút tổn thương mà thôi.
Phụ thân đang đau lòng lại kể tiếp: “Vân nhi không chỉ là hy vọng của ta, mà còn gánh vác kỳ vọng của Sở gia, nguyện vọng của Hạo Thiên Bảo. Lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn nó trở thành kẻ dị nhân, bại hoại bị thiên hạ khinh khi? Nhẫn tâm nhìn nó thành tội nhân thiên cổ của Hạo Thiên Bảo, một đời bị nguyền rủa… Nếu ngươi đối Vân nhi còn chút phân tình, ta cầu ngươi buông tha nó đi!”
Đêm đã khuya, thời điểm thuận lợi giao ước với Sở Hành Vân đã qua từ lâu, đứa ngốc kia hiện tại đang nghĩ gì nhỉ? Nhất định là đang sốt ruột đi loanh quanh, đoán rằng bản thân vì sao còn chưa hành động?
Muốn đến gặp hắn, nhưng sợ gặp được rồi lại chẳng biết nên nói gì? Hay vừa nhìn thấy nhãn tình của hắn, bản thân phải vất vả lắm mới kiên quyết được lại trở nên mềm lòng. Thế nhưng không gặp hắn, chỉ sợ hắn lại ngốc nghếch gây chuyện không may.
Cứ như vậy tiến vài bước lại lui vài bước, quay về rồi lại trở ra, tới tới lui lui, gió sau cửa vẫn không ngừng thổi. Lãnh Vu Thu cười khổ lắc đầu: còn bảo người kia là đứa ngốc, bản thân càng ngốc hơn.
Từ gian phòng đi ra mấy bước, là cửa sau của Sở gia. Suy đoán một chút, khoảng sân này dùng để tiếp đãi những ai không thể đi vào bằng cửa trước, những khách nhân vô thân vô phận a? Cũng như bản thân.
Bỏ đi thôi! Cứ cho đây là một hồi mộng đẹp.
Mộng luôn luôn phải có lúc tỉnh, chẳng phải sao? Tỉnh cũng đừng lưu luyến nữa.
Tuy nghĩ như vậy, vẫn không thể kìm lòng quay đầu lại đưa mắt nhìn về nơi ở của Sở Hành Vân. Kinh ngạc phát hiện, sân trong đang vô cùng an tĩnh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, không biết đã xảy ra chuyện gì, thanh âm ầm ĩ mơ hồ cũng có thể nghe thấy.
Lãnh Vu Thu biến sắc, lẽ nào ngốc tử kia thiếu kiên nhẫn tự mình đào thoát bị người phát hiện? Trực giác nhớ lại, lời Sở Duy Danh đúng lúc văng vẳng bên tai, tất cả những gì bản thân làm đều chỉ hại đến Sở Hành Vân.
Thôi vậy, thôi vậy! Một tiếng thở dài, xoay người định ly khai, hồn nhiên không hay biết hắn có muốn đi cũng không được.
Thanh âm “Vụt vụt”, vài nhân ảnh đã phi thân đến trước mặt, bao vây hắn.
“Ác tặc, ngươi hại chết bảo chủ, còn muốn chạy sao?”
Chú thích:
Câu thơ trên có xuất xứ từ bài thơ “Hàm Dương thành đông lâu” của thi nhân Hứa Hồn.
Chuyện xưa: Thời Đường, khi thi nhân Hứa Hồn đậu tiến sĩ, làm giám sát Ngự sử. Mùa thu, lúc trời chạng vạng, ông leo lên cổ thành Hàm Dương ngắm cảnh, thấy thái dương dần lặn ở hướng tây, mây đen kéo tới, gió thổi từng cơn, vì vậy ngẫu hứng sáng tác bài “Hàm Dương thành đông lâu”
Nguyên tác:
Nhất thượng cao lâu vạn lý sầu,
Kiêm gia dương liễu tự đinh châu.
Khê vân sơn khởi nhật trầm các,
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.
Tạm dịch by Tiểu Đạn Đạn:
Cất bước lầu cao vạn lý sầu,
Sậy non dương liễu tựa bãi dâu.
Mây đen kéo đến ngày chìm xuống,
Gió dậy cơn giông báo mưa nguồn.