Tiếng chuông hết giờ vang lên.
Nghê Phỉ Vọng lấy gương từ trong cặp sách ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh mặt trời để sửa soạn gương mặt của mình.
Cô hơi nhíu mày, sau đó lấy son môi từ ngăn kéo ra son lại.
Gương mặt của Nghê Phỉ Vọng nhỏ, nhưng lại đầy đặn, cả môi cũng thế, môi dưới no đủ.
Son môi xong, cô thấy bản thân đang tỏa sáng.
Cô thuần thục bặm môi, sửa soạn tóc mái, lại nhìn vào gương tập biểu cảm.
Cảm thấy mọi thứ hoàn hảo rồi cô mới đứng dậy.
Ngu Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại nhìn cô.
Nghê Phỉ Vọng bị phát hiện, biểu cảm mất tự nhiên.
Ngu Hân Nhiên hỏi cô đi đâu.
Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ đi tìm Kỷ Thư Thấm.”
Ngu Hân Nhiên nhướng mày hỏi lại: “Thật à?”
Nghê Phỉ Vọng gật đầu, nhưng Ngu Hân Nhiên vẫn không rõ.
Thấy thời gian đang trôi đi, Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện với cô ấy nữa, lật đật cất bước rời đi.
Lúc rời đi, cô còn nghe thấy Ngu Hân Nhiên đang nhắc đến cái tên “Giang Ngạn Chu”, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại.
Lớp của Nghê Phỉ Vọng ở tầng , Kỷ Thư Thấm ở trên tầng .
Lúc Nghê Phỉ Vọng lên lầu, cô quen thuộc đi vào từ cửa sau, đi đến bàn thứ tư từ dưới đếm lên.
Kỷ Thư Thấm đang cúi đầu nghịch máy nghe nhạc mp chuẩn bị nghe nhạc.
Vừa thấy cô tới thì cất tai nghe đi, kéo tay cô cùng nói chuyện.
Kỷ Thư Thấm ngẩng đầu nhìn cô, trong chốc lát lại mở miệng, hỏi một cách chế nhạo: “Hôm nay cậu son môi đẹp nhỉ.”
Nghê Phỉ Vọng chớp mắt, vui vẻ trong lòng, lại bặm môi, cảm nhận được một chút vị ngọt thì thoải mái nói: “Tớ cũng cảm thấy đẹp.”
Kỷ Thư Thấm lại nói: “Nước hoa cậu cũng thơm đấy.”
Nghê Phỉ Vọng ngửi ngửi, sau đó nói: “Tớ không xịt nước hoa.”
“Mùi sữa ấy.” Kỷ Thư Thấm sát lại gần.
Nghê Phỉ Vọng đang muốn giải thích đấy là mùi sữa tắm nhưng Kỷ Thư Thấm lại cong mắt hỏi cô: “Cậu chuẩn bị vì ai vậy?”
Nói xong, Kỷ Thư Thấm nhìn xuống bàn cuối —
Giang Ngạn Chu đang ngủ gục trên bàn.
Giọng nói của cô ấy không nhỏ, các bạn học gần đó đều có thể nghe được.
Nghê Phỉ Vọng muốn phủ nhận, phía sau lại có tiếng ghế cà trên sàn nhà, không to nhưng rất chói tai.
Là bàn phía sau Kỷ Thư Thấm.
Kỷ Thư Thấm nhìn bóng người cao lớn bước ra cửa, cảm thấy kỳ lạ nên nhún vai không hiểu.
Nghê Phỉ Vọng cũng nhìn qua, chỉ thấy gót giày anh.
Giày thể thao màu trắng, có hoa văn màu đen.
Nghê Phỉ Vọng hỏi: “Cậu ấy đi đâu thế?”
“Chắc là đi vệ sinh.” Kỷ Thư Thấm suy đoán.
Cô ấy vẫn chưa chịu buông tha cho Nghê Phỉ Vọng, bắt lấy cô trêu chọc cùng với Giang Ngạn Chu.
Nghê Phỉ Vọng nóng lòng phản bác, nhưng Kỷ Thư Thấm lẫn Ngu Hân Nhiên đều giống nhau, không tin rằng cô đã hết thích Giang Ngạn Chu rồi.
Cô vô cùng bất lực, lại không còn cách nào để giải thích cho mọi người tin.
Nhưng Nghê Phỉ Vọng cũng hiểu vì sao mọi người lại như vậy, dù sao thì năm trước cô vẫn còn đang lì lợm, la liếm, bu lấy cậu ta.
Ngu Hân Nhiên khuyên nhủ cô năm, cô theo đuổi cậu ta năm.
Tuy rằng cô mới quen Kỷ Thư Thấm, nhưng chuyện cô theo đuổi Giang Ngạn Chu đã truyền qua mấy năm.
Ở trong mắt mọi người, cô, Nghê Phỉ Vọng, vô cùng thích Giang Ngạn Chu, cho dù Giang Ngạn Chu không có ý gì với cô.
“Đừng giả vờ nữa, cậu còn thích cậu ta mà.”
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy phiền phức, tính tiểu thư nổi lên, cô nhún vai, nói một câu: “Cậu nói sao cũng được.”
Kỷ Thư Thấm thấy cô hơi giận nên không dám nói thêm nữa, chỉ chỉ chỗ trống phía sau: “Cậu ấy đi lâu như vậy chắc là bị giáo viên kêu đi đấy, hay là cậu ngồi ở chỗ cậu ấy trước đi?”
Nghê Phỉ Vọng sửng sốt, nhanh chóng nói: “Không cần!” Bởi vì không còn kiên nhẫn nên nói cũng hơi bực bội.
Lúc này Chử Hàng quay lại.
Anh nghe thấy lời đề nghị của Kỷ Thư Thấm, cũng nghe câu trả lời của Nghê Phỉ Vọng, còn cảm nhận được sự chán ghét trong giọng nói của cô.
Bước chân anh dừng lại, lúc sau vẫn yên lặng ngồi xuống phía sau Kỷ Thư Thấm.
Kỷ Thư Thấm cảm thấy xấu hổ nên không nói gì.
Nghê Phỉ Vọng cũng trầm mặc.
Cô nghe thấy tiếng anh gấp sách luyện tập lại, còn có tiếng vang của bút gõ trên bàn.
Biết anh có khả năng hiểu lầm, Nghê Phỉ Vọng muốn giải thích, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng cũng im lặng mà rời đi.
Lúc nào cũng thế, cô đều không nói gì.
Từ lúc hai người bắt đầu quen biết nhau, cô chính là một cô gái kiêu căng, ngang ngược, tức giận là trút lên người anh, nhìn thấy anh là trưng ra vẻ mặt chán ghét.
Còn anh thì vẫn luôn im lặng tiếp nhận, sau đó âm thầm tiêu hóa, chưa bao giờ biểu lộ ra cảm xúc chán ghét đối với cô.
Nghê Phỉ Vọng vẫn luôn nghĩ lí do tại sao, cuối cùng kết luận được —
Chắc là anh cảm thấy cô trẻ con, nên không thèm so đo.
Lúc Nghê Phỉ Vọng trở về, Ngu Hân Nhiên hứng thú hỏi cô: “Sao rồi? Quyến rũ được người ấy không?”
Nghê Phỉ Vọng ủ rũ ghé vào bàn: “Không có.”
Không quyến rũ được.
Không gặp nhau được thì thôi đi, lại còn gây nên chuyện hiểu lầm.
Ngu Hân Nhiên chậc chậc hai tiếng, “Quen rồi, nhưng cậu sẽ không từ bỏ mà đúng không.
Đã cố gắng năm rồi, nhất định cậu sẽ đạt được.”
Chuông vào lớp vang lên.
Trong suốt một tiết học, Nghê Phỉ Vọng đều suy nghĩ, làm sao để Chử Hàng để ý đến cô.
Không phải là kiểu để ý bình thường, mà là kiểu quan hệ nam nữ.
Để ý đến son môi của cô, để ý đến lúc cô mặc váy đẹp, để ý thấy… cô thích anh nhường nào.
Cô thật sự không thích Giang Ngạn Chu.
Cô thích Chử Hàng.
…
Kỷ Thư Thấm quay đầu hỏi Chử Hàng: “Lúc nãy cậu đi đâu thế?”
Chử Hàng xoay bút, nói: “Vệ sinh.”
“Đi lâu vậy à?” Kỷ Thư Thấm hoài nghi.
Chử Hàng nhìn cô ấy, xong rồi không trả lời.
Kỷ Thư Thấm cũng cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, ngượng ngùng xoay người lên.
Chử Hàng vẫn luôn thất thần kể từ khi vào lớp.
Anh luôn nhớ tới Nghê Phỉ Vọng, trong không khí còn vấn vương mùi hương của cô, là mùi sữa, vô cùng ngọt ngào.
Chẳng bao lâu sau, anh lai nhớ đến giọng nói tức giận, khó chịu của cô “Không cần”.
Cảm xúc cứ như bị xé toạc.
Huyệt thái dương nhảy dựng, anh nhắm mắt lại.
Gần đây cô hay tới lớp của anh, anh vui vẻ.
Nhưng cũng biết, cô đến là vì người khác.
Son môi xinh đẹp, mùi thơm trên người, đều là chuẩn bị vì người khác.
Anh chỉ là may mắn học cùng lớp với Giang Ngạn Chu, may mắn được nhìn trộm thứ không hề thuộc về mình.
Thầm gọi tên cô.
Phỉ Vọng.
Phỉ Vọng, phi vọng, cứ nhất định phải mơ tưởng hão huyền.