Một tuần sau kỳ kiểm tra thì có kết quả.
Thành tích của Nghê Phỉ Vọng vẫn nửa vời như cũ đứng ở giữa, còn Chử Hàng thì vẫn duy trì thành tích đứng trong top , đặc biệt là môn Toán, đứng thứ hai và cao hơn điểm.
Ban đêm, Chử Thiệu Bách hỏi thành tích của anh xong lại hỏi: “Phỉ Vọng thì sao?”
“Cũng tạm ạ, nhưng có tiến bộ.” Trong mắt Chử Hàng là sự dịu dàng.
Chử Thiệu Bách nhìn anh, trầm mặc trong chốc lát: “Con nhớ giúp con bé, còn một năm nữa là thi đại học rồi.”
Chử Hàng gật đầu nói đã biết.
Anh đã sớm đưa Nghê Phỉ Vọng vào tương lai của anh.
Tuy nhìn Nghê Phỉ Vọng không dễ bắt nạt nhưng tâm tư đơn thuần, bắt đầu làm chuyện gì cũng không nghĩ tới hậu quả.
Ba mẹ Nghê cũng cưng chiều cô, không xem trọng thành tích lắm.
Anh đã nghĩ kỹ sớm rồi, nếu muốn Nghê Phỉ Vọng thi vào cùng trường đại học với anh, năm tới đây anh phải giúp cô nâng cao thành tích.
Nghê Phỉ Vọng cũng ý thức được vấn đề này, thành tích của cô với Chử Hàng kém nhau Hàng điểm.
điểm… đối với anh không là vấn đề gì, nhưng cô chỉ có thể đạt được một con số bình thường mà thôi.
Ba mẹ Nghê lại ngược lại, không hề lo lắng gì hết.
Sau khi biết thành tích của cô, vỗ đầu cô: “Không sao, bấy nhiêu là đủ rồi, nhà chúng ta chỉ cần có con biết đọc sách thôi là đủ.”
Ai ngờ Nghê Phỉ Vọng đỏ mắt lớn tiếng nói: “Không được!”
Hai người bị hoảng sợ, không biết an ủi như thế nào.
Một lát sau, Nghê Phỉ Vọng đứng dậy: “Con đi học bài đây!”
“Đổi tính à?” Ba mẹ Nghê nhìn mặt nhau.
Cứ thế mà trôi qua.
Có một ngày, Chử Hàng hẹn Nghê Phỉ Vọng ra ngoài chơi.
Cô đang chơi vui vẻ thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, áy náy nhìn gương mặt tuấn tú của Chử Hàng.
Chử Hàng hỏi cô làm sao vậy, cô lắc đầu nói: “Tớ đang nghĩ làm thế nào để làm nhanh toán xác suất thống kê.”
Chử Hàng cười, duỗi tay xoa đầu cô: “Tớ dạy cho cậu.”
“Được.” Nghê Phỉ Vọng thả lỏng lông mày.
Chử Hàng nói muốn dạy cô, đưa cô về nhà mình.
Đúng lúc Chử Thiệu Bách đi dạy ở bên ngoài, trong nhà không có ai, thích hợp để dạy Toán cho bạn gái.
Lúc vừa mới vào nhà, Nghê Phỉ Vọng hơi bối rối, sau khi Chử Hàng bảo cô ngồi thì mới thoải mái lên chút ít.
Đôi chân trần dẫm lên sàn nhà, còn vào bếp giúp Chử Hàng lấy trái cây.
Chử Hàng ngồi trên ghế sô pha mà cười, hình như cô mới là cô chủ của căn nhà này.
Ăn trái cây xong, Chử Hàng và cô bắt đầu vào việc chính.
Sau khi phân tích mấy đề mẫu cho cô xong, Nghê Phỉ Vọng hứng thú hào hùng nói sẽ tự làm, nhưng đến khi đưa ra một bài toán ở trước mắt, cô lại mở tròn mắt mà nhìn.
Chử Hàng muốn hướng dẫn cô nhưng cô lại nói không cần.
Vẫy vẫy tay kêu anh đi làm chuyện của anh đi.
Chử Hàng bất lực rời đi, nhưng lại vừa lòng với tinh thần tự học này của cô.
Hai mươi phút sau, Nghê Phỉ Vọng làm ra đáp án, quay đầu lại phát hiện không có Chử Hàng bên cạnh.
Lúc nãy cô nhập tâm làm bài quá mà không hề để ý là anh đã đi lúc nào.
Cô đi ra ngoài, phát hiện Chử Hàng cũng không ở phòng khách, vậy nên cô đành gõ cửa cửa phòng đang đóng chặt của Chử Hàng.
Không đáp lại.
Vặn chốt, không khóa, cô đi vào.
Chiếc đèn lớn trong phòng không được bật, chỉ có ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc đèn nhỏ đầu giường, nhàn nhạt như một quả cam đang sáng lên.
Chử Hàng không ở trong phòng nhưng cô thấy đèn trong nhà vệ sinh lại sáng, bên trong còn có tiếng nước tí tách chảy –
Chử Hàng đang tắm rửa.
Trái tim Nghê Phỉ Vọng đập bùm bùm, chậm rãi đi qua, đứng trước cửa thủy tinh, gõ cửa: “Cậu đang tắm à?”
Tiếng nước dừng lại.
Chử Hàng: “Ừm.”
Cánh cửa mờ mịt hơi nước, thanh âm Chử Hàng mơ hồ.
“Tớ làm bài xong rồi, cậu ra đây xem.” Cách nói chuyện của Nghê Phỉ Vọng không được nhanh nhẹn, chắc là bởi vì… hưng phấn nhỉ?
Thân thể trần trụi của Chử Hàng đang cách cô một cánh cửa, sao Nghê Phỉ Vọng có thể giống như Liễu Hạ Huệ (), trong đầu cô đã tưởng tượng ra những cảnh sắc tình đó –
Dòng nước từ vòi hoa sen chảy xuống từ đỉnh đầu Chử Hàng, làm tóc anh ướt nhẹp, sợi tóc mềm mại dán trên trán anh, sau đó là sống mũi, bờ ngực trần trụi cũng ướt dầm dề…
Xuống chút nữa, cô tưởng tượng không ra.
Cái đó của Chử Hàng sẽ như thế nào, tuy miệng cô hay đùa giỡn hỏi anh có cứng không, cũng đã từng thấy nơi đó của các diễn viên phim người lớn, nhưng cô cảm thấy Chử Hàng không giống họ.
chắc chắn là đẹp hơn rất nhiều.
Chắc chắn là thế, Chử Hàng đẹp trai, đẹp hơn bất cứ người nào.
Đột nhiên Chử Hàng cảm thấy hưng phấn kích thích, bộ phận sinh dục dưới hông từ từ cứng lại chỉ vì một hai từ không liên quan.
Anh nhìn chằm chằm dưới thân mình, cười nhẹ lo cho chính mình: “Bây giờ tớ không có cách nào để ra ngoài.”
“Tắm xong lại ra nhanh nhé.” Đôi tay của Nghê Phỉ Vọng đặt trên cửa.
“Không được.” Giọng nói Chử Hàng có hơi mờ ảo.
“Soa lại không được.” Nghê Phỉ Vọng không chịu từ bỏ, không biết tại sao tắm rồi lại không chịu ra? Cố ý trêu với cô hả?
“Chính là không được.” Anh nói như vậy.
“Vậy thì cậu cũng đừng ra nữa.” Nghê Phỉ Vọng không thích Chử Hàng trêu cô như thế, giả vờ giận dỗi.
Trước khi rời đi còn gõ cửa kính.
Cô xoay người định rời đi.
Phía sau vang lên tiếng mở cửa, hơi nước nóng ẩm cũng tràn ra, làm không khí xung quanh cô ẩm ướt theo.
Cô dừng lại, cảnh tay cô bị một bàn tay ẩm ướt nắm lấy, sau đó cả người bị kéo lại.
Cô ngã vào một lồng ngực ẩm ướt.
Chử Hàng ôm lấy cô, cánh tay trần trụi đáp bên hông cô, làm quần áo cô dính nước.
Nhận ra anh không mặc đồ, mặt Nghê Phỉ Vọng ửng hồng, cô cúi đầu nhìn khăn tắm màu trắng chỗ chân anh.
–
Anh đã bao bọc phần dưới lại.
Nhưng mà… không thể xem thường thứ đang cương cứng trên mông cô được.
Nghê Phỉ Vọng nhúc nhích, gương mặt cọ đến môi anh.
Chử Hàng ôm chặt cánh tay của cô, để cô dán vào anh thật kín kẽ.
Đôi tai Nghê Phỉ Vọng đỏ lên như làn da trước ngực.
Quá lớn, quá cứng, làm đại não cô trống rỗng.
“Giận hả?” Chử Hàng thấp giọng hỏi cô, thanh âm cũng nhẹ như nước, dịu dàng đến kì cục, âm cuối còn hơi lên giọng, gợi lên cảm xúc của Nghê Phỉ Vọng.
“Không… không có.” Nghê Phỉ Vọng không dám lộn xộn, nhỏ giọng phủ nhận.
“Biết vì sao không?” Dùng chóp mũi cọ vào gương mặt mềm mại của cô.
“Cái gì?” Não của Nghê Phỉ Vọng đang trong trạng thái lơ đãng, nhất thời quên mất vấn đề mà cô đang đấu tranh.
“Tại sao tớ không ra, cậu biết vì sao không?” Chử Hàng chậm rãi nói, như đang cho cô thời gian nhớ lại.
Nghê Phỉ Vọng còn đang phát ngốc: “Vì… vì sao?”
“Cứng vô cùng.”
Anh nắm lấy eo cô để cô xoay người, làm cô đối mặt với anh.
Nghê Phỉ Vọng cảm nhận được thứ kia đang cọ qua mông cô, sau đó để trên bụng nhỏ của cô.
Đệt.
Lớn quá.
():Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (- trước Công nguyên).
Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.