Nhìn xuyên qua mắt mèo, cô thấy Chử Hàng đang bị xối mưa.
Trên quần áo ướt nhẹp, nhất là ở đầu vai.
Phía sau anh là đèn đường đang sáng, ngược sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Cô chỉ thấy tóc anh ướt nhẹp dưới ánh đèn đường.
Vội vàng mở cửa, nét lo lắng trên mặt không kịp che giấu.
Chử Hàng thấy thấy là cô thì đứng ngây người, không tiến vào mà cánh môi tái nhợt mấp máy: “Có dì ở đây không?”
Dì chính là Nghê Dung.
Gió thổi nước mưa bắn lên da Nghê Phỉ Vọng, lạnh lẽo làm cô run rẩy, nhận ra bên ngoài lạnh biết bao nhiêu.
Cô lui vào một bước, lắc đầu: “Không có.”
Chử Hàng nhíu mày, mở miệng: “Vậy tớ về đây.”
Anh xoay người, sau lưng là một mảng ướt nhẹp, lan vào trong mắt Nghê Phỉ Vọng.
Áo thun bị ướt, dán vào cơ thể anh, Nghê Phỉ Vọng phảng phất có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy.
Thấy anh sắp bước vào màn mưa, cô không nghĩ ngợi mà kêu: “Dừng lại!”
Chử Hàng dừng lại, thân thể cứng đờ trong nháy mắt, anh xoay người nhìn cô, trong mắt là sự nghi hoặc.
“Vào… vào trú mưa đi.
Lát nữa chắc cô sẽ về.” Nghê Phỉ Vọng nói một cách mất tự nhiên, ngay cả đôi mắt cũng không biết nhìn nơi nào.
Chử Hàng không đáp, nhìn chằm chằm cô rồi mới cất bước vào nhà.
Nghê Phỉ Vọng vào nhà vệ sinh tìm khăn lông sạch sẽ, lúc ra thì thấy anh đứng thẳng ở một chỗ, cúi đầu nhìn điện thoại, tựa như là trốn mưa thật, hết mưa rồi sẽ rời đi ngay.
Nghê Phỉ Vọng đến trước mặt anh, đưa khăn cho anh, “Cậu lau đi.”
Chử Hàng buông điện thoại, nhận lấy chiếc khăn, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Sau khi lau sơ sơ đầu tóc, anh cầm chặt khăn ở trên tay, không biết đặt đâu nên ngẩng đầu nhìn Nghê Phỉ Vọng.
Nghê Phỉ Vọng lấy lại tinh thần, lấy khăn lông lại: “Cậu ngồi đi.”
Chử Hàng lại nhíu mày, anh cảm thấy kỳ lạ, kể từ lúc Nghê Phỉ Vọng kêu anh vào nhà là đã rất kỳ lạ rồi.
Cô đưa khăn lông cho anh, bảo anh ngồi chờ Nghê Dung cũng làm anh thấy kỳ lạ.
Nhưng là anh cầu mà chẳng được.
Anh ngồi ở một góc sô pha, bên cạnh là cái chăn Nghê Phỉ Vọng vừa mới khoác trên người.
Anh còn thấy nửa ly sữa bò cô đang uống dở, trên miệng ly còn có dấu vết.
Đột nhiên anh cảm thấy khát nước, yết hầu lăn lăn, nuốt nước miếng.
Nghê Phỉ Vọng cũng ngồi xuống, ở bên kia sô pha.
Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mối quan hệ giữa cả hai không hài hòa lắm, nói cái gì cũng không thích hợp.
Đặc biệt là hôm đấy anh còn chưa trả lời cô rõ ràng, rốt cuộc là có thích hay không đều làm cô cảm thấy trái tim như bị kim châm.
Cây kim này xuất hiện là từ khi cô nhận ra cô thích anh.
Thật ra, cô chẳng biết làm gì để thay đổi mối quan hệ giữa hai người cả, cô muốn làm hòa với anh… Tuy rằng lúc trước là chỉ có mỗi mình cô xấu tính, Chử Hàng từ trước đến nay đều không đáp lại.
Bây giờ cô thấy lúc trước mình vừa ngốc vừa hư.
Cô muốn theo đuổi anh, thì không được đối xử với anh như lúc trước.
Sẽ không cố ý làm anh khó xử, không bênh cô của mình mà vô cớ chỉ trích anh, càng không thể coi như anh không tồn tại.
Cô sẽ nghiêm túc đối xử tốt với anh.
Không khí trong phòng không ẩm ướt như bên ngoài, trong chốc lát Chử Hàng cảm thấy ấm lên.
Nghê Phỉ Vọng giả vờ đang xem TV nhưng thật ra là đang nghĩ làm thế nào để làm hòa với anh.
Chử Hàng không thích xem TV, anh thích nhìn Nghê Phỉ Vọng.
Nhưng anh cũng đang giả vờ xem TV, thỉnh thoảng lại trộm nhìn cô.
Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, không biết là đi lấy thứ gì.
“Chử Hàng.”Nghê Phỉ Vọng đứng bên cạnh kêu anh.
Tầm mắt của Chử Hàng di chuyển từ trái dâu tây trên áo ngủ, dời lên mặt cô, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt long lanh.
Anh nhìn cô chăm chú.
“Cho cậu.” Cô lấy đồ vật từ phía sau ra đưa cho anh.
Chử Hàng nhìn thấy thứ đó, ký ức lúc xưa bỗng bừng dậy –
Cô cầm một hộp sữa chua.
Trong trí nhớ của anh, lần đầu tiên cô ra vẻ chán ghét anh là bởi vì hộp sữa chua.
Ngày đó anh theo Nghê Dung và Chử Thiệu Bách đến làm khách nhà Nghê Phỉ Vọng.
Ba mẹ Nghê nhiệt tình, ân cần hỏi han anh, hỏi anh muốn ăn cái gì, uống cái gì, đến nỗi chỉ tiếc là không thể lấy tất cả đồ vật trong tủ lạnh ra cho anh chọn.
Anh tiện tay cầm lấy một hộp sữa chua.
Giây tiếp theo, phía sau anh là tiếng của một cô bé, “Không được động vào sữa chua, không cho cậu uống!”
Sau đó hộp sữa chua bị giật lấy.
Khi đó tuổi, da mặt còn mỏng, sắc mặt Chử Hàng cứng đờ, tay chân cũng không biết nên làm sao.
Ba mẹ Nghê ngại ngùng xin lỗi anh, bảo Nghê Phỉ Vọng đưa lại.
Nhưng Nghê Phỉ Vọng không chịu, cô mở nắp sữa chua ra, ngửa đầu uống sạch, sau đó nhìn Chử Hàng vừa cười vừa lắc lắc sữa chua trên tay, khiêu khích anh: “Cậu còn muốn uống không?”
Chử Hàng nhìn cô chằm chằm, nhìn cô tươi cười như thế nhưng lại không cảm thấy mất mặt.
Anh cảm thấy, cô rất đáng yêu.
Bây giờ cũng vậy.
Cô cầm sữa chua cho anh.
Anh nhìn chai sữa chua trên tay cô, trái tim liên tục đập mạnh.
Gần đây những việc cô làm như là ra hiệu cho anh, nhưng anh không dám thừa nhận.
Cho tới bây giờ, anh càng chắc chắn –
Cô bỗng nhiên không còn ghét anh như vậy nữa.
Lúc trước vô cớ ghét anh, bây giờ thì lại không.
Thậm chí dùng cách đưa sữa chua để nói cho anh rằng, cô muốn làm hòa.
Nghi vấn trông lòng anh cũng có nguyên do, nhưng anh gấp gáp, chờ không nổi mà nhận tín hiệu làm hòa từ cô.
Anh duỗi tay nhạn lấy, lạnh, giống hệt như cô năm đó.
“Chúng ta làm hòa đi.” Cô tiểu thư vẫn chừa lại sĩ diện cho chính mình, không nói xin lỗi.
Chỉ dùng từ “làm hòa” để xóa sạch những chuyện xấu mà cô đã từng làm với anh.
Cô không dám nhìn anh, mím môi chờ đợi anh trả lời.
Cô nghĩ anh sẽ giận, chắc là sẽ nghĩ cô đang nói đùa, chắc là sẽ cảm thấy cô không đủ chân thành.
Cô nghĩ rất nhiều, lại không ngờ rằng Chử Hàng lại trả lời nhanh như thế –
“Được.” Anh nói như vậy.
Thậm chí anh chẳng hề do dự mà trả lời.
Chử Hàng cũng không cho rằng hai người cãi nhau, cũng không nhớ kỹ cô làm tổn thương anh lúc nào.
Anh không xem cô là một cô gái bình thường, anh vẫn luôn thích cô.
Ước mơ mà anh tha thiết bấy lâu nay đang ở ngay trước mắt, đương nhiên anh phải nắm chắc lấy.
Ước mơ của anh không phải là được ở bên cạnh Nghê Phỉ Vọng, mà chỉ đơn giản là –
Anh thiết tha mơ ước –
Không bị Nghê Phỉ Vọng chán ghét .