Dương chạy ra mở cửa... không biết ai bấm chuông cửa nhà cô sớm thế này? Cô không nghĩ là Chi bởi Chi nói với cô rằng sẽ ở qua đêm nhà bạn, không nghĩ nhà bạn Chi ngay gần nhà mình, vì không nghĩ nhà bạn Chi chính là nhà Trúc.
- Ơ, chị không đi làm sao? - Dương nhìn đồng hồ, còn chừng 45 phút nữa là tới giờ vào làm. Mà đường xá xa xôi, không tính tới việc bị tắc đường nữa.
- Chị vào thay đồ rồi đi ngay. Trúc đang đợi ở dưới!
Chi nói rồi chạy về phòng nhanh chóng. Dương lẳng lặng đi theo. Lại là Trúc, hóa ra hai người ở qua đêm với nhau sao?
- Chị ở lại nhà Trúc à? Em không có ý gì đâu, nhưng ngoại hình Trúc như thế cũng như con trai mà, chị làm vậy không sợ anh Mạnh giận sao?
Dương lấy cớ hỏi. Cô biết Chi vẫn tin là Mạnh tồn tại trên đời này. Muốn gây áp lực cho mối quan hệ của Trúc và Chi thì chỉ có cách làm loạn lên và đóng kịch rằng Mạnh vẫn còn sống!
- Chị nói với Mạnh rồi mà! Với cả hôm qua là sinh nhật Trúc. Có đúng 1 lần ngủ ngoài trong năm chứ có phải lúc nào chị cũng thế đâu mà phải lo!
Chi vô tư nói. Cô không để ý rằng Trúc không nói cho Dương biết hôm qua là sinh nhật Trúc. Trúc muốn có khoảng thời gian riêng nên tạm ích kỷ như vậy rồi sẽ tạ lỗi với Dương sau. Dương nghe vậy, trong lòng liền hụt đi vài phần... hóa ra là tổ chức sinh nhật và không có Dương...
Dương lặng im đi về phòng, không biết mình có vị trí gì trong Trúc nữa. Hai người họ đã đi tới cái ngưỡng sinh nhật riêng và qua đêm cùng nhau rồi sao?
Điện thoại cô rung lên...
“Hôm qua sinh nhật Trúc chưa mời em vì sợ em bận việc. Hẹn em hôm nay đi ăn được không?”
Là tin nhắn của Trúc, rồi cũng có lúc nhớ đến cô sao? Cô mặc kệ, cô như kẻ thèm khát, cô không quan trọng việc Trúc khi nào nhớ tới mình, chỉ cần xem trọng mình như thế này thôi cũng vui rồi.
“Tối qua đúng là em bận thật... đông khách quá! Vậy tối nay đi ăn nhé! Em muốn được phục vụ lâu lắm rồi!”
Dương nhắn tin lại trêu đùa. Cả hai có vẻ dây dưa một hồi, Trúc nói thôi thì mới thôi. Chi đi qua thấy em gái vừa cầm điện thoại vừa cười tủm tỉm, liền thích thú...
- Nhắn tin gì mà vui cỡ đó cơ? - Chi hỏi trêu ghẹo.
Chính vì Chi hỏi, nên Dương nghĩ mình không việc gì phải giấu. Dương thấy Chi là người đã có gia đình, đúng hơn là góa phụ, mà thậm chí còn bị tâm thần nữa, cô đâu nghĩ Trúc và Chi sẽ yêu nhau nhanh như vậy, nên Dương sẽ công khai thay vì giấu!
- Trúc nhắn tin rủ em tối đi ăn!
Thấy Dương có vẻ thích thú khoe, nên Chi cũng không muốn nói gì thêm. Hình như Dương không biết Trúc và Chi đã nói lời yêu nhau thì phải. Cô chưa muốn nói cho Dương biết, sợ Dương ác cảm về mình nên thôi. - Ha. Hai người tối đi ăn gì nhớ mua đồ ngon về cho tôi đấy! Chị đi làm đây!
Chi hồn nhiên nói rồi bỏ đi làm ngay lập tức. Một mặt, Chi không phản đối mối quan hệ giữa Dương với Trúc, nên Dương cảm thấy khó xử. Mặt khác, Chi thậm chí không có biểu hiện gì với việc Dương và Trúc có thời gian riêng tư đi với nhau, nên Dương không biết liệu những điều cô làm với họ có đúng hay không? Cô chỉ sợ một phút lầm lỡ, cô làm hại cả hai, và người khiến cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Chi. Cô đã nói Hoài Nam về mối quan hệ bất thường của họ mà không cần kiểm chứng nó đúng hay sai! Mọi chuyện phức tạp hơn là do Dương sao?
Chi chạy xuống thấy Trúc vẫn đang đỗ xe chờ mình, liền nhanh chóng mở cửa xe.
- Em thay nhanh vậy sao? - Trúc nhìn thấy Chi mở cửa liền giật mình, cất vội điện thoại đi. Một phần vì đang nhắn tin với Dương, một phần Trúc đang xem bộ sưu tập thời trang mới, chỉ sợ Chi nhìn thấy lại nghĩ Trúc hám gái.
- Trúc cất gì nhanh vậy? Đưa em xem!
Chi nhanh ý để thấy, liền dùng quyền lực của mình bắt Trúc dơ ra.
- Đang coi vài mẫu đồ để mua!
Trúc bẽn lẽn đưa ra. Thật ngượng và mất mặt quá đấy!
- Hừm... Trúc có mặc váy hả? - Chi nhìn kỹ vào màn hình không thể ngờ Trúc có thể xem những bộ sưu tập không thể bèo hơn như thế này!
- Làm gì có. Bộ em không mặc hả? - Trúc nhìn nhận sự việc thẳng thắn hơn. Không cần phải giấu diếm vì Trúc có ý định trong sáng, tuyệt đối không giấu Chi điều gì! Trúc có vẻ hơi bĩu môi vì hành động không tin tưởng của Chi, lộ vẻ giận hờn một chút
- Nhìn Trúc lúc này hay thật đó, em cám ơn. Mà tối định đi ăn với Dương sao?
Chi mỉm cười. Cô không có ý kiểm tra Trúc gắt gao như vậy đâu. Chỉ là muốn trọc ghẹo Trúc một lát cho vui không khí thôi. Không ngờ biểu hiện của Trúc đáng yêu thật đấy. Cô không muốn mới bắt đầu đã nghi ngờ nhau nên nhanh chóng đặt lại điện thoại vào tay Trúc rồi hỏi sang chuyện khác. Với cô việc Trúc chơi với Dương là chuyện bình thường. Mới đầu khi chưa có gì với Trúc cô còn nghi ngờ tình bạn giữa hai người họ nhưng sau nhiều lần Trúc chấn an rằng Trúc chỉ muốn làm bạn với Dương, thêm chuyện hôm qua họ đã trở thành một cặp, Chi không nghi ngờ gì nhiều, thậm chí còn thích thú vì Trúc mới hiểu rõ cái tính không thích tiếp xúc quá thân mật với người xa lạ như Dương.
- Ừ, mà giờ Trúc mới dám nói, em có biết Dương nhà mình mắc bệnh không Chi?
Trúc quay sang hỏi Chi, Trúc vốn từ lâu đã phát hiện ra Dương có điều gì đó không được bình thường. Nhưng vì nghĩ không nên chĩa mũi vào chuyện người khác nên không dám nói. Giờ thì muốn nói vì Trúc xem Dương như một người nhà. Nhưng Trúc sau những lần đi ăn với Dương đã nhận ra một điều vô cùng đáng sợ, đó là Dương đã mắc chứng bệnh “Một nửa thế giới biến mất” khi Dương luôn luôn ăn một nửa phần thức ăn của mình, còn lại Dương luôn để thừa dù cho việc để thừa thức ăn đối với một đầu bếp là điều không nên tẹo nào. Trúc mới đầu còn nghĩ do Dương đã no bụng, nhưng dường như lần nào cũng như vậy, thậm chí còn chia tỉ lệ rất đều rồi để thừa lại. Cũng có lần, Dương kể cho Trúc những câu chuyện cô thường gặp phải khi mới bắt đầu đi học dưới thân phận con nuôi, nhưng tất cả câu chuyện đó không có hồi kết và chỉ nghe đến nửa chừng thì Dương đột ngột chuyển chuyện ngay lập tức. Trúc có nhớ mình đã học về chứng bệnh này rồi, vì thế Trúc đã mày mò lại sách vở của mình từ những năm đại học để kiểm chứng những gì mình suy nghĩ.
- Bệnh? Con bé rất khỏe mạnh và luôn ăn uống đầy đủ, thậm chí bệnh viện còn nói cánh tay con bé hoàn toàn an toàn rồi mà! - Chi vẫn không hiểu Trúc đang nói gì vì cô quên rằng Trúc vốn là bác sĩ tâm lý, ngành thiết kế đồ họa này giống như một ngành tay trái thôi.
- Trúc đang nói về tâm lý, không có nói tới sức khỏe! Có điều Trúc không chắc cho lắm, vì chứng bệnh đó thường hiếm và đa số là xuất hiện sau cơn đột quỵ của bệnh nhân do tổn thương một bên bán cầu não, cho nên Trúc cần kiểm tra mới rõ được. Con bé mắc chứng “một nửa thế giới biến mất“...
Trúc nói lại những biểu hiện lạ thường của Dương mà Trúc để ý thấy trong quá trình quen biết nhau. Nhưng đó chỉ là những gì Trúc nghi ngờ, Trúc hi vọng Trúc sai, vì chứng bệnh của Dương thật hiếm và ít người được chữa khỏi hoàn toàn vì đa số họ thường mắc sau khi gặp những chứng bệnh nguy hiểm tới tính mạng nên việc chữa trị cũng gây nhiều khó khăn cho bác sĩ.
- Vậy, ý Trúc nghi ngờ Dương mắc chứng bệnh đó sao? - Chi nghe xong cũng xanh cả mặt.
- Trúc hi vọng không phải như thế, vì những gì Trúc xem trong sách vở thì họ nói vậy, Trúc chỉ hi vọng đó là một thói quen của Dương, và những câu chuyện mà Dương kể có những hồi kết mà con bé không muốn chia sẻ...
Trúc luôn nghi ngờ vào những gì mình xem được, không phải nói chơi để Chi cảm thấy bớt lo lắng đâu, bởi Dương không trải qua những cơn chấn động mạnh như thế làm sao mà mắc chứng bệnh này được? Không có đâu! Cũng không thể...
- Nhưng Chi vẫn lo lắm, hay Trúc thường xuyên rủ con bé đi chơi đâu đó, rồi giúp đỡ nó... xem xét bệnh tình gì được không? - Chi không quan tâm gì cả, chỉ bận tâm tới sức khỏe của Dương là được rồi.
- Căn bệnh này cũng đâu có nguy hiểm lắm, chỉ là lạ thường và khó chữa, nhưng không làm hại sức khỏe của Dương vì mọi thứ Dương chỉ muốn một nửa thôi, em không cần lo. Trúc sẽ gặp gỡ Dương nhiều hơn, nhưng Trúc vẫn phải dành thời gian cho em chứ? - Trúc quay sang nắm chặt tay Chi.
Giá như Trúc biết, Chi còn mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt mức độ nặng nhất thì mọi chuyện sẽ khác. Thế nhưng Trúc biết rồi thì sẽ ra sao đây? Liệu Trúc có sock khi bản thân mình là bác sĩ tâm lý, có thể nhìn nhận dấu hiệu bệnh nhanh giống như dấu hiệu của Dương nhưng không thể nhìn nhận ra mình đang đi cùng một cô gái bị bệnh nặng tới mức hoang tưởng và gặp cả ảo giác chân thực về người đã chết không? Hai chị em họ đều bị bệnh, vì cả hai từng gặp những khủng hoảng tâm lý kinh khủng nhất. Thế nhưng chưa ai trong số những người quen biết hai chị em biết tới quá khứ của Dương đã bị ruồng bỏ như thế nào. Họ chỉ biết Dương được gia đình Chi nhận nuôi, còn Dương tuyệt đối không chia sẻ về việc mình bị bỏ rơi như thế nào cho ba mẹ biết, cô chỉ muốn tiếp nhận cuộc sống mới một cách yên bình thôi. Quá khứ của Dương vẫn là điều bí ẩn...
- Chuyện của Dương vẫn là vấn đề quan trọng hơn, Trúc nhớ giúp em ấy đấy. Nếu không bị bệnh thì tốt chứ sao, dù gì chúng ta nên nhìn nhận theo hướng tích cực...
Chi lo lắng nói, rồi nắm chặt tay Trúc. Cô cầu trời Dương đừng xảy ra chuyện gì...
--------------_-------
Những gì liên quan tới y học đều do mình tìm hiểu rồi tự viết theo cách hư cấu nên có gì sai sót mọi người góp ý nhé:(
- Ơ, chị không đi làm sao? - Dương nhìn đồng hồ, còn chừng 45 phút nữa là tới giờ vào làm. Mà đường xá xa xôi, không tính tới việc bị tắc đường nữa.
- Chị vào thay đồ rồi đi ngay. Trúc đang đợi ở dưới!
Chi nói rồi chạy về phòng nhanh chóng. Dương lẳng lặng đi theo. Lại là Trúc, hóa ra hai người ở qua đêm với nhau sao?
- Chị ở lại nhà Trúc à? Em không có ý gì đâu, nhưng ngoại hình Trúc như thế cũng như con trai mà, chị làm vậy không sợ anh Mạnh giận sao?
Dương lấy cớ hỏi. Cô biết Chi vẫn tin là Mạnh tồn tại trên đời này. Muốn gây áp lực cho mối quan hệ của Trúc và Chi thì chỉ có cách làm loạn lên và đóng kịch rằng Mạnh vẫn còn sống!
- Chị nói với Mạnh rồi mà! Với cả hôm qua là sinh nhật Trúc. Có đúng 1 lần ngủ ngoài trong năm chứ có phải lúc nào chị cũng thế đâu mà phải lo!
Chi vô tư nói. Cô không để ý rằng Trúc không nói cho Dương biết hôm qua là sinh nhật Trúc. Trúc muốn có khoảng thời gian riêng nên tạm ích kỷ như vậy rồi sẽ tạ lỗi với Dương sau. Dương nghe vậy, trong lòng liền hụt đi vài phần... hóa ra là tổ chức sinh nhật và không có Dương...
Dương lặng im đi về phòng, không biết mình có vị trí gì trong Trúc nữa. Hai người họ đã đi tới cái ngưỡng sinh nhật riêng và qua đêm cùng nhau rồi sao?
Điện thoại cô rung lên...
“Hôm qua sinh nhật Trúc chưa mời em vì sợ em bận việc. Hẹn em hôm nay đi ăn được không?”
Là tin nhắn của Trúc, rồi cũng có lúc nhớ đến cô sao? Cô mặc kệ, cô như kẻ thèm khát, cô không quan trọng việc Trúc khi nào nhớ tới mình, chỉ cần xem trọng mình như thế này thôi cũng vui rồi.
“Tối qua đúng là em bận thật... đông khách quá! Vậy tối nay đi ăn nhé! Em muốn được phục vụ lâu lắm rồi!”
Dương nhắn tin lại trêu đùa. Cả hai có vẻ dây dưa một hồi, Trúc nói thôi thì mới thôi. Chi đi qua thấy em gái vừa cầm điện thoại vừa cười tủm tỉm, liền thích thú...
- Nhắn tin gì mà vui cỡ đó cơ? - Chi hỏi trêu ghẹo.
Chính vì Chi hỏi, nên Dương nghĩ mình không việc gì phải giấu. Dương thấy Chi là người đã có gia đình, đúng hơn là góa phụ, mà thậm chí còn bị tâm thần nữa, cô đâu nghĩ Trúc và Chi sẽ yêu nhau nhanh như vậy, nên Dương sẽ công khai thay vì giấu!
- Trúc nhắn tin rủ em tối đi ăn!
Thấy Dương có vẻ thích thú khoe, nên Chi cũng không muốn nói gì thêm. Hình như Dương không biết Trúc và Chi đã nói lời yêu nhau thì phải. Cô chưa muốn nói cho Dương biết, sợ Dương ác cảm về mình nên thôi. - Ha. Hai người tối đi ăn gì nhớ mua đồ ngon về cho tôi đấy! Chị đi làm đây!
Chi hồn nhiên nói rồi bỏ đi làm ngay lập tức. Một mặt, Chi không phản đối mối quan hệ giữa Dương với Trúc, nên Dương cảm thấy khó xử. Mặt khác, Chi thậm chí không có biểu hiện gì với việc Dương và Trúc có thời gian riêng tư đi với nhau, nên Dương không biết liệu những điều cô làm với họ có đúng hay không? Cô chỉ sợ một phút lầm lỡ, cô làm hại cả hai, và người khiến cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Chi. Cô đã nói Hoài Nam về mối quan hệ bất thường của họ mà không cần kiểm chứng nó đúng hay sai! Mọi chuyện phức tạp hơn là do Dương sao?
Chi chạy xuống thấy Trúc vẫn đang đỗ xe chờ mình, liền nhanh chóng mở cửa xe.
- Em thay nhanh vậy sao? - Trúc nhìn thấy Chi mở cửa liền giật mình, cất vội điện thoại đi. Một phần vì đang nhắn tin với Dương, một phần Trúc đang xem bộ sưu tập thời trang mới, chỉ sợ Chi nhìn thấy lại nghĩ Trúc hám gái.
- Trúc cất gì nhanh vậy? Đưa em xem!
Chi nhanh ý để thấy, liền dùng quyền lực của mình bắt Trúc dơ ra.
- Đang coi vài mẫu đồ để mua!
Trúc bẽn lẽn đưa ra. Thật ngượng và mất mặt quá đấy!
- Hừm... Trúc có mặc váy hả? - Chi nhìn kỹ vào màn hình không thể ngờ Trúc có thể xem những bộ sưu tập không thể bèo hơn như thế này!
- Làm gì có. Bộ em không mặc hả? - Trúc nhìn nhận sự việc thẳng thắn hơn. Không cần phải giấu diếm vì Trúc có ý định trong sáng, tuyệt đối không giấu Chi điều gì! Trúc có vẻ hơi bĩu môi vì hành động không tin tưởng của Chi, lộ vẻ giận hờn một chút
- Nhìn Trúc lúc này hay thật đó, em cám ơn. Mà tối định đi ăn với Dương sao?
Chi mỉm cười. Cô không có ý kiểm tra Trúc gắt gao như vậy đâu. Chỉ là muốn trọc ghẹo Trúc một lát cho vui không khí thôi. Không ngờ biểu hiện của Trúc đáng yêu thật đấy. Cô không muốn mới bắt đầu đã nghi ngờ nhau nên nhanh chóng đặt lại điện thoại vào tay Trúc rồi hỏi sang chuyện khác. Với cô việc Trúc chơi với Dương là chuyện bình thường. Mới đầu khi chưa có gì với Trúc cô còn nghi ngờ tình bạn giữa hai người họ nhưng sau nhiều lần Trúc chấn an rằng Trúc chỉ muốn làm bạn với Dương, thêm chuyện hôm qua họ đã trở thành một cặp, Chi không nghi ngờ gì nhiều, thậm chí còn thích thú vì Trúc mới hiểu rõ cái tính không thích tiếp xúc quá thân mật với người xa lạ như Dương.
- Ừ, mà giờ Trúc mới dám nói, em có biết Dương nhà mình mắc bệnh không Chi?
Trúc quay sang hỏi Chi, Trúc vốn từ lâu đã phát hiện ra Dương có điều gì đó không được bình thường. Nhưng vì nghĩ không nên chĩa mũi vào chuyện người khác nên không dám nói. Giờ thì muốn nói vì Trúc xem Dương như một người nhà. Nhưng Trúc sau những lần đi ăn với Dương đã nhận ra một điều vô cùng đáng sợ, đó là Dương đã mắc chứng bệnh “Một nửa thế giới biến mất” khi Dương luôn luôn ăn một nửa phần thức ăn của mình, còn lại Dương luôn để thừa dù cho việc để thừa thức ăn đối với một đầu bếp là điều không nên tẹo nào. Trúc mới đầu còn nghĩ do Dương đã no bụng, nhưng dường như lần nào cũng như vậy, thậm chí còn chia tỉ lệ rất đều rồi để thừa lại. Cũng có lần, Dương kể cho Trúc những câu chuyện cô thường gặp phải khi mới bắt đầu đi học dưới thân phận con nuôi, nhưng tất cả câu chuyện đó không có hồi kết và chỉ nghe đến nửa chừng thì Dương đột ngột chuyển chuyện ngay lập tức. Trúc có nhớ mình đã học về chứng bệnh này rồi, vì thế Trúc đã mày mò lại sách vở của mình từ những năm đại học để kiểm chứng những gì mình suy nghĩ.
- Bệnh? Con bé rất khỏe mạnh và luôn ăn uống đầy đủ, thậm chí bệnh viện còn nói cánh tay con bé hoàn toàn an toàn rồi mà! - Chi vẫn không hiểu Trúc đang nói gì vì cô quên rằng Trúc vốn là bác sĩ tâm lý, ngành thiết kế đồ họa này giống như một ngành tay trái thôi.
- Trúc đang nói về tâm lý, không có nói tới sức khỏe! Có điều Trúc không chắc cho lắm, vì chứng bệnh đó thường hiếm và đa số là xuất hiện sau cơn đột quỵ của bệnh nhân do tổn thương một bên bán cầu não, cho nên Trúc cần kiểm tra mới rõ được. Con bé mắc chứng “một nửa thế giới biến mất“...
Trúc nói lại những biểu hiện lạ thường của Dương mà Trúc để ý thấy trong quá trình quen biết nhau. Nhưng đó chỉ là những gì Trúc nghi ngờ, Trúc hi vọng Trúc sai, vì chứng bệnh của Dương thật hiếm và ít người được chữa khỏi hoàn toàn vì đa số họ thường mắc sau khi gặp những chứng bệnh nguy hiểm tới tính mạng nên việc chữa trị cũng gây nhiều khó khăn cho bác sĩ.
- Vậy, ý Trúc nghi ngờ Dương mắc chứng bệnh đó sao? - Chi nghe xong cũng xanh cả mặt.
- Trúc hi vọng không phải như thế, vì những gì Trúc xem trong sách vở thì họ nói vậy, Trúc chỉ hi vọng đó là một thói quen của Dương, và những câu chuyện mà Dương kể có những hồi kết mà con bé không muốn chia sẻ...
Trúc luôn nghi ngờ vào những gì mình xem được, không phải nói chơi để Chi cảm thấy bớt lo lắng đâu, bởi Dương không trải qua những cơn chấn động mạnh như thế làm sao mà mắc chứng bệnh này được? Không có đâu! Cũng không thể...
- Nhưng Chi vẫn lo lắm, hay Trúc thường xuyên rủ con bé đi chơi đâu đó, rồi giúp đỡ nó... xem xét bệnh tình gì được không? - Chi không quan tâm gì cả, chỉ bận tâm tới sức khỏe của Dương là được rồi.
- Căn bệnh này cũng đâu có nguy hiểm lắm, chỉ là lạ thường và khó chữa, nhưng không làm hại sức khỏe của Dương vì mọi thứ Dương chỉ muốn một nửa thôi, em không cần lo. Trúc sẽ gặp gỡ Dương nhiều hơn, nhưng Trúc vẫn phải dành thời gian cho em chứ? - Trúc quay sang nắm chặt tay Chi.
Giá như Trúc biết, Chi còn mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt mức độ nặng nhất thì mọi chuyện sẽ khác. Thế nhưng Trúc biết rồi thì sẽ ra sao đây? Liệu Trúc có sock khi bản thân mình là bác sĩ tâm lý, có thể nhìn nhận dấu hiệu bệnh nhanh giống như dấu hiệu của Dương nhưng không thể nhìn nhận ra mình đang đi cùng một cô gái bị bệnh nặng tới mức hoang tưởng và gặp cả ảo giác chân thực về người đã chết không? Hai chị em họ đều bị bệnh, vì cả hai từng gặp những khủng hoảng tâm lý kinh khủng nhất. Thế nhưng chưa ai trong số những người quen biết hai chị em biết tới quá khứ của Dương đã bị ruồng bỏ như thế nào. Họ chỉ biết Dương được gia đình Chi nhận nuôi, còn Dương tuyệt đối không chia sẻ về việc mình bị bỏ rơi như thế nào cho ba mẹ biết, cô chỉ muốn tiếp nhận cuộc sống mới một cách yên bình thôi. Quá khứ của Dương vẫn là điều bí ẩn...
- Chuyện của Dương vẫn là vấn đề quan trọng hơn, Trúc nhớ giúp em ấy đấy. Nếu không bị bệnh thì tốt chứ sao, dù gì chúng ta nên nhìn nhận theo hướng tích cực...
Chi lo lắng nói, rồi nắm chặt tay Trúc. Cô cầu trời Dương đừng xảy ra chuyện gì...
--------------_-------
Những gì liên quan tới y học đều do mình tìm hiểu rồi tự viết theo cách hư cấu nên có gì sai sót mọi người góp ý nhé:(